images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Bí mật của trái tim

Chị có biết anh ta là ai không vậy? Người gì đâu mà cứ như sát thủ, lúc nào cũng che kín mặt. Không đội nón thì cũng đeo khẩu trang. Em chả có cảm tình chút nào!

Gì chứ nắm bắt thông tin là “nghề tay trái” của Thi. Chị vừa dọn dẹp bàn ghế vừa mỉm cười trả lời Quỳnh:


Cậu ta tên Trần Minh Khang, là nghệ sĩ vĩ cầm đường phố đó em. Chàng trai này thường cùng nhóm bạn biểu diễn nhạc hòa tấu trước mấy trung tâm ca nhạc và nhà hát. Chị đã có dịp xem cậu ta kéo đàn, rất hay đó nha!

Vốn chẳng ưa chàng nhạc công bí ẩn này từ lâu, Quỳnh chu miệng nói:


Mà em thấy anh ta chẳng có giao lưu với ai trong khu phố hết. Anh ta bị câm hả chị?

Thi cười khinh khích trước phán đoán sai bét của Quỳnh. Chị lý giải ngay:


Em nói trật lất rồi! Cậu ta không có bị câm, chẳng qua là cậu ta là người sống khép kín thôi. Nghệ sĩ mà, khác người lắm! Theo chị nghĩ có thể vì cậu ta mặc cảm vết bỏng trên gương mặt nên không muốn tiếp xúc với mọi người thôi.

Biết được sự thật này, Quỳnh kinh ngạc thốt lên:


Hả, hóa ra anh ta bị bỏng ở mặt! Chắc mặt anh ta nhìn ớn lạnh lắm hả chị?
Ừ, Khang bị bỏng nặng, sẹo sâu hết nửa gương mặt. Nghĩ cũng tội cho cậu ấy!

Chỗ Khang thuê ở đối diện nhà Quỳnh. Ngày nào đi làm về, Khang đều đứng trước cửa nhà kéo đàn rất lâu. Tiếng đàn réo rắt của anh thu hút sự chú ý của đông đảo người dân trong khu phố bởi giai điệu nhẹ nhàng, cổ điển như ẩn giấu một tình cảm chân thành dành cho người mình yêu. Nhưng điều gì cũng có ngoại lệ của nó. Quỳnh có lẽ là người duy nhất không ngó ngàng gì tới bản nhạc của chàng nghệ sĩ. Mỗi lần nghe tiếng đàn của Khang, Quỳnh đều bịt tai lại. Cô phát ngán vì Khang lúc nào cũng chơi đúng bài Secrets of my heart mà cô đã thuộc nằm lòng.
Quỳnh đóng chặt cửa sổ để khỏi bị âm thanh kia làm phiền. Rồi Quỳnh chợt nhớ đến người bạn thân cô quen trên Facebook. Cô hí hửng ngồi vào bàn vi tính, mở mạng lên để xem anh bạn này có trực tuyến không. Anh bạn của Quỳnh cũng là một nghệ sĩ chơi đàn vĩ cầm, và anh để tên tiếng Anh trong trang cá nhân của mình là Steve James.
Khoảng 3 tháng trước, Steve chủ động gởi lời mời kết bạn đến Quỳnh. Ban đầu, Quỳnh định từ chối yêu cầu này, nhưng sau khi lướt sơ qua thông tin cùng những hình ảnh Steve đăng, Quỳnh bị cuốn hút bởi vẻ điển trai, mái tóc lãng tử của anh chàng, quan trọng hơn là Steve cũng làm nghệ thuật và có rất nhiều kiến thức trong cuộc sống lẫn nghề nghiệp.
Những dòng tin nhắn qua lại giữa họ ngày càng nhiều hơn sau thời gian đầu còn ngượng ngùng. Kể từ ngày biết Steve, Quỳnh luôn tận dụng từng phút giây ít ỏi ở nhà để nhắn tin với anh. Steve chia sẻ cho Quỳnh vô vàn điều thú vị về công việc và tình cảm. Anh vô cùng tâm lý, thấu hiểu được những trăn trở của Quỳnh mỗi khi cô đi casting thất bại. Lúc Quỳnh rơi vào hố sâu của gục ngã, Steve luôn dùng lời lẽ nhẹ nhàng để an ủi và khích lệ sức mạnh tinh thần cô. Steve nói rằng anh tin là một ngày không xa Quỳnh sẽ trở thành nữ diễn viên được khán giả ái mộ. Chính niềm tin đó đã thổi ngọn lửa cháy bỏng vào trái tim Quỳnh, cho cô thêm động lực trên con đường theo đuổi đam mê.
Như hương vị ngọt ngào của viên kẹo được đong đầy theo ngày tháng, những ấn tượng nhỏ của Quỳnh về Steve dần được thay thế bằng một tình yêu trong sáng mà Quỳnh chưa dám thổ lộ. Cô vẫn giả vờ xem Steve như người bạn tri kỷ qua “thế giới ảo”, nhưng trong thâm tâm thì rất muốn tìm hiểu cụ thể hơn về anh ở đời thực. Vì thế, Quỳnh quyết định lấy hết can đảm của người con gái hiện đại hẹn Steve đi xem phim. Steve có phần bất ngờ trước lời mời đột ngột này. Anh khéo léo từ chối với lý do bận rộn công việc, và chỉ muốn cả hai làm bạn trên mạng thôi. Điều này làm Quỳnh khó chịu vì cô không chấp nhận được chuyện cứ mãi nhắn tin thế này, cô mong ước được nhìn thấy Steve bên ngoài để mối quan hệ giữa hai người tiến triển lên mức độ cao hơn. Giận dỗi sự cố chấp của Steve, Quỳnh tắt máy tính và thay đồ để đến sân khấu tập kịch.
Ngày hôm sau, Quỳnh không có lịch diễn ở sân khấu. Cô ngủ nướng trên giường ngon lành bù lại cho những ngày mệt mỏi vừa qua. Đang ngon giấc thì điện thoại Quỳnh reo liên hồi, cô ngồi dậy, đờ đẫn nghe máy. Vị đạo diễn bữa trước gọi báo cho Quỳnh là buổi casting sẽ tổ chức thêm lần nữa để bổ sung một vai diễn phát sinh trong kịch bản. Nghe xong tin, Quỳnh mừng rỡ nhảy tung người trên giường. Cô nhanh lẹ sửa soạn quần áo, hâm lại đồ ăn sáng ăn lót bụng rồi đón taxi đến hãng phim. Rút kinh nghiệm xương máu, Quỳnh không tự đi xe máy nữa để tránh sự cố bất ngờ.
12:20 CH 06/07/2018
Một nửa đi qua
Truyện nay hay quá nhưng có vẻ hư cấu phải ko tác giả?

Cảm ơn bạn đã đón đọc :x Tùy vào cảm xúc của mỗi người mà sẽ có cách nhìn khác nhau về câu chuyện này ạ!
06:57 CH 29/06/2018
Một nửa đi qua
- Ba mẹ lúc nào cũng quyết định mọi thứ mặc cho điều đó có gây tổn thương cho con hay không. Từ chuyện con kết bạn, yêu ai đến chuyện học hành. Ba mẹ biết con thích nhiếp ảnh nhưng vẫn ép con phải học kinh tế để sau này về làm trong công ty. Tại sao vậy ba mẹ? Tại sao chuyện gì con cũng bị động hết vậy?
Không khí trong nhà ngày càng căng thẳng. Bà Mai nói khéo vào để ông Hùng kiềm chế lại cơn nóng giận. Nghĩa không còn nghĩ ngợi nhiều nữa, anh lấy xe chạy đi tìm Huyền. Trong đêm tối, Nghĩa chạy hết các con đường gần nhà, rồi anh lên trường đại học, rồi đến công viên,… Nghĩa tìm tất cả những nơi Huyền có thể đến trong vô vọng. Anh gọi cho Huyền nhưng Huyền không nghe máy, đến Facebook Huyền cũng hủy kết bạn với anh. Mọi thứ anh mong chờ nhất đã khép lại trong chớp mắt.
Những ngày sau, anh đến trường Huyền để hỏi thăm tin tức. Bạn bè Huyền nói cô đã bảo lưu điểm và về Quảng Ngãi. Biết Huyền cố tình lẩn tránh mình nhưng Nghĩa vẫn nuôi hy vọng được gặp lại cô. Ngày nào anh cũng đứng đợi ở trước cổng trường, anh không tin việc Huyền bỏ về quê và quên hết những kỷ niệm khi cả hai còn bên nhau. Nghĩa đợi Huyền, đợi mãi cho đến khi anh biết mình buộc phải chấp nhận sự thật.

Nghĩa coi đó là những hồi ức đẹp đẽ cuối cùng khi nhớ về Huyền. Có lẽ nếu không có cuộc hẹn với Huyền chiều nay thì Nghĩa sẽ không biết rằng anh vẫn còn nhớ Huyền nhiều đến thế. Nghĩa không thoát khỏi cảm giác bồi hồi khi thấy Huyền đi vào trong quán. Gặp lại nhau sau một thời gian dài, anh thấy Huyền ra dáng chững chạc và có nét đằm thắm hơn xưa. Hai người trò chuyện thoải mái với nhau giống như thuở ban đầu:

- Em xin lỗi vì để anh phải đợi lâu! Lúc này anh thế nào rồi? Ba mẹ anh vẫn khỏe chứ?

- Ba mẹ anh vẫn khỏe. Anh đang làm việc ở công ty của ba, vào cuối tuần thì anh theo chân mấy người bạn trong câu lạc bộ nhiếp ảnh đi chụp ảnh ở nhiều nơi. Đây là ảnh anh mới chụp nè, em coi đi!

Huyền vô cùng thích thú, cô khen:

- Ảnh anh chụp đẹp quá! Em chúc mừng vì anh đã đến được với niềm đam mê của mình!

- Cuộc sống của em có tốt không? Anh nghe nói là em đã kết hôn với anh ta?

Huyền không ngần ngại nói về gia đình nhỏ ấm áp của cô:

- Hai vợ chồng em rất hạnh phúc, anh Lộc rất yêu em và con, ảnh vừa học năm cuối vừa làm quản lý trong một nhà hàng, còn em thì ở nhà trông bé Bo cùng với ông bà ngoại của nó. Tháng sau em đi học lại rồi. Làm một người mẹ trẻ bao giờ cũng khó khăn. Bé Bo đáng yêu lắm, để bữa nào em mời anh sang nhà em để anh biết mặt nó.

Nghĩa rất vui vì Huyền đã có cuộc sống ổn định. Nhớ lại chuyện xưa, anh vẫn còn áy náy:

- Hồi đó, có phải ba mẹ anh đã rất nặng lời với em đúng không?

Huyền mỉm cười nhẹ nhàng, cô không còn vướng bận những gì đã qua nữa:

- Em hiểu cô chú mà, tâm lý của ba mẹ nào cũng vậy thôi. Làm sao em dám giận cô chú được. Cô chú đã giúp đỡ em rất nhiều trong thời gian em bế tắc. Em sẽ không bao giờ quên ơn anh và cô chú đâu. Chúng ta sẽ mãi là bạn tốt của nhau anh nhé!

Trong giai điệu du dương của nhạc không lời, những điều chưa thể nói năm xưa được cả hai giãi tỏ hết. Nghĩa thấy được nét thanh thản trên gương mặt Huyền. Nụ cười của cô đã nói cho anh biết điều đó.

Phút chốc, tới giờ Huyền có việc gia đình phải đi trước. Nghĩa tiễn Huyền ra ngoài cửa quán. Huyền nói lời tạm biệt Nghĩa khi bạn cô đến đón. Nghĩa lặng lẽ nhìn theo, hình ảnh của Huyền cứ thế xa dần trong tầm mắt anh. Chợt nhớ còn ly cà phê “nguội” chưa “giải quyết”, Nghĩa trở vào quán tiếp tục chìm trong tiếng nhạc và dùng chiếc máy ảnh ghi lại những khoảnh khắc mà anh tin là đẹp nhất xung quanh mình.

Những sự tình cờ vẫn luôn tồn tại trong cuộc sống này, dù ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần con người đặt chân tới. Có những lần gặp gỡ mà không ai biết trước được nó sẽ đem đến cho ta khoảnh khắc khó phai hay hụt hẫng lâu dài. Số phận tình cờ cho Nghĩa và Huyền gặp nhau, và rồi cũng chính số phận trả họ về lại nơi mà cả hai như chưa bắt đầu.

--- HẾT ---
08:27 SA 25/06/2018
Một nửa đi qua
Bh có tiếp bạn ơi? Hay quá

Dạo này mình bận quá giờ mới có thời gian, bạn đón xem tiếp nhé! :x
08:26 SA 25/06/2018
Một nửa đi qua
Huyền đứng lặng người, cô không thể nói thêm điều gì nữa. Cô xin lỗi vợ chồng ông Hùng, cố nuốt nước mắt vào trong rồi bỏ đi. Đến 5 giờ chiều, Nghĩa đi học về đem theo tin vui cho Huyền. Cảm thấy lạ khi giờ này Huyền không có ở nhà, Nghĩa liền gọi điện thoại cho Huyền nhưng không có tín hiệu. Ông Hùng mới nói:
- Con đừng gọi cho con bé Huyền nữa, ba mẹ đã đuổi nó ra khỏi nhà rồi
- Ba nói gì thế? Tại sao ba mẹ lại đuổi Huyền đi? Huyền đâu có làm chuyện gì cho ba mẹ phật lòng đâu! – Nghĩa sững sờ khi biết chuyện.
Ông Hùng vẫn chưa nguôi giận, ông lớn tiếng
- Con còn dám nói nữa hả! Tại sao con không cho ba mẹ biết con Huyền nó có thai, đã vậy con còn nói dối ba mẹ là con Huyền học chung trường với con nữa! Ngày con dắt nó về nhà, có phải là con chỉ mới quen nó đúng không?
Nghĩa không biết tại sao ba mẹ anh lại biết chuyện này. Đầu anh như muốn nổ tung ra
- Nhưng có chuyện gì thì ba mẹ cũng phải để sáng mai rồi tính chứ. Bây giờ sắp tối rồi, Huyền lang thang ngoài đường như vậy rất nguy hiểm! Đâu phải ai chưa chồng có thai cũng đều không đàng hoàng đâu ba mẹ.
- Một đứa con gái hư hỏng như vậy mà con còn bênh vực nữa à! Lỡ nó vô gia đình mình với mục đích không tốt thì sao? Nếu con không coi ba mẹ ra gì thì đi theo nó luôn đi, đừng quay về căn nhà này nữa!
Không giữ được bình tĩnh, Nghĩa nói hết những điều chất chứa trong lòng suốt bao năm nay.
08:47 SA 21/06/2018
Một nửa đi qua
Sự thân thiết giữa hai người làm cho Hương thấy khó chịu. Vì mối quan hệ thân thiết của hai gia đình nên Hương không chịu từ bỏ việc bám lấy Nghĩa, dù nhiều lần Nghĩa nói anh chỉ coi cô như một người bạn bình thường. Trong một lần ghé qua nhà Nghĩa, Hương vô cùng tức giận khi biết người cô yêu và Huyền đang ở chung nhà với nhau. Cô lên kế hoạch tiếp cận Huyền bằng cách thường xuyên đến nhà Nghĩa.
Thời gian đầu, vì Hương là một người hoạt bát, nhiệt tình và thân thiện nên khi tiếp xúc với Hương, Huyền không lấy gì nghi ngờ, chỉ đến khi vô tình chứng kiến Hương cãi nhau với Nghĩa, Huyền mới biết cô bạn này không đơn giản như những gì mình tưởng. Cảm thấy Hương không mấy chân thành nên những lần kế tiếp khi Hương đến nhà, Huyền chủ động đi vào phòng, để bà Mai nói chuyện với Hương dưới phòng khách.
Một tháng trôi qua, cuộc sống của Huyền vẫn êm đềm, nhưng thực chất cô đã cảm thấy bất an nhiều hơn. Người yêu Huyền liên lạc lại với cô và mong cô quay về. Cô biết mình không thể ở mãi trong gia đình Nghĩa, vì thế cô quyết định sẽ ra đi trước khi quá muộn. Nhân lúc cuối tuần ba mẹ Nghĩa đi công chuyện, Huyền thu xếp quần áo và lấy hết can đảm nói cho Nghĩa biết sự thật việc cô đang mang… trong mình giọt máu của người bạn trai. Mắt Huyền rưng rưng, cô đưa cho Nghĩa tờ giấy xét nghiệm và nói:
- Em mang thai được hơn một tháng rồi. Em và anh ta vẫn chưa chia tay, vì anh ta bắt em phải bỏ đứa bé nên em giận quá rồi bỏ đi thôi.
Nghĩa đón nhận thông tin này một cách bình thản:
- Anh đã biết khi thời gian gần đây thấy Huyền thường xuyên nôn ói và mệt mỏi. Huyền bình tĩnh đi, tuyệt đối đừng để cho ba mẹ anh biết chuyện này, như vậy thì sẽ không sao hết.
Huyền vẫn nhất quyết:
- Nhưng đến lúc em phải ra đi rồi. Em không muốn làm cho cô chú thất vọng, em không muốn lợi dụng tình cảm của anh nữa! Em xin lỗi vì đã giấu anh chuyện này, em không phải là một cô gái ngoan hiền như anh nghĩ đâu. Trước đây, em đã từng…
- Trước đây Huyền thế nào anh không quan tâm, anh chỉ cần biết Huyền của hiện tại thôi. Hay là để anh đưa Huyền về quê được không?
- Em không thể về quê lúc này đâu, ba mẹ em sẽ giết em mất!
Nghĩa cầm chặt lấy bàn tay Huyền, cố gắng thuyết phục cô ở lại:
- Thôi thì bây giờ, Huyền cứ ở lại nhà anh. Vài ngày nữa kiếm được nhà trọ rồi Huyền đi cũng còn kịp mà.
04:33 CH 17/06/2018
Một nửa đi qua
Không tin được những gì mình vừa nghe, Huyền trả lời bà Mai một cách ấp úng:

- Con cảm ơn cô nhưng con không thể…

- Con đừng có ngại. Tại gia đình cô không đông thành viên, thằng con út của cô thì đi du học rồi nên nhà chỉ còn 3 người, giờ có thêm con nữa thì thêm vui chứ sao.

Huyền ôm bà Mai và khóc. Cô không nói nên lời trước lòng tốt của bà Mai. Nghĩa không biết chuyện gì đang xảy ra, anh cũng không thể kìm nén được sự vui sướng trong lòng.

Cuộc sống của Huyền bước sang một trang mới. Cô được ba mẹ Nghĩa quan tâm và chăm sóc như con gái trong gia đình. Ông Hùng còn cho Huyền một số tiền để đóng học phí còn nợ, nhờ đó mà Huyền không bị đình chỉ học.

Từ ngày có thêm “thành viên mới” trong nhà, tâm trạng của Nghĩa vui hẳn lên. Sau giờ học, Nghĩa không còn dành nhiều thời gian đi chơi cùng bạn bè nữa, anh về nhà sớm chỉ để được nhìn thấy Huyền và cùng Huyền nói chuyện này chuyện kia. Bỏ qua quá khứ của Huyền, Nghĩa muốn theo đuổi cô một cách nghiêm túc. Không còn là thứ cảm giác thoáng qua nhất thời với những cô gái trước đây, với Nghĩa lúc này, Huyền vô cùng quan trọng trong cuộc sống của anh. Nghĩa muốn anh và Huyền sẽ tiến xa hơn trong tương lai.

Về phần Huyền, sau những ngày đầu lạ lẫm, cô cũng dần quen với không khí trong gia đình Nghĩa. Huyền cởi mở hơn và sinh hoạt tự nhiên giống như đang ở nhà của mình. Mỗi chiều, khi đi học về, Huyền đều phụ bà Mai quét dọn nhà cửa và làm bếp, chuẩn bị bữa tối cho cả nhà. Do có năng khiếu nấu ăn từ nhỏ nên chỉ cần bà Mai chỉ sơ qua là Huyền làm được ngay. Món nào Huyền làm cũng được bà Mai và ông Hùng khen hết lời. Có thêm Huyền, bữa cơm tối của gia đình Nghĩa giờ đây tràn đầy niềm vui và tiếng cười. Huyền cảm nhận được tình yêu thương mà gia đình Nghĩa dành cho cô. Huyền không nhớ đã bao lâu rồi cô không được ngồi bên mâm cơm gia đình ấm cúng như thế này nữa.
Ngoài công việc nhà, ngày nào được trống tiết học, Huyền đều ra cửa hàng quần áo của bà Mai để trông coi và bán hàng. Sự siêng năng và tháo vát của Huyền làm bà Mai rất hài lòng. Bà trả công cho Huyền theo số giờ làm việc và hứa sẽ tăng lương nếu Huyền làm tốt hơn.

Chuyện Nghĩa và Huyền “như hình với bóng” được cả lớp Nghĩa biết từ hôm Huyền đến trường và đợi Nghĩa trước lớp học. Đám bạn của Nghĩa đứa nào cũng khen Nghĩa khéo chọn và trêu chọc nếu Nghĩa không cưới gấp thì sẽ bị cướp mất. Lần nào lớp có tổ chức tiệc tùng, đi chơi xa hay đi sinh hoạt Đoàn, Nghĩa luôn dắt Huyền đi cùng. Cả hai lúc nào cũng kề sát bên nhau khiến ai nhìn vào cũng nói Nghĩa và Huyền là một đôi rất đẹp, mặc cho Huyền chưa nói ra tình cảm trong lòng cô.
04:28 CH 17/06/2018
Một nửa đi qua
Chị viết hay quá, chị ơi chị cho em hỏi chị lấy nguồn tư liệu ở đâu mà chị có thể viết được truyện ngắn này vậy.:)

Rất vui khi đọc nhận lời khen của bạn. Cảm ơn bạn nhiều nhé! :x
04:26 CH 17/06/2018
Một nửa đi qua
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi thôi mà Huyền đã phần nào quên đi nỗi buồn về chuyện tình cảm. Cô tự nhủ với lòng phải sống tốt hơn và quên hết quá khứ trước kia.
Trước khi ngủ, Huyền có qua phòng Nghĩa để nói lời cảm ơn. Huyền cười và nhắc lại chuyện Nghĩa nói cô là bạn chung trường với anh:
- Anh gan thiệt đó, dám nói gạt cả ba mẹ để em được ở lại đây.

- Tại bất đắc dĩ nên tôi mới làm vậy thôi. Mà Huyền đừng bận tâm nhiều về chuyện này, cứ giữ cho tinh thần thoải mái, ngủ một giấc thật ngon là được.

Ngồi tâm sự với nhau đến nửa đêm. Huyền trở về phòng nghỉ ngơi sau một ngày dài căng thẳng, còn Nghĩa thì vẫn “chưa yên” với đống tài liệu cho ngày học kế tiếp. Nghĩa nhìn vào những trang sách học mà tâm trí cứ để đâu đâu. Đến khi nằm xuống giường mắt anh cũng chẳng thể nào nhắm lại được. Dường như Nghĩa không thể ngủ được nữa.
Thế là một ngày mới lại hiện lên với ánh bình minh rực rỡ, Huyền ghi ấn tượng trong mắt ba mẹ Nghĩa bằng việc dậy sớm và chuẩn bị một bữa ăn sáng thật hấp dẫn. Sự đảm đang và chu đáo của Huyền khiến một người vốn khắt khe như ông Hùng cũng phải hết lời khen ngợi. Món mì xào bò mà Huyền làm rất hợp khẩu vị với cả nhà Nghĩa. Nghĩa bắt đầu cảm nhận một tình cảm đặc biệt mà anh dành cho cô.
Nghĩa không quên phải chở Huyền đi tìm nhà trọ nên xin phép cô giáo cho anh nghỉ 3 tiết đầu. Đi lòng vòng hết các khu nhà trọ được đăng trên mạng mà vẫn không tìm được nơi nào vừa ý, Nghĩa đành đưa Huyền về lại nhà anh. Sau khi xem thêm địa chỉ của nhiều nhà trọ khác, Nghĩa và Huyền chuẩn bị đi tiếp thì bà Mai mang đến một tin mà cả hai không ngờ tới:
- Cô và chú đã bàn với nhau rồi. Thấy con dễ thương, hiền lành, lại là bạn thân của thằng Nghĩa nên hiện giờ nếu chưa tìm được nhà trọ, con cứ ở lại nhà cô chú.
Không tin được những gì mình vừa nghe, Huyền trả lời bà Mai một cách ấp úng:
- Con cảm ơn cô nhưng con không thể…
06:24 CH 14/06/2018
Một nửa đi qua
Bởi con gái mà dại dột thì chỉ tổ làm khổ cha khổ mẹ, hóng xem cái kết cô ta thế nào?

Tội nhất vẫn là đứa bé trong bụng :(
06:20 CH 14/06/2018
Một nửa đi qua
Tiếp đi chị ơi, rồi hai người này có thành với nhau không?

Mẹ đoán thử xem cái kết như thế nào? :)
06:19 CH 14/06/2018
'Bạn cùng quê thuở chăn trâu...'
Chuyện nào rồi cũng sẽ lộ ra thôi, giấu sao được mà giấu.

Đúng rồi đấy!
06:18 CH 14/06/2018
Một nửa đi qua
Giờ sống thử nhiều lắm, cô gái này chỉ là một điển hình thôi!
06:10 CH 14/06/2018
Quá khứ ơi, xin ngủ yên!
Đêm khuya, chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn đường hắt vào, chị nhìn bé Kem đang say ngủ. cái mặt phính phính, cái miệng bé tí ngủ mà cứ chu ra thật đáng yêu. Và bên kia, chồng chị đôi mắt nhằm nghiền. Có vẻ muốn ngủ mà ngủ không được hai mày anh khẽ nhíu lại. Chị biết anh không ngủ được. Chị biết anh cũng buồn vì không cho chị một cuộc sống đầy đủ như anh đã hứa. Chị biết anh cũng dằn vặt vì đồng lương ít ỏi mà ơn nghĩa lại nhiều. Chị biết có những lúc anh muốn bỏ việc ra ngoài làm nhưng thời buổi khó khăn kiếm đồng tiền đâu dễ.
Mất việc, anh sợ tạo thêm gánh nặng cho vợ nên lại cố bám trụ. Chị biết hết nhưng chị vẫn cảm thấy bực bội . Và bây giờ khi trút hết sự bực bội, oán hận vào anh chị lại cảm thấy hối hận. Hối hận vì lời nói trong lúc tức giận của mình. Hối hận vì tổn thương chồng.
Chồng chị trở mình, thấy chị vẫn lẳng lặng ngồi đó không ngủ. Anh ngồi dậy choàng tay ôm chị, gục vào vai chị nhỏ giọng:
– Vợ! Anh xin lỗi.
Chị cảm thấy trong tâm hồn mình có cái gì đó được xoa dịu, được tưới mát. Thanh thản, nhẹ nhỏm. Chị mỉm cười nhẹ lắc đầu bởi chị biết tất thảy không hoàn toàn là lỗi ở chồng. Chị chợt nhận ra bấy lâu nay chị sống trong đau khổ, dằn vặt không phải là do chồng chị, không phải là do cuộc sống khó khăn, chật vật mà là do chị. Chị mãi chấp niệm quá khứ, không buông bỏ được nó. Là chị lôi kéo quá khứ vào cuộc sống hiện tại của vợ chồng.
Là chị đang để quá khứ bào mòn sức khỏe của mình. Là chị đang để quá khứ ăn mòn hạnh phúc gia đình mình. Chị chợt nhận ra hạnh phúc là đây: là cái miệng nhỏ xinh của đứa con, là sự tốt tính của ông chồng, là cuộc sống thực của hiện tại. Nếu đã không có dũng cảm yêu trong quá khứ thì hãy dũng cảm sống với hiện tại. Chị nghĩ vậy và thầm nguyện: Qúa khứ ơi! Xin hãy ngủ yên.

--- HẾT ---
11:44 SA 08/06/2018
Mẹ kế
Ngày Hoa vào lớp một. Liên dậy từ lúc trời còn tối thẫm. Chị lục tục dưới căn bếp nhỏ. Đĩa xôi lạc, muối vừng con bé thích ăn nhất chị đã để sẵn lên bàn. Rồi giày bệt có thắt nơ hồng xinh xinh ở giữa, rồi bộ váy màu trắng xúng xính có đăng ten màu xám, chiếc khăn quàng đỏ, chiếc cặp có hình con mèo máy Đôremon…Tất cả những thứ cần thiết Liên đều cẩn thận chuẩn bị cho con. Sáng sớm, người làng trên xóm dưới í ới gọi nhau đưa con đi học. Chị hồi hộp. Trong khi con làm vệ sinh cá nhân, chị lựa cho mình một bộ quần áo đẹp nhất để vận vào người.
Lúc bố con Quyền dắt xe ra khỏi cửa, Liên lật đật đi theo sau. Nhìn thấy chị, con bé túm lấy vạt áo bố lối càu nhàu: “ Con không thích cô đó đi với bố con mình đâu. Cô đó, không đi dâu, không đi”. Chị rơm rớm nước mắt nài nỉ : “ Hoa cho mẹ đi cùng hai bố con ngày hôm nay thôi mà, mẹ nhìn thấy con vào lớp rồi mẹ về ngay ”. Con bé nhảy lên xe rồi ra sức đẩy bố nó về phía trước. Quyền nhìn chị mặt đanh lại như đá quát: “ Nó bảo không đi thì đừng đi nữa. Có gì hay hớm đâu mà đòi đi”. Nói xong anh rú ga thật mạnh đi mất dạng, những đụn khói đen kịt phả vào mặt Liên khiến chị ho sù sụ. Bóng hai bố con xa khỏi tầm mắt, chị ôm mặt khóc. Nước mắt ràn rụa lấm lem hết cả khuân mặt. Đứng trên bậc thềm, bà cụ Thái tâm trạng rối bời. Bà nửa muốn chạy đến an ủi đứa con dâu tội nghiệp, nửa muốn bước vào nhà để khỏi phải trông thấy cảnh chua xót ấy.
Bà cụ lẩm bẩm: “ Biết làm gì đây. Cũng tại mình cả. Đời nó khổ một lần. Tưởng đâu con mình, cháu mình biết thương nó. Ai mà ngờ được. Thật rõ khổ…”
**
Khi trong nhà chỉ có Liên, con bé chẳng bao giờ nói lấy nửa lời. Nó đi ra đi vào như cái bóng. Cần gì nó tự lấy. Quần áo, giày dép đến cả sách vở chị mua nó cũng chỉ sử dụng đúng một lần rồi quăng hết ra ngoài vườn. Chị hỏi thì con bé câng mặt lên bảo:
“Cháu không thích đồ cô mua”
Mỗi lần như vậy, lồng ngực chị đau tức tưởng không thở nổi. Phải chi nó là máu mủ của chị thì hẳn chị đã quất cho nó vài roi vào mông rồi. Làng trên, xóm dưới bà mẹ nào cũng được cái quyền ấy. Chỉ chừa mình chị thôi.
Có hôm, Quyền đi vắng đúng vào ngày họp phụ huynh. Con bé tha thẩn khắp trong nhà, ngoài ngõ. Liên hỏi nó cũng không trả lời. Bất quá, con bé phải nhờ đến bà nội. Nó phụng phịu túm lấy vạt áo bà cụ Thái nói nhỏ: “ Bà đi họp phụ huynh cho cho cháu nhé. Bà cụ bỏm bẻm nhai trầu mỉm cười đồng ý. Hôm đó, đang bữa cơm chiều bỗng đâu con bé đùng đùng lao hẳn vào mâm cơm la lối om sòm: “ Bà nội, tại sao cô đó lại đi họp phụ huynh cho con. Bà nói dối con. Con ghét cô đó”. Chồng Liên giữ im lặng. Đó vẫn luôn là thói quen của anh mỗi khi con bé càu nhàu về chị. Bà cụ Thái gượng cười dỗ dành cháu theo những kiểu mà bà có thể nghĩ ra được.
“ Sao con nỡ nói mẹ như thế hả con?.” Liên chỉ nói được như vậy rồi ngồi trơ trơ như tượng đá.
Lâu dần, Liên cũng quen với cung cách cư xử của con bé. Có lúc chị quên bẵng khao khát được làm mẹ. Chị chỉ cầu trời thương lấy đứa con gái tội nghiệp mất mẹ từ nhỏ mà phù hộ cho nó mạnh khỏe, học hành giỏi giang. Nó muốn gọi chị là gì chị cũng mặc. Chị vẫn thương nó như thể con bé trồi ra từ bụng mình. Ở trường có hoạt động gì tốt cho sức khỏe chị đều mượn uy của chồng bắt nó phải tham gia. Nào chạy đường dài, tập võ. Nào tập bơi. Ban đầu con bé làm mình làm mẩy, chống đối kịch liệt nhưng dưới sức ép của bố, nó cũng tập tành đâu vào đấy.
Một đêm, gió đông se se lạnh thổi vào buồng ngủ của vợ chồng Liên. Chiếc rèm cũ khẽ động cựa. Liên trằn trọc, hết nằm lại ngồi. Tiếng sột soạt văng vẳng bên tai làm chồng chị thức giấc. Mặt anh nhăn nhó, mắt trợn trừng nhìn chị. “ Không ngủ thì để cho người ta ngủ chứ”. Liên giật thót người co rúm ró. Từ ngày làm vợ Quyền, hiếm hoi lắm hai vợ chồng mới gần gũi. Mà lần nào anh cũng làm thật nhanh như thể sợ ai rình mò. Không âu yếm, không cưng nựng.
Chồng chị cứ hừng hực như trâu húc mả. Anh làm gì có tình yêu với chị. Anh lấy chị vì bà mẹ già đó thôi. Trách sao bây giờ. Chẳng thế mà con bé Hoa bao nhiêu lần hỗn láo với chị, anh cũng chỉ nhắc sơ sơ lấy lệ. Trừ bà mẹ chồng già cả, nhớ nhớ quên quên thì hai bố con họ về cùng một phe. Thế thì chị còn biết làm gì được.
“Mình, mình..ơi”. Giọng Liên run run nói khẽ.
“Gì?”
“Em muốn bàn với mình một việc. Nhưng, em, sợ, mình, không cho.”
“Có gì nói đi để đây còn ngủ”.
"Cái Hoa cũng đã lớn rồi. Nó chắc cũng muốn có thêm em cho vui cửa vui nhà. Em tính vợ chồng mình đẻ một đứa coi như là cho em có một mụn ….”
“Cô bị điên đấy hả? Đẻ bao nhiêu lần rồi có được đâu mà đòi đẻ nữa. Tôi không muốn chị làm khổ nòi giống của tôi. Chẳng thà tôi đi kiếm ở ngoài còn thành con thành cái mà nuôi”
Liên đanh mặt nhìn chồng. Chị ước có thể cào xé người đàn ông nằm cạnh. Chẳng lẽ chị lại viết đơn ly hôn để anh tự do tìm người phụ nữ nào đẻ được. Dẫu sao, anh vẫn phải có một đứa con trai để nối dõi tông đường. Chị cứ khư khư giữ anh như thế này chẳng phải ích kỉ lắm sao. Nhưng ly hôn thì dân làng họ cười vào mặt chị chứ hay ho gì. Lại còn bà mẹ chồng già cả, đau yếu quanh năm và đứa con gái đang tuổi ăn tuổi lớn. Nó không coi chị ra gì thì chị cũng không nỡ mà bỏ nó. Đầu óc chị căng thẳng tột độ. Tâm trí rối bời.
Con Hoa bước vào tuổi mười sáu. Nó lớn phổng phao trông thấy. Có người rỉ vào tai Liên: “ Khéo mà bảo ban nó, ở tuổi này một là thành người hay là thành ngợm đấy .” Chị chẳng biết con bé thành cái giống gì chỉ thấy suốt ngày nó đi theo mấy đứa choai choai, tóc xanh tóc đỏ, móng chân móng tay lòe lòe loẹt loẹt. Quần ngắn tũn, áo không hở trên thì cũng hở dưới.
Chị đã bảo ban con rồi đấy chứ. Lời nặng nhẹ, lời phải trái chị đều nói hết cả. Chỉ có da thịt nó là chị chưa đụng tới thôi. Nhưng lần nào chị nói nó cũng hếch miệng lên cãi phăng: “ Cô có phải mẹ cháu đâu mà lắm mồm thế.” Chồng chị đi làm xa chẳng mấy khi về nhà, mà nếu có về anh cũng mặc kệ. Chị nhắc khéo thì anh đằng hắng bảo : “ Kệ cha nó. Con gái là con người ta. Nó ở với mình đâu mà phải nói nhiều”. Liên nuốt khan cục tức trong lồng ngực. Chị căng óc nghĩ ngợi: “Con Hoa chỉ nghe mỗi lời bố nó, giờ anh nói vậy thì nó còn xem ai ra gì. Rồi nó cũng hư mất thôi.”
**
Đột nhiên con bé bỏ đi khỏi nhà. Nghe đâu có đám bạn trên mạng xã hội rủ đi phượt. Liên cuống cuồng đi tìm khắp cùng làng ngõ xóm. Lòng chị hoang mang bấn loạn hết cả. Chị giấu nhẹm chuyện con bé bỏ nhà với chồng. Anh mà biết thì chị chỉ có nước chui xuống đất mà sống. Bà cụ Thái nằm liệt trên giường, hễ nghe tiếng con dâu ngoài cửa bà lại hỏi dồn: “ Con Hoa nó về chưa? Làm sao mà đến nông nỗi này hả trời. Nhỡ may, nó bị, nó…”. Bà òa lên khóc. Rồi bà bắt con dâu đỡ dậy. Bà phải đi tìm cô cháu gái. Nhưng Liên vừa nâng đầu bà lên khỏi gối thì bà đã kêu đau nhức không thể cử động được. Bà nằm một chỗ và không thôi lẩm bẩm trong cửa miệng. “ Cầu xin trời phật phù hộ cho cháu tôi. Đứa cháu tội nghiệp của tôi”.
Liên bỏ nhà bỏ cửa đi khắp những nơi con Hoa thường đến. Nào là bạn học thân thiết, bạn quen sơ sơ, bạn cùng xóm rồi đến từng nhà họ hàng hang hốc nội ngoại. Chẳng ai biết tung tích con bé ở đâu. Chân chị sưng vù, nhức buốt. Những nơi chị có thể đến tìm thì chị cũng đi cả. Biết nó đang ở chỗ nào? Nó có hiểu cho nỗi thống khổ của chị không? Từ ngày cái Hoa bỏ đi, đêm nào Liên cũng khóc. Ai gọi điện đến, tay chân chị run lẩy bẩy như bị sốt rét. Nhỡ may họ bảo con bé bị làm sao thì chị không sống nổi. Những lúc quẫn trí, chị đi đến bàn thờ mẹ đẻ con bé thắp nén nhang cầu xin vong linh người đã khuất phù hộ độ trì cho nó được bình an. Mười một năm trời sống cùng nhà với con bé dẫu chưa lần nào nó gọi chị bằng mẹ, chị cũng không mảy may oán trách.
Một ngày, hai ngày rồi ba bốn ngày trôi qua con Hoa vẫn chưa về. Liên như ngồi trên đống lửa. Đến nước này thì chị không thể giấu chồng được nữa. Chẳng may nó làm sao thì chị ân hận suốt đời. Liên nén nỗi sợ hãi, ép chặt nhịp thở vào lồng ngực để báo tin cho chồng. Chưa kịp dứt lời, đầu dây bên kia nổi cơn xung thiên đến độ nếu chị có ở đó chị khó thoát khỏi một trận đòn roi.
**
Kỳ thực, con Hoa đi đúng năm ngày. Lần ấy, đám bạn trên facebook rủ nó đi chơi trên đồi thông cách nhà chừng vài chục cây số. Lúc đầu, chúng rủ nhau tụ tập tại nhà của một đứa con trai gần đó. Người này mời uống rượu, người kia mời uống bia. Con bé uống cạn sạch. Thấy nó khùng khùng, ăn nói bậy bạ, cha mẹ thằng con trai tỏ vẻ bực bội. Bà mẹ xưng xỉa mặt mày nói như quát: “ Cháu mau thu xếp ra khỏi nhà bác ngay. Con gái con nứa không có giáo dục gì cả”. Hoa loạng choạng, mặt đỏ bừng. Nó muốn tru tréo lên như đã làm với bà mẹ kế. Nhưng đây không phải cô Liên. Ăn thua với người ta thì nó không có đường để về. Nó loáng thoáng nghĩ như vậy và ấm ức bỏ đi. Đám bạn đi cùng bị cấm cửa đồng loạt. Thế là nó chơ vơ. Mười sáu tuổi. Lần đầu tiên con bé đi ra khỏi vùng quen thuộc. Tiền mang theo người đã bị đám bạn lột sạch. Nó muốn gọi điện về nhà. Nhưng gọi ai đây? Bố ư? Bố chiều nó thật nhưng sẽ đánh nhừ tử nếu biết nó trốn nhà. Gọi mẹ kế ư?. Hay gọi bà?. Cũng không được. Thế rồi có một người đàn ông trông thấy Hoa lơ ngơ láo ngáo ngoài đường. Hắn lấm lét nhìn con bé. Hắn cười tươi rói bảo : “ Cháu gái muốn đi đâu chú chở đi?”. Hoa mừng quýnh. Nó vẫn hơi say. Con bé nhắm nghiền mắt nói:
“Chú cho cháu đi lên đồi thông”.
“Đồi thông?”
Ý nghĩ nào đó trượt nhanh qua đầu hắn.
**
Đồi thông nằm cách xa mặt đường chừng năm cây số. Nó là một khu đồi thấp được người dân trồng nhiều cây thông để chắn gió từ bờ biển phía dưới. Thỉnh thoảng cũng có vài ngôi nhà cấp bốn nằm ở lối ra vào. Hoa được người đàn ông chở xe máy vào sâu trong đồi. Đến chỗ vắng, hắn đặt con bé xuống mặt cỏ. Hoa trợn tròn mắt. Dường như nó lờ mờ ý thức được điều gì sẽ xảy đến. Đám con gái mắt xanh mỏ đỏ hơn nó vài tuổi có lần đã dạy đời: Mẹ kiếp, bọn đàn ông là một lũ không ra cái gì hết. Nó mà đè mình xuống đất thì nó chỉ muốn được chui tọt vào thôi. Mặt Hoa biến sắc. Toàn thân nó mềm nhũn chẳng khác những sợi bún thiu.
Người đàn ông đó bắt đầu cảm nhận sự rộn rã, nhồn nhột trong người. Hắn nghĩ: Có con thỏ non ở đây mà không đánh chén thì phí một ngày đẹp trời. Hắn nhìn Hoa đang chết khươm trên đám cỏ may rồi ném một nụ cười méo xệch. Hoa run rẩy tột độ. Trong khắc chết của thời gian, con bé chợt nghĩ đến Liên. Nó muốn về nhà, muốn nằm trên chiếc giường có đệm dày mà Liên mới mua tháng trước. Bụng Hoa lạo xạo, cả đống nước trào ngược lên miệng và muốn xộc ra ngoài. Rồi nó nôn thốc nôn tháo. Người đàn ông nhăn mặt định rủa vài câu thì đã nghe con bé lên tiếng: “ Cháu , cháu muốn đi vệ sinh”. Hắn chẳng thể làm gì được với yêu cầu chính đáng ấy. Dù sao thời gian vẫn còn ối. Hắn đợi.
Hoa run rẩy nhìn hắn nhưng bản năng thôi thúc nó phải trốn chạy. Chẳng phải nó từng đoạt giải nhất chạy việt dã đó ư. Nó tin mình thoát được. Toàn bộ tâm trí, Hoa dồn vào việc chạy khỏi nơi này. Con bé đi được vài bước lại ngoái cổ nhìn người đàn ông. Hắn hiểu cả. Và hắn như con hổ đói lâu ngày lao nhanh về phía Hoa. Con bé trợn mắt, lấy hết sức bình sinh đá thật mạnh vào bộ hạ của hắn. Hắn đau đớn kêu ré lên. Hắn định chồm lên người Hoa lần nữa, có lẽ con bé đã tỉnh rượu, nó quay ngoắt người về phía sau chạy thục mạng theo con đường mòn mà hắn đã dẫn vào. Hoa chạy. Cứ thế nó chạy ra khỏi ngọn đồi.
**
“Cô làm mẹ kiểu gì vậy. Có mỗi đứa con cũng không dạy nổi. Bây giờ cô bảo tôi đi tìm nó ở đâu?”. Quyền giận dữ, mắt đỏ lòm quát tháo. Nằm trên giường, mẹ chồng chị cố nói thật to để át tiếng thằng con trai: “ Mày mắng chửi nó thì có lôi con Hoa về đây được không? ”. Quyền tức khí ném hết xoong nồi, bát đĩa ra ngoài sân rồi để trần nửa thân trên đi ra khỏi nhà. Liên muốn khóc, chị ép chặt đôi mắt sưng vù mong sao có giọt nước mặn chát nào đó rỉ ra. Như thế chị bớt cảm giác đau đớn. Nhưng nước mắt cũng chai lỳ như cái thân thể rã rượi của chị. Mười một năm làm lẽ, mười một năm mang tiếng làm mẹ. Cho đến cuối cùng cái chị nhận được là những tổn thương không thể bù đắp. Giá ngày đó chị xanh cỏ bên dòng sông cùng với những đứa con trong tưởng tượng thì hẳn chị đã hạnh phúc biết nhường nào.
**
Rồi con bé cũng có mặt ở nhà. Liên sững người nhìn bộ dạng thất thểu, phờ phạc của nó. Đứa con gái cao ráo, xinh xắn của chị đây ư?. Chị suýt không nhận ra nó. Mặt mũi hốc hác, tóc tai rối bù như tổ quạ . Đôi mắt lồi to như thể muốn bung hẳn ra ngoài. Liên rơm rớm nước mắt, mếu máo chạy đến cầm lấy cánh tay con lay đi lay lại:
“Trời. Con ơi. Con đi đâu mà thành ra thế này hả con. Con ngủ ở đâu? Ăn ở đâu?”. Hoa lầm lì, lặng thinh. Chồng chị xách thanh củi to bản chạy xồng xộc từ ngoài cổng vụt tới tấp vào da thịt nó. Từ chân tới cổ, chỗ nào cũng bỏng rát, đau nhói. Liên cuống cuồng lao vào người con bé. Chị la hét, chắp tay van vỉ:
“Mình ơi, em xin mình, em lạy mình. Con nó có tội tình gì thì mình từ từ nói với nó.Trăm dại, ngàn dại cũng tại em không biết dạy con.”
“Tao phải đánh nữa, đánh chết. Không biết mày học ở đâu ra cái thói lăng loàn, mất nết. Chẳng thà mày phỉ nhổ vào mặt bố mày đi cho rồi.”
Hoa vẫn đứng trơ một chỗ. Toàn thân nó giống như một ngôi nhà ọp ẹp, chỉ cần một động tác nghiêng người là đổ rạp xuống đất. Lúc này, con bé biết đau đớn tận cùng là như thế nào. Nó nhìn khuân mặt từng người đang đôi co trước mặt. Rồi nó hận. Nó chỉ muốn chạy vào giường và đừng ai nhắc gì tới nó.
“ Còn cô nữa, cứ bảo phải đẻ cho được một đứa con. Đứa này còn không dạy nổi thì đẻ ra nó thành cái giống gì?.”
Quyền vẫn sang sảng từng tiếng nanh nọc vào vợ, vào con. Không ai có thể nói lý lẽ với anh được. Ngày hôm đó và những ngày sau nữa, không khí trong nhà giống như không khí của một cuộc chiến tranh lạnh. Chẳng ai nói với ai lời nào. Người này đi vào, người kia đi ra. Liên thở dài thườn thượt. Chị cảm thấy kiệt sức, thân thể rệu rã. Ngôi nhà này có cần chị nữa không? Chồng con có cần chị nữa không?. Bất giác Liên cảm thấy cô đơn tận cùng. Chị muốn đi. Chị nhất định phải đi. Ở lại cũng chỉ chuốc thêm dằn vặt, khổ đau vào người.
**
Giờ thì trái tim Hoa chứa một vết sẹo lớn. Nó không dám ra ngoài đường. Nó sợ người ta hỏi nó đã đi đâu. Có những đêm, hễ cứ nhắm mắt là nó lại mơ thấy người đàn ông đang rượt đuổi. Nó la hét, giẫm đạp. Nào chăn, nào gối cứ trượt xuống giường hết cả. Trong lúc mê sảng, con bé loáng thoáng nhìn thấy bóng một người phụ nữ gầy rạc, đôi mắt trũng sâu, thâm xì ngồi cạnh. Lúc tỉnh dậy, trên đầu giường đã chất đầy những thứ nó thích. Nó uống sữa rồi ăn bánh ngọt, ăn cái này đến cái kia. Bất giác, khóe mắt con bé ầng ậc nước. Hoa cứ thế òa lên khóc như thể mười sáu năm sống ở đời nó chưa được khóc lần nào.
**
Liên muốn gọi con đò chở qua bờ bên kia sông. Chị không biết mình sẽ đi được bao xa và bao lâu nữa. Con đường trước mặt chỉ toàn là bóng tối đến rợn người. Nhưng chị không muốn chần chừ. Không đi lúc này thì biết khi nào mới hết khổ đau.
“Mẹ ơi. Mẹ. Mẹ ơi”. Tiếng gọi ở đâu làm chị giật mình. Liên chột dạ. Hay chị nghe nhầm. Chị có đứa con nào đâu. Ở khúc sông này, chị đã từng nhầm lẫn đến suýt mất mạng đấy thôi.
Tiếng gọi mỗi lúc một to và gần hơn. Nhưng giờ thì chị mặc kệ. Họ gọi ai thì người đó trả lời.
“ Me ẹ…Liên…, con là Ho..oa mà”.
Liên thảng thốt ngoảnh mặt nhìn chếch về phía sau. Chị không lầm. Cái bóng đen đang di chuyển từ trong bụi ngô tiến về phía chị. Dưới ánh sáng đục mờ của ngọn đèn pin, chị ngờ ngợ người trước mặt. Đúng là nó. Chắc chắn là nó rồi. Đôi chân lấm lem bùn đất của chị như trùng xuống. Chị không thể bước về phía trước được nữa.

--- HẾT ---
11:56 SA 05/06/2018
Mấy đời bánh đúc có xương
Sau hơn một năm vợ chồng, trời thương cho anh chị có chung một thằng cu con kháu khỉnh. Cả hai đều đã có tuổi nhưng không giấu nổi niềm hạnh phúc trong tiếng nựng con âu yếm của anh và ánh mắt tràn đầy yêu thương của chị. Chị vẫn luôn dõi theo con Vy dù không nhận được thiện chí và thái độ hợp tác của nó. Nhiều lúc nhìn nó buồn, chị muốn ôm nó vào lòng mà yêu thương, mà ấp ủ. Đáp lại tất cả những cố gắng của chị, con Vy ngày càng lì lợm và bướng bỉnh. Trong mắt nó, chị chỉ như một cái gai không hơn không kém.
Chiều nay trời trở gió.
Chị xăm xắn đi chợ nấu cơm sớm hơn mọi ngày, mong hôm nay anh và con Vy về sớm. Bữa cơm ngày trở lạnh có món cá chép om dưa mà anh rất thích, cả món nộm hoa chuối chua cay mà con Vy bảo ngày mẹ nó còn sống hay làm cho nó ăn.
Tắm rửa cho thằng bé con xong, chị ngồi ngóng anh và con Vy về không giấu nổi sự bồn chồn trong ánh mắt.
Bữa tối ấm áp đúng như mong đợi của chị. Như thường lệ, bữa ăn con Vy chỉ cắm cúi ăn xong rồi dứng lên mà chẳng bao giờ nói gì nhưng nhìn nó ăn ngon lành mà trong chị nhen một niềm vui nhẹ nhàng.
Khí trời đầu đông u ám và màn đêm sập xuống rất nhanh. Chị gối đầu lên tay anh nhưng trằn trọc chưa ngủ được.
– Mình này, con Vy dạo này tâm trạng thất thường, mình cần dành thời gian quan tâm đến nó hơn nữa.
– Anh biết. Anh thương nó nhưng tính nó ngang bướng quá! Nhiều khi anh muốn gần gũi quan tâm bù đắp sự thiếu thốn cho nó mà nó cứ cố tạo khoảng cách với mình. Có thể nào mình là cha là mẹ lại bất lực với chính đứa con của mình cơ chứ!
– Ừ, em vẫn luôn cố gắng để hiểu nó. À mà Con Vy đi làm xa quá, cái xe lại cũ rồi. Em tính hay mình thay cho con cái xe đi lại cho tiện chứ từ nhà đến xưởng may mười mấy ki- lô- mét, đường khó đi cũng vất vả mình ạ.
– Việc này để anh tính thêm. Mình ngủ đi.
Mấy tháng nay con Vy đã có bạn trai. Nó hay đưa bạn về ăn cơm cùng cả nhà. Nhìn thằng bé ngoan ngoãn hiền lành, hai đứa lúc nào cũng quấn quýt vui vẻ chị thấy yên lòng. Con Vy cũng đã lẻ bóng mấy năm nay rồi. Đến lúc nó lại được yêu thương chở che trong tổ ấm của riêng mình. Chứ cứ nhìn nó thui thủi thế này chị không đành lòng.
Con Vy cũng như trở thành con người khác. Tuy vẫn chưa chịu trò chuyện với chị nhưng nó không còn lì lợm bướng bỉnh cái vẻ bất cần đời nữa. Đi làm về thi thoảng nó giành thời gian chơi với thằng em, việc đơn giản mà trước đây hầu như chẳng bao giờ nó làm. Nó để tâm đến việc nhà cùng chị, không còn bừa bãi quần áo khắp nơi. Bầu không khí trong nhà như có cơn gió mát nhẹ thoảng qua.
Thời gian trôi thật nhanh. Mới đó mà đã lại sắp hết một năm. Chiều nay, sau đám giỗ của mẹ con Vy, họ hàng bà con về hết cả, chị đang lúi húi dọn dẹp nốt mấy mâm bát đĩa còn lại trong bếp thì nghe giọng con Vy ngập ngừng ngoài cửa:
– Dì
Chị ngoảnh đầu lại. Con Vy cầm bộ quần áo mới trên tay với vẻ ngượng nghịu trên nét mặt:
– Dì… sang đầu tháng bên nhà bạn trai con qua dạm ngõ… Dì cũng cần ăn mặc tươm một chút để còn tiếp đón ông bà thông gia chứ!
Chị bất chợt nghe sống mũi cay nồng, chị không khóc mà mắt cứ nhòe đi…
Nắng chiều đông không rực rỡ nhưng thật ấm áp. Những tia nắng đan xen nhau như nhảy múa trên các ngọn cây trong khu vườn nhỏ trước sân nhà. Một mùa xuân nữa lại về, mùa xuân của yêu thương và hạnh phúc. Nhất định Tết này sẽ là một cái Tết vẹn tròn và ý nghĩa.

--- hết ---
08:27 SA 05/06/2018
Không chồng
Anh gọi cho Diệu, nói sẽ book vé và đặt khách sạn cho Diệu đi đâu đó vài ngày đổi gió. Diệu nói đã chán những chuyến đi một mình. Chán việc khoe ảnh những khu nghỉ dưỡng xa xỉ cho bạn bè bỉm sữa mắt tròn mắt dẹt. Sự ganh tị và tò mò của họ về “đại gia chống lưng” dần dà làm cô thấy chán ngấy.
Diệu soạn đồ đạc về quê ít ngày. Làng Diệu nằm bình yên bên con sông Vận, làng quay mặt ra sông, sông ôm lấy cánh đồng lúa đang kỳ ngậm sữa. Làng tựa lưng vào núi Yên Phụ, núi vắt mạch nước ngầm cho con gái làng Quế tắm, da dẻ con gái trong làng trắng nõn như hoa cau, giọng nói trong như ngọc thảy mâm vàng.
Diệu đẹp.
Một người con gái đẹp chưa chồng đi qua cái tuổi bạn bè đồng lứa đang khoe con tíu tít thường bị gán cho lắm điều tiếng. Diệu giận người làng mình, nhưng cũng yêu làng mình tha thiết, yêu vụ chiêm, vụ mùa, yêu cả vụ đông.
Mỗi khi giảng bài cho con gái của Hoàng, Diệu say sưa kể về đường rơm đi học, rơm nếp treo tăm tắp trên tường gạch, hành tỏi bắt bồ hóng treo đầy gác bếp, những bãi dâu xanh biêng biếc ven sông. Con bé thích lắm, cứ nằn nì một ngày nào đó sẽ về thăm làng Diệu. Giá mà Diệu có thể dẫn con bé về làng, Diệu muốn chia sẻ với con bé một quãng ấu thơ rơm rạ. Đôi khi Diệu thấy mình có lỗi với con bé. Diệu lẩn trốn cảm giác ấy nhưng Diệu chưa bao giờ nghĩ giá mà cô không yêu Hoàng. Cô cũng chỉ là đàn bà, cũng bị lôi cuốn bởi vẻ hào nhoáng của người đàn ông thành đạt, muốn trở thành một phần của sự hào nhoáng đó. Diệu thấy Hoàng cô đơn trong đại lộ của riêng anh. Cô cho phép mình đồng hành cùng anh bằng bản năng ấm áp của đàn bà.
Mẹ nhận thấy Diệu béo lên, mẹ còn vui mừng nói:
– Đàn bà phải có da có thịt nhìn mới tốt tươi màu mỡ, bà mẹ chồng nào cũng muốn cưới một đứa con dâu mông nở, hông to. Con đừng đi tập gym nữa.
Diệu muốn hỏi mẹ rằng cuộc đời đàn bà, niềm vui của đàn bà chỉ được đong đếm bằng sự hài lòng của người khác hay sao? Người khác đó là mẹ chồng, họ hàng tông ty nhà chồng, những người không máu mủ, không công ơn dưỡng dục. Nhưng nếu Diệu hỏi như vậy thì tàn nhẫn với mẹ quá, mẹ có nỗi đau của mẹ, nỗi đau từ người dưng. Đó là barie của mẹ. Nhiều lần suýt chạm phải barie của mẹ, Diệu vội vàng ngậm chặt miệng cho những câu hỏi đó tan ra. Những điều Diệu muốn hỏi mẹ có vị đắng, the như bạc hà khiến Diệu cay mắt.
Diệu thương mẹ chứ, thương những đêm mẹ ngồi suốt đêm cho Diệu chống cằm mà thở khi Diệu lên cơn hen suyễn. Ngày đó không có Salbutamol, không có máy thở khí dung như bây giờ. Diệu nhớ những viên thuốc E mẹ mua cho Diệu, những viên thuốc ấy quy ra được bao nhiêu cá, bao nhiêu thịt. Mà Diệu thì ba ngày béo, bảy ngày gầy. Diệu nhớ những hôm theo mẹ ra đồng, mẹ cắm cái đòn gánh xuống bờ ruộng, phủ lên đó cái bao xác rắn, Diệu ngồi dưới bóng mát của cái bao xác rắn ấy nghêu ngao hát xem mẹ làm cỏ lúa, quạc sâu cuốn lá.
Bây giờ thì Diệu thèm được khoe với mẹ rằng Diệu có thai, rằng mẹ Diệu sắp lên chức bà ngoại. Giá mà có thể khoe với mẹ niềm vui này. Giá mà Diệu đã lấy chồng, mẹ sẽ tất bật ra ao thả lưới kéo con cá chép nấu cháo cho Diệu tẩm bổ, mẹ sẽ không cho Diệu đụng tay chân vào việc gì, sẽ dặn Diệu đi lại cẩn thận y như ngày xưa chị gái Diệu mang thai. Diệu biết không thể giấu mẹ mãi, cái thai sẽ lớn dần…
Mẹ để phần Diệu cái rượu nếp cẩm, Diệu không ăn. Diệu thèm lắm nhưng Diệu biết nó sẽ làm hại con của Diệu. Mẹ giận lẫy, mẹ đã mất bao nhiêu công nấu nếp, trộn men rồi ủ nữa, lần nào Diệu chả ăn cả bát. Diệu đành để mẹ giận.
Diệu theo mẹ ra đồng, lúa đang ngậm sữa, Diệu men theo bờ ruộng cắt cỏ bờ, những công việc này Diệu thành thục lắm, đồng lúa mùa này dễ chịu quá, đầu óc Diệu thảnh thơi, mẹ vừa làm vừa kể mấy chuyện tầm phào. Lúc ra về thì Diệu gặp lại lão hàng thịt năm xưa, mắt lão hau háu nhìn mẹ. Lão cũng nhìn Diệu bằng ánh mắt ấy, lão khen Diệu càng lớn càng xinh, rằng Diệu ngoài ba mươi mà nõn nường quá. Ánh mắt của lão nhắc cho Diệu nhớ từng tế bào trong cơ thể Diệu có một chút đóng góp của lão, trong da thịt nõn nường của Diệu có những cân thịt ế ẩm lão xâu vào dây lạt treo ở cái cổng tre nhà Diệu ngày xưa.
Diệu buồn nôn quá, Diệu lên cơn nôn khan, Diệu ngồi thụp xuống bờ mương mà nôn ra mật xanh mật vàng. Mẹ hối Diệu về nhà, mẹ bắt Diệu nằm sấp rồi cạo gió cho Diệu, mẹ nấu cho Diệu nồi lá xông. Mẹ phủ lên người Diệu hai ba lớp chăn dầy, Diệu không mở nắp vung nồi lá xông, Diệu cứ ngồi trong chăn mà khóc.
Hết mấy ngày phép năm, Diệu về thành phố, trở lại trường. Đồng nghiệp đều nhận ra Diệu béo lên, rồi họ sẽ biết Diệu có thai. Diệu có thai mà chưa chồng. Diệu không quan tâm đến họ, trường Diệu dạy là trường tư thục, Diệu không lo phải đối mặt với công đoàn. Những lời rao giảng đạo đức không có giá trị gì với Diệu. Những giờ trống tiết, họ vẫn lê la ngồi kể xấu các đức lang quân miệng sặc mùi thuốc lá, những ăn ở bẩn tưởi ích kỷ của chồng mình. Tranh thủ tiết trống, tranh thủ buổi trưa họ còn lủi đi hẹn hò ở quán bờ sông, dấp dúi trong những nhà nghỉ theo giờ.
Những người đàn ông mà họ dấp dúi thơm tho ấy khi ở nhà chắc gì đã khá hơn những đức lang quân mà họ mang ra bóc mẽ hàng ngày. Diệu không hiểu được tại sao họ vừa nói muốn ly hôn xong lại quay sang khuyên Diệu lấy chồng, mối mai cho Diệu ngay được. Một dạo Bộ luật hình sự ban hành quy định về việc truy cứu trách nhiệm hình sự đối với những người “vi phạm chế độ một vợ một chồng”, được đem ra bàn luận sôi nổi. Đàn ông thì kịch liệt phản đối vì cho rằng nó vi phạm nhân quyền, đàn bà thì ra sức ủng hộ. Những người ra sức ủng hộ quy định đó chứng mình điều gì? Họ nghĩ chỉ cần tỏ ra như vậy là họ chính chuyên, họ chung thủy thật sự chăng? Dần dà Diệu đứng ngoài những câu chuyện của họ, đầu Diệu phản xạ có điều kiện tự đóng băng lại không để câu chuyện nào lọt vào tai.
Đáng lẽ Diệu đã yên bề gia thất cách đây ba năm, lúc đó người yêu Diệu về thăm nhà Diệu mấy lần rồi, đã tính chuyện bền lâu. Nhưng rồi Diệu bị tai nạn, Diệu bị gãy xương đùi, một thời gian dài Diệu lang thang hết bệnh viện này đến bệnh viện khác. Diệu sợ bệnh viện đến mức chỉ nghe ai nhắc đến bệnh viện thôi là Diệu rùng mình. Tất cả các giác quan đều như sống trong bệnh viện thật. Anh ta rời bỏ Diệu vào những ngày đó. Diệu đi tấp tểnh hơn một năm trời. Diệu đã từng nghĩ cô sẽ trở thành một đứa “chấm phẩy” suốt đời. Đó là lần duy nhất bố Diệu an ủi cô. Bố Diệu không nhìn vào mắt Diệu, bố nhìn xuống cái chân đau và nói thật nhỏ:


Thôi con ạ, có như vậy mình mới biết họ chẳng thương yêu gì mình. Không tiếc làm gì con ạ.

Lúc đó Diệu lặng im, Diệu chất vấn bố trong ý nghĩ của Diệu, vậy còn bố, bố có thương mẹ con không? Làm sao bố mẹ có thể sống với nhau đến bây giờ, bố mẹ đối diện với nhau thế nào mỗi đêm chung chăn gối? Trong mấy đứa con, chỉ có một mình Diệu biết bí mật này, hay là chị của Diệu cũng biết nhưng chọn cách lặng im giống Diệu? Bố vẫn nghĩ Diệu không biết gì ư?
Hoàng nói nhớ Diệu, hẹn tối nay sẽ đến. Diệu không muốn gặp Hoàng, Diệu muốn Hoàng biết cảm giác hụt hẫng của Diệu những lần Hoàng hẹn mà không đến. Diệu không về nhà, Diệu thuê khách sạn và ở lại đó. Hoàng có chìa khóa căn hộ của cô. Diệu ngồi đoán định xem Hoàng đang làm gì ở đó, Hoàng có hụt hẫng, có chờ đợi, có lo lắng không. Hoàng có rót một ly vang, nằm trên chiếc giường hạnh phúc của hai người không, có khao khát những phút giây bên Diệu, ngắm Diệu ngủ thiếp đi trong lòng anh, áp mặt vào ngực, vào nách anh sau cơn ngây ngất? Cho đến khi Hoàng nhắn: “ Anh về đây”, thì Diệu khóc, Diệu muốn ùa về gặp anh, muốn nói cho anh nghe tất cả mọi chuyện, về đứa con đang tượng hình.
Sáng hôm sau Diệu về nhà, Diệu thấy mẹ ngồi ngủ trước cửa, đầu nghẹo sang một bên, cái nón trắng sụp xuống che nửa gương mặt. Mẹ đùm túm bao nhiêu đồ ăn, cái làn đầy ắp rau quả, cả cái bao xác rắn đựng những gì bên trong không rõ. Diệu lặng người nhìn mẹ, cô cảm động muốn sụp xuống. Diệu lay lay vai mẹ, nhắc mẹ vào nhà.
Mẹ Diệu đóng cửa lại, mẹ ngồi phệt xuống rồi nói ngay không để Diệu kịp hỏi han.
– Mẹ biết hết cả rồi, cái cậu hôm qua tự tiện đến đây, cậu ta có chìa khóa phòng con, cậu ta đeo nhẫn cưới mà con thì không có. Mẹ biết hết cả rồi, dưa thâm thì khú, vú thâm thì chửa. Mẹ đã sinh bốn mặt con, cái hôm mẹ cạo gió cho con thì mẹ đã biết rồi.
Mẹ vừa nói vừa khóc, Diệu cũng khóc. Đã lâu lắm cô mới khóc trước mặt mẹ, có đứa con gái nào mà chưa từng khóc trước mặt mẹ mình đâu. Diệu không biết nói gì với mẹ cả, không biết giải thích thế nào. Rồi mẹ là người đứng dậy trước, mẹ bày lên bếp nào cá chép kho nỏ nồi, nào ruốc thịt, nào cà chua, rau cải nhà trồng. Trong bữa cơm mẹ nói:


Diệu ạ, rồi con sẽ ổn thôi.

Đêm nằm bên mẹ, Diệu không sao ngủ được, lưng mẹ còng quá, tóc mẹ đã bạc nhiều đến thế ư? Diệu thường không nhìn vào mắt mẹ nên Diệu không nhận ra mẹ đã già đến vậy. Dáng mẹ nằm ngủ cũng vất vả, người cong như miếng cau khô, hai bàn chân áp chặt vào nhau. Chân mẹ lạnh. Diệu kéo chăn đắp cho mẹ. Con của Diệu biết khua khoắng rồi đấy. Cử động của con chỉ nhẹ như bong bóng vỡ thôi, nhưng Diệu cảm nhận được. Mỗi cử động của con là một niềm vui mới mẻ của Diệu. Hai tay cô khum khum ôm lấy bụng, nhẹ nhàng ve vuốt, dịu dàng như nâng một mầm xanh. Diệu sẽ ổn cả thôi, theo cách của mình và của mẹ.

--- HẾT ---
07:02 CH 01/06/2018
Hạnh phúc của đàn bà
Ông ngạc nhiên “Nó có bên này đâu con?”. Anh bất lực ngồi phịch xuống đất, ôm mặt khóc. “Là tại con, tại con đã không bảo vệ được vợ mình. Để cho cô ấy phải tức tưởi bỏ nhà ra đi”. Mẹ vợ bỏ dở bát cơm đang chan chạy đến gặng hỏi “bỏ đi là sao hả con?”. Anh dở lá thư nhàu nát trên tay ướt nhèm cho bà đọc. Bà đưa cho con gái đọc. Cô cũng vùa đọc vừa khóc “Mẹ ơi, chị Hảo bỏ ra đi rồi. Chị ấy bảo đi vào Đắc Lắc vài tháng với chú thím cho khuây khỏa rồi sẽ về.
Nói cả nhà đừng đi tìm chị. Chị còn nói hãy để anh Khương cưới vợ mới. Chị không thể sinh được con cho anh ấy thì hãy để người phụ nữ khác làm thay”. Bà òa lên khóc, tay lay hai vai anh giãy giụa “Trời ơi! Sao số con gái tôi khổ sở thế hả trời? Sao không về với mẹ hả con? Sao con dại dột thế !”. Cô út ôm lấy bà và khóc theo. Còn ông không nói gì. Lặng đi. Cả nhà vang lên tiếng ai oán như vừa tiễn một người ra đi.
Chị vào Đắc Lắc phụ việc làm rẫy với chú thím. Em trai của bố chị. Hai người đã vào đây chục năm rồi. Cũng có vài ba miếng đất rẫy trồng cà phê và cao su. Cơ ngơi cũng khá. So với bố mẹ chị ở quê thì có của ăn của để hơn nhiều. Nhà bà thím có hai cậu đều đi học và làm công chức nhà nước nên không ở nhà. Một cậu làm bộ đội còn một cậu làm bên môi trường. Thành ra nhà chỉ còn mỗi hai ông bà. Thế nên từ khi có chị vào ở cùng, nhà như có thêm người, ấm cúng hơn hẳn. Chị lại chịu khó, siêng năng nên bà thím hài lòng lắm. Nhưng thấy đứa cháu lấy chồng rồi lại vào đây làm môt mình bà cũng thắc mắc lần hỏi. Mãi rồi chị mới nói sự thật.
Bà thở dài “đúng là mỗi cây mỗi nhà mỗi cảnh. Cái số cháu nó như vậy thì cháu cũng đừng nghĩ ngợi làm gì cho khổ thêm. Cứ ở đây với thím rồi tìm người nào đó thích hợp làm lại cuộc đời”. “Cháu đâu dám thế hả thím. Cháu không sinh được con lại làm khổ thêm cho người ta, gia đình ngườii ta nữa”. “Ôi dào, dân Bắc mình mới nghĩ vậy thôi. Chứ trong này họ cũng thoáng lắm. Không còn cổ hủ như ông bà mình ngoài đây đâu cháu”. Chị nghe vậy thì chỉ biếtt vâng dạ vậy thôi chứ trong lòng chị vẫn còn yêu chồng lắm. Có lẽ suốt đời này chị không thể quên anh để mà lấy người khác được.
Một hôm, chị thấy nôn nao khó ở. Miệng thì cứ nôn mà khôn nôn ra được. Cứ ngửi thấy mùi thức ăn là muốn ói ra ngoài. Bà thím thấyvậy cười “Hình như cháu có chửa đấy?”. Chị giật mình. Không thể! Bao năm nay vợ chồng đầu gối tay ấp mà đâu thấy có hiện tượng gì. Chợt chị sững người lại. “Hay cái đêm cuối cùng làm vợ chồng? chẳng lẽ! Trời đang trêu ngươi mình sao. Nghi là nghi vậy nhưng chị vẫn muốn chờ thêm một thời gian nữa xem thế nào. Một tháng, hai tháng rồi ba tháng chị không thấy có kinh. Mối nghĩ ngờ ngày càng lớn.
Bà thím dẫn chị ra trạm xá khám thử thì cái thai đã được bốn tháng. Chị vỡ òa sung sướng như vừa bước ra một cơn ngục tù. Chị sắp có con. Nghĩa là chị sẽ được về với chồng. Sẽ được bố mẹ chồng chấp nhận làm dâu con trong nhà. Chị nắm tay bà thím run lên hạnh phúc. Bà cười cầm chặt tay chị dặn dò “Để thím sắp xếp cho ít đồ mà về cho sớm. Hi vọng cháu sẽ hạnh phúc”. Đêm hôm đó chị vừa xếp đồ vừa khe khẽ hát “tình yêu có từ nơi đâu…”. Bài hát mà chị hay hát cho anh nghe thời hai người còn yêu nhau. Thỉnh thoảng chị lại sờ xuống bụng xoa xoa “cảm ơn con yêu đã đến bên mẹ”. Gương mặt chị rạng ngời hạnh phúc. Lâu lắm rồi chị mới nở được nụ cười cất kín.
Niềm hân hoan khi biết mình đang mang giọt máu của chồng khiến chị không biết mệt mỏi sau gần một ngày trời lay lắt trên xe. Xuống xe , chị đi về phía nhà chồng vì muốn báo tin cho chồng biết trước. Sự nôn nao khắc khoải chưa được bao lâu thì chị nghe tiếng ồn ào từ cổng nhà chồng. Tiếng aong oang của anh chàng MC dẫn chương trình mời chào hai họ. Bà con lối xóm dắt nhau đi quây quanh xung quanh sân nhà chồng. Chị sập chiếc nón xuống tiến vào. Trớ trêu thay đó lại là đám cưới của anh. Người đàn ông đang đứng bên cạnh cô gái mặc áo xi – rê trắng cầm hoa chính là anh. Chị chết điếng người. Chị định chạy vào la lên nhưng có gì đó ngăn cản chị dừng lại.
Chị lặng lẽ lùi ra xa. Đi về phía nhà mình. Mẹ chị đang ngồi bên cửa khóc với con gái útt, còn bố chị đang ngồi trầm ngâm. Ông đang nghĩ ngợi điều gì đó, tay ông run run. Chị định chạy vào ôm lấy mẹ mà khóc cho thỏa. Nhưng nghĩ một lúc lại thôi. “Giờ mà về chỉ làm mẹ thêm đau lòng xót xa . Cứ coi như mình chưa từng về đây”. Chị nhìn ngôi nhà lần cuối rồi xách làn đi ra bến xe.
Bốn tháng sau chị sinh con, đứa con gái đẹp như tranh vẽ. Bà thím xuýt xoa “ Suốt ngày cứ thấy mẹ mày khóc lóc, bà còn tưởng sinh ra mày sẽ là một bà già mặt mày nhăn nhó chứ. Không ngờ lại đẹp gái thế này”. Cả nhà bà thím xem con bé như báu vật. Con cháu ở thành phố hết. Lâu lâu mới về thăm môt lần. Thành ra có đứa con nít trong nhà vui rộn lên hẳn. Chị nhờ đó cũng được an ủi phần nào. Con bé càng lớn càng xinh. Nước da trắng hồng, mắt to tròn, cái sống mũi cao vun vút gống hệt bố. Thỉnh thoảng chị lại vuốt má con “sao con bé này lại giống bố một cách kì lạ đến vậy”.
Rồi lại thở dài “không biết giờ này bố con sao rồi? có hạnh phúc không ? Có nhớ mẹ con mình không? À mà bố đâu có biết con có mặt trên đời này nhỉ?”. Rồi chị lại khóc. Bà thím trông thấy mắng “sinh con rồi không được nghĩ ngợi nhiều nghe chưa? ốm là khổ cả mẹ lẫn con đấy”. Rôi bà lại bế con bé lên nựng nịu “Gớm! Con gái xinh thế cơ mà. Mẹ mày còn muốn gì nữa chứ!”. Chị cười thầm “Ừ ! Mình thì còn cần gì nữa chứ. Niềm ao ước bao nhiêu năm nay đã trở thành sự thậc. Chẳng phải ông trời đã nghe thấu lời nguyện cầu của mình rồi sao?”. Rồi chị nhìn con mơ về những điều tốt lành phía trước.

--- HẾT ---
05:29 CH 29/05/2018
Tôi Mà Anh Cũng Dám Yêu?........ Anh Ngu Sao??? -...
Chương 80 - Chương 76
"Waaaa aaaa..... con gì đây?" Lam An hoảng hồn nhìn con báo lớn, hắn lùi lại một bước lớn, nếu không phải Diệp Phi đứng ngay sau hắn thì chỉ sợ hắn đã ngã ngửa ra sau, cũng không trách hắn, vừa vào đã thấy một con báo to lớn hơn hẳn bình thường lại còn đứng ngay cạnh cửa không hoảng mới là lạ.
"Không có việc gì, không có việc gì, tôi vẫn ổn, đây là người bạn em mới quen được ít phút trước" Tiếu Vi cười cười nói, người thì vẫn bị ôm chặt cứng bởi Ngọc Lam, Tiếu Vi có ý tốt cố tình nghiêng người ra phía trước che chắn cơ thể trần trụi cho Ngọc Lam.
Không thể ngờ được ý tốt của TIếu Vi, Ngọc Lam dường như hơi cứng người, hiển nhiên hiện tại cô ta đã bình tĩnh lại, chẳng qua người trần trụi không mảnh vải che thân cô ta xấu hổ không thể không ôm chặt lấy Tiếu Vi, chưa kể trong phòng còn có đàn ông. Cô ta không ngờ Tiếu Vi có thể giúp cô ta trong khi chính cô ta là người hãm hại cô, điều này làm cô ta trở nên bối rối, không biết nên làm gì.... cảm giác giống như việc mình luôn coi người ta là kình địch trong khi đó người ta luôn đối tốt với mình vậy....
"Vậy nó không cắn người chứ?" Lam An thoát khỏi vòng tay của Diệp Phi, trừng mắt cậu một cái sau đó dè dặt hỏi Tiếu Vi
"Dĩ nhiên!" Tiếu Vi trả lời như có như không
"Cái con gà khỏa thân đang ôm chặt lấy cậu là ai vậy?" DIệp Phi chú ý nãy giờ đến người nọ, bây giờ mới lên tiếng, cậu cảm thấy cô ta rất quen, dù chỉ nhìn thấy bóng lưng....
"Không biết, cô ấy là người mình vừa cứu được, có vẻ như là bị bọn buôn người bắt được, còn đứng ngây ra đó làm gì, không thấy người ta đang khỏa thân hay sao, ném áo khoác của cậu qua đây, mà tôi nói cậu! Thôi ngay cách ăn nói ấy đi nhé, gì mà gà khỏa thân!"
"Tôi nói không đúng sao?!" Diệp Phi nói thầm, dù bất mãn nhưng vẫn cởi cáo khoác ra ném cho Tiếu Vi, còn cố tình "không cẩn thận" ném thẳng vào mặt cô, khỏi phải nói, đôi mắt của Tiếu Vi chừng đã muốn lòi con ngươi luôn rồi. Sau khi khoác áo cho Ngọc Lam, cô nhẹ giọng an ủi
"Cô gái, không còn gì phải sợ nữa, mọi chuyện đã qua rồi, sẽ không ai làm hại cô nữa, cô được an toàn rồi!"
Ngọc Lam, cụp mắt xuống che đi sự phức tạp nơi đáy mắt, cô ta nhẹ buông lỏng tay, tách ra khỏi người Tiếu Vi, gương mặt lấm lem vì khóc lóc dần hiện rõ ra trước mắt mọi người.
"Ngọc Lam! Sao em lại ở nơi này?" giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên, không khó để phát hiện bây giờ chủ nhân của tiếng nói này đang không mấy dễ chịu. Diệp Tuấn sau khi phân phó người dọn dẹp xong bên ngoài thì lập tức tiến vào trong căn phòng chứa người, hình ảnh đập vào mắt khiến hắn không thể nào bày ra sắc mặt tốt được, có ai nói cho hắn Ngọc Lam_người từng là bạn gái hắn sao lại ở nói này được không, hơn thế nữa còn trong tình trạng gần như không mặc gì thế này. Mặc dù hắn không còn hứng thú gì với Ngọc Lam nữa nhưng nói gì thì nói cô ta từng là bạn gái hắn, chưa kể Diệp Phi cũng biết quan hệ của hai người, cảnh này cho hắn ta đủ mất mặt.
Ngọc Lam hai mắt trừng lớn, cô ta không thể ngờ được rằng Diệp Tuấn có thể xuất hiện tại nơi này, gương mặt cô ta trắng bệch, trong mắt đều là hoảng hốt và kinh ngạc.
Tiếu Vi cũng vô cùng kinh ngạc khi cô gái cô cứu lại là Ngọc Lam, cũng không thể ngờ được cô ta lại rơi vào hoàn cảnh này, dù bị hãm hại nhiều lần bởi Ngọc Lam nhưng hiện tại Tiếu Vi không hề cảm thấy hả hê, mà chỉ thấy đồng tình, cùng là con gái cô biết việc bị cưỡng gian vô cùng nghiêm trọng, trên hết lại còn bị người tình bắt gặp trong tình trạng chật vật thảm hại thì quả thật bi thương vô hạn!
"Thôi được rồi, việc quan trọng bây giờ là đưa cô ấy đến bệnh viện xem xét một chút, có vẻ cô ấy bị kinh hách quá độ rồi." để giảm bớt không khí lúng túng này, Tiếu Vi không còn cách nào khác lên tiếng.
Diệp Tuấn không mấy thoải mái bế bổng Ngọc Lam lên, cô ta nhắm mắt mặc cho Diệp Phi ôm đi, không biết có phải do hối hận hay do sung sướng khi được người tình bế công chúa mà nước mắt trong suốt không ngừng rơi trên khuôn mặt lem luốc của cô ta.
"Bây giờ chúng ta về nhà sao?" đợi sau khi hai người kia rời đi, Diệp Phi mới lên tiếng, ánh mắt cậu liên tục dao động từ người Tiếu Vi sang người con báo lớn, ý hỏi cô con vật này thì tính sao?
"Chúng ta bây giờ trở về, và dĩ nhiên nó sẽ đi cùng chúng ta! Tôi tin sư phụ không bị dị ứng với lông thú!" Tiếu Vi cười cười nhìn báo lớn, con báo khinh bỉ không thèm nhìn cô lấy một cái!
"Được!" nói xong ba người một thú cùng ra xe trở về
....................................................................sau khi ba người rời đi.........................................................................
"Ông nói xem có phải con bé này quá lương thiện hay không, với cái tính cách này thì khi trở ra nó làm sao có thể hoàn thành việc kia được, cũng tức chết tôi đi, tự dưng lại chui ra một con báo tiên khiến mọi chuyện trở nên quá dễ dàng đối với con bé, hừ hừ.... hay là tôi đi bắt nó...." bà tiên nào đó bực tức bứt lá trên gậy của ông tiên nào đó
"Bà thôi đi, đều do bà nghĩ ra cái chủ ý ôi thiu này, bây giờ con bé toàn thân lành lặn vượt qua thử thách thì bà lại than trời than đất quá dễ dàng, chẳng lẽ bà muốn con bé thân tàn ma dại bước ra từ vũng máu bà mới chịu, bà cũng đủ tàn nhẫn! Hơn nữa tôi cảnh cáo bà đừng nên đụng vào con báo tiên ấy nó bị phong ấn chứ không phải nó vô dụng, chưa biết rõ mục đích nó xuất hiện ở đây thì bà an phận một chút cho tôi, còn nữa..... DỪNG CÁI TAY THỐI CỦA BÀ LẠI! LÁ CŨNG BỊ BÀ NHỔ HẾT!..."
HẾT QUYỂN 1
Mời bạn xem thêm chương tiếp theo bên dưới (nếu có) hoặc click nút "XEM THÊM TRẢ LỜI" nhé.
06:46 CH 01/12/2017
Tôi Mà Anh Cũng Dám Yêu?........ Anh Ngu Sao??? -...
Chương 79 - Chương 75.3
"Aaaa....."
"Chúng mày muốn làm gì? Thả tao ra, lũ ch* này...." Ngọc Lam bị bọn buôn người dẫn vào một căn phòng trống trải, trong phòng chỉ chứa duy nhất một chiếc giường lớn, vừa mới bước đến gần cửa phòng, cô ta đã bị bọn chúng lôi xềnh xệch vào. Cô ta không ngừng chửi rủa, quẫy đạp muốn trốn thoát nhưng một tiểu thư cả năm không động nước làm sao có thể thắng được lũ đàn ông này được. Ngọc Lam dần dần cảm thấy tuyệt vọng, cô ta bắt đầu khóc lên và xin xỏ lũ buôn người
"Ta cầu xin các người, thả tôi ra, tôi sẽ cho các người rất nhiều tiền." trông Ngọc Lam lúc này muốn bao nhiêu nhếch nhác có bấy nhiêu nhếch nhác, quần áo vì bị lôi kéo mà trở nên xộc xệch, nước mắt cộng thêm nước mũi hòa vào nhau khiến cho mái tóc xõa rũ rượi dính bết vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch sợ hãi.
"Nhìn xem, chưa gì đã cầu xin rồi, ngoan để đợi lát nữa anh cho em tha hồ cầu xin vì sung sướng hô hô hô...." gã buôn người cất nụ cười thô bỉ, lộ ra hàm răng ố vàng xấu xí
"Hehehe....e" lũ còn lại cũng nở nụ cười dâm uế theo.
"Chúng mày đừng có động vào tao, tao nói cho chúng mày biết, ba tao là chủ tịch tập đoàn XX nếu chúng mày dám đụng vào tao thì chúng mày chỉ có nước tù chung thân..... tao nói chúng mày đừng có đụng vào tao, cút...... cút......... AAaaaa...." mặc kệ Ngọc Lam đe dọa, bọn chúng vẫn lao vào vồ vập lấy cô ta.....
Tiếu Vi vừa được cởi trói, chợt nghe được tiếng hét thất thanh của gian nhà chứa bên cạnh
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" cô lên tiếng hỏi báo lớn
"À, chắc lũ người ti tiện kia vừa bắt được hàng mất tem" báo lớn không để ý nói
"Đi, dẫn ta đi cứu người!" Tiếu Vi dẫn đầu đi trước
"Tại sao ta phải dẫn ngươi đi, thích thì tự đi mà cứu, chuyện này không liên quan đến ta!" báo lớn lười biếng gầm
Cô dừng bước, quay đầu lại, cười như không cười nhìn báo lớn, hỏi "Ngươi không đi?"
"Biết rồi, đi ta đi là được chứ gì, đồ con người thối!" báo lớn bất mãn gầm lên.
Tiếu Vi cười thầm, không ngờ chiêu này lại hiệu quả đến như vậy, Xuân Cung An đã dạy cô những thứ này, hắn nói ánh mắt của cô có khả năng gây áp lực cho người đối diện khi mà cô nghiêm túc nhìn họ, điều này cũng coi như một lợi thế để khi bước chân vào thế giới ngầm không ai dám coi thường cô, mặc dù còn phải luyện tập nhiều mới có thể đạt tới cảnh giới của Xuân Cung An. Bởi trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ một ánh mắt thôi cũng đã quyết định đến sự tồn vong của một người.
Khi mà Tiếu Vi cùng bao lớn phá cửa nhà kho kế bên thì Ngọc Lam đã trần như nhộng nằm co rúm ở trên giường, hai má đỏ lừ lên vì bị đánh đập do không nghe lời, nước mắt nước mũi đầm đìa, miệng thì không ngừng chửi rủa.
"Con mẹ nó, đứa nào dám phá chuyện tốt của bố mày!" tên buôn người đang đè trên người của Ngọc Lam tức tối vì bị phá chuyện tốt, chỉ một chút nữa tôi là hắn đã thành công cưỡng hiếp NGọc Lam, cái thứ kinh tởm bên dưới vẫn đang dương cờ dưới lớp quần lót, thậm chí nó chỉ còn cách Ngọc Lam vài cm.
"Mày cứ thử manh động thêm chút nữa xem, xem tao có rạch nát chỗ đó của mày không" Tiếu Vi nhếch miệng, trên đời này cô chính là ghét nhất cái loại đàn ông ngược đãi phụ nữ "Tiểu Báo! Lên, chọc nát cúc của bọn chúng cho ta!"
"Ai là Tiếu Báo!?" báo lớn gầm lên với cô, nhưng vẫn quơ cào mấy cái để đuổi lũ buôn người đi
Tiếu Vi nhặt quần áo dưới đất lên lại gần cô gái nằm co ro trên giường, vì tóc tai bù xù che hết mặt nên Tiếu Vi nhất thời không nhận ra đây là NGọc Lam cất giọng nhỏ nhẹ hỏi "Này, cô không sao chứ?" Tiếu Vi biết mình hỏi như thế là rất thừa thãi nhưng mà không phải trong tivi, những lời thoại sau khi anh hùng cứu mỹ nhân xong đều là như vậy sao?
Ngọc Lam có lẽ vẫn còn vô cùng sợ hãi, cũng phải một người như cô ta, chưa từng bị đối xử tàn bạo luôn sống trong chăn gấm lụa là làm sao có thể không sợ, sau khi Tiếu Vi hỏi, biết mình an toàn cô ta mới òa khóc, ôm chầm lấy Tiếu Vi.
Không kịp phản ứng cứ như vậy bị ông cứng người, Tiếu Vi cảm thấy hơi mất tự nhiên, nên nhớ cô ta còn đang không mặc gì nha.
"Bịch bịch bịch..... pa pa.... pằng pằng....." âm thanh của một trận chiến vang lên, tiếng bước chân rõ ngày một rõ hơn "Ầm..." cánh cửa nhà kho bị đạp nát, Diệp Phi, Lam An cùng Diệp Tuấn lao vào.
"Linh, Linh, cô có sao không, anh tới cứu cô đây!" Lam An to mồm, vừa vào cửa đã hét lên, to muốn thủng màng nhĩ.
Mời bạn xem thêm chương tiếp theo bên dưới (nếu có) hoặc click nút "XEM THÊM TRẢ LỜI" nhé.
06:46 CH 01/12/2017
t
thienhuong0606
Chuyên gia
8.2kĐiểm·57Bài viết
Báo cáo