Cả cái làng Quế này hình như không ai muốn Diệu lấy chồng. Mỗi năm Tết nhất, ngoài niềm vui sum vầy họ còn có thêm niềm vui là đếm tuổi Diệu xem bao nhiêu cái xuân xanh rồi mà không chồng.
*********
Mẹ Diệu nghe người ta mách cũng đi cắt tiền duyên cho con gái, thầy bói phán Diệu không có duyên âm. Nhưng mẹ cố đấm ăn xôi, cắt cho bằng được. Mẹ cứ nói đi nói lại:
- Phải biết mình là ai, con gái có thì…
Mỗi lần mẹ nói đến “chỗ dựa, trụ cột…” là Diệu nhớ đến cái phản lưng to bè đen bóng như gỗ lim của lão hàng thịt đè nghiến trên người mẹ. Lần nào lão đến, mẹ cũng dúi cho chị em Diệu mấy đồng lẻ bảo dẫn nhau đi mua kẹo ăn. Hôm nào hết tiền, mẹ hái mấy quả chanh rồi đẩy lưng đàn con ra cổng bảo sang cô Tâm xin muối mà chấm. Trẻ con nhà đói ăn gì chả ngon. Bố Diệu đã mượn cớ đi đâu trước đó mãi muộn mới về. Lão hàng thịt đến nhà là leo ngay lên cầu thang trèo lên mái bằng. Trên đó có cái tum nhỏ thường để chứa vài món đồ lặt vặt. Mẹ Diệu cun cút cắp cái chiếu theo sau…
Diệu thuê một căn hộ trong khu chung cư thấp tầng. Chung cư này có hai mặt tiền, mặt trước hướng về đường lớn cho thuê mặt bằng kinh doanh, làm văn phòng, mặt sau nhìn về dòng kênh nhỏ. Mỗi khi về nhà, Diệu phải gửi xe ở mặt trước chung cư rồi đi bộ bọc theo ngõ nhỏ vòng ra mặt sau. Con ngõ rộng chưa được một mét, phía bên trên nhà nào nhà nấy đua nhau cơi nới bằng lồng sắt. Nhà này trồng mấy chậu cây xanh, nhà kia phơi quần áo, nuôi chim chóc, thú cưng. Thành ra cái ngõ nhỏ tối như bưng, hiếm hoi lắm mới lọt được vài sợi nắng mỏng. Vài dây vạn niên thanh bò xuống nhiều lần khiến Diệu giật mình, lúc nào Diệu cũng muốn vụt qua đó thật nhanh.
Từ ngày có thai, Diệu càng sợ con hẻm tối, mỗi lần đi qua Diệu đều ôm lấy bụng, vô tình chạm mặt người nào lạ trong hẻm cô cũng có cảm giác họ mang theo vật nhọn, Diệu cố đi thật nhanh nếu họ đi phía sau, Diệu đi ngược trở lại nếu họ đi đối diện. Diệu sợ cảm giác nép sát vào một bên tường nhà tránh đường. Có lần Diệu bứt một dây vạn niên thanh lôi nó ra ánh sáng, lá của nó trắng nhợt, trông yếu ớt và bủng beo.
Hoàng không biết Diệu mang thai, lúc que thử lên hai vạch Diệu xin nghỉ dạy kèm đứa con gái của anh. Anh không hỏi lý do, chỉ nói sẽ tìm gia sư mới. Con bé gọi cho Diệu khóc, hỏi Diệu giận gì nó. Diệu trả lời quanh co, cô biết con bé cô đơn, nó coi cô là bạn. Mỗi lần Diệu khóc nó mang đủ thứ mĩ phẩm, nước hoa của mẹ nó ra tặng cô, thậm chí cả phong bao lì xì. Diệu không bao giờ nhận gì từ con bé ngoại trừ mấy thỏi chocolate, mấy viên kẹo siêu chua. Con bé luôn ao ước có thêm em bé, nhưng chắc chắn nó không bao giờ mong người sinh em cho nó lại là Diệu.
Đáng lẽ Diệu sẽ đến bệnh viện phụ sản, đóng tiền khám kế hoạch hóa gia đình, khai đại tên một ông chồng và số điện thoại nào đó, ngậm mấy viên thuốc cho nó tuột ra, rồi tự xoa dịu cảm giác tội lỗi của mình rằng nó chưa có hình hài, chỉ như một kỳ kinh. Cảm giác thuốc thấm vào dưới lưỡi rồi những cơn đau bụng kéo đến, tay chân bắt đầu tê dại đi, tê hết cả vùng cơ mặt, cấu thật lực cũng không biết đau ám ảnh Diệu.
Diệu sợ cảm giác ấy, nhưng điều đó không phải là nguyên do Diệu muốn giữ lại cái thai lần này. Diệu muốn làm mẹ. Một nửa cái bánh mì cũng vẫn là bánh mì. Diệu sẽ đặt anh vào việc đã rồi. Diệu sẽ không ngoan theo cách mà anh ngầm áp đặt nữa. Số tiền mà anh thường chuyển vào tài khoản Diệu đủ để mua một căn chung cư tầm trung, Diệu sẽ tự xoay sở được nếu anh phủi bỏ trách nhiệm.
Tất nhiên, Diệu không bao giờ có ý định vác cái bụng lùm lùm đến trước mặt vợ Hoàng, cô không muốn xào xáo gia đình anh. Cô chấp nhận làm sân sau, làm người tình lặng lẽ. Mảnh chăn hạnh phúc vốn đã mỏng, co kéo làm gì với người ta.
Đây không phải là chuyện cân thịt ế treo trước cổng nhà của lão hàng thịt, không phải chuyện mẹ xách giỏ đi chợ mà trong túi không có đồng bạc nào vẫn mang về nhà tim gan, dồi lợn, thịt mông sấn. Diệu không hối hận vì say mê Hoàng, người như Hoàng xứng đáng để cô say mê. Cô chưa bao giờ hối hận vì điều đó. Hoàng đến, ngất ngây trong da thịt cô rồi lại trở về làm bổn phận của người chồng, người cha tử tế.
Hoàng không nói yêu cô, anh chỉ nói thích cô, thích da thịt thơm tho, mềm như bông như lụa, thích sự phóng khoáng của cô, thích cả sự vụng về của cô. Nhưng Hoàng đối với cô không chỉ là sự ham muốn khám phá của bản thân anh. Anh đối với cô trân trọng và dịu dàng, cách anh chuyển tiền vào tài khoản của cô không phải cái cách người ta bóc bánh trả tiền. Đôi khi anh nói về một nhân vật nào đó trên công ty mà cô không biết, cô cũng không cần biết họ, chỉ cần cô lắng nghe. Cô lắng nghe không bao giờ phàn nàn, không bao giờ bình luận, cô không tưới thêm dầu vào lửa, cũng không khuyên nhủ xoa dịu. Mỗi lần Hoàng về, Diệu thường đứng ngắm nghía xem anh đã ổn chưa, không bao giờ cô để lại vệt son trên áo anh. Cô không thích nước hoa, nên yên trí rằng không bao giờ vợ anh nhận thấy một mùi hương lạ. Hoàng hài lòng vì những điều đó.
Diệu không bao giờ so sánh mình với vợ của Hoàng, không bao giờ quan tâm đến những điều anh dành cho gia đình anh. Diệu đủ khôn ngoan để biết rằng điều đó làm đau chính mình. Diệu biết dù thế nào anh cũng vẫn trở về với gia đình anh. Đôi khi, một chút gì đó mạo hiểm, chút bí mật lại làm cuộc sống phong phú hơn, thú vị hơn, thấy cuộc đời không chỉ là những ngày bình yên đến mức nhạt nhẽo. Người tình cũng vậy, chỉ là một sự khua khoắng cho sóng nước gợn lên giữa phẳng lặng đến chán chường.