Chị hướng đôi mắt mệt mỏi thâm quầng và mất ngủ vào khoảng không trước mặt. Chị không biết đã bao lâu rồi mình chưa có một giấc ngủ ngon và trọn vẹn. Có lẽ là từ khi chị sinh bé Kem tới giờ. Đã một năm. Mới một năm mà sao mệt mỏi rã rời đến vậy.
Chị không được sung sướng như những người phụ nữ khác. Sinh xong, họ được ở cử, được chăm sóc để cơ thể mập lên và trắng trẻo như thiên hạ vẫn nói: gái một con trông mòn con mắt. Còn chị thì mòn mắt thật. Mòn mắt vì ngóng chồng trông con giúp mình; mòn mắt vì công việc nhà; mòn mắt vì cơm, áo, gạo, tiền. Chị óm o gầy mòn đến mức soi gương không còn nhận ra mình: đôi mắt trũng sâu, hai má tóp lại, làn da xạm đen lại, thân hình gầy nhom tưởng như cơn gió nhẹ thổi tới cũng bay đi được. Còn đâu cô gái cao ráo, khuôn mặt đầy đặn, da dẻ trắng hồng. Sở dĩ chị vất vả như vậy bởi hai vợ chồng chị ở riêng, cha mẹ lại xa mà kinh tế hai bên cũng chẳng khá khẩm gì. Vì vậy, khi mới lấy chồng, chị ban ngày đi làm nhà nước tối về làm thêm những công việc linh tinh để kiếm thêm thu nhập. Khi sinh bé Kem, để trang trãi sinh hoạt chị vừa trông con, vừa làm việc nhà vừa nhận thêm công việc thêu tranh. Tính chị cẩn thận lại tỉ mỉ nên tranh chị thêu rất tinh sảo. Khách cũng nhiều người đặt. Chị cũng ham nên lại thức khuya. Công việc nhà, con cái, chồng..làm chị mệt mỏi.
Những khi mệt mỏi chị lại nhớ đến anh- người yêu cũ- có thể gọi vậy được chăng. Có thể được mà cũng có thể không vì với chị đúng là như vậy còn với anh thì không. Bởi lẽ anh không biết tình cảm của chị. Bởi lẽ giữa họ chưa nói chuyện yêu đương nhưng chị lại yêu anh sâu sắc. Biết anh qua người bạn và chị đã ngưỡng mộ anh từ lâu. Trong mắt chị anh giỏi giang, đa tài và sống tình cảm. Anh biết nhiều ngoại ngữ, anh hát hay đàn giỏi. Điều đó làm trái tim chị rung động và choáng ngợp trước anh. Chị tiếp cận anh, tìm hiểu thói quen của anh. Nhưng càng tiếp xúc chị lại càng yêu anh hơn và thần tượng anh hơn. Chị vốn sống nội tâm và khá nhút nhát.
Chính sự nhút nhát ấy làm chị yêu thật hèn mọn. Chị không dám thổ lộ. Chị chờ đợi. Chờ đợi một ngày nào đó anh nhận và và đáp lại tình cảm của chị. Có những đêm nằm ngủ chị tưởng tượng cảnh mình thổ lộ với anh và được anh đáp lại. Chị hạnh phúc. Chị khóc. Nhưng sáng ra gặp anh chị lại không dám. Năm năm chị yêu trong âm thầm , dằn vặt, đau khổ. Và sự hi vọng đó chỉ chấm dứt khi anh thông báo với chị anh có người yêu. Một cô gái không xinh đẹp như chị nhưng nhí nhảnh, đáng yêu và tự tin. Chị đau khổ nhưng chị không có dã tâm hay chính xác chị không có đủ tự tin để tranh giành tình yêu với cô gái kia. Và chị cũng không muốn phá vỡ chút tình bạn còn lại với anh. Chị âm thầm từ bỏ tình yêu. Từ bỏ một tình yêu chưa một lần thổ lộ trong đau đớn và tiếc nuối. Năm năm tuổi trẻ- tuổi đẹp nhất đời người- chị dành cho một tình yêu đơn phương.
Thời gian trôi qua anh đã có gia đình của mình. Anh thành đạt và có gia đình hạnh phúc. Chị vẫn dành cho mình một chút hạnh phúc nhỏ nhoi thường ngày là âm thầm dõi theo cuộc sống của anh qua facebook, qua bạn bè ngay cả khi chị có chồng, có con.
Chồng chị không giỏi như anh, cũng không tài hoa, không hát hay, không đàn giỏi nhưng đó là người đàn ông tốt tính. Chị vốn hiền lành nên sự tốt tính của anh là chị cảm động và chị lấy chồng. Nhưng chồng chị với đồng lương còm cỏi của công nhân viên chức chẳng phụ được chị bao nhiêu. Cuộc sống gia đình chật vật. Chật vật chị lại nghĩ đến anh. Lại tiếc nuối. Mệt mỏi chị lại nghĩ đến anh. Lại đau đớn. Cải nhau chị lại nghĩ đến anh. Lại xót xa. Cái mệt mỏi về tinh thần này còn gấp mấy lần mệt mỏi về thể xác.
Như đêm nay vợ chồng chị lại cải nhau vì chồng chị đi chơi về trễ. Chị mệt mỏi, uất ức bực bội cả ngày không có nơi phát tiết. Chị mắng xối xả vào chồng bằng tất cả những từ ngữ đau đớn nhất, tổn thương nhất. Càng làm chồng tổn thương dường như chị càng thấy hả hê. Chị lại so sánh chồng mình với anh. Chị lại khổ. Khổ chị lại chửi. chị chẳng còn hiền lành nữa. Nghe chị chửi, anh chỉ lặng người đi không nói. Anh lặng lặng leo lên giường nằm cạnh bé Kem. Không thấy anh nói gì chị cũng thôi, nghĩ mình hơi quá.
Đêm khuya, chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn đường hắt vào, chị nhìn bé Kem đang say ngủ. cái mặt phính phính, cái miệng bé tí ngủ mà cứ chu ra thật đáng yêu. Và bên kia, chồng chị...