Các chị thân yêu...cuộc sống ngắn ngủi lắm...ko biết tương lai sau này ra sao nhưng mọi người cố gắng lạc quan để sống vui khỏe có ích...giờ nhiệm vụ lớn nhất của mềnh là kiếm thật nhiều xiền để có thể tự chữa có con và lo cho cuộc sống của con mình sau này cho thật tốt...em cũng như chị I love my baby...Yêu nhưng sẽ ko là chồng là vợ...:)
Nhưng mà quan trọng là mẹ chủ topic đang muốn giải quyết vấn đề của mẹ ấy cơ mà. Chiến tranh lạnh là một chuyện nhưng còn chuyện chồng hay nhắn tin, gọi điện cho vợ bạn tâm sự, rồi ABC gì đó nữa ấy. Chuyện này là mình không để yên đâu, không chiến tranh lạnh được đâu. Cái gì cũng phải giải quyết cho ra ngô ra khoai hết. Nói rõ quan điểm của mình, nếu không có vấn đề gì thì nt và gọi điện, gặp nhau làm gì. Không có lửa thì làm gì có khói. Rồi nói thẳng nếu em cũng nhắn tin và gọi điện cho một người con trai khác anh có chấp nhận được không? Nói anh ấy nói chấp nhận được thì cứ y thế mà làm. Xem thái độ thế nào. Còn nếu không thì giải tán cho xong, chưa vướng bận con cái gì. Mình chưa có con, mới lấy mà đã mèo mả, gà đồng thế thì sau này sống với nhau lâu sẽ thế nào.Còn gia đình mình thì mình quán triệt rõ ràng: Em đã chung thuỷ, hết lòng với anh, với gia đình này. Nếu như anh không chung thủy với em thì đừng trách là em ác. Còn ông ăn chả thì bà ăn nem, nếu không thì giải tán sớm. Cái quan trong mình phải rắn, mà cố tình thì mình làm thật. Chiến tranh lạnh thì mình phải cầu bơ.hihi. Con gái mình hay có kiểu k chịu nổi nhưng con trai họ có nhiều thứ thú vị, chẳng cần vợ con đâu. Mình cũng hãy làm thế xem thế nào.Chúc bạn trị được ông chồng của bạn.
Toàn các mẹ cùng cảnh ngộ nhỉ? Cuộc sống mỗi người một số phận, ko bít thế nào? Sao có những gia đình hạnh phúc thế, nhìn lại mình thì chẳng ra sao. Buồn...Cố lên các mẹ nhé!
ban thu cach nay xem. de lao ra hap diem. Bao neu chuyen nay thanh cong thi coi nhu xi xoa het . Thu xem the nao nhe
@nanchi: Thú thật lúc trước đầu óc em rối bời nên đọc cm của chị em không hiểu gì cả. Hôm nay em đọc lại thì là câu chuyện của chị. Chia sẻ cùng chị.Em chợt nhớ ra hôm nay là ngày "giết sâu bọ" vậy mà em vẫn chưa tìm ra giải pháp diệt con sâu đục thân này.
ôi giời, việc quái gì mà phải chiến tranh lạnh cho nó khổ, mà hơi đâu cứ phải tra khảo nhau nhiều về chuyện nhắn tin với gọi điện cho gái làm gì. kể cả đến nước chồng ngủ nát người em kia ra rồi thì mình cũng vẫn phải liệu đường sống tiếp cho vui vẻ chứ ấm ức làm gì hả bạn, chỉ tổ thiệt thân thôi.tớ mà là bạn á, tớ chả hơi đâu tra hỏi làm gì. tớ chỉ gọi chồng ra quán cafe ngồi nghiêm túc thủng thẳng bảo cồng đại ý là:anh ạ, giờ hai vợ chồng mình còn trẻ - chưa vướng bận con cái gì. chuyện anh ả thế nào anh cứ tự liệu cơm mà gắp mắm. giờ cả 2 chúng ta cứ dành thời gian để cân nhắc - em để anh thoải mái làm điều anh muốn và em cũng để em sống cho vui vẻ với cuộc đời này. hẹn anh 1 tháng nữa cho em câu trả lời cuối cùng - sống chung để yêu thương hạnh phúc, có trách nhiệm với nhau thì sống còn không thì giải tán cho nhanh anh ạnói xong thì cứ mặc chồng đi. mình phải tận hưởng cuộc sống của mình chứ. ăn chơi nhảy múa, bar, pub. spa. shopping ... rộn ràng vào. bất cứ cái gì làm ta vui thì ta hưởng. đảm bảo là trước hết mình vui, khỏe, yêu đời. sau là dễ dàng đối mặt với chồng. lúc đấy phần nhiều là chồng sợ mất vợ chứ tớ thì chả sợ mất chồng bao giờ :D
Chào 2 mẹ đồng cảnh ngộ, với những ng như tụi mình thì tâm trạng ai cũng như nhau cả, và đều phải trải qua giai đoạn khó khăn khi đối mặt với ng thân và ng k thân.Cố gắng lên nhé 2 bạn, cứ làm mọi cách có thể, Đông Tây Nam Bắc gì cũng theo, và kiên nhẫn, mệt quá thì nghỉ ngơi rồi lại chiến tiếp, đừng bao giờ bỏ cuộc, rồi sẽ có ngày đc làm mẹ.Nắm tay cái nhé :Rose:
Mình nghĩ bạn chờ thêm một thời gian nữa đi, có thể 1 năm, 2 năm, thậm chí 3 năm rồi sau đó có ý định single mum gì gì đó. Trước đây, khi mình ly hôn, mình cũng nghĩ giống bạn, nhưng bây giờ gần tròn một năm rồi, mình thấy cuộc sống cũng đâu đến nỗi nào, cứ làm việc, sống tích cực, rồi mọi thứ sẽ đến với mình thôi. Mặc dù bây giờ mình cũng chưa nghĩ đến bất cứ ng nào hay có mối lái nào, nhưng vẫn tự tin ông trời chẳng tuyệt đường, và lấy hết của ai cái gì cả!
Dì mình, sinh năm 1968, năm trước cứ nghĩ rằng sẽ sống với ông ngoại đến già, bởi vì 45 tuổi rồi, làm công nhân giầy da nưa (chưa kết hôn bao giờ), vậy mà năm vừa rồi gì đã lấy chồng, chú 54 mình thấy là người thực tốt bụng, mình nghĩ chỉ cần như vậy là đủ, nương tựa nhau và chia sẻ cùng nhau, như vậy là hạnh phúc đúng ko bạn. Huống hồ chúng mình mới có 31, Vững tin và đừng vội vàng bạn nhé!