Khổ thân chị quá! Trăm ngàn cái khổ, không gì bằng khổ tâm.Chị hãy ngồi lại tâm sự với a một lần đi, nói hết những suy nghĩ của chị, nếu a là người đàn ông sâu sắc, a sẽ hiểu những nỗi đau trong lòng mà chị đang cố gánh chịu, ý em không phải là nói ra để mong a quay lại, mà nói ra để a hiểu và cùng chị tìm cách tốt nhất để giải quyết vấn đề: không sống chung nhà nhưng vẫn đảm bảo HP cho 2 con.
Em cũng giống chị. Mẹ em thường mắng em là ngu, là yếu đuối, phải dũng cảm lên, mình phải tự giải thoát cho mình, mày còn dính vào nó là mày còn khổ, mày không nghe mẹ sau này đừng than nữa,....Đúng là mình ngu, yếu đuối thật, không dám đối mặt với hiện tại, lười thay đổi, bản thân em cũng nghĩ mình như thế.Chị ơi, thực sự em không dám thoát ra vì 2 lý do: thứ nhất là vì 2 đứa trẻ, chúng rất yêu bố chúng và lý do thứ 2 là em rất yêu chồng em.Nhiều lúc em đa thử cảm giác nghĩ tới một người đàn ông khác để quên được chồng, để chia tay không day dứt dằn vặt, đau khổ, nhưng thực sự em không hề mảy may trước bất cứ lời tán tỉnh của giai nào khác, cho nên em mới trong tình trạng như này chị ạ.
Ra đi thì dễ , đường về vạn chông gai. Bạn vượt qua được thì đó là thành công lớn nhất trong đời người.Có người làm được, có người không thể, và có người không còn cơ hội đó nữa.Trong giờ phút này khi bị người chồng bỏ rơi 3 mẹ con khó khăn một mình để tung tăng bên nhân tình, bạn nghĩ gì ? hận ? thù ? căm ? ghét ? Tôi đồng cảm với bạn giai đoạn này, vì tôi đã từng trải qua. Chia sẻ với bạn, và chỉ như vậy thôi, tôi không chê trách anh ta được vì điều này là lẽ đương nhiên anh ta sẽ làm để trả thù bạn, cho dù tình yêu hiện tại của anh ta là giả hay là thật. Tôi chỉ hỏi rất nhẹ nhàng : Lúc bạn "say men" 4 tháng thì bạn đã có con chưa ? con bạn ai chăm ? lúc bạn vui hoa bướm thắm thì con bạn xếp hàng thứ mấy ? Bạn có bao giờ nhận thấy mình đã quá vô tình và vô tâm và có lỗi ngay với chính con cái mình không ? (tôi đóan 90% là có trường hợp này) Vì vậy đừng đòi hỏi trách nhiệm của anh ta, đây là cơ hội của bạn, hãy tự mình đền lại cho con những phần trách nhiệm mà mình đã vứt đi lúc đó, tôi không chắc là chồng bạn có thèm để ý hay không, nhưng tôi chắc rằng bạn sẽ bớt được phần nào mặc cảm tội lỗi của mình đối với con.
Hic. Đọc lời tâm sự của bạn mà mình thấy nản quá vì mình đang ở trong đúng như hoàn cảnh của bạn. Quay đầu lại mà chẳng biết đâu là bờ.Chồng mình cũng đã từng nhắc đến chuyện li dị nhưng trong những lúc cực kỳ nóng giận mà thôi.Gần đây mình có bảo anh ấy là "Anh cứ suy xét kỹ, nếu thật sự chỉ có chia tay mới có thể làm anh nhẹ lòng và cảm thấy thanh thản hơn thì em chấp nhận dù em luôn mong có cơ hội làm lại vì gia đình. Em ân hận và thương trẻ con quá, chúng nó là người thiệt thòi nhất từ sai lầm của em nhưng biết làm sao khi em không thể có cơ hội làm lại. Mọi quyết định là ở nơi anh".Chồng mình vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng cũng đang lạnh lùng thờ ơ lắm. Chắc anh ấy cũng muốn thêm thời gian để nhìn nhận về mọi thứ. Khó khăn lắm bạn ạ. Nhưng nếu anh ấy không thể tha thứ (việc rất bình thường) thì mình cũng phải chấp nhận thôi. Âu cũng là tại mình. Hãy tìm mọi cách để bù đắp cho trẻ con thôi.
Đọc tất cả comment của các bạn, mình thực sự rất cảm động! Nhìn chung thì nặng có, nhẹ có, các bạn đều cho mình hiểu rằng mình đang làm 1 việc ngu ngốc ....Đôi khi, mình có thể bắt mình phải làm thế này, ko đc làm thế kia....nhưng hành động đúng có lẽ dễ hơn suy nghĩ đúng.Bản chất của sự việc là nằm trong suy nghĩ của mình thôi...Mình chưa bao giờ nghĩ hay nói rằng tình yêu giữa mình với anh ta là mãnh liệt... chưa 1 lần!Nếu là yêu thì có lẽ đã đến với nhau từ rất lâu rồi Tôi chỉ nghĩ đó là say nắng... một cơn say nắng rất dài...Tôi đã biết mình nên làm gì và ko nên làm gì Thanks all!
-------------------------------------------------------------------------- :Applause: Mất niềm tin nơi nhau "sướng" nhỉ?! Đúng là khi mất mới thấy tiếc. Lúc chưa sao không lo rào giậu cho kỹ ???:Sigh:Chúc Mẹ chóng vượt qua!
Hôm nay tôi cũng có tâm trạng khó chịu thất thường. Cho con ăn, và cả 2 đứa không chịu ăn. Con chị thì ngậm lúng búng trong mồm không nuốt, ngồi mãi không hết bát cơm. Con em thì cứ cho cháo vào mồm là nhè. Mẹ thì mệt mỏi vì ngày làm việc quá căng thẳng. Thế là con chị bị ăn đòn. Đánh con xong, ôm con vào 3 mẹ con cùng khóc. Chán thế cơ chứ. Chắc là tôi phải học thêm chữ NHẪN chứ cứ thế này chỉ có con là khổ thôi.:Sad: