Em gái ạ, có thể mỗi ông chồng có những lý do, tính cách khác nhau, nhưng chị vẫn chia sẻ với em kinh nghiệm của chính chị, để em thấy đỡ stress hơn. VC chị từng có 1 TY rất đẹp, rất lãng mạn, rồi đi tới HN. Bản chất chồng chị vốn đã rất ít nói, nhưng với anh ấy, vợ là người duy nhất anh ấy chia sẻ mọi chuyện. Thời gian đầu sau HN rất HP. Nhưng sau khi bé đầu chào đời 1 thời gian, anh ấy càng ít nói, ít chia sẻ thời gian với gia đình, rất sợ bế con vì sợ làm té con. Lúc đó, phần lớn thời gian của anh là làm việc ở cty, khi về nhà thì cũng ôm máy tính, tới bữa ăn thì cả nhà phải gọi như hò đò, đồng chí ấy vẫn ừ hữ, rồi mãi, tới lúc cơm canh nguội cả thì mới ra ăn. CS VC thì trở nên tẻ nhạt, không biết chia sẻ những vất vả của vợ khi con ốm đau. Trong khi đó, vợ cũng đi làm vất vả, cũng bon chen, nhưng vẫn chăm sóc cho chồng con rất chu đáo. Nhà lại có người giúp việc, nên đương nhiên, chồng lúc nào cũng như ông hoàng, không phải làm gì hết. Thậm chí, chả bao giờ anh ấy phải kiểm tra xem ví mình có tiền ko, vì ngày nào vợ cũng chu đáo nhét tiền vào ví chồng để không bao giờ chồng phải thiếu tiền. Mỗi lần anh đi công tác, cũng chỉ cần thông báo là ngày này, giờ này anh bay, tới giờ ra sân bay, đã có vợ chuẩn bị sẵn vali với đủ đồ dùng cho anh rồi. Nói chung, ông hoàng này chả phải làm gì, mọi thứ đã có vợ, mẹ, người giúp việc lo, có gì hỏng trong nhà thì gọi thợ. Có thể vì vậy, anh ấy ko biết quan tâm tới người khác. Với vợ thì có lẽ anh đã quá tự tin vào TY của 2 VC, giờ đã lấy nhau rồi, nên anh cũng không còn lãng mạn như trước, ít nói chuyện với vợ hơn. Chị từng nhiều lần thốt lên: phải gọi cái máy tính là vợ của anh mới phải. Không thể kể hết mọi chuyện, nhưng đã có 1 thời gian dài, 2 năm ở VN, sau khi bé đầu chào đời, chị rất stress cũng vì cứ quẩn quanh với câu hỏi, sao anh ấy lại trở nên như vậy, đã hết yêu mình rồi sao? Không phải, anh ấy vẫn khẳng định vợ là tất cả đối với anh (lời thú nhận này chỉ thốt ra khi vợ làm căng quá). Anh ấy có vấn đề khó khăn với công việc ư? Không phải, vợ vẫn khơi gợi để chồng chia sẻ chuyện ở cty với vợ và vợ cũng biết, công việc của anh cũng nhiều áp lực, nhưng không thể vì thế mà lạnh nhạt với vợ con. Vì vợ đã hết sức hấp hấp dẫn ư? Cũng không phải, thời gian đó, vợ rất chị khó trau chuốt bản thân, ai cũng khen, chỉ trừ chồng. Chị đã từng cảm thấy bất lực với cuộc HN của mình, tưởng không thể nào biết đến từ "HP" nữa. Suốt mấy năm trời, chị dường như đơn độc cố gắng, viết thư cho anh cũng ko thấy hồi âm, hẹn nhau ra quán cà phê tâm sự, nói hết những suy nghĩ trong lòng, chồng cũng chỉ im lặng. Đêm hôm dựng nhau dậy nói chuyện, vẫn im lặng. Thậm chí còn hẹn nhau đi gặp chuyên gia tư vấn gia đình, gặp mấy người lận, vẫn chả có tiến triển gì. Tưởng chừng như TY đã bay mất. Rồi, cũng tới lúc chị không muốn coi anh ấy là vũ trụ nữa, cho anh thấy, chị đã cố gắng đủ rồi, giờ tới lượt anh. Nếu anh không biết trân trọng, thì sẽ mất vợ. Chị đã thẳng thắn yêu cầu ly hôn. Vì lúc đó còn trẻ, vẫn nặng lòng yêu lắm, chỉ biết rằng nếu sống mà ko cảm nhận được sự chăm sóc yêu thương của nhau, nếu đêm đêm cứ phải ôm gối khóc thì thà không sống với nhau còn hơn. Chị không thể kéo dài cảnh "có chồng hờ hững cũng như không" mãi được. Nhưng mỗi lần chị làm căng, thì anh lại ôm vợ, và lại khẳng định vợ là tất cả, 2 VC sụt sùi khóc, Rồi ngay hôm sau, lại tình trạng cũ. Chị đã quá mệt mỏi. Cuối cùng, chị quyết định sang Mỹ học tiếp. Nếu lúc đó không đi thì chắc cũng xách vali ra bắc với ông bà ngoại. 4 tháng sau, anh và con gái cũng sang theo. Anh cũng học cao học tiếp. Cuộc sống dần đổi thay. Ỡ đây, chị ko chăm cho anh như ở VN nữa. Anh phải tự làm mọi việc cho cá nhân mình, ko có chuyện vợ ủi đồ, xếp khăn tay cho nữa. Anh tiến bộ lên rất nhiều, chăm con, chơi với con, có lẽ vì lúc này bé đã lớn, anh ko sợ làm rơi con nữa. Những công việc "nặng" trong nhà, chị đều phân công cho anh làm, khiêng đồ xuống tầng hầm để giặt, đổ rác, xách đồ đi chợ lên nhà, etc. Nhưng cũng mất thêm gần 2 năm, dù với sự cố gắng của anh, chị vẫn chưa tìm lại được TY của mình dành cho anh. Có lẽ thời gian 2 năm stress ở VN lúc trước đã làm chị quá mệt mỏi. Nhiều lúc chán nản, chị vẫn đề nghị ly thân. Chị thật sự không quan tâm chăm sóc anh nữa. Đôi lúc còn nói thẳng, nếu anh ko chịu ly hôn, nếu có cơ hội, em sẽ cặp bồ đấy. Tới lúc này, dường như anh đã thức tỉnh. Hoặc chả biết vì lý do gì. Có thể 1 ngày đẹp trời, tự nhiên 1 thiên thạch nho nhỏ nào đấy chiếu sáng vào tim anh ấy. Anh ấy tự nhiên thay đổi. Quan tâm hơn rất nhiều tới vợ con, lãng mạn hơn, cởi mở hơn, chia sẽ nhiều hơn. Rồi tự nhiên, 2 người lại cảm thấy HP bên nhau. Rồi bé thứ 2 chào đời. Lúc này, chị rất HP, cảm ơn anh vì lúc nào cũng níu kéo mỗi khi chị muốn bỏ cuộc. Bây giờ nghĩ lại khoảng thời gian stress vì cuộc sống VC lạnh nhạt, chị cũng ko thể hiểu nổi lý do nào lại như vậy. Chỉ biết rằng, ơn trời, cuối cùng thì cũng đã qua. Có lẽ đàn ông VN cứ phải ra nước ngoài sống, phải tự làm nhiều việc, phải chia sẻ việc nhà với vợ, mới dần dần hiểu và yêu thương, trân trọng gia đình hơn. Mà cũng có thể, đơn giản chì là những cung bậc của HN, vượt qua giai đoạn "quá độ" đó, HN lại HP trở lại. Vợ không thấy stress vì mong chờ những cử chỉ yêu thương từ chồng, chồng thì cũng biết yêu chiều, chia sẻ với vợ hơn.
Tại sao các ông chồng ngày càng ít nói ----> vì các bà vợ ngày nói càng nhiều :Battin ey:
Đó đó...đang "chuyển mình" kìa ! :Laughing::Laughing::Laughing:
Chị ơi, chồng em là người có suy nghĩ khá tiêu cực ấy. Cái này có lẽ một phần là do hoàn cảnh gia đình anh ấy. Em biết điều ấy nên một phần cũng thông cảm. Cả cái tính ít nói và ít chia sẽ cũng vậy. Cũng do suy nghĩ tiêu cực nên khi anh ấy ko hài lòng chuyện gì (ví dụ như nếu em ko quan tâm chăm sóc anh ấy nữa) thì chỉ phản ứng bằng cách buồn, im lặng thêm thôi (cũng ko nói chuyện với vợ). Thế nên có lẽ em ko áp dụng biện pháp của chị. Em sợ như vậy.