Mình và bạn trai đã yêu nhau hơn 1 năm. Mình là người Hà Nội, bạn trai người Nghệ An. Cả hai đều chân thành và tôn trọng nhau. Gần đây nhiều vấn đề bắt đầu nảy sinh. Mình thì vốn ngang ngạnh và bướng bỉnh, anh thì càng lộ tính gia trưởng, nóng nảy. Trao đổi, thống nhất với nhau, rồi lại có ý kiến trái chiều do quan điểm của gia đình anh nên lại hỏng và cãi nhau lại từ đầu. Yêu nhau cũng bình đẳng, mình không đòi hỏi quá đáng với anh. Tuy nhiên gia đình và một vài người bạn của anh lại khuyên anh ko được chiều chuộng mình qua việc là không thích khi anh giúp mình chuẩn bị bữa ăn, rửa bát. Anh lại bị lung lay tư tưởng, ví dụ đơn giản như mẹ anh và em gái thắc mắc vì mình không cách bưng cơm ra mời anh. Mình quan tâm đến anh, làm anh mát mặt với bạn bè, giúp anh chọn đồ, nhìn chỉnh chu hơn, những thứ đàn ông ít để ý, mình đều góp ý để anh chăm bản thân hơn, có lúc anh làm việc j mệt, mình mời anh đến nhà ăn, nấu ăn ngon lành đầy đủ cho anh, ko bắt anh cho đi ăn ngoài nhiều. Anh thuyết phục mãi mình đồng ý về nhà anh. Mình sinh hoạt ý tứ, giúp mẹ anh chuẩn bị cơm, hỏi cách làm, dọn rửa bát. Nhưng vì mọi người ko thấy nên chỉ nhìn vào chuyện bếp núc, cơm nước, tập trung vào mấy chuyện nhỏ nhặt mình còn chả nghĩ ra nổi. Anh muốn mình gần gũi với anh em của anh hơn, nhưng ngồi nói chuyện thì chả hiểu gì để nói nên chả thân được, thỉnh thoảng lắm họ mới nói giọng bắc, làm thì kiểu j cũng bị chê. Gặp anh em của anh lâu mà vẫn không cảm thấy thân quen hơn. Mình lễ phép, chừng mực nhưng ngang, không khéo mồm. Anh thì nói là mình kiêu. Khi bị chê vô lý, mình chỉ cười, chả buồn thanh minh hay cố lấy lòng ai. Chưa bàn chuyện nghiêm túc lâu dài nên gia đình mình cũng không bắt anh phải thế nọ thế kia, chỉ khi mình chuẩn bị về nhà anh, mình bảo anh sang nhà, xin phép người lớn. Anh nói có anh mình không phải lo lắng gì, nhưng trên đường quay về Hà Nội, chính anh lại thể hiện cái sự gia trưởng, giằng co mình do một hiểu lầm. Mình cảm thấy không có điểm tựa nữa. Mình thấy càng ngày càng có khoảng cách với anh. Không biết phải cố gắng thế nào hay đến đoạn ko cố nổi và nên thôi.
các mẹ cẩn thận không bị bọn bán da cấp này lừa nhé.nhà em mất cả chục triệu rồi mà chẳng thu được kết quả gì.chỉ giỏi quảng cáo.giá thì cao ngất trời.mà chữa được bách bệch thì chằng cần đến bệnh viện làm gì các mẹ nhỉ
Quan tâm thế nào để con không bị khó chịu, tự do sống trong cuộc sống của riêng con
Đây, lục lại cái bài viết của mẹ này thì thấy được claim tận 5 ngày cơ mà.Hay là hôm mẹ huongphung vào viện, phía bộ phận bảo hiểm của bệnh viện có vấn đề, làm ăn tắc trách? híc híc
Các mẹ ơi cho em hỏi bác sỹ Thành chữa bệnh ngoài da thế nào ah? em bị ngứa 3 tháng nay rồi đi Bệnh viện da liễu Trung ương 3 lần và cho ra bốn loại bệnh: Hồng ban đa dạng, mề đay, hồng ban nút, sẩn ngứa...uống mà chả đỡ..hix. Giờ đi Da Liễu rùi...huhu. Các mẹ ai đã khám ngứa ở Bác sỹ Thành cho em ý kiến với.
khám bsi hiển ở trí đức có đắt k ạ?
lâu lắc ra hồ Hoàn Kiếm, gặp mấy anh chị Amway đứng đường tuyển dụng nhân viên bán hàng. toàn kể gì không, không tin nổi,
Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu biết là khó tránh khỏi rồi nhưng có cố tránh cũng không tránh được. Mình mới lấy chồng được 5 tháng thì đã mang bầu được 5 tháng rồi. Nàng dâu mới về nhà chồng biết bao nhiêu thứ trong cuộc sống phải điều chỉnh, phải thích nghi, đó là chưa kể đến cảm giác hơi hụt hẫng khi về ở hẳn một gia đình khác. Với mình thì mọi việc có vẻ khó khăn hơn vì khi có thai ốm nghén, mệt mỏi kéo dài khiến mình lâu hòa nhập. Mẹ chồng thì vẫn là mẹ chồng thôi, làm sao chia sẻ cảm thông được như mẹ ruột mình. Thế nên ngay khi hết giai đoạn nghén, mình luôn tranh thủ gần gũi rủ rỉ trò chuyện để mẹ con hiểu nhau hơn, về sau có con cũng đỡ nhức đầu. Mình còn tự động đưa thêm tiền ăn để MC rủng rỉnh đi chợ một phần vì khẩu phần ăn cho bà bầu phải "tươm" hơn, một phần vì biết các nguồn thu khác của gia đình phải tập trung cho cô em chồng. Mình biết không thể coi bố mẹ chồng như bố mẹ ruột được nhưng ít nhất mình cố gắng để luôn sống có trách nhiệm, dần dần bồi đắp tình cảm. Thế mà chỉ vì những chuyện vặt vãnh cỏn con như việc mình dán tờ giấy trước cửa: "Phòng con lau rồi mẹ ạ!" để MC biết khỏi phải lau lại khiến cho bà khó chịu, tức tối với mình. Đơn giản vì mình hay quên nên phải làm như vậy chứ đâu có ý gì. Vậy mà mấy hôm rồi bà không thèm nói chuyện, nhìn mặt mình một lần. Mình cảm nhận được sự thay đổi đó nhưng không rõ lý do và đã cố gắng gợi chuyện để hiểu vấn đề. Nhưng MC chỉ đợi chồng mình về mới nói. Bà luôn nói sẽ công bằng, coi mình như con gái nhưng e rằng lời đó chỉ là nói suông bởi con gái "rượu" của bà có đi chơi sớm hôm, không bao giờ tâm sự chia sẻ với bà, sỗ sàng với bà trong bữa cơm... thì với bà điều đó hết sức bình thường; Còn mình thì, chỉ là viết trên tờ giấy nhắn với lời lẽ hết mực thế kia lại bị cho là vô lễ, không ra gì. Ở cái nhà này, mình chẳng dám hé răng nhắc nhở chồng nửa câu vì lập tức sẽ có người "bảo vệ" chồng và cho rằng mình láo. Rồi mai đây, khi con mình chào đời, mình sẽ chăm sóc, dạy bảo con mình ra sao đây khi mà mỗi người một kiểu như vậy? Quãng đường phía trước còn dài, mình cảm thấy bất lực và không muốn nghĩ đến tương lai sẽ ra sao...
Đọc những lời bình của các bạn mà mình thấy buồn ghê! Mình là nhân viên của Mỹ phẩm Ohui 3 năm nay nhưng là chi nhánh ở Cầu Giấy. Thực sự thì cũng có những tư vấn viên làm việc bất chấp mọi "chiêu trò" để bán được hàng nhưng đó chỉ là một số cá biệt. Các bạn nếu yêu mến mỹ phẩm Ohui vẫn có thể nhận được những dịch vụ tốt như soi da, tư vấn cách chăm sóc da mặt hay hưởng dịch vụ massage miễn phí lần đầu tiên tại công ty.Chúc các bạn luôn trẻ đẹp và hạnh phúc!
Các mẹ ơi! có mẹ nào giống em không, chuyện là cái chuyện chợ búa mua đồ ăn để nấu cơm hàng ngày cứ tưởng là chuyện đơn giản nhưng không phải vậy mẹ nó ah! :o, cứ mỗi ngày đi chợ là em lại phải suy nghĩ xem phải mua gì từ lúc chưa tan ca đến lúc đi đến chợ rồi đi vòng hết cái chợ mà chả biết mua gì huhu, trúng ngay ông xã nhà em lại kén ăn nữa chứ , thật nản ghê! chẳng biết có mẹ nào như em ko? hay là do em ko đảm đang vậy huhu, các mẹ nội trợ đảm đang ơi cho em một lời khuyên nha! :((
Em ra trường ĐH Ngoại ngữ bằng khá năm 2008. Đến giờ làm được 4 năm mà chưa chuyển cty bao giờ. Hiện đnag làm trưởng phòng của 1 công ty tư nhân nhỏ nhỏ (50 nhân viên), lương tháng được có 11tr/ tháng. Nhiều lần định chuyển công ty mà cứ đắn đo, sợ công việc mới không phù hợp, lại phải làm lại từ đầu. Theo các mẹ lương như vậy có thấp ko ạ? Các mẹ nào có việc làm thêm share em với nhé, công việc của em cũng không quá bận.
Mẹ này 50 tuổi mà có con học lớp 5 thì có con muộn nhỉ, cái tuổi này tớ biết là sức khỏe không cho phép có sự nhanh nhẹn như tuổi trẻ nữa, liệu có phải vì chậm mà họ khó chịu không? tớ không hiểu rõ bị soi thế nào, công việc hỗ trợ cho đề tài có liên quan đến chứng từ thu chi thì nhớ xin chữ ký và lưu lại chứng từ sổ sách cho kín kẽ, nếu công việc khác thì xin ý kiến kế hoạch làm việc trước hoặc có sự thống nhất chung của nhóm, sau đó được sự đồng ý của lãnh đạo thì cứ thế mà làm. Nhiều khị tự mình lầm lũi làm chăm chỉ họ lại chả biết công sức của mình đâu, cứ loa loa liệt kê các việc của mình họ mới thấy được đầu việc của mình nhiều thế nào, khó khăn ra sao thì họ thông cảm được. Có nhiều trường hợp ít nói quá cũng không có lợi cho mình.Chúc bạn may mắn nhé.
Nếu cách quản lý là như vậy thì chị có quá tự ái không? Ai cũng phải chịu như vậy cơ mà! Em nghĩ chị nhiều tuổi nên có tâm lý "sống lâu nên lão làng", mà thực tế thì sống lâu nhưng thiếu cố gắng, thiếu đầu tư hoặc vì hoàn cảnh riêng etc. thì phải chấp nhận vị trí thấp, chấp nhận cách quản lý (dù cách quản lý đó củ chuối như thế nào cũng vậy thôi). Ráng 5 năm nữa về hưu thì phải "thiền" thôi chị ơi.....
e nghĩ chị có thể tham gia một lớp yoga để cơ thể và tâm hồn thoải mái.
Dừng lại ngay đi khi chưa muộn, người Nghệ An gia trưởng và khác người Hà Nội lắm. Nếu bạn lấy anh ta mà không đẻ được con trai thì anh ta sẽ lấy vợ hai và quyết định mọi thứ không bàn với vợ. Quê hương họ nặng nề lắm không dung hòa được đâu. Yêu mà đã phát hiện ra sự gia trưởng và đòi hởi linh tinh thế là nên stop ngay lập tức.