images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Bạo lực gia đình
Chia buồn cùng với bạn, gia đình mình cũng lâm vào tình cảnh y chang nhà bạn. Bố mình suốt ngày rượu chè đánh đập vợ con, đến nỗi em mình thì tự tử, đứa thì đi tù, đứa thì bỏ nhà đi lang thang. Đánh mẹ mình nhập viện, đã vậy giờ bố mình còn cặp bồ với bà góa chồng trong xã. Mấy chị em mình van xin mẹ mình ly hôn để giải thoát cho con cái ko biết bao nhiêu lần nhưng mẹ mình ko bỏ dc bố mình, thật không hiểu nỗi.
Mẹ mình cũng bỏ đi làm osin nhưng rồi cũng mò về sống với ổng mặc dù giờ con cái đều đã lớn, đã có gia đình. Kêu mẹ vào ở cũng ko vào.
Nói thật chứ giờ mình căm ghét mẹ mình hơn là thương. Một người mẹ mê muội, mù quáng, lũ lẫn, thằng chồng độc ác mà đội lên đầu, nhẫn tâm nhìn con cái bị bạo hành, tra tấn.
Giờ mình mặc xác mẹ mình, muốn ra sao thì mặc xác. Mình chỉ giúp đỡ em út thôi, tụi nó quá bất hạnh, còn 2 ông bà sống hay chết mặc xác.
Nói xin lỗi chứ có khi mẹ bạn cũng y chang mẹ mình
11:27 SA 07/11/2014
Bố mình bạo hành vợ con quá sức chịu đựng. Làm...
Bạn ơi, đọc qua topic của bạn thì liệu me bạn có chịu tố cáo chồng không? Mẹ bạn không chịu đứng ra kiện thì e là không tố cáo được đâu.

Cám ơn bạn đã quan tâm, lúc đầu mẹ mình cũng đã không chịu tố cáo nhưng mấy chị em mình làm dữ quá nên mẹ mình phải đồng ý tố cáo, giờ mình đã nhờ cậu mình ở quê làm thủ tục tố cáo giùm nhưng cậu mình cũng như mình không rành lắm nên mình mới lên đây xin tư vấn.
09:38 SA 05/10/2012
Thầy giáo bị tố đánh vợ: Con gái tung ảnh cặp bồ
Ôi, lại bạo hành gia đình, hoàn cảnh y chang nhà mình chỉ có điều bố mẹ mình ở tỉnh lẻ xa xơi, phương tiện truyền thông chưa phổ biến, báo chỉ không biết đc. Có ai có có thể tư vấn giúp mình với: http://www.webtretho.com/forum/f188/bo-minh-bao-hanh-vo-con-qua-suc-chiu-dung-lam-sao-de-khoi-kien-bo-minh-1412490/
08:21 SA 05/10/2012
Mình phải làm sao để giúp em mình bây giờ???
Sáng nay nhận được tin em gái ÚT mình vừa sinh xong, bé gái 2,5kg, thật tội nghiệp cháu mình. Nó chào đời mà không nhận được sự chào đón của ba nó và ông bà nội. Chỉ có mỗi mẹ mình đưa nó đi sinh
Vẫn biết em mình đang trả giá cho những sai lầm của nó, nhưng sao vẫn thưong em quá. Từ nhỏ đến giờ chưa được sung sướng ngày nào.
Những người ở quê thật là độc mồm ác miệng, cứ bàn tán nói nó bị chồng bỏ, hư hỏng...Không biết rồi đây nó sẽ vượt lên hoàn cảnh và nuôi con thế nào đây, khi không nghề nghiệp, không tiền bạc, không chồng...Càng nghĩ càng thấy hận bố mẹ vô cùng !!!!!!!!!!!
04:49 CH 15/10/2011
Mình phải làm sao để giúp em mình bây giờ???
Sáng nay nhận được tin em gái ÚT mình vừa sinh xong, bé gái 2,5kg, thật tội nghiệp cháu mình. Nó chào đời mà không nhận được sự chào đón của ba nó và ông bà nội. Chỉ có mỗi mẹ mình đưa nó đi sinh :Sad:
Vẫn biết em mình đang trả giá cho những sai lầm của nó, nhưng sao vẫn thưong em quá. Từ nhỏ đến giờ chưa được sung sướng ngày nào.
Những người ở quê thật là độc mồm ác miệng, cứ bàn tán nói nó bị chồng bỏ, hư hỏng...Không biết rồi đây nó sẽ vượt lên hoàn cảnh và nuôi con thế nào đây, khi không nghề nghiệp, không tiền bạc, không chồng...
04:46 CH 15/10/2011
Mình phải làm sao để giúp em mình bây giờ???
Mình thật sự hiểu tâm trạng của bạn lúc này khi nhìn cảnh em gái trong hoàn cảnh như vây. Nhưng thục sự cuộc đời là của mỗi người và em gái bạn đang bước đi trên con đường mà cô ấy chọn. Bạn ý còn quá trẻ và bồng bột nên bây giờ phải trả giá cho những sai lầm mà mình đã gây ra. Còn để khuyên thì mình nghĩ bạn nên phân tích cho cô ấy hiểu mình đã là người phụ nữ có chồng và lại sắp thành mẹ nữa nên phải sống có trách nhiệm với bản thân và gia đình hơn. Hãy khuyên cô ấy đến gặp chồng, hai vợ chồng nói chuyện và xin lỗi nhau. Bỏ qua nhưng sai lầm của cả hai để tiếp tục chăm sóc gia đình và nuôi con. Khuyên bố mẹ đẻ động viên hai vợ chồng và giúp đỡ những khó khăn cho hai vợ chồng trẻ khi em bé chào đời. Nói chung hãy làm hết sức có thể bằng tình cảm chân thành. Đừng mắng chửi mà động viên thôi, để hai vợ chồng cố gắng vun đắp và có nghị lực để vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Nếu em gái bạn không chín chắn hơn và biết suy nghĩ thì dù bạn và gia đình có giúp đỡ bao nhiêu cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.

Rất cảm ơn bạn đã chia sẽ với mình. Mình chưa bao giờ mắng chửi em gái mình vào lúc này vì biết nó cũng đang buồn, mình cũng khuyên nó nhiều nhưng vấn đề chính là tính nó còn trẻ con, nông nổi nên làm tổn thưong chồng nó và làm gia đình chồng nó ghét, mình cũng khuyên bảo nó thay đổi tính nết nhưng cái này cần phải có thời gian, không thể 1 vài lời của mình mà làm nó thay đổi đc bạn ạh, vì hơn ai hết mình hiểu lớn lên trong gia đình bị bạo lực tinh thần từ nhỏ, thường xuyên bị đánh đập, thường xuyên chứng kiến cảnh cha mẹ đánh nhau nên em gái mình cũng tỏ vẻ rất bất cần đời, nói chung mình thấy nó vừa yếu đuối cần sự che chở, vừa bất cần.
Chồng nó giờ nghe lời cha mẹ và các chị gái nên cũng nhất quyết đòi bỏ em mình.
Hoàn cảnh 2 VC nó cưới xong thì về nhà chồng ở đc 1 tháng dọn ra riêng, thuê 1 cái quán bán tạp hóa nhỏ nhỏ để buôn bán, rồi VC mâu thuẫn, cãi nhau, chồng nó bỏ đi, đi bán hàng, đi theo xe tải các tỉnh không về ở với em mình nữa. Nó đangmang thai, ở 1 mình buồn, stress nên đóng quán tạp hóa về nhà bố mẹ mình ở chứ 2 VC cũng chưa có nhà cửa gì. Giờ chồng nó thì đang ở nhà với bố mẹ như chưa vợ, em mình thì ở nhà bố mẹ mình, mà khổ nổi nhà chồng nó cũng rất ghét em mình, xúi giục chồng nó bỏ nó nên thực sự là rất khó, rồi gặp ba mẹ mình nữa...
Giờ mình đang tìm số điện thoại của em rể, gọi cho nó mà chưa biết phải khuyên nó sao bây giờ???
07:11 CH 29/07/2011
Mình phải làm sao để giúp em mình bây giờ???
Sáng nay thật buồn vì vừa nghe tin 2 VC nó có nguy cơ đỗ vỡ...
Cách đây mấy ngày, em gái mình đã về nhà bố mẹ mình ở để chờ sinh nên bố mình mới biết chuyện 2 VC nó lục đục như thế, nên bố mẹ mình chở nó qua nhà chồng nó nói chuyện giữa 2 bên thông gia.
Mình nghe em gái mình bảo là bố mẹ chồng nó thì la mắng nó còn bố mẹ mình thì nói con rể cũng sai, rồi thì mấy chị chồng cũng chửi bới em gái mình...
Chồng nó bảo nó sẽ nhận con nó nhưng nó không bao giờ muốn sống chung với em gái mình nữa...và muốn trả lại cho ba mẹ mình.
Giờ em gái mình cũng quyết tâm muốn li dị chồng nó...
Hai đứa còn quá trẻ con, nông nỗi, chưa có ý thức trách nhiệm với gia đình, đặc biệt là với đứa con chuẩn bị chào đời.
Thật là buồn quá, mình không yên ổn được...không bình tâm được...:Sad::Sad::Sad:
05:43 CH 29/07/2011
Buồn vì nhà Ngoại,có mẹ nào có hoàn cảnh giống...
cảm ơn sự quan tâm của mọi người,đã có kết quả của cậu em cả: không tiêm chích. thế là mình mừng lắm rồi.

Chúc mừng bạn nhé, đúng là 1 tin quá vui phải không?
03:37 CH 07/06/2011
Thế là hết.
Hôm qua, cậu ruột của mình gọi vào cho chồng mình kể với giọng vô cùng bức xúc rằng: Mẹ mình vay của à ngoại mình 15tr lo cho đứa em gái kế của mình khi nó nằm viện, giờ bố mẹ bán đất đai, bà ngoại và cậu, và dì xuống đòi nợ nhưng bố mẹ mình không chịu trả mà còn cãi nhau dữ dội, dì tức quá có chửi mẹ mình là : NGU và xém đánh nhau,bà ngoại mình rất thương con, thưong cháu, đặc biết rất thưong mẹ mình, hầu như cái gì cũng cho mẹ mình, mấy chị em mình hồi nhỏ cũng ông à ngoại nuôi, học hành túng thiếu gì cũng nhờ nhà ngoại vậy mà mẹ mình lại làm như thế, và còn nói ra những lời nói làm bà ngoại mình rất đau lòng và về khóc mấy ngày, mình nghe mà cũng tức điện, MẸ mình sao lại mê muội, mù quáng thế??? Mẹ mình còn gọi điện cho em mình ở ngoài này và nói là nhà bà ngoại qua hành hung mẹ mình, thằng em mình chưa hiểu rõ đầu đuôi, gọi điện về chửi dì mình và yêu cầu dì mình phải qua xin lỗi mẹ mình.
Chưa hết Mẹ mình đã giành luôn cái quán tạp hóa của dì ruột mình đang buôn bán để cho con em út của mình bán, nó vừa mới lấy chồng. Phải nói thêm là dì ruột của mình trước đây bài bạc nên giờ tan cửa nát nhà, chỉ còn cái quán tạp hóa đó để nuôi 2 đứa con đi học, chồng chả làm gì ra tiền.
Mình nghe dì mình kễ lại mà tức điên lên được. Mình đã bảo nó ráng ôn thi lại, ỏ đi học trung cấp gì cũng được, chị sẽ phụ cấp phần nào cho em đi học, vậy mà không chịu nghe lời, hư hỏng, đua đòi, ham chơi, giờ lấy chồng mà nghề nghiệp cũng không, ai vợ chồng đang tuổi ăn chưa no, lo chưa tới nên ẹ mình phải giành cái quán tạp hóa của dì mình cho vợ chồng nó buôn bán bằng cách trả tiền thuê cao hơn, trả trước 1 cục làm dì mình bơ vơ ko biết lấy gì nuôi con :Crying::Crying::Crying:
Giờ thì bà ngoại, mấy cậu, mấy dì từ mẹ mình luôn :Sad:
Ngoại mình giờ ôm 1 cục nợ do vay mượn giùm cho mẹ nhưng mẹ ko trả, giờ mình phải trả chứ biết làm sao vì bà ngoại già rồi, đâu còn làm gì ra tiền mà trả nợ.
Chồng mình nghe vậy thì càng coi thường bố mẹ, nhà mình hơn, vẫn biết là nhà mình quá phức tạp, nhưng trong thâm tâm mình cũng ko muốn chồng ghét mẹ và mấy em, chính vì vậy mà mình chán, mình cũng chả thèm quan tâm đến nhà chồng, tự dưng mình sinh ra ác cảm với nhà chồng mặc dù nhà chồng chả làm gì mình.
Giờ mình cảm thấy chông chênh, chán nản cuộc sống, đã có lúc nghĩ muốn vào chùa ỏ đi đâu 1 thời gian để tĩnh tâm lại, để bình yên 1 chút...
05:47 CH 06/06/2011
Thế là hết.
Bạn khổ quá. Giờ còn lo trả nợ tiền cho bố mẹ. Nếu mình vào hoàn cảnh của bạn, không biết mình có vượt qua được không.
Thôi thì cố nốt 15 tr này . Sau đó bạn vun vén cho con . Mình chỉ lo con bạn sẽ thiệt thòi nhiều. :Worried:

Cảm ơn bạn nhiều nhé, đành nhủ lòng trả nốt 15tr này vậy, chán không thể tả, mình dường như chai sạn cảm xúc rồi, không còn thiết tha gì nữa cả. Nhiều lúc thấy mình là 1 người mẹ vô tâm, vô trách nhiệm với con , với gia đình nhỏ của mình quá.
Mọi khó khăn rồi cũng sẽ qua nhưng điều khiến mình trăn trở và chán nhất là tương lai của mấy đứa em mình, vẫn biết là lớn rồi phải tự lo cho bản thân mình, tụi nó có gia đình thì phải tự lo nhưng em mình mãi chả chịu lớn, chả biết suy nghĩ, nhận thức gì cả, bản thân mình lo còn không xong, thiệt chán em út vô cùng.
09:16 SA 06/06/2011
Thế là hết.
Sao phải trả nợ cho mẹ chứ? Bạn vẫn luẩn quẩn chưa thoát ra được sao ? Tưởng lúc trước bạn quyết tâm không đưa tiền cho mẹ nữa rồi? Kệ bố mẹ và em bạn phải lo số tiền ấy mà trả nợ. Bạn báo hiếu thế quá đủ rồi.
Cố gắng dứt khoát đi bạn ạ.

Mình đã thoát ra rồi, đã từ lâu rồi không còn gửi tiền về cho mẹ nữa nhưng món nợ này của bà ngoại, mình phải trả, bà ngoại mình già rồi, không còn làm ra tiền lại nay đau mai ốm, đâu thể nào để bà lo nợ nần của mẹ mình mãi được, mà mẹ mình thì nhất định không chịu trả tiền cho bà. Em mình ư? Nó còn nuôi than nó chưa xong, còn phải nuôi con nhỏ, vào viện nằm cũng ko có tiền đóng viện phí, mình phải cho thì lấy đâu ra mà trả nợ bạn ơi?
08:46 SA 06/06/2011
Không có tình cảm với mẹ đẻ của mình, có ai giống...
Người mình căm ghét nhất trên đời này là bố, người mình hận nhất trên đời này là mẹ:Crying::Crying::Crying::Crying::Crying
Nhiều lúc ước gì mình là trẻ mồ côi, không phải sinh ra trong 1 gia đình quá phức tạp như thế này- 1 tuổi thơ bị đày đọa chỉ có sợ hãi và nước mắt, bây giờ lớn lên ra khỏi nhà rồi vẫn ko được yên thân, vẫn bị người này gọi, người kia réo, tinh thần luôn mệt mỏi và chán nản, lúc nào cũng suy nghĩ, suy nghĩ, gia đình nhỏ rồi cũng sẽ đổ vỡ vì bố mẹ vợ, em vợ mất thôi.
Ông trời ơi, nếu có kiếp sau cho con được đầu thai vào nhà khác nhé :Sick:
10:38 SA 01/06/2011
Sự ân hận muộn màng của nghịch tử giết cha
Cứ mỗi lần đọc những bài báo thế này trong lòng lại dâng lên những cảm xúc khó tả, sự day dứt khôn nguôi, thương cho những đứa con bất hạnh khi phải sinh ra trong gia đình có những người cha người mẹ như thế...
07:48 CH 25/03/2011
Xúc động bài thơ viết trên tường viện dưỡng...
Cha mẹ luôn yêu con vô điều kiện. Con cái cũng nên như vậy.

Nhưng nếu bất hạnh khi gặp 1 người cha vô trách nhiệm, độc ác, xem con cái như gánh nặng, không thương con, thậm chí bức tử con cái làm cho cuộc sống con cái bất hạnh, tương lai con cái mờ mịt thì con cái phải đối xử lại với bố mình làm sao đây ???
05:35 CH 25/03/2011
Xúc động bài thơ viết trên tường viện dưỡng...
Mình thừ người rất lâu khi đọc xong bài này. Mình cũng chẳng biết nên comment như thế nào. Xã hội đúng là nhiều loại người quá, đa dạng quá. Cha mẹ bỏ con, con bỏ cha mẹ. Cha mẹ như trời bể, con hiếu thảo vô cùng. Lại không thiếu những chuyện đau lòng khi cha mẹ nuôi con khôn lớn, con lại bất hiếu ngỗ nghịch, và lại không thiếu những chuyện cha mẹ coi con như gánh nặng, nhưng con vẫn một mực chăm sóc cha mẹ, hiếu thuận. Đôi khi mình cảm thấy hoang mang về tình cảm con người. Mình biết mình nên tin vào phần tốt đẹp của con người, nhưng sao mà đôi khi phần tốt đẹp đó lại khó tìm, khó thấy đến thế?

Buồn quá
04:15 CH 25/03/2011
Xúc động bài thơ viết trên tường viện dưỡng...
Đọc bài thơ này mà mình cảm thấy buồn quá, mình có bất hiếu quá không khi không vượt qua được bản thân mình??? Người mà khiến cho mình phải day dứt, sống trong hận thù lại là người đã sinh ra mình, ông trời ơi, tôi phải làm sao?????
03:49 CH 25/03/2011
Thế là hết.
kể lể nhiều nghe phát mệt. Đơn giản có thế này thôi. Giờ dại mồm bạn ốm đau nặng, ai sẽ chăm bạn.
Mẹ và các em hay chồng bạn ???? Hỏi thế để bạn tự biết nặng nhẹ.
Không phải bỏ rơi mẹ và em nhưng giữ khoảng cách, cái gì giúp được thì giúp không phải cố.
Bạn cứ thử rắn lến xem, cố càng rắn càng tôt, đến lúc các em và mẹ bạn không còn chỗ nào để xoay tiền nữa xem có đến lạy van vợ chồng bạn không ( nhất là mấy đứa em mất dạy), đúng là ăn cháo đá bát mà.
Đừng để chồng bạn bỏ đi mất, đừng để con bạn phải khổ như bạn và các em bạn. Nói nghe thì bạc tình bạc nghĩa, mình là ông chồng nhiều khi ôm con cao chạy xa bay, nhà ngoại thế vợ lại không dứt khoát chỉ khổ đứa trẻ con.
Lúc đấy mới thực sự gọi là hết.

Tớ ko phải kể lể mà viết ra để giải tỏa stress, giải tỏa những bức bối trong lòng.
06:47 CH 18/02/2011
Thế là hết.
In đậm thứ nhất: Bạn đã bao giờ ngồi nói chuyện thẳng thắn với mẹ và các em về bố chưa? Tại sao lớn rồi mà vẫn phải lén lút, giấu diếm? NGày bé, bị bố đánh, ko hiểu chuyện thì bào chữa là dạy con. Nhưng dạy kiểu dã man đó là bạo hành, là vi phạm Luật rồi chứ có phải đùa đâu? Bạn đã bảo giờ hỏi mẹ? Uh thì cho là mẹ nói đúng, bố nóng tính thôi, chứ thương người, thương con cái lắm. Vậy mẹ chỉ cho con biết, bố thương chúng con như thế nào? Nếu mẹ bạn nói được thì hẵy chuyện trò tiếp, còn ko nói được thì phải phân tích tiếp cho mẹ hiểu.
Không những không nói mà mình còn nói rất nhiều lần, nhưng mẹ mình không nghe. Mình hỏi mẹ: Vậy sao em mình đứa thì đi tù, đứa thì tự tử, đứa thì bỏ nhà đi? Vì sao con nhà khác ko như thế? Mẹ tớ bảo, Nó tự tử vì nó hành động bột phát trong lúc nóng giận, ko kiềm chế đc vì bố mày đánh em. Nó đi tù vì nó hư hỏng, đi theo bạn bè, nghe lời bạn bè xúi giục, nó bỏ nhà đi vì con đó nó hư lắm, con gái mà bị cha mẹ la tí là bỏ nhà đi...toàn là lỗi do em mình chứ ko phải do bố. Lúc tớ phản ứng gay gắt thì mẹ tớ lại nói: Giờ tao biết phải làm sao, dù sao có cha vẫn hơn, mày nhìn nhà hàng xóm đi, bố mẹ li dị thì con cái nhà đó ai mà dám lấy??? Nhà mình chả có chuyện gì to tát, nghiêm trọng cả. Nó (đứa tự tử) thì giờ cũng đã lấy chồng rồi, Nó ( đứa đang đi tù) thì do tuổi nó còn nhỏ ( 18t), ham chơi, nghe theo lời bạn bè, nó đi vài năm lại về sẽ tốt đẹp thôi, rồi mai mốt cũng có vợ con như ai :Surprise:.
Từ lúc nhà mình xây nhà lên ai ai cũng nể, cũng kính trọng. Ba mày đi ra đường ai tiếng nói có trọng lượng hơn???? Mẹ tớ nói thế.
Phải nói là bố mẹ tớ sống rất rất sĩ diện và hư danh. bất chấp tất cả để cho hàng xóm, bạn bè, nội ngoại thấy là nhà mình giàu có, vững mạnh, có tự trọng, sĩ dĩen, ganh đua với mọi người thì thử hỏi làm sao mẹ tớ dám vùng lên bảo vệ con cái, làm sao mẹ tớ dám vạch áo cho người xem lưng.
08:24 SA 18/02/2011
Thế là hết.
Mình cũng đang cố gắng quên hết tất cả những chuyện vừa qua và chăm lo cho gia đình nhỏ của mình.
Lúc chưa kể chuyện cùa nhà mình ra, mình lúc nào cũng sống trong u uất, day dứt, stress, lúc nào cũng muốn nổ tung, bức bối lắm nhưng nhờ mọi người đã quan tâm và chia sẽ nên mình đã tỉnh ra và thoáng hơn, ko còn mệt mỏi và dằn vặt nữa. Thật sự là rất cảm ơn mọi người.
Từ lúc mình còn nhỏ, đi học mặt lúc nào cũng ủ rủ, nhăn nhó, không dám giao tiếp, không dám nói chuyện, lúc nào cũng sợ, cái gì cũng sợ. Tan học là không muốn về nhà tí nào, cứ về đến đầu ngõ là mình sợ lắm vì về đến nhà là gặp bố, gặp bố thì chỉ có bị chửi bới và ăn đòn. Hầu như ngày nào cũng bị ít nhất 1 tát tai, đá đấm vì những lí do hết sức vô lí như: luộc rau quá chín, ăn cơm mà làm rơi thức ăn xuống đất, có lần mình đem miếng thịt heo ra giếng rửa, vì mải múc nước ( khi đó còn múc nc bằng gàu) nên con chó nó tha miếng thịt đi mất, mình ví theo nó mà đâu có kịp, trời ơi, mình sợ lắm, cứ đứng mãi ngoài giếng ko dám vào nhà, bố tớ thấy rửa lâu thì kêu, tớ bước vào, vừa nói xong thì bị đấm đá túi bụi, bị ăn 1 trận đòn tơi bời. Hồi đó, mình sợ bố y như sợ cọp đến nỗi có mặt bố mình ở nhà là mình còn ko dám thở lớn, bố mình ở phòng khách là mình xuống nhà bếp, bố mình xuống nhà bếp là mình lẻn ra ngoài vườn, cứ như mặt trăng với mặt trời, nhưng do lúc đó mình còn nhỏ quá, chỉ biết răm rắp tuân lệnh chứ ko dám phản khán. ừ nhỏ đến giờ mình chưa bao giờ tự động nói chuyện với bố, khi nào ổng hỏi mình câu gì mình trả lời câu đó, chắc đếm đc trên đầu ngón tay. Mình nhớ 1 lần bố bị sốt vào viện, mình vui lắm, mỗi lần mẹ mình về mình cứ hỏi: Bố chết chưa mẹ? Hồi đó mình còn quá nhỏ để hiểu chết là gì, chỉ biết chết là đi xa không bao giờ về nữa...Tuổi thơ của mình chỉ đc hạnh phúc khi sống với bà ngoại và bà nội.
Và các em của mình cũng bị bố đối xử y như vậy.
Ông bà ngoại thấy mẹ mình lấy chồng khổ nên rất thương con gái, giúp đỡ nhà mình rất nhiều từ tinh thần cho đến vật chất nhưng bố tớ ko bao giờ đến nhà ông bà ngoại mỗi dịp lễ tết, chỉ đến khi ông ngoại mất.
Ngay cả bà nội tớ đang ở với bố mẹ mình, là mẹ ruột nhưng bị bố tớ chửi bới ko ra gì, không thích thì ôm áo quần của bà vứt ra ngoài đường, đuổi bà qua nhà Bác mình ở, mặc dù ông nội mình mất khi bố mình mới còn nhỏ chưa biết gì, 1 mình ba nội nuôi con.
Chính vì vậy, mình nghĩ bố mình không xứng đáng đc nhậ sự báo hiếu từ con cháu.
Mình đã đọc đâu đó câu này: " Nếu bạn bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn bạn bằng đại bác" và mình thấy câu này đúng với bố mình.
06:58 CH 17/02/2011
Thế là hết.
Đọc truyện của bạn mà thấy thấp thoáng hình ảnh chị gái, không đễn nỗi nhu nhược như mẹ bạn nhưng cũng có xu hướng đó. Anh rể mình cũng sẵn sàng chửi tay đôi với nhà vợ, mẹ vợ mà chị gái mình chả nói năng gì, vẫn đặt tên chồng trong điện thoại là "ông chủ", nếu anh rể không cho thì cũng không muốn mang con về nhà ngoại, tất nhiên với mức độ ít hơn mẹ bạn.
Ý kiên riêng của mình thôi, là chị em bạn thật khổ, người ta có thể không có bố hoặc mẹ, chứ không thể không có cả bố và mẹ, mà tệ hơn là có cả hai mà như không có ai cả. Bố bạn nát rượu, bạo lực như vậy, còn mẹ bạn nhu nhược, không dám đứng lên bảo vệ con đẻ của mình. Nếu đúng như bạn kể, chị em bạn là nạn nhân của bạo hành gia đình rồi. Nhưng dù gì thì bạn cũng nên về Tết chúc Tết bố mẹ, không cần mang theo con, hai vợ chồng thôi cũng được, như vậy cho trọn nghĩa hiếu, làm như là khách của bố mẹ cũng được.
Đọc truyện của bạn thật buồn!

Những gì mình nói ra đây hoàn toàn là sự thật, ko bênh ai cả, đôi khi mình con bênh vực mẹ và các em mà cãi nhau với chồng.
Giờ thì mình chẳng về nhà đc nữa rồi vì mình hiểu bố mẹ mình hơn ai hết. Mình đã làm bố mẹ xấu hổ với bạn bè, hàng xóm láng giềng, bà con. Mình mà về có thể sẽ bị bố đánh, mẹ mình sẽ chửi bới và đuổi đi mất. Nghĩ tới mình thấy sợ nhưng có lẽ Tết sang năm mình sẽ về 1 mình. Chồng mình sẽ ko bao giờ về nhà mình nữa vì anh ấy bảo sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho mấy đứa em của mình, trong lòng anh ấy giờ ko còn 1 tí tôn trọng nào dành cho nhà mình nữa, giờ còn ko muốn nhắc đến thì nói chi đến chuyện về.
05:28 CH 17/02/2011
o
onedayvn
Bắt chuyện
733Điểm·7Bài viết
Báo cáo