Con gái mình hồi mới sinh thóp rất nhỏ. Hình như 3-4 tháng đã liền hẳn thì phải. Lúc đó mình cũng rất lo, vào mạng tra cứu, tìm đọc các thông tin liên quan. Kết quả là 50/50 thông tin cho rằng như vậy không vấn đề gì. Trộm vía, bé giờ đã 4,5 tuổi vẫn phát triển bình thường (cao 110cm, nặng 21kg), thông minh, nhanh nhẹn.
- Nếu công việc của bạn cho phép bạn chỉ cần ngồi ở nhà làm việc qua máy tính mà không cần phải đi đâu thì bạn có thấy thích không? Vừa có thời gian chăm con, vừa có thể làm việc, ở nhà thì vẫn có người nhà ==> KO. Em muốn được giao tiếp xã hội theo đúng nghĩa chứ không phải để máy móc can thiệp vào mọi mối quan hệ của mình. - các bạn có cần chồng của các bạn ngày nào cũng phải hỏi thăm xem bạn làm gì, ở đâu, ăn gì hay không? Có cần anh ý về nhà ăn cùng bạn buổi trưa hay không? ( Ctychôngd cách nhà khoảng 4km) ==> CÓ và KHÔNG. Thường xuyên hỏi thăm nhau là một cách duy trì sự thân mật giữa hai vợ chồng. Còn chồng ăn cơm ở cty cho tiện, buổi trưa nghỉ có trên dưới 1 tiếng đồng hồ mà đi đi về về mệt chết được. Nhưng với người vợ nào ở nhà cả ngày, nhất là ở nhà với BMC mà lại ko hợp với BMC, thì việc chồng có mặt ở nhà vào bữa trưa lại cần thiết vì ít nhất thời gian đó vợ cũng cảm thấy dễ thở hơn. - Nếu bạn là phái nữ mà làm đc nhiều tiền hơn chồng, các bạn có khinh chồng các bạn không? Và theo các bạn thì người chồng lúc đó nên làm gì? ==> KO. Chồng hãy cứ sống đúng như con người của chồng thì mới là người mà vợ yêu. - Các bạn nữ có bao giờ hiểu việc bản thân mình hay tị nạnh với mẹ chồng sẽ khiến chồng rất khó xử không? ==> CÓ. Nhưng tình yêu vợ chồng và tình yêu mẹ con là 2 loại tình cảm khác nhau nên chẳng việc gì phải tị cả. Dù có chuyện, nhường một bước gia đình đỡ sóng gió mà chẳng thiệt thân mấy. Như thế là chẳng có ai phải khó xử cả. Nhưng gặp phải gia đình chồng và ông chồng không biết điều thì cái điều băn khoăn này của anh lại thành vô duyên.
Ah còn một việc tối qua nằm tự dưng nhớ lại làm mình thấy tức, đó là hôm mình bị chồng đánh, sau khi chửi bới thách chồng đánh xong thì mình ngồi khóc một lúc, và mình cảm thấy muốn chết. Mình chạy vào lấy ví định đi mua thuốc ngủ , vừa cầm ví chuẩn bị đi ra cửa thì nghĩ lại thấy mình ngu xuẩn và điên rồ nên dừng lại, thế mà MC mình đứng đấy thấy mình cầm ví chuẩn bị đi thì bảo: Đi đâu thì đi đi. Nghe câu ấy mình càng thấy mình ngu xuẩn hơn là định đi đâu trong lúc đêm hôm rét mướt thế này, nhà mình chứ nhà ai mà phải đi. Hôm qua nằm nghĩ lại thấy tức, giá mà MC mình bảo là "con định đi đâu đêm hôm rét mướt thế này" thì có phải mình đã quý MC rồi không.
Nhưng dù sao thì mọi việc qua rồi, mình cũng muốn bỏ qua tất cả (trừ chồng mình). Mỗi lần mình sờ vào magn tai, vào đầu thấy đau là mình lại căm thù chồng.
Hnay mình đưa con đi khám, bé biếng ăn cả thagns rồi nên mình cũng stress. Tuy nhiên việc biếng ăn mình ko lo bằng việc con mình thóp khép sơm từ 4 tháng (bây giờ cháu gần 6 tháng rồi). Bs bảo như thế là ko bình thường và bảo theo dõi vài tháng sau thì chụp CT để kiểm tra. Mình sợ chụp CT ảnh hưởng đến con vì con còn quá bé nhưng bs thì bảo k sao cả nhưng mình vẫn sợ. Con mình như vậy lại càng buồn và lo. Nhưng mình vẫn mong và tin con vẫn bình thường không sao cả. Có mẹ nào có con thóp khép sớm như con mình mà vẫn thông minh khỏe mạnh không? Xin lỗi cả nhà mình nói lan man chuyện này sang chuyện kia nhưng đó là những chuyện làm mình buồn, Tết này chả muốn đi đâu.
Mình copy lại đoạn trước cho liền mach.
3 tháng đầu sau khi cưới là thời gian mình cảm thấy hp nhất. Chồng mình luôn bảo BMC mình hiền lành. Mình cũng luôn nghĩ như vậy vì nghĩ ông bà làm nông ở nhà thật thà chất phác. Mình nghĩ vậy là vì mình chỉ về quê anh một lần và chỉ gặp một lúc. Sau khi cưới mình có về quê mấy hôm và qh đều tốt đẹp. Mình đã từng nghĩ rằng mình sẽ là làm một dâu hiền và ông bà chắc sẽ tự hào về mình, mình cứ nghĩ là mình đối tốt với BMC thì ông bà sẽ yêu thương lại mình. Chồng mình khi yêu và sau khi cưới đều rất chiều mình. Rồi mình có baby. Thời gian đầu mình nghén không ăn uống, không ra được khỏi giường và còn bị sụt cân. Mình không thể uống nổi sữa nhưng chồng mình bảo vì con nên phải uống và cứ mỗi tối trước khi đi ngủ chồng pha sữa cho mình để uống. Thế rồi MC mình ra, hôm đó như thưòng lệ chồng pha bảo là uống sữa không chồng pha cho, thế là MC mình đùng đùng nổi giận bảo rằng: Muốn uống thì tự mà pha lấy, con M (em dâu ở quê) cũng có bầu nó cũng tự làm hết, tự giặt giũ, muốn uống thì tự pha mà uống, không làm được thì tát cho giữa mặt!!! Đừng thấy chồng hiền xỏ chân vào mũi. Thực sự mình choáng vì nghe MC nói những câu như thế với mình. Mình đã nghĩ MC như mẹ mình nên không giữ ý. Lúc đó mình đã im lặng, nói với chồng là để tự em pha, nhưng những lời MC nói với mình thì mình không quên được và có lẽ nó làm cho quan hệ giữa mình và MC không được tình cảm. Sau đó mình đã khóc rất nhiều vì câu nói của MC nhưng là khóc một mình, khóc với chồng thì chồng bảo không nên chấp bà làm gì. Tình cảm từ đó mà vơi dần đi và mình không còn tôn trọng MC như trước nữa. Lúc mình sinh thì mình xd là thuê gv, nhưng rồi thuê không được, hết 1 tháng thì chồng mình bảo MC mình ra trông cháu. MC ra nhưng vài hôm lại đòi về bảo là nhớ nhà, trong lúc một mình mình và con thế mà bà vẫn một mực đòi về. Mình cảm thấy buồn MC ở lại là vì chồng mình bắt bà phải ở lại chứ không phải vì bà thương cháu mà ở lại. (Chồng mình là con trưởng, là niềm tự hào của nhà chồng và có vẻ có uy với gia đình). MC mình than thở là vất vả, vì thế cho nên mới sinh hơn 1 tháng mình đã giặt giũ dầm nước lạnh rồi.
Mình muốn nói hết ra đây những ấm ức trước giờ không nói cùng ai được.Mặc dù mình sống trong nhà mình, MC ở quê ra nhưng lúc nào cũng lo sợ làm không vừa ý mẹ chồng để bà cáu mình, nào là cho con ăn xong mình quên cái vỏ chuối không cất bà cũng cáu bảo mình gặp đâu vứt đ caiấy (nhưng bà không hề vứt hộ mình). Mà lý do là ăn xong con khóc phải bế con dậy để dỗ con, rồi quên luôn. Thế mà bà cũng nặng lời với mình. Tìm không thấy cái dép đâu cũng bảo mình vứt đi đâu rồi, gặp đâu vứt đấy. Mình đã định nói là chẳng lẽ nhà này chỉ mình con đi dép trong nhà sao, nhưng rồi mình l ại im lặng vì nói ra sợ MC giận. Tìm thiếu mất cái cốc cũng bảo mình uống xong rồi vứt ở đâu??? Mình bảo mình không biết, không vứt đi đâu cả thì cả MC, BC đều bảo là chả con thì ai? Chẳng lẽ BMC vứt đi? Mình nói với chồng thì chồng bảo đúng rồi em đi xong đá dép đi lung tung; uh không ai vứt thì tôi vứt... Mình thấy chả đâu vào đâu nhưng lúc nào cũng bảo do mình hết v.v... Mình cảm thấy sống trong nhà mình nhưng còn hơn đi làm dâu. Cả BMC, chồng đều đứng về phía nhau làm cho mình cảm giác không có ai chia sẻ. MC thì bảo với hàng xóm nhà mình là trông cháu vất vả lắm khôgn thể trông nổi, mà mình không chịu thuê giúp việc. Trong lúc mình không thể thuê ra mà mình cũng đã cố gắng làm hết mọi việc rồi, ông bà hầu như chả phải làm gì mỗi trông cháu khi mình bận (mình đi làm tuần 3 buổi). MC mình kêu bế cháu mệt, nên buổi trưa mình đều thức bế cháu, có hôm bà bảo để bà bế cho thì mình bảo thôi bà ngủ trưa đi để con bế cho. Mình nói hết sức nhẹ nhàng bt thế mà về MC bảo với chồng mình là nó không cho bà bế cháu. Mình rửa bát kêu loảng xoảng thì bà nói là mình giận gì bà mà đá thúng đụng nia? Mình cảm thấy oan ức. Từ những chuyện vặt vãnh đấy càng làm cho mình ấm d ức. Rồi lâu lâu tự dưng mặt bà cứ lừ lừ không nói không rằng gì với mình. Nhiều lúc mình chỉ muốn nói nếu mẹ không muốn ở đây trông cháu thì mẹ cứ về đi, con nghỉ làm trông cháu, rồi ra sao thì ra, nhưng rồi mình chỉ nghĩ không dám nói, sợ nhà chồng giận, sợ chồng giận, thương con... Nhưng cứ thế này thì mình cảm thấy mình bị phụ thuộc BMC quá. Nhiều lúc mình nghĩ có lẽ bà thấy con trai mình giỏi giang hơn mình, mình nhờ vả bà thế nên bà không tôn trọng mình, lúc nào thích điều có thể cáu gắt chỉ trích mình được. Chồng mình thì mẹ là nhất. Vậy đấy, từ lúc sinh xong tới giờ không bao giờ mình được thoải mái trong tư tưởng và nhiều lúc chỉ muốn hét lên rồi ra sao thì ra, nhưng rồi mình lại im lặng.
Đến hôm qua thì cái kiểu MC, chị gái mình hùa vào bảo mình xúc phạm chồng thì mình mới hét lên là mình không như thế.
Nói về chị gái mình thì hai chị em không hợp nhau, chị gáoi mình có chồng rất gia trưởng và luôn chê mình thế này thế nọ. Mình sinh xong mặc một bộ đồ được cho đi làm, ai cũng bảo nhìn mình thật là đau khổ, thân tàn ma dại. Mình cảm thấy buồn quá nên quyết định đi mua sắm, cắt tóc và kết quả là về muộn vì ngồi chờ cắt tóc lâu quá. Thế mà chị gái mình ở đó thấy mình về thì bảo: con nhỏ không biết đường về với con, may MC hiền chứ nếu không như người khác thì chửi chết, anh X (chồng chị) mà đi như thế thì về anh tông cho... Mình điên lộn ruột. Chồng mình đã không nói gì thì thôi lại cứ bơm vào. (Chị gái mình ở sát nhà mình và hay sang)
Trước khi cưới trong mơ mình cũng không nghĩ là chồng mình dám đánh mình. Nhưng lần đầu tiền là một cái tát, lần thứ hai cũng vậy và bây giờ là một trận có bài có bản. Có lẽ lần đầu mình đã dễ dàng tha thứ khi chồng bạt tai mình, chồng mình còn bảo mình "im mồm", mình nghe mà cảm thấy bị coi thường ghê gớm. Sau đó cứ mỗi lần nhớ lại mình vẫn còn ấm ức. Lần này thì khi bị đánh mình đã không giữ được bình tĩnh, càng đánh mình chửi càng to. Mình thấy sợ mình sao mình có thể ăn nói chợ búa như thế. Mình không trách đã dành cho chồng những từ đấy vì đó là kẻ đã đánh mình không thương tiếc. Mình chỉ trách mình đã để mất nhân cách của mình mà thôi. Càng ngày mình càng cảm thấy mình thật giống con nhím, hơi tí là xù lông ra để tự bảo vệ mình. Mình ước mình không như thế nhưng sự việc đã rồi. Có lẽ từ giờ mình sẽ rút kinh nghiệm là không bao giờ cho phép mình nói năng như vậy nữa. Mình làm mẹ rồi mình phải làm gương cho con. Dù ai có đánh có chửi mình thì mình cũng không được phép nói như thế. Mình sẽ khinh những đứa nào xúc phạm và đánh mình. Mình không muốn mình tự trở thành một mụ vợ ngoa ngoắt ghê gớm.
Mình nghĩ lại rồi chả việc gì mình đi đâu. Nhà mình đây mình ở. Con mình cần có cả bố và mẹ. Mình ko về nhà ngoại làm gì vì vừa xa vừa làm tội ông bà lo nghĩ chuyện của mình. Còn chuyện chồng đánh mình, mình không bao giờ tha thứ. Nhắm mắt lại mình cũng thấy cảnh chồng lấy hết sức bình sinh để táng vào mặt mình. Mình không sợ đau (mặc dù giờ còn hơi đau), không sợ chồng đánh (có lẽ mình lì, ngang quá). Nhưng lòng mình thì đau lắm.
Vậy hả chị, em cảm ơn chị nhiều, nghe chị nói vậy em cũng đỡ lo hơn.
Em cũng đồng ý với ý kiến này
Em cũng đồng ý với ý kiến này