tại sao vậy em? ch không hiểu em buồn cái gì nữa? ván đã đóng thuyền, em buồn khổ như này thì anh ta có qay lại không? 30 tuổi thì đã là gì? đã đi đc nửa cuộc đời đâu mà e bi qan vậy? anh ta hạnh phúc hay không thì liên qan gì đến em?
tại sao lại đi đau khổ vì một ng k còn quan tâm đến mình chứ? ngu ngốc!
Gởi từ ứng dụng Webtretho của hangan1808
chị ơi, em năm nay cũng mới 24t, bạn trai em cũng đang du học 5 năm, đã đc 2 năm rồi, em cũng lo lắng quá ak,
nhưng chị hãy cố gắng lên nhé, tất cả rồi sẽ qua, khoảng thời gian 5 năm rất dài, em hiểu đc yêu xa vất vả, mệt mỏi như thế nào, cả khi không có kết quả như mong muốn nhưng em tin, chị em mình đã yêu chân thành thì sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình,
Mình định kể cho các bạn về chuyện của mình, chuyện đã xảy ra gần 3 năm. Đau khổ vật vã thế nào mình cảm nhận rõ nét lắm và cũng sẽ chẳng thể nào quên đc nhưng ngày tháng đó. Do gia đình người đó ngăn cấm và người đó ko quyết đoán để bảo vệ tình yêu hơn 4 năm. Mình hận ng đó, lao vào học tiếng Anh, cái mà mình nghĩ mình đề kháng với nó, mình lao vào học để quên đi và để chứng tỏ bản thân, mình sẽ làm cho họ thấy rằng họ đã sai khi để mất đi mình. Mình như người bị tự kỷ, trong khi bạn bè công việc ổn định, lập gia đình hết mình chẳng có gì. Không tình yêu, không công việc, không niềm tin vào cuộc sống. Ngày trôi đi với thời gian biểu giống hệt nhau. Từ 5h sáng đến lúc ăn cơm trưa nghỉ ngơi 1 tiếng lại học đến lúc nghỉ ăn tối tắm giặt và từ lúc 7h tối đến 11-12h đêm, cứ như vậy trong 1 năm, mình chỉ ra khỏi nhà những lúc ko đừng được, học để quên đi đau khổ. Mình ko có ngày nghỉ và ngày tết. cứ như vậy 1 năm trồi đi từ 1 người kém cỏi tiếng anh mình thi Toeic đạt 745 điểm, sau đó mình ôn thi công chức Kho bạc, thi đỗ và chuẩn bị sắp đi làm. Nỗi đau vơi dần theo thời gian và bây h thì ko còn nữa, Nhưng phải mất gần 3 năm để vượt qua nó thật kinh khủng. Điều mình muốn nói là hãy vượt qua nỗi đau và chứng tỏ mình, chứ đừng hủy hoại mình vì nỗi đau. Chọn cách vượt qua nỗi đau 1 cách thông minh/ Hãy làm cho họ thấy rằng quyết định của họ là sai. Bây h mình nghĩ phải cảm ơn người đó và gia đình người đó. Nếu không có họ mình sẽ không có ngày hôm nay.
p/s: Cảm ơn ai đó đã vô tình đọc những dòng tâm sự trên trang nhật ký của mình, cảm ơn các bạn!!! mình không yếu đuối như những gì các bạn thấy đâu!. Chẳng qua là " Có mấy người đi qua thương nhớ mà quên được nhau" và.... mà thôi.
Gởi từ ứng dụng Webtretho của hetthoi