images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
tìm chồng cho chị gái
Vớ vẩn, mình thấy chả khác nhau chỗ nào cả. Chị em chơi thân mình cũng gọi là chị gái , có sao đâu.
Thêm nữa dù có gió thì người ta cũng chỉ muốn kết bạn , bạn ko ok thì té đi , để lại cmt làm gì gây khó chịu.
Ngoài ra chẳng có j là vác tù và ở đây cả , mình nghĩ chẳng có người chị nào lại chửi mắng e vì điều này đâu.
Mấy bạn vào cmt tra xét chị gái của người ta để làm gì , loại người xét nét từng li từng tí của phụ nữ như thế thì có muốn làm quen chị ấy cũng ko thèm đâu. Chuyện đã qua rồi , vấn đề của chủ thớt là muốn tìm bạn/bạn trai cho chị gái , điều đó cơ bản chưa có gì xấu, nếu ko muốn nói là rất đáng yêu.
Vào đọc 2 cmt của 2 bạn trai ở trên mà mất cả hứng , hậm hực vài dòng. Mình cũng là boy mà sao thấy 2 bạn ích kỷ nhỏ mọn chả ra làm sao cả.
07:13 CH 13/09/2011
tìm chồng cho chị gái
#10 : Nói làm nhàm , lý lẽ trẻ trâu và khá là nguy hiểm . Kết luận : Ko đáng để tranh luận :go:
01:36 CH 13/09/2011
Yêu em gái ....
Bên này ko edit lên # dc e update bên này hết rồi, sang đây đọc dễ hơn nhé các bác : http://********.com/showthread.php?t=2297428
thay *** bằng vozforums nhá các bác :D
07:24 CH 05/09/2011
Yêu em gái ....
Bác nào còn quan tâm thì lên GG search :'' Hình như mình có yêu nhau.'' Xem kết quả đầu tiên nhé :)
01:14 CH 05/09/2011
Yêu em gái ....
Em đang làm dở 1 số thứ nên ko viết tiếp dc, với lại cái này ko edit lên #1 dc nên lần mò post lung tung thế này mệt quá. Em viết xong sẽ up 1 lần luôn , đỡ mất công click vào page tìm . Thank ac đã ủng hộ , em là 9x nên cái thời này nó hơi xa quá , viết có j ảo quá thì thông cảm cho em :Smiling:
10:02 SA 01/09/2011
Nick nào bạn muốn gặp nhất trong box tình yêu!
Mình ko quen ai ở wtt hết , lính mới tò te :D
06:41 CH 30/08/2011
Bố đặc biệt.
What does AlF mean? ALF or ELF :Worried:
03:15 CH 30/08/2011
1995 yêu 1974
và đây thấy thương em gái quá , mụ mị mất rồi T.T
07:29 CH 27/08/2011
Yêu em gái ....
sang đây tìm tình yêu bác ạ :))
05:37 CH 27/08/2011
Yêu em gái ....
hình như viết sến quá thì phải ^^!
05:31 CH 27/08/2011
Yêu em gái ....
thank các bác :X
05:08 CH 27/08/2011
Yêu em gái ....
chap6

Hai mươi chín giáp tết tôi mới về đến nhà, bà ngoại với cô tôi chờ sẵn ở nhà tôi từ lúc nào rồi , lúc ăn cơm họ hỏi han tôi đủ thứ rồi lắng yên nghe tôi kể chuyện học trên thị xã , kể về nhà cửa phố phường , về những thứ mà dưới quê tôi ko có , về tất tần tật những chuyện xảy ra trong nửa năm tôi xa nhà. Lần đầu tôi đi xa nên ăn cơm gia đình tôi thấy ngon và ấm cúng lạ thường , không chê ỏng eo như ngày còn ở quê nữa. Tôi thấy mình thật dại khi trước đây không biết trân trọng những bữa cơm đông đủ ở nhà ....

Tối đấy tôi chở con Luyến đi dạo , tôi bảo nó kể cho tôi nghe chuyện ở nhà , chuyện học hành của nó , chuyện linh tinh xóm làng. Nó ngồi sau tôi thì thầm to nhỏ chuyện anh hàng xóm mới lấy vợ , chuyện con chó ở nhà đẻ được hai con , biết ăn cơm thì nó cắp ra chợ bán , chuyện bà ngoại hay chống gậy sang hỏi bao giờ thì thằng Bi nó về , chuyện về trường cấp 2 mới xây thêm một dãy nhà nữa....

Ngày ấy quê tôi chưa có đèn đường , nhưng vì gần tết nên nhà nào cũng thắp đèn sáng trưng để gói bánh , để thịt gà thị heo ..Tôi chở nó đi xa tít , ra tận con đập nước ngoài ven , chỗ mà ngày còn ở nhà tôi hay ra tắm với lũ bạn.Ngồi trên bờ đập nước , gió thổi mát lạnh, nói chuyện với nó , tôi phát hiện ra rằng nó đã khác xưa rất nhiều , cũng đã bắt đầu hiểu chuyện chứ không có khù khờ như dạo mới lên nữa...Nó đã lớn thật rồi , chí ít là trong suy nghĩ...

Lúc nằm mơ màng ngủ , nhớ lại lúc ở trên con đập ,tôi chợt thấy xao xuyến lạ kì , sao hồi nãy nó cười duyên thế nhỉ , sao hôm nay nó lại kẹp cái bờm của tôi mua cho nhỉ , trông đáng yêu và gọn gàng lắm , ko có bù xù như ngày trước.. Tôi có tâm trạng ấy cũng là vì lên cấp 3 , tôi được đọc cuốn sách về tình yêu đầu tiên trong đời , hình như là quyển ''Đồi gió hú''.. . Nói cách khác , là tôi đã bắt đầu biết mơ mộng , mơ mộng những thứ mà trước đó tôi cho rằng vớ vẩn và đáng khinh...

Đấy là năm 1995 , năm đầu tiên cấm nổ pháo vào dịp tết . Tết trở nên kém vui hẳn đi. Với lại nhà tôi đang có tang nên tôi cũng chẳng muốn đi đâu ,mấy ngày tết quanh quẩn ở nhà một mình với chiếc tv trắng đen có cái chốt vặn cọt kẹt. Mùng 5 tết thì nó về nhà , nó đi về quê thăm bà nội từ hôm mồng 2 , hôm nay phải về để mùng 7 còn đi học lại. Nó bước vào nhà , mặc chiếc váy màu xanh gấp nếp, áo sơ mi trắng cổ tròn . Đấy là kiểu thời trang ngày xưa của hầu hết tụi con gái quê tôi . Giấu vẻ ngạc nhiên khi lần đầu thấy nó mặc váy , tôi gật đầu khi nó chào rồi tiếp tục hướng mắt vào tivi . Nhưng thật ra , thật ra tôi tò mò kinh khủng , tôi muốn quay sang nhìn nó , nhìn dáng nó trong chiếc váy , nhìn thấy nó lần đầu ăn diện . Tôi cố gắng kiềm chế để nhìn lên tivi , cố gắng ko quay sang nhìn nó , cũng ko biết vì sao tôi làm lại thế nữa . Tôi chỉ biết là mặc dù nhìn thế , nhưng tôi ko biết là tivi đang chiếu cái gì, đơn giản là vì tâm trí và ý nghĩ của tôi thuộc về nơi khác...

Tôi lên thị xã học lại , mang theo nỗi bâng khuâng kì lạ về cô em gái. Hình ảnh nó hôm tết cứ ám ảnh tôi mãi , nó đi vào cả những giấc mơ , những buổi chiều thơ thẩn , những lúc ngồi trên bồn nước cao , trong lớp học, thậm chí nó lờ mờ hiện ra cả trên mặt nước bờ hồ, khiến tôi phải giật mình cứ ngỡ là đang ngủ gật..

Đến tháng năm , lúc mà ve đã râm ran chuẩn bị vào hè thì cô tôi biên thư lên bảo tôi về nhà gấp . Tôi thấy kì lạ là sao ko phải là em gái tôi , mà lại là cô tôi . Giọng của cô trong thư cũng gấp gáp lạ thường . Chiều hôm đấy học xong tôi bắt xe rồi về quê ngay trong đêm..

chap7 :

May là hôm đấy tôi về ngay , chứ còn chần chừ đến sáng hôm sau thì tôi đã không còn được gặp mẹ kế lần cuối nữa. Bà nằm trên giường, vẫn tỉnh táo và nói chuyện được ,nhưng bụng rất to như có chửa sắp sinh ,da thì tái nhợt. Cô tôi nói , bà bị xơ gan cổ trướng giai đoạn cuối , trạm xá trả về tối qua....

Con Luyến nó ngồi cạnh mẹ , tay nắm chặt lấy mẹ . Tôi ko biết là nó gan lỳ ko khóc để tránh mẹ nó buồn , hay là nó đã trốn vào góc nào đó khóc hết nước mắt rồi . Mặt nó phờ phạc đi vì thức đêm trông mẹ, vì lo lắng , vì sợ hãi.. . Bà ngoại tôi thì khóc hết nước mắt , bà bảo bà có một đứa ''con gái'' như mẹ là phúc của cả đời bà , phúc của thằng Cảng ( bố tôi ) , phúc của thằng Bi..

Tôi ra ngoài ngồi ủ rũ chẳng biết nói gì hơn , chẳng biết phải làm gì trong lúc này. Một lúc sau thì cô tôi ra gọi tôi vào buồng để mẹ kế tôi gặp . Bà nắm chặt tay tôi , thều thào bảo tôi phải học thật giỏi để đỗ đạt cao , để sau này lo cho con Luyến .. Bà nấc lên mấy cái rồi nhắm mắt . Con Luyến thấy thế gào thảm thiết , gào như điên như dại . Cả nhà tôi , bà con chòm xóm đến thăm cũng đồng loạt ôm mặt khóc nức nở . Đến lúc này tôi cũng ko nén đc nữa , tôi nắm chặt lấy tay mẹ :'' Mẹ ơi ..mẹ ơi..'' .Đấy là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi gọi Mẹ bằng Mẹ . Cái từ mà tưởng như đã chết hẳn trong tôi từ lâu lắm rồi ...

Mẹ không sinh ra tôi , nhưng đôi quang gánh của bà đã gánh tôi trên vai , gánh cả những tủi nhục của phận làm vợ kế , gánh cả đứa con gái nhặt được ở ngoài mương về nuôi nấng chăm sóc nó như con đẻ, để nó thành em gái tôi như bây giờ . Tình thương của mẹ mênh mông và rộng lớn quá , đến khi mẹ mất đi rồi tôi mới nhận ra thì đã quá muộn .Ngay cả lúc mẹ sắp ra đi , bà cũng cố dặn cả nhà đừng báo cho tôi biết vì sợ tôi lo lắng mà ảnh hưởng học hành .Thỉnh thoảng có nghe ai đó ru con : '' Ai đời bánh đúc có xương , ai đời mẹ ghẻ lại thương con chồng...'' tôi lại nghĩ đến mẹ , nghĩ đến đôi quang gánh của mẹ và cái nhìn trìu mến của bà khi lần đầu gặp tôi :'' cu Bi đây à anh , giống bố nhỉ..''.....

Đám tang mẹ xong , tôi lên thị xã thu dọn đồ đạc rồi về ngay. Tôi quyết định bỏ học để theo chú tôi đi xẻ gỗ. Mà tôi có muốn đi học cũng không được nữa vì lấy tiền đâu để mà học , rồi thì ai sẽ lo cho con Luyến. Tôi ở nhà khoảng mười ngày , thấy con Luyến nguôi ngoai phần nào rồi, trong bữa cơm tôi nói với nó :'' Mai anh theo chú Bảy đi làm , em ở nhà lo học nhá , cứ nửa tháng anh về một lần ''. Nó nghe thế thì quên cả vẻ ủ rũ :'' Không đc , anh không đc bỏ học , anh mà bỏ học thì anh là đồ bất hiếu, không nghe lời ba mẹ , ngày mai anh phải lên trường ngay , ở nhà đã có em lo..'' . Nó nói như ra lệnh , người lớn và rất dứt khoát . Tôi hơi bất ngờ khi thấy nó như thế , nhưng vẫn từ tốn bảo nó :'' Không phải anh không muốn đi học , anh đã quyết thế rồi , em ở nhà học cho giỏi đi , không đc nghĩ ngợi gì hết..'' .

Nó thì nằng nặc bảo tôi đi học , tôi thì cứ ôn tồn nói với nó , giải thích cho nó hiểu. Cuối cùng nói không được nữa , nó mới nói toẹt với tôi :'' Em bỏ học từ sau tết rồi , từ mai em sẽ đi bán bánh thay mẹ , anh cứ đi học ..Anh nghe em ..anh cứ học thật giỏi ..Còn em là con gái , học hành rồi cũng chẳng tới đâu...Em theo mẹ đi bán từ mấy tháng nay rồi..''. Đến đây thì tôi shock nặng , bát cơm trên tay tôi tự nhiên nặng trịch , tôi không còn lời nào để nói với nó nữa. Nó là đứa học giỏi nhất trường tôi , chỉ vào học nửa năm nó đã đứng đầu trường , tôi nghĩ thế nên kì vọng vào nó biết nhường nào , vậy mà vì tôi , vì một thằng chẳng phải máu mủ gì... Mãi rất lâu sau này tôi mới biết , khi phát bệnh , biết mình sẽ không qua khỏi nên Mẹ đã bảo nó thôi học , tập đi bán dần để sau này...nuôi tôi ăn học

Sáng hôm sau ngủ dậy thì nó đã đi đội quang gánh đi bán rồi . Nó để lại cho tôi một mảnh giấy nhỏ , dặn tôi đủ điều .Quần áo của tôi nó đã xếp gọn gàng vào ba lô rồi, trong đó còn có một ít tiền đc gói bằng giấy báo , bên ngoài là bọc ni lông , cột rất kỹ càng . Đó là số tiền mẹ để lại cho tôi , cô chú và hàng xóm dấm dúi giúp đỡ ... Đủ để cho tôi ăn học trong 2 tháng..

Tôi gạt nước mắt , vác ba lô lên trường để tiếp tục đi học , để lại ở quê cô em gái bé nhỏ hàng ngày vẫn nặng nề đôi gánh trên vai, bước thấp bước cao trên những con dốc chợ miền núi '' Ai bèo lọc nậm không.....''

chap8 ..
05:00 CH 26/08/2011
Yêu em gái ....
Hic , bên này ko edit lên thăng 1 đc nên post kiểu này bất tiện quá. Bạn nào còn quan tâm thì vào link này xem tạm nhé , dễ đọc hơn
http://XXX.com/showthread.php?t=2297428
THAY CHỮ XXXX BẰNG CHỮ VOZFORUMS NHÉ :D
10:39 SA 25/08/2011
Đau lòng khi mặt quá non
em 21 tuổi mà học sinh cấp 3 toàn gọi bằng chú. 85 gặp cũng phải gọi bằng anh :(
07:36 CH 24/08/2011
Chị ơi ..Anh yêu em
chap 16 , ko edit dc up lung tung quá , đến là nản :(
Chap16 :
Mình buộc phải về vì mình biết ba chị ntn ,ông rất dữ dằn và gia trưởng. Chị sống trong môi trường kiểu phong kiến ngày xưa , nhất nhất việc gì đều phải thông qua ba chị, ổng nói một là một , hai là hai , ko bao giờ chị dám trái lời. Sự trong sáng đến ngây ngô..trước kia của chị cũng một phần là nhờ sự giáo dục khắt khe của ông ấy..
Từ chiều hôm đó mình nhắn cho chị rất nhiều tin nhắn động viên an ủi , thậm chí những tin nhắn đầy lạc quan vui vẻ mình cũng cố gắng soạn để gởi đi, nhưng tuyệt nhiên ko nhắc gì đến việc sáng nay cả , mình ko muốn chị nhớ tới nó. Thỉnh thoảng mình gọi để xem điện thoại chị còn đổ chuông không ,để chờ chị bấm nút busy báo là chị vẫn còn ở đó , chị ko làm điều gì dại dột cả , dù sao thì mình vẫn sợ...
Tối đó chị nhắn tin xin lỗi mình , chúc mình ngủ ngon , chị nhắn 1 tin dài nhất từ trước đến giờ...Đọc tin xong mình thấy tội nghiệp chị quá..
Sáng mình dậy sớm chuẩn bị đi học , việc đầu tiên là online , check mail và FB . Mình không nhắn hay gọi cho chị vì sợ làm chị tỉnh giấc, mình biết là chị vẫn còn mệt lắm , cơ thể chị vốn đã rất yếu rồi , ko biết tối qua chị có sợ hãi nói mớ nữa không....
Mình nhận dc mail của chị . Vì hai chị em gần như gặp nhau cả ngày , đt tin nhắn liên tục nên việc có một cái mail xuất hiện trong inbox khiến mình lo lắng vô cùng, đổ mồ hôi ngay buổi sáng sớm. Mình click vào và từ từ đọc từ trên xuống dưới. Một lá thư đúng nghĩa , nó rất dài , dài như vô tận.Chị kể về những ngày tháng dc quen mình là niềm hạnh phúc đối với chị , chị kể về những kỷ niệm của hai chị em , về những lần đi chơi , về sự ấm áp khi dc mình quan tâm , lo lắng , điều mà chị chưa từng trải qua. Chị coi mình như em ruột , chị cũng thương và lo lắng và tin tưởng mình như chính chị vậy...
Nhưng..chị cần thời gian để quên đi. Chị cần thời gian để bắt đầu lại mọi thứ. Cần thời gian để tìm kiếm một cái gì đó... Chị không xứng với tình yêu của mình dành cho chị . Chị mong mình hãy quên chị đi và đi tìm một người xứng đáng hơn, chị không muốn vì chị mà mình bị ảnh hưởng việc học hành thi cử..
Mình nhấc điện thoại gọi cho chị , bấm số mấy lần mới được vì run tay. Sđt hiện ko liên lạc được ...............
Mình hiểu ngay có chuyện j đang xảy ra , tối hôm qua chị có nhắc đến việc muốn đi thật xa, thật xa..Chị làm thật hả chị ơi ,đừng dọa em mà ..
Mẹ chị bảo chị lên xe đi Nha Trang lúc 2am rồi , qua nhà một người họ hàng của chị .. Hình như mẹ chị biết điều gì đó , bà nói chuyện rất ấp ửng và có vẻ muốn dấu mình điều gì. Mình đọc trong mắt đc điều này nhưng ko tiện hỏi thêm..
Một tuần sau vẫn không liên lạc được với chị . FB chị đã tự delete , yahoo , sms đều không nhận được hồi âm. Chị muốn trốn tránh mình thật rồi, mình có làm gì chị đâu chứ , mình làm chị sợ rồi sao , mình hối hận quá . Sao mình lại nắm tay chị chặt như vậy chứ , hằn hết bàn tay nhỏ bé của chị rồi. Sao mình xông vào cái chỗ ấy chứ , mình có quyền gì chứ , mình sai rồi , chị giận mình rồi , chị sợ mình thật rồi....
Mình đánh liều gọi qua nhà chị hỏi thì mẹ chị bảo chị vẫn chưa về và ko biết bao giờ mới về. Vô lý , quá vô lý...
Nóng ruột và nhớ chị cồn cào , đến mức tay chân bấn loạn không thể nào ngồi yên một chỗ hay làm được việc gì .Chị bỏ em thật sao chị ơi , sao chị nói là ngày mai chị qua mà , sao chị nói là sẽ ko bỏ em lại một mình dù bất cứ hoàn cảnh nào , sao chị nói là chị thương em nhất mà, sao chị không giữ lời hứa chị ơi , chị là đồ nói dối xấu xa đáng ghét... :(
Đến ngày thứ mười thì mình ko thể chịu đựng nổi nữa rồi , mình thèm nghe chị nói , thèm nhìn thấy chị , thèm mọi thứ về chị , thèm như thằng nghiện thèm thuốc ,thậm chí còn vật vã và đau đớn hơn..Mình quyết định đi..Nha Trang tìm chị , với manh mối duy nhất là có lần chị nhắc đến người bác họ ở Nha Trang , nhà ở đường Trần Hưng Đạo.
Những năm gần đây , đi đâu mình cũng đi bằng xe máy , lần này cũng vậy. Mình đi tìm chị , như Tiểu long nhân ngày xưa đi tìm mẹ vậy........Tiểu long nhân đấy , ai còn nhớ ko?.....
02:32 CH 24/08/2011
Chị ơi ..Anh yêu em
Qua đây mới biết bên voz gạch đá kinh hoàng thật . Ai muốn thử nghiệm thì post qua voz sẽ tha hồ ăn gạch , sang đây thì dễ ăn dưa bở lắm :))
01:59 CH 24/08/2011
Chị ơi ..Anh yêu em
siu lại qua đây chém gió hả siu ơi ? :Laughing:
nói thế thôi , chứ chuyện hay , ko post chia sẻ cho mọi người đọc thì phí của quá :Applause:
chỉ e các chị em cô bác bên này đa sầu đa cảm hơn thôi :p

Con em nó muốn đọc mà nhất định ko chịu vào voz , thế là phải leech qua đây =))

Lâu k đọc một truyện hay như thế này.
Xin hỏi chủ topic đây có phải chuyện thật không ạ?
Câu hỏi có gì mạo muội xin bỏ qua.

Truyện bịa cho vui ý mà :D
01:56 CH 24/08/2011
Chị ơi ..Anh yêu em
Em tính dừng chuyện này ở chap 11 để giấu đi một số thứ , dù sao thì nó cũng nhẹ nhàng hơn cái kết này. Nhưng mà thôi kệ , lỡ rồi thì tuôn hết luôn
01:36 CH 24/08/2011
Chị ơi ..Anh yêu em
up nhầm chap 16,17 xuống chỗ này :(
Chap17 :
Mười một ngày lang thang ở Nha Trang , có mặt gần như cả ngày ở đường Trần Hưng Đạo . Quán cafe , siêu thị , chợ , khu vui chơi. Giờ cao điểm thì lang thang các bãi biển , những chỗ mọi người hay tụ tập .Nha Trang rộng quá , đông người quá , hơn mình tưởng tượng rất nhiều , chị mình thì nhỏ bé ...
Đến ngày thứ 12 thì mình tuyệt vọng thật sự . Lúc đó ai mà gặp mình ở Nha Trang có lẽ chắc phải e dè tránh xa mình vì nghĩ là 1 thằng nghiện , râu ria lỉa chỉa ko thèm cạo , mặt thì phờ phạc xanh sao vì mất ngủ và ko muốn ăn gì.
Mình buộc phải quay về vì đã tiêu đến đồng tiền cuối cùng..
Về đến SG thì việc đầu tiên là mình qua nhà chị , cửa khóa trái . Con chó hay cột trước nhà cũng ko thấy đâu. Chị đã đi đâu rồi chị ơi .....
Sáng hôm sau mình phải lên trường để xem tình hình , mình đã nghỉ học liên tiếp 15 ngày nay , bỏ 4 tiết kiểm tra và 2 bài tiểu luận ... Chả sao !
Buổi trưa về đến nhà thì thấy..chị ngồi gục trước cửa từ lúc nào. Ko kịp ngạc nhiên, mình vứt balo chạy lại với chị ngay . Chị ngẩng lên mình , trời ơi , mắt chị thâm quầng rồi ...
Mình ôm chị dậy dìu chị vào nhà và đi lấy khăn lau mặt cho chị . Chị kể là đã ở ngoài cửa nhà chị hai ngày nay rồi ( hèn gì tay tị đỏ những nốt muỗi chích ) , ba chị không cho chị vào nhà nữa (Sao ba chị lại biết cơ chứ, ko hiểu nổi , hay là có chuyện gì khác..???? ) Mẹ chị thì cũng sợ chồng một phép , chỉ còn biết đứng trong nhà nhìn con gái mà khóc thôi...
Chị cũng khóc nhiều lắm , nhìn mắt chị là biết mà. Những ngày trước đó chị ở lì trong nhà chứ ko có đi NhaTrang hay đi đâu hết , cũng ko đi học luôn .Mẹ chị nói đã nói dối ... Mà thật ra điều này bây giờ ko còn quan trọng nữa rồi , chị của mình đang ở đây ,đang cần sự che chở của mình. Hơn bao giờ hết , mình cảm thấy có trách nhiệm phải lo lắng và an ủi chị , giúp chị vượt qua được giai đoạn này. Điều mà trước đây mình chưa bao giờ nghĩ tới ..
Năm ngày chị ở nhà mình , chị hầu như ko nói ko cười ,khác hẳn với hình ảnh cô bé hiếu động trước đây .Đến bữa cơm chị cũng ăn rất ít , có khi nước mắt chan cơm...... ..Những lúc chị như vậy , những trò hề trong lúc ăn cơm trước đây của mình trở nên vô dụng và khiên cưỡng.... Mình cũng ko hỏi chị chuyện là ntn , sao lại như vậy ? Vì câu trả lời có lẽ mình đã phần nào cảm nhận đc . Mình chỉ biết vụng về vuốt tóc chị lúc chị buồn , lấy khăn giấy cho chị mỗi khi chị khóc , kể chuyện cười cho chị nghe , đem mấy dvd hài hay hoạt hình mà chị thích về để mở .. Thứ mà chị cần lúc này , mình đã chủ quan nghĩ rằng , đó là thời gian... Đó chỉ là thời gian....
Nghĩ lại thì thấy lúc đó mình thật ích kỷ khi đã ko khuyên chị về nhà xin lỗi , ko giúp chị cố gắng làm lành với gia đình. Bao giờ cũng vậy , chỉ có gia đình là chỗ dựa vững chắc nhất khi con người ta khó khăn , sa ngã.. . Mình đang mừng vì nhờ vậy mà mình đã đc ở bên chị ư ? hình như có một phần nào đó trong đầu mình nghĩ vậy , thật xấu xa và bỉ ổi .....
Trưa hôm đó ( ngày thứ 6) hai chị em đang ăn cơm thì có tiếng xe máy . Ba và anh họ chị tới tìm , anh họ của chị đã đến nhà mình 1 lần...........
Như mình đã nói , ba của chị là người rất gia trưởng và nóng tính. Nhưng mình cũng ko thể tưởng tượng ổng lại vũ phu đến như vậy. Cả hai chưa kịp nói tiếng nào , mình đã thấy ổng mặt mũi đỏ gay xông đến túm tóc chị , tát một cái rất mạnh lên má chị :'' Con đĩ này , mày bỏ nhà theo trai nhà ...''. Cơ thể bé con của chị ko thể chịu nổi cái tát , chị văng vào góc nhà , đập người vào bàn....
Thật sự là lúc đó ổng hành động quá nhanh và bất ngờ , mình ko thể làm gì kịp . Máu mình sôi lên cực độ nhưng vẫn còn kìm chế đc , ổng là ba của chị mình...Mình bay lại đỡ lấy chị . Ổng tiếp tục xông vào hất mình ra và quát :'' Thằng chó này , có cút ra ko..'' rồi ổng đạp chị mấy cái. Lúc này thì mình ko thể chịu nổi nữa rồi , mặt mình đỏ rực , hai mắt trợn ngược vì tức giận . Mình vơ ngay cái dao thái gọt trái cây trên kệ tv gằn :'' Ông ..ông mà còn đụng vào chị tôi , tôi giết chết ông...''.
Ổng lùi lại ko dám vào nữa , nhìn mặt mình lúc đó chắc rất đáng sợ . Lần đầu tiên mình vô lễ nói ra những lời như thế với người lớn ...Điều mà chính mình cũng ko ngờ được.
Chị sợ hãi ngồi dậy , cố gắng gỡ con dao cầm chặt trên tay mình. Má chị đỏ rực vì cái tát , tóc tai bù xù :'' H ơi..đừng..ba chị..ba chị mà...''.
01:33 CH 24/08/2011
Yêu em gái ....
ko edit len #1 dc up kiểu này chán nhỉ :(
01:29 CH 24/08/2011
p
PhamNhaTieuHa
Bắt chuyện
703Điểm·3Bài viết
Báo cáo