images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Hướng dẫn các mẹ Thủ tục ly hôn có mẫu đơn.
Vc mình có quá nhiều mâu thuẫn, từ ngày mình thất nghiệp chồng liên tục xúc phạm mình vô tích sự và ngu xuẩn, lớn tiếng trước mặt con và 1001 chuyện về anh ta, mình không chịu nổi con người này. Nhưng làm sao mình ly hôn đây, con đã được gần 4 tuổi, mình sẽ mất quyền nuôi con. Mà đợi đến khi xin được việc làm có hợp đồng không thời hạn, chắc mình sẽ phát điên với anh ta. Mình làm sao ly hôn khi mà anh ta không chịu ly hôn, không chịu nhượng bộ quyền nuôi con cho mình.
Mình dự định sẽ ẵm con ra đi, anh ta nói làm như vậy anh ta sẽ kiện mình vì vi phạm PL.
Vậy mình làm sao để được nuôi con mà không phai chung sống với anh ta đây?
06:40 CH 24/12/2013
EQ & Hạnh Phúc: Người phụ nữ khéo giữ lửa và hành...
Mình cũng cảm thấy bản thân mình thật là bât lực khi không thể quyết đến tận cùng.
Mình không cắp con về nhà mẹ 2 lần rồi về với chồng bạn à, lần đầu là do mình mới nghỉ việc, sốc quá nên mình mới bàn với chồng mình về nghỉ ngơi, sẵn thăm nhà vì mình lâu rồi ko về nhà.
Lần thứ 2 là mình bàn với anh mối quan hệ vợ chồng căng thẳng quá rồi, tụi mình hãy xa nhau thời gian để nghiệm lại bản thân. Anh không đồng ý xa nhau, anh bảo chỉ đồng ý khi mình về chơi thôi, mình bảo rằng thôi em cứ đi rồi sau đó chừng nào về em báo. Nhưng khi mẹ đẻ biết thì mẹ khuyên rằng mình hãy về với chồng, vì con, tội nghiệp cho con thiếu tình cảm của cha, không ủng hộ mình ở nhà nữa. Mình lúc đó chưa tâm sự hết với mẹ nên mẹ khuyên mình như vậy. Nghe lời mẹ, mình về với hy vọng anh thay đổi, vì trong thời gian xa nhau, mình gửi cho anh rất nhiều mail để nói hết.
Bây giờ nếu mình đi là đi luôn, vì mình không thích tính cách giận là bỏ đi, dăm bữa lại về. Nên mình rất rối, mình chỉ có được 5 phần quyết định đi, 5 phần còn lại mình vẫn còn bất lực quá.
bạn wicket à, mình chán chồng thật rồi đấy chứ, mình biết rằng anh ko hiểu bản thân mình 1 chút nào.
Anh không về nhà cũng tại mình, cái này cũng đúng bạn à. Đối với anh, về nhà là mình phải làm việc hết, anh chỉ việc nghỉ ngơi, nhà cửa, cơm nước phải tự mình lo, anh có nhậu bét nhè thì mình phải hầu hạ. Không được cãi bất cứ lời nào anh nói, nhưng mình không làm được như vậy, anh có bét nhè mình mặc kệ, vì anh đi nhậu về được thì khi về nhà anh tự lo cho anh được chứ, sao không chừa sức mà để khi về đến nhà không còn biết gì nữa. Anh cứ đi suốt tuần như thế, mình thui thủi chăm con mà không có anh, lúc khoẻ cũng như lúc mệt hay bệnh. Mình đã nói với anh rất nhiều về vấn đề này nhưng anh vẫn ko thay đổi, mặc dù có khuyên, có thoả thuận, dẫn chứng rằng anh đã rước bệnh vào người rồi do nhậu.
Anh bảo rằng mình là vợ sao cứ lèm bèm, là vợ thì phải chăm chồng, nhà cửa, con cái phải là 1 tay vợ lo, còn chồng như anh chỉ lo kiếm tiền và quan hệ xã hội, nên mỗi khi mình nói phải trái thì anh cho rằng mình lèm bèm, mặc dù mình chỉ nói, không hề lớn tiếng tranh cãi. Anh nói vậy nên anh không muốn về.
Wann à, chồng mình nhậu nhẹt không phải do anh ham chơi, ham nhậu mà anh thuộc tuýp người nhiệt tình, anh đi nhậu do giám đốc anh chỉ đạo, rồi các phòng khác rủ anh đi, rồi công việc của anh là làm việc với đối tác, 1001 lý do anh nhậu nên mình thoả thuận với anh dành cho vợ con ngày cuối tuần cũng chẳng được. Có thể là do mình kém, có thể là do anh quá cả nể, không biết từ chối với các mỗi quan hệ mà cái này mình nói với anh thì anh nạt mình ngay "anh như vậy mới có người chơi, mới tại được mối quan hệ, phe cánh, văn hoá ở đây là vậy, em phải chấp nhận thôi, em là vợ thì phải là hậu phương của anh chứ".
MÌnh thực sự bế tắc!!!
05:39 CH 04/12/2013
EQ & Hạnh Phúc: Người phụ nữ khéo giữ lửa và hành...
Minh Minh chả làm được như thế đâu wicket ơi, chán chồng mà sợ chồng lắm, sợ mất chồng nữa ko bỏ được đâu, tớ đoán là đến lúc có việc làm ly hôn có thể nuôi con bạn ấy vẫn ko bỏ được.
Bạn Minh Minh cắp con về nhà mẹ đẻ 2 lần rồi lại lủi thủi trở về, đúng ko? Giờ bạn đi nữa thì được gì, có chắc đi luôn được ko hay vài bữa lại quay về cho chồng khinh thường bạn thêm nữa. Suy nghĩ kỹ đi nhé.

Mình cũng cảm thấy bản thân mình thật là bât lực khi không thể quyết đến tận cùng.
Mình không cắp con về nhà mẹ 2 lần rồi về với chồng bạn à, lần đầu là do mình mới nghỉ việc, sốc quá nên mình mới bàn với chồng mình về nghỉ ngơi, sẵn thăm nhà vì mình lâu rồi ko về nhà.
Lần thứ 2 là mình bàn với anh mối quan hệ vợ chồng căng thẳng quá rồi, tụi mình hãy xa nhau thời gian để nghiệm lại bản thân. Anh không đồng ý xa nhau, anh bảo chỉ đồng ý khi mình về chơi thôi, mình bảo rằng thôi em cứ đi rồi sau đó chừng nào về em báo. Nhưng khi mẹ đẻ biết thì mẹ khuyên rằng mình hãy về với chồng, vì con, tội nghiệp cho con thiếu tình cảm của cha, không ủng hộ mình ở nhà nữa. Mình lúc đó chưa tâm sự hết với mẹ nên mẹ khuyên mình như vậy. Nghe lời mẹ, mình về với hy vọng anh thay đổi, vì trong thời gian xa nhau, mình gửi cho anh rất nhiều mail để nói hết.
Bây giờ nếu mình đi là đi luôn, vì mình không thích tính cách giận là bỏ đi, dăm bữa lại về. Nên mình rất rối, mình chỉ có được 5 phần quyết định đi, 5 phần còn lại mình vẫn còn bất lực quá.
Ồ, mình đọc thế nào thì bạn Minh minh cũng có vẻ chán chồng tới tận cổ rồi. Chẹp chẹp.
Nhưng mình nghĩ chồng ko muốn về nhà thì 10 phần có 8 phần tại vợ nhé. Cơ mà về cơ bản, chồng mình ko thích ở nhà. Suốt ngày thích vợ đi ra ngoài bù khú cùng. Hix..........

Vâng, bạn à, mình chán chồng thật rồi đấy chứ, mình biết rằng anh ko hiểu bản thân mình 1 chút nào.
Anh không về nhà cũng tại mình, cái này cũng đúng bạn à. Đối với anh, về nhà là mình phải làm việc hết, anh chỉ việc nghỉ ngơi, nhà cửa, cơm nước phải tự mình lo, anh có nhậu bét nhè thì mình phải hầu hạ. Không được cãi bất cứ lời nào anh nói, nhưng mình không làm được như vậy, anh có bét nhè mình mặc kệ, vì anh đi nhậu về được thì khi về nhà anh tự lo cho anh được chứ, sao không chừa sức mà để khi về đến nhà không còn biết gì nữa. Anh cứ đi suốt tuần như thế, mình thui thủi chăm con mà không có anh, lúc khoẻ cũng như lúc mệt hay bệnh. Mình đã nói với anh rất nhiều về vấn đề này nhưng anh vẫn ko thay đổi, mặc dù có khuyên, có thoả thuận, dẫn chứng rằng anh đã rước bệnh vào người rồi do nhậu.
Anh bảo rằng mình là vợ sao cứ lèm bèm, là vợ thì phải chăm chồng, nhà cửa, con cái phải là 1 tay vợ lo, còn chồng như anh chỉ lo kiếm tiền và quan hệ xã hội, nên mỗi khi mình nói phải trái thì anh cho rằng mình lèm bèm, mặc dù mình chỉ nói, không hề lớn tiếng tranh cãi. Anh nói vậy nên anh không muốn về.
Wann à, chồng mình nhậu nhẹt không phải do anh ham chơi, ham nhậu mà anh thuộc tuýp người nhiệt tình, anh đi nhậu do giám đốc anh chỉ đạo, rồi các phòng khác rủ anh đi, rồi công việc của anh là làm việc với đối tác, 1001 lý do anh nhậu nên mình thoả thuận với anh dành cho vợ con ngày cuối tuần cũng chẳng được. Có thể là do mình kém, có thể là do anh quá cả nể, không biết từ chối với các mỗi quan hệ mà cái này mình nói với anh thì anh nạt mình ngay "anh như vậy mới có người chơi, mới tại được mối quan hệ, phe cánh, văn hoá ở đây là vậy, em phải chấp nhận thôi, em là vợ thì phải là hậu phương của anh chứ".
MÌnh thực sự bế tắc!!!
03:29 CH 03/12/2013
EQ & Hạnh Phúc: Người phụ nữ khéo giữ lửa và hành...
Còn chuyện nhậu của anh ta cũng là một lý do khiến mình chia tay với anh.
Anh ta thường xuyên nhậu tiếp khách của công ty, anh luôn nhậu hết mình nên rất được lòng giám đốc, thế là có gì nhậu giám đốc, các trưởng phòng đều rủ anh, anh không bao giờ từ chối. Mọi chuyện nhà cửa, con cái đều 1 mình mình đảm đương. Đến nỗi cuối tuần con muốn đi công viên đi xe đạp, anh bận đi nhậu, thế là mẹ đèo con, buộc xe đạp vào và đi. Hoặc con đi đâu, chỉ mẹ và con thôi. Mình góp ý chuyện nhậu thì anh ta nói "hãy chấp nhận văn hoá nhậu ở đây đi, em không chấp nhận thì em không phải là người ở đây rồi, ở với anh là phải như vậy"
06:03 CH 02/12/2013
EQ & Hạnh Phúc: Người phụ nữ khéo giữ lửa và hành...
@Minh Minh: Bạn cứ đem con về quê nếu thích. Tuy nhiên bạn sẽ phải đối mặt với nhiều điều còn tệ hơn nhiều. Cách của Wan ko hẳn đã dễ với bạn nhưng là cách theo mình là tốt nhất bây giờ và có lợi cho bạn sau này.
Còn việc anh ta nói lèm bèm thì bạn cứ để ngoài tai. Bảo vâng tôi chỉ có thế thôi, anh thích thế thì anh lấy vợ khác. Đã quyết lành làm gáo, vỡ làm muôi thì cứ vùng lên xem thế nào. Có khi chồng lại sợ vãi. Còn chồng bạn mà ko sợ thì cùng lắm nó cặp bồ. Ồ may quá, biến đi cho khuất mắt bà để bà tập trung kiếm tiền nuôi con.
Đấy bạn có làm được thế ko? Hay giờ bực chồng nên nói thế, chứ có đứa nào nó quắp lấy chồng lại lên đây than van??? Mình hỏi thật.

Hic, mình cũng đã nói nhiều lần với anh ta "em là người như vậy, hơn nữa thì em không thể làm được, anh có quyền có vợ khác", anh ta lại nói "thế nên anh mới nói để em tốt hơn".
Khi thấy mình quyết tâm đi thì anh ta lại xuống nước (nhưng vẫn không thay đổi được cách nói chuyện với mình, và vẫn ko quan tâm đến mẹ con mình gì hơn), và anh ta luôn lấy con ra làm cản trở cho mình "em không được đem con đi đâu hết, con phải ở với anh", mình nói "mẹ đâu thì con đấy, nếu ko vì con thì em đã ra đi từ lâu rồi, cũng chỉ vì không muốn con phải sống mà thiếu tình cảm nên mới hèn như vậy".
Còn chuyện chồng cặp bồ thì mình không biết nên mừng hay buồn, vì 1 lần mình nghe trộm anh nói chuyện với cô gái nào rất tình cảm, nói những câu, những từ mà trước đây anh chỉ nói khi chưa kết hôn với mình, mình nghe xong cảm giác trống rỗng, lúc đó chỉ nghĩ đến làm sao thâu tóm tiền để nuôi con chứ thực lòng ko nghĩ đến sẽ giành anh từ tay người khác.
Bạn có thể giải thích rõ hơn câu "nếu đem con đi thì tình hình tồi tệ hơn", là như thế nào, thực sự mình chưa nghĩ ra, nếu nói về tiền bạc thì mình đã dành được 1 số tiền chứ ko tay trắng khi ra đi, cái mình bận tâm là đi mà không giải quyết về mặt pháp lý thì cũng có hiều rắc rối, giấy tờ nhà đứng tên 2 vợ chồng, hộ khẩu vẫn còn ở đây chưa tách được. Và phải nói chuyện với gia đình chồng làm sao để người ta hiểu mình không phải là người làm mình làm mẩy đây?
05:54 CH 02/12/2013
EQ & Hạnh Phúc: Người phụ nữ khéo giữ lửa và hành...
@Minh Minh: Thế hồi xưa 2 bạn yêu nhau vì gì. Chồng bạn có ưu điểm gì? Bạn có ưu điểm gì, nhược điểm gì?
Mình thấy hồi đầu chồng bạn cũng chịu khó về nhà đó. Mà chắc ở nhà chán/buồn/bực bội nên anh ta chán chăng?

Chồng mình thì bao giờ cũng về nhà, nhưng anh ta chỉ về nhà như nhà trọ mà thôi bạn à!
Lúc trước mình yêu anh vì anh luôn quan tâm đến mình, mà mình lúc đó chưa nhận ra rằng anh ta là người gia trưởng và bảo thủ. Khi về sống chung thì càng ngày anh ta càng thể hiện rõ và nói thẳng với mình rằng "đừng bao giờ nghĩ rằng có chuyện bình đẳng ở đây, là vợ thì phải chịu lép vế với chồng", mình phân tích cho anh ta thì anh ta nói rằng "đừng có lý sự lý thuyết".
@Minh Minh: chồng bạn gia trưởng, bảo thủ và có phần chán vợ rồi nhé.
Ly hôn bây giờ hoàn toàn bất lợi cho bạn, vậy thì ta phải làm thế nào để mình có lợi thế (về tài sản, con cái) đúng ko? Trước hết là tìm việc làm, sau khi có việc làm thì nghĩ đến việc vun vén cho mình một khoản tiết kiệm riêng phòng sau này một mình nuôi con thì vừa có tiền để dành vừa có thu nhập hàng tháng cũng sẽ đỡ vất vã. Đó là tính đến bước cuối cùng là ly hôn, nhưng từ bây giờ đến lúc đó thì là cả một khoảng thời gian dài để bạn có thể cải thiện tình hình. Và chán nản nên bạn mạnh miệng nói thế thôi chứ tớ dám cá bạn ko dám ly hôn đâu.
Vậy nếu không ly hôn thì làm sao có thể sống với một người chồng chán vợ và mình cũng ngán ổng đến tận cổ rồi? Thế này nhé, cá thích ăn giun và bạn thích ăn táo. Vậy thì phải làm sao để cá vui sướng vì có được giun mà chui vào lưỡi câu của ta, và làm sao để người ta tự nguyện dâng cho ta táo, thì khi đó ta hạnh phúc và cá (dù sắp vào nồi) cũng nghĩ mình hạnh phúc. Vấn đề là bạn có hiểu con cá của bạn hay không?

Tình hình thì mình không thể cải thiện được rồi, anh ta vẫn đối xử bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra sau mỗi lần vợ chồng tranh cãi, anh ta vẫn vui vẻ với mình, và anh ta vẫn bảo thủ trong suy nghĩ và việc làm, việc mình mình làm, việc anh anh làm, mình có góp ý gì không vừa anh ta là anh nạt ngay bất kể trước mặt con hay mọi người.
Mình biết rằng đợi đến khi có việc làm ổn định để ly hôn là cả thời gian dài, mà sống chán nản thế này mình thực sự mệt mỏi, mệt mỏi khi phải nói gì, làm gì mà không vừa ý anh là anh ta nạt nộ, kể lể rằng mình không có kỹ năng sống, thua người này người kia, rằng em phải như thế này như thế kia ....như con rối cho anh giật dây mà thôi.
Ý mình bây giờ không phải đợi đến ly hôn, mà bây giờ mình có nên ra đi về quê của mình, mình sẽ bắt đầu lại từ đầu cùng con, để anh ấy ở 1 mình. Mình đã suy nghĩ rất nhiều đến chuyện đó, nhưng mình vẫn chưa quyết định được, mình hèn quá, không dứt khoát để khỏi phải như vậy nữa, mình rối quá!
04:49 CH 02/12/2013
EQ & Hạnh Phúc: Người phụ nữ khéo giữ lửa và hành...
Mình nhắc lại chuyện về Đà Nẵng thì anh nói “gái phải theo chồng”, không có chuyện anh hứa cái gì cả, chỉ là nếu giàu có thì anh mua thêm nhà ở Đà Nẵng rồi già rãnh rỗi về đó nghĩ dưỡng (nhà hiện giờ chưa ra gì, không biết tới khi nào mới có tiền mua nhà mới ở đây chứ đừng nói ở Đà Nẵng), anh cũng không nhớ là mình có thưa với ba anh chuyện về Đà Nẵng. Anh lật lọng làm mình như tạt nước lạnh vào mặt, rằng mình đã sống với người chồng nói dối.
Bây giờ mình phải làm sao, chỗ mình nộp đơn xin việc hẹn đầu năm nay sẽ phỏng vấn.. Mình biết bây giờ ly hôn thì mình khó giành quyền nuôi con vì mình thất nghiệp, anh luôn nói rằng mình có đi đâu thì đi, nhưng con phải là anh nuôi. Mình không muốn ở với anh nữa, quá sợ người này, mình có nên dẫn con về quê mình không? Ở nhà, mẹ mình chỉ biết có chuyện anh nhậu nhiều, mẹ không muốn mình khổ vì anh nhậu nhiều sẽ sinh ra bệnh tật, nói mình hãy suy nghĩ kỹ, mẹ luôn chờ mình về.
Mình rất nhiều lần khuyên anh về chuyện nhậu nhẹt, về chuyện gia đình, nhưng tất cả những lần đó đều nhận được sợ miệt thị của anh, không một chút lắng nghe mà anh còn chĩa mũi qua mình, nói mình chỉ là kẻ thất bại, không lay chuyển được gì cả, kể cả về nhà mẹ 2 lần.
11:15 SA 01/12/2013
EQ & Hạnh Phúc: Người phụ nữ khéo giữ lửa và hành...
Mỗi khi có chuyện gì muốn nói với anh, anh luôn vô tâm, đầu óc không tập trung nên thường không nghe hết hay mình muốn dặn chuyện gì, rồi không làm, làm sai, thế là đổ tại mình nói chuyện không rõ, đã xảy ra rất nhiều lần, vợ chồng cứ hiểu lầm nhau hoài. Nói chuyện với anh rất căng thẳng, phải nói đi nói lại. Anh thường xuyên lớn tiếng, tệ nhất là trước mặt con, thường xuyên nói mình “ngu”, đuổi mình ra khỏi nhà, xưng hô “mày tao”. Mình đã nói chuyện nhỏ nhẹ với anh, rằng đừng nói ngu, mình có ăn học, đừng đuổi vợ ra khỏi nhà, vì là nhà chung. Mình cố gắng không tranh cãi, không lớn tiếng, nhưng vợ chồng nói chuyện là anh lại lớn tiếng, vùng vằng, đập bể đồ đạc trong nhà. Chẳng hạn như chuyện, ngày nghỉ anh thường ngủ dậy trễ, sau khi mình gọi con dậy, vệ sinh cho con, nấu đồ ăn xong anh mới dậy, mình nói anh tranh thủ lau nhà, anh nói mặc kệ nhà dơ đi, mình nói nhà dơ làm sao con chơi, thế là anh nạt lên “thái độ vậy là sao, nói chuyện với chồng như vậy đó hả, nói bao nhiêu lần không nhớ”, tức là không được bảo anh phải làm chuyện gì, mình là vợ thì phải hầu hạ chồng. Những lúc như thế, mình im vì không muốn con thấy ba mẹ tranh cãi, nên mình rất ức chế, có nói xin anh đừng lớn tiếng trước mặt con, nhưng anh không nghe, rất nhiều lần, và mình nói “thôi, không nói nữa, không tranh cãi nữa, xin anh im cho”, anh nói “tao không thèm nói với mày”.
Công ty mình phá sản, mình thất nghiệp, ở tỉnh xin việc thật khó, thời buổi này lại càng khó hơn, mình ở nhà chăm con, anh không vừa lòng việc gì là nói “ở không làm việc đó cũng không xong”, “làm không được việc”, mình xem đó là sự xúc phạm nên rất đau. Anh luôn đem công việc để chỉ trích mình, nói mình đi làm nhưng chẳng làm được gì.
Anh giống như người ở trọ trong căn nhà, sáng dậy anh đi làm, trưa ăn cơm xong anh nghỉ trưa, không nói với mình lời nào, tối anh đi đánh tennis hoặc là đi nhậu, vợ chồng hàng ngày nói chẳng được bao nhiêu câu, nói chuyện với anh mà không vừa ý anh là anh lớn tiếng “khùng hả”. Vậy mà vừa rồi vô tình mình nghe được anh nói chuyện điện thoại với cô gái nào rất ngọt ngào, cô ta giận thì anh hết lời năn nỉ, nói chuyện hơn 30’ vẫn chưa xong, khi thấy mình anh ta mới cúp máy, mình hỏi ai thì anh nói chỉ là đối tác, đừng quan tâm
11:14 SA 01/12/2013
EQ & Hạnh Phúc: Người phụ nữ khéo giữ lửa và hành...
Các mẹ ơi, bây giờ mình đang tiến thoái lưỡng nan quá, các mẹ hãy cho mình lời khuyên!
Mình và anhkết hôn 6 năm, con mình được 4 tuổi.
Lúc quen nhau, tụi mình ở xa vì anh ở tỉnh (miền tây nam bộ) và mình làm việc ở thành phố HCM, do anh là đối tác ở tỉnh của công ty, do mình phụ trách. Lúc đó, anh nhiệt tình, thường xuyên gọi điện hỏi han, chia sẻ công việc và cuộc sống, rãnh rỗi là lên TP thăm mình. Anh nói muốn cưới mình, nhưng mình ở tận Đà nẵng, nhà chỉ 2 chị em gái, và mình muốn về quê, mình nói với anh cưới xong tạm thời mình về tỉnh cùng anh nhưng anh hãy sắp xếp công việc để mình cùng anh về Đà Nẵng, anh hứa thì mình đồng ý cưới, anh nói đồng ý nhưng thời gian thì không cụ thể được, mình tin anh và làm đám cưới, sau đám cưới, mình cũng đến thưa chuyện với ba anh rằng vợ chồng con xin phép không ở cùng với ba mà có ý định về Đà Nẵng, ba anh đồng ý, ba nói rằng ba đã có các anh chị lo rồi, nhà mình neo đơn nên không sao, anh lại giận mình về chuyện đó và nói rằng mình nói gì chuyện đó với ba, mình tin và cứ đợi ngày anh thực hiện lời hứa.
Còn anh, sau khi cưới anh dần dần thay đổi thành con người khác. Thời gian đầu anh còn từ chối các cuộc nhậu nhẹt, siêng đi chơi, xem TV, cà phê, nói chuyện cùng vợ. Nhưng sau đó anh về nhà chỉ biết có xem báo, lướt net, mà không nói chuyện với vợ câu nào, cả ngày thứ 7 và chủ nhật anh chỉ có TV và net, anh khoáng hết việc chăm con, cơm nước, dọn dẹp…. là của mình. Mình không thể nào làm hết, và cũng phó mặc nhà cửa luôn, thế là anh bảo mình lôi thôi, nhà cửa không dọn dẹp. Mình nói với anh rằng mình không thể làm hết, anh hãy giúp mình thì anh sừng cồ nói rằng chuyện đó là của phụ nữ, muôn đời là vậy, đừng đòi hỏi sự công bằng. Mình phân tích thì anh nói rằng mình hơn thua, đàn bà mà như vậy làm chồng xấu hổ. Anh thật gia trưởng và ích kỷ.
Còn chuyện nhậu nhẹt thì anh luôn nhậu tới khi về đến nhà chỉ biết ngủ, mình đợi anh về nhà quá mệt mỏi, nên khi anh về mình mặc kệ, anh nói rằng mình làm vợ nhưng không biết chăm sóc cho chồng khi chồng nhậu. Về vấn đề nhậu nhẹt, mình nói với anh rất nhiều nhưng anh tỏ rõ quan điểm anh cứ nhậu, càng nói thì anh sẽ càng nhậu nên mình có nói sẽ bằng thừa. Những lúc mình mệt mỏi hay bận gì cũng phải cố gắng sắp xếp giữ con vì anh bận nhậu.
11:12 SA 01/12/2013
Bế tắc trong cuộc sống muốn ly hôn mong các mẹ...
Khi mình ra đi cùng con đến 1 nơi khác, thì làm sao để mình tách hộ khẩu khỏi người chồng đây, chẳng lẻ ra đi thì không chuẩn bị cho con được nhập hộ khẩu nơi khác để học hành? Các mẹ ơi, khi ra đi tay trắng như vậy sao?
04:24 CH 06/11/2013
Lẵng hoa giá 'khủng' 25 triệu đồng cho 20/10
Thích 1 bông hoa nho nhỏ kèm phong bì to to
Vậy là vui rồi...

Một bông hoa nho nhỏ kèm phong bì nho nhỏ với số tiền to to chứ =P~
06:42 CH 21/10/2013
Có nên quay lại TP cũ để hàn gắn với chồng?
Mình cũng đang băn khoăn giống bạn này, công việc cứ đấu đá nhau hoài, khiến mình áp lực và chán nản, và nguyên nhân quan trọng là mâu thuẫn với chồng và nên mình nghỉ việc và cùng con về quê mình, cách chồng hơn ngàn cây số.
Nhưng vc mình chưa ly hôn, cứ giằng co mãi. Mình vẫn chưa tìm việc ở nơi này nữa, suy nghĩ có nên về với chồng hay ly hôn luôn. Chồng luôn muốn mình quay lại, nhưng chồng là người gia trưởng, tính cục cằn, hay nhậu, mỗi khi vc gây nhau luôn nói những câu khó nghe với mình, nào là ““em là người không biết làm gì cả”, “là người thất bại”, mình đau lắm!
Nhưng nghĩ đến con thì lại thương con quá, chẳng lẽ con phải phải thiếu tình thương và sự chăm sóc của ba sao? Chồng là người rất thương con. Nếu không nhậu thì anh cũng chịu khó chăm con.
Và hoàn cảnh của mình thì ba mẹ mình cũng đã lớn tuổi, >60t và chỉ sống có 2 ông bà, thấy tội nghiệp lắm, mình hỏi “ba mẹ có vào nam ở cùng vc con không?” thì ông bà không chịu vì không quen sống trong nam. Bạn bè, môi trường, thức ăn ông bà không quen, chưa kể nhà cửa, bàn thờ ở đây không ai chăm. Tuy ông bà lớn tuổi nhưng ông bà vẫn còn buôn bán hàng tháng thu nhập cũng rất khá, không chịu ở không. Nói với chồng về quê mình thì chồng không bao giờ đồng ý, anh thà để mình về chứ anh nhất định không theo mình, mình phải làm sao đây, khổ tâm quá.
Lại thêm hiện giờ thất nghiệp vì chưa biết tính sao, đi hay ở, chưa quyết được nên không biết là xin việc ở đâu, ôi tôi phải làm sao đây?
04:44 CH 12/09/2013
Nhật ký cuộc sống sau ly hôn.
Đi học về, nghe con ê a hát “Ba thương con…”, “…cha khen em rằng con rất ngoan…”, trái tim mình như bị ai bóp nát, thương con quá!
Cuộc sống một mẹ một con, sau này lớn lên rồi con sẽ có gia đình riêng, nhưng nếu vì hoàn cảnh con sẽ không ở cùng mình nữa. Lúc đó 1 mình mình sẽ đối diện với tuổi già cô đơn, nghĩ đến đó thật là sợ các mẹ à! Làm sao đây?
04:01 CH 05/09/2013
Có nên quyết định rời xa chồng vì chồng hay đi...
Chồng mình luôn nói với mình và các bạn của mình “Em cứ đăng kí đi học gì trong lúc rãnh rỗi, hoặc cứ vô tư đi chơi với các bạn, có gì anh giữ con cho” Chúng nó nói mình có “phước”, lấy chồng quá tâm lý, chứ có ai biêt được, mình đăng kí tập aerobic, nhưng 1 tuần chỉ tập được 2 buổi, còn đâu giữ con cho chồng đi nhậu, vc mình ở riêng nên mình quán xuyến toàn bộ nếu chồng đi vắng, mình phải nghỉ tập aerobic vì không thể theo được, con còn nhỏ, không ai trông. Còn đi chơi với bạn thì họa hoằn lắm anh mới giữ con, còn lại mình dẫn con theo luôn (mình thích dẫn con theo, nói vậy để biết anh chỉ là được cái nói thôi).
12:11 CH 25/08/2013
Có nên quyết định rời xa chồng vì chồng hay đi...
Ngày 8/3, hứa dẫn vợ con đi chơi, nhưng nhậu từ sáng đến tối mới chở vợ con đi ăn, vào nhà hàng, gặp bạn nhậu thế là bỏ mặc vợ con đứng chờ ngoài bãi giữ xe, chén chú chén anh với đồng nghiệp đã!
Ngày gia đình VN, nhắn vợ câu “hôm nay không dẫn em và con đi chơi được, đừng buồn nhé!” Vì phải bận nhậu với sếp.
Đi du lịch với cơ quan, dẫn vợ và con theo, đến nơi bỏ mặc vợ con, nhậu với các chiến hữu trong cơ quan, vì “ai cũng nhậu, anh nhậu theo để tăng thêm mối quan hệ”. Đến tối nằm ngủ vì xỉn rồi, vợ tự dẫn con đi chơi.
Dẫn vợ và con đi hội chợ ẩm thực gần nhà để con biết hội chợ ra làm sao, nhưng vừa tới nơi gặp bạn bè cũng đi, thế là các ông ngồi thành 1 bàn để nhậu, còn các bà vợ đút cho con ăn. Bực mình quá, mình đòi về thì mặt như đâm lê.
Cả nhà cùng đi ăn với lớp, đến tối nói chồng chở về để con ngủ, chồng nói “2 mẹ con đi bộ về đi, anh bận tiếp bạn rồi” (bận nhậu), quán cách nhà khoảng 1km. Mình phải dẫn con về mà sợ vì tối và đường vắng, nhờ bạn chở về vì anh bận rồi, không thể chở về được!
12:09 CH 25/08/2013
Vợ chồng mình đang mâu thuẫn nơi lập nghiệp.
Chia sẻ với bạn về nỗi buồn xa quê, xa bố mẹ.
Một số bạn nói bạn nông cạn - mình không nghĩ vậy. Mình cho rằng các bạn ấy áp đặt suy nghĩ của bản thân, khái niệm chung và thói quen của xã hội khi không hiểu là mỗi người đều khác nhau.
Tình yêu với chồng con đôi khi đủ lớn để người ta đi Tây đi Tàu vì chồng ( ngoài ngôn ngữ giống nhau ra thì đi 5 năm về nhà 2 lần còn ít hơn nhiều người đi Tây đi Tàu); đôi khi không đủ và đó là chuyện rất bình thường.
Mình xin lỗi khi nói chồng bạn không phải người biết giữ lời, thực chất là đã lừa để bạn cưới anh ấy, hứa hẹn hão để đạt mục đích. Như vậy sự bắt đầu đã không bền vững.
Mình nghĩ bạn nên cân nhắc nhiều vấn đề trước khi có động thái gì với chồng, bao goòm
- liệu bạn có thể tự lo cho mình, cho con ở ĐN mà không có chồng không
- bạn yên tâm là con dưới 3 tuổi thì ly hôn mẹ có quyên nuôi
- với bạn chồng quan trọng hơn, hay sống ở nơi quê hương với bố mẹ và quá nhiều điều quen thuộc quan trọng hơn
- để giải đáp câu hỏi trên bạn nên đưa con về ĐN một thời gian để khẳng định lại
- Nếu bạn thật sự cần về nhà hơn,hãy nói dứ khoát với chồng. Anh ấy nên cho hôn nhân của 2 bạn một cơ hội bằng cách thử một thời gian xem anh ấy có chấp nhận được ĐN hay không. Anh ấy có thể thu xếp nghỉ không lương ở công ty một thời gian để thử
- chồng bạn giữ con là để bạn không dám đi thôi. Nếu bạn biết mình có quyền gì, có khả năng nuôi con như thế nào thì có lẽ không phải sợ ai dọa dẫm
Chúc gia đình bạn tìm được tiếng nói chung. Chúc bạn tìm được hương đi và không phải sống phần đời còn lại trong phiền muộn.
Ai cũng có quyền được chọn cho mình con đường hạnh phúc

Cảm ơn bạn vì còn có người có tiếng nói chung với mình, tuy tính mình trẻ con, nông cạn nhưng việc mình nghĩ về ĐN sinh sống mình lại không thấy nông cạn tí nào, như những lý do mà mình đã phân tích với xã.
Mình nhắc lời hứa với xã khi xưa rằng cùng em về ĐN sinh sống, xã nói rằng " hứa để em về cùng anh, anh tưởng thời gian qua em đã yêu mến con người và mảnh đất này và sẽ ở đây luôn chứ, thôi coi như năm xưa anh lừa em vậy và chuyện ra đi nơi này là không thể có"
Mình nghe vậy không biết nói sao nữa, và cũng không biết xử lý thế nào, rối lắm, thực sự buồn và thất vọng vô cùng.
Ở miền tây đàn ông nhậu ghê lắm, xã mình không ngoại lệ, cách ngày là đi nhậu đến đêm hôm mới về, việc nhà con cái để mình lo hết, mình đi làm về, đi đón con, về nhà vừa phải vừa lo cho con, vừa làm công việc nhà, sửa soạn cho con ngày mai đi học, xong hết mọi việc là mình mệt đứ đừ. CHưa kể bữa nào mình bệnh hay con bệnh cũng phải tự mà lo ( nếu xã đi nhậu). Mình trách thì xã cứ nói kiểu " không nhậu thì không làm được việc", " phụ nữa phải lo việc nhà, con cái", " sao người ta làm được mà em làm không được, có nhiêu đó mà cứ than vãn hoài, nhậu mệt lắm chứ" Vậy nên mình càng chán xã.
Chuyện ngày 8/3 mình kể ra đây không biết mình sai hay đúng nữa.
Ngày 8/3, trưa, xã không về ăn cơm với mình (tụi mình làm gần nhà nên trưa nào cũng về nhà, mình nấu ăn) mà đi nhậu với các chị em trong cơ quan, đến chiều xã nhắn tin, mình tưởng nhắn tin chúc mừng 8/3, ai dè là tin nhắn gia đình chị của anh rủ vợ chồng mình đi ăn tối. Đến chiều mình nói anh đón con về đi chung, nhưng anh bận nhậu tập 2 nên đón con trễ và vợ chồng mình tới trễ, lúc ăn anh mặc mình vừa ăn và vừa giữ con, bé hiếu động nên chạy lung tung, chẳng thể nào ăn uống gì được. Đến khi về, gặp giám đốc gì đó trong quán, anh nán lại mà không nói gì cả, mình tưởng anh chào rồi về nên mình dẫn con ra lấy xe, xe để dưới lòng đường để dẹp chỗ cho xe khác để, mình không có chìa khóa nên không di chuyển chiếc xe nặng nề đó được, con lại chạy lung tung nên mình chạy vào quán nói anh nhanh lên, anh ừ mà vẫn chưa ra, mình lấy điện thoại gọi ý muốn bảo anh ở lại nhậu thì đưa xe đây mẹ con về trước chứ đứng vừa đông đúc, lại để xe dưới đường nguy hiểm. vậy mà anh trách mình ích kỷ, bảo chỉ được cho bản thân, không giữ thể diện cho anh, mình không biết đã làm gì mà không giữ thể diện cho anh, tối đó anh dạy mình bài học, rằng mình là vợ của anh thì phải xử sự cho đúng vợ sếp ( ặc ặc, hão danh ghê). Mình nói mình chả ham này nọ, rằng nhậu phải nghĩ đến vợ con, thế thôi, anh bảo chờ chút mà làm thấy ghê, không làm được thì chia tay, anh nuôi con.
Mình nói mình sẽ chuyển ra ngoài ở cho anh tự do nhậu, nhưng mình lấn cấn chuyện con cái quá, con mình 3 tuổi thì sẽ theo ba hay mẹ, gia đình anh có thế, mình đơn thân độc mã ở đây, làm sao mình nuôi con được, thu nhập anh gấp nhiều lần của mình, rõ ràng anh có lợi thế hơn.
Nhiều lần nói đến ly hôn, anh nói anh rất thương mình, đừng đi, anh và con cần mình, mình nghĩ có cần phải ly hôn không khi anh sống cũng có trách nhiệm, cũng biết giúp mình việc nhà và giữ con, chuyện nhậu là do tính chất công việc của anh ( điểm này mình tuy không đồng ý nhưng mình biết làm sao khi cái xã hội này là như vậy), ly hôn thì tội nghiệp con mình quá, trong khi chồng như vậy có đáng ly hôn không? ( cái này mình tự hỏi và tả lời mãi vẫn chưa ra). các anh chị của anh ai cũng như mình, vợ lo cho con chông đi nhậu chừng nào xong thì về. Mình thật chán cho cái cảnh này.
05:58 CH 19/03/2013
Vợ chồng mình đang mâu thuẫn nơi lập nghiệp.
Em hiểu cảm giác của chị, em lấy chồng mới mấy tháng thôi mà tâm niệm lúc nào cũng hướng về ba mẹ mình cả, chỉ từ khi nào lấy chồng em mới nhận thấy được điều đó, mặc dù trước đây có nhưng bây giờ thời gian được gặp ba mẹ ít quá, càng thương ba mẹ nhiều hơn nữa, lấy chồng rồi phụ thuộc nhà chồng nghe lời bố mẹ chồng mặc dù họ chẳng thương gì mình lúc nào cũng nói xem dâu như con, nhưng thật sự ko thể cảm được điều đó, không ai thương mình bằng ba mẹ mình, có chồng rồi nhiều khi em cảm thấy hối tiếc vì không còn thơi gian ở bên ba mẹ nữa, để quan tâm chăm sóc, muốn được bù đắp cho ba mẹ, nhiều khi thấy thật bất công ba mẹ sinh mình ra bây giờ bổn phận mình lại phải quan tâm chăm sóc cha mẹ người ta.
Có thời gian rảnh em lại muốn chạy nhanh về nhà, tranh thủ từng giờ từng phút, thời gian về thăm ba mẹ dường như quá ngắn, có khi rất nhớ nhưng cũng không dám về vì đã có chồng không còn muốn về là về được còn phải xem xét thái độ BMC, lấy chồng cảm giác mất nhiều hơn được, hạnh phúc thì chẳng bao nhiêu mà buồn thì chồng chất. Nhưng thôi, buồn mãi làm sao mà sống được, đã chấp nhận lấy nhau thì phải chịu và tập quen dần với cuộc sống mới, ba mẹ nào không muốn nhìn thấy con cái hạnh phúc, tập sống vui vẻ, lạc quan, có dịp thăm ba mẹ luôn thể hiện sự yêu thương, quan tâm, chăm sóc khi có cơ hội vì thời gian để làm điều đó không còn nhiều nữa

Em còn hơn chị ở chỗ là sống gần ba mẹ của mình, nên có gì vẫn còn chỗ dựa tinh thần khi buồn vui, cô đơn mà chồng không thể chia sẻ được.
Đúng là có chồng thì không thể ở mãi với ba mẹ mình được, mình phải lo cho gia đình của mình em à, mới lấy chồng thì không thể nào tránh khỏi cảm giác hụt hẫng khi về ở với gia đình lạ được, rồi dần em sẽ quen thôi.
Rãnh rỗi cuối tuần hay các ngày nghỉ mình về thăm ba mẹ càng vui em à, chị mong được như em mà không được đấy.
05:04 CH 19/03/2013
Vợ chồng mình đang mâu thuẫn nơi lập nghiệp.
Không có gì phải tủi thân bạn nhé. Hãy nghỉ như thế này. Khi mình lập gia đình, nghĩa là mình đã trưởng thành, chịu trách nhiệm với quyết định của bản thân mình. Khi mình có con, thì trách nhiệm lại càng nhiều hơn. Hãy mạnh mẽ lên để làm chỗ dựa vững chắc cho con bạn, chứ nếu bản thân bạn còn phải dựa vào cha mẹ, vậy thì con của bạn lại biết dựa vào ai.
Mình bệnh thì tự thân lo, khi chồng đi làm về thì nhỏng nhẽo bắt chồng phục vụ, lấy thuốc cho mình uống, nấu cháo cho mình ăn, tắm con, đọc truyện cho con nghe trước khi ngủ...Đi bác sĩ thì nhờ hàng xóm, láng giềng( nhớ mua quà tặng khi xong việc nhé :)) không thì gọi bác xe ôm quen biết. Vấn đề là mình nhìn nhận và giải quyết nó như thế nào. Sống riêng xa gia đình là phải như vậy thôi, phải tập thích nghi thôi bạn ạ.

Mình sống xa nhà, xa ba mẹ 13 năm rồi, nhưng sao mình vẫn luôn có cảm giác buồn và hối tiếc những ngày không sống cùng ba mẹ, để ba mẹ già rồi vẫn vất vả tự lo cho thân.
Mình cứ nghĩ con người ta không sống 2 lần, chỉ muốn khi còn sống hãy trao nhau những điều tốt đẹp nhất thôi.
Sao mà khó quá, các bạn nói làm mình hoang mang quá!
Chưa kể trước khi cưới xã đã hứa với mình là về ĐN kia mà, hic
11:40 SA 15/03/2013
Vợ chồng mình đang mâu thuẫn nơi lập nghiệp.
MÌnh nói thật là bạn có vẻ còn trẻ con quá. Trẻ con trong cái cách bỏ vào SG làm việc, trẻ con trong cách quyết định lấy chồng bạn bgio, và trẻ con trong mâu thuẫn hiện tại. Khi người lớn mà suy nghĩ chưa lớn thì hay ích kỷ và nông cạn lắm bạn ạ. Chồng bạn là chỗ dựa đáng tin cậy đấy.

Mình luôn nghĩ mình nông cạn, xã cũng đánh giá là mình trẻ con, hic, bao lần tự hứa sửa đổi nhưng không sửa được, bao lần mới khôn được đây?
11:34 SA 15/03/2013
Vợ chồng mình đang mâu thuẫn nơi lập nghiệp.
Nhưng anh đã nhất quyết không chịu ra đi, mình nhắc lại lời hứa năm xưa anh hứa là sắp xếp cùng mình về quê, anh nói anh chỉ nói vậy thôi, coi như là lừa mình, anh nghĩ mình sống ở đây thời gian rồi mình sẽ quên đi ý định đó và ở đây luôn với anh.
Mình giận anh vô cùng, biết làm gì bây giờ khi 2 vợ chồng mỗi bên một ý, người nào cũng có chính kiến của riêng mình, mâu thuẫn gay gắt. Mình nghĩ đến vấn đề ly hôn, anh nói mình hãy nghĩ lại, anh và con cần mình, còn nếu mình đã nhất quyết ra đi, thì hãy để lại con cho anh. Nghe anh nói mà mình thực sự bế tắc, hỏi anh sao lại giành con, con còn nhỏ và cần mẹ. Nhưng anh là người cứng rắn quá, mình nói thế nào anh cũng không nghe, anh nói đến bước đường cùng thì vậy thôi. Nhưng anh vẫn tốt và đối xử với mình như mọi ngày, vẫn rủ mình cùng con đi chơi. Ý của anh là muốn gia đình vui vẻ như xưa và mình hãy bỏ ý định về quê.
Trong khi đó, ba mẹ nghe mình muốn về quê thì rất mừng, ba mẹ nói từ lâu thấy nhà người ta cuối tuần con cháu tụ tập, rồi ông A bên nhà mỗi ngày đi bộ đưa đón cháu đi học, đi đá banh, đánh cờ ba mẹ rất khao khát được như vậy. Nay con cháu về thì vui quá, cả đời ba mẹ mình rất khổ cực mới mua được nhà này (lúc trước ở chung tam đại đồng đường, mâu thuẫn cứ liên miên), nhà có tiềng cười con cháu thì còn gì bằng trong lúc tuổi già.
Tình cảnh vợ chồng mình khó xử quá, trong khi chỉ cần anh hi sinh (có thể gọi là sự thay đổi lớn), nhưng bù lại cả gia đình sum họp, nương tựa lẫn nhau, con người lúc khỏe thì cứ nghĩ đến việc làm, nhưng đến khi bệnh mới thấy cần nhau biết bao, sao anh không hiểu vấn đề này, mình
10:25 SA 28/02/2013
n
Nguyễn Minh Minh
Bắt chuyện
687Điểm·1Bài viết
Báo cáo