Bé nhà mình 18 tháng đã đi trẻ cà ngày từ 7am - 7pm, học phí $650/ tháng, trường thuộc hệ thống NTUC childcare.Bạn tìm hiểu xem các trường xung quanh nhà cơ sở vật chất, chất lượng giảng dạy như thế nào rồi nộp đơn cho con học. Tuy nhiên tùy khu vực, sẽ có trường hợp phải chờ đợi rất lâu mới có chỗ cho con vào học nên bạn phải tìm hiểu ngay nếu muốn con đi học sớm. Hẹn khi khác mình sẽ trao đổi nhiều hơn nha vì đang bận.
Gửi 2 tieng/ngay như thế bé sẽ dễ thích nghi voi môi truong lớp học hơn. Đi hoc cũng ko khoc như La hoc cả ngày. Em gửi be nhà em như the sau 1 tháng bé Đa tiến bộ nhiều so với ơ nhà: nói nhiều hơn va đac biệt là nói tiếng Anh.bé cũng năng động hơn, khi bé tron 24 tháng thi e lai cho bé hoc them 1 lop phonic vao ngay thu 7 hang tuan, moi buổi chỉ 1 tieng, Hoj day be nhận biết số và mặt chữ, rồi dến tập viết chữ cái. Còn nếu chị ban cong viec thì nên gui be ca ngay.tuy chỉ hoc 2 tieng Nhung họ day nhiều chứ ko phải bé đến đó để chơi ko thoi. Chị có thể cho béhoc thu 1,2 buoi xem sao roi đong tien cung đc ma. Trong luc be o trong lop thi Minh nép Minh o ngoai xem be tiep thu như thế nào. Chị cứ thử xem sao.
Mẹ amada nói đúng đó mẹ nó cứ chịu khó cho con bú thật nhiều sau này khi con bú được nhiều hơn thì sữa sẽ thừa ít hơn. Nếu bạn nhiều sữa quá thì chỉ cần ăn uống đủ chất không ăn quá nhiều. Chất lượng sữa thì không thay đổi đấu vì nó được tổng hợp ổn định gồm hơn 200 vitamine và khoáng chất không phụ thuộc vào việc mẹ ăn gì nếu mẹ ăn uống không đủ chất cơ thể sẽ lấy năng lượng dự trữ từ cơ thể mẹ để SX sữa cho con tức là lúc này mẹ sẽ bị gầy đi.
Em ở SG về Dalat du lịch được 1 tuần rồi, hqua giờ đang ở Di Linh nhà bạn em cách Dalat 80 cây. Nhưng buồn quá ah, e vừa mới bàn với ox là đi biển đổi gió vào ngày mai . Vì hứng đột xuất nên k kịp tham khảo hết topic để chọn resort nào hay chổ ăn chơi ra sao. Nói chung kiến thức về Phan Thiết là 0, nhưng vì thấy từ Di Linh đi chỉ có 100 cây nên cũng ham hố. Nhờ mọi người thiết kế hành trình giúp em nhé.
- Đi 29/5 - 1/6 gio book phòng còn k ạ? Nên chọn ks nào với giá 1tr -1.2tr, 1 phòng đôi, 1 phòng đơn.
- Phương tiện di chuyển từ Di Linh đi PT hãng xe nào ạ?
- Giúp em lên lịch tham quan những điểm hay của PT trong 3 ngày với ạ, có bé 16 tháng đi kèm ạ.
- Ăn uống hả sản tươi, ngon, rẻ.
Nhờ mọi nguoi tư vấn thêm qua email của em : kimhangnail@yahoo.com
Chị ơi, trước 18 tháng bé chị có đi học k? hay đúng 18T là đi học cả ngày luôn ? Bé ăn theo chế độ ở trường hả c?Chị có thể chia sẽ thêm vế cách ăn và sinh hoạt ở lớp của bé k ạ ? Vì em cũng muốn chuẩn bị tinh thần cho cả mẹ lẫn con hic hic.
Bé nhà chị xin là nhập học liền hay phải đợi gì k chị ? Em ở Bedok thì nên xin trường nào được hả chị ? Em còn nhiều thắc mắc lắm,..nói chung là mù tịt, chị nhiều kinh nghiệm xin hướng dẫn em với nha chị.
Bây giờ mẹ con em vẫn đang ở VN vì ông bà nhớ cháu nên em cho về chơi. Nếu quyết định cho học thì em phải sắp xếp qua sớm mà em lại chưa có kinh nghiệm gì cả nên cứ chần chừ. bé nhà chị chắc lớn rồi hả ? chị cho đi trẻ lúc bé mấy tháng chị ?
Mẹ yonyon oi,vây bé nhà c đi tre lúc đâý tháng? ngày chi dc gui 2 tiếng chac bé o nhà vơí mẹ còn tôť hơn quá. Vì o VN e thâý bé bíêt đi là mẹ gui tre ca ngày rôì nên e mơí lo k bíêt khi nào thì phù hơp de bé đi tre. De e còn sap xep đưa bé wa sơm.
40 lươţ view mà k ai thèm comment hươńg dâñ giúp mình vơí???
Nhưng bài dài và chữ to quá, phải cố gắng lắm mình mới đọc hết.
Vậy nên mình xin phép copy chữ nhỏ lại, cũng là để chia sẽ tâm trạng của bạn với mọi người nhé.
Chúc bạn và gia đình nhỏ hạnh phúc mãi.
Ngày đi.... Tân Sơn Nhất, 2 giờ chiều....
Ngày bồng con đi mưa tầm tã,quê mình Đà Lạt nên mưa là tối tăm tít mù, cái lạnh cũng làm người ta chạnh lòng đến rơi nước mắt. Con chưa tròn 3 tháng, bé xíu rúc trong lòng mẹ. Không có buổi ăn tối thân mật tiễn đưa...không có gì hết dù con có tới 4 dì, 4 cậu ...cũng chỉ vì mâu thuẫn gia đình thôi. Vậy đó, khuya ngoại cùng đi chuyến xe đêm với mình để sáng con kịp về khách sạn nghĩ ngơi rồi đầu giờ trưa bay. Mưa và cái lạnh của đêm làm cho mẹ cảm thấy Sing sao mà xa vời vợi, dù muốn nói với ngoại rất nhiều...nhưng mẹ kìm nén trong lòng vì không muốn ngoại cảm nhận được nỗi lo của mẹ.
Sau 8 tiếng ngồi xe, rồi thêm hơn 2 giờ bay.Con không ngủ suốt hành trình nên lộ rõ vẻ mệt mỏi. Đã vậy mẹ con mình còn phải vật lộn với đống hành lý. Mẹ xốc con hết bên này rồi đến bên kia...vậy mà con không khóc một tiếng.Cuối cùng cũng thoát ra khỏi sân bay, để mẹ con mình được sà vào lòng bố. Những xa cách suốt 4 tháng như được vỡ òa... chẳng hiểu sao đoàn tụ mà mẹ lại khóc nấc như con nít.
Không có phút giây yên bình nào kể từ ngày đầu tiên, bởi vì NÓNG... nóng... quá nóng, nóng gì đâu mà nóng. Tháng đầu tiên sang ngày cũng như đêm, mẹ con mình rít chịt mồ hôi. Con nổi rôm đầy người, sụt mất 2kg vì không ngủ tròn giấc được. Đêm ư ử suốt dù trước đó con rất ngoan, luôn ngủ từ 5 giờ chiều đến sáng.Nhà thuê này lại không gắn máy lạnh, đêm mẹ lau mình cho con mấy lượt mà xót hết lòng. Còn rất nhiều chuyện xảy ra trong 1 tháng đầu tiên mà mẹ không biết bắt đầu từ đâu.
Thôi thì mẹ cứ viết ra đây, vừa là để kỉ niệm cho con vừa là để chia sẽ với ngoại những giai đoạn, những cảm xúc, những tâm trạng mà mẹ trải qua khi không có ngoại.
Thèm đồ ăn Việt Nam.. dĩ nhiên rồi, 10 ngày đầu toàn ăn qua loa bánh mì, mì gói, trứng luộc vì chưa mua đồ dùng bếp núc. Đồ ăn bên ngoài khó nuốt, và lười đi mua. Mẹ thấy có lỗi với ngoại ghê, nhưng ngoại hóm hỉnh "Không sao, ăn mì gói nước ngoài cũng ngon mà, đó giờ mới được nghỉ ngơi không phải suốt ngày bếp núc...".Thương ngoại quá, mẹ biết ngoại không thích ăn bánh mì và mì gói chút nào. Ai mà thích cho được 2 cái món vừa khô vừa nóng trong người thế chứ. Mẹ vẫn nhớ, ngoại ăn bún khô với xì dầu mà cứ tấm tắc khen. Đi xa rồi mới biết, không đâu bằng nhà mình. Dù đây là một đất nước giàu có, sạch đẹp nhưng quê hương là cái nôi mình đã gắn bó từ lúc sinh ra.
Dù nhà cửa còn bề bộn, dù nóng không ngủ được...nhưng từng ngày trôi qua êm đềm . Mẹ vẫn chưa cảm nhận được sự cô đơn rõ ràng, bởi có ngoại bên cạnh. Ngoại chỉ sang được 20 ngày vì còn các dì và cậu ở nhà cần ngoại, còn 4 ngày nữa ngoại chuẩn bị về, lúc đó..... mẹ bắt đầu đếm từng ngày.
Cứ rơm rớm...mỗi khi lén nhìn ngoại chơi đùa với con. Mẹ biết sẽ khó khăn thế nào khi chỉ có mẹ và con. Nhưng quan trọng là...mẹ sẽ hụt hẫng và buồn khôn tả khi thiếu vắng ngoại.
Nhưng mẹ cố gắng để ngày ngoại về diễn ra bình thường nhất. Dù mẹ khóc ròng trong lòng nhưng không dám thể hiện ra, vì mẹ không muốn ngoại thấy mẹ yếu đuối bởi dù sao...Bây giờ mẹ cũng đã là một người mẹ rồi, mạnh mẽ và kiên cường là điều cần cho con. Đêm cuối cùng , ngoại ngủ với 2 mẹ con mình. Mẹ nằm bên chỉ ngắm nhìn ngoại và con thở đều đều...dù mệt nhưng mẹ sợ chỉ cần chợp mắt là trời sáng rất nhanh.
Rồi sáng hôm đó cũng phải tiễn ngoại ra sân bay. Haiza... lâu lắm rồi mới được ngoại ôm thật chặt kể từ hôm tiễn mẹ ra sân bay 1 năm trước. Ngoại hôn má trái một cái, hôn má phải một cái rồi vuốt từ trán xuống má dặn dò..... ráng chăm sóc cho bản thân trước rồi mới có sức lo cho chồng con.... Hông hiểu sao mẹ kìm được nước mắt đến khi ngoại vào phòng cách ly thì nước mắt lã chả ướt đẩm mặt con. Bố vội ôm lấy mẹ.... mẹ không thể nén được nữa, nấc lên nghẹn ngào. Dù đang trong vòng tay bố và có con bên cạnh nhưng mẹ thấy mình bơ vơ như cái hồi bé xíu đi học bị mẹ bỏ ở nhà trẻ.Mẹ thấy như vừa được ngoại gả về nhà chồng...Ừ, mà cũng phải bây giờ mẹ mới chính thức một thân một mình theo chồng. Mẹ chẳng quan tâm sân bay ồn ào, đông đúc người qua kẻ lại dòm lom khom. Mẹ cứ khóc một hơi....bố vỗ về mẹ như con nít vậy, con cứ tròn mắt nhìn quanh quẩn. Con bé lắm, chưa cảm nhận được gì đâu...
Bố có cuộc hẹn làm ăn quan trọng, mẹ con mình đi xe buýt về. Mẹ lẩm nhẩm trong đầu suốt đoạn đường về nhà, bây giờ thì mẹ thật sự chỉ một mình.Lẩn thẩn thế nào mẹ làm rớt mất thẻ xe. Thế là phải cầu cứu bố, loay hoay đến chiều mới mò về đến nhà....ôi, xót con quá. Lôi con đi xộc xệch suốt từ sáng, mệt mà con chẳng hề khóc lóc hay nhăn nhó. Như là con đang cố gắng an ủi cho nỗi buồn của mẹ. Thương con trai bé bỏng quá chừng chừng.
Về nhà chỉ còn hai mẹ con ta....mẹ vội vàng khóa phòng ngủ của ngoại lại, cất đi đôi dép ngoại mang trong nhà, cả cái ghế salon ngoại hay nằm mẹ cũng không dám nhìn. Mở tủ lạnh là thịt kho trứng, cá ngừ kho, cải chua kho thịt, canh xương hầm rau củ, bao tử hầm hạt sen, chè đậu đỏ là những món ngoại nấu dành cho mẹ ăn trong tuần.Ngoại lúc nào cũng vậy, luôn chu toàn mọi việc từ trong ra ngoài. Múc một ít ăn lót dạ buổi trưa mà cổ họng mẹ cứ nghẹn lại...Nếu không vì cho con ti, mẹ đã chui vô phòng nằm ôm gối rồi. Nước mắt lại lã chả, những buồn đau, tủi thân kéo dài từ ngày đi đến giờ như vỡ òa. Con thấy mẹ khóc không hiểu gì...nhưng chắc sợ khi thấy mẹ khóc tu tu sao mà con cũng khóc theo, mẹ dỗ con nín mà mẹ có nín được đâu....
Ngoại chỉ ở thời gian ngắn, mà khi vắng bóng sao nhà trở nên thênh thang quá đỗi. Mỗi góc nhà cứ như hình ảnh ngoại còn đó. Thương nhất là con....mẹ cảm nhận dường như con cũng biết con thiếu đi một người ẵm bồng.Từ bây giờ chỉ còn mình mẹ chọc con cười, xi con ị và ê a...Rô ơiiiiii...Rô àaa.
Bố luôn phải đi vội vàng từ lúc 7 giờ, sáng ra chỉ kịp cười nói với con chừng 10 phút. Khuya 11.30 giờ hoặc trễ hơn mới về thì con đã ngủ say rồi...Vậy nên mất cả hơn một tháng trời con mới quen mặt và chịu cười đùa với bố.
Tuần đầu tiên, hầu như ngày nào mẹ cũng khóc. Hễ nghe tiếng ngoại trong điện thoại là mẹ mếu máo. Mẹ nhớ ngoại thực sự, con cũng vậy. Biết buồn khi thiếu ngoại hay sao mà mẹ chọc cười đôi lúc nghiêm nghị quá chừng. Lúc ngoại ở đây, con cười khanh khách suốt. Mẹ biết con thích cái chiêu mà ngoại bày cho con,. hihi...chỉ đợi ngoại mở miệng là con tít mắt. Nhưng khi mẹ bắt chước, cố làm giống ngoại thì con lại im bặt...nhìn mẹ lạ lẫm. Mẹ cứ tự cho rằng, chắc con đang nhớ đến ngoại phải không con ?
Hai tháng không có ngoại trôi qua, mẹ con mình đối diện với bao nhiêu khó khăn. Cơn ác mộng...đó là cuộc chiến tranh với rệp dường như chưa chấm dứt. Ôi, đã nói mà.....mẹ không thể yêu mến cái xứ sở này được. Không biết đến bao giờ mẹ mới xem Singapore như là quê hương thứ hai của mình? Một đất nước đắt đỏ, nắng nóng đã vậy còn rệp nữa chứ. Cái giống quái gì bé xíu mà ghê gớm như quái vật vậy. Từ khi phát hiện con rệp đầu tiên cũng là lúc những chuỗi ngày tồi tệ bắt đầu....Mẹ dành những trang nhật kí riêng lưu lại từng ngày mình chiến đấu với rệp. Nhưng nhắc tới nó thì con nên biết rằng rệp rất kinh khủng khiếp. Con phải đi bụi, ngủ vật vờ, sút kg, bố mẹ cãi nhau, thân thể mẹ đau nhức rã rời, mẹ khóc, mẹ ủ rũ, tốn kém rất nhiều cũng vì rệp.
Đến giờ mẹ không còn buồn nhiều nữa, nhưng vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống ở đây. Không quen với việc cô đơn, không bạn bè ,không người thân, suốt ngày chỉ loay hoay với con. Thậm chí đôi lúc mẹ bơ vơ quá, hay sợ ma...mẹ lại đánh thức con dậy. Hoặc bế con trong lòng ngắm cả tiếng đồng hồ, dù khi ngủ con thích lăn lóc chứ không đòi ẵm bồng. Nhưng đã lựa chọn theo tiếng gọi tình yêu thì mẹ phải bằng lòng để vun vén cho gia đình bé nhỏ của chúng ta đúng không con.
Con là cậu bé ngoan, những ngày qua cuộc sống dần đi vào nề nếp cũng là nhờ có con. Mẹ vẫn thường nói với ngoại, mẹ nuôi con như nông dân vậy, không ẵm bồng, không o bế, không nựng nịu nhiều. Những tiện dụng cho một bé bi như đồ chơi, nôi, xe tập đi, ghế rung vân...& vân.. mẹ chẳng sắm cho con gì hết.Dù mẹ lượn lờ hết cửa hàng trẻ em này đến cửa hàng khác. Cái gì nhìn cũng thích mê, cũng thích sắm cho con nhưng mẹ chỉ ngắm thôi. Hì hì.., hông phải mẹ keo kiệt với con nhưng mà mẹ chỉ muốn mua những thứ thật cần thiết thôi, vì ngày xưa mẹ cũng tồ tồ lớn lên. Cung cấp nhiều tiện ích quá con lại thành công tử, cứ bình dân mà lớn rắn rỏi, chắc da chắc thịt con nhé. Bố thì cái gì cũng muốn mua cho con, bố nói không muốn con thua thiệt ai hết. Nhưng mẹ rất cứng nhắc với những nguyên tắc của mẹ, con cần phải được rèn luyện đi vào nề nếp.
Sắp tới sinh nhật ngoại cũng là con tròn 6 tháng, ngoại sẽ vui lắm nếu ở đây để chứng kiến từng ngày con thay đổi. Con đã biết rất nhiều trò, 5 tháng con tự ngồi để tắm nước lạnh dội thẳng nước từ đầu đến chân, con thích chơi xí cọ cười nắc nẻ,làm mặt xấu yêu lắm, con biết sợ người lạ...chỉ sợ người mập/đen/xấu thôi hihi. Tròn 6 tháng con ăn dặm giỏi lắm rồi, 1 chén cháo đặc đầy, ăn rau và thịt riêng. Con mọc răng cửa hàm dưới rồi nhé. Tay và mông chổng lên từ hồi 5 tháng..muốn bò lắm rồi nhưng chỉ chổng mông lên rồi lại cắm đầu xuống đất.. Ôi, con biết nhiều trò lắm, làm mẹ ngạc nhiên suốt. Không thể kể hết ra đây được, những khó khăn như được bù đắp mỗi khi mẹ nhìn ngắm con chơi đùa.
Mẹ nuôi con trong mò mẫm....hễ điều gì không biết, người đầu tiên mẹ hỏi là chú "Gút Gồ". Bố xót xa khi đôi lúc con không chịu ăn, nhưng mẹ không bao giờ ép con vì mẹ luôn tâm niệm rằng " Nuôi con cứ phải từ từ, cũng như trăng rằm khi tròn sẽ phải tròn thôi.
Con 6 tháng chỉ mới ê a "papa, mama, baba" chứ chưa biết nói chúc mừng sinh nhật ngoại. Hứa sang năm, gia đình mình về thăm ngoại. Con phải nói chúc mừng sinh nhật ngoại, ôm ngoại và hôn ngoại nữa nhé. Mẹ biết, ngoại không ẵm bồng con nhiều như mấy anh chị ở nhà. Nhưng con không thua thiệt đâu, vì con cũng đã kịp xí một vị trí trong lòng ngoại rồi. Ngoại yêu con nhiều lắm biết không Rô ơi !!
Mẹ và bố tuy khác biệt về văn hóa, ngôn ngữ, nhưng máu chảy trong người con là 2 dòng máu Việt-Ấn.Và con đến với thế giới này bằng tình yêu chân thật nhất, 3.5 năm yêu nhau và 1 năm vợ chồng mẹ biết một điều nếu không lựa chọn bố làm chồng thì mẹ đã sai lầm.Mẹ vẫn hay đùa...chính con là người đã lựa chồng cho mẹ và chọn bố cho con. Bố hay nựng mẹ bảo là "cục vàng", rồi khi mẹ hờn bố bảo "cục ị " nhưng dù gì đi nữa bố bảo mẹ vẫn là "cục cưng...cưng cưng nhất của bố " hihi.
Mẹ sẽ cố gắng dung hòa và dạy bảo cho con những điều tốt đẹp nhất từ 2 đất nước. Khi con mới hình thành trong bụng mẹ....mẹ đã biết con là một phần của cơ thể mẹ không thể tách rời. Mẹ vẫn muốn nói một điều xưa cũ mà bất cứ ai làm cha mẹ cũng muốn nói : Con là những gì quý báu nhất.
Từ khi con chào đời đến giờ mẹ bỏ mất thói quen viết nhật kí cho con, phần vì toàn những chuyện đau buồn , phần vì bận rộn. Nhưng mẹ quyết định từ mai sẽ tiếp tục viết để lưu lại những khó khăn mà gia đình chúng ta đã và đang đi qua như là một hành trang trong cuộc sống cho con sau này trên đường đời nhé. Cũng từ khi con còn trong bụng, mẹ đã cảm thấy trở thành mẹ quả là một điều lớn lao, mới hiểu được hết công lao chăm bẳm của ngoại.Chắc chẳng muộn để nói rằng " Có nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ". Còn rất nhiều điều về ngoại, mà mẹ sẽ kể cho con khi con biết thích nghe chuyện ngày xửa....ngày xưa như hồi mẹ hay nghe từ bà cố và bà ngoại nhé.
Bố mẹ rất yêu con, yêu con mỗi ngày nhiều hơn.:Kiss:
À, em ở Tampines. Gần nhà cũng có vài tiệm nhưng em đang phân vân chọn mặt gửi vàng. Sợ cắt xong mặt nhìn ngố bơ ra thì chết. Tóc em đang dài tới eo, muốn cắt ngắn ôm mặt hay tém..hay gì gì đó miễn là ngắn bớt. Các mẹ tư vấn em với nha.
Sẽ còn nhiều thắc mắc nhờ cậy các mẹ dài dài, vì làm mẹ lần đầu mà lại xa nhà nên em mù mờ lắm.
Nhớ lại năm ngoái em ở Sing chỉ được 6 tháng mà buồn lắm, đến gần ngày sanh thì về Vn giờ cũng gần nửa năm rồi. Nhưng sắp tới em qua định cư luôn nên muốn gia nhập hội các mẹ ở Sing để kết bạn, trao đổi cách nuôi dạy bé.
Các mẹ cho em tham gia với nha, khi nào có off thì hú em với. Giờ bé còn nhỏ nên em ít có thời gian online hay chat, xin số dt của các mẹ để tháng sau em qua đó rồi 8. Chứ em k có bà con hay bạn bè gì hết.
Hồi có bầu bên đó thèm ăn đủ thứ món Việt, lại nhớ nhà. Mà ox đi suốt , cả ngày lủi thủi một mình buồn lắm. Giờ lại có bé nhỏ nên em muốn nhập hội mình để học hỏi thêm.
Mẹ dỗ dành sao con cũng không nín, con không ngủ, không bú chỉ có khóc ngằn ngặt và mẹ khóc theo con .
Trời ơi, mẹ ghét bản thân mẹ quá, sao không thông minh ra sớm hơn để kịp thời cứu con .
Làm sao để con bớt ngứa và những nốt đỏ kia dịu xuống.
Ngọai không có điều kiện đỡ đần cho mẹ con mình, mẹ ngày đêm thức cùng con . Những lúc thế này mẹ chỉ cầu mong ba sớm đón mẹ con mình về để mẹ thấy an tâm và an ủi phần nào. Rồi mẹ chỉ biết loay hoay trên diễn đàn để tìm kiếm những lời động viên tinh thần từ những bậc cha mẹ khác, tìm kiếm cách chăm sóc lúc con ốm đau. Mẹ nhận ra lần đầu làm mẹ lại lẻ loi một mình quả là khó khăn gấp đôi khi cái gì cũng vụng về , lóng ngóng.
Tạm dẹp căn phòng ngổn ngang qua một bên, mẹ con mình ngủ phòng khách đêm nay con nha. Mẹ chưa hiểu sâu từ đâu ra mà kinh khủng đến thế. Mẹ lại hại con nữa rồi, tha thứ cho mẹ nha con yêu. Cầu mong trời, ban cho con một giấc ngủ ngon đêm nay.
Mẹ chưa từng gặp thiên thần cũng không biết thiên thần thực sự trông ra sao. Nhưng người ta luôn dành những mĩ từ đẹp đẽ nhất để nói về thiên thần. Mẹ tin rằng công tử bé bỏng của mẹ càng đáng yêu nhiều hơn thế Con trai ơi, mau khỏe mạnh con nhé. Mẹ yêu con.
Chỉ một câu xưa cũ mà tất cả các bậc làm cha mẹ thường nói đó là “Mẹ yêu con nhất , con là tài sản quý giá nhất của mẹ”…Đến giờ khi đã thực sự làm mẹ, mẹ mới thấu hiểu con ý nghĩa thế nào với cuộc đời mẹ.
Con trai bé nhỏ của mẹ ơi, kiên cường lên con nhé. Phải kháng cự lại và sớm đánh tan con virut cúm kia đi. Mẹ yêu con.
Đúng là con bú nhiều lắm, cứ 2 tiếng một lần. Hầu như bé bú nhiều hơn ngủ. nếu ăn ít mà vẫn đủ chất cho con thì mình cũng yên tâm. vì bị bón nên hầu như mình chỉ ăn rau với cơm. cả tuần chỉ ăn thịt cá 2 lần.mà sau khi sinh 1 tháng mình chỉ sút 5kg thôi.
À mẹ nó cho mình hỏi, từ giờ mình có thể uống nước ép chưa? có sợ bé bị lạnh bụng k? và mình có thể trám răng không ?