images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Lệ Quyên không muốn 'chụp giật' để nổi tiếng
Mình luôn thích nghe Lê Quyên hát, đặc biệt là dòng nhạc xưa! Hôm trước mình ngồi ăn đêm ở Lý Tự Trọng, gặp mr Đàm, Dương Triệu Vũ, vợ chồng Lệ Quyên và 2 người bạn khác. Thấy LQ bên ngoài giản dị, xinh đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, mặc váy dài, vai trần, tóc búi cao, trông yêu lắm :x
03:46 CH 21/06/2012
Tôi say nắng...Tôi buồn...
Nó biết...biết hết đấy...:))
Nó chờ cho con mồi say...vật vã...khao khát...nó mới thịt. Con mồi tự nguyện mừ;;)

Đôi khi tớ cũng linh cảm lời bạn nói là đúng. tại vì với tớ, Nắng vẫn vô tư lắm, mà vô tư ngây thơ là "vô số tội". Đôi khi tớ có cảm giác, là nếu nói rằng họ ko có tình cảm với mình thì là ko đúng. Nhưng nói là họ có tc với mình thì hoàn toàn ko phải. Nhưng sợ nhất là như bạn nói: sợ họ biết tình cảm của mình. Như thế thì mình sẽ vô cùng xấu hổ. Hic. Và khi đối phương mà biết thì hậu quả khôn lường...Mình hoàn toàn ko muốn có những sự việc như thế xảy ra
11:55 SA 26/12/2011
Tôi say nắng...Tôi buồn...
Đừng vậy cà phê tháng 10 ơi. Câu chuyện cũ mới chưa đầy hai năm. Hãy cố gắng lên, tìm niềm vui khác đi. Tại sao trải qua những chuyện như vậy rồi mà bạn vẫy say nắng được nhỉ? Hầu hết đàn ông như nhau, đừng trao cảm xúc của mình cho ai để rồi tự mình lại làm tổn thương mình.
Cố lên nhé, nắm tay bạn thật chặt.

Cảm ơn bạn nhé!
Thực ra tớ buồn ko phải vì người kia ko có tình cảm với tớ, cũng ko phải buồn vì chưa thể bày tỏ. Mà tớ buồn chỉ vì thấy mình yếu đuối, vì thấy bỗng dưng mình ko làm chủ dc cảm xúc. Tớ buồn vì cs mình đang có bỗng dưg chông chênh...Khi nghĩ nhiều về một người, sẽ ko thể tránh dc những ghen tuông hờn giận...Tớ buồn vì thấy mình đang bị chi phối bởi những tình cảm đó.
Nhưng tớ vẫn hy vọng rằng mình có thể vượt qua, mình đang cố gắng bám trụ để ko lệch khỏi quỹ đạo. Nhưng khi càng ôm ấp tc trong lòng thì lại càng nhớ. Buồn lắm bạn à
11:52 SA 26/12/2011
Tôi say nắng...Tôi buồn...
Nên kể cho một ai đó có thể để họ sẽ kéo bạn ra khỏi cơn say nắng, nếu chỉ mình bạn trong trạng thái này bạn sẽ không bao giờ thoát ra được, bạn sẽ chỉ tự ru ngủ mình thôi. Và bạn sẽ càng dấn thân sâu vào cái mớ bòng bong bạn tự tạo ra. Lúc ấy bạn sẽ đau khổ hơn vì bạn yêu mà không được đáp lại. Và bạn càng lao vào sâu. Chúc bạn sớm vui vẻ trở lại.

Vì cuộc sống xung quanh với tôi lúc nào cũng như một bức tường. Tôi hầu như ko dám tâm sự những chuyện thầm kín của mình với bất cứ ai, kể cả câu chuyện của vợ chồng tôi hồi trước... Có đôi lúc tôi cảm thấy ngộp thở bới những cảm xúc này, bởi thế tôi mới lên đây tâm sự với mọi người, mong dc trải lòng, dc nói hết những gì mình suy nghĩ, và ít nhất là được giúp đỡ để vượt qua...
11:38 SA 26/12/2011
Những ngày mưa...
Đọc chuyện của c e đã khóc vì e hiểu tâm trạng của c .. rất vui khi cuối cùng mọi chuyện đã tốt đẹp !
Ước gì ... có 1 phép mầu để cuối con đường e sẽ được hạnh phúc !

Mình đã đọc chuyện của mẹ Ken cách đây mấy hôm nhưng ko để lại lời nhắn nào bên topic của bạn. Bởi chính mình cũng cảm thấy trường hợp của bạn thật khó khăn...Hãy thử tưởng tượng qua câu chuyện của tớ, tớ giống như chồng bạn, còn bạn đã từng như chồng tớ...Thật nhiều đau khổ, mâu thuẫn và bế tắc phải ko? Nhất là đàn ông, họ còn tự ái nhều hơn phụ nữ chúng ta nữa. Và khi cơn ghen che mờ lý trí thì tất cả như trong một vòng tròn đen tối, bạn hãy bằng cách nào đó đưa cánh tay ra để dắt anh ấy khỏi sự mộng mị kia. Mình vẫn mong rằng 2 vợ chồng bạn sẽ đủ vị tha, tình yêu, và đủ lý trí để suy xét mọi việc, để ko phải đánh mất những điều ko đáng mất...
Chúc mẹ Ken đủ nghị lực để vượt qua thời gian này một cách dễ dàng hơn.
04:22 CH 17/09/2011
Những ngày mưa...
Thàng 10 là sinh nhật của tôi. Mỗi năm, vào đúng ngày đó, tôi thường thích được ở một mình. Đó là sở thích từ những ngày còn bé, cho đến khi lên cấp 3, học Đại học, và cho đến bây giờ, dù cho thời gian đó có đang yêu ai đi nữa thì tôi vẫn thích cái khoảnh khắc được ở một mình như vậy. Thế là một sinh nhật nữa lại sắp đến rồi, tôi ko buồn mà cũng chẳng vui, ko còn cái thời mong chờ chàng hoàng tử mang hoa đến trong đêm, dù chàng hoàng tử tôi mong ước nhiều phần giống trong phim hay tiểu thuyết hơn là có trong thực tế. Có lẽ là giống bạn Lee min ho trong “vườn sao băng” và “city hunter”, hay như Prang trong tiểu thuyết “legend of porasitus”… Đôi khi tôi cười vì đến tuổi này vẫn còn xì tin quá độ, nhưng đúng là tôi thích những nhân vật nam như thế. “Như thế” là thế nào thì tôi lại ko diễn tả được, thật buồn cười phải ko?
Đúng 5 tháng rồi tôi mới vào lại forrum này, dường như tôi quá vô tâm chăng? Khi mà lúc tôi buồn, những người ko biết mặt biết tên đã ở bên sát cánh cùng tôi. Từng lời từng chữ của mọi người trong đầu tôi luôn ghi dấu. Vậy mà khi chuyện của mình qua đi, tôi lại gần như ko chia sẻ với bất cứ chuyện của 1 ai…Tôi không lý giải được, nhưng tôi nghĩ rằng nó gần giống như việc ngày ngày khi đọc bài báo về những em bé bị bỏ rơi, những mảnh đời khốn khổ, thì tôi không dám đọc kỹ, không dám đọc nhiều, mà chỉ âm thầm chuyển một chút tiền nho nhỏ giúp đỡ họ. Tôi sợ rằng khi đọc những bài báo đó, nhìn những tấm ảnh đó, lại càng thấy cuộc sống này quá thương tâm… Và cũng có lẽ, khi tôi quyết tâm đi tìm sự bình yên cho tâm hồn mình, tôi đã không đủ can đảm để đọc những topic buồn hay rối lòng trong wtt…tôi cần sức mạnh để vực mình dậy trước khi có thể đưa ra lời khuyên thấu đáo cho 1 ai đó…
Cho đến hôm nay, phải, cho đến một ngày mưa như cái ngày tôi mở topic này, tôi lại quay về đây, và thật ngạc nhiên là có bạn lại quan tâm câu chuyện của tôi, kéo nó lên trang đầu…và tôi tự cảm thấy rằng mình ko nên im lặng, mình nên viết tiếp, chia sẻ về quãng thời gian vừa qua, xem như một lời cảm ơn tới mọi người…
Vào đúng cái ngày tôi post cái comment cuối cùng lên đây. Mẹ đã quyết định nói chuyện với anh ấy. Tôi đã ngăn cản mẹ, bởi tôi sợ anh tự ái sẽ nổi khùng, vì xưa nay, chuyện vợ chồng anh ko chia sẻ với bất cứ ai trong gia đình anh. Anh sống nội tâm và kín đáo. Nhưng mẹ bảo “Mẹ biết nên nói những gì, mẹ biết nó cũng rất quý trọng mẹ, con yên tâm. Dù ko thể tốt hơn thì vẫn phải có 1 cách giải quyết nào đó cho cuộc sống bế tắc này của con”.
Rồi mẹ và anh nói chuyện qua điện thoại rất lâu, sau đó tôi được nghe mẹ kể lại câu chuyện một cách đầy đủ. Mẹ tôi là người tế nhị, mẹ chỉ hỏi 2 con có điều gì thì nói cho mẹ biết, mẹ cảm nhận được 2 đứa ko mấy hạnh phúc. Và khác với tôi dự đoán, anh nói chuyện với mẹ vợ bằng sự kính trọng, bình tĩnh, và hết sức chân thành. Anh nói với mẹ tôi “chuyện với cô bạn ấy dù có thế nào cũng là chuyện đã qua. Bọn con đã kết hôn, con thực tâm chỉ muốn vun vén, chăm sóc cho gđ. Nhưng vợ con ko tin tưởng, hay ghen , không khí trong nhà luôn căng thẳng, mệt mỏi. Suốt 2 năm trời ròng rã như thế, con thực sự ko thể kiềm chế những cơn nóng giận…”. Mẹ tôi chỉ nói “mỗi người có một nỗi khổ riêng. Con mẹ cũng bồng bột và nóng nảy. Nhưng con thử nghĩ xem, bước chân đi lấy chồng đã gặp phải cú sốc như thế, giờ 2 đứa cũng ngủ riêng, đêm hôm 1 mình, là người phụ nữ, nếu con làm như thế thì vợ con ko thể vui vẻ mà sống được đâu…” Anh nói anh ko muốn ngủ chung, là do cả 1 quá trình dài vợ chồng ko vui vẻ, ko làm việc được, ko sống cs bình thường như bao người khác được. Nhưng anh có nhờ mẹ nói với tôi, là hãy tin tưởng ở anh, hãy vui vẻ vô tư mà sống… Khi đó chúng tôi không nói chuyện trao đổi trực tiếp với nhau nên nhờ mẹ nhắn với tôi như vậy.
Hôm đó anh về nhà, tuyệt nhiên ko kể gì chuyện đã nói với mẹ tôi, cho đến giờ vẫn vậy. Nhưng từ hôm đó đến giờ, anh vào ngủ cùng 2 mẹ con. Tôi thì dần nguôi ngoai, cuộc sống đi vào ổn định…rồi công việc cuốn tôi đi…Dần dần, tôi cảm thấy trong lòng rất là nhẹ nhõm… Tôi nhận ra rằng, tôi đã vì anh mà thay đổi mình quá nhiều, từ lời ăn tiếng nói cho đến cách nghĩ, cách làm, vui khi anh vui và buồn theo khi anh tỏ ra khó chịu…. Và rõ ràng kết quả của nó không như mong đợi, chúng tôi dần xa cách nhau hơn. Và từ ngày hôm đó, tôi sống khác đi, tôi vui vẻ làm những điều mình thích, trao đổi công việc với anh một cách tự nhiên thoải mái, tôi cũng chân thành nói với anh về tài chính gia đình… Khi thấy tôi cởi mở hơn, thấy tôi sống vui vẻ và hôn nhiên hơn, ko lặng im đến đáng sợ như trước, ko giữ mình quá lạnh lùng xa cách, không đau khổ đến nỗi mất hết nét tươi vui, thì tôi cảm thấy như chồng tôi đã trở về như con người anh của những ngày đầu tiên…Tôi thấy anh cười vui, thoải mái, tôi thấy anh ăn cơm nhiều hơn, ngon miệng hơn, thấy anh ngủ ngon hơn, ko còn trằn trọc, và nhất là tôi thấy anh chia sẻ với tôi nhiều điều trong cuộc sống, dù ko quá nhiều bởi tính anh vốn thế…nhưng tôi thực sự thấy sự vui mừng nơi anh, cảm nhận được sự âu yếm, tôn trọng, và tự hào về vợ…Rồi cứ như thế, cuộc sống ái ân của chúng tôi lại trở về như xưa, anh hoàn toàn thoải mái khi chúng tôi bên cạnh nhau…
Cho đến giờ, thời gian hạnh phúc này đã kéo dài được tròn 5 tháng, 5 tháng – với người khác có lẽ là ngắn ngủi, nhưng với chúng tôi, đó là một kỷ lục. Một hạnh phúc tự nhiên, bởi ko hiểu sao, tôi thực sự thấy cõi lòng mình thanh thản. tôi hiểu anh hơn và sống đúng với chính bản than mình.
Khi ngồi gõ những dòng này, tôi cảm thấy hồn mình nhẹ như không. Tôi cũng ko hiểu sao, tự nhiên mọi ghen tuông trong tôi gần như biến mất, chỉ còn chút vết sẹo đủ để nhói đau hay thi thoảng nghi ngờ…nhưng có lẽ là tôi tin ở chông tôi, tin sự chân thành khi anh nói chuyện với mẹ tôi…Và chồng tôi có lẽ cũng chỉ cần như thế, chỉ cần gia đình đúng nghĩa là một mái ấm, trở về nhà thì có thể trút hết bực bội trong công việc hàng ngày.Anh lên kế hoạch đi du lịch cho cả nhà, đi chọn từng món đồ chơi cho con, đi đâu cũng đưa vợ đi theo… Dù trong 5 tháng đó có đôi lần xảy ra to tiếng cãi vã, nhưng tôi cảm thấy nó bih thường như những đôi vợ chồng khác, nói xong rồi thôi, ko gây chấn động như thời gian trước đó…
Và thật kì lạ một điều là giờ tôi ko thấy sợ mất anh. Vì tình yêu trong tôi giờ đã chiếm nhiều phần bởi lý trí? Hay vì tôi đã tin tưởng ở anh? Tôi không biết nữa, nhưng thực sự tôi như cởi bỏ được xiềng xích bởi sự ghen tuông , đau khổ, tự làm khổ chính bản thân mình.
Tôi là người lãng mạn, nhưng tuyệt đối không mợ mộng viển vông, vì thế ko dám thần thánh hóa hạnh phúc mà mình đang có. Thực ra, tôi vui ko phải vì chồng tôi giờ đã trở lại, mà tôi vui vì tôi như một con chim sẻ lạc lỗi, đã tìm được ánh sáng ửng hồng sau ngày mưa bão, tôi biết nên bay thế nào, bay về về đâu, và tôi thấy nắng thấy gió quanh tôi, biết rằng người đó không phải là cả thế giới, mà còn phải sống, thực sự sống vì mình…
09:59 SA 16/09/2011
Thùy Dung, “tình cũ” của Công Vinh giờ ra sao?
Chả biết luật báo chí có quy định về việc tự ý đưa ảnh trên blog cá nhân của ngta để đưa lên báo mà ko có sự đồng ý của chủ nhân ko nhỉ? tớ nhớ ngày xưa em Diệp Chi bị tờ Ngôi sao (hình như thế) lấy ảnh và lời lẽ trên blog cá nhân để xào thành một bài báo, ngụ ý là DC khoe chuyện tình yêu, công khai chuyện ty, thế là vụ này DC làm đến nơi đến chốn. Tớ phục!
Còn thì ghét cái giọng điệu bình luận cứ như là "biết rõ lắm" của mấy bài báo kiểu này. CV nổi tiếng hay ko cũng là người bình thg, yêu nhau rồi chia tay thì có ti tỉ lí do. thế mà pv đưa mấy cái ảnh từ hồi anh í còn đi dép lê, bảo là hồi đó "chân chất" nên hạnh phúc với em Dung, giờ thành "ngôi sao" thì bạc tình, đào hoa, đá em ấy. Chưa kể là tớ cũng có biết về em D này, và cũng có biết kha khá chuyện của nàng với CV, nhg xin phép ko đưa ra bình luận về lí do họ chia tay nhé!
Mình mà là người nổi tiếng thì chắc những câu chuyện tình yêu "thường như trái đất" của mình cũng dc lên báo với bao tình tiết li kì mất.hihi. Túm lại, cứ viết báo kiểu này chắc ai cũng làm báo dc hết!
05:35 CH 23/04/2011
Những ngày mưa...
Rồi một ngày cơn mưa ấy không còn là cơn mưa yêu thương bình thường nữa. Tầm tã và day dứt. Ta thấy trong đó một cô ngốc kiên quyết bước đi.

Sao đọc cái cm này của bạn mà cafe cứ chảy nước mắt...?
06:38 CH 15/04/2011
Những ngày mưa...
Buồn nhỉ?
Muốn viết nhiều mà chẳng biết viết gì.
Đôi khi thấy mình như muốn phát điên. Anh chắc cũng cảm thấy như thế. Vì cứ vui vẻ được một thời gian là lại cãi nhau, rồi lạnh lùng, ko ai nói gì với ai - ngoại trừ con...
Cả em và anh đều cảm thấy bế tắc, vì ko thể nào hòa hợp, ko thể tạo nên một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Anh không bao giờ chia sẻ bất cứ điều gì với em, chuyện công việc, chuyện tài chính. Em ko biết vp anh ở đâu (em cũng ko cần biết, có điều khi chuyển vp mấy tháng trời, em hỏi rất vô tư là "ơ, sao anh ko nói với em", thì anh bảo "việc gì mà tôi phải nói với cô"?) và có lần tình cờ đến tòa nhà đó có việc, thì về bị anh dằn hắt, nhìn thấy mặt em anh ko dừng lại hỏi nửa lời, anh nói em "đi mà tìm hiểu, đi mà theo dõi"...
Em ko biết một tháng anh kiếm được bao nhiêu tiền, em cũng ko bao giờ hỏi vì em luôn tôn trọng những điều đó. hàng tháng, anh đưa em một khoản tiền nho nhỏ, em ngoài lương ra vẫn phải kiếm thêm thì mới đủ hết cho những chi tiêu trong gia đình, cũng ko phàn nàn một câu. Chồng em có thể ko kiếm ra tiền - em ko trách, nhưng nếu chồng em làm ra tiền nhưng ko bao giờ chia sẻ, ko lên kế hoạch tài chính chung cho gia đình, cho tương lại, mà chỉ đưa đủ để "góp gạo thổi cơm chung" thì em thấy rất thất vọng, bởi dường như anh ko tin tưởng vợ, nên ko chia sẻ và ko bao giờ đưa tiền dư dả để em tích cóp...
Những ngày vợ chồng vui vẻ và hòa thuận, anh tỏ ra hài hước, thoải mái, và nhẹ nhàng với em. Đó là khi em cũng dịu dàng và nhẹ nhàng, là khi em nén hết tất cả vào trong, ko phàn nàn bất cứ một điều gì về anh. Mà từ ngày lấy nhau, em cũng ít khi phàn nàn về anh lắm, lại càng ko có chuyện cáu gắt hay bực bội với anh, bởi cảm giác chúng ta đối xử với nhau như "khách", bởi chỉ cần em như thế, là anh lại nói em "ko biết cư xử, tính tình nóng nảy, ko tế nhị..." Có vẻ như anh cần một người luôn đồng thuận, và ko được có bất kì ý kiến gì anh.
Dạo này anh hay đi xe của cô ấy về, gửi ở bãi đậu xe. Em biết. Nhưng em ko nói. Vì ko muốn phá vỡ bầu không khí vui vẻ của gia đình. Em lại nghĩ: ừ thì 2 người làm cùng nhau, đi cùng nhau rồi anh đi xe họ về là chuyện bình thường... Cái gì em cũng cố nghĩ cho nó về mức "bình thường" anh ạ. Nhưng lần này em thực sự thấy đau, thực sự bị tổn thương. Em ngồi cạnh anh, và chỉ nói đúng 3 câu "sao dạo này anh hay đi xe chị ấy về thế?", anh hỏi "xe nào?", em nói "em biết chứ, em đã nhìn thấy rồi", xong em đứng dậy đi vào, em cảm thấy cuộc nói chuyện đó là hoàn toàn chừng mực, ko có vấn đề gì, trước đó 2 vợ chồng vẫn đang vui vẻ hạnh phúc. Sau đó 1 lát, anh đi vào, chỉ vào mặt em: "Từ ngày mai, tao đi xe nào về thì mặc tao, mày ko có quyền can thiệp". Em choáng, em nhìn thẳng vào mặt anh, ko khóc. Anh túm lấy tóc em lôi ra ngoài, em ko cản, cũng ko nói gì, tự nhiên con khóc ré lên, anh thả ra rồi đi ra ngoài. Em ngồi thẫn thờ. Chồng em, người vừa vui vẻ với em đây ư? Và em tự hỏi: câu nói của mình có gì sai ư? Và từ hôm đó đến nay, đã 2 tuần rồi, chúng ta ko nói chuyện. Vì em sai? em đã nói những điều ko được nói, hay sự việc căng thẳng đến mức này là do ai? có phải anh đã phản ứng thái quá với em ko?
Đã có lúc, em ước mình có một bằng chứng rõ ràng về việc tình cảm của anh và người ấy, chỉ cần có thế, em sẽ dứt khoát chia tay. Mà cũng chỉ có thế, em mới có thể được nuôi con. Bởi em biết, anh yêu con vô cùng, anh sẽ không bao giờ chấp nhận ly hôn. Mà nếu có ly hôn, anh cũng sẽ làm mọi giá để được nuôi con.
Đôi khi, ước mình can đảm như mẹ be_Bee, có thể dứt khoát mà ra đi một lần. Nhưng vì cái gia đình này, dẫu sao nó vẫn còn êm ả quá. Dẫu sao anh và em đều là những người có trách nhiệm. Anh hầu như không bao giờ về muộn, luôn vui chơi lành mạnh, luôn quan tâm và dạy bảo con, luôn hiếu thảo với 2 bên gia đình. Anh ko xấu. Anh rất tốt.
Anh chỉ gia trưởng, và không yêu em.
Với những lí do đó, nếu em nhất quyết chia tay, trong mắt mọi người trong gia đình em sẽ là người xấu, ko biết phải trái, bởi anh đạo đức thế cơ mà, tốt thế cơ mà, thương con thế cơ mà??? Nhưng anh ạ, điều cơ bản nhất của một cuộc hôn nhân thì em ko có được. có bao giờ em được khóc trên vai anh, có bao giờ em được nằm cuộn tròn trong vòng tay anh? Có bao giờ được một câu hỏi "em có mệt ko"? có bao giờ có một sự giao thoa chia sẻ nào trong cuộc sống? Không, không có bất kì điều gì cả. Từ ngày lấy và yêu anh, em cứ lủi thủi một mình trên con đường đời, em cô độc và thèm được yêu thương...
Anh ngủ riêng, quanh năm anh ngủ riêng, thi thoảng vào với em. thi thoảng lắm mới có một lần ân ái. Đôi khi em nhìn lại mình. Em đẹp - không phải em tự nhận, mà mọi người đều nói thế. Em biết khi em ở cơ quan, em đi ra đường, sẽ có nhiều ánh mắt nhìn vào. Đàn ông, em chẳng biết họ có yêu em ko, nhưng họ có thèm muốn. Nhưng bước chân về nhà, là vợ anh, ít ai biết được rằng sau cánh cửa buồng ngủ, hàng năm nay rồi, chỉ có em với con? ngày nắng cũng như mưa, buồn cũng như vui. Có chuyện gì ko vui thì nằm ôm gối khóc, có chuyện gì mẹt nhọc thì tìm một giấc ngủ sâu...Đêm, anh chỉ vào khi con khóc - anh thương con mà. Còn em, không biết bao nhiêu lần nói chuyện, anh vẫn ngủ ở căn phòng khác. Khi em hỏi tại sao, anh nói anh mệt, anh căng thẳng, anh ko ngủ được, để acho anh yên. Khi em hỏi câu thứ 3, thì anh sẽ quát "hỏi gì mà hỏi lắm thế, mặc kệ tao..."
Có những lúc, em ko nhận ra em của ngày hôm nay. Những điều vô lý dần trở nên hợp lý. em thỏa hiệp với sự hắt hủi> em thỏa hiệp với sự lạnh lùng? em của ngày xưa ko như thế. Em bị anh át vía? Hay em đã dánh mất mình? Không phải em sợ ly hôn. Em đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng . Em mạnh mẽ lắm, Nhưng em lại ko chủ động được. Vì em ko có lí lẽ, em ko biết nói sao với 2 bên gia đinh. Nhưng chỉ cần anh nói 1 câu muốn ly hôn, em sẽ sẵn sàng ra đi, ko nuối tiếc. Nhưng để em chủ động, em có làm được ko? Đôi khi nhìn con, lại ko muốn tước đi của con một người bố tốt. Lại tự dặn lòng mình: thôi thì cố gắng, chồng mình là người tốt nhg hơi gia trưởng, mình nên nhịn một tí thì hơn..Và cứ thế, em dần dần thỏa hiệp với cách mà anh đối xử với em...
Cô nói với em, em nên tìm một bờ vai khác. ko vì gì cả, chỉ cần người đó chia sẻ được với mình...Trong một hoàn cảnh sống nào đó, ta nên tìm cho mình một con đường tốt nhất có thể. Nếu em ko thể ly hôn, hay ít nhất là hiệnt ại chưa thể ly hôn, thì cũng ko nên sầu bi quá, để rồi làm ảnh hưởng đến sức khỏe, tâm lý của bản thân, hãy tìm một bờ vai nào đó...
Em ngồi nghĩ lại, em buồn, và bế tắc... Dạo này em hay đi làm sớm, thích nhìn căn phòng trống vắng lúc chưa có ai, trống vắng y như lòng mình vậy... Có những lúc, 3 năm yêu và cưới nhau như đoạn phim chạy nhanh qua đầu em...em thấy choáng váng và cạn kiệt sức lực...
03:43 CH 15/04/2011
Em đã viết xong Đơn xin ly hôn...

Mà em xin lỗi chị, "chị có nhiều thời gian rảnh lắm ah?". Như em chả thấy có thời gian mà nghĩ lung tung chứ ở đấy mà nghi ngờ, theo dõi chồng. Ngoài thời gian đi làm em còn phải đi học thêm, đi tập earobic, shopping cf với bạn bè, đi làm đẹp, đọc sách... rùi còn rất nhiều kế hoạch làm việc, kinh doanh, du lịch và đặc biệt là thời gian toàn tâm toàn ý cho con.
Cuộc sống có bao nhiêu điều thú vị mà thời gian thì ít lắm.

Mình không có nhiều thời gian rảnh bạn rạ. Một tuần của mình luôn chất ních bởi nhiều kế hoạch công việc, kinh doanh, hỗ trợ một vài dự án của bạn bè, gặp gỡ đối tác, đi mua sắm, làm đẹp, và dành thời gian cho con...Mình cũng ko rảnh rỗi chỉ để ngồi vẽ ra chuyện này chuyện kia, ghen tuông vớ vẩn với chồng mà nghĩ ngợi làm gì. Nghe bạn nói, có vẻ như bạn chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh như mình, hay như một người phụ nữ nào đã bị tổn thương vì bị chồng ngoại tình.
Ở đây, mình ko muốn phân trần với bạn rằng tại sao mình bị tổn thương. Mình ko muốn nhắc lại những sự thật phơi bày trước mắt mình khi mới hạnh phúc sau đám cưới chưa được đến 1 tháng, và phải đeo đuổi nỗi đau đó đến hết cuộc đời này, bởi chồng mình chưa một ngày nào rời xa người phụ nữ kia??? Mình chỉ muốn nói với bạn rằng, ko phải mình ko nghĩ được như bạn. Nhưng để làm được như thế, để quên nỗi đau của mình đi mà sống vui trong hoàn cảnh đó, thì ko phải chuyện dễ dàng.
Dẫu sao, cũng cảm ơn bạn vì đã hiểu rằng mình đang muốn thay đổi. Bởi vì sao? Bởi vì lâu nay mình vẫn băn khoăn giữa hai con đường: cố gắng hay từ bỏ? Khi ta chưa biết nên theo con đường nào, thì sẽ rất hoang mang và manh động.
Mình cũng rất mong có được cuộc sống thoải mái và tinh thần lạc quan như bạn.
08:24 SA 31/12/2010
Em đã viết xong Đơn xin ly hôn...
Tự nhiên hôm nay lại muốn viết gì đó...
2 hôm nay trời mát mẻ, có lúc ngủ dậy lại thấy lất phất mưa...em thích mùa đông, em thích mưa...và những ngày vừa rồi, em lại có cảm giác mình là người thích cô đơn nữa??? Mỗi tối, sau khi nhóc con đã ngủ (ông xã ngủ riêng), em lại ngồi thêu thùa, em thấy ko buồn, em thấy căn phòng ấm cúng và đầy đủ...
em đã xác định với bản thân mình rằng, giờ niềm vui và nỗi buồn của em sẽ gắn với những công việc khác, ko gắn với anh ấy nữa, em thấy thoải mái hơn...
hôm qua, em đi mua thẻ tập aerobic. em sẽ cố gắng đi tập 1 tuần 3 buổi, em ko làm điều đó để thoát ra khỏi gia đình, ko phải để ít thời gian nghĩ đến anh, hay để chứng tỏ điều gì cả, đơn giản là vì em muốn tốt cho sức khỏe và tinh thần của em. Đôi khi em nghĩ lại, em còn trẻ, còn có sức khỏe, cv ổn định, con cái xinh xắn ngoan ngoãn, là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi...
em nghĩ về cuộc hôn nhân của em. vẫn còn nhiều dấu chấm hỏi, còn nhiều mâu thuẫn và khúc mắc, nhưng em thừa nhận, trong những mâu thuẫn đó, ko phải ko có lỗi của mình. Lỗi của emlà đã làm mọi thứ ngày càng căng thẳng, lỗi của em là ko nhìn vào mặt tích cực của cuộc sống...
nghĩ được như thế, em thấy em thanh thản hơn.
...
Những ngày vừa rồi, chồng em đã chủ động nói chuyện với em. Khi mà em ko còn muốn để tâm đến anh í nữa, thì trong bữa cơm, trong lúc xem ti vi, anh ấy đã nói chuyện với em nhiều hơn, chủ động kể những câu chuyện về bạn bè, bình luận về nhiều sự kiện. Em, với phép lịch sự, vẫn đáp lại nhẹ nhàng, vui vẻ. Rồi có hôm nhà hàng xóm mời sang ăn cơm, lúc đó em đã ăn rồi, nhg anh í vẫn hỏi em có sang một lúc cho vui ko, em bảo "anh cứ sang trc đi", một lúc sau ko thấy em đâu, anh ấy lại chạy về gọi...
Nói chung, em thấy anh í mỗi lúc tức giận và bực bội, thường nên để cho anh í tự nguôi ngoai...
@ chị panda: đó cũng chínhs là câu hỏi mà em vẫn tự hỏi. bởi vì lúc bình thường, anh ấy đi về nhà lúc nào cũng trêu đùa em rất vui vẻ, thi thoảng nhìn trc nhìn sau ko thấy ai thì "sờ soạng" tí, là người ko thích đi đâu hay ko thích mua quà, nhg với em, nếu em thích gì anh ấy sẽ cố gắng, hoặc nếu ko đòi hỏi gì, khi đi công tác anh ấy cũng hay nghĩ ra cái gì đó để tìm mua tặng em. Nếu trong cs em có gì đó khiến anh ấy bực mình, thì anh hoặc là ko nói, hoặc là góp ý rất tế nhị, nói 1 câu là xong luôn... thế nên khi anh í tức giận, nói ra những suy nghĩ xấu về em như vậy, em cảm thấy rất bất ngờ và thất vọng.
xét cho cùng, chồng em là người rất tốt, ko đến nỗi tệ như những gì mọi người cảm nhận ở trên kia. Nếu người chồng khác có khuyết điểm, thì chồng em cũng thế thôi, và khuyết điểm của anh í là đôi khi hơi cực đoan, tư tưởng cũ, quá nặng về gia đình...
@ be bee: ko hiểu sao tớ cứ có cảm giác là be bee bằng tuổi tớ. cũng chưa đọc dc những post của bạn về chuyện tình yêu, nhg nghe các mẹ nói như thế là mình vui cùng bạn lắm. Ngày xưa những ý kiến của bạn lạnh lùng và rắn rỏi, đôi khi khiến tớ sợ, nhg dạo này đúng là tớ thấy khác nhiều rồi. tặng hoa cho mẹ nó :Rose:
Nhà em giờ không khí đã vui vẻ hơn, và phần lón là nhờ...sự chủ động của anh ấy...
em vẫn đang trên con đường "giác ngộ" lại cách yêu, cách nghĩ, cách sống của bản thân.
Trước đây, em oán trách anh ấy quá nhiều. Giờ em nhận ra, em đang đổ hết lỗi của người khác cho việc mình ko hạnh phúc.
trước đây, em tự dằn vặt mình tại sao anh ấy ko tin em, tại sao nghi ngờ em. Nhưng rồi em nghĩ lại, mình đã có một ngày nào thử tin anh ấy? đã một phút nào ko dò xét về mối qhe của anh ấy?
Trước đây, em cho rằng sao anh ấy ko yêu em? sao anh ấy ko dành cho nhiều tc như với ngkhac? giờ nghĩ lại, ko ai có nghĩa vụ phải yêu thương em, ko có ai là có nghĩa vụ "phải" tốt với em, có lẽ em phải xem lại nhiều vấn đề, có thể em nghĩ em đã yêu anh ấy, hết lòng hết sức với anh ấy, nhưng thực tế những gì họ cảm nhận dc thì ko như vậy. Bởi nếu yêu, thì chắc là ko ai làm khổ người mình yêu như cái cách em dằn vặt anh í mỗi tháng 3 lần trong suốt 2 năm như vừa rồi...
cho nên em mới nói, em vẫn chưa giác ngộ hết về cách nghĩ, cách yêu, cách sống của mình...
09:05 SA 30/12/2010
Em đã viết xong Đơn xin ly hôn...
Em còn có một nỗi lo, là nếu chồng em biết chuyện em tìm gặp chị kia để nói chuyện, thì chắc chắn ông í sẽ quy kết em là người: KO CÓ VĂN HÓA, CHỢ BÚA, MƯU MẸO, GIAN TRÁ... :) Anh ấy là như thế đấy ạ.
Trong cuộc nói chuyện đó, em đã nói với chị í rằng, em mong là chị sẽ ko kể chuyện này với chồng em, bởi anh í có tính tự trọng rất cao, chắc chắn sẽ tự ái, khi đó, nếu em muốn hàn gắn thì cũng khó (nói xong em mới thấy em bị hớ, tự nhiên mang điểm yếu của mình ra cho đối thủ biết).... Tuy nhiên, đúng là chị í ko nói lại với chồng em thật. Trong con mắt khách quan của em, chị í là người "chơi đẹp", chứ ko phải là dạng tiểu nhân như một số nhân vật thứ 3 khác. Tất nhiên ko nói trước được điều gì cả, nhưng em vẫn đánh giá cao chị í....
Đôi khi, em muốn trong lúc căng thẳng này, em sẽ kể hết với anh ấy mọi chuyện cho nhẹ lòng, muốn ra sao thì ra, nhg chỉ sợ đổ thêm dầu vào lửa, bởi vì anh ấy chắc chắn sẽ ko bgio tin em. Nếu anh í đem chuyện hỏi lại chị kia, và chị kia nói gì bất lợi cho em, thì chắc chắn anh í sẽ ngay lập tức tin chị ấy, ko bao giờ tin em...
vậy thì em nên xử sự thế nào đây. Khi địch chưa động thủ thì mình cũng nên như thế, các chị nhỉ? còn nếu một ngày nào đó chị í nói với chồng em, anh í mang ra để xúc phạm và mất hết tình cảm với em, thì em cũng bơ luôn, khi đó người đàn ông này thực sự ko còn gì để em phải cố gắng hay yêu thương nữa....
Các chị nói xem, em nên làm sao?
06:52 CH 28/12/2010
Thêm một single mom
Mình ko biết hoàn cảnh của bạn, nhưng về phía cá nhân mình, lúc tức giận mà ko kiềm chế được, người ta chỉ muốn nói những lời cay độc mà thôi.
Mình, chồng mình, đều là những người nhẹ nhàng, học thức, ko bao giờ nói lời thô thiển, nhưng có 1 lần cãi vã, chồng mình ko kiềm chế dc nên đã "m - t" với vợ. Mình cũng sốc, cũng đau, choáng váng....nhưng rồi mọi thứ đi qua, mình nhận ra rằng lời nói lúc đó chỉ gây tổn thương cho nhau mà thôi, ko nên để bụng, tất nhiên cũng ko nên tha thứ dễ dàng quá.
Sau lần đó, tất nhiên là dù cãi vã thế nào, bọn mình cũng ko bao giờ lặp lại lời nói đó, có lẽ vì đã nếm trải một lần nên ai cũng sợ.
Mong mẹ nó hãy bình tĩnh, sáng suốt, đợi diễn biến một thời giannwuax xem thế nào...
06:39 CH 28/12/2010
Em đã viết xong Đơn xin ly hôn...
Bạn cafe tháng 10 ơi, có lẽ VC bạn nên cùng đến chuyên gia tư vấn đi, cả 2 đã không thể cùng ngồi lại để nói chuyện và tháo gỡ thì đến chuyên gia tư vấn có lẽ là giải pháp tốt trong lúc này (nhưng quan trọng là anh chồng có chịu...cùng hợp tác hay không đây???)

Tất nhiên là anh ấy ko hợp tác đâu bạn ạ. việc ngồi lại nói chuyện giữa hai vợ chồng đã khó rồi, huống hồ là gặp người ngoài....anh nhà mình cố chấp lắm...
06:24 CH 28/12/2010
Em đã viết xong Đơn xin ly hôn...
Mình đọc một hơi hết 13 trang, kinh thật.
Mình thử phân tích câu chuyện của cafe như thế này, các mẹ xem thế nào nhé:
1. Câu chuyện bắt đầu từ việc chồng Cafe có một "tri kỷ". Không cần biết quan hệ của họ đi đến đâu, nhưng rõ ràng là chồng CAfe sai rồi.
2. Cafe dằn vặt. Chồng vẫn cố gắng vui vẻ.
3. Cafe vẫn dằn vặt. Chồng chán dần. Quan hệ vợ chồng trở nên nguội lạnh
4. Cafe đôi lúc thấy muốn hàn gắn. Chồng lạnh nhạt.
Như vậy em thấy, có thể ban đầu chồng cafe sai, cafe đúng. Nhưng rồi mâu thuẫn kéo dài, nguyên nhân chán nản lại quay lại chính 2 người trong cuộc. Và lý do cuối cùng đưa ra là bản thân người kia có lỗi (chứ không phải người này đã có người khác:( ).
Do vậy, để tránh trường hợp này (thực ra quy trình này đã xảy ra với em mấy năm trước rồi), em nghĩ Cafe nên:
1. Hoàn toàn li thân với chồng một thời gian. Nghĩa là ở tách hẳn ra. Nếu có thể thì Cafe đưa con về nhà ngoại.
2. Trong thời gian li thân, tuyệt đối không dằn vặt, hay ghent uông gì chồng. Nếu có gặp hay liên lạc thì phải nói nhẹ nhàng.
3. Cafe phải yêu bản thân. Dành thời gian chăm sóc cho bản thân mình. Đi chơi, xem phim với các bạn...
4. Cafe sẽ có thời gian để tự trả lời câu hỏi: mình còn yêu chồng kg? còn cần chồng kg?
5. Nếu còn, thì tạo mọi điiều kiện nếu chồng cũng có mong muốn tương tự.
6. Nếu chồng kg có động tĩnh gì, tạo đk cho chồng gặp con, để chồng thấy cảnh mẹ con yêu thương nhau...
Chúc cafe sớm tìm được hạnh phúc và bình yên!

Cảm ơn chị nhiều và cũng cùng suy nghĩ với em. Thực sự là đã nhiều lần em nghĩ đến phương án ly thân. Từ khi biết chuyện, đến khi mang bầu, ngay cả đến tận lúc này.
Nhưng rồi khi bình tâm lại, em nghĩ rằng việc ly thân cũng như một liều thuốc "kháng sinh". Nếu bệnh chưa nặng, à cứ dùng thuốc "liều cao", thì dần dần con bệnh sẽ "nhờn"...Bởi vì khi em ngồi suy xét lại. Em thấy cuộc hôn nhân này vẫn còn tình yêu, tình thương và trách nhiệm. Cách cư xử của 2 vợ chồng vẫn còn tôn trọng nhau, mặc dù giận hờn đấy nhưng trong lòng vẫn nhớ...
Bởi vì em cũng biết, trong cuộc hôn nhân này, sau khi phát hiện ra sự thật kia, em chưa một lần nào cố gắng "đúng cách" để hàn gắn gia đình. em chỉ biết đòi hỏi và đỏi hỏi, chỉ biết bắt chồng phải cảm thông cho nỗi đau của em...mà chưa một lần nào chủ động sống, chủ động yêu, chủ động cần chồng như những người phụ nữa khác....trong đầu em lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc chia tay, mở miệng ra là oán trách chồng, là ý chí sẵn sàng chia tay bất cứ lúc nào...
Và cuối cùng, em chưa ly thân bởi vì em chưa thực sự sẵn sàng cho việc đó. Em muốn rằng, khi quyết định xa nhau, nghĩa là em đã cố gắng hết mình nhưng ko thành công (huống hồ là em chưa bao giờ thật sự cố gắng), và chỉ xa nhau khi em đã chuẩn bị hoàn toàn tâm lí, là khi em thấy thực sự cần phải như thế mà ko nuối tiếc, ko buồn đau. Em chỉ sợ rằng, việc suy xét chưa kỹ lưỡng , có thể sẽ khiến bản thân mình tổn thương đầu tiền, sẽ bị dằn vặt và nuối tiếc...
06:20 CH 28/12/2010
Em đã viết xong Đơn xin ly hôn...
Em thực sự rất tiếc cho chồng chị, anh ấy đang có một bé con xinh xắn, một người vợ trong sáng, yêu chồng, một mái nhà lẽ ra rất ấm cúng - nhưng anh ko biết trân trọng!
Em ghê sợ người phụ nữ của chồng chị - cô ta sắc sảo, dịu dàng quá đỗi nhưng không phải là một cô gái có một cái tâm sáng và nhân hậu. Chồng chị , anh ấy đã nhầm rồi.
Chẳng biết nói gì, chỉ cảm thấy thương chị nhiều lắm.

Be bee à, những gì chồng mình nghĩ về mình, thì hoàn toàn ngược lại. Anh có những quan niệm, cách đánh giá hết sức khắt khe. Nếu những lời nói và việc làm của mình, với ngkhac là bình thường, thì đối với anh, là thực sự khủng khiếp.
Trong cs gia đình với bên nội, anh rất cầu toàn ở mình. Dù một lỗi nhỏ thôi, anh cũng quy kết là mình ko tốt. Nếu anh em nhà anh nói gì, lập tức anh sẽ cho là mình sai,....
Trong quan hệ ứng xử giữa hai vợ chồng, mình dường như ko bao giờ được phép phàn nàn và góp ý. Nếu mình nói anh lắp thêm bóng điện, nếu mình nói anh vào phòng ngủ với 2 mẹ con...anh sẽ cho là mình đang ""chỉ đạo" anh, muốn "ngồi lên đầu anh"...
Về chuyện kinh tế, anh ko bao giờ chia sẻ, mình cũng ko phàn nàn 1 câu. Thế nhưng, nếu chỉ cần 1 lần sơ sểnh, mình nói đến chuyện chi tiêu trong gia đình, anh sẽ cảm thấy rất "tổn thương", cho rằng mình ko biết thu vén như vợ ngkhac...
...
Mình cảm thấy mệt mỏi khi cứ phải gồng mình lên khi sống cùng anh ấy. Mệt mỏi khi những việc làm và cảm xúc rất con người đều bị anh ấy đánh giá xấu đi, và suy diễn theo hướng thật tồi tệ...Trong mắt anh ấy mình thật xấu, thực dụng, tính toán, đanh đá, ghê gớm...về phía mình, khi thấy chồng mình có những suy nghĩ ko tốt đẹp, ko công bằng với mình, mình lại càng thấy tủi thân, tự ti, khi hình ảnh người phụ nữ đó trong mắt anh thì quá đẹp. Với anh, đó là người đẹp về phẩm chất, về tính cách, về tài năng, về cách ứng xử...
Và sau khi gặp chị ấy về, em thấy mình kém xa chị ấy về độ khôn khéo. Chị ấy khôn hơn em, biết kiềm chế, biết im lặng, biết lên tiếng đúng lúc và sắc bén, biết giấu sự ghen tuông bằng sự hy sinh... Không như em, em suốt ngày giận hờn, gây căng thẳng, nghĩ gì nói nấy, ko khôn khéo...
Và cách đây khoảng 1 tuần, sau bao dồn nén giữa cả 2 bên, một cuộc cãi vã đã diễn ra...
anh ấy nói mình: ghê gớm, dai như đỉa (vì suốt ngày nhắc chuyện cũ), nói mình bày ra tất cả các trò nặc danh ,nói rằng bạn bè anh ấy sợ mình phát khiếp đến nỗi ko muốn đến nhà chơi (cái này là do anh í suy diễn, bạn bè anh í vẫn giữ mối qh tốt với mình, có điều cs bận rộn, họ ít đến hơn xưa, thì anh í lập tức quy kết cho mình..."
Còn mình thì nói anh í: ko có quyền lực thực sự ở cty mà toàn phụ thuộc vào chị í, mình bao anh í hèn, mình bảo anh từ này mình sẽ đưa tất cả tiền trong nhà cho anh í chi tiêu, ko cầm 1 đồng nào nữa...
Cuộc cãi vã diễn ra nảy lửa, nó còn nghiêm trọng hơn những gì mình kể trên đây...
Vốn dĩ, anh ấy ko có niềm tin ở mình, lại là người quá khắt khe...mình chưa bao giờ có thể tưởng tượng được rằng, trong mắt người khác mình lại xấu đến thế...
Cho đến giờ anh vẫn giận mình. ko phải là giận, mà là hắt hủi, xem thường, hờ hững...mình thừa nhận, mình đã đi quá xa ranh giới một cuộc cãi vã đơn thuần, khi đưa cái giá trị bản thân và lòng tự trọng của anh í ra mà xỉ vả. mình đã xúc phạm người đàn ông trong anh khi nói rằng anh ấy hèn, rằng anh thực chất ko có chút quyền lực gì, tất cả đều phải thông qua chị ấy,... mình biết là mình đã sai.
Và mình đã gửi cho anh ấy một cái email, nói ngắn gọn rằng em xin lỗi vì những lời nói khiến anh bị tổn thương...chỉ thế thôi, bởi vì mình cũng bị xúc phạm, bị chính chồng mình nghi ngờ oan ức...
2 hôm trước, lúc mình đi làm rồi, anh í vào phòng ngủ với con (bọn mình vẫn ngủ riêng), thì mình quay sang ôm anh í, mình bảo "thôi anh đừng giận em nữa", thì anh lạnh lùng gạt tay em ra...
Bao nhiêu cố gắng trong m đều tan vỡ. bởi vì m cũng phải nén mình xuống, gạt bỏ sự xúc phạm của chồng, để làm lành với anh í, chứ ko phải ngẫu nhiên mà làm vậy được...
Và cho đến hôm nay, vốn hiểu anh ấy nên m biết, vết rạn này khó mà lành lại được,..
Những ngày này không khí trong gia đình thật nặng nề. m đang bâng khuâng giữa 2 dòng nước:
1 là kìm nén mình lại, lựa chọn rằng mình là người thiệt thòi hơn, đến mang lại sự đầm ấm cho gđ. Từ nay về sau sẽ quên những chuyện cũ, chấp nhận hy sinh và bằng lòng với tình cảm, sự quan tâm chồng dành cho mình (ko hiểu có phải vì tức giận mà anh í chửi mình thậm tệ nthe hay ko, mà bình thường thì rất quan tâm và tôn trọng vợ,...)
2 là chiến đáu đến tận cùng, căng thẳng đến tận cùng, vì muốn có một sự dứt khoát. vì anh ấy ko bao giờ tin tưởng m, luôn nghi ngờ m trong tất cả mọi chuyện...
Mình đã đọc ở đâu đó 1 câu, rằng dù kiếp này thương nhau hay ghét nhau, thì kiếp sau cũng ko gặp lại...vậy có nên quên mình mà sống, quên mình để mang lại hạnh phúc và sự yên ấm cho người khác hay ko???
07:54 CH 27/12/2010
Em đã viết xong Đơn xin ly hôn...
Những mâu thuẫn vẫn thường diễn ra trong cuộc sống của chúng ta - 2 con người không có tiếng nói chung, ko có sự sẻ chia. Khi anh phật ý về em, anh luôn im lặng, anh sẽ bước chân về nhà lặng lẽ, sẽ trầm ngâm, sẽ bực bội, nhưng không bao giờ nói thẳng với em. Những mâu thuẫn đó có khi là việc gia đình, việc anh hiểu lầm em....và em nghĩ, nếu là một đôi vợ chồng khác, có lẽ họ đã giải quyết rất nhanh, hay ít ra là nói ra với nhau, dù để cãi vã, hay làm gì đi nữa, nhưng ít ra họ cũng thoải mái hơn...
Còn chúng ta, anh không nói, em không muốn hỏi...Rồi đến khi em hỏi, thì anh cho rằng em là người ko "tế nhị", ko"dịu dàng"...
Anh - cũng muốn một người phụ nữ sống khép lòng như anh, ko bao giờ muốn nghe một lời tâm sự buồn, mà "em nên tự giải quyết", anh không muốn trao đổi thẳng thắn, để rồi bực mình điều gì cứ găm mãi ở trong đầu....Dần dần, anh thấy em thật xấu, em "ghê gớm", em "lắm trò", em "mưu mô"...
Cãi vã liên tiếp cãi vã. Và khi im lặng quá lâu, đến lúc cãi vã người ta sẽ toàn nói những lời không hay. Những lời nói của anh, làm em vô cùng tổn thương.
Những lời nói của em, cũng đã làm anh bị tổn thương...
Rồi chúng ta lại im lặng....quằn quại trong suy nghĩ về những lời nói đó. Anh thất vọng về em. Em thất vọng về anh.
EM đã cảm nhận được, tình yêu trong anh đã chết. Hay ít ra, nếu anh chưa từng yêu em, thì có thể nói là sự nhiệt thành trong anh đã chết.
Anh, đã từng quan tâm đến em rất nhiều, dù một tháng 2 lần em gây sự cự cãi. ANh, dù giận vợ đến đâu, thì khi đi công tác đều tìm mua bằng được món quà gì đó thật đẹp, thật hợp, để về tặng em. Anh, một người trực tính, cục tính, nhưng luôn kiềm chế để không làm mọi chuyện căng thẳng hơn...
Anh, một người đàn ông tốt. Em, một người phụ nữ tốt. Chúng ta còn là những người có ý thức, sao ko bao giờ hài lòng về nhau?
Tại sao em nói rằng chúng ta "có ý thức"???? Bời vì, dù có giận đến đâu, dù có lúc tưởng bỏ nhau, thì anh cũng vẫn về nhà ăn cơm, nếu ko về ăn cơm, anh sẽ báo cho em biết. Trong suốt thời gian chung sống với nhau, chúng ta ko có những chuyện như gd khác mắc phải "chồng đi chơi ko nghe đt", "chồng nhậu say sưa quên cả vợ con", "chồng vô trách nhiệm", "chồng ko nhớ ngày kỷ niệm của 2 vợ chồng"...Tất cả những điều đó, em chưa bao giờ phải kêu ca...
Có phải em quá tham lam, em cầu toàn về những gì mình có???
Đã có lúc em nhìn lại mình. EM có mấy khi vui vẻ với anh? Vui vẻ và vô tư từ trong ánh mắt lẫn nụ cười?
EM có mấy khi dành cho anh sự ngọt ngào cần có? em có mấy khi biết nén mình xuống, biết kìm chế cơn ghen để ko nhắc đến người phụ nữ ấy??? Có phải em đã ko biết giữ gìnn hạnh phúc gia đình ko???
...
...
...
Nhưng dù thế nào đi nữa, khi em muốn sửa sai, muốn bù đắp cho anh, em đã quay sang ôm lưng anh, úp mặt vào lưng anh mà khóc. Em ko biết nữa, em thèm khát sự bình yên, giống như anh, anh cùng khát khao điều đó. Chúng ta yêu gia đình của mình, sao cứ mãi làm khổ nhau? Nhưng ngày này, dù li thân, nhưng hết giờ làm việc, cả 2 đều về nhà sớm, vì ai cũng mong về để được chơi với con nhiều hơn...
Rồi những giọt nước mắt đó khô rất nhanh, khi anh lạnh lùng gạt em ra. Lúc đó, tất cả sự cố gắng của em gần như sụp đổ. Em mạnh mẽ bước ra đường, đi làm như mọi người...Và em nghĩ em sẽ lặng lẽ sống cuộc đời của em, lặng lẽ với những lạnh lẽo, đau khổ, mệt mỏi này...Lặng lẽ nhìn sự nhiệt thành cuối cùng anh dành cho em đã chết...
Rồi có được lâu ko? Cuộc sống mà hôn nhân ko có tình yêu? Cuộc sống mà cả 2 đã vô cảm trước người mà mình gọi là "chồng", là "vợ"????
Đôi khi em nghĩ, số kiếp em là như thế rồi chăng? Có lẽ kiếp trước em đã làm nhiều điều không tốt, nên kiếp này phải "gánh nghiệp", phải "tu"...???
Em đã đến cơ quan, mọi người lại nhìn thấy em xinh đẹp, vui tươi, và tràn đầy sức sống. Em, ko ít người để ý. Cũng có người theo đuổi, nhưng họ nghĩ em hạnh phúc, em hãnh diện về những gì mình đang có, em ...kiêu. nên ko tiến xa hơn.
Em, cũng đã có lúc cảm thấy yếu lòng, định đồng ý cùng Người đó đi dạo phố...nhưng rồi đã chọn phương án đi một mình. em đã đi vòng quanh, vòng quanh HN rất lâu. Rồi em gửi xe và đi dạo bên Hồ Gươm, ở đó em đã khóc, khóc rất nhiều...em đã tưởng mình gục ngã vì anh...
Rồi em lại thấy nguôi ngoai, lại trở về ngôi nhà của chúng ta. em nhớ con. khi em trở về, anh lại thấy em lặng câm, lạnh lùng ko nói...
Em dường như đang sắp kiệt sức rồi, anh biết không???
04:41 CH 25/12/2010
Chồng ngoại tình nhiều lần...Có nên chia tay?
mình thì thấy chồng mẹ nó là có bệnh ngoại tình rồi. Kết thúc cô sv này rồi thì sẽ là một cô xyz nào đó khác thôi, ko thể thay đổi được... Mọi quyết định tùy thuộc ở mẹ nó thôi, nhưng tớ nghĩ mẹ nó chẳng thể còn niềm tin ở chồng mình dc nữa. Rồi một ngày mẹ nó sẽ nhìn người đàn ông đang quỳ xuống xin mình tha thứ kia thật quá tầm thường. Tớ ko khuyên mẹ nó gì cả, vì tớ cũng đang có chuyện riêng của mình mà chưa giải quyết được. Mong mẹ nó tỉnh táo và có sự lựa chọn đúng đắn nhất...
08:32 SA 30/11/2010
Em đã viết xong Đơn xin ly hôn...
Thời gian này em thấy cs của mình như đang…trượt dốc không phanh…
Có một số điều trong em đã mất đi, chính em không biết phải tìm nó ở đâu, bằng cách nào,…
Trước đây, dù cãi nhau nảy lửa, dù thế nào đi nữa, em vẫn một lòng yêu anh ấy. ..rồi vì tình yêu ấy mà đau khổ, vì tình yêu ấy mà lại rộng lòng vui vẻ trở lại mỗi khi anh chủ động làm lành…Nhưng giờ thì khác rồi, em thấy lòng mình lạnh lẽo hơn, những ngày anh đi công tác em thấy thanh thản hơn, bởi vì ko còn phải nhìn thấy vẻ trầm ngâm của anh, ánh mắt mệt mỏi của anh khi ở bên em nữa.
Trước hôm anh đi công tác, buổi sáng ngủ dậy, 2 vợ chồng lại cãi nhau…Nguyên nhân chỉ từ một việc rất nhỏ, nhưng em còn nhớ anh nói một số câu “anh ghét em hay kéo dài vấn đề. Anh ghét em hay khóc khi nói chuyện…”…”thực ra em là con người rất ghê gớm, anh còn nhớ có lần anh ngủ riêng xem tv, em chạy vào và quát sao anh ko vào phòng ngủ, từ đó anh thấy em rất ghê gớm và anh không muốn nằm cạnh em…”…”anh không thích cách nói năng của em…”…rồi còn nhiều nhiều nữa…Em đã nghe và thấy trong lòng không rõ là cảm giác gì…Anh ấy liệt kê ra rất nhiều những “khuyết điểm” của em, toàn những chuyện cỏn con, những cảm xúc rất bình thg, rất “con người” nhưng anh ấy vì thế mà đánh giá về bản chất, tính cách của em, khiên anh ấy không thể gần em, không thể yêu thương em…Em đã nghe với tâm trạng đau khổ vô cùng, nhưng rồi em nhận ra, tất cả những điều đó chỉ là ngụy biện, ngụy biện cho việc anh ấy không thể yêu em. Khi đã không yêu thì cái gì cũng xấu…trong khi đó, sống với anh em đã rất tâm ý, ko bao giờ hỏi anh làm dc bao nhiêu tiền, anh nói đi công tác, ko hỏi anh đi có việc gì với ai mà để anh tự nói, mọi việc anh làm em đều ko can thiệp, anh cho cháu anh đến nhà ở, em tuyệt nhiên ko than vãn mà hoàn toàn vui vẻ, ko lấy một đồng tiền sinh hoạt nào, ko cúa kỉnh than phiền gì hết…Lúc nào cũng chu đáo…nhưng với anh tất cả đều ko đủ…em còn nhớ anh nói 1 câu, rằng “ anh cần em đẹp trong lời ăn tiếng nói, cách cư xử, chứ ko cần quần áo đẹp hay tóc đẹp…”…em thấy mình như chết lặng, chẳng lẽ em là người vợ tệ vậy sao?
Rồi 2 ngày trôi qua…Tính anh là thế, quát tháo ầm ĩ xong là thôi, hình như lại thương vợ, nên mấy ngày đi ctac thg xuyên gọi điện về, bảo có món nọ món kia ngon, hum nào về nước nếu có sẽ anh đưa vợ đi ăn thử…anh ấy là thế. Còn em, lần này không vui vẻ, cũng ko vội vã, em cứ bình thường thôi, bởi lòng em đã nguội lạnh rồi. Những điều anh ấy nói hôm đó, có thể anh ấy cho là nhỏ, nhưng đã giúp em trả lời dc câu hỏi bấy lâu nay, rằng “anh có yêu em ko?”Thế rồi em nhắn cho anh ấy một tin, em nói rằng “em sẽ có cs độc lập của riêng em, sẽ ko còn buồn vì anh, ko còn khóc vì anh. Rồi em sẽ khác, rất khác…”Anh vẫn im lặng. Nhưng những ngày sau đó, em nhận thấy ở anh một nỗi lo vô hình. Dường như anh đã nhận thấy em ngày càng vuột xa anh, ko xa về khoảng cách, ko hờn dỗi, ko nặng nề…em quyết định xa anh từ trong trái tim em…
Anh ấy cũng ngày càng trầm ngâm hơn. Giờ bọn em đối xử với nhau vui vẻ, nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng tuyệt nhiên trong lòng em ko hạnh phúc, mỗi ngày em đều nghĩ đến những lời anh nói, mỗi ngày em thấy tình yêu của mình đang vơi cạn…
Và cs cứ thế lặng lẽ trôi, bọn em có 1 ty chung là đứa con bé bỏng, bọn em cùng đi về dưới 1 mái nhà, nhưng mỗi người lặng lẽ một nỗi niềm riêng…Quá nhiều mâu thuẫn chồng chéo nhau, cộng thêm việc cả 2 bên đều mệt mỏi, nản lòng, nên ko ai biết phải tháo gỡ từ đâu, ko ai muốn cố gắng làm bất cứ điều gì nữa cả…
Em đã nghĩ, anh ấy là người còn khổ hơn em, vì anh đang phải sống với người mà anh ko yêu…Còn em, đau khổ vì ko làm gì hơn được…Bọn em không có chuyện gì ghê gớm để phải ly hôn…nếu chồng em vô trách nhiệm, ham chơi, hay ngoại tình rõ ràng – có bằng chứng, hoặc keo kiệt, vô tâm…thì lại là chuyện khác. Đối với bố mẹ 2 bên, với anh em, với vợ con, anh luôn làm những gì tốt nhất, dành trọn cho vợ con những gì mà anh có…Cứ tiếp tục thế này rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu?Giá như em có thể cố gắng bằng cách nào đó, hoặc giá như có thể ngồi lại bên anh, bình tĩnh tháo gỡ bắt đầu từ nút thắt nào đó, có thể mọi việc sẽ được cải thiện chăng?...Em mới 26 tuổi, em cũng có nhu cầu được yêu thương và sẻ chia…muốn ngồi sau xe ai đó đi lượn lờ, muốn được vòng tay ôm từ phía sau để thấy an tâm và vững chắc, muốn cùng nhau xem một bộ phim, muôn được lắng nghe và chia sẻ phần nào đó về cv của chồng…nhưng ko…tuyệt nhiên anh ấy là một thế giới riêng mà em ko thể bước vào…em thấy nằm cạnh nhau mà 2 tâm hồn cách xa vời vợi…
Thời gian vừa rồi em cũng ko có tin gì về 2 người kia, nhưng trong đầu thì luôn bị ám ảnh…Giờ em cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ thấy mệt mỏi và lạnh lẽo đến lạ kỳ…
06:59 CH 29/11/2010
Lẩu mắm Cần Thơ
em cũng đã từng ăn ở quán trong bến xe Đuôi Cá rồi ạ, ngon tuyệt cú mèo luôn. Nhưng mà bi giờ em chuyển nhà đi nơi khác rồi, mò đến đấy ăn thì hơi xa. các mẹ có địa chỉ nào thì post lên đây, mọi người cùng tham khảo nhé!
06:52 CH 27/11/2010
c
Cafe thang' 10
Bắt chuyện
882Điểm·10Bài viết
Báo cáo