sợ mí ng giống bạn lắm. i chang nhà chị họ mình. mượn tiền xong kêu trả lúc nào cũng than nghèo kể khổ mà ăn uống thì sung sướng, đi chơi nọ kia. nói đến thì kêu cuộc sống phải tận hưởng. kêu trả nợ thì nói ko có tiền. nhiều khi muốn tát phát vào mặt cho chừa cái thói đó mà vì là chị em họ nên nhịn. mỗi lần trả thì kêu tặn tiện dữ lắm, mượn tiền tỷ trả tiền trăm (mỗi lần 500 ngàn, 1tr kiểu kiểu vậy). mượn cả 10 năm mà giờ trả ko biết đã đc 1/2 chưa. bạn bất kể là bị ép hay tự nguyện mượn thì nên tự trọng mà tiết kiệm trả cho ng ta. nghe cái giọng viết trong bài là thấy giống nhà chị họ mình roài. như muốn lầy tiền ng khác tiêu xài á, cướp cạn hay cướp trắng. đại loại vậy. ngày xưa ba mẹ mình cũng đi vay tiền mua đất làm nhà. mỗi tháng đều tiết kiệm ưu tiên trả nợ trc, có lương thưởng gì đều để trả nợ cho ng ta trc roài mới tiêu xài cho mình sau. mẹ mình nói phải trả nợ trc ko để phụ lòng những ng lấy tiền tiết kiệm mồ hôi nc mắt ra cho mình vay khi cần. mình chây ỳ trả nợ thì mình vô sỉ, ko có tự trọng. sau này ng ta thấy cũng chả ai thương mà cho vay nữa vì nhìn lối sống nhà có gì là nghèo khổ để ng ta cho vay đâu. hi vọng bạn học đc đức tính tốt của mẹ mình. ko thì mình nghĩ bạn cũng trơ trẽn như nhà chị họ mình.
Lần đầu tiên đọc được cái suy nghĩ và cách sống vô trách nhiệm như của mẹ này. Anh chồng thì khó kiếm, mẹ này cũng thuộc dạng hiếm luôn. Sống mà cứ nghĩ ăn uống, xài sang và hưởng thụ. Ngay chỗ chui ra chui vô cho con cái cũng ko có. Còn nghĩ lỡ bệnh thì lại đi mượn tiền? Mượn xong ai trả? Dồn lên đầu con cái à. Muốn chửi nhiều hơn nhưng chửi nhiều chắc cũng ko thấm được vào chị này nên thôi.
Hai vợ chồng lại thêm con cái mà có khoảng 15tr/tháng thì đúng là khó sống thật chứ đừng nói đến trả nợ. Tốt nhất là tìm cách gia tăng thu nhập kèm theo giảm những chi phí không cần thiết (sơ mi không xịn thì vẫn mặc được thôi....) cắt được cái gì thì cắt, vì mình đang khó khăn mà. Chứ cứ tiêu cho thỏa bây giờ thì sau này không có mà tiêu đâu, lúc đấy lại đi vay có mà chết.
Mình rất sợ những người có lối sống như thế này, vì mình nghĩ đó là lối sống vô trách nhiệm. (Em chủ top đừng nghĩ chị nặng lời).Nếu em ko trả được nợ, hoặc ít nhất KO CÓ Ý THỨC/MONG MUỐN trả nợ thì đừng vay. Nhiều người mua nhà vay rất nhiều nhưng họ có ý thức trả nợ, nên sau 5 năm họ đã có thành 1 tài sản.Em bây giờ bảo tăng thu thì kêu ko có khả năng, bảo giảm chi thì bảo muốn tận hưởng cuộc sống. Thế ý em là sau 5 năm em ko trả được nợ thì em bán nhà, nhà tăng coi như em lời nhờ mối quan hệ nên vay được vốn giá rẻ, nhà hạ thì em lại vay mượn vòng quanh à? Theo chị, em có 2 cách: 1. Bàn nhà, trả nợ, đặt em vào đúng vị trí của em tức thu nhập thấp, ko nhà cửa để em thấu hiểu nỗi khổ thuê nhà, sự mong muốn có cái nhà mà cố gắng.2. Rà soát lại chi tiêuHỏi chồng thu bao nhiêu, vợ thu bao nhiêu. Nếu chồng em tiết kiệm giỏi hơn em thì em nên để chồng em làm nhiệm vụ này. Ví dụ như mỗi thàng chồng em sẽ gửi tiền vào 1 tk mà 2 vợ chồng thỏa thuận ko được rút. Chưa kể, em lên cái list em nợ nần. Ví dụ nợ bao nhiêu người, mỗi người bao nhiêu. Em lấy mục tiêu là những người nợ ít trước và sẽ trả những người đó đầu tiên, tiếp theo là những người nợ nhưng phải trả lãi để hạn chế tổn thất.Ít nhất nếu em lên được kế hoạch thì mỗi năm em sẽ thấy mình làm được gì. 3. Có những điều chị nghĩ em cần làm rõ nhé- Hạnh phúc phải có tiền (chị công nhận) nhưng ko có nghĩa là bớt đi 1 chút tiền là bớt đi hạnh phúc. Em có thể hạn chế những chi tiêu chưa "xứng" với thu nhập của em như: Mua lego cho con, chồng tập tennis (chị nghĩ khá đắt với mức thu nhập thấp của nhà em), số lần đi ăn tiệm, hay đi du lịch/năm- Nếu em cứ cư xử với cuộc sống thế này chị nghĩ chồng em sẽ nản, và sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình là cái chắc. Em nhìn thấy việc chồng em than phiền rồi đấy thôi.- Em đừng nghĩ cứ tiết kiệm là bóp mồm bóp miệng rồi ko dám nhìn ai, ko dám giao lưu với ai. Em muốn cho con em 1 mức sống cao, 1 điều kiện tốt mà em không có khả năng kiếm thêm, ko có khả năng thu vén, không có khả năng cân đối gia đình thì chị nghĩ em chưa thực sự mong muốn cải thiện cuộc sống của con em như em mong muốn đâu.Em biết không, càng lớn, trẻ con nó sẽ càng có nhiều nhu cầu hơn, càng cần nhiều tiền đầu tư hơn: Em muốn con em học trường tư tốt, em muốn con em học trung tâm tiếng anh chuẩn, rồi muốn đi trại hè, đi du lịch nước ngoài hay du học ... Tất cả những cái đó, nền tảng đều là em xác định được cái gì là cốt lõi chứ ko phải là cứ thích mua là mua, thích con bằng bạn bằng bè là được em ạ.Thân.
Chắc tớ chưa đến mức như chị họ bạn đâu, hihi. Tớ mới bị thành con nợ thôi, cái gì tớ thấy có tí xa xỉ, k cần thiết thì tớ cũng bán đi rồi nhưng vì đó là 1 khoản lớn nên mới băn khoăn là mình sẽ cần làm gì thôi. Tớ thì đang giữ vững lập trường k nhờ bố mẹ. Con cái tớ khổ quá chắc tớ cũng sẽ thay đổi nhưng giơ thì cả chúng nó và tớ đều vui vẻ. Khoản nợ thì đúng thời gian dự kiến phải trả thôi, lúc đấy bán nhà thì vẫn phải trả chứ.