images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Gia đình em sống thế này có ổn không ạ!
sợ mí ng giống bạn lắm. i chang nhà chị họ mình. mượn tiền xong kêu trả lúc nào cũng than nghèo kể khổ mà ăn uống thì sung sướng, đi chơi nọ kia. nói đến thì kêu cuộc sống phải tận hưởng. kêu trả nợ thì nói ko có tiền. nhiều khi muốn tát phát vào mặt cho chừa cái thói đó mà vì là chị em họ nên nhịn. mỗi lần trả thì kêu tặn tiện dữ lắm, mượn tiền tỷ trả tiền trăm (mỗi lần 500 ngàn, 1tr kiểu kiểu vậy). mượn cả 10 năm mà giờ trả ko biết đã đc 1/2 chưa.

bạn bất kể là bị ép hay tự nguyện mượn thì nên tự trọng mà tiết kiệm trả cho ng ta. nghe cái giọng viết trong bài là thấy giống nhà chị họ mình roài. như muốn lầy tiền ng khác tiêu xài á, cướp cạn hay cướp trắng. đại loại vậy. ngày xưa ba mẹ mình cũng đi vay tiền mua đất làm nhà. mỗi tháng đều tiết kiệm ưu tiên trả nợ trc, có lương thưởng gì đều để trả nợ cho ng ta trc roài mới tiêu xài cho mình sau. mẹ mình nói phải trả nợ trc ko để phụ lòng những ng lấy tiền tiết kiệm mồ hôi nc mắt ra cho mình vay khi cần. mình chây ỳ trả nợ thì mình vô sỉ, ko có tự trọng. sau này ng ta thấy cũng chả ai thương mà cho vay nữa vì nhìn lối sống nhà có gì là nghèo khổ để ng ta cho vay đâu. hi vọng bạn học đc đức tính tốt của mẹ mình. ko thì mình nghĩ bạn cũng trơ trẽn như nhà chị họ mình.


Chắc tớ chưa đến mức như chị họ bạn đâu, hihi. Tớ mới bị thành con nợ thôi, cái gì tớ thấy có tí xa xỉ, k cần thiết thì tớ cũng bán đi rồi nhưng vì đó là 1 khoản lớn nên mới băn khoăn là mình sẽ cần làm gì thôi. Tớ thì đang giữ vững lập trường k nhờ bố mẹ. Con cái tớ khổ quá chắc tớ cũng sẽ thay đổi nhưng giơ thì cả chúng nó và tớ đều vui vẻ. Khoản nợ thì đúng thời gian dự kiến phải trả thôi, lúc đấy bán nhà thì vẫn phải trả chứ.
05:59 CH 12/02/2015
Gia đình em sống thế này có ổn không ạ!
Lần đầu tiên đọc được cái suy nghĩ và cách sống vô trách nhiệm như của mẹ này. Anh chồng thì khó kiếm, mẹ này cũng thuộc dạng hiếm luôn. Sống mà cứ nghĩ ăn uống, xài sang và hưởng thụ. Ngay chỗ chui ra chui vô cho con cái cũng ko có. Còn nghĩ lỡ bệnh thì lại đi mượn tiền? Mượn xong ai trả? Dồn lên đầu con cái à. Muốn chửi nhiều hơn nhưng chửi nhiều chắc cũng ko thấm được vào chị này nên thôi.


Sợ thật! Đọc tớ cũng hơi choáng tí. Tớ có thích ăn uống hay xài sang hưởng thụ gì đâu. Tớ chỉ tiêu trong khả năng của tớ. Cái mà tớ muốn hỏi các mẹ đơn giản chỉ là với việc chấp nhận cuộc sống bình thường như hiện tại, trong khả năng của mình nhưng có nhiều thời gian cho con cái hay là sẽ làm mọi thứ có thể cho con cái trong tương lai (giả định là nó sẽ hạnh phúc trong tương lai với của cải vật chất mà bố mẹ chúng nó có thể cho nó) nhưng sẽ mất đi nhiều thứ như thời gian cho con, thời gian cho gia đình. Nhà tớ là ví dụ, bố mẹ tớ suốt ngày chỉ nghĩ cho con cái, cái gì cũng để cho con cái nhưng đối với đứa con như tớ, thà bố mẹ tớ ít nghĩ đến con cái hơn, sống cho bản thân mình hơn thì tớ thấy hạnh phúc hơn là những thứ bố mẹ tớ có thể cho tớ. Tớ không muốn ngửa tay đi xin ai cái gì, kể cả bố mẹ người thân thích, mỗi người đều có 1 cuộc đời và đáng được hưởng cái mà họ tự mình làm ra. Còn vụ bệnh mượn tiền, tớ có khoản dự phòng. Tớ bảo nếu người thân có bênh, tớ sẽ làm mọi cách để có thể chữa trị thôi, làm gì chẳng phải làm, kể cả phải đi vay mượn.
05:27 CH 12/02/2015
Gia đình em sống thế này có ổn không ạ!
Vừa đọc tâm sự của một số mẹ, buồn thật, có những chuyện không thể hiểu tại sao lại xảy ra. Trước đó, mình hay aq nghĩ rằng chỉ có làm việc gì xấu thì mới gặp bất hạnh, hehe. Rồi thì xảy ra với mình, oán thán chán chê, đổ lỗi chán chê. Mọi thứ rồi cũng qua.
Lạ là có những câu chuyện tưởng chừng rất sách vở, hô hào khẩu hiệu lại giúp mình đi đến quyết định đúng đắn. Có những lời động viên đơn giản từ những người xa lạ, thâm chí là những người mà mình hoàn toàn không thích, lúc nào đó, giúp mình cảm thấy ấm áp hơn nhiều để vượt qua khó khăn.

Kể lại cho các mẹ một số chuyện mình đã gặp phải mà giờ cũng k hiểu nếu quay lại, mình có làm khác đi không.

Không bao giờ có thể quên được cảm giác khi 1 bác sĩ nổi tiếng của về sàng lọc sơ sinh ném thẳng tờ giấy xét nghiệm Rubella xuống và tống cổ ra khỏi phòng khám khi phiếu xét nghiệm của mình là dương tính trong giai đoạn mang bầu 12 tuần. Mình đã ngớ ngẩn khi nghe lời bác sĩ khác đi xét nghiệm do trả lời là nơi làm việc có rất nhiều nhiều người đang bị cúm rubella, mình không bị sốt cao nhưng có một số triệu chứng khác. Bác sĩ dứt khoát không cho khám tại phòng khám nữa, bảo cô vào viện mà khám và hội chuẩn. Mình không choáng về việc không khám cho mình mà choáng vì thái độ quá lạnh lùng của một bác sĩ được ca ngợi khắp nơi.
Sau đó, mình đọc đi đọc lại các thông tin về triệu chứng của bệnh và đi tư vấn bác sĩ thì nguy cơ rất cao là vừa nhiễm bệnh. Mình đi kiểm tra lại nhiều nơi mà không ai xác định được khoảng thời gian nhiễm rubella, chỉ tư vấn em bé nhiễm bệnh giai đoạn quan trọng này thì thế nào thế nào,…càng làm mình thêm sợ. Mẹ bảo cũng không nhớ hồi bé có lần nào mình bị cúm nên không thể biết được mình nhiễm cúm lúc nào, liệu có phải từ các đồng nghiệp ở cơ quan không.
Sau một số lần chầu trực ở C thì mình cũng có được giấy hẹn hội chuẩn. Các bác sĩ đưa ra kết luận là nguy cơ cao nhiễm bệnh giai đoạn mang bầu, việc giữ hay không giữ thai do gia đình tự quyết định và phải ký vào biên bản cam kết. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước không thể xác định rõ ràng hơn đâu nhưng mình vẫn bị sốc khi mà các bác sĩ đề cập việc bỏ thai. Đọc nhiều bài viết về trẻ em không may bị mắc bệnh thì càng sợ.
Mình k biết làm gì. Cứ nghĩ đến là khóc và cho tay lên bụng để có thể cảm nhận con. Con sinh ra mà bị nhiều khiếm khuyết thế thì con có trách mình không, mình có đủ nghị lực để làm được như một số mẹ không… .
Lúc đó mình vô tình đọc 1 bài báo về 1 cặp vợ chồng có đứa con trong bụng mẹ đã được các bác sĩ chuẩn đoán là mắc rất nhiều bệnh hiểm nghèo và khả năng sống sau sinh rất thấp. Cặp vợ chồng đó vẫn quyết định cố gắng đến cùng, sinh được con ra chỉ để chào con đến với thế giới. Sau rất nhiều khó khăn, em bé đã được sinh ra, được bố mẹ em cúi xuống hôn, nói lời cảm ơn về đã cố gắng đến cùng cùng với bố mẹ, chào đón đến với thế giới và đánh dấu sự tồn tại của mình ( rất buồn là em bé không thể sống được lâu hơn). Rồi đọc bài bài tâm sự của các mẹ đã chiến đấu không mệt mỏi để giúp những đứa con của mình chừng nào còn có cơ hội mới thấy phục các mẹ về sự dũng cảm và sức chịu đựng.
Mình đã quyết tâm giữ lại con. Khi đưa ra được quyết định, mặc dù chưa nhận thức đầy đủ về tác động của nó nhưng mình đã bớt khủng hoảng tinh thần, không bị dằn vặt nữa, k tự trách mình, trách số phận nữa. Mình không khóc nữa, chấp nhận mọi việc có thể xảy ra vì đó là con đường do chính mình chọn. Sau đó thì không đọc bài báo nào, cố gắng quên đi những thông tin đã đọc để tâm lý không bị ảnh hưởng đến em béi.
Lúc sinh, không thấy bác sĩ nói gì đã giúp tâm trạng mình bớt lo lắng. Khoảnh khắc bác sĩ bế cho ôm con vào lòng là giây phút quá hạnh phúc và mình bấp chấp, gì gì xảy ra cũng sẽ làm được .Lúc chồng bảo: “k sao em ạ, mọi thứ đều bình thường. Anh đã nói rồi mà”, mình thấy mình thật may mắn. Đàn ông công nhận dũng cảm và bản lĩnh. Mình chỉ giả vờ là mọi thứ bình thường để không bị cảm giác lo lắng và những người xung quanh không biết chứ thật sự sợ lắm.
.............
11:25 SA 11/02/2015
Gia đình em sống thế này có ổn không ạ!
Hai vợ chồng lại thêm con cái mà có khoảng 15tr/tháng thì đúng là khó sống thật chứ đừng nói đến trả nợ. Tốt nhất là tìm cách gia tăng thu nhập kèm theo giảm những chi phí không cần thiết (sơ mi không xịn thì vẫn mặc được thôi....) cắt được cái gì thì cắt, vì mình đang khó khăn mà. Chứ cứ tiêu cho thỏa bây giờ thì sau này không có mà tiêu đâu, lúc đấy lại đi vay có mà chết.


Công nhận là quan trọng hơn ngoài tiết kiệm là nhà tớ phải tăng thu nhập thật chứ tiêu pha trong thời buổi này thu nhập như nhà tớ còn chả đủ chi tiêu chứ chả xi nhê để trả hệt nợ. Tại tớ toàn quên mất khoản nợ cho nhẹ đầu nên không ý thức thực sự được việc này, hix.
Tự nhiên có khoản tiền nhỏ được trả nợ, như mọi lần là mua đồ gì đó cho chồng con đấy nhưng đang lên cao tình thần tiết kiệm nên k tiêu nữa, cho vào lợn để sau này gộp đi gửi tk, hihi.
08:46 SA 11/02/2015
Gia đình em sống thế này có ổn không ạ!
Mình rất sợ những người có lối sống như thế này, vì mình nghĩ đó là lối sống vô trách nhiệm. (Em chủ top đừng nghĩ chị nặng lời).
Nếu em ko trả được nợ, hoặc ít nhất KO CÓ Ý THỨC/MONG MUỐN trả nợ thì đừng vay. Nhiều người mua nhà vay rất nhiều nhưng họ có ý thức trả nợ, nên sau 5 năm họ đã có thành 1 tài sản.
Em bây giờ bảo tăng thu thì kêu ko có khả năng, bảo giảm chi thì bảo muốn tận hưởng cuộc sống.
Thế ý em là sau 5 năm em ko trả được nợ thì em bán nhà, nhà tăng coi như em lời nhờ mối quan hệ nên vay được vốn giá rẻ, nhà hạ thì em lại vay mượn vòng quanh à?

Theo chị, em có 2 cách:

1. Bàn nhà, trả nợ, đặt em vào đúng vị trí của em tức thu nhập thấp, ko nhà cửa để em thấu hiểu nỗi khổ thuê nhà, sự mong muốn có cái nhà mà cố gắng.
2. Rà soát lại chi tiêu
Hỏi chồng thu bao nhiêu, vợ thu bao nhiêu. Nếu chồng em tiết kiệm giỏi hơn em thì em nên để chồng em làm nhiệm vụ này. Ví dụ như mỗi thàng chồng em sẽ gửi tiền vào 1 tk mà 2 vợ chồng thỏa thuận ko được rút.
Chưa kể, em lên cái list em nợ nần. Ví dụ nợ bao nhiêu người, mỗi người bao nhiêu. Em lấy mục tiêu là những người nợ ít trước và sẽ trả những người đó đầu tiên, tiếp theo là những người nợ nhưng phải trả lãi để hạn chế tổn thất.
Ít nhất nếu em lên được kế hoạch thì mỗi năm em sẽ thấy mình làm được gì.

3. Có những điều chị nghĩ em cần làm rõ nhé
- Hạnh phúc phải có tiền (chị công nhận) nhưng ko có nghĩa là bớt đi 1 chút tiền là bớt đi hạnh phúc. Em có thể hạn chế những chi tiêu chưa "xứng" với thu nhập của em như: Mua lego cho con, chồng tập tennis (chị nghĩ khá đắt với mức thu nhập thấp của nhà em), số lần đi ăn tiệm, hay đi du lịch/năm
- Nếu em cứ cư xử với cuộc sống thế này chị nghĩ chồng em sẽ nản, và sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình là cái chắc. Em nhìn thấy việc chồng em than phiền rồi đấy thôi.
- Em đừng nghĩ cứ tiết kiệm là bóp mồm bóp miệng rồi ko dám nhìn ai, ko dám giao lưu với ai. Em muốn cho con em 1 mức sống cao, 1 điều kiện tốt mà em không có khả năng kiếm thêm, ko có khả năng thu vén, không có khả năng cân đối gia đình thì chị nghĩ em chưa thực sự mong muốn cải thiện cuộc sống của con em như em mong muốn đâu.
Em biết không, càng lớn, trẻ con nó sẽ càng có nhiều nhu cầu hơn, càng cần nhiều tiền đầu tư hơn: Em muốn con em học trường tư tốt, em muốn con em học trung tâm tiếng anh chuẩn, rồi muốn đi trại hè, đi du lịch nước ngoài hay du học ... Tất cả những cái đó, nền tảng đều là em xác định được cái gì là cốt lõi chứ ko phải là cứ thích mua là mua, thích con bằng bạn bằng bè là được em ạ.
Thân.


Em cám ơn chị. Đúng là em vô trách nhiệm thật. Em sẽ làm như chị bảo. Giờ em lại thử là tay hòm chìa khóa vài tháng xem có được không, không được em nhờ chồng e giúp vậy, hihi.
Bán nhà trả luôn nợ thì chắc là chồng em không đồng í. Em làm theo cách 2 của chị, em tiết kiệm dần dần, lúc nào mà có điều kiện và thời gian chắc em sẽ làm thêm cái gì đó để cải thiện thu nhập.
Em hay bị chồng mắng vì cái tư tưởng là có tkiem thì khoản đó cũng k thấm tháp gì so với khoản nợ nên em đề nghị không tiết kiệm nữa, cũng hâm thật, thảo nào hay bị mắng, hihi. Thật ra thì em sợ việc kế hoạch hay bắt mình làm the kế hoạch. Kinh nghiệm thương đau của em là toàn bị thất bại nếu em kế hoạch rõ ràng, những việc e k kế hoạch thì lại có kết cục tốt đẹp, hix. Em k xác định tư tưởng rõ ràng là phải tiết kiệm và ghi rõ các hạng mục chi tiêu thôi chứ em cũng k tiêu pha ái gì quá tầm em cả cho nên có tháng em tiêu gần hết tiền mà có tháng em thấy trong tài khoản cũng còn một nửa. Thi thoảng trêu chồng bảo sao em giỏi thế, vẫn thấy cuộc sống ok mà tài khoản vẫn còn tiền, hihi.
07:05 CH 09/02/2015
Gia đình em sống thế này có ổn không ạ!
Tớ cũng không nghĩ rằng cứ đồ chơi xịn hay gì xịn xịn là sẽ mang lại hạnh phúc cho con (con tớ thích nhất có khi lại là mấy hàng vỉa hè bán đấy cổng trường).
Tớ sẽ sống tiết kiệm hơn vì đó là việc cần thiết (tớ mua bảo hiểm rồi) Tuy nhiên tớ không phải là người sống dựa vào vay mượn và ỉ lại vào sự hào phóng của người khác.

Tớ không thích so sánh của sống của người này với người kia vì mỗi cá nhân, mỗi gia đình đều có cái riêng của mình. Tớ cũng không có nhu cầu sống cho bằng bạn bằng bè vì cách nghĩ và hoàn cảnh mỗi người mỗi khác. Đối với mỗi người thì cái gì mang lại cho họ hạnh phúc chỉ có họ biết và cảm nhận được chứ làm gì có chuẩn mực để mà đua theo. Nói thật là đôi lúc, đi trên đường thấy một số cô chú làm ruộng trên đồng cười đùa vui vẻ, con cái quấn quít xung quanh tớ thấy người ta hạnh phúc thế vì sức khỏe dồi dào và tinh thần rạng rỡ trong khi mình mấy cái va chạm vớ vẩn hay làm mình xuống tinh thần.

Về khoản vay cái nhà, nhà tớ được đề nghị cho vay và ép phải vay chứ không đến mức là tớ lợi dụng sự giàu có, hào phóng của người ta mà trục lợi. Tớ làm gì có tiền mà trả cho nên k có suy nghĩ mua nhà khi chưa có tiền. Giả sử có tí tiền thì cũng ki cóp vay ngân hàng hay mua gói hỗ trợ ngân hàng trả dần.
Vay thì đương nhiên phải trả. Tớ không hẳn là không có cách nào. Nếu tớ chấp nhận xa con để đi học, về chắc cũng đủ tiền trả nợ vì nhiều người tớ quen đã làm được như vậy. Nhưng đối với tớ, thời gian tớ ở bên cạnh con quan trọng hơn số tiền tớ có thể kiếm được nên tớ không muốn đánh đổi; trong tương lai , nếu mà quẫn quá về tiền bạc có khi tớ sẽ thay đổi.
Ngẫm lại, có khi tớ gặp phải một số chuyện không vui nên giờ tớ cũng k biết mình là người lạc quan hay bất cần nữa. Trước đây, khi còn nhìn cuộc sống màu hồng, có những việc mà tớ cho rằng không tồn tại thực trong cuộc sống mà chỉ sống trong phim ảnh; thế nào mà lại xảy ra với mình và những người xung quanh.
06:48 CH 09/02/2015
Sinh xong không biết ở đâu
Mình lại cứ tưởng người Sài Gòn có tập quán là sau khi sinh em bé được về luôn nhà ngoại để bà ngoại chăm chứ không như miền Bắc, thường ở nhà nội tháng đầu rồi mới về nhà ngoại. Theo mình, quan trọng là chồng bạn và bạn đều thoải mái khi quyết định ở đâu sau sinh. (Em trai mình thì vợ nó về nhà ngoại ngay sau khi sinh, còn mình thì phải ở nhà nội 1 tháng rồi mới về nhà ngoại vì chồng mình yêu cầu thế). Trường hợp mà bạn không thuyết phục được chồng sau sinh về nhà ngoại (ở nhà bà ngoại cả mẹ và em bé sẽ được chăm sóc tốt nhất vì chồng đang chưa thể giúp vợ được gì nhiều....) và nếu em gái bạn trưởng thành rồi thì có lẽ nên nhờ bà ngoại đến nhà bạn ở cùng giúp trông cháu để chồng bạn thoải mái. Không thì bạn thuê giúp việc cho bạn đỡ vất vả giai đoạn sau sinh. Vẫn không được thì có lẽ nên nói chuyện thẳng thắn với em chồng xem là nếu ở lại nhà thì em chồng có thể hỗ trợ bạn chăm sóc em bé không. Về quê thì theo mình trong trường hợp các phương án kia đều không khả thi thì hãy thực hiện vì sắp sinh rồi, đi lại những 200km thi cũng khá là vất vả.
07:41 CH 08/02/2015
Những lý do làm bạn yêu chồng/vợ...
07:48 CH 07/02/2015
Gia đình em sống thế này có ổn không ạ!
Hix,có vẻ mình đang sống rất không ổn. Thật ra tớ là đứa chưa bao giờ phải vay nợ ai cái gì, cũng chưa bao giờ xin ai giúp đỡ, cả bố mẹ 2 bên sau đi lấy chồng. Lần đầu tiên trong đời nợ mà lại nợ 1 khoản to đùng cho nên tớ để người cho vay yên tâm cũng như tớ cũng không bị áp lực nợ nần làm cuộc sống trở nên căng thẳng thì phương án của tớ là trả bằng chính cái nhà đó. Con tớ thì chắc là sống hạnh phúc khi bố mẹ hạnh phúc cho nên tớ mới sợ tiền bạc nợ nần làm tớ và chồng tớ quá áp lực trong cuộc sống dẫn đến bất đồng và không hạnh phúc. Tớ không phải là không thể tiết kiệm vì tính ra giờ, tất cả các khoản chi tiêu trong cuộc sống như tiền ăn học, tiền sinh hoạt,... tớ đều trả bằng tiền lương của tớ mà lương của tớ thấp hơn lương chồng, khi nào hết tớ mới phải lấy của chồng. Cho nên nếu tớ tiết kiệm, thì tớ sẽ tiết kiệm từ khoản lương của chồng chứ không phải của tớ, mà như thế tớ sợ chồng tớ sẽ không thoải mái chi tiêu. Ít ra giờ, chồng tớ có tiền để thi thoảng nhậu nhẹt bạn bè, có tiền biếu tặng bố mẹ hay họ hàng chồng,.. . Chồng tớ cũng k phải người tiêu hoang mà tớ chỉ cần tiêu tiền đúng là được. Tớ vướng ở đây là suy nghĩ của tớ có sai không khi tớ nhìn quá nhiều vào cuộc sống hiện tại mà không lo lắng cho tương lai. Tớ thích con tớ được như như những đứa trẻ con khác. có được những đồ nó thích, được đi đây đó học hỏi trong khả năng hiện tại của tớ (có nghĩa sẽ gần như không thể tiết kiệm được tiền) hay là tớ giảm hết chi tiêu (tớ k tiêu nhiều cho bản thân đâu) để có được 1 khoản tiết kiệm nho nhỏ nhưng con tớ sẽ bị cắt giảm nhiều nhất như đồ chơi, du lịch,.. chồng tớ chuyển từ tập tennis sang tập chạy chẳng hạn. Các ông í tập thì kiểu gì sau khi đánh xong cũng tụ tập ăn uống nên tiền nhậu nhiều hơn tiền đóng.
Dù thế nào, tớ cũng sẽ học cách giảm chi tiêu hoang phí. Nhưng cái cảm giác con mình vui thế nào khi được chọn đồ con thích thì lại k muốn tiết kiệm nữa, hihi.
06:38 CH 07/02/2015
Gia đình em sống thế này có ổn không ạ!
Cám ơn chị. Em cũng đã từng thử rồi, nhưng chắc do em không có năng khiếu hoặc là do em k quá chú tâm vào việc kinh doanh nên kết quả đều thất bại và lại quay trở lại bàn tay trắng. Giờ mà em bảo chồng cho em kinh doanh chắc chồng em ngất mất vì sợ, hihi.
Chồng em làm nhà nước nên nói thật kiếm tiền thêm ở ngoài cũng khó vì không có thời gian và không hợp với kinh doanh.
06:13 CH 07/02/2015
Gia đình em sống thế này có ổn không ạ!
Thật ra tớ cũng không muốn sống trong nợ nần. Vụ mua nhà thì đúng là bất ngờ, đến mua xong mà tớ vẫn còn k tin được. Tớ thà thuê nhà sống chứ không định đi vay tiền mua nhà rồi ki cóp trả nợ vì tớ biết nhược điểm lớn nhất của tớ là khả năng tiết kiệm hay kiếm tiền đều kém; hơn nữa sống trong nợ nần tiền bạc kiểu gì cũng xì trét và cãi nhau với chồng, hix.
Tớ cũng đã dự định tiết kiệm khoản nho nhỏ mỗi tháng để cũng có khoản gì đó trả nợ (bạn khuyên giống hệt ông chồng tớ nói tớ về về vụ để dành), nhưng cái tớ băn khoăn là cho dù tớ có tk 5 tr/tháng thì số tiền đó sau 5 năm nó cũng chẳng thấm tháp gì so với khoản nợ. Mà thu nhập nhà tớ cũng k cao, tớ tkiem đồng nghĩa với việc tớ phải cắt giảm một số hoạt động mà tớ đang thấy là cần thiết trong gia đình như du lịch, mua đồ chơi cho con,..Đối với suy nghĩ của tớ thì hiện tại luôn quan trọng hơn tương lai nên tớ muốn sống hiện tại thoải mái nhất có thể. Cho nên tớ cân nhắc việc nên tkiem được 1 khoản tiền nhưng phải cắt giảm một số hoạt động vui chơi của gia đình( mà có vẻ cũng lãng phí thật) có thật sự cần thiết không?
Tớ có 1 người bạn, phải nói là giỏi thật. Sau 3 năm bạn í tk được tiền mua đất để xây nhà. Bạn tớ bảo trong 3 năm không tiêu cái gì, k mua bán cái gì, k đi chơi, k du lịch... túm lại là cắt giảm chi tiêu hết sức có thể chỉ để tiền cho nhu cầu thiết yếu. Không phải là tớ không làm được như vậy nhưng bạn tớ thu nhập cao gấp chục lần tớ, tk còn có thể ra vấn đề chứ tớ tk hết cả lương chắc chỉ đủ tiền mua cái xe máy, hihi. Nhưng cái tớ băn khoăn hơn là mất 3 năm như vậy có thật sự cần không? Tớ, gia đình tớ sẽ mất 1 khoảng thời gian khá dài sống không thoải mái nên tớ chưa quyết tâm làm đến cùng. Giờ lại lên quyết tâm vậy.
12:07 CH 07/02/2015
x
xumixauxi
Hóng
327Điểm·1Bài viết
Báo cáo