Không biết có phải gặp phải gặp nhiều chuyện không vui hay do bản tính vô tâm nên đối với em cuộc sống khá đơn giản. Hạnh phúc chỉ là được ôm bọn trẻ con hôn chút chit, được chồng chở đi lượn lờ hít bụi phố phường,,.. Em cũng thấy cần phải thay đổi nhưng làm mãi không được. Em nhờ các mẹ cho em lời khuyên để chấn chỉnh lại cho nó tốt hơn.
Trước hết nhờ các mẹ tư vấn về cách chi tiêu trong gia đình:
Nhà em thế này ạ, hiện đang nợ khá nhiều tiền vì mua nhà toàn bằng tiền đi vay . Vay người nhà nên không bị áp lực quá như vay ngân hàng nhưng vay thì phải trả. Chồng em kế hoạch sẽ trả nợ trong vòng 5 năm và sẽ sống tiết kiệm. Em bảo với chồng là có tiết kiệm cả số lương 2 vợ chồng cũng chả được bao nhiêu, k thấm tháp gì so với khoản nợ thì tiết kiệm làm gì cho khổ. Trường hợp 2 vợ chồng đến 5 năm nữa mà không trả được nợ thì bán cái nhà đấy trả hoặc trả luôn bằng cái nhà rồi đi thuê nhà sống ( cùng lắm xây nhà trên miếng đất xa tít tắp mà bọn em được cho để ở nhưng không được bán)nên em không quá để tâm vào khoản vay ( tự thấy cũng hơi vớ vẩn nhưng mà không nghĩ ra nguồn nào mà có thể trả nợ được).
Lương chồng em không cao (~ 10 tr), cũng cần tiêu pha vì hay thi thoảng gặp gỡ giao lưu và tập tành thể thao nên em không cầm thẻ lương chồng để chồng chủ động chi tiêu. (Với lại em nghĩ là chồng em tiết kiệm giỏi hơn em nên có khi chồng cầm thẻ hay hơn).Em tiêu tiền bằng thẻ lương của em (ít hơn chồng). Đi cùng nhau mua gì thì chồng sẽ trả tiền. Không có chồng đi cùng thì em tiêu bằng thẻ của em, hết tiền trong thẻ thì em bảo chồng cho e tiền. Vài năm như vậy thấy cũng ổn vì em không để í lắm chuyện tiền bạc (có nhiều tiền thì mua cái mình thích nhất, k thì mua cái thích thứ 3 thứ 4 hoặc khỏi mua luôn), nhưng nhược điểm là e chả tiết kiệm được gì. Chồng e thi thoảng bảo có khoản này khoản kia nhưng em thú thật là chả biết chồng em có bao tiền hay tiết kiệm được bao nhiêu.
Em tự thấy mình không tiêu hoang phí, chỉ hơi quá tay tí mua đồ cho chồng con, hix. Nhưng đúng là không biết tiết kiệm vì em muốn sống cho hiện tại. Em sợ kiểu chắt chiu cho tương lai, cho con cháu rồi ngày ngày sống khổ sở (khổ sở chỉ được hiểu là không được làm cái mình thích thôi), đùng 1 cái gì gì đó xảy ra chả được hưởng rồi hoặc sau này quá tuổi, không còn thích gì nữa. Tưởng tượng lúc em già, chồng em có cho em đi vòng quanh thế giới thì thà bây giờ cho e tiền đi du lịch Việt Nam em thấy giá trị hơn nhiều. Còn vụ để dành cho con thì em mới chỉ nghĩ đến là em sẽ cho con mọi thứ trong khả năng đến năm con 18 tuổi. Lúc đó có bao nhiêu tiền mà cho được thì cho để con làm vốn, đi học hay làm gì tùy con quyết định cho tương lai, thế có phũ phàng quá không???
Chồng em thì khác, không hẳn là quá khó chịu với cách chi tiêu của em nhưng cũng cằn nhằn bảo em là cần tiết kiệm. Em bảo, lương chồng thì cho chồng tiêu hết rồi, đến cái đồng lương còi của em chi tiêu sinh hoạt đủ thứ mà không phải đi vay thì cũng giỏi rồi, còn đòi hỏi gì nữa. (Ghi chú là hết tiền thì em sẽ lấy tiền của chồng không mọi người lại hiểu nhầm là chồng em tiêu hết số tiền của ông í). Thi thoảng e cũng có thưởng (k nhiều nhưng e có tí vung tay mua cho chồng cái sơ mi xịn hay bộ lego con thích thì cũng hết).
Giờ em nên làm thế nào ạ? Em nên túm thẻ lương của ông chồng, hàng tháng chỉ đưa cho ông í 1 khoản đủ chi tiêu ở mức trung bình rồi chia hạng mục chi tiêu như một số mẹ đã áp dụng không? Em cũng đã từng thử rồi nhưng chả biết đưa bao nhiêu cho đủ vì giá cả giờ cái gì cũng đắt đỏ. Hết tiền chồng e lại bảo em đưa, e lại rút tiền đưa, hết lại đưa (chồng e hay đi về quê, biếu xén họ hàng nên cũng cần tiền) thế thì đưa luôn cái thẻ từ đầu, em đỡ phải rút mà còn biết được chồng chỉ tiêu trong khoản tiền lương của mình. Tại e cũng k thích để chồng cảm thấy bất tiện chuyện tiền bạc nên cũng muốn chồng lúc nào cũng có tiền dự phòng trong ví. Hay là em kệ như bây giờ, chồng cũng rủng rỉnh tiền tiêu trong khuôn khổ, em hết tiền thì sẽ lấy của chồng và cố gặng không cãi nhau mỗi khi chồng cằn nhằn rằng e k tiết kiệm, hihi. Nhưng mà nói thật, tiết kiệm là sẽ phải bắt chồng tiêu ít chứ em thì làm gì có j để mà tiết kiệm. Em băn khoăn là khi các ông chồng cứ phải xin tiền vợ thì có nảy sinh cãi nhau hay cằn nhằn không. Em chẳng thích sống trong không khí căng thẳng về tiền bạc.
Chắc có mẹ sẽ thắc mắc là thế ốm đau, bệnh tật bất ngờ thì lấy đâu ra. Em có 1 khoản nho nhỏ từ lâu không đụng đến, chắc đủ để phòng trường hợp khẩn cấp, không thi lại sẽ phải đi vay.