images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Không biết mẹ có đợi được đến khi con lớn...
Có em, em đang cố đợi con em tròn 10t đây ạ... Sao đọc chuyện của chị em cứ tưởng ai viết hộ tâm sự cho mình. Giống quá, 90%.... Em cũng đòi ly hôn, hắn nói: viết mất công. Em nói với hắn và MC rằng, k ly hôn cũng đc, kiểu gì cũng ok, ly hôn hắn nuôi con hay em nuôi cũng ok, hay chia đôi cũng ok, kiểu gì em cũng ok. Em ra đi để con hắn nuôi cũng ok... Nghe vậy, thấy mình có vẻ bất cần hắn ngại... Chứ ly hôn chỉ là sớm muộn mà thôi, trước khi ly hôn mình giải quyết bằng những cách khác đã. XIn chia sẻ người đồng cảnh ngộ...

Nắm tay bạn thật chặt. Đối với nhiều ngừoi mà nói, chuyện bị chồng đánh cũng là chuyện bình thường. Mình cũng không hề nghiêm trọng hóa vấn đề khi nói đến chuyện chia tay. Mình biết, ko phải dễ dàng mà từ bỏ một người mình từng yêu tha thiết, nhất là còn có con cái ràng buộc. Nhưng các ông chồng cũng đừng ỷ vào đó mà muốn làm gì thì làm.
Mình cũng hy vọng là mình sẽ không đến nỗi phải quyết đinh cuối cùng và cả bạn cũng vậy. Mình đã đọc top của bạn. Bạn còn khổ hơn cả mình.:(
07:13 CH 03/05/2010
Không biết mẹ có đợi được đến khi con lớn...
Theo mình không nên đưa vấn đề đánh vợ là hèn hay kém..... Vấn đề là bạn chủ top có người chồng kém khả năng kiềm chế, thích giải quyết vấn đề bằng vũ lực, thích áp đặt, gia trưởng. Nhìn nhận vấn đề có lẽ chỉ có 2 cách giải quyết:
1. Nếu còn yêu và muốn sống bên chồng: ( có lẽ không nên nêu cao việc bạn hy sinh vì chồng, lấy chồng dù gia đình không phản đối vì đó là quyết định của bạn, do bạn muốn thế, chả nên kể lể công trạng với ai, kể cả chồng. Chồng cũng chả có cớ gì hàm ơn vì bạn lấy anh ta), Thứ hai, bạn chăm chỉ, lo gia đình là do bạn muốn, đến mẹ chồng cũng khuyên bớt chièu chồng cơ mà. Dừng bắt chồng ghi nhận hay biết ơn vì những điều bạn làm mà bạn vẫn nghĩ là hy sinh như chăm sóc nhà cửa, lo cho anh ta, nhịn anh ta.. Theo mình, nếu bạn thích hay cảm thấy cần thì làm, không thích thì thôi. Đưa con đi khám là thiện chí của anh ta, chụp mũ là do anh ấy thích chơi điện tử nên cà khịa chuyện khăn tất thì bị bực mình là đúng rồi. Con mình sốt 40 độ, bảo cùng vợ đưa con đi khám thì anh ấy véo von là 70 phần trăm ốm đau thông thường sẽ tự khỏi, rồi đi chơi với bạn. OK, chả sao, đấy là quan điểm của anh ấy, không phải của mình, thì mình đưa con đi bệnh viện một mình, bụng nghĩ thầm: anh này tự đánh mất cơ hội chăm sóc gần gũi con, bảo sao sau này nó chả gắn bó. thế thì lại thấy tội nghiệp ông chồng cạn nghĩ. Mà biết đâu anh ấy cũng đúng ( vì mình đọc báo họ cũng nói thế). Vậy mình đi bệnh viện để giải quyết nỗi lo của mình, không phải của anh ấy. Thế nên chả bực gì, có choòng đi cùng thì vui, không đi cũng chả sao.
Kể cả điều bạn nói anh ấy chỉ thích chơi là đúng thì cũng đừng gây sự và ép anh ta đưa con đi khám, anh ta sẽ qua cơn bực đó rất nhanh vì đang mải chơi game mà phải dứt ra thì hơi bực. Mà mình thấy chồng bạn tốt đấy chứ, chịu đưa con đi khí dung với vợ. Bạn thử lên bệnh viện xem có bao nhiêu ông bố đi khám cho con cùng vợ. Lo cho con cũng là quyền lợi, ai không đi, người ấy thiệt.
Bạn đối đáp với chồng là Mày xưng tao, nếu mình là chồng bạn, mình còn thấy đau hơn bị tát. Thế nên chồng bạn sai và bạn cũng sai chả kém, mà mình lại thấy sai từ bạn đầu tiên.
Nếu bạn cảm thấy bi xúc phạm, nên nói chuyện, rút kinh nghiệm, tránh đụng độ với chồng làm tính xấu của chồng bùng phát. Quan điểm là Take it easy và Let it be
2. Nếu hết yêu chồng, thất vọng và đau khổ quá thì đi đâu chơi 1 thơi gian hay ly thân vậy. Sau thời gian đó suy nghĩ và tính tiếp: tiếp tục hay chấm dứt cộc hôn nhân này.
À quên, thế chẳng nhẽ anh ấy không có ưu điểm nào ư? Bao nhiêu điều tốt đẹp mà anh ấy thể hiện khi yêu bạn chẳng nhẽ biến sạch, hay chính việc sống bên nhau , va chạm và bộc lộ cá nhân làm 2 người ngày càng xa rời, không thể yêu nhau, hiểu nhau. Cái này gọi là: môi trường sống làm méo mó nhân cách. Và tạo nên môi trường này, một phần đóng góp quan trọng chính là bạn đấy

Em không hề nêu cao sự hy sinh của em.:D Em chưa bao giờ nghĩ là em hy sinh cái gì. Em than thở thế là vì em tiếc đời thôi ạ. Em nghĩ rằng sao bao nhiêu ông tử tế mình không lấy mà lấy ông này để ông ấy đánh cho. Em có bắt chồng em biết ơn em đâu:Silly:
Chuyện chăm con cái thì em nghĩ, cả hai đều phải có trách nhiệm. Em rất đồng tình với chị Hoachi và em Honey. Bee về vấn đề này. Thế nên em khó chấp nhận cảnh chồng em ngồi chơi trong khi con ốm cần đi viện.
- Em không hề xưng mày tao khi chồng em chưa đánh em. Đúng là em sai, nhưng chồng em đánh và đuổi em trước đấy.
03:34 CH 01/05/2010
Không biết mẹ có đợi được đến khi con lớn...
bạn có đọc dòng chữ đầu tiên của chủ topic ko ( bạn có thấy mâu thuẫn trong bài viết ko bạn. va thêm 1 câu của đồng nghiệp chủ topic là ( chỉ có mày tát xchoongf) chứng tỏ bạn ấy cũng đâu phải là người dễ bắt nạt phải ko bạn. điều mình muốn nói ở đây là hãy biết hy sinh va nhường nhịn nhau để sống vì các con thôi

Em khẳng định là em không hiền. Ra ngoài không ai bắt nạt được em, mặc dù cả đời em cũng chưa hề bắt nạt ai. Câu nói của sếp em chỉ là câu nói đùa, chả lẽ dựa vào đó để suy xét 1 con người? Để người khác bắt nạt mình là tốt hay sao?
03:25 CH 01/05/2010
Không biết mẹ có đợi được đến khi con lớn...
Đàn ông đánh vợ như bố mẹ đánh con cái, lúc nó còn nhỏ thì cứ thế mà phang, có khi còn là vì giận cá chém thớt, đến lúc nó cao to lừng lững giơ cái gậy lên lại chờn.
Theo ý của em:
1. Có bao giờ chủ top thẽ thọt với chồng lúc chồng không bận rộn và đang vui vẻ rằng hồi đó anh đánh em như thế là không đúng, rằng em rất buồn, rằng tại sao anh không xin lỗi em, giờ em vẫn đang buồn chưa?
2. Mình bị đánh là vì mình ở thế yếu (giống con mình bị đánh vì con mình còn bé :Sad: ) nên mình phải lựa mà cơm sôi bớt lửa thôi, tuy nhiên cũng nên góp ý cho chồng là anh cũng bớt nóng, đừng làm em đau người thì ít mà đau thấu tim thì nhiều.
3. Sau tất cả những nhẹ nhàng mềm mỏng mà không được thì chọn giải pháp ly dị thôi ạ. Bởi vì con cái sống trong cảnh bố đàn áp mẹ, mẹ đau khổ và cam chịu thì cũng không hạnh phúc đâu, sống cũng lệch lạc đấy. Nhiều người khi đã lớn đã nói thẳng với bố mẹ rằng thà bố mẹ li dị đi con còn hạnh phúc hơn cuộc sống chịu đựng nhau này!...

Dạ, xin thưa là cái này em làm nhiều rồi ạ. Chồng em không giống các ông chồng khác, không có màn đánh vợ xong rồi quỳ xuống mà xin lỗi đâu. Chồng em nghĩ răng, là chồng thì có quyền đánh vợ, bố thằng chính quyền nào dám can thiệp. Cái này thì... thua ạ.
03:21 CH 01/05/2010
Không biết mẹ có đợi được đến khi con lớn...
Dạ, em đồng ý với những j chị nói! Đúng là mỗi ng 1 nguyên tắc khác nhau. Có nhiều ng cũng nghĩ như chị, nghĩ là chồng mình ko tốt thì ng khác cũng chưa chắc hay hơn; rồi nghĩ nếu bỏ chồng thì có lấy được chồng khác không. Thế nên nhiều ng, chồng đánh chồng chửi cũng cố mà sống, chỉ vì LÚC NÀO CŨNG NGHĨ SỢ NẾU THAY ĐỔI CŨNG KHÔNG KHÁ HƠN. Nhưng mà nếu ko thử thì làm sao biết nó hay hay dở, phải ko chị? Nhiều cái tưởng là ko hay, nhưng thực ra lại rất tốt. Chuyện này cũng vậy. Bỏ vấn đề có lấy đc chồng mới tốt hơn không ra 1 bên, thì riêng chuyện nếu rời xa anh chàng này; ít nhất mình cũng sống 1 cách thoải mái, thanh thản về tinh thần. Mà mình lại là ng chăm sóc con cái; mình có vui vẻ thì mới truyền lại nó cho con cái mình được chứ, phải ko chị?
Cái chuyện có chấp nhận được thói tật của chồng không, phần lớn là do cách suy nghĩ của ng vợ. Có những ng, như chị chủ topic, nghĩ là " bố mẹ còn ko nỡ đánh, mà chồng lại dám tát", thấy chuyện đánh vợ - dù chỉ là tát - cũng ko chấp nhận được. Còn nhiều ng thì lại nghĩ chắc do mình chưa biết nhịn nên bị chồng đánh cũng phải thôi. Nó thuộc về giới hạn; thuộc vào những điều cấm kỵ theo quan niệm của từng ng vợ. Giống như trong này, có nhiều ng chồng hay xem web đen thì đã than thở là lãnh cảm, là ghê sợ; trong khi nhiều ng biết lại bảo là mặc kệ, miễn là ko làm tổn hại đến gia đình.
Trở lại chuyện của chị chủ topic: Theo như những j chị í post lên, em hiểu là: Ý chị chủ topic thì ko chấp nhận chuyện bị chồng đánh, nhưng hiện giờ chị í đã, và đang cố gắng chịu đựng. Chuyện chị í lên đây than thở là vì dồn nén lâu quá ko biết xả vào đâu. Đồng thời nhờ mọi ng tư vấn là chị í chịu đựng như thế có đáng ko? Có nên để nó tồn tại hay ko, hay là giải quyết cho xong? Và nếu chị đọc kỹ sẽ thấy chị í vẫn nhìn ra đc những cái hơn mà chị í đang có: chồng đẹp trai có học, nhà giàu xe hơi,v.v... Chị í cũng tiếc đấy, thế nên mới có câu "Không biết mẹ có đợi đc đến khi con lớn..." là thế. Chị í cũng đâu có ý định lấy chồng khác ngay đâu. Và chị í cũng đâu phải loại phụ nữ quá đáng nanh nọc, không biết phải trái ko biết nhịn chồng đâu. Nếu chị đọc kỹ sẽ thấy!
Em khuyên là cũng dựa trên những ý này, em nói là dựa trên những gì chị chủ topic nói ra. Chứ em chưa có nhiều kinh nghiệm cũng như vốn sống như các anh chị để mà bao quát cả vấn đề.
Dù sao cũng cảm ơn chị đã quote lại ý kiến của em để chỉ ra thêm 1 mặt của vấn đề ạ. :Rose:
Những cái chị nói cũng là những điều em đã, và đang tiếp tục cân nhắc đấy ạ.

Cám ơn em đã hiểu cho chị. Chị nghe em nói em là 1 single mom, chị rất ngạc nhiên. Vì chị thấy em cũng là người biết sống, gã đàn ông nào ngu ngốc mà để em lại 1 mình hay khiến em ra đi.
Nắm tay em, chị chưa bao giờ nghĩ single mom là không tốt. Nếu như mình không thể giữ cho con 1 người cha thì mình sẽ đóng cả 2 vai 1 lúc và dồn tình yêu cho con. :)
03:17 CH 01/05/2010
Không biết mẹ có đợi được đến khi con lớn...
mình thì mình nghĩ phu nữ cũng như đàn ông rơi vào hoàn cảnh nào phải lựa hoàn cảnh đó mà sống. Nếu bạn có người chồng tuyệt vời bạn nhìn ra xugn quanh bạn thấy những ông chồng khác không thể chấp nhận được điều này điều khác... nên thấy cương quyết phải bỏ ...
nhưng khi rơi vào hoàn cảnh chồng không được tuyệt vời thì cũng k vì thế mà so sánh với hoàn cảnh khác.. mà quan trọng nhất nên nghĩ
- bỏ chồng này có định lấy chồng khác k? liệu lấy chồng khác có hơn không? mình và con mình có HP không?... Và với cá tính của mình thì liệu có dễ bị lập lại kịch bản cũ k? Ai cũng biết là cưa gái k ai mang dùi đục đi cưa và con gái cũng vậy k ai khoe ra những tính xấu như nóng tính, nói dai cả...nhưng lúc ỏ với nhau thì lại khác. Vậy theo ý mình là cuộc sống k tròn trịa cả đâu, giữ được cái gì thì giữ, cải thiện được thì cải thiện, k thể được nữa hãy bỏ

Em chưa từng nghĩ mình bỏ chồng để lấy chồng khác. Em chỉ nghĩ đến con em. Mà nghĩ đến con thì chắc em chẳng dám lấy ai không phải là bố nó. Dù sao em cũng hiểu chẳng ai yêu con em bằng bố đẻ nó. Em chỉ không biết nếu lịch sử cứ tiếp diễn thì em còn sức mà chịu đựng không.
Có thể nhiều người sẽ nghĩ em có voi đòi tiên, nhưng em có đòi hỏi gì quá đáng đâu. Em chỉ đòi quyền đựoc sống như 1 con người, được tôn trọng và yêu thương.
03:14 CH 01/05/2010
Không biết mẹ có đợi được đến khi con lớn...
Mấy hôm nay con em ốm, nên em cũng không có thời gian để online. Cảm ơn cả nhà đã quan tâm chuyện nhà em. Sóng yên biển lặng rồi, tuy chồng em vẫn không xin lỗi em nhưng em cũng kệ, không nói gì đến nữa vì em phải đi làm, phải chăm con, chả hơi đâu mà cãi.
Em cũng trả lời để cả nhà không thắc mắc. Đây không phải lần đầu tiên chồng em đánh em, nhưng là lần đầu tiên chồng em tát em ù tai. Hiện giờ tai em vẫn đau và ù. Những lần khác chông em chỉ đẩy em hay đánh vào chân tay em thôi, còn lần này thì tát vào mặt.
Chuyện vợ chồng xích mích em nghĩ chẳng nhà nào không có. Nhưng em vẫn mong là chẳng nhà nào đến nỗi phải động chân động tay như nhà em. Vì tình cảm nó không phải là bất biến, khi đã xúc phạm đến nhau thì khó lòng mà coi như chẳng có gì.
03:10 CH 01/05/2010
Không biết mẹ có đợi được đến khi con lớn...
nhìn mấy cái chỗ in đậm ở trên cứ thấy giật mình sao giống nhà mình đến thế. (cũng may là chồng mình chưa đánh mình - chỉ mới chửi và đuổi đi thôi.)
Phụ nữ đúng là số khổ (thảo nào thiên hạ cứ kháo nhau: "có tu 9 kiếp thì mới được làm đàn ông". Hóa ra là mình vụng đường tu.:Sigh:)

Mẹ chồng em cũng thường nói câu này. Hóa ra có lý của nó thật. Nhà chồng em ko có con gái nên chẳng hiểu được nỗi khổ của những người mẹ có con gái bị bạo hành đâu ạ. Họ coi chuyện thỉnh thoảng chồng đánh vợ cũng là chuyện bình thường, là dạy vợ thôi.
06:40 CH 28/04/2010
Không biết mẹ có đợi được đến khi con lớn...
Em cám ơn cả nhà đã để tâm góp ý với em. Thực lòng em nghĩ rằng vợ chồng sống với nhau ko nên động chân động tay với nhau, nhất là cả 2 đều là người có ăn có học tử tế. Em từng thấy nhiều gia đình lao động lam lũ vất vả mà họ chẳng bao giờ chửi nhau chứ đừng nói đến đánh nhau như nhà em. Điều đó làm em thấy vô cùng xấu hổ.
Em tự xét mình cũng chẳng phải loại đàn bà hư hỏng, trắc nết hay đanh đá mà đến nỗi bị chồng đánh. Em công nhận là ai cũng có lúc cáu giận, nhưng ko phải vin vào cớ cáu giận đó để hành xử không giống 1 con người.
Chồng em nhất định ko xin lỗi em, ko nhận đánh vợ là sai. Mặc dù sau đó thì có tỏ ra tử tế, dịu dàng hơn. Thấy e bị đau tai cũng đòi đưa đi khám.
Nhưng em giữ nguyên quan điểm, nếu anh ta còn đánh em nữa thì em sẽ từ bỏ hết.
Ko phải vì em ích kỷ chỉ nghĩ đến tự ái cá nhân như bạn lucky 78 nói đâu. Nếu chỉ nghĩ đến em thôi thì gia đình em chả tồn tại đến ngày hôm nay. mà em cũng nghĩ như chị Bee. Honey, em ko cần phải bắt con em sống trong hạnh phúc giả tạo hay 1 không khí bạo hành. Em ko muốn mai sau con em lớn lên như 1 gã côn đồ hay 1 đứa trẻ thụ động hèn kém.
06:38 CH 28/04/2010
Không biết mẹ có đợi được đến khi con lớn...
Đàn ông đánh vợ được một lần thì sẽ đánh dài dài
Đàn ông xúc phạm vợ một lần thì mức độ lần sau sẽ tăng lên, nặng thêm
Bây giờ con còn nhỏ , dễ dàng để đưa ra quyết định cho mình. Con lớn rồi mình càng khó dứt bỏ.
Nhưng bạn nên nhớ rằng, vì những cái bạn đang có, nhiều người mơ ước nên bạn sẽ phải suy nghĩ lại khi bạn từ bỏ chúng. Đừng lấy con ra để biện mình. Vì bạn làm lại, đi thêm bước nữa sẽ khó có được như cái ban đầu.
Mong bạn tỉnh táo suy nghĩ cho cuộc sống của bạn.

Em cũng nghĩ có lần đầu rồi sẽ có lần sau. Nhìn bề ngoài ko ai nghĩ chồng em có thể đánh vợ, mc em đi đâu cũng nói: Con tôi tôi biết, nó hiền lành tử tế lắm. con vợ nó có ngang ngược tai quái nó mới đánh.
Vâng, em ngang ngựoc, tai quái. Em ngang ngựoc vì em cãi lời cha mẹ cố lấy anh cho bằng đựoc. Em và anh lấy nhau có 2 bàn tay trắng. Em bỏ qua những người có điều kiện tốt hơn chồng em cả trăm lần để lấy cho đựoc chồng em. Vì cái gì, vì cái gọi là tình yêu mà giờ đây em nhớ lại 1 cách đầy mai mỉa.
Em tai quái vì em ko chịu nổi cảnh chồng suốt ngày ngồi ôm cái máy tính, ko động chân động tay giúp em việc gì kể cả khi em bụng chửa vựot mặt mà vẫn gắng đi làm thêm, rồi làm hết việc nhà. Em tai quái vì em chiều chồng, hầu hạ chồng đến nỗi mẹ chồng em cũng phải bảo: Mày chiều nó ít thôi.
Em ko tiếc vật chất. Em có thể bắt đầu lại từ đầu. Những thứ em đang có mà người ta ao ước là 1 gia đình, là con trai em chứ ko phải những thứ phù vân. Em ko giỏi giang nhưng em có thể làm việc chăm chỉ để nuôi con.
03:28 CH 26/04/2010
Không biết mẹ có đợi được đến khi con lớn...
Chia sẽ cùng bạn,wa những gì bạn nói có lẻ mọi chuyện chưa đến mức phải ly hôn, bạn đang bị tự ái, tự ái vì mình đã bị chồng đánh, tôi ko biết lý do tại sao, nhưng đàn ông khi nóng giận thì ng phụ nữ khôn ngoan là nhịn, nhất là những ng hiền cộc tính như chồng bạn, cho dù lúc đó chồng bạn là ng sai trai, cuộc sống vợ chồng thật sự rất khó nói, mọi sóng gió xảy ra dù là 1 chuyện rất nhỏ cũng dẫn đến mâu thuẫn, hãy nhịn lúc đó rồi từ từ tính sau, tôi ví dụ như chuyện bản thân tôi nhé, bỗng 1 ngày ngủ dậy trong lòng thấy rất khó chịu, ng cứ muốn nổ tung và rất dễ bực mình, những lúc đó cho dù vợ làm gì cũng thấy ko vừa lòng, nhưng vc ở với nhau thì hiểu nhau, chỉ cần 1 cái trừng mắt hay 1 câu nói lớn tiếng là cô ấy hiểu sẽ im lặng, đi chỗ khác, và nếu ấm ức quá thì sẽ khóc, khi vợ nhường nhịn như vậy thì tôi cảm thấy mình là ng có lỗi, trong lòng rất hối hận và sẽ đối xử nhẹ nhàng với cô ấy lại, hay có khi lúc vc gần gũi nhau, vợ tôi hay thủ thỉ, em ko thích anh thế này, em ko thích anh làm vậy, hôm bữa anh sai rồi mà còn la em.....em làm vậy là vì...sau những giây phút mặn nồng là những cảm giác hạnh phúc, mà vợ vừa ôm vừa nhỏ nhẹ vừa hôn như vậy thì nghe lời hết, thấy rất có lỗi, có khi sau sự việc xảy ra khi tôi đã bớt giận , đã chủ động đến ôm vợ xin lỗi,thì những lúc dó có khi vợ sẽ góp ý liền ( tùy cơ ứng biến)
Bạn hãy hình dung, những lúc tôi đang nóng và khó chịu như vậy mà vợ ko nhịn, thì tôi sẽ thế nào, tôi sẽ điên lên có khi đập đồ và nếu ng nóng qua có tính bạo lực là sẽ đánh vợ, nhưng vợ tôi ko bao giờ cho tính điên đó có cơ hội bộc phát, lúc vợ nhịn thì tôi ko có lý do gì để nổi giận nữa
Và ngược lại tâm tính phụ nữ cũng vậy,thật sự ko hiểu nổi và rất khó đoán, vợ tôi là 1 trong những ng bị ảnh hưởng của mấy ngày đèn đỏ rất nhiều, 1 thg vợ có những ngày chán đời và dễ khó chịu, tg đầu tôi ko hiểu đã trách và giận vợ nhưng khi biết rồi tôi thật sự yêu và hối hận, giờ có kinh nghiệm rồi những ngày đó tôi cố giữ mình bình tĩnh với những câu nói cộc lốc của vợ, và ko làm gì để cô ấy dễ xúc động, nhẹ nhàng xoa dịu cảm giác cùng cô ấy vượt qua những ngày khó chịu của phụ nữ đó. Đó là những kinh nghiệm sống vc của gd tôi, mong bạn rút ra đc kinh nghiệm gì cho mình để chuyện đó ko còn xảy ra nữa, và vợ chồng đừng nên gọi mày tao, như vậy là ko tôn trọng nhau nữa, bạn cố gắng sửa mình trước và sau đó nhẹ nhàng góp ý chồng. Vợ tôi rất có nhiều chiêu để trị tôi và làm cho tôi phải nghe lời cô ấy :) dù cô ấy rất nhẹ nhàng và đáng yêu. Mong bạn hạnh phúc và nổi buồn này mau qua để vui vẻ trở lại :Rose:

Có phải em không biết chân lý này đâu, em vốn rất nhường nhịn chồng em. Chồng em đặc biệt thích vợ gọi dạ bảo vâng. Bản thân em cũng đựoc sinh ra trong gia đình tử tế, có khi nào em muốn mày tao với chồng, khi chồng em đánh em rồi thì em mới mày tao thôi. Chứ ko phải em muốn thế. nếu chồng em mà nghĩ đựoc như anh thì em chả có gì phải nói.
03:19 CH 26/04/2010
Không biết mẹ có đợi được đến khi con lớn...
Hồi chưa lấy chồng em cũng vào dạng nóng tính lắm, có khi người ta chưa kịp nói xong em đã nhảy vào cướp lời. Nhưng từ khi lấy chồng, em đã khác rất nhiều. Nếu nói về nhịn, em ko dám nhận là số 1 , nhưng trong mắt bạn bè em thì em vào dạng "siêu nhịn". Có lẽ do em ở với BMC nên ko tiện cãi.
Chồng em hiền nhưng cục tính vô cùng. Ai đã đọc topic trước của em thì cũng biết anh ta vào dạng ngang ngược, ko bao giờ chịu nhận lỗi về mình. Và hơn nữa lại vô cùng gia trưởng. Vì anh ta được bố mẹ nuông chiều quen rồi nên trong mắt anh ta chỉ có anh ta là đúng, người khác thế nào cũng là sai. Chuyện anh ta đánh em hồi em mang bầu anh ta không hề nghĩ là mình sai, mà nghĩ là em đáng bị thế.
Chuyện em bị tát ù tai thì chả có gì ghê gớm. Mấy hôm nay con em ốm, em lo lắng cho nó vô cùng. Bản thân em và chồng em cũng đang bị ốm. Buổi sáng em dậy chợ búa, cơm nước và nấu cháo cho chồng ăn. Xong, em giục chồng em đưa con đi khí dung. Chồng em ngồi chơi game. Em gọi mãi ko đựoc. Chồgn em bảo em tự đi, nhưng em muốn chồng em đi, vì khí dung mà ko có người giữ thì con em khóc thét, 1 mình em ko lo được. Chần chừ mãi rồi chồng em cũng đi. Xuống nhà lấy xe đẩy, vì phòng khám gần nhà nên đi bộ, chồng em hỏi: Mũ của con đâu, tất của con đâu? Em bảo: trời nóng, lại ngồi xe, nên đắp 1 cái chăn mỏng cho kín gió là đựoc rồi. Chồng em nhất định bảo ko được, bắt lên lấy. Em bực quá mới bảo: Thế thôi, anh ở nhà đi. Chẳng qua anh đang chơi game ko muốn đi thì thôi. Thế là chồng em gầm lên: Con mất dạy và lao vào tát em. Lúc đó em chẳng còn nghĩ gì đựoc nữa, chỉ thấy bàng hoàng. Anh ta chửi mắng và đánh em trước mặt cả bà giúp việc.
Thế là em sai hả?
03:16 CH 26/04/2010
Em có tiếp tục sai lầm?
Khi không còn tình yêu nữa thì sống như thế nào đây? Vẫn tiếp tục sống dưới 1 mái nhà để con em có bố, rồi mỗi người tìm lấy niềm vui riêng. Hay dứt khoát 1 lần rồi ai đi đường nấy.
Em biết, ai cũng nói những năm đầu của hôn nhân đầy rẫy khó khăn. Nhưng 1 bàn tay có vỗ thành tiếng được hay ko? Sẽ ra sao khi chỉ một mình em cố gắng.
Để rồi lại phạm sai lầm.
06:11 CH 29/12/2009
Em có tiếp tục sai lầm?
Con trai em ra đời, đáng yêu và xinh xắn. Những ngày sau khi sinh chỉ có mẹ e chăm sóc em. Gia đình chồng rất thờ ơ, 1 tuần ra thăm cháu 1, 2 lần chứ ko nỡ mua cho mẹ con em lạng thịt. Chồng em thì vẫn mê mải chơi game. Em bị trầm cảm sau sinh, lúc nào nước mắt cũng chảy trên mặt, thương thân mình, thương con, thương bố mẹ mình. Hơn 1 tháng, vì thương mẹ chạy đi chạy về vất vả nên em tự làm hết mọi việc nhưng giấu mẹ em, nói là chồng làm.
Có lẽ em sẽ tiếp tục sống như thếm giả vờ hạnh phúc để con em có bố có mẹ đầy đủ.
Hôm nay là kỷ niệm 2 năm ngày cưới. Chồng em ko nhớ. Tối qua anh ấy nói: Chúng mình lấy nhau mấy năm rồi nhỉ, 3 à? Em rất buồn nhưng cũng nói: 2 thôi anh ạ. Có lẽ tại thời gian yêu nhau lâu quá nên quên. Chồng em bảo: Chúng ta chỉ yêu nhau có 1 năm đầu thôi, thời gian còn lại là vì ràng buộc.
Em nghe mà buồn. Anh ấy nói như thể bắt buộc phải cưới em vậy. Em ko phải dạng sắc nước hương trời gì nhưng cũng được rất nhiều người theo đuổi. Ngày yêu nhau em đã quyết dứt tình nhiều lần nhưng vì thương anh ấy nên cứ dùng dằng.
Sáng nay em nhắn tin cho chồng: Từ nay em sẽ ko yêu anh nữa. Anh khiến em thấy tình yêu là 1 thứ phù phiếm và ngu ngốc. Nếu anh hối hận có thể làm lại từ đầu.
Em chưa đến 30 tuổi. Chẳng lẽ vì con em cứ tiếp tục sống thế này ư, ko có tình yêu, ko có sự quan tâm chia sẻ từ người chồng. Sống với nhau vì trách nhiệm với con thôi sao?
Em muốn mang con về nhà mẹ đẻ. Có lẽ mọi người sẽ thấy sự việc ko có gì sao em làm to ra, nhưng trong lòng em ngọn lửa đã lụi từ lâu rồi. Từ khi anh đánh và đuổi em ra khỏi nhà giữa đêm khi em đang bụng mang dạ chửa.
06:05 CH 29/12/2009
Em có tiếp tục sai lầm?
Cuộc sống cứ thế trôi đi với cả những niềm vui và nỗi buồn vì ko hợp nhau. Chúng em hay cãi nhau, thêm nữa là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nên cuối cùng dọn ra ở riêng. Chồng em vốn là con cưng nên rất lười biếng, anh ấy ko bao giờ động tay vào bất cứ việc gì, tất cả đều do em làm, còn anh ấy chỉ chơi game. Em cố gắng chịu đựng vì nghĩ rằng anh ấy ko cờ bac, rượu chè, gái gú, chỉ chơi game thôi cũng ko đến nỗi. Một mình em lăn lộn vì kinh tế gia đình. Được cái e có 1 công việc khá ổn định, thu nhập tương đối đủ để lo cho gia đình.
Cách đây 4 tháng, khi em đang có bầu 7 tháng thì vc em cãi nhau. Nguyên nhân sai cũng 1 phần vì em quá mệt mỏi còn anh ấy quá vô tâm. Thế mà anh ấy gọi mẹ em lên giữa đêm, trả em về nhà. Đọc đến đây chắc mọi người nghĩ em ngu lắm. Vâng, em cũng công nhận là sao mà mình ngu xuẩn thế. Sau việc này em đã quyết tâm ly hôn. Nhưng, lại vì 1 chữ nhưng ngu xuẩn em lại quay về vì con. Em ko muốn con em ko có bố.
05:49 CH 29/12/2009
Đàn bà -Con gái có đố kị
Hì hì, em này"chia tay" mà yêu đời quá, khâm phục em đới, mà sao "con trai của MC em" yêu em mà hai người vẫn chia tay nhau?

Đấy là chuyện ngày xưa mà chị. thế chị bảo em làm thế nào bây giờ? Ngồi khóc mãi ư? Kệ, cứ phải cười cái cho đời nó tươi.:p
11:32 SA 30/07/2009
Chuyện cốc nước...
Mc bạn còn tử tế chán, còn biết mang 3 cái cốc ko ra cho bà ngoại uống, chứ MC mình á, đang lễ trên gác nhé. Ko thèm xuống nhé. May được cái bố chồng mình cũng tử tế, Mình chẳng bao giờ muốn Bm mình xuống nhà thông gia.Khổ cho BM lắm:Sick:
07:09 CH 29/07/2009
Tôi muốn hỏi lại chắc chắn rằng: Tôi có nên bỏ...
Em cũng đang ở trong hoàn cảnh của chủ top nên em hiểu. Có thể người ngoài sẽ cảm thấy người trong cuộc rất ngu muôi, sao 1 người chồng như thế còn luyến tiếc? Đã có rất nhiều người nói với em câu đó.
Trước khi lấy chồng, em là 1 cô gái năng động, tự tin, được nhiều người yêu quí. Nhưng giờ đây em trở nên yếu đuối hơn vì có con em, em cứ nghĩ làm sao cho nó hp nhất, làm sao cho nó ko cảm thấy thiếu người cha là một thiệt thòi.
Và càng lún sâu trong bùn thì càng khó thoát. Chị có hỏi 1 triệu người, ai cũng trả lời nên mà trong lòng chị vẫn còn yêu thì chị cũng bất lực mà thôi. Tự chị phải quyết định thôi.:Sad:
12:20 CH 29/07/2009
Đàn bà -Con gái có đố kị
Ui, chán nhỉ. sao em chẳng bao giờ biết ghen tỵ. Em cũng chẳng để ý xung quanh lại có nhiều người ghen tỵ đến thế.
Người PN duy nhất hay ghen tỵ với em là MC em, khi thấy con trai bà yêu em.
và hiện đang rất hả hê khi chúng em chia tay nhau.:Laughing::Laughing::Laughing:
12:15 CH 29/07/2009
Cố quên lại càng nhớ.............
Đọc tâm sự của chị mà tự nhiên nhớ lại mối tình đâu. Mọi chuyện qua rồi, hãy để quá khứ ngủ yên chị nhé:)
12:13 CH 29/07/2009
v
vunhatminh2009
Bắt chuyện
676Điểm·2Bài viết
Báo cáo