Mình đã từng bị "nghiện" như bạn. Mình hiểu cảm giác biết mình dại lắm, ngu lắm rồi nhưng vẫn không dứt ra được. Khi bình thường mình còn có thể nhớ hết những điều nhỏ mọn, lợi dụng chẳng ra gì người ta gây ra và căm ghét lắm, những ng bạn thân đồng lòng ủng hộ mình qua khỏi giai đoạn "vật vã" ấy rất nhiều. Ấy vậy mà chỉ cần nghe thấy tiếng nói, chỉ cần hắn ngọt nhạt hỏi thăm thôi là mình chẳng từ chối được. Lúc đấy cái phần lý trí nó xẹp lép đến đáng thương. Và mình đã vật vã khổ sở như thế suốt một năm trời, chẳng làm gì ra hồn cả.Bởi vì chẳng làm gì ra hồn, mình đã tự gây trở ngại cho con đường đi của bản thân nhiều lắm. Rồi thì khóc lóc vì cảm thấy tất cả mọi thứ như chống đối mình. Nhưng mình biết nguồn căn mọi chuyện chỉ bởi cái sự-nghiện-một-kẻ-không-ra-gì. Không xóa hết tất cả cùng lúc được, thế là mình xóa hắn ra khỏi điện thoại, yahoo list v.v Nói chung là xóa những thông tin về hắn để mình ko nhìn thấy, kẻo "ngứa mắt" lại gọi/nhắn tin. Hắn nhắn tin, mình im lặng. Hắn gọi, mình nói chuyện qua loa, cố giữ khoảng cách. Mình không thích giao tiếp quá nhiều, nên mình thường đi dạo ngắm đồ một mình, hẹn bạn bè thân ăn uống cafe, đi bơi, tập trung học hành hơn. Những lúc buồn bã nhớ nhung nhất, mình tìm người bạn thân để chia sẻ những gì mình nghĩ để tự kiềm chế bản thân.Có lần hắn có việc về VN, hắn bảo mình về cùng đợt với đủ thứ lý do, thăm gia đình, đi chơi blah blah. Mình suy nghĩ nhiều giữa ĐƯỢC và MẤT nếu mình gặp hắn, rồi quyết định từ chối. Hắn hơi sốc vì đã quen việc gì mình cũng chiều, thế là hắn lại bảo "em về ba mẹ mừng blah blah. Với lại, em không muốn gặp anh sao?" - Câu nó đó như đánh thức mình vậy :Smiling: Mình nhận ra trước giờ hắn đã quá quen với việc - để gặp đc hắn, mình chấp nhận tất cả. Hắn đã quá quen với việc hắn "nắm đằng cán", muốn mình làm gì là được. Hắn tự cho bản thân cái quyền đòi hỏi, làm chủ cuộc đời của mình.Và từ đó mình cắt đứt mọi thứ, đổi email, đổi số điện thoại.Bạn ah, mình hiểu không dễ để dập tắt tình cảm trong lòng. Nhưng bạn sẽ nhận ra rằng cần phải sống cho những điều xứng đáng hơn. Và nhất là không để người khác điều khiển hay tàn phá bất kỳ một phần nào trong cuộc đời mình. Ba mẹ và những người thân yêu bạn thật sự sẽ đau lòng ra sao nếu biết chuyện - đây cũng là điều mình luôn tự nhắc nhở trong lòng để vượt qua chuyện cũ. Lý trí và cả tình cảm đều là do bản thân ta điều khiển, bạn ah :Rose::Rose:
À, đây phải gọi là một con bệnh mà y học đầu hàng, ăn để lấy c... chứ ko vào não tí nào, 99% bê tông trong óc, còn lại 1% là óc heo. (Sorry các anh chị đọc mà cảm thấy tôi nặng lời nhé)Có nghĩ đến cha mẹ nhục nhã nếu biết chuyện này ko?Có nghĩ tới cha mẹ nâng niu từng miếng ăn giấc ngủ ko?Trả hiếu gì cho bố mẹ chưa hay chuẩn bị biến thành kẻ tâm thần?
Bệnh này của em gọi tên đúng của nó ra là nghiện, giống như nghiện ma túy ấy. Muốn cai nghiện được một mình, không cắt đứt mọi quan hệ với nguyên nhân gây nghiện thì ko dứt được bệnh đâu em. Cho đến khi thân tàm ma dại mà có khi vẫn ko dứt được. Như trường hợp em ko quyết tâm xuông được đâu vì như chính em đã thấy, em tự biết mình bệnh nhưng khi gã kia gọi em lại mù quáng chạy theo để rồi sau đó lại tự chửi mình cơ mà. Nếu ko chuyển vùng thì em cần có sự hỗ trợ của gia đình, tự xích chân mình lại để khi "lên cơn" cũng ko thể làm gì được nữa. Em có thể nói với gia đình là đi công tác một thời gian, hoặc đơn giản hơn chỉ là đổi điện thoại, đổi công việc, đi chơi với nhóm bạn mới một thời gian, về quê vài ba tháng. Túm lại là nếu em ko đoạn tuyệt với những mối liên hệ cũ chị sợ em sẽ ko bao giờ " cai nghiện" được cho tới khi gã kia tự bỏ rơi em. Hãy dũng cảm lên, làm những việc mình định làm vào nhwngx lúc mình tỉnh táo nhất ấy.
Sao lại để cái cmt của a trên cái màn hình vậy e.:Sad: Sao k để nó trong đầu luôn đi.Nói chứ a "chửi" vậy thôi, chứ a chẳng khinh thường ai đâu, vì là ảo mà, có liên quan gì đến a đâu nhỉ?:Smiling:A thấy bạn mechaucao cmt hay đấy, ca này nặng quá a cũng pó tay.:Sad:
Chuyển vùng thôi em ơi. Vứt điện thoại cũ đi. Xin chuyển công tác đi vùng sâu vùng xa một thời gian. Dứt hẳn liên lạc với thế giới hiện tại. Cái này ko phải là TY đâu, nó là mọt loại bệnh đấy. Tóm lại là lúc nào em ân hận nhất thì hãy làm một cuộc cách mạng để đến khi mu muội trở lại thì cungc ko còn nhớ đường về nữa. Tìm cho mình một công việc thật bận rộn, hoặc phựot với các bạn mới. Rồi sẽ ổn thôi. Một thời gian sau nhìn lại thấy buồn cười cho chính mình
Thật sự muốn bấm thanks cho bạn cả 100 lần ấy chứ.
Mình cũng sẽ mạnh mẽ và quyết tâm như bạn. Phải nghĩ đến ba mẹ và gia đình...
Tặng hoa cho bạn này :Rose::Rose::Rose: