Nói chung thấy con gái bây giờ nhạt lắm..Để mình nói được 1 lời "yêu" khó lắm..Nó ko khác gì 1 lời hứa, 1 trách nhiệm..Đắn đo suy nghĩ..Còn con gái bây giờ thì đa số là nói "yêu" hàng chục lần..Lời nói ko giá trị..
Tặng ấy 1 câu chuyện rất hay nhé:Mình viết bài này khi vừa mới nhắn tin chia tay với người mình yêu. Nhưng mình sẽ không buồn lâu. Nhân khi đang cảm xúc mình muốn chia sẻ một chút. Bạn nào đã từng yêu có lẽ sẽ gặp một trong những tình huống mà mình đã từng gặp dưới đây.Nếu như trước đây, khi còn là tình yêu thời học sinh hay sinh viên hay là lần đầu tiên bạn yêu mặc dù bạn nhận thấy người yêu mình không đủ tốt để mình nên tiếp tục hoặc người yêu mình không còn yêu mình nữa nhưng vì đã quen có sự hiện diện của người ta trong cuộc sống, bạn ngại với những người đã từng biết hai bạn yêu nhau, bạn sợ sự cô đơn những buổi tối, các ngày lễ, hay sự thiếu hụt trong khi những đứa bạn khác đang kể này kệ nọ với người yêu nên bạn vẫn muốn níu kéo, không muốn phải chia tay. Dù đôi lúc bạn biết rằng người đó không xứng với bạn.Mình cũng từng trải qua cảm giác như thế. Sau khi nói lời chia tay với tình yêu đầu tiên của mình, mình từng cảm thấy vô cùng đau khổ. M suy sụp một thời gian, không chơi bời, không bạn bè, không thể làm việc gì khác, chỉ ngồi khóc và khóc. Mình khóc vì tiếc nuối cho những kỷ niệm quá đẹp. Mình khóc cho cảm giác bị bỏ rơi. Mình khóc vì sợ sự hỏi thăm của bạn bè xung quanh. Mình khóc vì mình biết từ đây m sẽ phải một mình, làm lại từ đầu với số 0 tròn trĩnh, không ai gọi mình dậy đi học, không ai hỏi han mình lúc ốm đau, mà càng ốm đau lại càng hay tủi thân nhé. Rồi mình tự dằn vặt mình đã làm điều gì sai. Mình có điều gì không tốt, không đúng. Mình không tin một người từng như thế này thế nọ với mình rồi bỗng một ngày không còn yêu mình nữa.Rồi…Cứ tối tối mình nằm suy nghĩ viển vông và bắt đầu mất kiểm soát bản thân. Mình nhắn tin loạn xạ. Mình chờ đợi mỗi ngày. Một tin nhắn thôi, một cú điện thoại thôi cũng đủ làm tim mình thổn thức và lóe lên một tia hy vọng. Nhưng tất cả đâu lại hoàn đấy. Đôi khi bản thân mình tự hỏi tại sao mình phải khổ sở vì một người đã rời bỏ mình như thế, một người không xứng đáng với mình như thế. Nhưng thực ra, những cái tự hỏi đó nó không thể đánh bại được cái cảm xúc đau khổ tột cùng lúc đó, lý trí đã hoàn toàn thua cảm xúc. Hoang mang vô cùng. Mình sợ phải nghe lại những bài hát quen thuộc, đến những chỗ đã từng đi qua, nghe đến những câu chuyện vô cùng quen thuộc,...Mình đau khổ, vật vã một thời gian dài. Đau khổ khi người ta không còn yêu mình. Đau khổ khi nghe tin người ta đã có người khác. Một chút vui ích kỷ khi nghe người ta bỏ người yêu. Mình điều khiển mọi thứ hoàn toàn theo cảm xúc….Một thời gian dài, tất cả nhanh chóng qua đi và mình đã gặp một người khác. Lần này mình có vẻ kinh nghiệm hơn. Mình không public rộng rãi với mọi người về mối quan hệ. M không còn yêu hết mình nữa mà có vẻ dè chừng hơn, đề phòng hơn. Mình để người ta hoàn toàn chủ động yêu mình. Mình chỉ nhận và nhận, không dám cho đi quá nhiều nữa. Mình quá đau khổ vì lần thứ nhất nên mình không muốn làm tổn thương bản thân lần thứ hai. May mắn thay, anh ấy yêu mình vô cùng, anh ấy yêu mình hơn cả chính bản thân anh ấy, chăm sóc mình từng li từng tí. Mình thỏa mãn với tất cả những gì người đó đã đem lại, chỉ cần nhận thôi, không cần quan tâm đến việc cho, không cần lo phải giữ người yêu, chỉ biết nhận và nhận thôi. Lúc đó, mình thật sự hạnh phúc. Nhưng đúng là cuộc sống, tình yêu no thì sớm chết. Rồi mình nhận thấy dần dần mình không còn cảm xúc với anh ấy nữa. Mình lại chia tay. Anh ấy nhắn tin và mong mình suy nghĩ lại, quay lại nhưng mình càng thấy hờ hững hơn. Lúc này, mình không còn trách người yêu cũ của mình nữa. Mình đặt bản thân mình vào người ấy và hiểu rằng khi cảm xúc đã hết có cố gắng cũng chẳng thể làm gì được. Anh ấy không dấu mình là điều tốt nhất anh ấy có thể làm cho mình. Mình chỉ trách bản thân mình hồi đó đã mất kiểm soát bản thân để rồi là những tin nhắn vô nghĩa mà chính mình bây giờ hằng đêm vẫn nhận được từ người m vừa chia tay mà chẳng thể thay đổi được bản thân khi mình không còn yêu nữa.Và rồi mình nhận lời yêu anh thứ 3. Một người mình không yêu nhưng anh ấy đã theo đuổi mình rất lâu và vì tất cả những điều tốt đẹp mọi người nói về anh ấy, mình hy vọng anh ấy là người cuối cùng của mình, thực sự đem lại hạnh phúc cho mình. Người ta bảo phụ nữ nên chọn người yêu mình chứ đừng chọn người mình yêu mà. Để xem lần này mình theo lý trí thì như thế nào. Anh ấy giao tiếp giỏi, đối nhân xử thế tốt, nghề nghiệp ổn định. Mọi người vui vẻ, chúc phúc cho mình, họ bảo mình may mắn. Dần dần anh ấy chiếm được trái tim mình. Nhận lời yêu rồi, mình mới thấy anh thường xuyên có những cuộc nhậu nhẹt, quá chén. Nhưng mình chấp nhận với lí do không ai hoàn hảo. Anh ấy đa tình đào hoa. Mình chấp nhận con trai phải thế. Anh ấy khô khan, không quan tâm mình nhiều. Mình tôn trọng sự khác biệt. Anh ấy muốn mình phải cho đi nhiều hơn, muốn mình yêu anh ấy nhiều hơn. Mình từ chỗ không có cảm xúc đã bắt đầu yêu. Nhưng khi mình bắt đầu có cảm xúc dần dần thì tình cảm anh ấy dành cho mình lại ít đi. Đúng với câu “theo tình tình chạy, trốn tình tình theo”. Một thời gian sau mình thấy tình cảm nhạt nhòa dần, anh ấy bảo mình “cho anh ấy thêm một thời gian”.Có lẽ nếu như trước đây, mình sẽ chờ đợi và hy vọng. Mình sẽ làm nhiều điều để anh ấy thấy được tình yêu của mình và chờ đợi câu trả lời từ anh ấy. Nhưng bây giờ mình đã khác, mình cần chủ động. Mình không muốn tự làm mình phải suy sụp nữa mặc dù bản thân mình cũng buồn. Không phải là vì mình không thích anh ấy, không phải là mình không cố gắng yêu anh ấy. Thậm chí vì anh ấy mình có thể làm nhiều điều. Nhưng mình không bao giờ chấp nhận một người không yêu mình. Mình không trách anh ấy vì bản thân mình đôi khi cũng không thể điều khiển cảm xúc của mình. Có người hôm qua yêu, hôm nay cảm xúc bất chợt biến mất. Mình từng tàn nhẫn với người khác, nên chuyện hôm qua anh thấy yêu hôm nay anh cảm thấy không yêu nữa mình chấp nhận. Nhưng ít nhất mình không còn tiếc nuối nữa bởi trước đây m luôn tự hỏi sao một người tốt như thế, yêu mình như thế mà mình lại không mở lòng.Sauk hi anh ấy nói câu đấy, mình đã chủ động coi như một lời chia tay. Mình buồn và đau. Mình vùi vào công việc, bạn bè và những chuyến đi chơi, mình không để mình trong trạng thái phải chờ đợi. Mình xem phim nhiều hơn, đọc truyện nhiều hơn, lắng nghe người khác hơn, vào forum để xem sự chia sẽ của những người khác. Dần dần mình cũng tự rút ra thêm những kinh nghiệm cho bản thân. Anh ấy thấy sự lạnh nhạt của mình lại thường xuyên nhắn tin gọi điện hỏi thăm. Nếu như xưa có lẽ mình sẽ lại tiếp tục hy vọng và chờ đợi. Nhưng sau những gì mình đã trải qua, chấp nhận tất cả để cố đấm ăn xôi một người có vẻ ngoài quá hoàn hảo nhưng lại không yêu mình là một sự ngu ngốc. Mình mạnh mẽ hơn, lý trí hơn và mình quyết định nhắn tin chia tay. Mình tự dặn lòng mình nếu buồn cứ khóc, làm gì thì làm nhưng không để m suy sụp. Mình không sợ cô đơn vì mình biết sau anh sẽ có người khác yêu mình nhiều hơn. Vẫn luôn luôn là thế. Người sau luôn hơn người trước.
Mình viết những dòng này, chỉ hy vọng được chia sẻ, để mình có thể nhanh chóng thoát ra được mối tình không đầu không cuối này.Mình và anh quen nhau được hơn 1 năm rồi, tụi mình dạy chung trường, anh là người chủ động tấn công mình, thời gian đầu anh rất quan tâm mình, nói cho mình nghe những dự định về tương lai và bảo mình hãy chờ đến khi anh ấy mua được nhà ở thành phố sẽ tính đến chuyện cưới mình. Tình cảm của tụi mình có thể gọi là mặn nồng chỉ được 3 tháng thì đến tết nảy sinh chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng rồi tụi mình lại quay về với nhau. Không hiểu sau từ sau chuyện đó mình thấy anh có thái độ khang khác, anh ít liên lạc với mình, có khi bặt tăm cả 1 tuần. Rồi nhà trọ của anh có người chuyển đi, anh rủ mình sang ở chung (chung nhà nhưng khác phòng nhé), anh nói sẽ có thời gian chăm sóc mình hơn, từ lúc mình chuyển sang đến giờ thì anh bắt đầu làm lơ mình luôn. Anh không bao giờ bước chân vào phòng mình, đi làm về thì đóng kín cửa, tắt đèn, mình chủ động gõ cửa thì anh chỉ ló đầu ra để nói chuyện với mình, chuyện cafe hay xem phim như lúc mình còn bên kia là không còn nữa, mình hỏi thì anh bảo "vì bây giờ em ở gần anh rồi, biết hết rồi nên không hỏi han như trước". Nhưng từ lúc qua nhà này, mình và anh có khi 2 tuần không nhìn thấy nhau. Ban đầu mình cũng tìm cách nói chuyện, nhắn tin nhưng thái độ anh cứ lạnh lùng xa cách nên mình thôi không nhắn tin nữa, thấy bị tổn thương quá. Bà mình ốm, mình chạy ra chạy vào viện anh cũng không hỏi han gì. Cuối tuần anh đi với bạn, bỏ mình quẩn quanh ở nhà 1 mình. Mình rất muốn quên anh, nhưng cứ lâu lâu anh lại nói những câu lấp lửng, đại loại như "mấy ngày nay ngày nào cũng nghĩ về em", "đừng nghi ngờ nhiều quá, hãy tin và chờ anh', khiến mình lại thổn thức. Mình không muốn chuyển nhà, nhưng ở đây, mỗi lần thấy anh là mình lại buồn, lại muốn khóc.
Hihi, em tự nghĩ rằng em yêu cậu ấy, nhưng chắc gì đã vậy và quan trọng rằng cậu ấy có cảm nhận được điều đó không. Vấn đề cậu ấy nhận xét tốt về em là vì em tốt và vì cậu ấy yêu em. Nhưng đó là em như vậy nhưng còn tình yêu thì sao? Đó là lý do tại sao cậu ấy phải yêu cầu im lặng 1 tuần đấy. Em nên suy tư về vấn đề này hơn là cứ lo sợ sau 1 tuần thế này thế kia, nếu tình yêu mà đang yêu nhau say đắm tự dưng sau 1 tuần thay đổi liệu có phải là tình yêu thật sự hay chỉ là cảm xúc thôi và tình cảm ấy liệu có đáng trân trọng?
@chủ top: từ đầu đến cuối chị chỉ thấy em yêu bản thân em chứ chưa thấy tình yêu em dành cho cậu ấy. Nếu em đã không yêu cậu ấy thì sợ gì người ta bỏ rơi. Cái sự sợ người ta bỏ rơi như thế cũng chứng tỏ em yêu ích kỷ và yêu bản thân mình nhiều thôi. Em hãy học cách yêu người thì khi đó em sẽ không bao giờ sợ ai sẽ bỏ rơi em đâu.
ước gì ng đó có thể có suy nghĩ này, đàn ông bây giờ, yêu chỉ biết tính toán, và lừa dối, coi lời "yêu" là 1 câu nói bình thường, bạn ko thể trách cô gái ngốc, vì tình yêu của cô gái ngốc xuất phát từ trái tim.
Thật sự mình rất cám ơm bài viết của bạn, bạn cho mình nghiệm ra rất n thứ, 1 trong số đó mình đã từng là tâm trạng của mình, tình yêu thật sự ko đơn giản chút nào cả, mình còn phải học rất n, chứ ko đơn gian như mình từng yêu theo cách của mình, mình yêu chỉ có anh, chỉ quan tâm anh, lo lắng và chăm sóc anh, tụi mình đả rất hạnh phúc, nhưng cái lòng kiêu hãnh, cái sự ngạo mạn, được quá thương yêu và chiều chuộng và cái suy nghĩ anh ko bao h dám bỏ rơi mình đã làm mình ngu ngốc đi, luôn cố gằng thử thách lòng kiên nhẫn và tình yêu của bạn trai mình, mình biết mình đã sai, đã quá ích kỉ và ngốc ngếch, Mình thật sự rất cám ơn các bạn, và chị đã chia sẻ với mình, và chỉ ra cho mình thấy, mình đã yên lòng hơn, mình ko điên cuồng nt hay gọi dt cho anh nữa...Mình ngoan ngoãn yên lặng vì mình đã biết bây h anh cần gi!
Chỉ có chiều qua, mình bị tai nạn xe cộ, mình cũng hok dám nt nói, mình nhớ đến cách đây vài tuần mình bị đứt tay, mình nt nói anh, anh đang bận mà cũng gọi dt cho mình rất lo lăng, mặc dù vết thương nhỏ xíu, bây h, mình bị sưng tím cả chân, mình đau quá, mình mới nt cho anh, anh nt hỏi thăm mình. mình chưa kịp trả lời thì anh đã gọi dt hỏi mình có sao ko, còn nói thương mình lắm....mình rất vui, nhưng sáng anh cũng ko chở mình đi học, cũng muốn im lặng 1 tuần...
Mọi ng ơi, có phải mình vẫn còn cơ hội để sửa sai ko?
Chị yêu anh ấy rồi, nên thật khó để b thường trở lại, thật khó để kiu ng đang yêu dừng yêu...em chúc chị thật nhiều may mắn
share với mọi ng nụ hôn bất ngờ của mình là" Nhà mình có cháu gái còn nhỏ, nên mình hay chỉ nó chu mỏ ra, nhìn cute lắm, 1 lần đi chơi với anh, mình vừa chu mỏ vừa tắc lưỡi, anh hỏi mình làm sao hay quá, chỉ anh với, vậy là mình face to face với anh, mình thiệt tình muốn chỉ anh, mình chu mỏ ra, bất ngờ anh quàng tay ôm eo mình thật nhanh và kéo mình vào, anh hun lên môi mình...mình bất ngờ quá đẩy anh ra, còn thút thít khóc nữa,...hihi...chỉ là nhõng nhẽo thui...
Chị ơi! Tại sao chị nói em ko yêu bạn em hở chị!Nhưng điều này chỉ cần bạn em hiểu là dc rồi!Em cảm ơn chị vì đã cho em 1 lời tâm sự rất hay đó là " nếu tình yêu mà đang yêu nhau say đắm tự dưng sau 1 tuần thay đổi liệu có phải là tình yêu thật sự hay chỉ là cảm xúc thôi và tình cảm ấy liệu có đáng trân trọng?" vì thế em mới kể cho chị cũng như mọi người nghe là cả 2 tháng trời, phải nói là cứ cách này em lại nổi nóng, em biết emm đã sai, em cứ dc cưng chiều rồi trở nên quá đáng, ko biết điểm dừng...nhưng bây h em biết em biết em sai và hối lỗi n lắm, chỉ là em ko biết sao hôm qua rất vui vẻ mà anh lại cần yên tĩnh 1 tuần, anh bảo để trừng phạt em, em rất sợ mất ng em yêu chị à!
Em rất yêu bạn trai của mình chị ơi, bạn trai em nhận định em là cô gái tốt, ko hư, em là mẫu người của gia đình, nhưng em lại có 1 khuyết điểm lớn đó là em "nóng tính", và khó giữ nỗi bình tĩnh. Trong tinh yêu sợ nhất là ctay mà chị!
kết quả anh đồng ý cho cơ hội, 2 đứa đi chơi hôm qua và anh muốn im lặng 1 tuần, ko nt, hok gọi hay gặp mặt...anh nói sau đó sẽ bình thường lại...
mình sợ sau 1 tuần,anh sẽ bỏ rơi mình lắm?