images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Trái ngang những cuộc tình
Tôi đã quỳ xuống cầu xin S đừng bỏ đi đứa con, công việc tìm sau cũng chưa muộn. Nhưng S nhất định không đồng ý mặc dù bố mẹ tôi đã lên tận quê em để nói chuyện với bố mẹ S và cho 2 đứa kết hôn, S vẫn không đồng ý, S cứ khăng khăng là phải có công việc trước mới đồng ý kết hôn, nếu tôi đợi được thì cứ đợi, không thì cũng không sao vì đối với S công việc là trên hết.
Sau khi chuyến lên nhà em thất bại, gia đình tôi về lại thành phố, tôi gọi điện S không nghe máy, tôi tới phòng trọ cô ấy thì được em gái bảo là không có nhà.
Sai lầm của tôi ở chổ là quá nóng tính, vì có hôm tôi lên đợi S trước của phòng trọ đến 12h đêm, thấy S được 1 chàng trai chở về, đêm nào cũng như đêm nào S cũng đều đi chơi với người khác và không coi tôi ra gì, thế là tôi và chàng trai ấy đánh nhau ngay trước cổng phòng S. Thế là em đã cắt đứt mối quan hệ với tôi từ đó, có lẽ S đã không muốn đến bên tôi nên mới làm như vậy.
Tôi lại rơi vào thời kỳ đau khổ tột cùng, mất con, mất luôn cả người yêu, lúc này người động viên tôi cũng chỉ có mình em H, người mà tôi yêu cuồng say từ khi chưa quen S, tôi chủ động tìm em và kể cho em nghe mọi chuyện xãy ra giữa tôi và S, nhưng trong thâm tâm giờ tôi cũng không còn tán tỉnh em nữa, nói đúng hơn là không còn tâm trí cho việc yêu đương nữa rồi.
Những cuộc nói chuyện của em và tôi chỉ là bạn bè và lời động viên giành cho nhau mà thôi.
Rồi có tia sáng cũng đến với tôi sau cú sốc vào tù và sau cú sốc S chia tay tôi, Công ty cũ gọi tôi tới làm việc lại, họ nói cần một người như tôi. Thế là tôi dần lấy lại được niềm tin hơn, tôi đâm đầu vào công việc để hi vọng có được chuyến đi nước ngoài nữa cho quên đi mọi chuyện tại cái thành phố biển nhỏ bé này.
Nhưng rồi một ngày tôi nghe tin từ em gái của S thông báo chị S sắp lấy chồng, tai tôi như ù đi, chỉ mới chưa đầy nửa năm thôi mà, sao S có thể nhanh tới mức như vậy, tôi lại chìm đắm trong những cơn say hàng ngày, công việc cũng bị cấp trên phản ánh thường xuyên.
Tôi cứ bị ám ảnh về S và đứa con chưa kịp chào đời.
Suy nghĩ rất nhiều, cha mẹ và em gái tôi vô cùng lo lắng cho tôi. Rồi tôi quyết định rời xa mãnh đất này, rời xa công việc mà tôi yêu thích từ xưa tới giờ, tôi quyết tâm vào Sài Gòn làm lại từ đầu, chứ không thể ở đây mà gật gù trong cơn say mãi được, vì tôi là 1 thằng đàn ông chứ không phải là thằng hèn.
03:19 CH 25/08/2015
Trái ngang những cuộc tình
Hả, 37 rồi mà chưa có gì và được gì hả anh, anh nên làm gì cho đời và bản thân mình đi ạ. Đừng để sau này lại hối hận thì lúc đó cũng đã muộn rồi đấy ạ. Thời gian qua đi không bao trở lại, anh đừng phí phạm thời gian của mình như vậy ạ.

Anh cảm ơn em nhiều, nhưng anh cố gắng bao nhiêu rồi số phận nó lại màu đen bấy nhiêu em à.
Cũng không thể đổ lỗi cho số phận được, chắc là cũng tại vì anh quá tin người mà thôi.
02:49 CH 25/08/2015
Trái ngang những cuộc tình
Nhưng em nhờ tại nhà cậu được 4 tháng, rồi em về quê ăn tết. Sau khi vào học kỳ 2 em đã thuê phòng trọ mới và ở với chị lễ tân của khách sạn luôn chứ em không còn ở nhà cậu mự nữa. Từ đó tôi và em ít gặp nhau hẳn, càng ngày tôi càng thấy nhớ em nhiều hơn, nhưng nhắn tin cho em ít khi nhận được hồi âm, gọi điện thì em bảo em bận.
Mọi thông tin tôi có được là từ Th mà thôi, cũng may mắn cho tôi là em ở cùng phòng trọ với Th, nên tôi mới có nhiều thông tin từ em, kể cả những thứ em thích ăn, rồi ngày sinh nhật của em.
Em ra ở trọ có 2 lý do:
Một là vì em ở với nhà cậu mự không hợp, ở được 1 thời gian em nhận thấy ở nhờ không đơn giản như em tưởng.
Hai là em muốn ra ngoài tự lập cho bản thân, tự do như những sinh viên khác.
Khi em ra ở trọ, thứ em nhận được nhiều hơn thứ mà em mất đi, em lao đầu vào học tập và làm thêm, suốt cả 4 năm học đại học của em, thì hầu như em đều giành được học bổng của trường. Bên cạnh đó em còn đi làm thêm tự nuôi sống bản thân mình trong cả thời gian học tập tại đây. Không chỉ có thế mà em còn tiết kiệm tiền gửi về được cho cha mẹ. Từ nghị lực đó làm cho tôi càng yêu em điên cuồng hơn, tôi cứ lên chổ em ở chơi suốt vào những tối mà tôi không phải trực (Vì tôi làm bảo vệ ở khách sạn là xen kẻ nhau, 1 đêm làm 1 đêm nghỉ)
Ngày bình thường tôi đi làm tại công ty thì thôi, còn chủ nhật tôi được nghỉ thì tôi luôn kiếm cớ với Th lên phòng Th tổ chức nấu ăn cho vui, mọi chi phí thức ăn trong ngày tôi và Th đi chợ rồi tôi chi cho tất cả những bữa ăn vui vẻ như thế.
Dần dần tôi và em nói chuyện nhiều hơn, nhưng chỉ là nói chuyện thôi, chứ những ngày lễ tôi tặng em quà gì em cũng không nhận, mọi thứ đều được em trả lại hết.
Đến ngày sinh nhật em, tôi được Th thông báo, tôi và Th cùng nhau âm thầm tổ chức sinh nhật cho em, nhưng không cho em biết là cả 2 người cùng tổ chức sinh nhật. Th biết em thích thú nhồi bông, nên tôi nói Th đưa em đi mua 1 con thú bông nhưng phải nói đó là Th tặng. Thế rồi em đồng ý và nhận được tin tức từ Th là em vui lắm, em cảm ơn Th rối rít và cảm động rơi cả nước mắt luôn.
Tất nhiên một cô sinh viên non nớt thì ai chẳng cảm động khi ở nơi đất khách quê người có người chị không anh em bà con lại quan tâm em nhiều như vậy.
Rồi tối hôm đó, tôi và Th tổ chức sinh nhật cho em tại sân thượng của 1 quán cf rất bình dị nhưng cảm giác thật thoải mái. Nhìn về phía bàn chỉ có em và Th ngồi đó cùng con thú bông, em bắt đầu thổi nến thì tôi ra hiệu cho Th bảo em dừng lại, thế rồi em nhìn lên thấy tôi bước vào, em ngạc nhiên, ngạc nhiên chưa hết thì quán cf mở bài hát “Chúc mừng sinh nhật” củ Phan Đình Tùng.
Có lẽ em ngạc nhiên quá mà không để ý đến bó hoa thật to trên tay tôi, tôi tặng em, em nhận và cảm ơn lý nhí trong miệng. Tiếp theo, Th đưa hộp quà ra tặng em, em hỏi Th là sao hôm qua chị dẫn em đi mua quà rồi mà, lúc này em mới biết sự thật là món quà đó cùng với chiếc bánh kem này và mọi chi phí cho tối nay đều là của tôi.
06:32 CH 24/08/2015
Trái ngang những cuộc tình
Rồi tới lúc tôi nghe tin em trượt đại học ở Sài Gòn, em đăng ký nguyện vọng 2 tại Thành phố này chứ không học ở Huế, vì trường đó em thi cho vui. Tôi lại gặp em khi em vào nhập học. Em ở tại nhà cậu mự em luôn, tôi thì làm bảo vệ ban đêm ở đó, cứ tối đến em lại nhớ nhà và hay ra tâm sự với tôi về gia đình em, về bạn bè em, về tất cả những gì ở quê. Thời gian đầu tôi chỉ xem em như một đứa trẻ, vì chúng tôi vẫn xưng hô chú cháu, tôi dần quen với cách xưng hô đó.
Hồi đó tôi và Th – Lễ tân khách sạn cũng thường xuyên nói chuyện và đi ăn chè hay uống cà phê với nhau, có lần cô ấy bảo cho bé H đi cùng với cho vui, nhưng tôi đùa bằng câu nói “Bé H đang trẻ con lắm, đi làm gì”. Thế là em đi vào phòng và đóng cửa lại học bài, chứ cũng không ham hố đi chơi nữa, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì có lẽ tôi đã đùa quá chớn với một đứa bé.
Thế là tôi và Th đi ăn chè mà không biết lúc đó em có tâm trạng gì không, mãi sau này tôi mới biết được lời nói đó, cái câu nói em là trẻ con ấy đã ăn sâu vào tâm trí em, nên hành trình tôi chinh phục em rất là khó khăn. Tôi cũng không ngờ được chỉ vì câu nói đó mà em lại giận như vây.
Tiếp xúc với em khoảng 2 tháng khi em vào đi học, tôi mới nhận ra tôi yêu em từ lúc nào không hay, đêm nào cũng cố tình gọi em ra quầy lễ tân nói chuyện mỗi khi em đã hoàn thành xong bài tập. Chuyện vui chuyện buồn em đều tâm sự với tôi, có lẽ em vẫn luôn coi tôi như là một người chú hay một người anh của em vậy.
Nhưng khi tôi nhận ra mình yêu em, thì tôi đưa ra một trò chơi, nếu em thắng tôi dẫn em đi ăn kem, nếu em thua thì từ nay em phải gọi tôi là anh chứ không phải là chú nữa, em gật đầu cái rụp.
Thế là 2 con người tuổi mùi chơi một trò chơi của trẻ con “Oản tù tì”, không ngờ em thu thật, hihi, thế là em gọi tôi bằng anh từ ngày hôm đó. Nhưng chỉ được 1 hôm đó thôi, hôm sau em quên em lại gọi chú, tôi nhắc em lại gọi anh, đúng là nói chuyện với em tôi thấy mình cũng như một đứa trẻ con vậy.
05:58 CH 24/08/2015
Trái ngang những cuộc tình
Bác Viết Như Tiểu Thuyết ai mà đọc cho nỗi


Bạn yên tâm, chỉ có viết về cô bé đầu tiên tôi mới viết được như thế thôi, còn giờ thì hết hứng thú viết rồi, vì không hiểu sao hơn 37 rồi mà tôi chưa làm gì và được gì.
11:43 SA 24/08/2015
Trái ngang những cuộc tình
Thế rồi đêm đó chúng tôi đã lao vào nhau, cả 2 còn lạ lẫm với chuyện đó. Nhưng tôi không ngờ được rằng tình dục nó lại thú vị, là động lực để đưa tình yêu thêm sau đậm đến như thế.
Càng ngày tôi càng thấy yêu S nhiều hơn, đến một ngày S bảo với tôi là S có thai rồi, thai được 8 tuần rồi. Phải nói là tôi mừng đến cở nào, vì từ xưa tới giờ tôi rất thích trẻ con, giờ nói con mình tôi càng thích nữa.
Nhưng cuộc sống không bao giờ như bản thân mình mong muốn, em có thai tôi vui từng nào thì em lại dững dưng từng đó. Em bảo với tôi là chắc em phải phá cái thai này, vì em đang chạy tiền vào làm giảng viên tại trường cao đẳng và em hằng mơ ước, mà ở đó bắt buộc phải ký hợp đồng 2 năm không được sinh con. Chỉ vì công việc mà em dứt khoát đòi bỏ đứa con, bỏ đi giọt máu của cả 2 tạo thành.
Đến đây, tôi vẫn còn thấy buồn đến nao lòng, chắc không thể tiếp tục viết về vấn đề này được nữa rồi, nghĩ thấy thương cho số phận của đứa con vô tội vạ đang được hình thành.
10:39 SA 24/08/2015
Trái ngang những cuộc tình
Nhưng giờ tôi không còn xứng đáng với em nữa rồi, công việc tốt đã mất, cơ hội đi Nhật lại không còn, đất đai nhà cửa cũng không cánh mà bay. Em động viên tôi rất nhiều nhưng tôi chỉ nhắn lại rằng em đừng quan tâm tới cuộc sống của tôi nữa, em hãy lo cho cuộc sống của chính mình.
S luôn bên cạnh tôi trong những ngày buồn, có lẽ đây là ngã rẽ cho tôi, tôi không quên em và không bao giờ quên em, nhưng với S thì khác, tình yêu S giành cho tôi kể cả những lúc tối thất bại 1 cách thảm hại, cô vẫn bên tôi.
Dần dần tôi cảm thấy mình không nên vì em mà làm tổn thương S nữa, tôi và S chính thức yêu nhau, S là người vực tôi đứng dậy sau cú sốc này.
Tôi và S yêu nhau theo một tình yêu của người lớn, không có sự cãi vả, không có những lần giận hờn vu vơ. Vì S luôn luôn nhẹ nhàng ân cần với nhau, S và em giống nhau ở chổ là tràn đầy nghị lực và sức sống cho công việc, nhưng S không mạnh mẽ và cứng đầu như em được, S không có những tố chất mà làm tôi phải cuồng say như em.
Chính vì vậy nên tình yêu của tôi và S trôi qua nhẹ nhàng lắm, vào ngày sinh nhật tôi, S về lại ngôi nhà mà tôi đang ở (Nhà của Dì cho mượn ở tạm sau khi tôi ra tù), S tổ chức buổi sinh nhật cho tôi vô cùng ấm áp, trong không gian nhỏ, những ngọn nên lun linh, chỉ có 2 người, 1 chiếc bánh kem và 1 đĩa trái cây thôi. Đơn giản nhưng tôi thấy hạnh phúc, tôi cũng thấy thiệt thòi cho S khi đến bên tôi.
Chúng tôi ôm hôn nhau thắm thiết, chụp chung những bức hình, rồi sau đó S nói “Em tình nguyện đến bên anh thì em cũng tình nguyện dâng hết cho anh tất cả những gì em có”.
Tôi đã mơ màng hiểu được ý của S.
10:08 SA 24/08/2015
Trái ngang những cuộc tình
Thật không ngờ, khi vừa leo lên ngọn đồi ấy, Kh nó trèo lên cột điện để tháo đồng hồ điện của vùng dân cư này, tôi đứng dưới đón lấy. Nó biết rõ mấy cái đồng hồ này mới lắp, chưa có điện vào nên nó là công nhân điện thì tháo gỡ mấy cái này là việc bình thường như diết 1 con kiến vậy.
Khi tôi đã đón lấy 1 chiếc đồng hồ mà Kh ném xuống thì cũng chính là lúc cảnh sát huyện ập đến, còng tay tôi lại, tôi không chống cự gì hết, vì tôi nghĩ mình chỉ đi theo cho vui. Mà cái này giá trị nhỏ nên chắc vào răn đe cái rồi cho cả 2 về thôi. Chứ tôi đâu có biết được ở đây tình trạng mất thế này lâu lắm rồi, họ chưa điều tra ra, nay họ đưa cả công an huyện xuống điều tra và bắt ngay quả tang, Kh nó làm chuyện này cùng 2 người khác nữa được mấy lần trước rồi, nên họ sẽ làm đến nơi đến chốn. Còn tôi là lần duy nhất, nhưng tại tôi mà ra nông nỗi như thế này, không còn biết trách cho số phận nữa. Mà nó có bán được bao nhiêu đâu, mỗi cái chỉ bán cho đồng nát được 50k thôi, tiền tôi chẳng thiếu, tôi chỉ nghĩ đó là một thú vui cho những người đàn ông đang chán đời như tôi mà thôi.
Nhưng tôi nào ngờ được số phận của tôi lại trớ trêu như thế, khi vào trại giam tôi mới biết nó đau đớn vô cùng, chúng nó đánh cho cả 2 phải khai, đánh tưởng chừng như tôi và Kh không còn sống nổi trong cái nhà tù rách rưới này nữa. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến em, đau cả thể xác và đau cả tinh thần, tôi nghĩ nếu như em chấp nhận tôi thì chắc không có ngày hôm nay rồi.
Nhưng tất cả là do tôi ngu, sao mà đổ lỗi cho em được cơ chứ. Ngồi trong được 2 ngày thì người thân của tôi và Kh vào, họ hàng của Kh có điều kiện cả về chức lẫn quyền nên tung tiền ra để đưa Kh về nhà. Rồi cha mẹ tôi nhờ họ hàng của Kh cứu tôi ra khỏi đó, tôi đã bán đi miếng đất do chính mình mua nó trong thời trai trẻ làm việc. Không những thế, tôi còn đánh mất cơ hội sang Nhật Bản làm việc một thời gian do công ty đề cử.
Thế là cuộc sống của tôi đã tối tăm từ đó, tôi được ra tù, từ 1 chàng trai khôi ngô tuấn tú, cao 1m80, nặng tới 80kg, nay chỉ là 1 chàng trai hốc hác với nắm xương và thẹo đầy mình. Tôi không đủ dũng cảm để gặp ai nữa.
Nhưng thời gian này em và S đã biết chuyện, họ là 2 người động viên tôi nhiều ngoại trừ cha mẹ mình. Em lại lần nữa lấn sâu vào trong trái tim tôi.
09:51 SA 24/08/2015
Trái ngang những cuộc tình
Rồi tôi cứ như thế đến năm thứ 2 đại học, em bị ốm, tôi mang sữa và trái cây lên dãy trọ của em, nhưng chỉ đứng ở nha nhờ người lạ mang vào. Em biết đó là của tôi, nên em kêu người đó mang xuống trả lại, tôi lại nhờ cô bé ấy mang lên và nói tôi không còn ở đó nữa. Thế là không thấy món quà xuống lại tay tôi, nhưng tôi thấy nó bay cái vèo từ trên tầng 3 xuống, tôi biết em cố tình vứt xuống vì em đủ độ thông mình để biết rằng tôi còn đứng dưới đó.
Nhưng những tính huống thế này tôi đã quen từ lâu lắm rồi, một cô bé cá tính, giàu nghị lực tự lập như em thì đây là những vấn đề quá ư là bình thường, tôi thấy trong con người em có cả sự nóng tính rất cao nữa. Nhưng tôi vẫn yêu em cô bé giỏi giang chịu khó như vậy, tôi không tài nào quên được em trong từng giây từng phút.
Tôi cứ âm thầm đi bên em, đến đầu năm thứ 3 của em thì tôi thấy Th nhắn tin bảo bé H có người yêu rồi, cùng quê và bây giờ đang làm công nhân ở SG. Tôi không thể hiểu nổi con người em nữa rồi, tôi một người cũng thành đạt và chịu khó, tiền tài đủ, lãng mạn đủ, yêu em như thế nào chắc chắn em là người biết rõ. Vậy mà trong 1 tháng về nghỉ hè tai quê, em lại có người yêu, lại chỉ là công nhân bình thường, trong khi em là người có học thức cơ mà, nếu em yêu ai hơn hơn tí thì tôi không thắc mắc làm gì.
Tôi không thể tin được điều đó là sự thật, nhưng nó lại là sự thật 100%, tôi nhờ Th nhắn lại với em rằng cho tôi địa chỉ và sđt của người ấy, tôi muốn nói chuyện, nhưng tôi biết chuyện này chỉ là hoang đường mà thôi.
Định mệnh của tôi từ đây, từ sau khi tôi quyết định ngưng sự tấn công em, vì đã 2 năm tôi đánh rơi cơ hội cho bản thân mình vì em, trong khi S đã luôn bên cạnh tôi những lúc tôi buồn.
Nhưng sự thật lại trớ trêu với tôi, nói chung tôi chỉ biết nhìn lại mình và đánh giá bản thân mình bằng một từ NGU.
Chỉ một ngày tôi như điên, không biết mình làm thế để làm gì, nhưng sự thật thì tôi lại phải ngồi trong trai giam một thời gian, đủ để tôi thấm thía nỗi đau thể xác và nỗi nhục nhã cho tinh thần. Tôi không nghĩ có ngày mình lại phải ngồi bóc lịch như vậy
Ngày ấy, cái ngày tôi nói với thằng em là tôi đang chán cuộc sống này, tôi thấy cuộc sống này sao mà nó tẻ nhạt khi thiếu bóng em. Rồi tôi theo đứa em mà tôi quen, 2 anh em chạy xe máy gần 40km để đi làm cái chuyện tày tình, bản thân tôi lúc đó chỉ nghĩ làm cho vui thôi, chứ không hề nghĩ nó lại nghiêm trọng như vậy.
Đó là 1 vùng dân tộc ít người, đứa em, tạm gọi là Kh, nó làm công nhân ở công ty điện, nó bảo lên đó tháo mấy cái đồng hồ về ta kiếm mồi nhậu đi, tôi chỉ nghĩ là chắc ở trên này không sao đâu.
09:37 SA 24/08/2015
Trái ngang những cuộc tình
Em đã đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, lạ thay lần này em không từ chối và trả lại thẳng thừng như những lần trước nữa và buổi tối đó cả 3 cùng ngồi ăn và uống tại quán cf như chưa hề có chuyện gì xãy ra. Tôi thầm hi vọng em đã cảm động và chấp nhận tôi
Nhưng sự thật là tôi đã sai, đêm đó về đến nhà tôi nhận được tin nhắn của em “Cảm ơn anh rất nhiều – Người anh trai của em”, đọc tin nhắn xong mà tôi tự cười chính bản thân mình, tôi tưởng em đã say tôi rồi, nhưng không, em chỉ xem tôi như em trai mà thôi.
Tôi nhắn lại rằng tôi không đồng ý làm anh trai đâu, tôi tuyên bố với em là tôi sẽ tán tỉnh đến khi nào em đồng ý thì thôi.
Lại không nhận được hồi âm từ em nữa, cứ chờ đợi tin nhắn trả lời của em, nhưng mà sao nó khó khăn như thế nhỉ.
Tôi ra ngay quán tạp hóa bên cạnh mua cái card 100k nộp cho em, rồi tôi nhắn cho em 1 tin nhắn ngắn gọn “Anh biết em hết tiền nên mới không trả lời anh lúc này, đây chỉ là chút sự quan tâm của anh, mong em đừng giận nhé”. Không ngờ em trả lời ngay và luôn sau khi nhận được tin nhắn đó, em nói những câu như tát nước vào mặt tôi, ngay cả bây giờ tôi cũng không nghĩ em có thể nói ra được những câu như vậy, nội dung nôm na như thế này:
- Anh đừng nghĩ vật chất có thể mua được trái tim của người khác, tôi không phải loại con gái có thể mua được bằng tiền đâu, có lẽ chúng ta nên cắt đứt mọi mối quan hệ tại đây.
Có lẽ tôi đã sai khi động vào lòng tự trọng của em, sau đó em chặn sđt của tôi, cắt đứt mọi liên lạc với tôi. Em cùng Th chuyển phòng trọ và Th cũng không làm đồng minh cho tôi nữa, Th bảo là tôi không hợp với em, vì tôi mà Th và em phải chuyển phòng trọ.
Thời gian đó tôi như điện dại tìm em khắp nơi, thậm chí có ngày tôi còn xin nghỉ làm tại công ty chỉ để đứng đợi ở cổng trưởng đại học với hi vọng em sẽ đi qua đó, để được nói câu xin lỗi với em. Tôi đã mua sim khác để được liên lạc với em, nhưng rồi em cũng làm thế, chỉ cần nghe được tiếng nói của tôi là em chặn ngay số điện thoại đó.
Rồi tôi âm thầm theo Th khi Th hết ca làm lễ tân, cuối cùng tôi cũng biết được chổ ở mới của em và Th. Nhưng tôi chưa đủ tự tin vào đó, tôi sợ lại làm em nổi giận, cứ rãnh là tôi lại lên đó và đứng từ xa nhìn mọi hoạt động của em, đến những lúc em đi dạy thêm buổi tối hay em đi phục vụ cho những tiệc cưới tôi đều biết hết. Tôi chỉ âm thầm đi theo em trong khi em lóc cóc đạp chiếc xe đạp cà tàng thì tôi lại chạy xe máy chầm chậm theo sau. Đến lúc hết kiên nhẫn, tôi vượt lên và vờ như tình cờ gặp em, chôi chào em rồi cũng nói chuyện như tình cờ, nhưng em thì khác và cứ lãng tránh tôi, em không đi về hướng phòng trọ mà em ở, em đi loanh quanh ngoài đường biển. Tôi biết em sợ tôi thấy được nơi em ở, nên em mới không về phòng.
Đến 1 cái dốc cao quen thuộc, tôi đưa tay ra bảo em nắm lấy và kéo lên dốc khỏi em hì hục đạp xe mà thấy tội, nhưng em không nhận và đáp lại 1 cách vô cùng phủ phàng. Rồi tôi lao đi như vừa có gì đó nhói đau tận sâu trong tâm khảm vậy, nhưng tôi biết lỗi là do tôi cũng là do em quá tự cao nữa, em càng như vậy tôi càng yêu em nhiều hơn, tưởng tượng như con ve ngày hè bay vào được gần cái bóng đèn vàng vậy.
09:11 SA 24/08/2015
t
tinhlagisaodangcay
Hóng
325Điểm·1Bài viết
Báo cáo