Anh ta ko TÔN TRỌNG những đứa con của anh ta trước, chúng tôi khinh bỉ anh ta sau!
Những người này và cả anh đó đều vi phạm pháp luật. Ai sai thì nên sửa, chứ đừng nói là tôi thương con tôi, muốn tốt cho con tôi nên tôi làm như thế. Đấy là cái ý chí chủ quan của tôi thôi ko được phép làm với trẻ con.Sử dụng lao động trẻ em nhiều khi cứu vớt đời chúng: cho chúng cái ăn, chỗ ở, ko phải lang thang cơ nhỡ, dạy cho chúng nghề kiếm sống thế nhưng lại là vi phạm pháp luật. Người có học, có văn hóa điều đầu tiên là làm theo luật pháp.
Từ hôm qua đến giờ mình cũng cứ nghĩ mãi xem hành động này có vi phạm Luật Bảo vệ chăm sóc và giáo dục trẻ em hay không? Theo điều 7 nhé:Điều 7. Các hành vi bị nghiêm cấmMục 6. Hành hạ, ngược đãi, làm nhục, chiếm đoạt, bắt cóc, mua bán, đánh tráo trẻ em; lợi dụng trẻ em vì mục đích trục lợi; xúi giục trẻ em thù ghét cha mẹ, người giám hộ hoặc xâm phạm tính mạng, thân thể, nhân phẩm, danh dự của người khác;Chương II Các quyền cơ bản và bổn phận của trẻ emĐiều 14. Quyền được tôn trọng, bảo vệ tính mạng, thân thể, nhân phẩm và danh dự Trẻ em được gia đình, Nhà nước và xã hội tôn trọng, bảo vệ tính mạng, thân thể, nhân phẩm và danh dự. Điều 15. Quyền được chăm sóc sức khoẻ 1. Trẻ em có quyền được chăm sóc, bảo vệ sức khoẻ.Điều 26. Trách nhiệm bảo vệ tính mạng, thân thể, nhân phẩm, danh dự Chương III - Trách nhiệm bảo vệ, chăm sóc và giáo dục trẻ em1. Gia đình, Nhà nước và xã hội có trách nhiệm bảo vệ tính mạng, thân thể, nhân phẩm, danh dự của trẻ em; thực hiện các biện pháp phòng ngừa tai nạn cho trẻ em.2. Mọi hành vi xâm phạm tính mạng, thân thể, nhân phẩm, danh dự của trẻ em đều bị xử lý kịp thời, nghiêm minh theo quy định của pháp luật.Cứ cậy làm bố thích bắt nó làm gì thì nó phải làm theo à. Trẻ con 5 tuổi thì nó phải mệt, mệt thì nó phải đòi nghỉ đòi ko đi nữa, quyền gì mà đòi vứt nó xuống vực. Đồ bố điên!
Dạy con "độc lập trong tư duy và hành động" khác hẳn với ÁP ĐẶT Ý MUỐN CHỦ QUAN CỦA MÌNH với bọn trẻ con (như thằng bố kia làm)! Ở nước văn minh mà hành động như thằng này thì nó cứ chiếu theo luật mà làm, chả việc gì phải đôi co với mấy thằng biến thái như thằng này. Mà tôi nghi 2 đứa bé này chưa chắc đã phải CON ĐẺ của thằng bố này đâu, nên nó mới đem 2 đứa ra làm chuột bạch thế!
ùi. e thì chả có tiêu chí chọn tuổi kết hôn. Xưa đi học thì nghĩ chắc 27t sẽ cưới, nhưng sau gặp xã em bjo yêu ngày nào là muốn gắn bó ngày ấy roài. nên em cưới lúc 25t. hiu hiu. Giờ vẫn chưa thấy hối hận gì hít, chuẩn bị sinh cho baby cho anh xã Tại em vẫn đang băn khoăn.Lúc muốn lấy sớm để sinh con, chăm sóc gia đình.Lúc lại nghĩ lấy muộn để còn được tự do, chứ con bồng con bế thì chả đi được đâu.hixhix
Làm gì có cty nào thử thách kiểu đó trời.Hiếm lắm mới có 1 trường hợp bỏ vợ,người iu để theo gái bia ôm.Những trường hợp đó là mấy ông già già,sồn sồn mới có tí của,tập tành ăn chơi rồi bị gái dụ,với lại mấy bà vợ cũng già,nhìn riết thấy chán.Còn chị em mình,có xề mấy thì xề,vẫn sạch sẽ, thơm tho, ngon lành hơn mấy e kia.Gái bia ôm đẹp thì chắc là k có khả năng rồi.Còn gái bia ôm bthuong thì thôi rồi...k đẹp mà lại còn tã nữa.Túm lại thì e gái nên phủ đầu anh bạn trai rằng là:Nếu a cảm thấy thực sự cần thiết phải đi vô những chỗ đó thì hãy đi.Còn nếu đơn giản là đi để giải trí thì thiếu gì cái lành mạnh hơn.Có ngày công an bắt,chụp hình đưa lên báo thì chui đi đâu cho hết xấu hổ.
Hic, đúng là đàn ông vô tâm thật ><chàng của em cũng vậy...nghỉ lễ mấy ngày a về quê thăm gia đình...e thì vẫn fai làm thứ 2 nên chẳng về quê,cũng ko đi du lịch đâu xa đc...Thay vì buồn khi chàng ko giành time cho mình, chị hãy thử tìm niềm vui khác đi, hãy đi shopping, tụ tập cùng bạn bè, lang thang đâu đó như e nè...như vậy cũng đỡ hơn đóChị cũng có thể trao đổi thẳng thắn vs a rằng, nếu a thực sự yêu e, thì hãy giành nhiều time hơn cho e, e muốn dc a đưa đi chơi,đi xem phim...chị hãy nói ra điều chị muốn ở a, xem ý kiến a thế nào, đừng giữ những thắc mắc, hoặc nghi ngờ trong lòng mình, như vậy càng làm mình suy nghĩ nhiều, và tự thấy buồn hơn thôiVui lên chị ah.Have fun :)
Mình thuộc Profile 2, chưa cần phải nộp chứng chỉ Ielts nhưng mình đang băn khoăn là, đến tháng 11/2014 mới tròn 2 năm kinh nghiệm thì có nên apply ko. Hức hức
đến công việc kiếm cơm của người ta cũng cấm, không thể hiểu nổi
Mình đã đọc những chia sẻ của anh ấy trên diễn đàn phượt, từ trước khi bài báo viết về chuyến đi được đăng tải. Chuyến đi được thực hiện từ đầu tháng 7 cơ. Lúc đó, là vì HAI CON MUỐN ĐI anh ấy mới đi, còn đến cái đoạn dọa kia là vì mệt nên hai đứa khóc, để sốc lại tinh thần của hai con, anh mới dọa như thế. Và điều quan trọng là hai đứa bé nhà anh đam mê khám phá, đã cùng bố đi phượt từ 3 năm nay, chúng đã được chuẩn bị kỹ càng về thể lực, sức dẻo, kinh nghiệm leo núi. Tức là anh ấy chắc chắn rằng con mình sẽ an toàn, những cuộc đi leo núi trước đó là bài tập nhỏ và leo Fan là bài tập lớn hơn mà thôi.
Còn chuyện DỌA con các mẹ cứ bảo vi phạm pháp luật á, các mẹ có đảm bảo chưa bao giờ DỌA con những câu kinh khủng hơn thế kiểu ĂN CỨT, CHO CÔNG AN BẮT, KHÂU MỒM...khi con ko ăn, khi con khóc chưa?
Các mẹ có dám khẳng định khi ở nhà, ở trường, ở TP thì con an toàn hơn ko? Sao vẫn có những tin trẻ bị cô giáo bạo hành, trẻ chết vì kẹt cầu thang máy, chết vì đuối nước trong cái vũng bé tí,...
Mình hỏi các mẹ một điều thôi, đã bao giờ các mẹ DỌA con khi con KHÔNG CHỊU ĂN, KHI CON KO CHỊU ĐI NGỦ CHƯA?
Mình biết có những mẹ còn DỌA cho con ĂN CỨT, CẮT CHÂN CON, NHỐT CON NGOÀI ĐƯỜNG... chỉ vì con không chịu ăn cơm.
Còn trường hợp này, NẾU ĐI THÌ SỐNG, KO ĐI THÌ CHẾT, ông bố đang muốn sốc tinh thần của các con nên nói như vậy thôi. Anh ấy đang dậy cho con bản năng sinh tồn.
Giả dụ bị lạc vào 1 đảo hoang, chắc chắn hai đứa trẻ nhà anh ta có thể sống sót, nhưng liệu con các chị, được bao bọc kỹ càng có sống sót nổi không?
Mỗi người có cách dạy con riêng, mình ko bênh ai cả, mình tôn trọng ý kiến của mỗi người. Mong các mẹ đừng xỉa xói người ta bằng những lời cay nghiệt như thế. Là người có học, có văn hóa, điều đầu tiên là TÔN TRỌNG người khác các mẹ ạ.
“Tôi không chắc cách của tôi là đúng, tôi không chắc cách của tôi sẽ khiến con tôi kiệt suất hay như thế nào, tôi không hướng đến mục tiêu đó. Mục tiêu của tôi giúp con tôi mạnh mẽ để sống một cuộc sống tự do, làm chủ cuộc đời chúng. Phần việc còn lại là do số phận”, anh Cường chia sẻ.
Trước những ý kiến trái chiều về việc cho hai con nhỏ leo Fanxipan, anh Dương Xuân Cường, người cha trong câu chuyện, một lần nữa trải lòng về quyết định của anh và những thắc mắc của độc giả. VietNamNet xin đăng tải những chia sẻ của anh:
“Đầu tiên, tôi mạn phép xưng hô là tôi vì không biết tuổi tác của mọi người như thế nào. Tôi xin cảm ơn bác bạn đã quan tâm theo dõi bài báo. Khi quyết định trả lời phỏng vấn của báo Vietnamnet, tôi đã biết rằng sẽ có những phản ứng như vậy. Và tôi cảm thấy điều đó là rất bình thường, cuộc đời mỗi người mỗi kiểu, không ai làm hài lòng tất cả mọi người.
Cũng xin nhân đây nhắc nhở nhiều bạn đã có những lời lẽ thiếu văn hóa, hơi khó nghe khi các bạn không thực sự hiểu điều bạn đang nói đến, thậm trí các bạn không biết tôi là người như thế nào, các bạn vội vã đưa ra những nhận định chỉ khi đọc 2 bài báo. Nếu các bạn cho rằng tôi sai, tôi đang lắng nghe các bạn nói tôi sai ở điểm nào ạ:Trước khi “tranh luận”, tôi gọi là tranh luận ạ, xin được phép đưa ra nguyên tắc tranh luận như sau: Không miệt thị và chỉ trích cá nhân, chỉ dùng lý lẽ để nêu quan điểm của mình về vấn đề đang tranh luận. Tôi và các bạn không biết nhau, tôi không biết các bạn ngoài đời thực làm gì, bao nhiêu tuổi, từng trải như thế nào, làm chức vụ gì, các bạn nuôi dạy con cái ra sao,…Tôi chỉ quan tâm đến vấn đề các bạn nói có hợp lý hay không?
Đây là ngày thứ 15 trên đường đi dọc đất nước Việt Nam của 3 bố con, chúng tôi đang ở Phú Quốc và may quá trời mưa, nên tôi có thời gian để chia sẻ thêm về quan điểm của mình.
Tôi xin trả lời lần lượt các chia sẻ của các bạn như sau:
Có bao nhiêu cách để dậy bảo con trẻ sao anh lai dùng cách này để dậy con? anh có thấy mình quá tàn nhẫn khi ép buộc sở thích của mình cho con không vậy? Vợ anh có đồng ý với cách dạy con như này của anh không?
- Vợ tôi không đồng ý với việc tôi đưa bọn trẻ đi Phượt nói riêng và với cách dạy con của tôi nói chung. Nhưng về cơ bản, nếu cô ấy có cách dạy con tốt hơn tôi sẽ giành quyền đó cho vợ tôi một cách vui vẻ. Nhưng bản thân vợ tôi thừa nhận rằng cách của tôi tốt hơn của cô ấy, vậy có thể được coi đó là cách vợ tôi phần nào đồng ý?
- Thú thực, tôi chưa bao giờ thống kê có bao nhiêu cách dạy con. Tôi muốn các con tôi thành người, gặt hái được thành công, được sống cuộc sống hạnh phúc. Các bạn cũng vậy. Tôi chưa bao giờ nghe nói đến cái “công thức thành công”, nếu có, rất mong ai đó bảo cho tôi biết, để tôi khỏi phải vất vả như thế này. Thú thực với các bạn, dạy 2 đứa trẻ là một việc hết sức vất vả, nhất là khi bạn ở bên chúng cả ngày, cả tuần,….đây là tôi đang nói đến việc tôi ngừng làm việc trong vài tháng hè để ở bên cạnh các con tôi.
Đối với việc giáo dục trẻ con, tôi thấy có 2 vấn đề:Sẽ có bạn thắc mắc tại sao tôi có nhiều thời gian như vậy. Tôi xin giới thiệu, tôi làm kiểm toán độc lập, không phải kiểm toán nhà nước mà có nhiều tiền như nhiều bạn hiểu lầm. Có những thời điểm tôi làm 3 công ty cùng lúc, làm việc 20h/ngày trong nhiều tháng liền…Có những đêm, dời bàn làm việc xuống phòng đắp chăn cho các con đủ ấm rồi lại làm việc tiếp,….Tôi chia sẻ để mọi người có cái nhìn đúng đắn về lao động. Tôi vẫn tự hỏi, nếu có cách nào giúp tôi có nhiều tiền một cách chân chính mà không vất vả, tôi cũng sẽ không chọn con đường mình đang đi. Mọi thứ không bao giờ là dễ dàng có được.
- Sự tự nguyện của các cháu;
- Sự định hướng từ người lớn: gia đình, nhà trường, xã hội
Nếu các bạn dành một chút thời gian để làm một cuộc trắc nghiệm nhỏ, bạn hỏi 100 đứa trẻ câu hỏi này: Các cháu thích gì? Tôi sợ các bạn sẽ hơi thất vọng vì bạn sẽ nhận được câu trả lời không có “lý tưởng sống” như: cháu thích xem Oggy, cháu thích chơi chém dưa, bắn trứng khủng long, xem Đời con bọ, Madagasca, Luyện rồng, thích trở thành siêu nhân,……Và bạn như vớ được vàng nếu đứa nào nói chúng muốn trở thành bác sỹ để không tiềm văc xin gây tử vong, lính cứu nạn để tránh cho người không bị tử vong ở Cần Giờ, …
Do đó, nếu các bạn đưa ra cho chúng một câu hỏi mở, các bạn chỉ nhận được những giới hạn những lựa chọn thường không mang tính tích cực lắm. Còn nếu các bạn đưa cho chúng 5 lựa chọn sẵn có theo định hướng, chúng sẽ chọn một trong đó. Đó là lý do tại sao chúng ta cần tới giáo dục và định hướng. Đây là câu trả lời cho những bạn nói đến quyền trẻ em, tôn trọng sự tự do và ý kiến của chúng. Tôi muốn nói rằng, chúng ta cần định hướng trên cơ sở bạn phải hiểu trẻ có khả năng phù hợp với điều gì. Do đó, không có một công thức, một chuẩn mực nào để dạy trẻ con hết.
Bạn chỉ cần trả lời các câu hỏi: bạn có hiểu con bạn không? Con bạn có phù hợp với các hoạt động đó hay không? Tôi hiểu tại sao các bạn phản ứng như vậy, vì các bạn đâu hiểu các con tôi. Và tốt nhất, nếu cao có 1m50 thì đừng mơ đi thi hoa hậu.
Còn câu hỏi có tàn nhẫn hay không? Tôi chỉ hỏi cuộc đời có nương tay với các con tôi? Tôi muốn chúng sống thật với bản thân mình, nếu chúng học dốt, chúng phải cố gắng học để - không quay cóp bài, ăn cắp sức lao động của người khác; chúng không phải xin xỏ chạy trọt vào công ty này nọ; chúng có thể đi khắp nơi và tự xử lý các rắc rối chúng gặp trên đường đời
- Sách vở và cả trải nghiệm của bản thân cũng là chưa đủ để lường được những rủi ro có thể đến bất ngờ với 2 bé. Leo Fan rất nguy hiểm, nhất là vào mùa mưa thế này, ngay cả cho người lớn, có sức khỏe tốt, chứ đừng nói là trẻ con. Anh có chắc chắn các con sẽ an toàn không mà quyết định cho các con đi? Nếu xảy ra tai nạn anh định xử lý thế nào?
Tôi có ép buộc các con tôi không? - Có. Chúng có thích đi du lịch bụi hay không? - Có. Tất cả mọi người quen biết tôi đều có thể xác nhận điều đó. Tôi có ép chúng vượt qua khó khăn thử thách không? - Có. Bạn có vui khi con bạn nản trí trước khó khăn? Thế nào là ép quá sức và tàn nhẫn: mời các bạn quay trở lại trả lời câu hỏi: Bạn hiểu con bạn không và con bạn có phù hợp không?
Cũng nhân đây tôi xin giới thiệu một chút về bản thân: tôi từng chơi cho đội bóng đá tuyển trẻ Hải Phòng 1 tháng, vì cận thị và chơi kém nên tôi nghỉ đá bóng; tôi vẫn thường xuyên leo núi mà không cần người dẫn đường, một mình đi xe máy xuyên Việt 2 lần, xuyên Cam Thái Lào một lần; đạp xe đạp một mình 21 ngày qua miền bắc Thái Lan và Lào, một mình bơi vào hang động ở Tú Làn, hang ngầm Hoàng Trĩ,…..Với chút kinh nghiệm ít ỏi, tôi khẳng định tôi không chắc chắn rằng tôi và các con sẽ 100% an toàn.
Tôi chỉ xin hỏi các bạn một câu:
Các bạn ngồi đó gõ bàn phím có chắc chắn an toàn? - Theo một số nghiên cứu tôi đọc được, việc lực tác động nhiều lên các đầu ngón tay gây đau tim -như chơi đàn guitar chẳng hạn,….
Các bạn có chắc rằng con bạn đang ở trường có an toàn? - Thỉnh thoảng tôi vẫn đọc báo thấy cô giáo nhốt trẻ vào phòng và bỏ quên đến chết; Rồi gần đây nhất, ngay ở xã tôi, một bé gái bị hiếp dâm khi gửi trẻ ở nhà tư,…
Các bạn ơi, cuộc sống phũ và thực tế lắm. Đừng mơ mộng nữa. Con hổ chỉ chọn săn con nai yếu ớt nhất trong đoàn - nếu các bạn đã từng xem thế giới động vật với các con. Vì vậy, chúng ta phải tránh để không là con yếu nhất đàn.
Tôi không chắc cách của tôi là đúng, tôi không chắc cách của tôi sẽ khiến con tôi kiệt suất hay như thế nào, tôi không hướng đến mục tiêu đó. Mục tiêu của tôi giúp con tôi mạnh mẽ để sống một cuộc sống tự do, làm chủ cuộc đời chúng. Phần việc còn lại là do số phận.
Nếu có tai nạn xay ra, tôi sẽ làm gì?
Cũng cầu trời điều đó không xảy ra. Thực sự đây là câu hỏi khó khăn nhất cuộc đời tôi. Tôi chỉ biết là:
1. Tôi phải tránh hết sức có thể, như bài trước tôi đã trình bầy việc chuẩn bị của mình;
2. Nếu xảy ra…..Tôi không biết mình làm như thế nào nữa, vì không biết mức độ của ta nạn như thế nào?... Tôi chỉ gợi lại rằng, rõ ràng không chỗ nào là an toàn tuyệt đối cả; vậy các bạn sẽ làm thế nào nếu cô giáo bỏ quên con các bạn ở đâu đó? Các bạn giết cô giáo? Các bạn trông chờ vào phép màu sẽ cứu sống con bạn? …
Quay trở lại tuyến đường chúng tôi đã đi: Trạm Tôn - Trạm Tôn, có lẽ không nhiều trong số các bạn đã từng đi, từng leo núi, từng lạc được 24 giờ không thức ăn trong cái lạnh 5 độ C và gió cấp 8; chắc ít người trong các bạn lạc 2 ngày trong rừng,….bạn phải vận dụng khả năng của bạn để tìm phương hướng, nguồn nước, thức ăn,…..Tuyến chúng tôi đi khách du lịch đi đông như hội, nếu có vấn đề gì xảy ra, hẳn các con tôi cũng sẽ an toàn.
Không ai nói tài được các bạn ơi. Hãy chuẩn bị kỹ càng và đặt mình vào đó. Bạn sẽ làm được, bạn sẽ không phải bỏ hàng nghìn tỷ đồng để xây cáp treo và cày nát núi rừng Hoàng Liên Sơn.
- Thử thách với con trẻ là tốt nhưng không phải hành xác các con như thế này. Liệu có đáng mạo hiểm tính mạng của con cái của mình để nó được "trải nghiệm cuộc sống" không?
Ở nhà bố tôi trồng một cây ổi, lúc đầu nó rất bé, và bây giờ nó có rất nhiều quả. Bọn trẻ nhà tôi rất thích điều đó. Tôi đi rừng và tôi bắt gặp hàng trăm cây cổ thụ hàng trăm, hàng ngàn năm tuổi…tôi tự hỏi, chúng bắt đầu từ đâu?
Hẳn là một trăm năm trước, hàng ngàn năm trước,….chúng bắt đầu từ câu chuyện một con chim nào đó thả dơi một hạt giống xuống dưới đất, rồi lá cây rụng xuống che phủ nó, độ ẩm làm nó nảy mầm,....
Không khí
Ánh nắng mặt trời
Nước mưa
Thời gian
….là những thứ giúp chúng lớn lên mỗi ngày. Nếu bạn đợi con bạn 18 tuổi, có lẽ bạn đang trồng một cây cổ thụ. Chúng đã đủ lớn, liệu bạn còn khả năng leo lên để cắt tỉa cành?
Việc mạo hiểm hay không như tôi đã trình bầy ở khâu chuẩn bị để giảm thiểu rủi ro.
- Anh cảm thấy thế nào khi các mẹ lên án chuyện anh đưa con nhỏ đi phượt? Quan điểm của anh về cách dạy con?
Tôi không ý kiến, phụ nữ và đàn ông sinh ra là khác nhau. Việc các mẹ phản đối là việc hết sức bình thường. Tôi không đủ sức tranh luận với phụ nữ (cười)
- Bạn là ông bố ham chơi?
Nếu tôi ham chơi, hẳn tôi sẽ đi một mình để được tự do;
Nếu bạn không ham chơi: Vậy bạn đến Trái đất này với mục đích gì? Mục đích sống là gì? Tôi chỉ đi chơi khi công việc hòm hòm. Cuộc sống có nhiều mục tiêu, trong đó có việc hưởng thụ cuộc sống là việc hết sức quan trọng giúp bạn cân bằng cuộc sống. Tôi hoàn thành công việc và tôi hưởng thụ cuộc sống, có gì sai ở quan điểm này. Tôi nghĩ, bạn đang hơi giả dối nếu nói bạn không thích vui chơi.
Trên xe khách, tôi gặp một cặp vợ chồng già đi du lịch, họ ăn kiêng, đi lại khó khăn….Tôi không chê họ, nhưng tôi không đợi đến lúc đó.
Kim Minh (ghi)
http://vietnamnet.vn/vn/doi-song/134869/tranh-luan-cua-nguoi-cha-cho-con-5-tuoi-leo-fansipan-voi-doc-gia.html
Các mợ đoán xem các em này bao nhiêu tuổi? Ở vùng cao, những đứa trẻ vừa mới biết đi đã biết tự chơi không cần bố mẹ. Chưa đi học tiểu học đã leo đồi núi thoăn thoắt, hái măng, kiếm củi về cho gia đình. Chúng có thích làm những điều ấy ko? Vì đâu nhỏ tuổi chúng đã biết làm những việc dành cho người lớn ấy?
Các mợ thương hai bé leo Fan sao các mẹ ko thương những đứa trẻ này. Các mẹ bảo vi phạm quyền trẻ em, vậy lên vùng cao xử lý hết những trường hợp để con nhỏ phải lao động sớm thế này đi.
Thế mới biết các mợ nhà ta ai cũng sồn sồn. Mợ cứ đọc hết bài đi rồi hãy bày tỏ quan điểm nhé. Đừng vội phán xét người khác khi mà chính mình cũng chưa tìm ra được cách dạy con gọi là tốt nhất!
Ông bố này đã rèn luyện cho các con trước khi leo Fan cả 3 năm trời. E nghĩ ông ấy cũng đã lường trước được hết các rủi ro nên mới cho con theo như vậy :)
Trải lòng của người cha cho con 5 tuổi leo Fansipan
- “Tôi chỉ muốn các con tôi hiểu rằng: chúng chỉ có thể dựa vào bản thân mình trong khó khăn của cuộc sống. Cuộc sống có những ranh giới, khi vượt qua nó, mọi chuyện hoàn toàn khác”, anh Cường chia sẻ.
Giúp con trưởng thành từ ‘phượt’
“Tôi muốn truyền tình yêu thiên nhiên, con người, đất nước cho các con tôi. Tôi muốn truyền nhiệt huyết, niềm tin và thái độ tích cực với cuộc sống cho các con tôi. Tôi muốn truyền sự quyết tâm cho các con tôi khi chúng đứng trước những khó khăn trên đường phượt. Và hẳn một phần nào đó, chúng sẽ sống với một tinh thần như vậy trong cuộc sống đời thường”, anh Dương Xuân Cường lý giải về quyết định cho hai đứa con nhỏ tuổi thực hiện chuyến hành trình vượt rừng, chinh phục nóc nhà của Đông Dương – đỉnh Fansipan.
Là người đánh giá cao giá trị của sự trải nghiệm, đối với anh Cường, việc cho hai con tham gia chuyến đi vất vả này nhằm giúp chúng trưởng thành hơn. Anh bảo, nhiều người thường có cái nhìn không thiện cảm với việc đi phượt. Tuy nhiên, nếu hiểu đúng ý nghĩa của từ đó, đi theo đúng cách của nó với những sự sáng tạo nhất định, phượt mang lại cho chúng ta rất nhiều trải nghiệm mà rõ ràng, khi ở nhà chúng ta không có được.
Theo anh Cường, thế giới này không có nơi nào an toàn để trú ngụ, nguy hiểm có mặt ở khắp mọi nơi và đôi khi chúng ta chấp nhận sống chung với nó. Anh không thể ở bên các con mãi, nên cách tốt nhất để bảo vệ các con là để chúng trải nghiệm những khó khăn và tự rút ra bài học từ những trải nghiệm ấy.
“Nếu bạn nhìn thấy con mình cười giòn tan bên dòng suối, nếu bạn thấy con mình nhảy chân sáo trên con đường mòn đi vào rừng; nếu bạn thấy chúng tò mò về tất cả các loại cây cối, côn trùng, nếu bạn nhìn thấy chúng nhỏ những giọt nước mắt khi chúng cố gắng vượt qua các thử thách khó khăn... bạn sẽ hiểu. Không có thành công nào không gắn với máu và nước mắt. Nếu con đường bạn đi quá dễ dàng, có thể nó chẳng dẫn đến đâu cả”, anh chia sẻ.
Trong suốt 3 năm qua, anh Cường đã đưa hai con đi khá nhiều nơi: trekking (chuyến đi vất vả) Tây Yên Tử, trekking ao Hà ở Hoà Bình, trekking rừng quốc gia Ba Bể, trekking Tùng Gấu - đây là tuyến đường khá đặc biệt với 4 hồ nước nằm ở trên núi ngoài đảo Cát Bà, với những núi đá tai mèo lởm chởm và gần như chưa có khách du lịch đặt chân đến. Bên cạnh đó, anh dành toàn bộ thời gian hè để dạy bơi, trượt patanh cùng các con.
Anh cho biết, những hoạt động này sẽ giúp tăng kỹ năng, tăng thể lực cho các con. Những chuyến đi trải nghiệm như leo Fansipan sẽ giúp các con anh học hỏi nhiều thứ mới lạ: con người, phong cảnh, cách thức giải quyết khi gặp các rắc rối như lạc đường, nhớ tên các điểm đến, các trải nghiệm mang lại những cảm xúc tuyệt vời như cưỡi voi lội sông. Và hơn tất cả, đó là 3 bố con anh có những khoảnh khắc bên nhau, cùng nhau trải qua nhiều chuyện.
Bạn phải chứng kiến chúng reo ầm lên khi nhìn thấy bãi biển, những trảng cỏ rộng mênh mông mà đêm chúng tôi cắm trại ở đó. Bạn sẽ thấy mình có trách nhiệm đưa chúng đi khắp đất nước này. Có thể, vài năm nữa, những vẻ đẹp hoang sơ đó sẽ không còn nữa. Có thể, vài năm nữa, bạn không còn đủ sức khoẻ và điều kiện để thực hiện các ước mơ của mình”, anh chia sẻ.
“Tôi hạnh phúc khi nhìn chúng đầy nhựa sống, tự do và có một số kỹ năng nhất định có thể giúp chúng làm chủ cuộc đời mình. Tôi không chỉ mong muốn dạy các con để chúng thành công, tôi còn mong muốn dạy chúng để chúng sống một cuộc đời hạnh phúc. Và chỉ khi tôi dành nhiều thời gian cho chúng, tôi để ý các phản ứng của chúng trước mỗi sự việc, tôi mới mong mình hiểu các con và chỉ như vậy, tôi mới đưa ra được các phương pháp phù hợp với chúng. Tôi tôn trọng các quyết định của các con tôi một cách có định hướng. Với chúng, tôi chỉ là một người bạn thân để chúng chia sẻ mọi chuyện”, anh Cường nói thêm.
Kim Minh
http://vietnamnet.vn/vn/doi-song/133983/trai-long-cua-nguoi-cha-cho-con-5-tuoi-leo-fansipan.html
Mẹ nào ở HN chỉ cho em vs ạ :) e cảm ơn
E sẽ gửi các chị bảng lãi suất bên em để tham khảo.
Còn về ngoại hình, đừng tự ti. Tự tin sẽ làm bạn đẹp hơn rất nhiều. Mềnh cũng cao bằng bạn nè, vẫn bị mọi người chê "nấm lùn di động" nhưng mình đi đến đâu vẫn được mọi người quý, tuyển dụng mấy nơi đều đỗ hết :D quan trọng là mình cảm thấy tự tin và biết cách ăn mặc, chịu khó đi dép cao tầm 7-9cm là ok, nếu sợ đau chân thì mua loại đế xuồng í. Và điều quan trọng nhất là LÀM ĐƯỢC VIỆC
Anh ấy đi cùng cty, còn bình thường cũng là người tử tế, yêu nhau hơn 2 năm nên em hiểu.
Nhưng vì công việc, anh làm kinh doanh cho một công ty lớn, thường xuyên phải tiếp khách khứa nên ko tránh khỏi đi vào những chỗ ấy.
Cái em băn khoăn là làm thế nào để anh ko bị sa ngã bởi đi nhiều cũng thành quen mà chị.
Nhiều khi còn tủi thân vì người ta vô tâm nữa. Lúc mới có cảm tình thì ai cũng nồng nhiệt cả, một thời gian sau nhàn nhạt như nhau hết.
E cũng đã tâm sự thẳng thắn với anh, còn viết cả mail nữa. Muốn anh dành thời gian cuối tuần để 2 đứa đi chơi, đi xem phim.
Nhưng anh bảo thời gian này anh phải dồn hết sức lực, tâm trí cho công việc, anh muốn thành công trước khi cưới em làm vợ. Nhưng thực tế ban ngày anh đi làm, đêm đến thì đi tụ tập vs đồng nghiệp, cuối tuần cũng chỉ tụ tập chơi bời thôi chứ đâu có phải đi làm :(
Nhưng mỗi lần về quê, khi ngủ vs các cháu, anh lại rất dịu dàng và ra dáng người lớn. Chiều các cháu, nửa đêm còn gọi các cháu dậy để đưa đi tiểu nữa. Tự nhiên em lại thấy 1 hình ảnh ông bố có trách nhiệm trong tương lai.
Nói chung em đang rất mâu thuẫn, có thể do em chưa đủ tinh tường để đánh giá đúng bản chất của 1 con người :(
Có bao giờ vì người ta còn trẻ tuổi nên ham tụ tập thế không các chị? Có bao giờ sau này tầm 30 tuổi trở đi thì người ta sẽ khác?