và đây là lối thoát!http://www.webtretho.com/forum/f187/cho-1-khoi-dau-moi-680520/
Thay vì than thở và thả mình vào sầu muộn, bạn hãy tự tin bước về phía trước. Khi đối mặt với nỗi đau, hãy nghiêm khắc hơn với chính bản thân mình. Nói chung là đừng nhìn về quá khứ nữa. Đừng nghĩ tan vỡ là mất hết tất cả. Đừng tự dày vò bản thân (bằng cách mở topic để hồi tưởng lại quá khứ). Đọc những dòng tâm sự của bạn, thấy bạn đã bước 1 chân vào thế giới của những người trầm cảm rồi. Đừng có tự mình hủy hoại mình như thế chứ!!!!
Tai nạn xe cộ + bệnh nằm bẹp giường + bồ bỏ (cũng có thể nói là bỏ bồ, tóm lại là đang rắc rối) + có thông tin hành lang sang năm cơ quan mình giảm biên chế :Sad:. Mình đi chết đây !
Sự việc nó đã xẩy ra rùi , giờ có trách em nó cũng không giải quyết được vấn đề gì , Chuyện bác nói em cũng nghĩ nhiều lắm , nhưng hình như khi người ta sống có trách nhiệm với bản thân mình , thì khi đó người ta mới giám nghĩ đến những việc khác bác ạ . Biết làm sao được , con người sinh ra vốn yếu đuối và ích kỷ mà . Mong chủ top sống chín chắn hơn và sớm có được những điều mình mong muốn
Khi còn trẻ, người ta có quyền mắc sai lầm. Quan trọng là mình nhìn nhận vấn đề đấy thế nào. Sau này, nếu gặp người khác. Em có thể kể rằng em đã trải qua một mối tình với nhiều đau khổ. Nhưng giờ em đã thay đổi, và em hy vọng người ấy tôn trọng quá khứ của em. Ko cần thiết phải trình bày dài dòng và tỉ mỉ những gì đã xảy ra với mình em ạ. Đó là quãng đời rất riêng của em, hãy chia sẻ một phần để người ấy hiểu, nhưng nên giữ lại một chút cho mình.Còn nếu một anh đàn ông cứ chăm lo soi mói quãng đời đã qua của mình để đánh giá nhân cách mình thì anh ta hẳn ko phải là người bạn đời mà em muốn gắn bó phải ko?Chúc em vững tin vào cuộc sống. Cuộc sống ko trải toàn hoa hồng cho bất cứ ai, nhưng chị tin nó có đủ rộng lượng cho bất kỳ ai tin và yêu chính mình..
Sau lần đầu tiên chồng dùng vũ lực ấy,mình và chồng ngồi lại nói chuyện và nhẹ nhàng bảo ban nhau,mình bảo e không hơn thua gì a, e có nói này nói nọ thì có được lợi gì cho e đâu,chỉ là muốn a nhận thấy mà không vậy nữa thì e mới yên lòng…chồng cũng thấy mình nói đúng nên bảo là a đã sai rồi và hứa hẹn đủ cả….Mình nghe hứa hẹn nhiều lần rồi…nên chẳng hy vọng gì cao xa,chỉ cầu mong không còn bão táp vì những chuyện nhỏ nhặt ấy…Mình đi làm về qua chổ chồng nhậu với bạn bè.Được chừng vài chục phút thì tiệc tàn (6 người mà hết 3 thùng bia), mình và a đi thêm 1 đoạn để lấy đồ,có cô bé kia vừa xi nhan qua đường thì a chạy lên xém đụng nhau,mình bảo phải chạy cẩn thận chứ,a lại abc…đủ thứ lí do là không phải tại a.Mình biết buổi trưa mà a uống thế thì dễ mệt nên không cố gây nữa.Đi đoạn đường 10 phút mà a xém va vào xe người khác 4,5 lần,mình nổi điên nhưng cũng chỉ nhắc nhở.A cứ cố chứng minh là a không bị say, chỉ toàn người ta chạy ẩu thôi.Đến đoạn 1 cô khác trờ tới quẹt ngang xe mình mà còn quay lại lầm bầm được dịp a lên hét cô kia 1 tràng, sẵn dịp hét mình luôn.Mình bảo cái nào a sai thì bảo sai,còn cái cô kia từ sau chạy tới mà vậy thì tại cô kia mình có nói lỗi của a đâu. Vậy mà a nào nghe những lời mình nói cứ ỏm tỏi ngoài đường (mồm a to hơn cái đầu mà,a la hét ngoài đường với mình là chuyện thuờng)Mình không phải là người giỏi nhịn nếu không muốn nói là có phần ngan và nóng. Mình đã sẵn tay tát vào mặt a ấy (a đang chạy xe chở mình), thế là im. Đến cơ quan a dừng lại bỏ xe ngả lên nguời mình may mà mình đỡ kịp,có ông anh làm chung nhìn thấy và cũng la toáng ngã xe kìa…a vẫn đi 1 nước vào trong cơ quan.Về đêm sau, 2 đứa nói lại chuyện đó,mình tức vì a không bỏ tật hành xử thô bạo ngoài đường chẳng giữ gìn mặt mũi gì. Nói qua nói lại mình nóng lắm,nhớ thêm mới mấy ngày trước a hối lỗi biết chừng nào giờ lại thế thì thất vọng vô cùng. Lúc đó cũng khuya rồi (vc mình toàn gặp nhau khi đến giờ ngủ, vì thuờng a bận đi làm về trễ hoặc đi nhậu),mình hơi lớn tiếng,a bảo cô muốn tôi la lớn àh,thế là mình im,kêu a đừng nói gì nữa.Mình không nói nữa,muốn nín nhịn để đừng ỏm tỏi trong nhà (BMC ngủ tầng dưới mà nghe động tĩnh là lên lôi 2 đứa ra tụng kinh =>cực hình),nhưng a lại tiếp tục nói thế này thế kia…Mình bực thật, nói lại,sau thì 2 đứa chửi nhau vì a chửi trước (lúc trước a đã chửi mình tàn tệ vô cớ nhiều lần) và đây là lần đầu mình dùng những từ của a để chửi a như thế ( mình đã bảo a cấm chửi nếu không muốn nghe mình trả bài lại.)Rồi sau…a dùng gối đập mình,mình để cho đập và nhìn thẳng vào a để mà ghi nhớ thật sâu vào lòng ….để không bao giờ tha thứ.
Thấy chuyện của bạn cũng buồn quá,không biết bạn kết hôn bao lâu rồi?! Chồng mình thì đêm nằm bứt rứt cũng quay qua ôm mình nhưng mình không chịu.Mình biết chồng cũng yêu thuơng mình (mới cưới 7 tháng thôi mà!) nhưng còn tật xấu của a,còn áp lực gđ chồng thì mình không có cách nào mà sống vui vẻ nổi,mình muốn giải thoát...
nhà mình cũng đang chiến tranh lạnh một tuần nay rồi đây, không ai nói với ai câu nào, may mà còn có con trai dính mẹ nên cũng đỡ buồn. Trước đây, giận nhau cùng lắm chỉ hai ngày, nhưng lần này mình thấy bị xúc phạm ghê gớm nên nhất quyết không chịu lùi bước, bây giờ thấy im lặng vẫn sống được mà:Sad:
Theo chị thì em nên thống nhất với chồng em là: Ko được chiến tranh lạnh, ko được dùng biện pháp im lặng để tra tấn tinh thần đối phương, tỷ lệ ly hôn giữa những đôi chiến tranh lạnh còn cao hơn cả những gia đình hay cãi vã nhau. Vì cãi nhau cũng là 1 biện pháp để hiểu nhau, chứ im lặng chỉ khiến nhau mệt mỏi. Ko gì kinh khủng hơn là về 1căn nhà im lặng, mọi ngừoi nhìn nhau như kẻ lạ.Em ko cần phải làm lành, em gây sự cho anh cãi nhau với m cũng được, lúc đó cả 2 dễ dàng nói ra tâm sự của mình hơn.
Có lối thoát nào cho kẻ tôi lỗi như tôi?