(10/11/2013) Ở trong đội tình nguyện, tôi có biệt danh là lừa. Còn tôi đặt biệt danh cho T là "ếch con", vì T có khuôn mặt tròn xoe, hai bên má phúng phính, và khi cười thì nàng híp mắt lại như một chú ếch xanh vui vẻ. Đây là bức vẽ tôi tặng T. nhân dịp 20/10 vài năm trước đây. Thời đó, chúng tôi không có nhiều tiền, chỉ biết mua hoa ngoài chợ, phóng to ảnh chụp đóng khung, hay vẽ tranh linh tinh thế này làm quà tặng nhau. Nhưng giờ nhìn lại, mới thấy đây là những kỷ niệm không hề rẻ mạt chút nào. Bức tranh này vẽ chân dung gia đình tôi trong tương lai. Tôi và nàng có 4 đứa con. 2 đứa đầu là 2 chị ếch (bạn có thể nhìn thấy chúng lấp ló sau lưng 2 bố mẹ). 2 đứa sau là 2 thằng con trai (tất nhiên rồi, vì chúng mang dáng dấp của 2 con lừa giống bố chúng. Một con lừa tím, và một con lừa da cam). Bạn có thể thấy tôi phát tướng ra sao, và bắt đầu tập tành hút tẩu như thế nào. Còn nàng ếch xanh của tôi đứng bên cạnh, vẫn khuôn mặt tròn xoe, hai cái má phúng phính, đeo cặp kính tròn phúc hậu, và cười híp mắt lại. Điều gì cũng có thể xảy ra, ngay cả việc hiện thực hóa bức tranh này trong tương lai. Tại sao lại không cơ chứ?
Tiếng sấm ùng oàng như vỡ ra từ một nơi nào xa lắm, như thể nó nổ ra từ trong cơn mộng mị của tôi khi ngủ quên chứ không đến từ cơn mưa trong hiện tại. Tôi đánh mất phương hướng, phải mất gần 10 giây sau, mới biết được là mình đang ngủ quên trên gác, trên chính chiếc giường cũ của mình. Những con kiến cánh vỡ tổ, bay loạn xạ trên bóng đèn neon, trên tường nhà và đậu cả vào mặt tôi. Một mùi ngai ngái quen thuộc, và thế rồi trời đổ cơn mưa. Mưa đột ngột và to đến giật mình, những hạt mưa rơi xuống đánh cái rầm, khiến tôi có đôi chút thảng thốt như mình đang nằm ngoài hiên, không kịp chạy vào nhà và hứng trọn toàn bộ hạt nước nhọn hoắt như những mũi giáo đó vào người. Thế nhưng, cái ý thức tiếp theo của tôi, lại nhớ về buổi chiều hôm ấy, có lẽ cũng phải cách đây 5 năm rồi. Tôi thường cho rằng, người ta thường nhớ về ký ức nào đó nếu sự việc thực tại diễn ra na ná với ký ức đó trong quá khứ. Thế nhưng, ký ức của tôi về ngày đó, lại là một buổi chiều cuối đông, nắng đẹp chứ không mưa tầm tã như hôm nay. Tôi tự hỏi mình, Tại sao tôi lại nhớ về ký ức đó vào ngày hôm nay? Và giữa trăm ngàn ký ức mang theo mình suốt 26 năm, tôi lại chỉ nhớ về duy nhất ngày hôm ấy? Ký ức giống như những lớp áo cũ kỹ nhuốm màu thời gian. Chúng ta lớn lên, chúng ta mua những bộ quần áo mới, và cất những chiếc áo cũ vào góc tận cùng của một chiếc rương. Lẽ thường chúng ta sẽ chẳng bao giờ mặc lại những bộ đồ cất dưới đáy rương đó, vì chúng ta có rất nhiều quần áo mới để thay, và nhiều điều tươi đẹp để ta quan tâm trong thực tại. Nhưng đến một ngày không hẹn trước, chúng ta vẫn lôi những bộ quần áo ký ức đó ra, và mặc lại trong một buổi chiều. Người trẻ tuổi, tần suất của hành động đó rất ít khi xảy ra, trung bình một năm đôi khi xảy ra một vài lần. Người già tuổi, họ sẽ chẳng muốn mặc bất kỳ bộ quần áo mới nào, họ vẫn luôn lôi những bộ quần áo cũ kỹ đó ra để mặc, rồi thay hết những chiếc áo ký ức này, đến những chiếc áo ký ức khác, cho đến cuối đời. Tôi nhớ đến một buổi chiều nắng nhẹ 5 năm trước, không bởi lý do gì đặc biệt, và thực sự buổi chiều hôm đó cũng chẳng có gì đặc biệt để đến nỗi sau khi về nhà hôm đó, tôi không nghĩ rằng mình phải ghi nhớ chi tiết nào, để cất nó vào chiếc rương của ký ức. Sự việc đó chỉ chợt ùa về, ngẫu nhiên trong hàng triệu khả năng lọt vào ý thức của tôi. Vậy là ngoài trời vẫn mưa, tôi vẫn mở mắt chong chong nhìn lên trần nhà, những con kiến cánh vẫn bay loạn xạ, nhưng tôi đang ở nơi nào đó rất xa, như thể tôi trở về quá khứ trong buổi chiều hôm ấy, ngồi ở một chiếc ghế đá cô đơn, và nhìn về phía Thằng-tôi-trong-quá-khứ đang đi dạo với người con gái đó... .... Tôi gọi người con gái đó là chị. Đơn giản vì chị lớn tuổi và già giặn hơn tôi. Giữa tôi và chỉ không có mối liên hệ tình cảm nam nữ nào đặc biệt. Hoặc nói đúng hơn, tôi không có cảm giác cần phải cư xử với chị có khoảng cách và sợ việc động chạm như với một người con gái bình thường. Tôi vẫn thường hay có những mối quan hệ khác giới như thế, tôi với họ chơi thân với nhau chỉ vì chúng tôi có thể giao tiếp ở tầng lớp sâu hơn ngôn ngữ bình thường, nhưng cũng chẳng bao giờ lên được tầng lớp nảy sinh tình cảm với nhau. Những gợn sóng dưới mặt hồ, hắt lên loang loáng những tia nắng chiều dịu nhẹ. Tôi đi thụt lại phía sau vài nhịp bước chân, còn chị dường như không để ý đến hành động đó của tôi, vẫn nhìn ngắm vu vơ và đi chầm chậm men theo hồ. Trong cái ánh nắng gần 6h chiều đó, nó hắt lên và vẽ một viền vàng đỏ xung quanh mái tóc đuôi gà của chị chị, khiến tôi còn có thể nhìn rõ được những sợi tóc lơ thơ không thể nhét được vào chun buộc tóc vì quá ngắn, tôi vẫn nhớ cái viền tai trắng trắng và lộ rõ lớp mao mỏng trên vành tai. Khoảnh khắc đó chỉ kéo dài trong 5 phút, mà có khi chưa được 60s, vì mặt trời hôm đó lặn xuống nhanh lắm. Khoảnh khắc đó khiến tôi lần đầu tiên trong đời thấy chị có một vẻ đẹp hấp dẫn đầy nữ tính. Có lẽ, một người con gái xinh đẹp chưa phải là điều tuyệt diệu. Một người con gái bình thường, nhưng biết xuất hiện và đứng vào giữa thời khắc thần kỳ, làm nên một bức tranh chân dung tuyệt đẹp chỉ trong vài giây, mới là điều tuyệt diệu nhất. Và tôi tin rằng, với cách xuất hiện tình cờ như vậy của người con gái đó, có thể làm cho biết bao chàng trai mới lớn phải thổn thức và ghim sâu vào ký ức anh ta cho đến nhiều năm về sau. Tôi vẫn nhớ về câu chuyện mà bố tôi đã kể cho tôi phải hàng trăm lần, về cái khoảnh khắc diệu kỳ mà lần đầu tiên bố được nhìn thấy mẹ tôi. Đó là đoạn cuối một vở kịch của đoàn văn công, mẹ tôi đứng lên tạo dáng hình thiên nga, mà theo bố tôi nói là: "Bố chưa bao giờ thấy ai tạo dáng đứng thiên nga đẹp như thế trong đời". Hình ảnh đó chỉ xuất hiện chưa đầy 5s, khi hai bên cánh gà từ từ khép lại. Lúc đó, tôi chỉ kịp ngây người ra, ánh mắt như chạy đuôi với ánh mặt trời đang lụi dần, chỉ để nắm bắt cái viền sáng xung quanh mái tóc đó của chị lâu hơn. Giá như chị không ngoảnh lại nhìn tôi thì tôi đã ghi nhớ được hình ảnh đó trọn vẹn. Chị hơn tôi gần 5 tuổi. Điều đó có nghĩa trong cái ngày ấy cách đây 5 năm, chị bằng tuổi tôi lúc bấy giờ. Ở tuổi 26, người ta có gì, và đã để mất cái gì? Hồi đó tôi không biết, tôi vẫn thường tâm sự những chuyện học hành, thi cử, những cuốn sách hay tôi đọc, những con người tình cờ gặp mà để lại ấn tượng trong tôi. Tôi chẳng sở hữu gì, và cũng chẳng trải qua nỗi mất mát nào to lớn. Có chăng cũng chỉ là một vụ thất tình vu vơ vào đầu năm thứ nhất đại học mà thôi, và đối với chị thì chuyện đó quá trẻ con. Chị vẫn chỉ im lặng nghe tôi thao thao bất tuyệt hết chuyện này chuyện nọ, và hoàn toàn không có chuyện gì hệ trọng mà chị cần chia sẻ với tôi. Nhưng tôi biết, dù với ý thức chưa đầy đủ của mình thời điểm đó, rằng chị có nhiều chuyện, không hẳn là chuyện buồn, chỉ là những móc nối, rắc rối và hệ lụy mà chẳng thể chia sẻ được với bất kỳ ai, nhất là với một thằng trẻ con như tôi. Đến bây giờ, thi thoảng tôi đi dạo hay cafe với một em gái nào đó, tôi cũng vẫn ngồi nghe em ấy thao thao bất tuyệt về những chuyện trên trời dưới bể, và trong khi tôi cũng chẳng có một nhu cầu nào cần chia sẻ chuyện của mình với em ấy cả. Thế nhưng tôi vẫn thích đến những bữa cafe ấy, chỉ để nghe, chỉ để có nhu cầu giao tiếp 2 chiều, trong khi mình đã quá ồn ào, và chỉ muốn một ngày nào đó ngồi im để nghe bất kỳ điều gì người đối diện mình nói. 26 tuổi, cuộc sống và công việc khiến người ta phải mở rộng thêm mối quan hệ của mình. Thế giới nhỏ bé ấy không còn co cụm lại trong phạm vi những người bạn cùng giảng đường hay trong đội tình nguyện mình gặp vào cuối tuần. Thế giới tuổi 26, là chia sẻ không gian và thời gian của mình cho đồng nghiệp, sếp, đối tác và ti tỉ mối quan hệ dây dưa khác dù chẳng đi đến đâu. Chúng ta vẫn gặp nhau nhiều, cười nói nhiều, thế nhưng cái viên ngọc tâm hồn ấy không còn thô ráp và ngây thơ như hồi đầu, chúng cọ xát nhiều và bé lại. Mỗi lúc bé lại một tý, là ta cảm thấy cô đơn một tý. Cô đơn trong chính cái Hà Nội ồn ào và nhộn nhịp suốt 24h/ngày như thế này. ..... Vậy là tôi đã bước sang tuổi 27, nếm trọn dần dần những gì mà chị đã trải qua ở cái tuổi đấy. Những câu nói nghe như lời tiên tri của Nostradamus mà chị phát ngôn ra, khó hiểu, u ám và hồi đấy tôi chỉ cảm thấy giáo điều, giờ đang dần dần trở thành hiện thực: "Em không muốn trở thành. Em muốn lái đi theo một hướng khác, thế nhưng vẫn có cái gì đó điều khiển em, dù em đi đâu cũng sẽ quành lại và ngã vào đúng vết xe đổ của người cha mình." Lời nói đó như bóng đêm trong căn rừng quạnh quẽ. Người ta có thể đốt đến que diêm cuối cùng để ngăn bóng tối xán đến gần mình. Thế nhưng cái bóng của chính mình thì vẫn tồn tại ở đó suốt bao lâu nay. Bóng tối và ánh sáng không phải là hai thái cực đối lập nhau, mà bóng tối tồn tại trong ánh sáng. Nhờ có ánh sáng mà bóng tối mới lớn mạnh và trưởng thành. Thế rồi que diêm cũng sẽ tắt, ta không còn cười đùa được, và bóng tối sẽ ngoạm lấy tất cả. ... Trong buổi chiều dịu nhẹ hôm ấy, tôi vẫn ngồi vẩn vơ trên chiếc ghế đá hồi lâu. Cành cây trụi lá, khẳng khiu khô khốc đâm chỉa lua tua ra mặt hồ. Một chiếc xuồng tôn lặng lẽ trôi trên mặt hồ, người lao công trên đó dùng một cái vợt để vớt rác. Chiếc xuồng lặng lẽ đến nỗi nếu không để ý kỹ, thì ta có cảm giác như nó như đang đứng im hoặc đang đi giật lùi. Cơn gió cuối đông hiu hắt, không còn đủ sức lực để đem lại cho người ta một cái rùng mình, nó chỉ cố thổi như để chứng minh rằng mình đang tồn tại. Người đàn ông đi bộ tập thể dục, rồi ngồi xuống mép ghế cạnh tôi để nghỉ ngơi, xoa xoa đầu gối rồi lại tiếp tục đứng dậy đi. Trong suốt buổi chiều đó, tôi chỉ có mỗi việc ngồi đó, hai tay vân vê mép trên cùng của cuốn sách mình đang cầm trên tay. Tôi trống rỗng và ngắm nhìn tất cả.
Thường thật khó để viết về một cuộc tình khi ta đang đắm chìm trong mật ngọt của nó. Chỉ đến khi tất cả qua đi, ta mới thấy nhớ cồn cào những cái ôm siết chặt, những nụ hôn khiến ta quên hết mọi chuyện trên đời, nhớ giọng nói quen thuộc đôi lúc làm ta giật mình vì tưởng người ấy vẫn còn ở bên ta. Lúc đó, việc viết về cuộc tình sẽ là những dòng cảm xúc tuôn trào qua mười đầu ngón tay theo cách rất tự nhiên và không suy tính, để minh chứng rằng ta đã từng yêu như thế.
Tôi có một người bạn gái. Tôi yêu nàng từ những điều nhỏ nhặt: yêu mái tóc cắt ngắn, gọng kính cận, cái nếp nhăn bên khóe miệng mỗi khi nàng cười; yêu đôi bàn tay có tới 9 hoa tay nhưng chẳng giỏi một môn nghệ thuật nào của nàng; yêu cách nàng hí hửng trả lời “Why not?” mỗi khi có người thắc mắc về tính hợp lý trong cách mix đồ của nàng. Những lúc như vậy, tôi thường nghĩ thầm:
“Đó là người con gái của tôi. Luôn sống nhẹ nhàng, yêu đời mà không cần bất kỳ lý do nào cả.”
Tôi có nàng vào những ngày nắng đẹp. Chúng tôi thường lang thang vô mục đích qua những con phố nhỏ, ngồi lại những quán café khác nhau để thay đổi cảm giác, cùng đi chọn sách trên phố Đinh Lễ (mỗi tuần một cuốn) để làm nên tủ sách cho con cái chúng tôi sau này.
Tôi có nàng vào những ngày u ám. Tuổi trẻ mấy ai không mất định hướng một vài lần trong đời? Nàng ngồi đó bên cạnh tôi, chia sẻ khoảng không gian vắng lặng, buồn chán và tưởng chừng kéo dài mãi mãi ấy. Thế rồi, một ai đó sẽ kéo người kia vào lòng, có ai đó thấy mình mềm yếu, và có ai đó sẽ khóc vì quá yêu ai đó.
Những ngày vui, những ngày buồn cứ thế nối tiếp nhau không theo quy luật. Và chúng tôi yêu nhau như vậy trong suốt 2,278 ngày, cho đến khi…
Đầu tháng 9, nàng đi du học.
Buổi chiều cuối cùng ở sân bay, chúng tôi trao nhau nụ hôn say đắm nhất mà một đôi yêu nhau có thể làm được. Có chút gì đó níu kéo, nuối tiếc, và thật nhiều điều chưa nói hết được gói gọn vào một nụ hôn. Lần đầu tiên trong đời, tôi hôn mà trong lòng muốn khóc. Nhưng tuyệt nhiên không có nước mắt vì ai cũng muốn giữ cho giây phút chia tay được nhẹ nhàng. Tôi ngồi lại ga cho đến lúc nhìn thấy chiếc máy bay mang số hiệu QR615 cất cánh lên bầu trời. Thậm chí ngay cả khi ấy, tôi vẫn không tin rằng nàng đã rời xa tôi.
Như ai đó thường hay nói: “Rốt cục, người ta vẫn phải đối diện với sự thật cuối cùng”. Đêm hôm đó, tôi mở mắt nhìn trân trân vào khoảng không vô định một hồi lâu. 7 năm yêu nhau, quãng thời gian đó đủ dài để khiến một người phải tự hỏi mình sẽ làm gì khi người kia đã ra đi.
Và trong suốt ba tháng trời, tôi vẫn đi lang thang qua những con phố nhỏ, vẫn đến những quán café mà nàng và tôi đã từng ngồi, vẫn đi mua sách cho đứa con mà tôi chưa hề biết mặt. Tất nhiên, tôi làm tất cả điều đó một mình.
Chúng tôi vẫn viết mail đều cho nhau, gọi video call qua viber hai lần một tuần và cùng để avatar giống nhau trên facebook. Internet có thể làm được tất cả, ngoại trừ việc tôi không thể chạm vào nàng theo cách thực sự. Tôi chỉ có thể gửi cho nàng những cái “hôn xa”, qua màn hình laptop với những điểm ảnh vô hồn và lạnh ngắt.
Ở phương trời kia, tuyết đã rơi từ đầu tháng, nàng đang sống lại thời sinh viên của mình: học, thi và ngủ vùi trong những mùa đông lạnh giá. Còn mùa đông Hà Nội vẫn luôn khắc nghiệt với một kẻ đang cô đơn. Nhưng tôi tin rằng chúng tôi sẽ vẫn trở lại tìm nhau sau tất cả những năm tháng này. Đó sẽ là cái kết đẹp cho một câu chuyện tình kéo dài suốt 7 năm qua của chúng tôi.
Nhưng thực tế, cái gì đẹp và lý tưởng lại thường không bền. “Yêu xa” vẫn luôn là kẻ hủy diệt số một trong tình yêu. Sẽ chẳng lấy gì đảm bảo rằng một ngày nào đó, một trong hai người sẽ gửi mail thông báo cho người kia việc chủ động muốn chia tay. Lý do thì nhiều vô kể: cô đơn, gặp được người mới, có định hướng khác trong cuộc sống, gia đình cản trở… Phải chăng vì vậy mà nhiều đôi sẽ chia tay nhau trước khi một người lên đường đi du học?
Có thể chúng tôi vẫn yêu xa vì cả hai còn chưa biết đến “mùi” thực tế. Có thể thời gian chưa đủ dài để làm thay đổi một mối quan hệ. Có thể nhân vật “người thứ ba” vẫn đang ở đâu đó ngoài kia và chờ đến màn xuất hiện của anh/cô ta. Mọi thứ đều có thể, cho đến thời điểm nó trở thành không thể.
Và nàng nói:
“Sẽ không nói trước được điều gì, nhưng hãy cứ yêu thôi!”
(30/12/2013)