Cho em ôm chị một cái. Em cũng đang trong tậm trạng của chị bây giờ.Còn đau khổ hơn vì chồng em thừa nhận thương người khác và khẳng định đã hết thương em, nhưng vẫn đang sống trong 1 nhà, đang ngủ trong 1 phòng.Anh ấy không chịu đi chỗ khác ngủ, bảo vì muốn nằm gần con.Hàng đêm, em phải nằm một mình khao khát, nhìn thấy anh ấy nằm ở nệm riêng ngay bên cạnh, cách nhau 1 đứa con...Cái bi kịch này bao giờ em mới thoát ra được?Cái đầu em thì bảo em phải ly hôn đi mà giải thoát đời mìnhCon tim em thì quá yếu đuốiEm đang bị mắc vào 1 cái mạng nhện mà càng vùng vẫy thì càng đau đớn... Em sắp phát điên...
Có một ngày cô đơn lắm, Nhím ơi!
Em lặng lẽ một mình trên phố vắng
Nhìn thiên hạ tay trong tay trước mặt
Nghe nhói trong tim một tiếng gọi thầm
Ngày xưa là thế, lại hay hơn bây giờ, chung nhà, chung giường, khoảng cách tâm hồn sao mà xa đến không thể vượt qua. Khoảng cách địa lý có xa đủ nửa vòng trái đất, vẫn gần hơn những khoảng cách vô hình. Đôi khi chững lại, ngỡ ngàng không biết mình có quen người này không, có lẽ chính chồng cũng không biết, chồng cũng đang quên mất bản thân mình!
Chị không biết giữa chị và em ai khổ hơn ai! Giá như có ai đó bảo chị đánh đổi nửa cuộc đời còn lại để lấy chỉ một thời gian ngắn thôi, được quên đi tất cả những chuyện đã qua và hạnh phúc bên chồng, chị sẽ vui lòng đồng ý! Theo chị, nếu chồng em không còn tình cảm với vợ, thì không có chuyện hàng đêm vẫn ở chung phòng vì con đâu! Khi đó, chỗ của anh ấy là về thăm con xong rồi ngủ nơi khác kia, em ạ! Chúc em đủ ý chí để vượt qua!
Chuyện mình tìm thấy ảnh trong laptop mới thứ ba tuần trước thôi ạ! Còn cái đám cưới là chuyện của Chủ nhật vừa rồi! :Sad:
Những đau đớn này có lẽ nên kết thúc. Mình rất tiếc vì không thể giữ gia đình cho con, nhưng mình tin rằng mình đủ sức cho con mình một tương lai hạnh phúc, còn hơn phải để con nhìn thấy mẹ nó đau khổ ngày này qua ngày khác.
Mình làm vậy có đúng không?