Mình ly hôn được gần 3 năm khi con trai hơn 3 tuổi 1 chút giờ tháng 9 tới cháu vào lớp 1. Giờ mình đang có ý định tiến tới với 1 người mặc dù đã ly hôn nhưng lại chưa có con riêng. Mình đang rất khó xử, đắn đo việc đi bước nữa cũng vì vấn đề này. Con mình có vẻ rất quý người mới (cũng một phần bởi gia đình bên Nội ít liên lạc với cháu), mỗi lần cháu gặp mọi người là cháu khoe bố rối rít. Tuy nhiên, mình đắn đo bởi vài người xung quanh mình nói mẹ mà đi bước nữa là người ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình. Hoặc có những lúc 2 đứa muốn có không gian riêng nhưng chưa bao giờ dám gửi con bởi ngay cả người nhà mình cũng nói như thế là mình ích kỷ với con. Có khi là bố mẹ ruột gửi con nhà nội/ ngoại 1 hôm đổi gió thì không vấn đề gì nhưng hoàn cảnh chúng mình lại khác. Nhiều khi mình phạt con vì cháu nghịch ngợm hoặc phá phách cái gì đó sẽ được nhận xét ngay rằng mình này nọ với con. Rồi nghĩ đến lúc mà mình có em bé, muốn con nhường em, chiều em hay mắng con bênh em, hay nhiều khi bận con mọn mà quên mất đứa lớn....Thật sự nếu là con cùng bố, cùng mẹ thì là điều hoàn toàn bình thường nhưng trường hợp chúng mình thì rất nhạy cảm, rất dễ tổn thương tâm hồn con. Rồi làm sao cho nó cũng tôn trọng bố dượng nó, rất nhiều trường hợp sau này nó nói: "ông/ bà có phải bố/mẹ tôi đâu mà có quyền".mà không làm tổn thương nó. Làm sao để bảo vệ được con mình.Ngay hôm rồi mình cãi nhau với bà chị gái mình vì mình ép con mình ăn. Cháu ăn 1 bát cơm phải 3 tiếng đồng hồ. 6 tuổi 14kg. Có hôm mình thử cho nhìn đói cả ngày tối mới cho ăn cơm cũng vẫn thế. Ăn bánh ăn kẹo thì không ọe cứ nhìn bát cơm, cốc sữa là ọe rồi nôn mặc dù mình cho đi khám đủ kiểu. Chị mình nói mình độc ác với con khi ép con ăn. Nó ăn chậm thì đợi nó, rồi đã hiểu tại sao có những người phụ nữ vì nhân tình mà đánh con. Mình nản quá. Chắc mình không dám đi bước nữa.
con nó muốn ở liền mà chị phân tích cứ đòi lớp 8 lớp 8 là sao nhỉ? lại nữa chị kêu em gái chị kèm tốt lắm. người gần gũi, hiểu con nhất phải là chị chứ, sao chị lại đẩy chuyện này cho em gái chị?thương con thì thương cho trót. đừng có miệng thì mẹ thương con xong đầu lại phân tích abc nọ kia roài bảo con theo ý mẹ thì tốt. con nít cha mẹ lập gia đình mới đã là thiệt thòi. huống chi chồng mới chị lẫn ba bé cũng bận rộn con riêng nọ kia. chị thương bé thì phải dành thời gian nói chuyện với bé, tâm sự cho bé hiểu roài đón bé về ở chung cho mẹ con có nhau. đừng có vì ngại, vì tự ti với chồng mới vì con ổng ngoan hơn mà sợ nọ sợ kia. con chị nó đã là chỗ dựa tinh thần cho chị trong 5 năm chị li hôn roài. đừng vì có chồng mới mà coi nhẹ con như vậy nhe chị.
Dear chị,E bằng tuổi chị và có hoàn cảnh giống chị. Tuy nhiên em vẫn đang lưỡng lự và chưa lấy tập 2. Con trai em cũng 13 tuổi và đang ở với em. Đó là điều em hạnh phúc và mãn nguyện nhất. Tuy nhiên mỗi người một hoàn cảnh, không ai giống ai. Với TH của chị em nghĩ trước mắt chị cứ cho con về ở cùng chị theo nguyện vọng của con kẻo bé tủi thân sinh tiêu cực (là muốn ở với mẹ nhưng mẹ không cho) sau này nó sẽ oán hận mà chị cũng không thanh thản. Còn sau một thời gian tùy tình hình thực tế tùy cơ ứng biến. Nhưng trước hết cứ phải sống cùng con rồi sau này có quyết định thế nào mình cũng đã làm tất cả những gì có thể rồi. Đừng vì những phân tích này nọ mà tước đi nguyện vọng đó của con chị ạ.
Con bạn đã 13t là cái tuổi đã biết nó thích ở với ai, nếu ko được ở với mẹ thì nó buồn và nghĩ mẹ ko cần nó, nó sẽ tự ti nữa. ở với mẹ thì được chìu, nó thích là đúng rồi. Nhưng ở với ông bà thì kỷ luật, nề nếp, nó khó hư hơn ở với mẹ. Cái này tốt nhất họp gđ có ba mẹ, ông bà, con trai bạn, trong cuộc họp hỏi ý kiến nó, rồi phân tích mặt tốt mặt xấu của 2 chỗ sẽ ở với nó, rồi quyết định ở đâu luôn, để säu này nó ko trách là bị chối bỏ đẩy sang bên kia, ở đâu tốt cho nó, cuối tuần gặp mẹ dắt đi ăn chơi bù đắp lại những ngày học hành bên nội.Chồng mới bạn có vẻ gia trưởng nhỉ, mình cũng có con trai, li dị và có chồng khác. Mình nói thẳng trước con mình để mình dạy, nếu chồng thấy nó là gì sai thì nói riêng với mình, rồi mình thấy hợp lý thì sẽ nói nó, để tránh gây mất tình cảm giữa 2 người họ.
Từ lúc bé đến bây giờ, mình ước mơ được mặc chiếc váy cô dâu lên xe hoa, vui trong ngày cưới . Rồi những ước mơ viển vông sẽ mặc đủ loại váy trong lúc chụp hình cưới , nào là váy cưới, áo dài, dầm dạ hội, váy ngắn ... linh tinh teng mà a ấy và mình ngồi bên nhau mơ mộng. Giờ thì hết , chấm hết , tất cả giờ chỉ là sống cho đứa con trong bụng, là sự tuyệt vọng về cuộc sống gia đình , 22t chưa 1 lần biết đến kết hôn, ước mơ thuở nhỏ .Tan vỡ...Mình đã từng nghĩ , vài hôm nữa , trước khi ra đi khỏi ngôi nhà mà mình đã sống từ nhỏ , mình sẽ đi chụp hình cưới để lưu giữ khoảnh khắc tuổi trẻ , 1 tấm ảnh cưới ko có chú rể , 1 tấm ảnh cưới có 1 hình hài bé nhỏ mới 12 tuần tuổi đang lớn dần trong bụng. Mình có nên làm thế để thỏa mãn ước mơ , để 1 lần thấy hạnh phúc trong đau khổ cuối cùng dành cho quá khứ ?
- Bin là người lớn chưa nhỉ?- Bin lớn rồi ạ- Uhm thế Bin ngồi xuống đây mẹ nói chuyện với Bin 1 tí nhé?- Vâng ạ- ...Bin là con trai của mẹ cả ba, đáng lẽ mình là một gia đình, nhưng mà...mẹ không muốn ở với ba nữa...- Thế thì mẹ về ở với ông bà ngoại, với Bin- Uh...thế nên mẹ sẽ về ở với Bin và ông bà. Còn ba thì sao nhỉ?- Ba ở nhà của ba- Uh..thỉnh thoảng thì sao?- Thỉnh thoảng ba sang chơi với conxong rồi....Bin mếu... :(( thương quá
Cảm ơn chị rất nhiều đã chia sẽ cùng em, thực sự khi đọc những dòng t/sự của chị e chảy nước mắt đi chị ah. mấy ngày hôm nay e cũng đã suy nghĩ nhiều lắm rồi, cùng đã nhận được biết bao nhiêu lời khuyên của mọi người. thực sự trường hợp của e ko đến nỗi tệ hại như nhiều mẹ khác, có thể như nhiều người vẫn nói phải chăng e đã quá cầu toàn trong c/s gia đình, đã kỳ vọng quá lớn khi lập gia đình chăng. Chồng em, theo đánh giá của những người xug quanh thì là 1 ng hiền lành, thật thà, biết sống vì mọi người xung quanh, nói chung là sống rất được lòng với mọi người. không kể những hành động ko tốt mà anh ấy đổi xử với e và những nhược điểm của anh ấy thì tóm lại anh ấy cũng là 1 người chồng thương vợ. “những hành động ko tốt mà anh ấy đổi xử với e và những nhược điểm của anh ấy” đây chính là lý do để e quyết định chia tay đấy chị ah. tuy là một người chồng thương vợ nhưng anh vẫn còn rất ham chơi, chưa có nhưng suy nghĩ chính chắn, tuy ngoài miệng thì lúc nào cũng nói là thương vợ thương con, chính điều này đã làm cho e ko biết bao nhiêu lần phải rơi nước mắt từ khi lập gia đình đến giờ chị ah. Chị biết sao không, 9 tháng e mang thai thì số ngày a ấy ở nhà ban đêm chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, hầu như đêm nào cũng đi nhậu, đi chơi bi da, đi hát ...., sớm thì 9h về, khuya thì 11,12h về, e vẫn biết tất cả chỉ là do anh ham vui với bạn bè chứ ko hề đi lung tung, vợ đang mang thai mà như vậy thì chị nghĩ a bảo thương vợ có đúng ko chứ, thậm chí có lần trời thì mưa rét em đến tận quán nhậu để bảo anh ấy về, thực chất cũng chỉ đứng ngoài cổng nhắn tin thôi nhưng anh ấy vẫn để e đứng đó, ko thèm ra và rút cuộc là e lại phải lủi thủi đi về, rồi có lần a mãi chơi bài để e đi bộ cả mấy km về nàh trong lúc e đnag mang thai 7 tháng rồi đó, nói chung là còn rất nhìu nhìu lần nữa, tóm lại 1 điều là anh ấy vẫn còn rất trẻ con, chưa có ý thức được rằng mình đã có vợ. ngoài ra những thói hư như đánh đề, cá độ, bài bạc, thuốc lá, cái gì anh cũng chơi, tuy chơi k nhiều, chơi cho vui nhưng quả thực e khó chấp nhận được tất cả những điều đó. Đó là trong thời gian e mang thái nhé, còn bây giờ e mới sinh con được hơn tháng, thời gian này e đnag ở nhà ngoại, a ấy đi làm xa, 1 tuần mới về 1 lần, nhưng chị bít sao ko, mỗi lần về anh chỉ nhìn con 1 tý rồi lại đi nhậu, đi chơi, về đc 2 ngày nhưng tgian a ở nàh nhiều lắm thì hơn 1h, hỏi như vậy e có chấp nhận được ko, e có nói gì thì nói, a đi vẫn cứ đi, mỗi lần về thì vẫn cười nói như ko có chuyện gì. Còn 1 lý do nữa, có lẽ đây là lý do làm e phải suy nghĩ rất nhiều để quyết định đi đến ly hôn chị ah, đó là gia đình nhà chồng. nói chyện về gđ nhà choog e thì dài dòng lắm, nói thật là ko biết kiếp trước e ăn ở có gì ko phải ko mà bây giờ gặp phải cái gia đình nhà chồng thế này, thực ra thì họ chẳng làm gì e, chẳng ghét bỏ e chỉ mỗi về phía e là ko thích gì họ thôi, 1 câu ngắn gọn là gđ nhà chồng e rất ỷ lại vào chồng e, chồng e là con thứ 3 trong gđ có 4 anh em, nhưng tất tần tật mọi thứ từ a đến z việc trong nhà anh ấy phải lo hết, từ việc xây nhà cho ba mẹ đến những việc cỏn con như sắm những thư lặt vặt trong nhà a ấy đều phải lo hết, e ko hiểu sao ba mẹ a ấy vẫn còn khỏe mạnh mà chẳng làm gì để tự nuôi sống bản thân được, hàng tháng chồng e phải gửi tiền về. tất cả những điều đó e có thế chấp nhận được, e chỉ ko thể chấp nhận được cái cáh suy nghĩ của họ thôi, ko biết họ snghi thế nào mà contrai đã đi lấy vợ rồi nhưng cái gì cũng kêu con trai hết, phải nói thêm 1 điều nữa là ko có cái gì ông bà hỏi e hết, đều hỏi chồng e thôi, mà e có hẹp hòi gì đâu, lúc nào chồng e bảo bên nàh cần cái gì mặc dù ko thích e cũng ok hết, chưa kể là a vẫn dấu e để gửi tiền về cho gđ nữa, nói chung a vẫn hành động như khi chưa vợ vậy, làm ra bao nhiêu, tiêu bấy nhiêu, chưa biết nghĩ là mình còn phải nuôi vợ, nuôi con nữa. ko biết bố mẹ chồng e có bao giờ ngi rằng bây giờ con trai mình đã lấy vợ, nó còn phải lo cho gđ nhỏ của nó nữa ko, mà tụi em mới cưới nhau đã có gì đâu, khi lấy nhau e vẫn biết là nàh a ấy nghèo nhwung e ko nghi mọi ng trong nhà lại như vậy. chồng e còn có 1 ông anh trai nữa, vẫn đi làm nhưng ko đủ sống do lười, bữa làm bữa nghĩ, lâu lâu lại xin tiền chồng e, rất nhiều lần e đã phải bực mình vì chuyện này, e đã từng nói với chồng e rằng, e ko tiếc tiền nhưng a phải suy nghĩ lại đi chứ, anh trai a đã hơn 30t rồi mà cái thân cũng ko tự lo được, lâu lâu lại đi xin tiền e trai mà ko biết xấu hổ ah, quả thật e ko tiếc tiền nhưng e ghét họ vì ko biết sngi, bố chồng thì nghèo mà sỹ diện, ko làm gì ra tiền nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ ta đây là giàu có, e nói thật nhà chồng e mà k có chồng e chắc chết đói quá. Đó là về vấn đề tài chính, cái mà e ko chấp nhận được ở họ chính là cái suy nghĩ, cái cách đối xử giữa những ng trong gđ với nhau, e ví dụ về 1 chuyện mà e k thể đồng ý đc nhé, đó là ngày đầy tháng con trai e, cả gđ nhà chồng, từ bố mẹ đến anh trai, chị gái, e gái đến nhà e ăn mừng đầy tháng cháu mà ko ai mừng cháu lấy 1 đồng nào hết, quả thật e k bit họ nghĩ gì nữa, thực chất mấy đồng tiền đối với e chẳng là gì nhưng nó thể hiện được sự qtam của nhà nội, hôm đó làm e ngại chết với gđ nhà e, rồi vdu như tết vừa rồi chẳng hạn, nhà thì có 4 anh em mà đến tết chỉ mỗi v/c e lo tết cho ông bà, còn lại ko ai thèm qtam hết, e đến lạ với cái gđ nhà này, ko biết tại e đã quen với truyền thống ở nàh e là đến tết tất cả con cái ít nhất cũng phải biếu ba mẹ cái này cái kia để ăn tết ko nữa mà e về làm dâu ở đây thấy nó thế nào ấy, e nghĩ chẳng nhìu nhặn gì, mỗi người cho ba mẹ năm ba trăm để ăn tết có là gì đâu, đó vừa là trách nhiệm, nghĩa vụ vừa thể hiện cái nếp nhà nữa chứ, ôi, nói về gđ nhà chồng e thì còn nhiều lắm nhưng đại khái là như vậy, sống mà toàn ỷ lại vào chồng e. về vấn đề này mà e đã phải suy nghi rất nhiều đấy chị ah, e sợ sau này e ko chịu đựng được, rồi trước sau gì 2vc cũng sẽ >< vì vấn đề này, rồi thì cung ả/hg đến hp, đến c/s và cuối cùng chắc cũng đi đến ctay..., mà chồng e thì vì gđ lắm chị ơi, bất kể có tienf hay ko nếu mà 1 ai đó trong nàh hỏi thì cũng bằng mọi cách đáp ứng hết.Tất cả những lý do trên đã dần dần hình thành trong đầu e là chắc có lẽ trước sau gì rồi mình cũng ly hôn nhưng vẫn chưa có lúc nào nhắc đến vấn đề ly hôn với chồng. đỉnh điểm của sự mâu thuẫn khiến e quyết định ly hôn là sự việc xảy ra cáh đây hơn 10 ngày, hôm đó vì có việc riêng nên 2vc có bàn nhau vay 1 ít tiền nhưng đến lúc đi vay a ấy lại vay gấp 3 lần số tiền đã dự định, lúc nói cho e biết là đang nói qua điện thoại, e điên quá đi mới quát lên trong điện thoại “anh làm thế mà ko thèm hỏi ý kiến e j hết à”, tưởng a ấy sẽ giải thích ntn, ko ngờ a ấy quát lại e “mày dám nạt tao ah”, đây là lần đầu tiên a ấy xưng hô như vậy với e đó, e nghe mà giật cả mình, có trong mơ e cũng ko ngi rằng có ngày chồng e lại dở cái giọng hỗn láo, mất dạy như vậy với e, vì trước khi cưới nhau e có giao kèo với chồng e rằng sau này lấy nhau rồi cho dù có chuyện j đi chăng nữa cũng ko được xưng hô mày, tao với nhau, vậy mà mới cưới chưa đầy năm a ấy lại vậy rồi. nói xong câu đó a ấy cúp máy, tắt nguồn luôn. E điên quá mới ntin “ngày mai a về đây rồi đem luôn cái đơn li dị về đây, tôi thật vô phúc khi lấy phải thằng chồng vô hậu như a” (nói thật, bây giờ đọc lại tn này e thấy e cũng ko vừa vặn gì), anh ấy nhắn lại “ok”. Ngày hôm sau anh ấy về, đưa đồ cho e xong ko nói 1 câu nào, bỏ đi (thường cuối tuần a ấy về nhà e xong thì về nhà a ấy) về nhà a ấy đến hôm nay là hơn 10 ngày rồi ko thèm lên lại nhà e, k thèm nt, gọi điện gì hết, lúc này con e mới được 1.5 tháng chị nhé. Chị xem như vậy có chấp nhận được ko, trong lúc vợ mới sinh, con còn non ngày mà a ấy có thể làm vậy được thì thử hỏi a ấy có 1 chút gì gọi là thương vợ thương con ko. Cách đây 3 ngày e nt bảo a ấy gửi tất cả các giấy tờ về để e làm thủ tục ly hôn, anh ấy bảo “ok” và cũng đã gửi về cho e rồi, điều này cũng có nghĩa a ấy cũng muốn ly hôn chứ ko phải chỉ một mình e. e đã snghi nhiu rồi, sự việc xảy ra như vậy nếu a ấy có ăn năn, hối lỗi thì e còn xem lại chứ a ấy cũng bảo thủ như vậy thì e cũng chẳng còn luyến tiếc gì hết, e ngi bgio mà a ấy còn như vậy thì ko biết sau này a ấy còn hành động j nữa, thôi thì thà đau 1 lần còn hơn là khổ cả đời chị ah. mấy hôm nay đêm nào e cũng nghĩ ngợi lung tung rồi nằm ôm con mà khóc mình, nghĩ sao lại có người như vậy, chẳng lẽ a ấy ko có 1 chút gì gọi là nhớ con hết hay sao, vợ thì có thể ko nhớ được nhưng còn con mình nữa chứ. Bây giờ thì e đã quyết định là sẽ ctay, mặc dầu e bít làm vậy là khổ con nhưng bit đâu sống với 1 người cha như vậy thì sau này nó còn khổ hơn thì sao. Nghĩ đến anh ấy, rồi nghĩ đến gđ a ấy nữa, e cảm thấy ly hôn có lẽ sẽ tốt hơn cho e sau này, tất nhiên sẽ buồn , sẽ đau khổ 1 tgian nhưng rồi chắc mọi chuyện sẽ qua hết, đúng ko chị?
ôi, vc chị này LH đơn giản quá nhỉ, e thì đang chuẩn bị thủ tục đây, mơi cưới nhau chưa đầy năm, con mới được 1.5 tháng nhưng vẫn qđinh LH đấy. hy vọng sẽ nhanh gọn và êm đẹp như chị, e cũng tương tự chị vậy, ko có y/c phân chia tài sản, vì mới cưới nhau đã có gì đâu, con thì còn nhỏ chắc theo mẹ.
Chào các mẹ,Em đã ly hôn hơn 1 năm nhưng gần đây em đã bị chồng cũ đến nhà đánh 2 lần (anh ta kiếm cớ là em ko ở nhà lo cho con mà bỏ con cho người giúp việc, dù là em đi công việc chứ ko phải đi chơi, mà ko mở cửa thì anh ta đập banh cửa). Mẹ con em sống 1 mình, ko ở gần người thân nào hết. Anh ta cũng ko hề nể mặt mẹ em nên em cũng ko thể nương nhờ mẹ được, vì em biết có chuyện anh ta cũng dám đánh luôn mẹ em. Bảo vệ ở đó thì nói việc gia đình tự sắp xếp, họ ko thèm can thiệp (ko những đứng nhìn em bị đánh mà còn nói em ngu, trả lời làm chi đế bị đánh thêm ). Em ko bỏ trốn được vì anh ta biết chỗ em làm, bây giờ vẫn phải cho con về thăm anh ta mỗi tuần, còn nếu em dẫn con bỏ trốn thì chắc chắn anh ta sẽ tới chỗ làm đế hành hung em, mà việc này em ko bỏ được, bỏ việc rồi cũng ko thể nuôi con vì nợ anh ta gây ra đã làm tiêu tốn hết tất cả tiền bạc, tài sản của em rồi. Giờ lâu lâu anh ta nhắn tin đòi chém đòi giết khiến cuộc sống của em giống như trong địa ngục, luôn phập phồng lo sợ, anh ta kiếm chuyện mọi lúc và có thể đến nhà em phá bất cứ lúc nào. Em hỏi đường dây nóng của 1 báo thì họ trả lời là em đến địa phương nơi anh ta ở để tố cáo và chính quyền địa phương sẽ mời anh ta lên làm việc, nhưng em hỏi họ sẽ xử lý thế nào thì chỉ là...phạt hành chính. Mà phạt rồi sẽ càng làm anh ta điên lên chứ cũng ko giải quyết gì được. Với lại 2 lần em bị đánh sẽ ko có ai ra làm chứng cho em (gia đình em ko ở đó nên chắc ko được coi là nhân chứng). Giờ em chỉ muốn biết có cách nào để cuộc sống của em ko còn bị anh ta ám ảnh nữa ko? Em có thể thưa ra tòa ko? Nếu có thì thưa tội gì và thưa thế nào? Hoặc có 1 tổ chức nào có thể bảo vệ được em ko? Hoặc có cách nào để ko cho anh ta tới gần em ko? Em rất mong các chị hiểu rõ về luật hoặc từng có kinh nghiệm hướng dẫn dùm em.P/s: Em đã pm cho Mod xin mở topic nhưng em đang gấp nên mở trước khi nhận được reply của mod, sorry mod
chào bạn!
nói như nhà bạn thì chẳng lẽ phụ nữ đã LH thì không có quyền tìm bến đỗ mới ne trời, m may hơn bạn là ba mẹ và 2 em mình lại cứ động viên m đi tìm chỗ dựa tuổi già, sống 1 mình buồn tủi, cô đơn, cha ẹm già rùi, chết, chị em ai cũng có gđ, có phận riêng không thể chăm cho m khi ốm đau hay chia sẻ kịp thời những khi buồn- vui.. nên mọi người đều ủng hộ mình kiếm tập 2, có điều tìm người tốt ntn thui...
mình thấy bạn cũng có cái khó riêng nhưng lại có mặt thuận lợi hơn mình 1 chút là bạn nuôi con và toàn quyền dạy cháu theo ý mình, con bạn còn nhỏ, khổ 1 chút công chăm dưỡng nhưng cháu biết sợ người lớn... bạn và chồng mới sẽ dễ dạy bảo hơn...
Theo mình thì bạn từ từ kết hôn, cứ sống thử như vc đi, 1 thời gian xem anh ý và con bạn hòa hợp ra sao.. thật ra chuyện con chung riêng sẽ phuk tạp, nhưng anh ấy chưa có cỏn iêng chứ mình thì con riêng của anh ý 2 đứa, con của mình, nên m quyết định không sinh thêm con, vì phuk tạp và m cũng sợ đẻ .. con cái nheo nhok nhỏ nuôi khổ sở...
Theo m thì bạn cứ sống thử nhé, mình nè, 5 năm sống không có đàn ông mà giờ nghĩ lại đó là khảong thời gian m yêu nhất, đi du lịch luôn, đi 2 mc cũng có mà đi 1 mình cũng có, xa gần có hết.. mua bán, ăn, may sắm tùy thik, ai nhìn av2o cũng thèm mc con, xinh trai- đẹp gái, rùi 1 ngày vì thế mà troai.. tới tấp tới..., suy tính, gạt,c họn rùi lựa thế nào trúng thằng bạn xưa cùng cấp 3, ghét nhau lắm, thế mà giờ nhìn thấy đc mắt, mới chết chứ.... mình ngã cái .. rầm.. chỉ vì hắn chân thành, nuôi vợ ốm liệt 3 năm chạy chữa đủ kiểu nam- bắc, cõng vợ lên xuống bv, bọn mình bạn hok cũ đi thăm mà thèm ... vợ troai.. để đứa thứ 2 xong là mất, trai nuọi vợ đẻ, lau rửa, hơ háp, xông, đi làm công ty thì thui, về nhà là lao vào lo cho vợ, mình cảm cái tình ấy... và chết rất từ từ...=P~:x, vì m xác định m yếu cũng hay đau ốm, chỉ cần người chân thành, lo cho vợ con như thế... thế là m gạt phăng những anh đỏm trai xe to đi... m hỏi ý con trai m, cho cháu làm quen, bọn m sống thử hơn 1 năm, m có nhà riêng, gần cơ quan m, thuận lợi ... rùi ai cũng ừ... m sang ngang qua bờ bên kia 1 lần nữa... hehe.. ai dè mới bước chân qua hơn 3 tháng, con m dở chứng, tuổi dậy thì.. ba nó có vợ, có con mới, thế là nó theo cb ngồi than thở, trong lớp con có 4 bạn kah1c cũng có cha mẹ LH, chúng ngồi lại nc, so sánh,than vãn, và tiếc rẻ, và mủn lòng... rùi nó về buồn buồn với m, m lại buồn lòng, day dứt... nên m mới viết chia sẻ trên web này để nhận đc tư vấn. giờ thì m cũng nghĩ theo hướng tích cực thui, rằng rùi sẽ qua, 5 nam nữa con m sẽ trưởng thành, vào đại học, bay xa khỏi vòng tay m, thôi thì luk đó m cũng muon có nguoi bạn thủ thỉ, thoi ráng chịu thoi gian này... nương theo và nghĩ tích cực, còn mà bằng không áp lực mệt quá, không thik nghi nổi cs 2 người thì lại trở về như xưa, m về sống lại nhà m.
m nghĩ bạn cũng hay nghi tich cực nhen, rằng hưởng thụ cs 1 mình với 1 mẹ 1 con cũng thú vị lắm, rồi cái gì tới nó sẽ tới... giả sử ty của bạn với anh ấy đủ chín thì sẽ tự khắc cb toi với nhau thui, rồi con bạn cháu sẽ lớn và cứng cáp dần, chuyện ăn của cháu thì chak thuộc dạng biếng ăn, bạn kỳ công hơn 1 chút, ăn đa dạng thức ăn, bạn lên mạng đọc hay mua sách dạy con kiểu Nhật ấy, hy vọng sẽ có kinh nghiệm dạy con ăn uống, tự lập, rồi khi cháu 6-7 tuổi nó tự khắc thèm ăn, đòi ăn thôi, con m xưa cũng thế, chừng 6-7 tuổi thì ăn nhiều, m sợ béo, giờ thì ổn rùi.
bạn không gửi đc nhà ngaọi thì bạn gửi cô giáo của con, nói bạn mak cv gì đó, cho con ăn uống rồi trả tiền cô giáo, bạn sẽ có 1 ngày, thậm chí là 2 nhày không gian riêng với anh ý, do mỗi nhà mỗi ý, bố mẹ m và các em m thì hiểu m, thương m... còn có nhà khác họ thương nhưng 0 hiểu, không tâm lý.
nghe bạn kể thì chak bạn còn đang ở chung nhà với bố mẹ bạn à.. thế thì cũng mệt, bao giờ m tự có nhà riêng ở 2 mc, tách ra ở có không gian riêng,t ự m quyết định cách dạy con, ăn uong thì mới ổn, m thik thế chứ 0 thik ở chung với cha mẹ, vì thế hệ khác nhau, mỗi người mỗi tính nết, thói quen sinh hoạt, m dạy con thì ông bà lại nói nọ kia, phuk tạp lắm.
Bây giờ thì bạn cứ đi chơi trong ngày, gửi con choc ô giáo, sau đó nếu thấy ổn thì tăng lên 2 ngày, do con bạn ăn khó, nên có gửi ông bà ngoại thì chak ông bà cũng tức la cháu, mắng mình, nên thôi vậy, tự bỏ tiền ra nhờ hx. cứ sống thử 1 thời gian, và khi cb có chốn ở riêng, bạn dạy con là quyền của bạn, không lo ai nói gì,dù sao bạn cũng là phụ nữ, chi ly, và chi tiết hơn, chứ đàn ông mấy khi để ý, ghê gớm với con m đc, nếu ông xấu tính, thì thôi, về lại chốn xưa... nên điều đó giải thik tại sao m không thik kết hôn, làm đám cưới mà chỉ thik tự dọn về ở...m vẫn nói với tập 2 là phải thương m, tạo đk cho m và con và cs vui vẻ, vì cuộc đời ngắn lắm, ai biế ra sao ngày mai, còn bằng không thấy khổ lòng, mỏi đầu quá thì thôi giải tán, trở lại như xưa, trả lại nhau ngày tháng cũ, hehe...Tất nhiên lời nói này của m không dễ thuk hiện lắm đâu, vì còn mối ràng buộc 2 họ 2 bên đứng ra chứng giám, m cũng nỗ lực cho m 1 cơ hội tìm lại hp lần 2, mà nếu chẳng đặng đừng thi phải buông chứ sao giờ...
m thấy bạn căn bản nhất là giờ chỗ dựa gđ, ba mẹ, các chị em của bạn chưa thống nhất quan điểm, bạn thấy m cô đơn không có chỗ dựa nên hoang mang thế ấy chứ, thực ra cũng chưa có gì, bạn vẫn còn đang trong vòng lựa chọn mà. hãy bên con chăm sóc cháu, cùng đi chơi, vui vẻ, cùng hưởng thụ tình yêu nếu nó tới nhen bạn, còn chuyện cưới xin giờ đâu quan trọng đâu, chỉ là thủ tục, hình ảnh trưng bày bên ngoài, mà chúng ta thì những điều ấy không quan trọng bằng 1 bờ vai dựa đúng nghĩa. 1 chỗ cho tâm hồn bình an bạn ạ, mình nói bạn và mình cũng luôn dặn lòng mình như thế, chúng ta đều là những mảnh vỡ không hoàn hảo, đều ấy không có nghĩa là chúng ta không có quyền tìm 1 mảnh ghét cho vừa với mình, và cùng tạo dựng cs, nếu muốn. nhen bạn, chuk mẹ con bạn khỏe, vui, bình an, và tình yêu vui vẻ nhen. @};-:-*