Mình thấy vui khi đọc trả lời của bạn. Mình là người thực tế. Mình trân trọng tình cảm nhưng khi quyết định bất cứ vấn đề gì, cũng cần suy tính đến thực tế và phải dựa trên suy nghĩ của chính bản thân, không nên quyết định chỉ vì lời nói của thiên hạ. Bởi lẽ, quyết định dẫn đến két quả thế nào thì mình là người hưởng, người chịu, thiên hạ đâu có chịu giúp mình đâu. Mình chia sẻ nhiều với bạn vì mình thấy bóng dáng của chính bản thân mình trước đây trong suy nghĩ của bạn.qua những gì bạn kể về gia đình của người yêu. Mình nghĩ bạn có điều kiện cần để kết hôn rồi đó: tình cảm chân thành, người yêu hỏi cưới, quan hệ giữa bạn với gia đình người yêu cũng tốt. Chỉ còn điều kiện đủ đó là chính bản thân của bạn thôi. Như mình đã nói, với những khó khăn, vướng mắc về cuộc sống hôn nhân tương lai , bạn cần suy nghĩ xem bạn có thể đương đầu và giải quyết hay không. nếu bạn thấy tự tin là bạn làm được thì việc quyết định kết hôn chỉ là sớm muộn thôi.chúc bạn suy nghĩ thấu đáo nhé. Và nhớ là quyết định là của bạn, sướng khổ gì bạn cũng người nhận lấy. Vì vậy, hãy cân nhắc khả năng và tiềm lực của bản thân trước những tình huống có thể lường trước được.Việc bạn thấy chia sẻ với người lạ dễ hơn với người thân thì cũng bình thường mà.
Mình cứ nói theo 3 vấn đề mà bạn đưa ra cho dễ nhé.- Vấn đề thứ 2: chuyện khen. Qua những gì bạn kể , cách anh sửa sang quần áo cho bạn, chọn đồ giúp bạn thì mình thấy anh cũng chu đáo đấy chứ. Người ngoài họ khen bạn cũng vì lịch sự và xã giao. Ko phải là họ xạo, nhưng bạn đẹp, bạn xinh thì người ta cũng lịch sự khen bạn như vậy thôi. Thôi đã thống nhất là bỏ qua chuyện này nhé. À, mà bạn có bao giờ khen người yêu không? - Vấn đề thứ 3: theo như bạn kể thì mình thấy 2 bạn hay cãi nhau cũng có lý do đó. bạn thì hay soi, còn anh thì hay tự ái, thế là cãi. Cái tính hay soi này thì mình biết, vì mình cũng giống vậy mà. Lúc nào cũng thấy người kia làm ko đúng, ko vừa ý mình. Chỉ có cách giải quyết là bạn bớt soi đi thôi. Nghe qua thấy đơn giản đến độ phát chán phải ko? Nhưng chỉ có cách đó. Bạn hãy nghĩ vầy : cùng 1 sự việc nhưng mỗi người sẽ có cảm nhận riêng, suy nghĩ riêng, ko ai giống ai, và cũng ko hẳn ai đúng ai sai. Ko phải cứ hễ bạn đúng thì người yêu là sai. Có những chuyện ko thể phân biệt rõ ràng đúng sai được, mà chỉ là 1 người 1 ý và ai cũng có lý. Và trong hoàn cảnh này, thì cần xét đến làm theo cách của ai thì phù hợp với tình huống đó hơn. Ví như; bạn thích ăn ngọt, thì ko có nghĩa nêm mặn là nấu ăn dở. Chỉ là người nấu có khẩu vị khác của bạn thôi. Và trong trường hợp này, nếu nấu cho người bi tiểu đường thì đúng là phải hạn chế ngọt, còn nấu cho người bị cao huyết áp thì hạn chế mặn.Nhưng quả thật, mình thấy bạn có cái nhìn hơi thấp về người yêu của bạn. Bằng cấp cao, lương cao không có nghĩa là bạn hơn anh mọi mặt. Có thể anh ko tự ti, nhưng chính bạn lại đang áp đặt cái suy nghĩ là bạn hơn anh và anh có cảm giác tự ti. Mình ko chắc điều này có đúng ko. Bạn tự suy nghĩ nhé.-Vấn đề thứ 1: theo bạn kể thì mình thấy người yêu bạn đâu có tệ. Cái gì anh ta ko thích, thì ko quan tâm, và ko tìm hiểu. Điều này cũng đâu lạ, nhiều người trong xã hội cũng hành xử như vậy mà. Đúng là cũng có những người chuyện gì cũng biết, ngoài chuyên môn của họ thì họ cũng biết,nhưng mình ko thể đòi hỏi ai cũng làm vậy được. Thế bạn nghĩ ai cũng hiểu và phân biệt được thế nào là cổ phần, cổ phiếu, chứng khoán,trái phiếu. Nếu mình nói mình đã từng là 1 người ko phân biệt được cổ phần, cổ phiếu, cổ đông, và phải được sếp dạy cho 1 bài học vỡ lòng về nó thì bạn nghĩ sao? Có những khái niệm mang tính học thuật ko phải ai cũng biết, mặc dù trong cuọc sống người ta vẫn gặp va tiếp xúc với nó hàng ngày. Mình ko biết chơi hụi, và dù được rất nhiều người chỉ dạy về chuyện chơi hụi nhưng mình vẫn mù tịt. Nói ra điều này mình ko xấu hổ vì mình ko thích và cũng ko có ý định chơi hụi, nên biết thì tốt, ko biết cũng chẳng chết ai. Mình hiểu có thể với bạn, những hkasi niệm hoặc hiểu biết kinh tế- xã hội đó là thứ cơ bản, cần biết, những người xung quanh bạn đa số ai cũng biết, chỉ người yêu bạn ko biết thì bạn hơi khó chịu. Nhưng có thể sự việc ko cần nghiêm trọng đến vậy đâu. Bạn của chồng mình nói chuyện lãi suất ngân hàng, tỉ giá đô, giá vàng...tùm lum hết, mình nghe như vịt nghe sấm nhưng đâu có sao? Người ta cũng ko chê cười mình vì mình ko hiểu những chuyện đó. Người ta chỉ chê cười khi mình ko biết mà cứ tỏ vẻ hiểu biết lắm ấy. Theo bạn kể, khi nào người yêu bạn thực sự góp vốn và công ty thì anh ta tự khắc biết tìm hiểu về nó thôi. Dù sao, mình cũng khuyên bạn là khôn khéo bổ sung kiến thức cho người yêu. Như khi bạn hỏi về cổ phiếu và cổ phần anh ko biết thì bạn hãy giải thích cho anh hiểu. Thành công bắt nguồn từ kiến thức và sự hiểu biết. Điều này đúng nhưng chưa đủ. Vì kiến thức và sự hiểu biết không nhất thiết phải từ học trong trường ra, mà có thể là từ chính kinh nghiệm sống, trải nghiệm của bản thân, những thành công và thất bại. Mình nghĩ người yêu của bạn thuọc dạng có hiểu biết và kiến thức từ thực tế hơn là từ lý thuyết. Thật tình mình thấy bạn ko nên nghĩ " Em cứ nghĩ, thế thì có thể sau này anh kiếm được tiền, nhưng anh ko hiểu biết, thì cũng hơi chán" . Vì mình cho rằng người yêu bạn ko phải dạng trọc phú đâu. và làm gì có chuyện kiém được tiền nhưng ko hiểu biết? Trừ khi gặp may, nhưng đâu thể gặp may hoài được. Bạn đang đánh giá thấp người yêu của bạn rồi đấy.Mình rất hiểu nỗi lo lắng của bạn khi quá khứ khốn khổ ám ảnh bạn như vậy. Người ta luôn hướng tới cuộc sống tốt đẹp hơn mà. Mình ko nghĩ bạn coi nặng đồng tiền, vì khi nghĩ đến chuyện kết hôn thì tiền bạc cũng là 1 yếu tố cần tính đến. Một túp lều tranh 2 trái tim vàng chỉ là lý tưởng thơ ca thôi. Còn thực tế cuộc sống thì hôn nhân cần tình yêu (quan trọng 1) và nữa là điều kiện kinh tế. Mình ko trách bạn khi bạn muốn lấy 1 ngừoi đầy đủ điều kiện. Mình cũng ko trách bạn quá chú trọng bản thân mà ko biết chia sẻ. Mình nghĩ, bản thân mình phải hạnh phúc thì mình mới làm người khác hạnh phúc được. Còn chia sẻ ư? Bạn lo lắng vì sợ bạn ko chia sẻ được với người yêu, điều đó cũng rất thực tế và bình thường. bởi lẽ, thà bạn tự biết khả năng bản thân làm đc những g, chia sẻ được đến đâu, còn hơn là cứ bàng quang mà dấn thân, ko lường trước được mọi việc. ví dụ như, người yêu chỉ có 7 đồng, bạn biết chắc bạn sẽ chia sẻ được với anh 3 đồng còn lại, thậm chí bạn có được 4-5 đồng lận thì bạn sẵn sàng chia sẻ thôi. Điều này tốt hơn rất nhiều với việc người yêu chỉ có 3 đồng và bạn chỉ chia sẻ được 3 đồng, cố lắm là được 4 đồng, vẫn thiếu 3 đồng., khi này, bạn ngại ngần, suy tính là điều hợp lý. Ko phải bạn chỉ biết vật chất, mà cái chính là bạn cần suy tính đâu là điều tốt nhất. Có người sẽ cho rằng suy nghĩ như mình là ích kỷ. Mình ko nghĩ vậy là ích kỷ. Nếu bạn biết trước bạn ko thể chia sẻ được với ngừoi yêu, thì tại sao cứ phải cố làm cho bằng được, làm để vừa lòng vừa ý thiên hạ, trong khi bạn và người yêu chưa biết có được chút xíu kết quả tốt gì hay không. Nếu bạn suy xét tất cả những khả năng của bản thân mà vẫn thấy mình ko chia sẻ được thì đành buông tay vậy. Miễn cưỡng ko mang lại hạhh phúc. Và bạn tự nguyện là 1 việc gì đó thì khi gặp khó khăn , bạn sẽ có nhiều nghị lực để vượt qua hơn vì đó là con đường bạn đã chọn. Bạn đúng là có nhiều định kiến về người yêu quá. Đièu này có thể gây ảnh hưởng đến mối quan hệ của đôi bên. Và đã thế thì ko nên kết hôn nếu còn định kiến. Mình nghĩ, vợ chồng cần sự tôn trọng bình đẳng. Kính trọng thì ko cần thiết vì nó khách sáo quá. Bạn lấy chồng là chọn 1 bạn đời, người bạn tin tưởng, và cùng nhau chia sẻ , chứ ko phải lấy 1 người trên cơ để bạn suốt đời ngước mắt lên nhìn thờ phụng, tôn kính. Một khi bạn đặt cho mình 2 câu hỏi trên thì tự bạn đã trả lời rồi. Khi muốn kết hôn, bạn sẽ cảm nhận được tình cảm và sự thôi thúc muốn gắn bó lâu dài với người yêu. Bạn biết bạn sẽ gặp phải những khó khăn gì và bạn hình dung được cả 2 phải vượt qua khó khăn đó như thế nào? bạn chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, vật chất, phương tiện...để cùng bạn đời chia sẻ và vượt qua khó khăn. Đó là lúc bạn có thể kết hôn.
thôi em yêu cầu về bạn đời tương lai cao thế thì không nên lấy em ạ. Như chị và chồng chị chênh lệch về trình độ, chồng chị tiến sĩ, chị thạc sĩ, cãi nhau nhiều lắm, không hài lòng về nhau nhiều lắm em ạ. May chị là vợ nên phải nhắm mắt mà sống đấy :D
Đọc bài của bạn mình thấy có những cái mình cũng đang gặp phải như bạn, mình hơn bạn 1 tuổi, trình độ mình thua a ấy và cả hiểu biết, chín chắn nữa. Tuy nhiên mình và a ấy rất hay cãi vả nhau, như bạn nói cãi nhau nhiều hơn vụ gấp đôi, vì lúc nào cũng cãi, và cứ gặp nhau là cãi, ko ngoại trừ ngày nào cả(kể cả đang tổ chức sn cho mình)....Nói chung mình cũng suy nghĩ nhiều như bạn, sau này về rồi sao? vì a ấy có tính cách giống bạn trai bạn: ít nói, ko được lãng mạn cho lắm, biết suy nghĩ,,nhưng chắc ko tốt tính bằng bạn trai ò bạn đâu. Mình và a ấy đã coi ngày cưới rụ nhưng càng cãi nhau nhiều hơn chứ chẳng bớt dc. Mình cũng mệt mỏi nhưng mình nghĩ người nào nào vậy, được cái này mất cái kia, nên mình cũng ko kiên quyết xa a ấy được mặc dù nói chia tay cả ngàn lần rụ...vẫn ko thành công...Thế nên mình cũng muốn nói cho bạn biết là tuỳ theo 2 bạn có duyên nợ với nhau ko nữa thôi...mình cũng cứ nghĩ chuyện gì đến sẽ đến..chẳng biết được bỏ người này sẽ gặp người tốt hơn hay xấu hơn...vì XH giờ cũng rất sợ...vì vậy bạn thấy chấp nhận dc thì đồng ý như mình vậy...còn thấy ko chấp nhận dc thì chia tay. Ông trời cho mình cái này nhưng lấy đi cái khác, chẳng bao giờ dc trọn vẹn (mình cũng nói thêm lúc trước mình cũng là người khá cầu toàn nhưng giờ hình như đã thay đổi chút ít vì mình biết chấp nhận thực tế hiện nay là tìm người tốt rất khó...nhưng ko có nghĩa là ko có)nếu bạn kiên quyết thì hên xụ thôi chứ ko bít dc đâu.:-S
Liệu có quan trọng ko những vấn đề mà em băn khoăn ko nhỉ? - bằng cấp thì cũng chỉ để trang trí chứ để làm gì? đầy người chẳng bằng cấp gì mà họ vẫn đầy xèng đó thôi, văn hóa là do gia đình dạy dỗ từ nhỏ chứ đâu phải ở bằng cấp.- anh ấy kiệm lời ko khen em đâu có nghĩa là trong mắt anh ấy em ko đẹp, miễn là anh ấy yêu em là đc;- anh ấy hay tự ái, nói cho em hay, đàn ông là chúa hay tự ái, nên em cũng chẳng có gì phải băn khoăn cả. Em mà cứ lưỡng lự, cành bổng cành cao thì chỉ vài hôm nữa là anh ấy của em cho em đứt như cái nịt. Gớm, em chả yêu nó quá, chỉ đọc là chị biết ngay. Tiến hành nhanh thôi bé ơi, em gái chị nó bằng tuổi em nó đang yêu cái thằng ku kém 3 tuổi đang học đại học đây mà chị lo sốt cả vó lên đây này.Chúc 2 em hp!
Người yêu mình hết lòng vì gia đình. Ví dụ gần nhất mình mới biết là bỏ hơn chục triệu mua xe cho chị gái mà cũng chẳng kể gì với mình (sau này mình tự phát hiện ra).
chuyện của bạn rất thực tế và cũng khó để cho lời khuyên.Trong 3 vấn đề bạn nêu ra, chuyện thứ 2, mình nghĩ không có gì ghê gớm. Bản tính con người thích được khen, nhưng khắc nghiệt cái là có những người không quen nói lời khen. Điển hình là mình. Mình vốn ko thích bày tỏ lời khen. với người nhà, mình thấy ngượng miệng, với người lạ, mình thấy ko cần thiết. với mình, lời khen dường như mang 1 chút gì đó của xu nịnh và xạo. Nói ra có thể bạn thấy khó tin chứ mình phải tập nói lời khen đấy. Vì mình nghiệm ra 1 điều, mình thích người khác khen mình thì mình phải biết khen lại họ. Và người ta sẽ tự phân biệt được lời khen chân thành và lời khen xu nịnh. Sau này, khi đã có chồng và em bé thì mình nói lời khen thoải mái hơn, nhất là khen con. Cho nên bạn cũng đừng băn khoăn quá. Thêm nữa, như bạn đã tự nói, có thể người yêu của bạn không đủ khả năng để tặng quà cho bạn gái, nên khi thấy bạn gái mặc áo đẹp, tóc mới, trang điểm đẹp thì cũng hơi tự ái vì anh đã ko thể mua áo, váy, mua son phấn cho bạn nên ko thểt thốt lên lời khen đó thôi. Bạn du di chuyện này đi.Vấn đề thứ 3: cả 2 đều có tính tự ái. mình ko biết tính tự ái khiến 2 bạn hay cãi nhau thì thường là cãi chuyện gì? Có những chuyện nhỏ nhặt thì bỏ qua. Chứ tự ái kiểu tự ái hão thì ko nên. Người yêu của bạn tự thấy bản thân thua kém bạn nhiều thứ, có khi tự ti rồi thành tự ái . Đây là việc lớn, cần xem xét lại. khi cưới nhau về, kiểu tự ái này không thể cho bạn hạnh phúc gia đình đâu. Tự ái vì tự trọng thì chấp nhận được, tự tái vì tự ti thì không. Điều này tự bạn suy xét lại nhé.Vấn đề thứ 1:theo mình đây là vấn đề cần được xem xét kỹ. Mình hiểu mong muốn của bạn về 1 người chồng phải hơn bạn mọi mặt, vì đó là ước muốn chính đáng. Nhưng, xét cho cùng, nhân vô thập toàn, Rất khó tìm được 1 người chồng giỏi hơn vợ về mọi thứ như công việc, trí tuệ, tiền bạc, tình yêu...Chồng có thể hơn vợ chuyện này, bù lại vợ hơn chồng chuyện khác. Như thế 2 người mới cần nhau được. Thử nghĩ, nếu có 1 người hơn bạn mọi thứ, thì chắc gì người đó chịu lấy bạn làm vợ, nhỉ?? Thực tế 1 chút nhé. Chồng mình ko biết ngoại ngữ, trong khi mình sử dụng được tiếng anh trong công việc và cuộc sống, công việc của mình ổn định hơn của chồng. Ngược lại, chồng mình tự tin tiếp xúc với nhiều loại người hơn mình, dù có thể đi vào những nơi sang trọng, môi trường có nhiều người nước ngoài anh ko quen và thiếu tự tin. Nhưng so ra, những nơi mà anh thấy tự tin thì nhiều hơn những nơi mình thấy tự tin. Có những chuyện mình thích đọc và hiểu, thì chồng mình ko thích và ko hiểu. Ngược lại, có những chuyện chồng mình thấy đơn giản , dễ giải quyết, trong khi mình lại cứ rối tung lên. Vậy đó, mình và chồng mình bù trừ cho nhau. nhưng cũng buồn vì những lúc chồng mình ko muốn đi chung với mình vì ngại, riết rồi quen, mình đi 1 mình. Ko ép buộc người khác đến những nơi ko dành cho họ. ngoài ra, vì môi trường làm việc, nền tảng gia đình... cũng ảnh hưởng nhiều đến tính cách, vốn sống, kiến thức xã hội nữa. Điều này giải thích cho việc có những bạn nói với đồng nghiệp, bạn bè thì ai cũng hiểu, riêng người yêu bạn ko hiểu. Vấn đề là, bạn có thường xuyên cần có sự thông hiểu cho những chuyện nhưu vậy từ phía người yêu ko? Ví dụ, chồng mình có thể nói chuyện rất thoải mái với đồng nghiệp , bạn bè về việc đầu tư tiền bạc, nhà đất, chứng khoán....chứ nói với mình thì mình tịt. May là, 8 tiếng vàng ngọc ở cty anh đã nói đủ với đồng nghiệp rồi, nên về nhà, ko cần nói thêm với vợ nữa, nên vc mình ko bị lệch pha. Người yêu của bạn có những dự định và mong muốn cho tương lai, vậy là tốt. Nhưng bạn thấy anh có làm gì thực tế để thực hiện mong muốn đó không? Nếu có thì đó là người có chí cầu tiến. Còn chỉ ngồi ước muốn kiểu chờ sung rụng thì là người mơ mộng viễn vông, ko thực tế, và ko phải là người chồng tốt. 2 laọi người này mình gặp cả rồi. Nếu anh có hành động thiết thực thì bạn nên ủng hộ và giúp đỡ anh, đừng có ngồi đó mà sợ này sợ nọ. Sợ không làm mọi thứ tốt hơn lên. Về công việc của anh. Sao bạn lại cho "chăm sóc" và là "kẻ dưới" của bác sĩ? Có những việc đòi hỏi người ta phải làm như thế, nhưng bản chất thật sự ko hẳn vậy? thế bạn nghĩ sao về những nhân viên kinh doanh, nhân viên bán hàng? họ phải chăm sóc khách hàng chứ, sao gọi là kẻ dưới được? Công việc yêu cầu nên họ phải vậy. Hết công việc thì họ sẽ cư xử khác thôi. chồng mình từng làm sales, bạn bè mình cũng nhiều người làm sales. Có thể bạn thấy người yêu p hải chầu chực để gặp bác sĩ, nói năng lễ phép, ko dám làm mích lòng bác sĩ nên bạn nghĩ thế thôi. Chỉ khi nào cách cư xủ trong thường ngày của anh cũng như vậy thì mới đáng lo.Qua những điều bạn nói, mình hiểu vì sao bạn phân vân chưa muốn cưới. Có thể sự bấp bênh trong công việc của người yêu, sự chêch lệch nhiều thứ giữa 2 ngừoi, cộng thêm bản thân bạn cũng chưa thực sự muốn bị hôn nhân ràng buộc nên bạn mới vậy. Có thể nếu người yêu bạn ổn định, mọi thứ giữa 2 người cân bằng hoặc người yêu nhỉnh hơn bạn thì dù bản thân còn muốn bay nhảy, nhưng nếu người yêu đề nghị cứoi thì mình nghĩ bạn sẽ có suy nghĩ khác đi. Tóm lại, bạn cần giải quyết các vướng mắc về của bạn về chính người yêu bạn cái đã. Hãy nói với anh ấy những gì bạn nghĩ. nói rõ bạn thấy sự bấp bênh nếu cưới, vì giải thích vì sao bạn cảm thấy vậy. Có thể anh ta sẽ tự ái khi nghe bạn nói, nhưng nếu là người biết suy nghĩ, anh ta sẽ biết cách tự khắc phục, vì cho dù 2 bạn ko cưới nhau thì làm vậy cũng tốt cho chính anh ấy mà thôi.
Chị ạ, thứ 7 tuần trc là deadline anh dặn em trả lời rõ ràng cho anh, nhưng như chị thấy đấy, em chưa thể trả lời. Anh lúc đầu cũng buồn lắm, nhưng sau đó em có nói chuyện, em hỏi anh dựa trên 1 số điều chị phân tích.
- Em hỏi, đại loại là: về cả bằng cấp, và công việc, có bao giờ anh thấy tự ti trước em ko? anh biết em hỏi chân thành nên cũng ko giận đâu chị. Lúc đầu anh nói 1 câu rất dõng dạc là: Không! (Nhưng em rất xấu hổ khi phải kể với chị là: trước đó, em đã phải giải thích cho anh "tự ti" là gì). Sau đó anh nói: cũng đôi khi, ít lắm, "về tiếp xúc xã hội, mức độ khôn khéo, rồi tuổi đời, kinh nghiệm, làm sao em bằng anh được". Nói chung là khá tự tin. có thể chị nói đúng, chỉ riêng em nghĩ là anh tự ti thôi. Nhưng nhiều lúc em cảm giác anh nghĩ anh giỏi hơn khả năng thực sự của mình.
- Câu hỏi 2: Em bảo nhiều khi em thấy anh chưa yêu em hết lòng, còn hơi chi li với em (vì thực ra, 1 số dịp lễ, anh cũng đủ tiền để mua cho em cái em thích nhưng anh tỏ ra ko hào phóng lắm, blahh...). Như đợt rồi, 8/3, anh hỏi em thích mua gì, em nói nước hoa, nhưng sau đó, anh lại tặng em hoa và chở đi ăn, và ko bao giờ nhắc về chuyện nước hoa nữa. Hôm qua em hỏi: "những lần định mua cho em gì đó, mà chưa mua ngay tức thì được, thì anh có lưu tâm về việc sẽ mua nó sau đó ko, có cố gắng để thực hiện lời hứa ko?" Anh phải công nhận là: "anh không." rồi anh nói anh nghĩ khi là vợ chồng rồi thì của 2 như 1, lúc đó thoải mái hơn. Thật sự mà nói, em cảm giác là: sau này làm vợ anh thì anh sẽ "chia sẻ" hơn thì phải. Nhưng mà cũng ko biết là anh có "keo" hơn ko?
- Câu hỏi 3: "anh có tự tin là sẽ khiến em hạnh phúc không?" anh lặng 2s và noí: "Có chứ!", kiểu cũng ko có cảm xúc mấy đâu chị ạ, như người ta giật mình và thốt lên 1 câu gì đó bâng quơ. Haizzzz.
Thế rồi, em nói là em chưa thể quyết định được, em nói cho em thêm 1 tháng nữa. Anh dù ấm ức lắm, vẫn ok. và cn vừa rồi, em cũng về quê anh. Thấy anh vẫn cư xử với em khá ân cần, và trong câu chuyện vẫn say sưa về chuyện cưới xin.
Có 2 câu anh nói với em lúc chở em về quê khi thây 1 chiếc Lexus rất to: "Quê anh bây giờ nhiều xe đẹp lắm, nhưng thật ra số người vỡ nợ quá nhiều. Nhìn người ta hào nhoáng vậy thôi, chứ chưa chắc đã vui. Nên là, cuộc sống của mình có bao nhiêu thì mình cảm nhận bấy nhiêu. Anh nghĩ là sau này mình ko khổ!" và "Lấy anh, gia đình anh ko phải là cao sang, nhưng chắc chắn em cũng không bao giờ phải khổ! Người ta có gì thì em sẽ có cái đó."Câu này khiến em nhớ và suy nghĩ rất nhiều. Anh nói trong vẻ chân thành lắm chị. haizzzz....
Chị à, trước đây chị cũng phân vân giống em à? Và cuối cùng chị đã chọn anh ấy làm chồng đúng ko ạ? Hiện giờ chị vẫn happy chứ?