Chị và chồng chị là "nợ" của nhau rồi. Nếu muốn thay đổi thì cả hai phải cùng thống nhất và quyết chí thay đổi. Một ông chồng cục súc, vũ phu và một bà vợ hay càm ràm, lắm lời, nóng nảy,...người tám lạng kẻ nửa cân.Chị cứ ngoại tình đi nếu muốn, cs của chị còn địa ngục cả trăm lần. Còn nếu chị muốn ly hôn ư?? cứ việc, cs của chị cũng chẳng khá hơn, nếu chị không thay đổi.Tôi cũng là phụ nữ, nên tôi hiểu được cảm giác đau đớn khi bị chồng đánh. Vậy tại sao chị ko tự hỏi : sao không tạo ra tình huống để vui vẻ, yêu thương, đầm ấm với nhau mà lại tạo cơ hội, tình huống để đặt mình trong nguy cơ bị bạo lực??? Đàn ông hay đàn ang đi nữa thì ko ai có thể bạo lực, vũ phu với một phụ nữ hiền lành, dịu dàng, nói với chồng con những lời đầy ắp yêu thương cả. Các mẹ trên WTT này có một bí kíp là "mồm miệng đỡ chân tay":Smiling:, hãy tận dụng thế mạnh của một phụ nữ là sự dịu dàng, chị nhé.
Khi em biết em có bầu, em cũng đã nghĩ đến việc sẽ bỏ rồi, vì sức khỏe và vì em biết trong 9 tháng có bầu em rất hay suy nghĩ linh tinh, mệt mỏi và cần có người chia sẻ, yêu thương. Em cảm thấy mình như mất sức lực và không có đủ lòng tự tin vì cách đối xử của chồng mình. Và con mình cũng sẽ khổ vì gia đình nó không hạnh phúc.
Còn chhồng em cũng chẳng quan tâm đến em, mà cũng đúng thôi tình cảm đã hết (chồng em đã nói thắng rồi) thì có sống cùng nhau chỉ làm tổn thương cho nhau. Anh ta sẵn sàng chửi mình như 1 con chó, còn không bằng 1 con chó người đường, mình có đẻ con cũng chỉ làm khổ nó. E đã nghĩ như vậy. Nhưng để quyết địng đi giải quyết, lòng em đau đớn và buồn vô cùng.
Chồng em và em vẫn sống chung nhà, em vẫn nấu cơm, vẫn chăm con nhưng không nói chuyện với nhau. Ngày hôm qua, em có gửi kết quả siêu âm qua email cho anh ta nhưng không thấy anh ta nói gì.
Em đang nghĩ cái ngày đó, vài ngày nữa đó em sẽ gửi cả đơn ly hôn cho anh ta. Và em sẽ nói hết 1 lần nữa qua email, rằng đó là điều em thực sự không mong muốn. Nhưng sống với nhau như bây giờ, chẳng còn là gd nữa, em cũng mệt mỏi lắm lắm rồi. Nhưng em lại sợ, bây giờ em nghĩ như vậy, nhưng lúc em ly hôn thật sự, em lại không chịu được. Nhất là phải kiện và mời luật sư đòi quyền nuôi 2 đứa con. Nếu em thua thì em sẽ sống như thế nào đây. Em lại phân vân, lại suy nghĩ.
Nhưng nếu em sống mãi như thế này, cuộc sống có khác gì là không có chồng, không có người chia sẻ ...v.v Vì những gì em làm được là tích lũy chung mua sắm cho gia đình, cơm nước, con cái, còn của chồng em thì để riêng tất cả, tài khoản riêng, không bao giờ cho vợ biết và cũng chẳng có chuyện hàng tháng đưa tiền cho vợ đâu, đòi cũng chẳng đưa.
Nhiều người cũng khuyên em là cố gắng sống, nhưng em cảm thấy em bị tổn thương nặng nề. Em nhạy cảm đến mức, khi bố chồng cắt 1 cái bánh ra ăn, rồi gọi mẹ chồng ở ngoài nhà vào ăn là ".... M (ten me chong em) ơi, vào ăn bánh này.." em cũng cảm thấy bị chạng lòng. Hay ngày sinh nhật em, bạn bè đồng nghiệp tặng hoa, tặng quà gửi cho mình lời chúc mừng, em cũng thấy buồn vì chồng mình thì không. Ngày valentine, các em trong phòng cứ hỏi, chồng chị tặng chị cái gì, mình trả lời là KO gì em a, thì chúng nó cứ bảo em nói dối.
7 năm sống chung, em cũng đã sống quá buồn, cái những cái quyền ngừoi phụ nữ nào cũng đáng được có, hay bất kể ai cũng được nhận quà sinh nhật ít nhất là của chồng, em đã chẳng được nhận của chồng, chỉ có bố mẹ và bạn bè gửi cho mình quà và những lời chúc. Chồng em còn tiết kiệm đến mức không thể nhắn cho em 1 tin chúc mừng.
Có lần gần đây nhất, khi em sinh con trai thì chồng mua cho 1 cái nhẫn, đến khi sinh nhât thì mua cho cái mặt dây chuyền, đó là do con gái bảo đi mua quà. Nhưng rồi, khi cãi nhau, chồng mình cũng quy ra tiền để đòi. Cô xem tôi tặng cho cô bao nhiêu quà xịn, nhẫn kim cương (là nhẫn đính hôn 7 năm trước), rồi dây chuyên ruby ... cô có tính xem bao nhiêu tiền. Em đã chửi anh ta là ky bo và em nói em sẽ trả lại tất cả, em cũng sẽ không đeo chúng nữa.
Sự tổn thương, sự đau đớn và nỗi nhục nhã mình đều nhận được.