Các mẹ ơi cho e biết giá lót tay cho tòa mới nhất 2017 với ạ. Trường hợp của e con dưới 36 tháng tuổi và không tranh chấp tài sản, k yêu cầu quyền cấp dưỡng. Chỉ muốn được nuôi con ạ.
Nếu bạn thấy thật sự kg kham nổi, cứ chia sẻ thẳng thắn với chồng. Xem anh ấy tính thế nào. Còn nếu điều kiện kinh tế dù khó khăn một chút nhưng vẫn kham nổi, thì cố lên bạn ạ. Khg thiệt đâu mà sợ. Nhà ba mẹ mình, suốt giai đoạn trước đây liên tục đón lần lượt các cháu bên nội vào thi đại học và ở học đại học luôn. Hết người này đến người khác. Mà hồi xưa nghèo, các bác mình cũng chỉ gửi vào gạo, đôi khi ít tiền thôi. Cũng chật vật khó khăn lắm. Nhưng các anh chị ai cũng chăm chỉ cả. Giờ thì người làm giám đốc bệnh viện tỉnh, người về quê làm "lớn lớn" trong xã. Ba mẹ mình hay tụi mình mà về quê chơi, mọi người đón cứ như "thượng khách" ấy, ngày nào cũng làm bữa lớn như tiệc để đãi. Ngủ thì nhà nào cũng nhường cho phòng tốt nhất trong nhà (giờ ai cũng khá giả, nhà cửa rộng rãi rồi). Mới đây, mình mua tặng cho ba mẹ một cái nhà nghỉ dưỡng ở quê, cạnh nhà các cô các bác. Bạn biết, mình làm việc ở thành phố, đâu có về quê mà coi sóc được. Thế là các anh chị hồi trước ở nhờ nhà mình đấy, rồi các bác các cô xúm hết cả vào, nào lo giấy tờ, nào coi sóc thợ xây dựng, sửa sang. Ba mẹ mình lúc ở đấy chơi, lúc thì về lại Sài Gòn. Những lúc về lại thì vô cùng an tâm vì mọi người cứ nhiệt tình sang chăm sóc vườn tược hộ cho. Lúc nào nhà cũng xanh mướt như có người chăm ấy. Ba mẹ mình ở đấy mà hơi cảm sốt một tí, thì đã có anh bác sĩ giám đốc bệnh viện ở đấy lo - anh ấy suốt thời sinh viên cũng ở nhờ nhà mình đấy. Mình kế chuyện để bạn nghe và nhìn ra cái lâu dài. Mình hiểu hoàn cảnh bạn khó khăn. Nhưng nói thật là "khéo co thì ấm". Cố một tí mà thành ra được tình cảm rất lâu bền bạn ạ. Đời người, anh chị em họ còn bao nhiêu là dịp giúp nhau.
Hic. Em thấy chị suy nghĩ cực đoan quá.Em là cháu ruột của chồng, lại sinh viên, được học hành đàng hoàng chứ có phải người ngoài đâu mà:Em ý sẽ giúp chị làm việc nhà này, chơi đùa, chăm sóc em bé, rồi làm gia sư cho lũ trẻ nữa. hơn nữa, tình của 2 gia đình sẽ ngày càng khăn khít. Khi ra trương, đi làm rùi. Em ấy sẽ biết ơn gia đình chị như thế nào.Sau này, có nhà Hà Nội rùi. Có em, có cháu nào đỗ ĐH lên HN học em rủ về nhà em ở tuốt!!! :DNgười nhà mình, đi đâu mà thiệt
sao không từ chối ngay từ đầu đi chi. kinh tế khó khăn mà gánh thêm 1 miệng ăn thì chết.lỡ thằng cháu ăn ở ko ra gì, mình la nó. nó đi nói xấu họ hàng thì mất tình a, e nữa. ba mẹ em bị đây rùi. cho em trai ba em ở nhờ, ăn nhờ. khi ra trường k cảm ơn 1 tiếng còn đi nói xấu nữa. giờ tới lượt e lập gia đình, có nhà riêng rùi, nhỏ em con cô vô thi đại học( 10 ngày mà em ức chế chịu k nổi) nó cứ tâm tia ở với em nếu nó đậu hay rớt cũng vô lại. e nói bóng nói gió k cho, cùng quá từ chối thẳng lun. chúc chị nhanh giải quyết gọn lẹ
Aha, chị chủ topc có thể cho biết chị quen anh xã trong trường hợp nào, và quá trình yêu đương của chị và ảnh được không? Trong cái thời buổi kim tiền này, chuyện tình của chị tôi nghĩ có thể viết được một cuốn tiểu thuyết đó.
mình hiểu tâm trạng và hoàn cảnh của chủ top vì những gì bạn đang trải qua cũng tương tự như mình đang chịu đựng vậy. Và thực sự một điều là không thể thay đổi được, thậm chí ngày càng trầm trọng hơn. Những gì bạn thuyennan77 và binhbee nói cũng chưa chắc đã thay đổi được đâu. Bởi lẽ đã là bản tính rồi, thêm vào việc uống rượu quá nhiều làm suy yếu thần kinh nên chồng bạn cũng như chồng mình nhiều lúc không làm chủ được lời nói và việc làm của mình. Mình cũng như bạn, nghĩ là mình có thể chịu đựng được tất cả, nhưng cuộc sống chung với người chồng như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sự phát triển tâm lý và nhân cách của 2 đứa con. Mình cũng đang không biết phải làm sao để thay đổi mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
em thuyết phục chồng để nhờ bà ngoại trông con thêm đến 2,5 t thì hẵng cho đi trẻ, chứ bé quá đi cũng tội mà con lại hay ốm đau nữa.còn nếu buộc phải đi nhà trẻ ngay thì nói chồng có trách nhiệm lo đóng học phí cho con để con vào được trường tốt xem cậu ấy có lo được thì mới cho đi gửi nhà trẻ.
Em thấy những gì chị phân tích thật đúng. Em cũng sẽ quyết tâm. Mỗi ngày có thêm những ý kiến của các mẹ, em cảm thấy vững tâm, kiên định hơn nhiều. Chiều qua cô giáo chủ nhiệm gọi điện bảo con không tập trung học bài, ngồi khóc thút thít, hỏi thì bảo mẹ con đi rồi, bố con đi công tác 1 tuần, con buồn. Lòng em lại sôi sùng sục, chỉ muốn chạy về với con ngay nhưng lại cố kìm lại. Em chưa thấy việc nào khó như việc này mẹ bí ngô mít nghệ ạ.
Gởi từ ứng dụng Webtretho của memong