Em đã định k cmt rồi nhưng đọc câu chuyện của chị làm em sôi máu. Em nói thật, chị có trách thì đừng trách ai hết, trách chính bản thân chị nhu nhược ấy. Tại sao lúc nào cũng có câu là "lo cho con cái thiếu tình thương, k trọn vẹn, lo bia miệng tiếng đời"? Thế chị sống chỉ để sợ người ta nói gì thôi ạ? Sống một lần thôi chị à, cứ làm gì chị cảm thấy hạnh phúc, mặc kệ thiên hạ. Con cái rồi sẽ lớn khôn, đến lúc chúng sẽ hiểu cho chị. Chị muốn sống cùng một người chồng như thế để ân hận cả đời hay sau này sẽ ân hận vì đã k dám quyết tâm? Tùy chị chọn, cuộc sống của chị, tốt đẹp cũng là do chị, khổ sở cũng vì tính nhu nhược yếu đuối thôi. Thời đại nào rồi mà còn phải khổ thế hả c? Em chưa có con, nhưng đã lập gia đình nên cũng hiểu và thông cảm cho chị ít nhiều, nhưng cũng k thể phủ nhận là chị nhu nhược. Chị muốn sau này con cái chị sẽ mãi mang ký ức về một người cha tồi tệ mà một người mẹ yếu đuối thế không? Nó sẽ là ác mộng đấy chị ạ, người không vì mình trời chu đất diệt.
trách người chi bằng hãy tự trách mình ?sao bạn lại để sai lầm này nối tiếp sai lầm kia?mà đã sai thì phải sửa,bạn giữ ông chồng này vì hai đứa con ư?ngta nói lập gia đình là chung tay xây dựng hạnh phúc bao năm nay bạn có hạnh phúc ko?có được chồng chia sẻ ko?hay là mang thêm gánh nặng?bạn suy nghĩ đi ban sống là bà mẹ độc thân nuôi hai đứa con tốt hơn hay nuôi ba đứa con tốt hơn?(xin lỗi bạn trong mắt tôi chồng bạn chẳng khác nào thằng con trai lớn của bạn).Chồng bạn gần 40 chứ vẫn còn con nít lắm bạn à,hồi nhỏ chắc được cưng chiều quen rồi nên giờ có vợ vẫn thế muốn gì được nấy,thích xe hơi sao ko tự đi đào tiền mà mua?bạn nói anh ấy chiu khó vậy xin hỏi từ lúc cưới đến giờ anh ấy chịu khó dành dụm được bao nhiêu tiền cho vợ con nhờ?bạn nói anh ấy không mèo mỡ tôi nghĩ chua chắc tại vì chưa lòi ra thôi.Lời thật mất lòng tóm lại bạn hãy cứng rắn lên đừng chà đạp bản thân mình nữa ,hãy yêu quý cha mẹ và bản thân mình,tình cảnh này tiếp diễn hoài bạn sẽ mang tội bất hiếu đó.cố lên nha mong ngày mai tươi sáng sẽ đến với bạn
Em ạ, chị kiên nhẫn đọc hết những gì em viết (mặc dù sai chính tả), đọc mà thương em nhưng lại giận em nhiều hơn. Có lẽ em NGU đúng như chồng em nói đấy, chị ko thể tưởng tượng được cảnh sống với một người được gọi là chồng mà vô học hết mức như thế (xin lỗi em vì chị nặng lời nhé). Nếu em mà là em chị á, cái thằng em rể đó chị đập nó vỡ mặt từ lâu rồi. Em thương con mà chịu đựng như thế, sau này con em lớn lên, hiểu biết và chứng kiến tất cả, các con hạnh phúc hay sẽ hận em vì em nhu nhược? Thà ly dị làm lại từ đầu, chứ cứ sống mà bị hành hạ tinh thần như thế chắc em sớm muộn cũng thần kinh, mà các con thì khổ.
Ôi bạn kể tỉ mỉ thật... nhưng đọc khúc đầu thôi ... cũng đủ nếu là mình thì mình tự giải thoát tự lâu rồi... nể tính chịu đựng của bạn
cuộc sống của bạn buồn thật, gặp một người chồng không ra làm sao cả. cuộc đời của bạn khổ với anh ấy quá rồi, mình đón sau này bạn chắc còn khổ nữa. với tính của chồng bạn mình đón sẽ đến một lúc anh ta bắt bạn sẽ đi thử huyết thống đứa con nữa đó, rồi nảy sinh rắc rối nữa. mình không biết nói gì với bạn cả. chỉ biết an ủi bạn hãy cố gắng lên thôi, nếu sống không hòa hợp thì hãy tự giải thoát cho mình, cuộc nếu cuộc sống bạn chấp nhận được thì hãy cố giữa lấy và bạn phải biết cách luyến lái người chồng này.
Cảm ơn em đã vào đây chia sẻ cùng chị. Có thể chị với em chưa gặp nhau bao giờ hay đã gặp nhau rồi và có thể sẽ gặp nhau trong tương lai. Em ah có thể chị sai nhưng em ah em chưa có con nên chắc cũng chưa hình dung được cảnh con thì rất quấn bố chị đã viết đơn rất nhiều lần rồi nhưng không đưa ra vì chị không lỡ để mất đi tuổi thơ của con chị vì không được ở cạnh bố và mẹ. Chính vì vậy nhiều khi chị mâu thuẫn với chính chị. Có những lời chia sẻ động viên của em và mọi người để chị thấy rằng chuyện của mình không phải chịu một mình nữa .