Cảm ơn các mẹ đã quan tâm và cho em những lời khuyên, Có mẹ khuyên em thay khóa, đóng cửa, có mẹ khuyên em xuống nước làm lành trước, có mẹ bảo em kệ đi, sống tốt, yêu bản thân mình và con. Tới nay là 1 tuần chồng em bỏ nhà đi, đòi ly hôn. Em làm đẹp, mua 1 cái váy mới, mua cho con 1 bộ áo dài tết, về nhà cơm nước chăm con, bật nhạc dạy con nhảy múa ầm ĩ. Vậy mà 1 tuần em ko chợp mắt đc. Việc mệt, chăm con mệt, nhưng em không thể nào ngủ nổi. Có mẹ bảo em nhu nhược yếu đuối. Em thấy đúng với em trong trường hợp này. Em đã nhắn tin nói con nhớ anh, mong anh về. Khi kết hôn, lập gia đình, ai cũng mong muốn, hy vọng cuộc sống màu hồng, đẹp đẽ, hạnh phúc, vợ chồng con cái yêu thương nhau, con cái mạnh khỏe, ngoan ngoãn. Nên khi để xảy ra những việc như này, vợ chồng em đều là ng sai. Gia đình em ko phải giầu có j, nhưng sau bao năm bôn ba kinh doanh thì bố mẹ em cũng tạm gọi là khá, từ bé em cũng ko đc chiều chuộng lắm nhưng em ko phải bếp núc j cả, nên cũng ko đc khéo léo cái này lắm. Sau cấp 3, em vô SG học đại học, và xin đc 1 công việc về logistic ở Tân Sơn Nhất. Em ko quá xinh xắn, nhưng được cái hiền lành thân thiện vui tươi, hay cười nói, nhí nhảnh lắm. Khi học đại học em cũng đoàn đội, khi đi làm thì cũng ca múa hát. Nên em cũng có nh ng đề nghị tìm hiểu quan tâm. Nhưng em được ng quen giới thiệu với anh. Anh là dân kỹ thuật, ít nói, mà 1 khi đã nói là làm. Gia đình anh ở quê bố mẹ cũng chỉ lao động bình thường. Nhưng em thấy anh có chí tiến thủ, chăm học, chăm làm. Từ khi còn đang học Bách Khoa Hn, anh đã tự xin đc việc ở FPT, rồi sau chuyển sang Viettel. Ngày anh quen em là khi đó anh mới công tác mấy năm ở Châu Phi về. Em yêu thương anh vì cái sự vượt khó đó. Anh cũng thương bố mẹ, mua sắm, chăm sóc cho ông bà. Khi lấy anh, em cũng xác định là ra Hà Nội, sẽ khó khăn, sẽ vất vả. Nhưng đời cũng chẳng biết đc chữ ngờ, bố mẹ em ko phản đối đám cưới, vì bản thân bố mẹ cũng từ nghèo khó mà đi lên. Chỉ là bố mẹ em thương con gái, cưới xong kêu vợ chồng em về ở 1 căn nhà nhỏ cũ của gia đình em. Em khi đó nghĩ đơn giản lắm, có nhà chẳng phải thuê, ko phải sống cùng bố mẹ 2 bên, gần chỗ e đang làm khi đó, vì cưới xong 1 tháng e có bầu luôn. Mới đầu chồng em cũng ko chịu, nhưng rồi cũng đồng ý. Tới tháng thứ 2, em bị dọa sảy phải nghỉ làm. Điều kiện ko cho phép nên bố mẹ em đón em về chăm sóc. Rồi thì chồng em nghỉ việc ra làm riêng, rồi em đưa con lên HN lại để đi làm chứ em ko muốn ở nhà ôm con nữa. Chồng em trước h tuy ko nói ra nhưng anh hình như tự ti vì nhờ nhà vợ. Chồng em không đồng ý mượn ng giúp việc, nên 2 bà thay nhau lên chăm con hộ vợ chồng em. Nhưng ko phải hôm nào cũng có các bà giúp. Chắc vì bận bịu, tức giận đã khiến vợ chồng em như vậy. Từ khi lấy chồng tới h em chưa bao h so sánh chồng em với ng này ng nọ, em ghét những lúc em cho con ăn ko hết phần, hay khi em dỗ mãi con ko nín khóc, hay khi em cho con uống thuốc thì chồng em cứ làu bàu nói em ko bằng nh ng mẹ khác, ngta đảm đang này nọ. Em cũng ấm ức lắm. Em cũng đã rất cố gắng từ 1 đứa chẳng phải làm j để chăm chồng con. Nhưng em làm cái j chồng em cũng ko vừa ý. Nhiều lúc em cũng có linh cảm chồng em có ng khác nhưng chưa có j xác định cả nên lại thôi. Ngày hôm qua, mẹ em buốn quá bệnh luôn, bố mẹ em qua nhà em, bố em gọi điện, nhắn tin bảo a về nói chuyện có mặt mẹ anh ở đó luôn. Vậy mà anh ko nghe máy cũng ko trả lời tn. Bố mẹ anh thì cũng bảo là ko liên lạc với anh đc. Anh ko về. Em và anh cãi nhau, đánh nhau, giận nhau thì ko nói làm j. Nhưng bố mẹ mà anh cũng lơ đi như vậy. Mẹ em nói gửi clip con gọi ba cho anh, anh cũng chẳng mủi lòng mà về thăm con. Em đã cố gắng làm tất cả. Để rồi dù số phận có tới đâu thì tới 1 ngày em sẽ ko hối hận là đã ko cố gắng. Để rồi 1 ngày hy vọng khi con trưởng thành sẽ ghi nhận sự cố gắng hàn gắn của em. Người đã không yêu em như em đã từng. Nhưng ko cả nhìn mặt con thì chắc mẹ con em rồi sẽ ổn thôi người à.
Cảm ơn các mẹ đã quan tâm và cho em những lời khuyên,
Có mẹ khuyên em thay khóa, đóng cửa, có mẹ khuyên em xuống nước làm lành trước, có mẹ bảo em kệ đi, sống tốt, yêu bản thân mình và con.
Tới nay là 1 tuần chồng em bỏ nhà đi, đòi ly hôn. Em làm đẹp, mua 1 cái váy mới, mua cho con 1 bộ áo dài tết, về nhà cơm nước chăm con, bật nhạc dạy con nhảy múa ầm ĩ. Vậy mà 1 tuần em ko chợp mắt đc. Việc mệt, chăm con mệt, nhưng em không thể nào ngủ nổi. Có mẹ bảo em nhu nhược yếu đuối. Em thấy đúng với em trong trường hợp này. Em đã nhắn tin nói con nhớ anh, mong anh về.
Khi kết hôn, lập gia đình, ai cũng mong muốn, hy vọng cuộc sống màu hồng, đẹp đẽ, hạnh phúc, vợ chồng con cái yêu thương nhau, con cái mạnh khỏe, ngoan ngoãn. Nên khi để xảy ra những việc như này, vợ chồng em đều là ng sai.
Gia đình em ko phải giầu có j, nhưng sau bao năm bôn ba kinh doanh thì bố mẹ em cũng tạm gọi là khá, từ bé em cũng ko đc chiều chuộng lắm nhưng em ko phải bếp núc j cả, nên cũng ko đc khéo léo cái này lắm. Sau cấp 3, em vô SG học đại học, và xin đc 1 công việc về logistic ở Tân Sơn Nhất. Em ko quá xinh xắn, nhưng được cái hiền lành thân thiện vui tươi, hay cười nói, nhí nhảnh lắm. Khi học đại học em cũng đoàn đội, khi đi làm thì cũng ca múa hát. Nên em cũng có nh ng đề nghị tìm hiểu quan tâm. Nhưng em được ng quen giới thiệu với anh.
Anh là dân kỹ thuật, ít nói, mà 1 khi đã nói là làm. Gia đình anh ở quê bố mẹ cũng chỉ lao động bình thường. Nhưng em thấy anh có chí tiến thủ, chăm học, chăm làm. Từ khi còn đang học Bách Khoa Hn, anh đã tự xin đc việc ở FPT, rồi sau chuyển sang Viettel. Ngày anh quen em là khi đó anh mới công tác mấy năm ở Châu Phi về. Em yêu thương anh vì cái sự vượt khó đó. Anh cũng thương bố mẹ, mua sắm, chăm sóc cho ông bà. Khi lấy anh, em cũng xác định là ra Hà Nội, sẽ khó khăn, sẽ vất vả.
Nhưng đời cũng chẳng biết đc chữ ngờ, bố mẹ em ko phản đối đám cưới, vì bản thân bố mẹ cũng từ nghèo khó mà đi lên. Chỉ là bố mẹ em thương con gái, cưới xong kêu vợ chồng em về ở 1 căn nhà nhỏ cũ của gia đình em. Em khi đó nghĩ đơn giản lắm, có nhà chẳng phải thuê, ko phải sống cùng bố mẹ 2 bên, gần chỗ e đang làm khi đó, vì cưới xong 1 tháng e có bầu luôn. Mới đầu chồng em cũng ko chịu, nhưng rồi cũng đồng ý. Tới tháng thứ 2, em bị dọa sảy phải nghỉ làm. Điều kiện ko cho phép nên bố mẹ em đón em về chăm sóc.
Rồi thì chồng em nghỉ việc ra làm riêng, rồi em đưa con lên HN lại để đi làm chứ em ko muốn ở nhà ôm con nữa. Chồng em trước h tuy ko nói ra nhưng anh hình như tự ti vì nhờ nhà vợ. Chồng em không đồng ý mượn ng giúp việc, nên 2 bà thay nhau lên chăm con hộ vợ chồng em. Nhưng ko phải hôm nào cũng có các bà giúp. Chắc vì bận bịu, tức giận đã khiến vợ chồng em như vậy. Từ khi lấy chồng tới h em chưa bao h so sánh chồng em với ng này ng nọ, em ghét những lúc em cho con ăn ko hết phần, hay khi em dỗ mãi con ko nín khóc, hay khi em cho con uống thuốc thì chồng em cứ làu bàu nói em ko bằng nh ng mẹ khác, ngta đảm đang này nọ. Em cũng ấm ức lắm. Em cũng đã rất cố gắng từ 1 đứa chẳng phải làm j để chăm chồng con. Nhưng em làm cái j chồng em cũng ko vừa ý. Nhiều lúc em cũng có linh cảm chồng em có ng khác nhưng chưa có j xác định cả nên lại thôi.
Ngày hôm qua, mẹ em buốn quá bệnh luôn, bố mẹ em qua nhà em, bố em gọi điện, nhắn tin bảo a về nói chuyện có mặt mẹ anh ở đó luôn. Vậy mà anh ko nghe máy cũng ko trả lời tn. Bố mẹ anh thì cũng bảo là ko liên lạc với anh đc. Anh ko về. Em và anh cãi nhau, đánh nhau, giận nhau thì ko nói làm j. Nhưng bố mẹ mà anh cũng lơ đi như vậy. Mẹ em nói gửi clip con gọi ba cho anh, anh cũng chẳng mủi lòng mà về thăm con.
Em đã cố gắng làm tất cả. Để rồi dù số phận có tới đâu thì tới 1 ngày em sẽ ko hối hận là đã ko cố gắng. Để rồi 1 ngày hy vọng khi con trưởng thành sẽ ghi nhận sự cố gắng hàn gắn của em.
Người đã không yêu em như em đã từng. Nhưng ko cả nhìn mặt con thì chắc mẹ con em rồi sẽ ổn thôi người à.