Có mẹ nào biết thuốc giảm cân nào hiệu quả không? Mình nghĩ phải kết hợp cả ăn uống với uống thuốc với uống thuốc mới hiệu quả ah.
Đúng là chưa kết hôn khi nói về mẫu đan ông ít ai liệt kê cái vụ xxx vào. Vì nghĩ yêu đã, kinh tế ổn định đã chứ việc kia ai cũng như ai hoặc chưa qua nên không quan tâm lắm. Nhưng lấy nhau về rồi thì xxx lại chiếm gần như 50% hp gia đình, nhiều khi hơn. Nên nghĩ người vợ trong câu chuyện này nên tâm sự với chông xem lí do ở đâu mà cùng giải quyết. Chứ thế này không hề ổn các mẹ nhỉ!
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, chẳng nhà ai giống nhà ai cả. Nói chung không ai được hạnh phúc vẹn toàn, chỉ là mình tập quen để chấp nhận nó thôi.
mình kể bạn nghe, mình cũng quen 1 anh như vậy, chồng giám đốc công việc bận rộn, yêu con, lo làm ăn, ko gái gú, nhưng mình biết tâm sự của anh ấy. hai vợ chồng ko hợp nhau, anh ấy chán vợ nhưng ko nói ra, cứ âm thầm sống cuộc sống cũng ko tình dục nốt, chỉ vì con cái. nhìn vào ai cũng bảo anh chăm chỉ, việc nhà cũng làm. nhưng anh nghĩ gì, vợ ở nhà ko biết đường mà dọn dẹp, để anh đi làm về vất vả vẫn phải làm việc nhà. hai ng ko hợp nhau, ko thể chia sẻ mọi tâm tư. anh cứ lầm lũi đi đi về về quay cuồng vs công việc để tìm quên, dù anh cũng chẳng ngoại tình mèo mỡ j Gởi từ ứng dụng Webtretho của heolu
Chồng cũ em cũng là giám đốc, Cv lúc nào cũng tỏ ra bận rộn. Nhiều lần e cũng phải nói chuyện nghiêm túc về vấn đề hôn nhân không chuyện đấy, hỏi Ck có gặp vấn đề gì trong Cv không? Vấn đề j về Sk không? Hay có mong muốn j không? Chồng chỉ bảo Cv mệt mỏi nên anh mệt... Mình tin, thương chồng và chấp nhận cs gần như không sex (1-2 tháng 1 lần), dù nhu cầu của mình khá cao... Nhưng lấy nhau phải chấp nhận và thông cảm... Đùng 1 cái phát hiện chồng có vài người khác. Mình như bị tát đến 2 lần... Nói chung là bạn chị cứ cẩn thận, không thừa đâu Gởi từ ứng dụng Webtretho của rosalina_nguyen
E nên khuyên bạn e xem xét lại ck mình có khi a ta no xôi chán chè bên ngoài rồi khi về nhà hết sinh lực giành cho vợ, hoặc yếu với vợ nhưng khoẻ với bồ. Ko nên chủ quan khinh địch, nhiều người rơi vào cảnh tương tự ra sức mua đồ ngoan bổ về bồi dưỡng cho ck khoẻ nhưng cuối cùng bồ lại là người được hưởng, lúc biết được ngậm ngùi cay đắng.
– “Mình đi đâu vậy mẹ?”
– “Đi gặp một người…”
– “Ai thế mẹ?”
Thương nhìn con rồi xoa đầu:
– “Một người rất quan trọng với mẹ con gái ạ”
– “A, bố về phải không? Có phải mẹ đưa con đi đón bố không?’
Câu nói của bé Nấm lại lòng Thương quặn thắt nỗi đau.
– “Nấm, nếu một ngày nào đó, mẹ con mình không ở cùng bố nữa, mà ở cùng một người khác, một người rất tốt, con có chịu không?”
– “Ứ đâu, con chỉ thích ở với bố thôi”
Thương dắt bé Nấm vào quán cà phê, trái tim cô đã xao xuyến, bồi hồi khi bắt gặp dáng hình ấy. Người đàn ông đó vẫn đẹp và đĩnh đạc như năm nào. Cô tiến tới bàn:
– “Anh Quang”
– “Kìa… em, em đến bao giờ, mau ngồi xuống đi”
Bé Nấm lí nhí chào chú rồi bẽn lẽn ngồi cạnh mẹ. Con bé thấy mẹ hai hàng nước mắt. Người đàn ông đó nắm lấy tay Thương:
– “Em đừng khóc. Anh xin lỗi, năm xưa… là vì anh có lỗi, anh đi gấp quá… Mọi chuyện qua rồi, mong em đừng giận”
– “Không, là em có lỗi… Không đúng, nói chính xác hơn là anh Cường. Anh ấy đã không nói với em khi anh đi, em đã để lỡ. Anh đã thất vọng về em lắm đúng không? Có phải vì thế mà bao năm qua anh không về, anh ở lại đó…?”
– “Không… anh… Hôm đó, anh hẹn em ra cũng là để nói lời tạm biệt. Chúng mình đều từ tỉnh lẻ mà lên, anh không dễ dàng gì để được đi du học nếu không có cô ấy. Anh sợ, không dám thú nhận với em từ trước. Anh kết hôn với Lan và đi nước ngoài theo chế độ của cô ấy. Hôm cuối cùng, anh muốn hẹn gặp em để nói em quên anh đi, đừng chờ em nữa. Chúng ta quá nghèo, không thể hạnh phúc nếu lấy nhau…”
Những lời nói sau đó của Quang không còn lọt tai Thương nữa. Trong đầu cô trống rỗng. Cô chỉ nhớ về sự ghẻ lạnh và thái độ khinh thường của mình dành cho chồng. Cường đã biết tất cả, anh cố tình giấu cô về chuyện của Quang để cô không thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng về một người đàn ông mà cô yêu, về một mối tình mà cô tự hào. Anh đã cố gắng bảo vệ cô khỏi bị tổn thương để rồi bị chính cô làm đau…
Thương dắt con rời khỏi quán… Cô nhận ra bao năm qua chồng cố gắng ở bên cô để bù đắp cho cô những thiệt thòi từ cuộc tình trước. Vậy mà… Hai hàng nước mắt của Thương rơi trên má:
– “Mẹ, mẹ ơi… làm sao mẹ khóc? Có phải chú ban nãy làm mẹ buồn không? Bố bảo bao giờ mẹ buồn, mẹ khóc, con phải gọi điện mách bố, để bố về bảo vệ mẹ”
Bé Nấm lấy chiếc điện thoại của mẹ ra, bấm số của bố:
– “Bố ơi, con đây… Bố ơi, mẹ đang khóc, có người làm mẹ khóc, con nhớ lời bố dặn nên điện thoại cho bố. Bố về sớm với mẹ con con nha”
Đầu dây bên kia giọng buồn buồn:
– “Bé Nấm ngoan, bố biết rồi, chắc con nhớ bố quá nên đưa ra lí do này phải không? Con… dỗ mẹ giùm bố nhé, có lẽ mẹ cần điều đó hơn là bố về”
Thương giật lấy chiếc điện thoại từ tay con, giọng nghẹn ngào nói không thành tiếng:
– “Anh à, em xin lỗi, anh về với em được không? Em… nhớ và cần anh nhiều lắm”