images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Ngày ấy…Bây giờ…Và mai sau...
Giỗ đầu bố anh xong, anh có vay mượn bạn bè để xây 1 căn nhà làm tổ ấm của chúng mình sau khi cưới. 1 căn nhà cấp 4 rộng chừng 50m2 gồm 1 phòng khách, 1 phòng ngủ và 1 phòng bếp. Vì bố mẹ anh cũng nghèo, chẳng giúp đỡ được gì. Anh cũng không có nhiều tiền, ai bảo anh làm đồng nào tiêu hết đồng đấy, chẳng biết tiết kiệm gì cả. Thế nên đối với anh, làm được căn nhà đó là cả 1 sự cố gắng rất lớn, vì thế mà anh đã gọi nó là “ Công trình thế kỉ” của anh. Em cũng rất vui vì ít ra sau khi cưới mình cũng có được 1 không gian sinh hoạt riêng, em không phải sống chung với mẹ chồng và vợ chồng anh cả. Cuối năm đó mình làm đám cưới. Thế là em chính thức về làm vợ anh.
2 năm đầu tiên của cuộc sống chung quả là khó khăn.
Sau đám cưới, 2 vợ chồng hưởng tuần trăng mật tại gia. Một phần vì em chỉ được nghỉ có 4 ngày thôi nên muốn ở nhà nghỉ ngơi, nhưng phần chính là vì kinh tế của vợ chồng mình cũng eo hẹp nên không có điều kiện như những cặp vợ chồng khác. Anh với em lấy nhau với 2 bàn tay trắng. Anh thì chắc chắn chẳng có đồng nào vì vẫn còn phải vay nợ cho cái “công trình thế kỷ”. Còn em chỉ có quyển sổ tiết kiệm nhỏ mẹ em giữ cho bằng tiền lương hang tháng em đưa mẹ hồi còn ở nhà. Tiền mừng cưới của em mẹ cho nhưng em không lấy, em trả lại mẹ hết vì bố mất sớm mẹ đã vất vả nuôi em ăn hoc rồi nên em trả lại mẹ để đỡ mẹ tiền làm cỗ cưới. Chúng mình bắt đầu từ con số 0 như vậy đó.
Trong tháng đầu tiên về ở với anh em thấy quả là thú vị và thích thú với cuộc sống mới vì ngày nào cũng được ở bên anh, được đường đường chính chính ôm nhau nằm xem TV mà không sợ bị ai nhìn thấy. Nhưng cuộc sống màu hồng đó không kéo dài được lâu. Những mâu thuẫn trong cuộc sống bắt đầu nảy sinh. Đầu tiên là mâu thuẫn giữa mẹ chồng-nàng dâu. Do em đi làm xa cách nhà những 20km nên sáng 6:30 đã phải đi rồi, chẳng bao giờ nấu ăn sáng cho cả nhà được. Tối cũng 6:30 mới về đến nhà. Về nhà thì chị dâu cũng đã nấu cơm rồi nên chỉ tắm rửa rồi ăn cơm. Xong em rửa bát, dọn dẹp rồi về nhà mình. Tại em chẳng có thời gian làm việc nhà nên suốt ngày bị mẹ anh chê là lười. Bà không nói với em nhưng đi kể với mọi người rằng em lười, rằng từ ngày về làm dâu chẳng nấu được bữa cơm nào, rằng chẳng bao giờ thấy cầm cái chổi quét sân, rằng cái cổng bao nhiêu người đi mà chỉ có 1 người (chị dâu) quét. Còn gỉ gì gì nữa em không nhớ nữa. Không biết mẹ có kêu ca gì với anh không vì em cũng chẳng thấy anh nói gì với em về việc này. Em chọn cách im lặng, coi như không biết gì. Mẹ sai bảo gì thì em làm, mẹ nói gì chỉ biết nghe, không cãi, không tranh luận. Em cũng có nói với chị dâu cả là chị cứ để em đi làm về em nấu cơm cho cũng được. Nhưng chị bảo chị ở nhà để chị nấu cho, ai nấu mà chẳng được. Cũng may mà chị dâu biết điều và không phải là người thích buôn chuyện nên cũng đỡ. Em lại là đứa vô tư, vô lo vô nghĩ, luôn coi mọi việc nhẹ đi cho dễ sống nên dần dần mẹ chồng nói chán chẳng thấy con dâu phản ứng gì nên chán chẳng buồn nói nữa. Hi hi…
11:07 SA 14/07/2009
Ngày ấy…Bây giờ…Và mai sau...
Viết tiếp đi bạn, hồi hộp quá, vẫn mong câu chuyện có nắng có hoa nhưng cho dù thế nào mình cũng đợi bạn viết mừ :D.

Mấy hôm trước rảnh rỗi, tự nhiên ngồi nghĩ lại sau 5 năm kết hôn rồi viết ra mấy dòng:Laughing:. Nhưng mấy hôm nay lại bận quá, chẳng có thời gian ngỗi nhớ lại để viết nữa. Hic…
06:36 CH 13/07/2009
Ngày ấy…Bây giờ…Và mai sau...
chênh lệch trình độ :Angel::Angel::Angel: chờ xem kết cục thế nào
em thì em tin lắm cái câu chênh lệch trình độ, và người quê người tp. ko fải em ác cảm hay j j đâu, nhưng bạn bè em chơi thoải mái nhưng ny em (chồng em sau này) fải là ng TP vì cách suy nghĩ của em hiện đại ko fù hợp với ng quê thôi. Còn trình độ thì có nhiều tấm gương lắm rồi, nên em thấy khó mà đổi cách suy nghĩ "con gái nhìn lên, con zai nhìn xuống" :Smiling:

Mình thì mình nghĩ khác bạn. Theo mình thì chênh lệch Tuổi tác, trình độ không không phải là vấn đề mà vấn đề chính là tính cách cư xử và nhận thức của mỗi người thôi. Mặc dù chồng mình không học đại học như mình nhưng mình kém xa anh về hiểu biết xã hội cũng như đối nhân xử thế. Đấy 1 phần cũng là điểm lợi của việc lấy chồng già đấy:Laughing:. Về trình độ văn hóa cũng vậy, cứ không phải học cao là cư xử có văn hóa. Chồng mình học thấp nhưng cư xử văn hóa hơn rất nhiều người chồng của những chủ topic về chồng chửi đánh vợ ngay trên diễn đàn này (Xin lỗi những chủ Topic này nhé, mình không có ý gì đâu). Chồng mình thì chưa bao giờ đánh chửi vợ cả. Kể cả những lúc cãi nhau cũng anh an hem em chứ không hề đổi cách xưng hô sang cô- tôi, hay mày- tao cả.
Mình nói ra ở đây không phải là khoe chồng hay khen chồng đâu. Vì gia đình mình cũng như bất cứ gia đình nào khác đều có những lúc cơm không lành canh không ngọt, mình sẽ kể dần dần. Nhưng điều quan trong trong cuộc sống gia đình là phải biết tôn trọng nhau và cùng cố gắng xây dựng thì sẽ không có vấn đề gì trong việc chênh lệch tuổi tác hay trình độ cả. Đấy là suy nghĩ của mình và cũng là từ thực tế gia đình mình luôn.:Drooling:
06:32 CH 13/07/2009
Ngày ấy…Bây giờ…Và mai sau...
1 năm sau, em ra trường. Anh giục cưới. Anh bảo, anh nhiều tuổi rồi. Mẹ anh giục anh lấy vợ. Em bảo “ Thế anh đi tìm cô nào chịu lấy anh mà cưới. Em vừa mới ra trường chưa đi làm, chưa báo đáp được gì cho mẹ, em không cưới đâu. Ít nhất em phải đi làm được 1 năm đã, sau đó sẽ tính tiếp”. Thấy em nói cũng có lý nên anh đồng ý để em đi làm 1 năm sau rồi cưới. Trong 1 năm đấy, không ít lần mình đã cãi vã, giận hờn, rồi lại làm lành chỉ vì anh không thích em đi làm về muộn, không thích em đi ăn lien hoan cùng công ty…Nhiều lúc em cũng thấy mệt mỏi vì cái kiểu ghen đó của anh. Nhưng vì yêu anh, và em biết là anh quá yêu em nên mới ghen như thế. Cuối cùng anh bảo, anh lấy được em rồi thì anh sẽ không ghen như thế nữa. Mình cưới nhau đi. Em cũng thấy chán cái cảnh ghen tuông, giận hờn rồi lại làm lành rồi nên em đồng ý cưới với hy vọng lấy nhay rồi, có được em rồi thì anh sẽ không còn ghen như thế nữa. Em đồng ý cuối năm mình cưới.
Nhưng đùng 1 cái, bố anh bị cảm và mất. Thế là đám cưới của mình lãi hoãn đến sang năm.
Ngày bố anh mất, anh suy sụp lắm, đến mức suy nhược phải vào viện nằm 1 tuần. Em thương anh lắm.
04:27 CH 10/07/2009
Ngày ấy…Bây giờ…Và mai sau...
Ngày mình yêu nhau.
Khoảng 4 tháng sau, đúng hôm NOEL, anh đến đưa em đi chơi. Anh chở em ra nhà Thờ Lớn nhưng đông quá nên anh em mình về nhà thờ ở phố Hoàng Diệu. Đây là lần đầu tiên em được đi chơi NOEL, được ngắm tượng Chúa Jesu và Đức mẹ đồng chinh và được nghe hát Thánh Ca trong nhà thờ. Em rất thích. Em thầm cảm ơn anh vì đã đưa em đi chơi. Khoảng 11h đêm em bảo anh chở em về vì đã muộn. Về đến cổng, em chào anh và định chạy vào nhà như mọi lần, bỗng anh gọi em lại.
- Ph này!
- Dạ. E quay lại.
- Anh…Anh…Cho anh hôn em nhé. Anh yêu em.
Rồi anh kéo em lại và ôm chặt lấy em. Lúc đấy em thấy thật bé nhỏ trong vòng tay anh, và cảm thấy thật bình an. Em cũng đã yêu anh! Đến bây giờ nghĩ lại em vẫn còn cảm nhận được cảm giác run rẩy xen lẫn hạn phúc trong lần đầu tiên được anh hôn.
Tình yêu của chúng mình thật đẹp nhưng cũng không ít sóng gió chỉ vì anh hay ghen. Anh là người chu đáo, anh luôn nhớ những ngày lễ Tết để tặng hoa, tặng quà cho em. Mỗi lần đi làm xa về anh đều mua quà tặng mẹ và em. Mẹ em cũng rất quý anh vì anh tỏ ra hiền lành và chu đáo. Mỗi tội anh hay ghen. Hix, từ ngày yêu anh, em ít được tụ tập với mấy thằng bạn thân học cùng em hồi cấp 2-3 . Em đã cố gắng rủ anh đi chơi cùng để hòa đồng cùng bạn em nhưng anh bảo anh không thích. Làm mấy thằng đấy nó cũng không có thiện cảm với anh. Nó bảo với em là “ Mày không hợp với anh ý đâu. Mày với anh ý vừa chênh lệch về tuổi tác (anh hơn em 10 tuổi), vừa chênh lệch về trình độ ( em học đại học còn anh chỉ học hết cấp 3 rồi đi học lái xe), khó mà hòa hợp được.” Bọn nó không ủng hộ em yêu anh. Nhưng em mặc kệ, em vẫn yêu anh, em tin là tình yêu không phân biệt tuổi tác, không phân biệt trình độ, phải không anh?
Vì anh và tụi bạn em không tìm được tiếng nói chung nên em cũng hạn chế rủ anh tham gia những buổi tụ tập của nhóm. Nhưng mỗi lần em đi chơi cùng tụi nó, anh lại tỏ ra không vui. Em biết là vì anh yêu em nên mới thế, nhưng em không hiểu tại sao đàn ông khi yêu lại ích kỷ như vậy? Anh cũng biết bọn em chơi thân với nhau, đó chỉ là tình bạn, sao anh vẫn ghen??? Sau này cưới nhau rồi, em có hỏi lại anh câu này, anh bảo đàn ông ai chẳng thế. Làm gì có thằng đàn ông nào thấy người yêu đi chơi với đứa khác lại cảm thấy thoải mái. Anh yêu em nên mới ghen chứ. Ghét cái mặt. Ai thèm anh ghen kiểu đấy chứ.
11:54 SA 09/07/2009
h
happy_small_family
Bắt chuyện
615Điểm·1Bài viết
Báo cáo