Cũng vì trận ốm nặng đó mà mình nghỉ việc. Nợ còn chưa trả xong. Một đứa con gái như mình chẳng có lấy người thân để vay tiền, lại muối mặt vay anh đồng nghiệp cũ. Ảnh nhiệt tình cho mượn, bảo bao giờ trả cũng được, dù chẳng biết mình là người như thế nào, chẳng biết mình sẽ rời đi đâu. Ảnh bảo quý mình, như quý một người em gái. À tiện thể kể một chút về anh này. Cuộc đời anh ấy lên voi xuống chó, cũng đã khá nhiều tuổi nhưng chưa lấy vợ, mãi ôm ấp một mối tình đã qua. Dù anh ấy có rất nhiều người con gái thích. Một tay tán gái siêu đẳng. Ảnh từng kinh doanh kiếm được rất nhiều tiền, lúc còn rất trẻ. sau đó nghỉ, tiếp tục học, ra làm thầy giáo ở một ngôi trường có tiếng trên đất Sài Gòn. Với sự nhanh nhạy sẵn có lẫn mối quan hệ, anh ấy khá có tiếng nói trong trường, lương bổng so với hồi ấy là rất lớn. Vì một cô người yêu cũ chẳng xứng đáng, vậy mà anh ấy cãi nhau với hiệu trưởng, bỏ việc, bỏ gia đình, quyết chấm dứt nghề sư phạm tại đó. Cũng đúng lúc này bị vỡ nợ, trong tay chẳng còn đồng nào, bạn bè cũng bỏ đi, những người ở lại thì anh ấy cũng chẳng dám đối mặt vì xấu hổ. Anh trắng tay, đi kiếm việc làm với một cái bằng chẳng có mấy tác dụng ngoài nghề sư phạm. Thảm tới mức anh ấy phải ở chui trong ký túc xá của sinh viên. Rồi anh ấy nghĩ tới cái chết. Đứng ở chùa cạnh con sông, đang nghĩ tới chuyện nếu nhảy xuống tự tử, bản năng có khiến anh ấy bơi ngược trở lại hay không, thì anh ấy gặp một cô gái. Cô này chính là người anh yêu sâu đậm nhất. Cô yêu anh khi trong tay anh chẳng có gì. Còn anh bắt đầu chạy xe ôm, đi làm bảo vệ quán bar, tối ngủ vật vờ ở quán trong lúc làm, ngày lại chạy chỗ khác. Chẳng có lấy một lúc rảnh rỗi. Mối tình kéo dài được một năm thì chấm dứt, nhưng nhờ cô, anh đã nghĩ tới chuyện làm lại, quay lại nghề sư phạm. Lúc mình gặp anh ấy thì anh ấy vẫn còn đang làm giao hàng, sau đó nghỉ để nộp hồ sơ vào một trường khác. Có lẽ là thấy tình cảnh mình thảm khiến anh ấy nhớ lại thời gian khốn khó trước kia, cũng có thể là thấy mình có nét giống người cũ như anh ấy nói, nên anh ấy quý mình. Yêu mình thì không. Cứ như một mối quan hệ bạn bè từ lâu rất lâu. Anh ấy cho mình vay tiền tiếp tục sống sót. Trong thời gian này, mình lại vội vã gửi CV, vội vã đi làm ở một nơi mà chẳng cái gì thu hút với mình ngoài tiền. Mình cần tiền để trả nợ.
Gần chục năm rồi, bạn ấy vẫn bảo đợi mình. Nhưng chắc chắn sẽ không đợi được.