Gái ơi, em chưa sinh đúng không? Vậy thì em nghĩ thế là đúng rồi, chị không phản đối.NhưngChị nhắc em trước: cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra nhưng chưa biết cánh nào tốt hơn cánh nào đâu em.Hãy rộng lòng mình ra một chút, rộng tâm hồn mình ra một chút. Em muốn sống thanh thản phải chọn cách cho đầu mình thanh thản trước đã.Em đã tìm hiểu về căn bệnh trầm cảm sau sinh chưa. Nếu rồi thì tốt, nếu chưa thì nên tìm hiểu em nhé. Chị nói với chủ top như vậy là chị đang đặt mình vào địa vị của bạn ấy và với suy nghĩ của người đã trải qua 2 lần mắc bệnh em ạ.Cái bệnh trầm cảm sau sinh ấy đáng sợ lắm. Nếu không biết tự mình cởi trói cho mình thì nói thật với em là chỉ còn nước ..... chết (chị không dọa bất kỳ ai đâu nhé, ai đã từng trải qua rồi mới biết được)Với chị thì ly hôn không phải thanh thản.Nói với chồng câu: "Đi đâu thì đi, làm gì thì làm, miễn đừng mang bệnh về cho vợ con là được" - không phải chị cổ súy cho chồng đi ca ve, đi cặp bồ, không phải chị cam chịu. Đây chỉ là câu nhắc nhở chồng có ý thức bảo vệ vợ con mà thôi. Nói thật với em, nếu càng cấm đoán thì con người ta (đàn bà hay đàn ông đều giống nhau) càng muốn làm bằng được. Còn nếu càng tỏ ra buông lỏng thì lại càng không dám phạm. Chị chưa bao giờ xem bất kỳ cái gì được coi là cá nhân riêng tư của chồng nhưng chị biết chồng không dám làm gì có lỗi với chị cả. Tương lai thì không biết thế nào nhưng trong thâm tâm chị luôn sẵn sàng đón nhận mọi thứ xấu nhất có thể xảy ra. Đừng bao giờ để mình phải rơi vào thế bị động, lúc ấy chia tay cũng không giải quyết được vấn đề gì.Một khi đã thấy chồng chả còn là gì khi ta có con, tại sao ko dám sống 1 mình với con thôi, và ko còn phải đau đớn mệt mỏi vì thằng chồng khốn nạn ấy ? - Riêng câu này thì chị nghĩ là em chưa hiểu bản chất vấn đề chị muốn nói. Vợ chồng sống với nhau đương nhiên sẽ có một số thời gian gặp sóng gió, mình biết lái con thuyền gia đình mình như thế nào để vượt qua mới là quan trọng, chứ không phải mình cậy biết bơi mà bỏ mặc con thuyền đổ nhào xuống biển. Khi có con rồi, mâu thuẫn không phải chỉ ở việc chồng trai gái lăng nhăng đâu em, còn 1001 chuyện nữa, mà những mâu thuẫn ấy nó âm thầm, lặng lẽ, chỉ đến khi bung ra mới biết sức mạnh của nó thế nào.Vài câu rất chân thành với em và chủ top.
Bạn ơi nếu bình của bạn là của Ariston thì bạn gọi 18001517 thì họ sẽ cho người qua thôi mà
Sao toàn thấy nhà này trách công an, hàng xóm... mà không trách chính người nhà nhỉ. CHuyện ấy thì có gì khó giải quyết đâu? Có 2 thằng con trai sức dài vai rộng mà để cho 1 kẻ nửa ông nửa thằng nghiện ngập đánh mẹ suốt ngày thế còn trách quái gì ai, đọc mà phát bực.Hàng xóm nhà mình này, thằng bố say lên túm vợ đánh, thằng con 17 nhảy ra vật đầu, đạp cho mấy đạp, tống vào phòng nhốt trái lại. Say sao địch với tỉnh, thế là xong. Thằng cha khốn nạn rình con đi vắng đánh vợ, thằng nhỏ về cầm con dao chém giữa bàn uống nước nói "lần sau ông mà còn đánh mẹ tôi, tôi chém ông chết", từ đó thôi hẳn luôn. Nhà bạn 2 ông con giai, ông nào cũng chỉ nghĩ cho bản thân mình, chả nghĩ cho bà mẹ thì đợi gì ở chính quyền với hàng xóm. Phải ba chồng tớ mà thế, chồng tớ không đập cho ổng 1 trận để bênh mẹ thì tớ khinh, chứ tớ chả trách người khác đâu, nhất là chính quyền với công an.Là tớ nói chuyện đời thôi nhá, chứ bạn lại bảo con đánh bố là bất hiếu, là thế này thế kia... thì thôi. Tớ chỉ nghĩ vài chục năm nữa, con cái tớ dứt ruột đẻ ra còn chả thương tớ, chả bênh tớ, để mặc tớ sống trong địa ngục thì nói quái gì tới người đời.
Câu đầu tiên mình muốn nói là: không được nghĩ đến chuyện li hôn, mà nói thẳng luôn là li hôn cũng k phải ngày 1 ngày 2 nói là làm được ngay.Giờ bạn đang có bầu, quan trọng nhất là con bạn được sinh ra khỏe mạnh và về thể chất và tinh thần. Bạn chưa đẻ nên vẫn thấy chồng là quan trọng đúng không. Khi có con rồi, nhìn thấy con cười, con khóc, nói thật nhé, chồng chỉ là số 2 hoặc số n nào đó thôi, đôi khi chả có ý nghĩa gì (mặc dù vẫn yêu chồng nhé). Bạn đang bầu tháng thứ 6, vậy là bạn đã đi được 2/3 chặng đường rồi, chỉ còn gần 3 tháng nữa là nhìn thấy mặt con yêu rồi. Cố lên. Nếu có tâm sự thì đừng giữ trong lòng, tìm một người bạn tâm giao để xả (kiểu như đổ rác ý - ồ, xin lỗi một người bạn tâm giao nào đó nhé). Giữ trong lòng thì có vẻ không ổn. À, hoặc là lên WTT xả với các chị nè, các chị nghe hết. Xả xong chắc chắn em sẽ nhẹ nhõm trong lòng.Còn về chồng em, giờ không bàn đến, đi đâu thì đi, làm gì thì làm, em đừng có đọc tin nhắn rồi lại ức chế trong lòng. Em chỉ cần quán triệt 1 câu thôi: "Đi đâu thì đi, làm gì thì làm, đừng mang bệnh tật về cho vợ con là được" - đến giờ chị vẫn nhắc chồng câu ấy, còn thì chả quan tâm làm gì cho nhọc người.
Chắc chị là người phong kiến, chứ như tụi e thì thích kiểu nào đổi mới, hoang dã tí cũng được, cho cuộc sống thêm hương vị mà:Battin ey:.
Mình thì nghĩ, đã bỏ thằng chồng này mà lại kiếm 1 thằng chồng khác, có ích gì đâu. Vẫn là con mình ko đc sống với bố đẻ, vẫn ko phải là mình có hạnh phúc trọn vẹn.
Mình đã nghĩ cùn đến mức, cuối năm vừa rồi, mình định có bầu thêm 1 đứa nữa, còn chồng muốn sống thế nào tùy, để con mình có anh có em, để sau này nó ko cô đơn 1 mình hoặc phải sống với người ko máu mủ ruột rà mà vẫn gọi là anh là chị .... Dù lúc đó tình trạng gia đình mình đã đến nguy cơ tan vỡ.
Mình cảm thấy chán cái cảnh làm dâu và làm vợ với những cách nghĩ gia trưởng và vô trách nhiệm của đàn ông lắm rồi. Mình ko muốn lấy chồng thêm 1 lần nữa, và mình ko muốn sống cùng 1 người chồng như chồng hiện tại.
Nói đến thế này, có lẽ trong lòng mình cũng đã tự xác định rằng sẽ chỉ còn mỗi 1 cách là ly hôn thôi, dù sao bây giờ cũng bắt đầu sống ly thân rồi.
Cám ơn mọi người đã góp ý cho mình.