images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Mệt mỏi chán nản, ko muốn có ny hay lấy vợ vì mẹ...
Tôi cũng có hoàn cảnh tương tự như chủ top ( bố tôi cũng bỏ theo người khác từ lúc tôi 1 tuổi và mẹ tôi cũng bằng tuổi mẹ bạn) và ngày xưa tôii cũng thương xuyên bị đòn gioi vô lý, nhiều khi hàng xóm chạy sang bảo chị giết nó à. Bà càng bực, càng chửi nào là mày làm xấu mặt tao với hàng xóm.... Nói chung là mẹ mình ko dùng những lời thô tục như mẹ bạn nhưng cũng cay nghiệt lắm . Nhưng mình cũng có nhưng góp ý cho mẹ để bà biết ràng mình cũng có những phản kháng nhất định. Như những lúc bà chửi mình mặt mình xị ra thì bả bảo nói cho mà biết thì mặt xưng xỉa khác nào cái thớt ko, loại như mày.... đến khi chị chửi mặt bình thường bà lại bảo nói thì mặt trơ trơ ra xem có đứa nào láo hơn mày nữa không. mình chả nói gì, đến vài bữa sau 2 mẹ con đang ngồi ăn cơm mình hỏi: mẹ là mẹ của con mẹ dậy con với, khi mẹ chửi thì con nên có vẻ mặt như thế nào cho phù hợp để con còn học. Bà ngồi im không nói gì. Rồi có những chuyện mình viết nhật ký bà đọc trộm được bà đay nghiến mình suốt bao nhiêu năm, Lúc nào bà cũng bảo: à mày căm thù tao à, mày là cái đồ bất hiếu... nhưng lúc đó mình không nói năng gì, để có lúc 2 mẹ con mình hỏi mẹ có thương bà ngoại không, có bao giờ mẹ ghét bà ngoại không,Bà bảo mẹ tao sao tao phải ghét, mình bảo: mẹ đối xử và dành tình cảm như thế nào với bà ngoại thì còn đối với mẹ cũng như thế, mẹ đừng bao giờ nói những ngôn từ như thế để nói về tình cảm của con. Còn nếu mẹ nghĩ con như thế thì chính mẹ đối với mẹ mình chắc cũng như vậy mà thôi.... Nói chung là nhiều chuyện lắm, kể thì dài nhưng nói chung là tương tự như nhà bạn. Nhưng bây giờ thì khác rồi, mình đã đi làm sống xa nhà, cuối tuần thì về. Nên có đôi lời khuyên nhỏ cho bạn như này: giờ bạn đã đi học liên thông rồi thì cố gắng vừa đi làm vừa đi học để đỡ phải xin mẹ tiền. sau khi ra trường bạn kiếm 1 công việc ở xa 1 chút, cuối tuần về thăm mẹ. như vậy có lẽ là phương án tốt nhất cho bạn và mẹ . gần lửa rát mặt, cứ thỉnh thoảng về là lại quý nhau ngay ( giống mẹ mình cũng vậy, từ ngày đi làm xa về chưa kịp chửi đã đi rồi). Bên cạnh đó hàng ngày bạn vẫn quan tâm hỏi han bà cho đỡ tủi thân, Đi làm có tiền thì mua sắm lo cho nhà mình để mẹ yên tâm. Lâu dần sẽ có những ảnh hưởng tích cực cho mối quan hệ của bạn và mẹ

Nhà mình ở HN thì cũng chỉ có thể tìm việc làm ở HN thôi bạn ạ, mình thì từ lâu lắm r vẫn chủ động về kinh tế đủ tiêu pha chứ tuyệt nhiên bé đến h ko dám xin tiền mẹ tiêu vặt vì bà ý k cho. Chỉ là mình mới làm ăn thua lỗ mất hết tiền mà bà muốn mình đi học, tiền học mình thiếu vài tr nên mới phải hỏi mẹ thôi. Mình mà ko ở nhà ra ở riêng trong khi 2 mẹ con ở cùng thành phố thì chắc ko ổn. Nói đến nhật ký mới nhớ ngày xưa mình cũng hay viết nhật kí giống bạn khi có nhg rung động đầu đời mình viết về chn tc mình thôi chứ ko dám viết gì về mẹ, thế mà mẹ mình cũng lén đọc trộm như mẹ bạn. Nhg xong còn tịch thu và cho tất cả cô dì chú bác mình ai ở HN này cũng đc đọc, xong đem đến cơ quan cất để mình ko tìm cách lấy lại đc, chẳng biết có cho ai ở đấy đọc nữa ko. Đến h mẹ mình vẫn giữ dù gần chục năm r. Thế là từ đấy mình bỏ viết nk, thì bà ý nói kiểu coi thường mình chỉ đc dăm bữa nửa tháng mua mấy quyển nhật ký về r vứt xó, nói mình phí phạm này nọ. Nhg chả biết mẹ mình có hiểu là do ai mà mình chẳng còn muốn viết, muốn đc tâm sự nữa ko. Gần chục năm r thật sự dnay quá nhiều chn mệt mỏi nên mình mới tìm đến đây để dãi bày cho nó vơi đi nỗi buồn.
11:07 SA 22/08/2015
Mệt mỏi chán nản, ko muốn có ny hay lấy vợ vì mẹ...
Bạn nghe câu :"Khi người ta khổ quá rồi, người ta không còn thương ai được nữa không?". Bạn là một đứa con trai, hơn nữa lại 25 tuổi, ở đây có rất nhiều người lên tiếng an ủi, động viên bạn. Nhưng bản thân tôi thì lại cảm thấy ở mẹ bạn có một cái gì đó đáng thương hơn là đáng trách. Cả đời cô độc như thế, bạn sợ không dám lấy vợ vì mẹ bạn quá cay nghiệt, nhưng bạn có nghĩ mẹ bạn 62 tuổi rồi vẫn phải đang đi làm hay không ? Không phải ai cũng có thể sống thọ đến 70, 80 tuổi, bà nội tôi mất khi 63 tuổi. Vậy ngẫm nghĩ lại, tự hỏi bản thân bạn đã làm gì được cho mẹ bạn hay chưa ? Quần áo từ bé đến lớn của bạn - Ai giặt ? Cơm bạn ăn từ bé đến lớn - Ai nấu ? Bạn ăn học - Ai nuôi ?
Có thế mọi người ở ngoài chỉ là phán đoán phiến diện, trong cuộc như thế nào chỉ bạn và mẹ bạn hiểu rõ nhất. Có khuyên bạn thì cũng cảm giác như mình chẳng hiểu rõ chuyện thế nào nhưng lại lên tiếng dạy đời người khác. Nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, bạn có chắc mình ngoan như bạn kể lại không ? Bạn có chắc mẹ bạn là người hở ra tí là chửi tục hay nọ kia không ? Tôi nói thật, tôi hoàn toàn không tin tưởng bạn 100% để có thể đứng về phía bạn. 17 tuổi, khi còn đang học cấp 3 bạn đã yêu đương, lúc đó bạn có nghĩ đến người mẹ khổ cực của bạn không ? Lúc đó chắc mẹ bạn cũng 50 rồi, qua một nửa đời người rồi. Hay đơn giản là muốn bảo vệ người mình yêu thôi, rồi thấy mẹ thật đáng ghét, làm cái gì cũng cản, bạn làm gì cũng chửi. Rồi bạn thấy bạn thật khổ, thật bất hạnh ?
Tôi thua bạn 3 tuổi, nhưng tôi không gọi bạn bằng anh. Vì cảm giác cách cư xử của bạn quá trẻ con, và có thể vì tôi thương mẹ tôi, thương cho bản thân tôi nên tôi không thấy đồng cảm với bạn được. Tôi năm nay 22, nhưng cũng sắp làm mẹ đơn thân, nghĩa là sau mẹ bạn 25 năm. Bây giờ khi tôi làm mẹ đơn thân, mọi ánh mắt kì thị vẫn nhìn tôi, mọi tủi thân, mọi uất ức vẫn như thế, dù tôi là người có học, tư tưởng cũng thoáng hơn rất nhiều rồi nhưng người ta vẫn khinh thường tôi, đơn giản là vi không chồng mà có con. Những khổ cực bây giờ tôi chịu, có lẽ còn nhỏ bé hơn rất nhiều so với những gì 25 năm trước mẹ bạn trải qua.
Trước khi nghĩ mẹ mình quá cay nghiệt, hãy thử xem đã khi nào bản thân mình dùng trái tim để nhìn về mẹ chưa. Đã khi nào bạn ôm mẹ bạn chưa ? Dù sao một thằng con trai 25 tuổi, cũng đủ để gọi là trưởng thành, hãy tìm ra cách giải quyết vấn đề, đừng đơn giản ở đó rồi nghĩ cách thoát ra. Vì không thoát ra được thì ham muốn, nhưng thoát ra được rồi, sẽ có lúc bạn thực sự cảm thấy hối hận.
Xin lỗi vì đã một phần phiến diện trong suy nghĩ và lời nói. Dù sao cũng mong bạn thông cảm, đơn giản là tôi có ý tốt muốn bạn tìm ra vấn đề của chính mình thôi. Không có ý gì khác cả, hi vọng sẽ có một ngày, bạn hạnh phúc khi được làm con trai của mẹ mình. Còn mâu thuẫn của mình với mẹ còn không giải quyết được, thì nghĩ đến chuyện có người yêu hay vợ làm gì. Vì lúc đó bạn cũng bất lực như thế này thôi, nếu làm mẹ bạn hạnh phúc, bạn mới có thể làm người khác hạnh phúc.
Mẹ bạn có cái sai, nhưng nếu là phận làm con, hãy bỏ qua cái sai đó, coi như bản thân mình sai hoàn toàn để sửa đổi mọi thứ. Dù nó hơi lý thuyết, nhưng nếu bạn muốn yêu thương mẹ bạn, bạn sẽ tìm cách. Còn nếu muốn ghét, chỉ cần tìm lý do là đủ rồi...... Hi vọng mẹ bạn không mất công hi sinh vì bạn.

Mình ko phủ nhận công lao mẹ mình nuôi dưỡng cho mình ăn học nên ng. Nhưng bạn đừng nghĩ tôi ngồi đây bịa chuyện tìm sự thông cảm bạn ạ. Tôi ko hiểu yêu hồi 17t thì có gì là sai nhỉ, tình yêu tuổi học trò ngây thơ trong sáng đáng đc trân trọng thì mình có cảm giác bạn xem nó như là tội lỗi nhỉ? Mà bạn bảo 17t cấp 3 đã yêu đương, có nghĩ đến mẹ tôi khổ cực hay ko? Lúc ý tôi lớp 12, ny tôi là 1 cô bé ngoan ngoãn học giỏi, chúng tôi cùng nhau ôn thi. cô ấy là nguồn động viên cho tôi có quyết tâm thi đh. Tôi thấy chả có gì xấu cả. Mẹ tôi thì cứ ra sức phản đối vì ko thích tôi yêu = tuổi thôi. Chả có lí do gì khác cả.
Tôi đã tìm cách giải quyết vấn đề bao năm nay rồi, nhg vấn đề của 2 ng chỉ đc giải quyết khi có sự hợp tác từ 2 phía mà thôi. Mẹ tôi đc rất nhiều ng khuyên nhủ đừng có nặng lời với tôi nữa vì tôi lớn r nhg bao năm nay rồi bà ý vẫn có thói quen ko vừa lòng cái gì là mở miệng ra chửi bới tôi. Bạn phải là ng trong cuộc mới hiểu đc bạn ạ
Bạn bảo tôi cư xử trẻ con, nhg qua cách nc tôi thấy bạn cũng còn trẻ con lắm
10:39 SA 22/08/2015
Mệt mỏi chán nản, ko muốn có ny hay lấy vợ vì mẹ...
Xong chửi mình là có mắt như mù k thấy bà ý nấu gì hay sao còn đem rau ra bếp bày, nhặt xong ko cất tủ lạnh. Trong khi đấy trc đó bà rõ ràng bảo nhặt để nấu cơm, bà nấu bí thì mình đã ở trong phòng r làm sao biết đc. Còn nhiều chuyện vô lí lắm chẳng biết sao bà ý cứ ko thể để nhà cửa yên bình đc 1 hôm nữa. Gặp ai quen biết hay họ hàng bà ý cũng than thở như mình là ng có lỗi, thành ra mình sợ phải gặp mọi ng. Chẳng hiểu mẹ mình ls nữa.
10:06 SA 22/08/2015
Mệt mỏi chán nản, ko muốn có ny hay lấy vợ vì mẹ...
Cảm ơn mọi ng đã chia sẻ với mình. Thật sự mình đã phản kháng mang tiếng mất dạy cãi mẹ nhiều lần r. Dù có khi mình chỉ nói 1 2 câu nhưng khi mẹ mình điên lên thì càng nói mẹ mình càng chửi tợn. Nên mình cũng chán chẳng muốn nói nữa. Mỗi lần như vậy mình bây giờ đều bỏ ra ngoài, nhiều khi chẳng muốn về đi lang thang thì bà ý lại nhắn tin chửi bới dọa nạt mình để mình quay về. Thật sự thì mình biết bà có thương mình, nhg k hiểu sao bà ý luôn tìm cách để mắng mỏ mình một cách vô lý. Ví dụ bà ý nhờ mình nhặt mớ rau ngót bảo để nấu cơm, mình nhặt xong để ở bếp cho bà ý xong đi vào phòng thì bà lại đem bí ra nấu
10:00 SA 22/08/2015
Mệt mỏi chán nản, ko muốn có ny hay lấy vợ vì mẹ...
Năm 17 tuổi em có quen 1 cô gái bằng tuổi, là mối tình đậm sâu nhất trc đến giờ của em, do 2 tuổi bằng nhau mẹ em cứ nhất quyết đọc sách bói toán bảo ko hợp nhg cũng ko thấy phản đối gì, nhg đằng sau mẹ em gọi điện cho mẹ em ý nói em ko ra gì để rồi cô ấy cấm con gái mình yêu em, mỗi khi em ra khỏi nhà buổi tối
07:57 CH 16/08/2015
Mệt mỏi chán nản, ko muốn có ny hay lấy vợ vì mẹ...
Chắc kiếp trước em nợ bà quá nặng.
Chị nghĩ em nên làm việc, tạo ra thu nhập cho mình rồi sống riêng, nếu em có thể qua nn với bạn gái cũng tốt. Sẽ chẳng có gì gọi là bất hiếu ở đây, ở xa nhưng em vẫn quan tâm bà, như hỏi thăm thường xuyên rồi quà cáp những dịp lễ tết đầy đủ. Chị nghĩ như vậy tình cảm của hai mẹ con sẽ tốt hơn bây giờ nhiều đấy.

Bọn e ctay 5 năm r ngta cũng có gđ r. Trc em có đi làm mà về mệt mỏi suốt ngày về là nghe chửi bới. Em mới nói là con ra ở riêng cho mẹ ko phải ngứa mắt thôi mà mẹ em đã nói ầm ĩ lên là e là cái loại bạc như vôi, bất hiếu này nọ, để mẹ già sống 1 mình. Haizzz e cũng k hiểu em đã làm gì kiếp trc ko mà bây giờ gần như 365/365 em phải nghe mẹ em la mâng
09:12 SA 16/08/2015
Mệt mỏi chán nản, ko muốn có ny hay lấy vợ vì mẹ...
Trc đó em cũng có vài mối tình vắt vai, nhg đều bị mẹ em ngăn câm. Cuối cùng năm 20t chia tay nhau. Từ đó đến nay em sợ yêu ko phải vì sợ bị ngăn cấm, mà sợ lấy nhau về ko nàng dâu nào chịu nổi mẹ em. Vậy nên 5 năm qua có vài ng có tình cảm với mình nhg cuối cùng em chỉ dám coi họ như em gái.
Năm nay mẹ em 62 tuổi, hàng xóm xung quanh chỉ chơi đc với 2 bà già tầm tuổi, còn ko ai dám tiếp xúc với mẹ em. Em còn nhớ rõ hồi bé hàng xóm nói xì xầm với nhau hình như mẹ em có vấn đề nên hơi tí lại nổi khùng chửi bới ầm ĩ. Ví dụ như thu tiền điện mà ngta làm tròn từ 600đ lên 1000đ là mẹ em cũng sẵn sàng nói, trẻ con nó nô đùa chạy nhảy trc cửa mẹ em cũng chửi, hnay thu tiền net em hôm nọ ra bưu điên đóng rồi ngta qua thu rm đưa hóa đơn cho ngta xem mẹ em cũng ngồi trong nhà nói vọng ra "mạng như cái l mà suốt ngày thấy thu tiền", lúc ý e chỉ ước có cái lỗ chui xuống cho đỡ xấu hổ với ngta. nchung chuyện gì ko vừa ý là mẹ em sẵn sàng chửi bằng những từ ngữ rất vô văn hóa. Em lúc nào cũng xấu hổ với mọi ng vì mẹ em, bạn bè em ko bao giờ dám rủ đến nhà chơi sợ họ biết mẹ em thế này.
Hàng ngày mỗi bữa cơm là 1 cực hình khi vừa ăn em phải vừa nghe chửi bới. 10 bữa thì phải 7 8 bữa nghe chửi. Nhà em bé, bếp nhà em chật chỉ 1 ng đứng đã khó xoay sở với đống bếp nồi. Nhiều khi em ra đấy đứng vướng víu 1 tia cũng bị chửi là "mày cút mẹ mày đi cho đỡ ngứa mắt". Em đi vào ko đứng đấy mẹ em sẵn sàng nói là "cái loại khốn nạn như mày ko ra đây xem ngta làm ntn cho mà hốc, đến lúc tao chết mày vớ phải con vợ ko ra gì thì còn có cái đổ vào họng mà đớp" đến bữa ăn dọn mâm cơm ra em chỉ chưa kịp dằm quả sấu trong nồi canh hoặc là chưa kịp cắt miếng thịt ra thôi là cũng bị chửi té tát. Như hôm nay ăn bún nem, em mới cắt đc 5 cái nem ngắn bằng 2 ngón tay đã bị chửi là "m ngu vừa thôi, cắt ít 1 ăn ko hốc hết lúc rán lại nó vỡ đầu bố mày ra" nhg lúc em cắt bún cũng ko dám cắt nhiều cắt 1 ít để ăn hết cắt tiếp thì cũng bị chửi là "cái ăn nhiều thì m cât, thằng ngu... có mắt mày mù à k thấy mọi lần t làm ntn". Thử hỏi xem 25 năm chịu đựng việc hành hạ về tinh thần như vậy có ai nhịn ko cãi lại đc ko? Em mới điên lên cãi là "mẹ 62t rồi mở mồm ra là chửi bới văng tục, mẹ nói ít thôi" thế là em lại bị 1 tràng sỉ vả "m là thằng khốn nạn, m chưa gì đã thế này sau này có vợ về m còn khốn nạn nữa"

Mấy năm trc ra trg em có đi làm, kiếm tiền cũng chỉ đủ tiêu pha vì từ bé đến h ko dám xin tiền mẹ 1 lần dù chỉ là ăn sáng. Mỗi lần động đến tiền em cảm tg với mẹ nó còn quan trọng hơn e. Năm ngoái em nghỉ làm do chỗ làm cũ họ bóc lột quá, dành dụm đc ít ham hố ra làm ăn riêng, thiếu ít tiền nên cũng k muốn làm luôn muốn kiếm đủ r làm, mẹ em đưa em 35tr bảo cho e vay, giục em nhanh chóng mà làm ăn. Em ngại sợ làm ăn thua lỗ ko có tiền trả mẹ nên cũng sợ, nhg ở nhà ko làm gì lại bị ăn chửi nên e cầm. Cuối cùng làm đc nửa năm ko có khách đóng cửa vài tháng trc e mất hết tiền tích góp, cả tiền vay mẹ để đổi lấy bài học. Từ đó gần như tuần nào mẹ em cũng cứ nhắc em 1 2 lần là "m còn nợ tao từng này từng này tiền" dù biết là em mới thua lỗ cũng mất cả trăm tr chưa có tiền trả mẹ nhg mẹ e cứ suốt ngày lôi ra để nói. Kể cả tiền học các thứ e xin mẹ em phụ giúp thì mẹ em tính từng trăm một ghi sổ nợ với em, bác em còn phải nói là "sao cô tính toàn với nó từng xu thế, có mình nó ko cho nó thì cho ai". Em coi như bây giờ thành con nợ của mẹ em, vài hôm mẹ em lại giở sổ ra kể lể từng khoản :( giờ mẹ e tháng lương hưu với làm thêm cũng đc cỡ chục tr, nhà e giờ cũng ko khó khăn nữa nhg ko hiểu sao mẹ em cũng cứ tính toán với em từng đồng.
Mẹ e thấy con ngta có bằng đh về cũng chửi em học cđ quèn ra lông bông ko có việc làm. Em mới đăng kí thi liên thông, cuối cùng thi đỗ nay em vào học nốt đh. Đáng nhẽ mẹ e phải mừng khi em đi học tiếp để lấy bằng đh. Thì mẹ em suốt ngày kêu "cho cái loại mày ăn học chỉ tốn cơm tốn gạo, cái loại m sau này chỉ đáng đi xúc c..." Có lẽ mẹ em có thú vui là dìm em xuống mới hả lòng. Từ bé mẹ e luôn coi thg em kiểu như e chẳng làm đc trò trống gì, có lẽ vì thế bây giờ lúc nào e cũng sợ thất bại khi làm gì đó. Nên ít khi dám nghĩ dám làm
Đi đâu ai cũng hỏi e sắp lấy vợ chưa, e đều cười trừ vì biết chẳng ai chịu nổi tính mẹ em. Có lần e bảo ko lấy vợ mẹ em cũng phải đi kể với ng khác là nó k thương mẹ nó... Thật sự em chán ghét cô đơn lắm rồi, nhg nếu lấy vợ thì em sẽ chẳng biết đứng về bên nào. Ở riêng ko đc ở chung cũng chẳng xong.
Kể ra thì còn nhiều chuyện lắm, thật sự hnay quá buồn nên em mới viết dài như vậy. Ai có mẹ khó tính thì vào chia sẻ với em và nếu có cách nào hay để giúp mẹ e bớt đay nghiến em thì bày em với nhé. Em thật sự qúa mệt mỏi vì mẹ rồi. Hàng ngày chỉ mong mau đến sáng để mẹ e đi làm thi em mới có đc nhg giây phút yên bình :(
09:07 SA 16/08/2015
Mệt mỏi chán nản, ko muốn có ny hay lấy vợ vì mẹ...
Năm 17 tuổi em có quen 1 cô gái bằng tuổi, là mối tình đậm sâu nhất trc đến giờ của em, do 2 tuổi bằng nhau mẹ em cứ nhất quyết đọc sách bói toán bảo ko hợp nhg cũng ko thấy phản đối gì, nhg đằng sau mẹ em gọi điện cho mẹ em ý nói em ko ra gì để rồi cô ấy cấm con gái mình yêu em, mỗi khi em ra khỏi nhà buổi tối mẹ e gọi điện báo cho gia đình cô ấy biết em ra khỏi nhà nếu như cô ấy cũng ra khỏi nhà thì đích thị gặp nhau, cấm cô ấy ko đc đi. Nhg càng cấm thì tình yêu cái tuổi ấy càng mãnh liệt, chúng em trốn học hoặc tận dụng mọi lúc để gặp nhau dù chỉ vài phút. Giá như đừng có cấm chúng em thì chúng em đâu phải trốn học làm gì, để rồi mẹ em lại đc dịp rêu rao với thiên hạ em là thằng khốn nạn cho học ko học. Mẹ em lúc này mới ghét ny em ra mặt, em đi đâu cũng nhắn tin hỏi kiểu dọa nạt ny em. Bọn em rất mệt mỏi, nhg 2 đứa vẫn thật sự khuyên nhau cố gắng học để thi đỗ đh. Cuối cùng cô ấy đỗ đh, còn em thì chỉ đỗ đc cđ. Nhg rồi có lẽ cô ấy k chịu nổi nữa chúng em chia tay. Một thời gian sau cô ấy đi định cư nc ngoài, có nói với em là vẫn muốn cưới em chỉ là ko muốn ở với mẹ em vì mẹ em quá đáng sợ, muốn em sang bên đó với cô ấy. em là con 1 trong nhà nếu bỏ mẹ theo cô ấy s bất hiếu,
08:07 SA 16/08/2015
Mệt mỏi chán nản, ko muốn có ny hay lấy vợ vì mẹ...
Năm 17 tuổi em có quen 1 cô gái bằng tuổi, là mối tình đậm sâu nhất trc đến giờ của em, do 2 tuổi bằng nhau mẹ em cứ nhất quyết đọc sách bói toán bảo ko hợp nhg cũng ko thấy phản đối gì, nhg đằng sau mẹ em gọi điện cho mẹ em ý nói em ko ra gì để rồi cô ấy cấm con gái mình yêu em, mỗi khi em ra khỏi nhà buổi tối mẹ e gọi điện báo cho gia đình cô ấy biết em ra khỏi nhà nếu như cô ấy cũng ra khỏi nhà thì đích thị gặp nhau, cấm cô ấy ko đc đi. Nhg càng cấm thì tình yêu cái tuổi ấy càng mãnh liệt, chúng em trốn học hoặc tận dụng mọi lúc để gặp nhau dù chỉ vài phuta. Giá như đừng có cấm chúng em thì chúng em đâu phaie
08:00 SA 16/08/2015
c
codonminhtoi9x
Hóng
323Điểm·1Bài viết
Báo cáo