Mình và bạn trai đều sinh năm 87, đã xác định ngày cưới hết cả rồi. Đùng phát bố mẹ bạn trai mình đi xem bói bảo mình cao số, số sát chồng con. Mình chán quá, ko biết làm thế nào bjo? Vấn đề là cả 2 nhà đã đi xem ngày nhiều lần rồi, xem tuổi tiếc hết rồi, sắp đến ngày cưới rồi mà lại nói thế! Bạn trai mình thì bảo để thuyết phục bố mẹ, đi xem vài nơi nữa xem thế nào? Nhưng mà giờ nghe đến cái từ đi xem mình dị ứng thế ko biết. Giờ thực sự mình ko biết thế nào cả? 2 đứa yêu nhau cũng lâu rồi, cả 2 nhà đều xác định ngày cưới hết rồi, mà bố mẹ bạn trai mình cũng rất quý mình. Giờ nói thế này mình ko biết nên thế nào đây. Nhà bạn trai mình mê tín quá, có mỗi ngày cưới mà cứ xem đi xem lại bao nhiêu lần, tự nhiên hôm qua lại đi xem ông thầy nữa và đoành cái bảo thế này, làm sao mình ko điên đc. Có có lên hủy đám cưới ko? Mong các bạn góp ý!
mình thì chưa nhưng có quen 1 chị, thân thiết với nhau như chị em ruột suốt 4-5 năm rùi chị ấy đi lấy chồng, chị ấy người SG còn chồng là Hải Phòng đã sống trong SG từ nhỏ, ba mẹ anh ấy cũng ko thích chị vì chị là người nam, gia đình đủ ăn chứ ko khá lắm, chị ấy lại hơi nhỏ người, nhưng anh kiênn quyết cưới vì "những cái lý do ko thích đó ko đủ thuyết phục", ý anh là phải như chị ấy xấu tính xấu nết gì thì chê còn được. Thế là cưới, sau đám cưới 2 tuần chị ấy nửa đêm nhắn tin cho mình "mai mốt có cưới thì kím thằng nào mồ côi mà cưới nhé, !@#$%^&*" làm mình hoảng hốt. NÓi chung cuộc sống hàng ngày sẽ có va chạm ko thể tránh khỏi, riết rồi ức chết lắm bạn à. Làm gì cũng bị chê, ngoan ngoãn hiền lành thì người ta leo lên đầu, coi mình như oshin, như cái atm rút tiền, thậm chí đẻ cháu nội ra cũng ko thương gì cho mấy. Ở trước mặt bà con dòng họ bên chồng mà bố mẹ chồng cứ chê cứ dè bỉu con dâu sa sả kiểu như "mày thì biết cái gì, đồ của mày mua tàon hàng chợ rẻ tiền sao bằng đồ của tao mua".
gia đình người ta ko ưa mình, cưới về hàng ngày đối mặt sẽ bị soi mói từ chân tơ kẽ tóc, rồi lâu dần tích tụ thành căng thẳng mệt mỏi, người chồng là người đứng giữa, suốt ngày cứ phải lo giải quyết mâu thuẫn giữa vợ và gia đình, rồi cũng đến lúc chán nản, mệt mỏi, buông xuôi. Gia đình ko còn lá mái ấm mà lại biến thành bãi chiến trường thì còn ai ham nữa. đấy là mình nói đến trường hợp xấu nhất, nếu bạn đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần, chấp nhận ngay cả những gì tệ nhất có thể xảy ra thì cứ tiến tới, cuộc sống của mình do mình quyết định thôi.
quan trọng là người em cbi lấy có tính nhu nhược bênh gd chok k? cái đó là quan trọng. Vì mẹ mình khi cưới bố mình, bà nội cũng chẳng ưa chi, cầm dao rượt đuổi mẹ mình khắp xóm. Nhưng đc cái bố mình chính trực, ngay thẳng, bên nào sai rõ ràng, chẳng bênh ai, đến bây giờ, kinh tế gd làm chủ, mẹ mình chẳng ngại chi bà nội cả. Ngay cả khi mình cưới chok, mình sống trong Nam từ bé nên lối suy nghĩ cách sống chẳng còn là Bắc, mình lấy chok Bắc. Bố mình cũng căn dặn con rể ngay từ đầu:" N sống Nam từ bé, nên nó theo lối sống của Nam, đừng cố ép nó theo lối của người Bắc". chok mình trả lời:" Chuyện nào sai trái thì con nói thẳng k bênh ai cả". Thế là duyệt cưới.
ko lo đâu bạn, cưới về rồi xác định bạn là con trong nhà chả ai xét nét nữa đâu. Nhà m và nhà chồng mình cũng vậy, thằng em trai và thằng em chồng m cũng phải quyết tâm lắm mới cưới được người nó yêu chỉ vì gia đinh phản đối, cấm, thậm chí nói thẳng mày lấy ai thì lấy còn nó thì ko. Giờ cưới về rồi mọi người cũng vui vẻ. Bạn cố lên và hãy chứng tở cho bố mẹ người yêu bạn rằng: anh ấy ko cưới nhầm người.
Tối nay mình và anh ấy sẽ gặp nhau và nói chuyện lần cuối thật rõ ràng...Mình biết ý của anh ấy vẫn là nhất định chia tay...Nhưng bản thân mình còn yêu anh ấy nhiều lắm...hôm qua mình chẳng thể ngủ được bạn ạ...Mình chẳng biết nên nói gì vào tối nay...Mình chẳng biết sẽ phải làm j khi anh ấy nhất định chia tay mình...M thấy yếu đuối quá...Mình muốn làm j đó cứu vãn tình hình...Nhưng phải làm thế nào?
in đậm: tớ thấy chả liên quan, nhưng trong mấy vụ nài thì vai trò của "anh ý" mới quan trọng, con gái chạ làm được gì, chỉ " trao trọn niềm tin" thôi ;;)
Kêu anh ta hành động đi, hai người dắt nhau đi đăng kí kết hôn cho bà chị khỏi lo lắng rồi sang năm tổ chức đám cưới. À, mà hiếu thảo không có nghĩa là nghe theo cha mẹ một cách cực đoan.:)Ta trích lời ba ta nói với ta nhé, nếu một người đàn ông mà không đủ bản lĩnh để tự quyết cuộc hôn nhân của mình thì có nghĩa anh ta chưa có tình cảm thực sự với người con gái mình yêu. Xưa kia, ba ta với mẹ ta cũng bị phía nội ngăn cản hình như lý do không môn đăng hộ đối, rồi tuổi ko hợp sợ sẽ "tuyệt mệnh" hay gì đó ta cũng ko rõ. Ba ta tuyên bố, nếu ko cho cưới thì ba ta sẽ tự tổ chức mà mời thủ trưởng làm chủ hôn thế nên ông bà nội đành phải xuôi theo thôi. Cuối cùng cha mẹ ta sống bên nhau hơn 20 năm rồi, vẫn hạnh phúc như xưa, bà nội bệnh chính mẹ ta nấu cháo rồi bảo ta mang đi đưa, mẹ ta không những ko nhớ chuyện xưa mà đối xử với ba mẹ chồng rất tốt. À mà nói thêm, trong các con ở nhà ba ta hiếu thảo nhất, nhưng ko có nghĩa cái gì cũng nghe.:)
Hiện giờ em đang rất hoang mang, lo lắng và thực sự buồn.:-S Em cũng đã dặn lòng mình phải gắng lên, mạnh mẽ lên để đấu tranh vì tình cảm của mình, nhưng em không biết mọi chuyện rồi sẽ thế nào. Em và người yêu em quen biết và yêu nhau được gần 3 năm. Em đang là SV năm cuối còn anh ấy đã ra trường đi làm được 3 năm. Cả 2 chúng em đều không phải là người HN. Nhà anh ý cách nhà em khoảng hơn 100km. Chúng em yêu nhau được một thời gian, cả 2 đều xác định chuyện tình cảm là nghiêm túc và hướng đến lâu dài, em và anh ý chuyển đến sống gần nhau, ở chung 1 khu trọ nhưng 2 phòng khác nhau. :-$:-$ Ngay từ khi mới yêu cả 2 đứa em đều biết không hợp tuổi, em sn 91 còn anh 88. Cũng đã xác định với nhau là có thể bố mẹ sẽ không đồng ý chuyện tuổi tác. nhưng chúng em đều hứa sẽ quyết tâm đến cùng, với lại giờ chắc cũng không mấy người quan trọng chuyện tuổi tác, hợp xung này nọ. Thế mà mọi chuyện lại không được như em tưởng tượng lúc ban đầu. :((:((:((:((:(( khi bọn em yêu nhau được khoảng 2 năm, bố anh ý có việc phải lên HN rồi đến chỗ bọn em. Công nhận là việc này xảy ra đột ngột nên em không có sự chuẩn bị tốt. Lúc ấy em đã biết mình để lại 1 ấn tượng ban đầu không được đẹp lắm trong mắt bác ấy.Nhưng em không lo lắng nhiều bởi đó mới chỉ là ban đầu, mình có thể cố gắng để cải thiện được.;);) Ngay tối hôm đó bố anh ấy gọi điện cho anh bảo rằng không đồng ý chuyện 2 đứa, nhưng chỉ nói vậy chứ ko quyết liệt phản đối và bắt phải chia tay ngay lập tức. Cả 2 đứa em đều buồn, nhưng vẫn luôn hy vọng thời gian có thể thay đổi được. Anh ý cũng tin tưởng vào ông chú sống trên HN này có thể giúp đc, vì ông ý là người va chạm nhiều, và trong gđ là người có tiếng nói có trọng lượng. cho đến Tết vừa rồi khi về quên nghỉ Tết, bố anh ấy lại cứng rắn phản đối một lần nữa. Thậm chí lần này trước mặt cả họ hàng kịch liệt ngăn cấm chuyện 2 đứa vì không hợp tuổi tác, và nhà em ở xa. Khi biết chuyện em rất buồn, cả 2 đứa đã khóc rất nhiều và không biết phải làm gì cả. sau đó em bình tĩnh lại và nghĩ rằng nếu 2 đứa cùng nắm tay nhau cố gắng thì có thể sẽ vượt qua được những trở ngại đó. Nhưng sau khi nghe quyết định của anh ấy, em vô cùng đau đớn và bàng hoàng.:((:((:((:((:(( Anh ấy nói rằng chuyện 2 đứa em không thể nào tiếp tục được nữa. Bố anh ấy là người gia trưởng và không bao giờ thay đổi quyết định của mình. Anh ấy không muốn đối đầu với bme, với cả họ hàng để rồi mang tội là đứa con bất hiếu không biết nghe lời. Anh ấy muốn trước mắt tập trung cho sự nghiệp và không muốn nghĩ gì đến chuyện t/c nữa. huhu Anh ấy cũng nói rằng đã cố gắng hết sức nhưng giờ thì không thể làm gì được nữa. Anh ý muốn em hết tháng 2 này chuyển đi nơi khác ở, rồi 1 vài tháng nữa anh cũng đi khỏi HN này, và 2 đứa coi như chấm dứt ở đây. :((:((:((:(( Thực sự em không thể nào chấp nhận được chuyện đó. Cả 2 đứa em yêu nhau, em hiểu con người anh ấy không phải nhu nhược mà là quá nghe lời cha mẹ và sống vì gia đình.Anh ấy là người thực sự tốt và em không muốn mất anh ấy một chút nào cả. Có thể mọi người khi đọc đến đây sẽ cho rằng anh ấy không yêu em nhiều mà chỉ suy nghĩ về gđ và bản thân mình, nhưng thực sự không phải vậy. Anh ấy vì gđ đã đành, nhưng tc dành cho em em là người hiểu hơn ai cả. Tất cả bạn bè em đều khen ngợi anh ấy là người tốt, quan tâm, chu đáo và yêu em hết lòng. Đối với bạn bè em anh ấy cũng đối xử hết sức tử tế và giúp đỡ nếu có thể.:|:| Em đã khuyên nhủ anh ấy rất nhiều, bảo rằng bme ngăn cản cũng vì muốn tốt cho con cái, muốn con cái được vui vẻ, hp nhưng nếu chúng mình cố gắng ở bên nhau, 1 2 năm không được thì vài năm nữa, nếu chúng mình sống tốt, hp, gđ êm ấm và báo hiếu với cha mẹ đàng hoàng thì chẳng bme nào còn trách móc hay ngăn cấm mãi nữa. Em cũng bảo anh ấy rằng việc hy sinh tình yêu để báo hiếu cho bme là một việc làm sai lầm. Cái quan trọng là mình phải chứng minh được mình là người trưởng thành, sống tốt và có trách nhiệm với những quyết định trong đời mình. Em vẫn còn đang đi học và chưa có gì trong tay cả, nhưng một vài năm nữa, em cố gắng vun đắp cho sự nghiệp thì chắc bme anh ấy sẽ nhìn em khác đi. Em nghĩ rằng chẳng bme nào sẽ cố tình ngăn cấm con cái mình đến cùng cả.;);) Em đã khuyên nhủ anh ấy hết lời, nói hết mọi lý lẽ em có thể nghĩ ra nhưng anh ý cứ nhai mãi 1 cái điệp khúc: " giờ anh mệt mỏi lắm rồi. Em không có ở đó em ko biết thaí độ và sự quyết liệt của bố anh. Chuyện của chúng mình là không thể nào tiếp tục được nữa. Anh không muốn phải làm gđ mình tan nát. Em còn trẻ, lại giỏi giang, sau này ra trường đi làm em chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội hơn... blah blah blah...." Anh ấy quyết tâm rời xa em quá, em không còn biết dùng lý lẽ nào để thuyết phục nữa. Em cũng đã cúi mình xin anh cho em 1 cơ hội cuối cùng để đấu tranh vì tình yêu của mình. Em sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ tình yêu của mình và chứng mình được đó là tình cảm đúng đắn không đáng bị phản đối. Cho dù có thể bị thất bại, nhưng ít nhất em không phải luyến tiếc vì đã không làm đc gì cho TY của mình nhưng anh ấy có vẻ cứng rắn lắm và khước từ em :(( Em thấy trong những lúc này em cần phải mạnh mẽ, không bi lụy ủ rột, không đc khóc mà phải cứng rắn, dũng cảm lên, nhưng nếu có mỗi mình em thì dường như là không thể. :(( Bây giờ em không chỉ phải thuyết phục đc gia đình họ hàng anh ấy mà còn phải vực dậy được niềm tin và quyết tâm bảo vệ tc của anh ấy nữa, thật là quá khó, quá vất vả với em./:) Bạn bè em khuyên rằng em cần cho anh ấy thời gian vì giờ anh ấy rất đang rối, căng thẳng và mệt mỏi vì chuyện vừa mới xảy ra. Em có thể làm được điều đó. Nhưng anh ấy muốn em từ giờ đến cuối tháng chuyển đi nơi khác ở, em ko biết làm thế nào để từ chối cả. Nếu em chuyển đi, chỉ một thời gian nữa rất có thể anh cũng chuyển khỏi chỗ 2 đứa đang ở bây giờ, thì liệu rằng em có tìm lại được anh ấy hay không???? Em mệt mỏi và lo lắng lắm mọi người à. Đây là tình yêu cả đời của em, em đã xác định đến với anh ấy đến cùng chứ không bao giờ nghĩ tìm đc người nào khác tốt hơn, giỏi hơn hay giàu có gì hơn cả. em không biết phải làm thế nào bây giờ hết, thời gian cứ như đang đếm ngược với em vậy mọi người à. Em tự dặn lòng mình phải cứng cỏi và cố gắng, nhưng em là con gái và yếu mềm lắm, nhiều lúc em không dám nghĩ đến mà nước mắt vẫn cứ chảy hoài.:((:((:((:((:((:((:((:((:((:(( Đã có ai từng ở trong hoàn cảnh như em thì vào chia sẻ với em nhé, hoặc có cách gì giúp em không? Em thực sự không muốn mất anh ấy một chút nào hết mọi người à!
Mình cũng vào hoàn cảnh này. Gia đình nhà trai vốn đã ko thích mình. Đi xem ngày, thì thầy phán nếu cưới nhau thì chồng chết yểu =>thầy ko cho ngày cứoi. Thế là giờ họ ko cho cưới nữa. Buồn Thiệt buồn
2 đứa cùng tuổi, Nam: sinh tháng 1 ÂL, nữ: sinh tháng 9 ÂL =>cưới ngày, tháng nào? ưu tiên gần cuối năm nhé, vì giờ chưa đâu ra đâu cả.