images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Bí quyết tiết kiệm: Vợ chồng lương 21 triệu/...
Chỉ áp dụng khi:
- Có nhà nội ngoại để cuối tuần về "ăn vạ",
- Đã có nhà cửa đàng hoàng để ko tốn tiền thuê nhà,
- Chưa có con cái, chưa bầu bì
- Chả bao giờ đau ốm gì,
- Công việc ít phải đi lại, 2 vợ chồng nhất thiết phải đi làm trên cùng 1 cung đường
09:21 SA 04/12/2015
Em tìm được cái cớ để sờ nắn ti chồng thoải...
Haha, chết cười với nhà mẹ nó :))) Tối về em thử xem :))
10:37 SA 24/09/2015
Cái kết của người vợ ngoan
Nàng không thể sống thiếu đàn ông. Thôi thì cũng mong người đàn ông ở tuổi sắp 60 ấy giữ chân được nàng và cho nàng nhiều năm tháng hạnh phúc sắp tới.
06:19 CH 22/07/2015
Lấy chồng là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời...
Chúc mừng chị :D Mong anh chị hạnh phúc mãi mãi :D
Mình cũng đang tận hưởng men say hạnh phúc, dù hơi khác chị 1 chút (chồng mình có làm việc nhà nhưng ít, ảnh nhiều lúc lười lắm, mình cũng thế :D), đang lập kế hoạch kỷ niệm 10 năm vào năm tới đây :D Nhưng mà mình vẫn luôn tự nhắc nhở vẫn phải đề cao cảnh giác, không ngủ quên trên hạnh phúc :P
06:05 CH 22/07/2015
Tôi chào thua vợ! - Phần 1
Bình luận hay, phản ánh đúng hiện thực. Mình tin là các con số biết nói! Nếu các bà ổn. Thì xã hội ngày nay tỷ lệ ly hôn không tăng nhanh như được lắp thêm vài buồng phóng như thế. Và lưu ý thêm chỉ có những thằng điên hoặc tiền sử thần kinh mới đang yên đang lành lại đi chửi một cô vợ thuỳ mị, hiền thục, nết na của mình.
Xã hội thì có thu nhập thấp nhất thế giới, nhân quyền cũng có vấn đề, dân trí cũng toàn chui từ ba cái chuồng lợn chuồng gà mà ra, chân nhiều bà còn hà còn thối. Lên thành phố học được vài năm, vào văn phòng công tác được vài tháng, lương thì ổn cũng đủ tiền phấn sáp, ăn thì chảnh, sống thì sang, thằng chồng đổ mồ hôi trôi nước mắt mang về mỗi tháng một cái mớ mà nó cho là hạnh phúc, thế mà lắm khi vẫn đưa đẩy mà nói: Anh chỉ tiền với tiền thôi; No ăn đẵm chuồng, vào công sở và diễn đàn xã hội ảo la liếm, lốc được ba cái kiến thức nửa tàu nửa tây còn pha thêm một tí gari từ Ấn. Rồi nói xấu chê bai coi thường chồng thậm tệ; tàn nhẫn hơn là luôn cổ suý cho cái thói bỏ chồng... Chúng tôi mới là lũ điên loạn mới đi lấy ba cái loại nửa vời như vậy! Là con người với nhau tại sao chỉ các bà được yêu cầu người ta cưng chìu tâm lý? Các bà có bao giờ nghĩ tới cảm xúc của chúng thôi chứ đừng nói đến sự tâm lý hay cưng chìu? Chồng các bà giỏi, các bà tài cũng theo tôi cũng chả còn thời gian vào đây mà nửa điên nửa dại. Bởi với thói của các bà có tí tiền là sẽ tìm đến Shop ngay, cái gì cũng phải Vip cơ. Nếu không phải vậy các bà cũng cố tỏ ra đây không phải chỗ xứng tầm với đẳng cấp của mình. Có thể nói do tôi mất niềm tin vào hạnh phúc nói hơi quá! Nhưng tôi nghĩ vậy đấy! Mất hết niềm tin vào các bà rồi.
Người đàn bà đẹp thì chí ít khi quyết định ly hôn, hoặc súi người khác ly hôn, sẽ luôn nghĩ đến tình cảnh và tương lai của con mình. Thể hiện điều đó bằng cách nếu đã không thể chịu đựng được nữa rồi, thì nói chuyện chia sẻ hết với chồng, sau thấy không thể thương lượng được thì bỏ đi cũng chẳng ai trách chê. Còn ba cái loại mà hơi tí là ùng ục ùng ục nghe theo sự khích bác, máu tràn lên não nhách cái viết đơn bỏ về nhà mẹ, Thì chả có tư cách gì mà đòi hỏi thằng chồng nó tâm lý cưng nựng tôn trọng với mình. Là người đòi bình đẳng thì mình cũng phải vận động đi, đừng thụ động ngồi đó mà đòi nó mang cái hạnh phúc ở sao Kim sao Hoả về cho mình!

Đọc bài này thì tôi xin lỗi, tôi coi thường anh vì hiểu biết xã hội của anh quá kém. Chả biết anh tán được những em gái như thế nào, nhưng đọc bài này đủ biết là anh cũng chỉ tiếp cận được những dạng giống như thế thôi. Thử hỏi trong 39 tháng con anh có mặt trên cõi đời này từ khi sinh ra đến nay, tổng cộng bao nhiêu ngày anh ở với con? Trẻ con nó chỉ yêu quý, thân quen với ai ở nhiều, chơi nhiều với nó, chăm nó nhiều thôi. Không phải tự nhiên mà anh công tác về là con lại quấn bố, phải có mẹ nhắc nhở đấy.
Hai tuần trước vợ bỏ về nhà vợ, ... Anh là bố nó mà. Không cần biết mai anh lên đón về.

...: Tôi sẽ lấy đây là chứng cứ chống lại quyền nuôi con của vợ tôi!

Này anh, anh có biết vệ sinh cho con khi con đi ị, tắm rửa cho con, chế biến đồ ăn cho con, dạy con học, .... không? Nếu tôi (không may) ở vào vị trí của người vợ, chắc tôi sẽ cho anh "mượn" con 1 ngày để xem anh xoay sở thế nào. Chỉ e là sau 1 ngày này, anh lại viện cớ phải đi "công tác gấp" rồi đẩy con cho người nhà, hoặc thuê người giúp việc trông con mất thôi.
Bố mẹ vợ anh chắc hiểu anh nên mới ủng hộ cho con gái mình nuôi cháu, chứ chả có ông bố bà mẹ nào muốn gia đình con cái tan đàn xẻ nghé thế kia. Haiz.
Đây sẽ là post cuối của tôi ở đây (trừ khi tôi lại tiếp tục bức xúc, nói thật, tôi hay suy nghĩ, bài của anh làm tôi nghĩ từ chiều qua đến giờ). Mà dù sao thì, cũng ko phải việc của mình, chỉ tại tôi cũng hay nhúng tay vào chuyện của người khác thôi.
03:44 CH 22/07/2015
Tôi chào thua vợ! - Phần 1
Xin lỗi chủ topic, tôi chỉ kiên nhẫn đọc được hết 2 trang, bao gồm cả đọc từng câu từng chữ của bài đầu tiên anh viết. Đoạn đầu mình rất thông cảm, có phần thương cảm cho hoàn cảnh éo le của gia đình anh thời những năm 80, 90. Đến đoạn sau thì mình chỉ thấy bóng dáng 1 người thanh niên, sau này là người đàn ông, bảo thủ, cố chấp (anh cũng tự nhận mình cố chấp khi không thay đổi phong cách vẽ, dẫn đến thi trượt môn vẽ 3 năm liền còn gì). Càng về sau tôi càng không hiểu mục tiêu của anh khi lập topic này.
Anh nói chào đón mọi góp ý, nhưng anh "khinh miệt" những bài chê anh, một cách rất rõ ràng. Mà 100% những bài comment mà tôi đọc được trong 2 trang đầu là chê anh. Anh biện hộ cho tất cả mọi ý kiến người khác chê mình. Đúng là tất cả mọi người ở đây, trừ bản thân anh, và vợ anh (nếu cô ấy có vào topic này đọc) đều không hiểu hoàn toàn được anh và hoàn cảnh của anh. Người ta vẫn nói, ở trong chăn mới biết chăn có rận, là vậy.
Tôi không nhắc lại ý mà những bạn ở trên (trong 2 trang tôi đọc được, đặc biệt rất tâm đắc với bài của anh hoviba (
ở đây) ), mà tôi chỉ nói 1 câu thôi: ANH LÀ MỘT NGƯỜI CỰC KỲ BẢO THỦ VÀ ĐỘC TÀI.
À, thêm 1 câu nữa, lương tôi cũng ngang ngửa lương anh, mà tôi thì chắc kém anh tầm gần chục tuổi. Tôi không bao giờ dám nhận mình là người kiếm tiền giỏi, vì bạn cùng lứa với tôi kiếm tiền cao hơn tôi gấp 5 - 10 lần cũng có (hic, tự ti quá). Đừng tự ảo tưởng về mình, "anh hùng" ạ.
11:59 SA 21/07/2015
Từ đổ vỡ sang hạnh phúc tột cùng.
Sặc mùi quảng cáo. Xin lỗi nếu động chạm đến cá nhân ai. Và chúc gia đình các bạn luôn hạnh phúc.
07:56 CH 22/06/2015
Hoa hậu Kỳ Duyên và áp lực 'làm gì cũng bị tố giả...
Hí hí, cái ảnh em Duyên đeo găng tay ngược nhặt rác bùn cười quá. Sao ko ai nhắc em í nhể, găng tay này đeo ngược thế khó sdụng bỏ xừ ;))

Bạn tinh mắt thế! :D Chuẩn luôn!
10:13 SA 22/06/2015
Xin lỗi vì đã làm cho anh cưới em!
Các bạn khai quật topic lên mà ko để ý câu chuyện có từ năm 2011 à? :)
10:52 SA 15/06/2015
Ba con ngoại tình
Chia sẻ với em nhiều. Nhưng em đang trong độ tuổi đến trường, dù có ra sao, cũng vẫn phải cố gắng tập trung học nhé. Đó chính là cách tốt nhất để em vượt qua mọi chuyện, dù sau này gia đình em có đi về đâu.
Chị đã từng trải qua 1 vài việc tương tự như em, nên cũng coi như chị có kinh nghiệm đi :-S
Nếu ba em là người đàn ông biết chăm lo cho gia đình, yêu thương vợ con, thì em có thể viết thư để bày tỏ cho ba thấy quan điểm của mình, tuy nhiên mọi thứ chưa phải là chắc chắn (vì có vẻ mẹ em cũng chưa tận mắt nhìn thấy ba em cùng người khác), nên nhớ là lời lẽ đừng cay nghiệt quá, như thế cũng làm sứt mẻ tình cảm cha con nữa.
Còn nếu ngược lại, ba em là người bỏ bê gia đình, thì nếu chị là em, chị cũng chẳng thư từ gì nữa, chỉ mất công thôi, ba em sẽ không thèm đọc, hoặc nếu đọc sẽ nổi trận lôi đình, khổ cho em đấy.
Dù sao chị cũng chúc là mẹ con em đang hiểu lầm ba thôi, còn lỡ đó là sự thật, mong rằng ba em sớm hồi tâm chuyển ý, quay lại với mẹ con em.
03:34 CH 11/06/2015
Người đàn ông đó không phải chồng tôi
Phụ nữ thế này có phải lăng loàn không? Đang còn chồng mà lại thế này, lại còn kể lể nữa. Sao đàn ông mà thế thì bà nào cũng nhảy bổ vào mà nói mà chửi, còn phụ nữ thì lại a dua chia sẻ rồi lại còn ngưỡng mộ với cổ với chả tích con khỉ gì nhỉ, hixxx. Potay đờn bà wi ti ti nhở potay potay

Bạn định nghĩa thế nào là lăng loàn? Đàn ông và phụ nữ thế nào thì bị gọi là lăng loàn?
03:05 CH 11/06/2015
Ly hôn, dưới cái nhìn của con trẻ
7.
Vậy là đã trải qua hơn 3 năm kể từ cái đêm kinh khủng đó. Chưa một phút giây nào Thục Anh quên được. Có những đêm nằm ngủ mà cô giật mình tỉnh dậy, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng chửi mắng cãi vã, tiếng đồ đạc bị xô đổ vỡ. Mặc dù từ khi đi học xa nhà, một năm chỉ về nhà 1, nhiều là 2 lần, nhưng cô thường trốn tránh ở nhà. Cô biết trước mặt cô, bố mẹ đều mang cho mình một bộ mặt khác, bộ mặt hạnh phúc. Chỉ ngay khi cô vắng nhà, cơ mặt của họ mới giãn ra, trở về trạng thái nguyên thủy, một người cau có, một người buồn khổ. Chắc có lẽ lần này cô được nghỉ lâu nhất, những 2 tháng trời, nên thời gian ở nhà dài đến nỗi bố mẹ cô không thể giả bộ lâu hơn được nữa, và việc gì phải đến, đã đến, ào ào cuốn đi hết những sự giả tạo, thay vào đó là những ngổn ngang của cuộc sống gia đình không hạnh phúc, là người chồng bực bội bỏ ra ngoài, là người vợ ở lại khóc lóc ngậm ngùi, là những đứa con chán đến mức không muốn khuyên bảo gì mẹ, cũng thờ ơ với sự to tiếng của bố, chỉ muốn tự tay xé toạc cái vỏ bọc xấu xí mà dai dẳng này để thoát ra với tự do.
Nhưng càng lớn, càng ra ngoài xã hội, Thục Anh càng hiểu, thế nào là “tự thân vận động”, thế nào là “đời thay đổi khi chúng ta thay đổi”. Cô không thể sống thay mẹ, cô chỉ có thể cố gắng mở lối thoát cho mẹ, cho mẹ chút động lực, còn mẹ có bước đến cửa ra hay không, hoàn toàn không phải do cô quyết định.
Cuộc nói chuyện với mẹ đi vào bế tắc khi mẹ cứ ngồi đó nhìn Thục Anh mà chảy nước mắt. Cô chẳng biết phải làm sao, đành nói:
- Dù sao thì sáng mai con cũng sẽ ra tòa để mua mẫu đơn ly hôn. Mẹ cứ nghĩ thật kỹ đi, là mẹ đang sống cho ai. Nếu mẹ bảo vì chúng con, thì chúng con muốn mẹ thoát khỏi bố, như vậy mẹ mới vui vẻ, chúng con mới hạnh phúc được.
Mẹ cô không có phản ứng gì. Thục Anh đứng dậy, đi lên gác đọc sách cho đỡ buồn.
Em trai nhìn thấy chị lên với bộ mặt xám xịt, hỏi:
- Mẹ lại vẫn bảo thôi đúng không? Em biết ngay mà.
- Uh, chán quá. Sáng mai chị sẽ vẫn ra tòa mua mẫu.
- Uh, em đi với chị.
- Nhưng mà này, nếu mẹ vẫn cứ không chịu nộp đơn, thì làm sao?
- Thì lại tiếp tục như bây giờ chứ làm sao. Dù sao thì em cũng chỉ có việc đi học, về nhà ăn ngủ, rồi lại đi học thôi, chả ảnh hưởng nhiều.
- Haiz. Thôi cố gắng học hành tử tế, để mẹ khỏi phải lo thêm.
Nói chuyện với em trai xong, Thục Anh lại càng buồn. Khổ thân em trai. Cô biết nó thông minh nhanh nhẹn, nếu tập trung học chưa biết chừng cũng vào được trường chuyên lớp chọn. Nhưng nó không thích học, mà ở nhà bố mẹ lại không hòa thuận, nên nó càng chán nản, chỉ học cho có thôi chứ chẳng chịu cố gắng. Tuổi dậy thì, đã ẩm ương, tâm lý thích vượt rào, lại thêm hoàn cảnh gia đình như vậy, thôi thì không hư hỏng đã là một điều may mắn lắm rồi.
Sao mà Thục Anh ghét cuộc đời này đến vậy! :(
06:18 CH 08/06/2015
Ly hôn, dưới cái nhìn của con trẻ
8.
Đúng như dự đoán của 2 đứa con, mẹ Thục Anh không chịu nộp đơn ly hôn, thậm chí không chịu ký vào mẫu mà cô đã điền sẵn. Thục Anh rất giận mẹ cô nhu nhược. Cô cầm đơn đưa cho bố, nói:
- Mẹ chờ bố ký vào rồi mẹ mới ký. Bố đọc xem nội dung đầy đủ chưa, nếu chưa đầy đủ thì để con điều thêm, sau đó bố ký. Con giúp bố mẹ mang đi nộp.
- Con ranh con, tao không mượn mày xen vào chuyện người lớn!
Bố cô giựt lấy tờ đơn, xé toạc.
Thục Anh nén giận, bình tĩnh cúi xuống nhặt những mẩu giấy không nguyên vẹn lên và bảo:
- Con mua nhiều mẫu đơn lắm. Để con điền lại.
Rầm!!! Cô bị bố đạp một phát ngã dúi xuống đất.
- mày. Mày xéo đi cho khuất mắt tao!
Lồm cồm bò dậy, Thục Anh đi thẳng không nói thêm tiếng nào. Cô cũng cảm thấy lạ, là mình không hề rơi một giọt nước mắt nào, cũng bình tĩnh đến lạ, chỉ có vai và đầu gối hơi đau. Cô điền tiếp cả 4 mẫu đơn còn lại, rồi đưa cả tập cho mẹ:
- Mẹ cầm lấy, khi nào mẹ cảm thấy cần ký thì mẹ ký rồi nộp. Kéo dài cuộc sống kiểu này, con cũng mệt mỏi lắm rồi. Chiều con đi Hà Nội. Đằng nào cũng sắp đến ngày con sang lại, con ở HN luôn, không về nữa.
Mẹ cô định nói gì nhưng lại thôi. Cô biết mẹ định giữ cô ở lại, nhưng chắc mẹ cũng hiểu, không đời nào cô ở lại.
Thục Anh nhanh chóng thu xếp hành lý vào vali. Đồ đạc của cô mang về không quá nhiều, hầu hết là quần áo, nên chỉ chưa đầy nửa tiếng, mọi thứ đã sắp xếp xong.
Cả bữa cơm trưa cô yên lặng, chỉ đến khi dọn dẹp xong xuôi, cô mới nói với bố:
- Chiều con đi Hà Nội, để mấy nữa con bay luôn. Khoảng 3h con đi.
Bố cô hơi ngạc nhiên, sau đó là chuyển sang tức giận:
- Mày bây giờ lớn rồi, còn có coi ai ra cái gì đâu.
- Con phải mua vài thứ đồ cần thiết để mang sang đó. Đằng nào cũng phải lên trước ít nhất 1 hôm, tiện hôm nay ngày trong tuần xe vắng, con đi luôn.
- Mày cút mẹ mày luôn đi. Tao đ’o thèm quan tâm.
- Vậy một lúc nữa con thu dọn xong rồi con đi.
Rồi Thục Anh đi luôn, tránh ở lâu, bố cô ngứa mắt, cô lại bị ăn đòn. Dù có không sợ bị đòn, cô cũng không dại gì đem người mình trở thành cái bao cát, lỡ trên mặt bị vết gì, ra đường xấu hổ lắm!
11:51 SA 08/06/2015
Ly hôn, dưới cái nhìn của con trẻ
Xin lỗi mọi người. Thời gian vừa rồi mình bận rộn việc công, việc tư, nên chậm trễ. Kỳ nghỉ lễ năm nay nắng nóng quá! Nhà mình vợ chồng con cái ốm hết lượt, chả được đi đến đâu cả. Mình về nhà được mấy ngày lễ, hết tuần này lại tiếp tục lên đường đi về bản rồi :-&
Câu chuyện của mình, mong mọi người đừng sốt ruột nhé. Thú thật là có những sự việc rất muốn kể, mà mình chỉ nhớ được nội dung chính chứ không nhớ được chi tiết, nên phải vừa viết vừa nghĩ lại. Mà thường thì khi mình có tâm trạng, viết nhanh hơn ấy :p Rất mong các bạn thông cảm vì tiến độ sên bò của mình :p
6.2
Thục Anh không (được phép) tham gia vào buổi họp mặt gia đình đó, nhưng cô hiểu là sự việc rất nghiêm trọng, thế nên không ai nhớ đến bữa cơm trưa nữa. 12 giờ trưa mà bếp lạnh ngắt, cơm chưa cắm. Thục Anh không biết ông ngoại, các cô dì chú bác và bố mẹ cô có ăn cơm không, nhưng cô không dám lên nhà hỏi, nên tự ý nấu cơm như hàng ngày. Luộc rau, tráng trứng, thật nhanh là xong bữa cơm. Anh em trai cô cũng đi học mới về. Ba anh em bảo nhau, thôi ăn cơm trước cho khỏi đói, chứ đợi người lớn thì chả biết đường nào mà lần.
Bữa cơm im lặng nhất mà Thục Anh từng ăn. Cả ba anh em không ai nói câu nào. Cô đoán chắc anh em mình cũng như mình, đang dỏng tai lên nghe xem trên nhà đang nói chuyện gì. Nhưng cách một gian nhà, mấy lớp cửa, thính như tai thỏ cũng bó tay, nên mấy đứa trẻ không nghe ngóng ra thông tin gì cả.
1h trưa, khi ba anh em đang bàn nhau xem đứa nào phải rửa bát, thì cửa trên nhà mở ra. Có vẻ cuộc họp đã kết thúc.
Đại gia đình nhà ngoại Thục Anh về ngay chứ không nán lại ăn cơm. Chỉ có dì M vào chào bọn trẻ, ngậm ngùi nói: “Thôi, các con cố gắng. Học cho thốt rồi sớm mà thoát ly cho mẹ các con đỡ khổ.”
Như vậy là đã rõ, lại ai về nhà đấy, lại “như chưa hề có cuộc chia ly”. Thục Anh vừa buồn vừa vui, vui vì bố mẹ làm lành, buồn vì không biết hòa bình sẽ kéo dài được bao lâu.
Khi nhà ngoại đã đi cả, bố cô đi xuống nhà, vừa đi vừa nói: “Con mời mẹ trẻ xuống ăn cơm ạ. Mẹ ăn cho khỏe, chứ không người ta lại bảo con không biết chăm mẹ.”
Sao mà Thục Anh ghét những câu nói mỉa mai mà bố cô thỉnh thoảng nói với mẹ cô thế không biết! Nhưng phận làm con, cô biết làm sao đây?
Cuộc sống như vậy cứ thế tiếp diễn. Rồi đúng như dì M đã nói, dần dần, hai anh em cô cũng vào đại học, thoát khỏi cái lớp vỏ bọc của danh hiệu “Gia đình văn hóa” mà Phường tặng ấy. Nhưng mẹ cô có đỡ khổ hơn không, khó mà nói được.
06:05 CH 04/05/2015
Nhờ Admin sửa / xóa bài / khoá topic
Mình PM ko thấy Mod trả lời. Nhờ Mod xóa các bài này của mình với. Cảm ơn Mod nhiều.
http://www.webtretho.com/forum/f188/hanh-phuc-and-eq-phan-tiep-nguoi-phu-nu-kheo-giu-lua-tang-3-a-724976-post17032880/#post17032880
http://www.webtretho.com/forum/f188/hanh-phuc-and-eq-phan-tiep-nguoi-phu-nu-kheo-giu-lua-tang-3-a-724976-post17032900/#post17032900
http://www.webtretho.com/forum/f188/hanh-phuc-and-eq-phan-tiep-nguoi-phu-nu-kheo-giu-lua-tang-3-a-724976-post17032930/#post17032930
http://www.webtretho.com/forum/f188/hanh-phuc-and-eq-phan-tiep-nguoi-phu-nu-kheo-giu-lua-tang-3-a-724976-post17033310/#post17033310
http://www.webtretho.com/forum/f188/hanh-phuc-and-eq-phan-tiep-nguoi-phu-nu-kheo-giu-lua-tang-3-a-724976-post17034090/#post17034090
http://www.webtretho.com/forum/f188/hanh-phuc-and-eq-phan-tiep-nguoi-phu-nu-kheo-giu-lua-tang-3-a-724976-post17084558/#post17084558
http://www.webtretho.com/forum/f188/hanh-phuc-and-eq-phan-tiep-nguoi-phu-nu-kheo-giu-lua-tang-3-a-724976-post17089094/#post17089094
http://www.webtretho.com/forum/f188/hanh-phuc-and-eq-phan-tiep-nguoi-phu-nu-kheo-giu-lua-tang-3-a-724976-post17089116/#post17089116
http://www.webtretho.com/forum/f188/hanh-phuc-and-eq-phan-tiep-nguoi-phu-nu-kheo-giu-lua-tang-3-a-724976-post17089158/#post17089158
http://www.webtretho.com/forum/f188/hanh-phuc-and-eq-phan-tiep-nguoi-phu-nu-kheo-giu-lua-tang-3-a-724976-post17089204/#post17089204
http://www.webtretho.com/forum/f188/hanh-phuc-and-eq-phan-tiep-nguoi-phu-nu-kheo-giu-lua-tang-3-a-724976-post17093592/#post17093592
http://www.webtretho.com/forum/f188/hanh-phuc-and-eq-phan-tiep-nguoi-phu-nu-kheo-giu-lua-tang-3-a-724976-post17099136/#post17099136
http://www.webtretho.com/forum/f188/hanh-phuc-and-eq-phan-tiep-nguoi-phu-nu-kheo-giu-lua-tang-3-a-724976-post17112012/#post17112012
11:25 SA 08/04/2015
Ly hôn, dưới cái nhìn của con trẻ
Các bạn thân mến, tuần này mình có lịch công tác đột xuất (đang phải ở bản, dùng 3G đây :( ) nên thời gian khá eo hẹp. Mình sẽ cố gắng viết lưu vào đâu đó rồi sang tuần khi sóng sánh tràn trề mình sẽ up bài nhé.
Cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi và chúc các bạn 1 tuần vui vẻ :)
05:27 CH 07/04/2015
Ly hôn, dưới cái nhìn của con trẻ
Câu chuyện của chị cũng giống hoàn cảnh nhà em. Nhưng nhà em có 3 chị em gái, mẹ đẻ em thứ 4 mới là con trai. bố mẹ em lý thân không biết bao nhiêu lần, rồi lại quay lại với nhau lại đánh nhau chửi nhau. Em thù hận cả bố và mẹ. Bọn em cũng nói mẹ ly hôn từ bé mà mẹ không chịu. Giờ bọn em đi lấy chồng hết còn mình mẹ với bố ở nhà mẹ lại đổ lỗi cho bọn em " Vì chúng mày nên giờ tao mới như thế này". Giờ bố mẹ em vẫn còn dánh chửi nhau chị àh.
Nên em hiểu cảm xúc của chị khi chị viết cũng như chị đã trải qua như thế nào. EM cũng từng nghĩ mình không có bố, vì em là chị cả, em giống mẹ nên toàn bị bố ghét bố đánh em suốt. Mỗi lần bố đánh mẹ em đều can, can cũng bị đòn theo mẹ luôn.
Quê nhà em cũng ở ( Hà Tây cũ) giờ thành Hà Nội 2 ấy, bố mẹ em vào Lâm Đồng lập nghiệp.
Em xin chia sẻ cùng chị

Cảm ơn em. Chị cũng chia sẻ với em về những điều em phải trải qua.
Bố mẹ chúng ta cũng có thể coi là thuộc thế hệ cũ, ràng buộc với định kiến xã hội rất nhiều, nên họ đều coi ly hôn là một điều gì đó rất trầm trọng, và luôn nghĩ mình sẽ bị xã hội săm soi dè bỉu nếu mình ly hôn, đặc biệt là phụ nữ. Nên chị hiểu và thương mẹ lắm, tất nhiên là cũng đã từng rất giận mẹ. Không biết em đã lập gia đình chưa, nhưng chị đã có gia đình và 2 con, chị càng hiểu thêm một phần về việc tại sao mẹ chị cứ cố níu kéo cuộc hôn nhân thất bại ấy, vì muốn các con có một mái nhà, có đủ kinh tế để các con ăn học nên người.
À mà chị không phải người Hà Nội 2 :p
06:24 CH 03/04/2015
Ly hôn, dưới cái nhìn của con trẻ
Có vào hoàn cảnh của người mẹ mới hiểu được. Ly hôn thì dễ nhưng còn con cái, thiếu đi cha hay mẹ cũng là thiệt thòi, có khi còn chia cách với anh chị em của mình nữa. Ai mà muốn con như thế. Chẳng thà chịu thiệt để con có cuộc sống vẹn toàn. Mình cũng từng quyết định ly hôn nhưng thương con (vì con rất quấn ba) nên kg ly hôn nữa. Vợ chồng kg được gọi là hạnh phúc nhưng mình cũng kg sống cam chịu, mình sống tự do theo ý mình, miễn kg làm gì có lỗi, sai đạo đức. Nhiều khi cũng buồn nhưng tự động viên mình, lấy công việc làm niềm vui, lấy con cái làm niềm hạnh phúc. Cuộc sống cũng êm ả trôi

Mình nghĩ nếu chồng bạn chịu-để-yên-cho-bạn muốn làm gì thì làm thì lại khác.
Mình không cổ vũ cho ly hôn, nhưng con cái dù nhỏ, chúng nó biết hết đấy, cái không khí gia đình đầm ấm hạnh phúc khác xa cái không khí gia đình đầy đủ nhưng lạnh lẽo.
Dù sao cũng chúc gia đình bạn bền vững trong hạnh phúc :)
06:19 CH 03/04/2015
Ly hôn, dưới cái nhìn của con trẻ
6.1
Bố vừa sập cửa thì Thục Anh thấy tiếng lách cách mở cửa của nhà hàng xóm sát vách. Bác L bước nửa bước ra cửa ngó xem đêm hôm có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy. Bác ngạc nhiên khi thấy ba mẹ con, người lớn thì mặt sưng vêu, khóc rưng rức, trẻ con thì hừng hực khí thế như muốn đốt nhà đến nơi:
- Sao thế này? Sao cả ba mẹ con lại ngồi đây mà không vào nhà?
- Bố cháu lên cơn, ba mẹ con cháu phải ra đường không thì chết bác ạ. Mà đằng nào bố cháu cũng khóa cửa rồi còn đâu! – Thục Anh trả lời, giọng vẫn còn run run vì sợ hãi và tức giận.
- Thảo nào tao thấy ầm ầm ầm ầm nãy giờ. Thôi vào cả đây không lạnh. Thời tiết giao mùa, dễ ốm lắm đấy.
- Không cần đâu chị ạ. Một lúc nữa bố nó mở cửa ngay ấy mà. – Mẹ cô nói trong tiếng nấc. Giọng bà không lấy gì làm chắc chắn cả.
- Vâng, không cần đâu bác ạ. – Anh trai Thục Anh cũng lên tiếng.
Ngay lúc này có chiếc xe máy đi đến, đỗ lại ngay trước cửa nhà.
- Sao? Thế nào? – Là bác T, anh họ của mẹ Thục Anh, là người mà Thục Anh đã gọi điện khi nãy.
- Anh ơi, nó đánh mẹ con em như thế này. Mẹ con em sợ cứ ở trong nhà thì đến chết lúc nào không biết nên bảo Thục Anh nó mở cửa ra, xong thành ra bị nhốt ở ngoài đường thế này đây.
Chắc lúc này sự chịu đựng của mẹ cô đã vượt quá giới hạn. Mẹ cô nức nở kể lể những ấm ức bị dồn nén. Bác L biết ý, cũng đóng cửa luôn (nhưng chắc là bác vẫn còn đứng ở sau cửa xem kịch một lúc nữa).
Nghe mẹ cô tâm sự một hồi, bác T tỏ ra bất bình thay. Bác bảo:
- Cái thằng này, cục tính quá. Có gì từ từ nói, sao lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay vậy! Được rồi, để bác gọi nó.
Bác T lấy điện thoại di động ra gọi. Thục Anh đoán là gọi cho bố cô.
- Anh đây. Chú làm sao lại đánh vợ đánh con như thế? Mở cửa ra cho mẹ con nó vào nhà đi ngủ đi. Bọn trẻ con mai nó còn phải đi học nữa.
- … - bố cô nói gì đó cũng phải một hồi.
- Được rồi, vào nhà rồi nói chuyện.
Khoảng một vài phút sau, cửa mở.
- Anh đừng nghe con này nó luyên thuyên – Bố đứng giữa cửa chỉ tay vào mặt mẹ cô – Nó ngửa l** cho thiên hạ xong về gái đ* già mồm thôi.
- Chú đừng có nói cái kiểu đấy. Vào nhà rồi nói chuyện.
Hai anh em Thục Anh bị đuổi đi ngủ. Anh trai ở nhà dưới, ngủ với em trai (mà Thục Anh không nhớ rõ vì sao em trai cô lại không có mặt trong “cuộc chiến kinh hoàng” vừa xảy ra, hình như bố cô đã đóng 2 lần cửa để em trai cô – ngủ sớm từ trước – không tỉnh dậy), còn Thục Anh lên gác. Cô trằn trọc một hồi rồi cũng ngủ thiếp đi, vì mệt mỏi. Không biết mấy giờ, cô thấy có người nằm xuống cạnh mình, cô nghe thấy tiếng sụt sụt khóc nho nhỏ của mẹ. Thục Anh quay sang ôm lấy cánh tay mẹ. Mẹ cô thôi không khóc nữa.
Buổi sáng hôm sau là thứ 7, dù mệt mấy thì mệt, Thục Anh vẫn cố dậy và lết đến trường. Cũng may là văn phòng của mẹ không làm việc vào thứ 7, nếu không, không biết mẹ cô phải che dấu cái miệng sưng vù lên vì vết va đập tối qua như thế nào. Với Thục Anh, cô cũng không mấy quan tâm xem mặt của mình sưng đến đâu, sau mấy cái tát của bố, nhưng có vẻ không đến nỗi nào, vì các bạn cô ngày hôm đó không ai nhìn cô với ánh mắt lạ cả.
Năm tiết học và sinh hoạt kết thúc, gần 12h trưa Thục Anh mới đạp xe về đến nhà. Trước cửa nhà cô có một cái ô tô 7 hay 9 chỗ gì đó và vài cái xe máy. “Ơ, tưởng hôm nay văn phòng đóng cửa mà? Sao nhiều xe vậy nhỉ?” – Thục Anh nghĩ thầm. Cô cố gắng lắm mới lách được người và xe đạp vào đến cửa nhà. Vừa dắt xe vào, cô nhìn thấy ông ngoại, hai dì (em gái mẹ), cậu, cả bác T, cả chú thím. Mẹ ngồi cạnh dì H với đôi môi sưng to, tím tái. Bố ngồi đối diện, sắc mặt không tốt, có vẻ là bực tức nhưng không xả ra được.
Thục Anh chào nhanh mọi người rồi đi vào nhà để người lớn nói chuyện.
04:25 CH 03/04/2015
Ly hôn, dưới cái nhìn của con trẻ
Cảm ơn mọi người đã đồng cảm và chia sẻ.
Mình nghĩ là ngay cả ở năm 2015 này, còn rất nhiều, rất nhiều người phụ nữ và những đứa trẻ phải chịu cảnh bạo lực gia đình. Không biết đến bao giờ luật pháp mới bảo hộ triệt để cho những người yếu đuối ấy nhỉ? Cho đến lúc đó, chúng ta phải tự bảo vệ mình, tự bảo vệ con em của mình thôi.
Hẹn gặp lại các bạn vào thứ 2 nhé. Cuối tuần mình phải tập trung chăm lo cho gia đình nhỏ của mình mà :)
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ hạnh phúc!
11:57 SA 03/04/2015
b
blue_caroline
Bắt chuyện
891Điểm·1Bài viết
Báo cáo