Chào mọi người,Mình đang khốn khổ vì những dằn vặt trong lòng, không biết tự giải quyết chuyện của mình ra sao nữa nên hi vọng mọi người có thể cho mình những ý kiến sáng suốt, quý giá vào lúc này.Thực sự thì chuyện cũng phức tạp nhưng có thể tóm tắt là thế này, bọn mình yêu nhau khoảng gần hai năm rồi mới cưới, nhưng thật sự là đến giờ mình cũng chẳng hiểu là anh ấy có yêu mình không nữa. Từ trước đến nay anh ấy luôn chừng mực trong tình cảm với mình, ít khi thể hiện tình cảm, không bao giờ tự nói yêu mình cả trừ khi mình hỏi có yêu không, tất nhiên là cũng không có những nhớ nhung, lãng mạn hay quan tâm tình cảm như nhiều vợ chồng khác. Từ ngày yêu nhau mình luôn phải làm lành khi giận nhau, bất kể lỗi thuộc về ai, bất kể thời gian dài ngắn, vì mình không chịu nổi đau khổ. Mình cảm thấy chỉ có mình là yêu anh ấy. Và cả chuyện vợ chồng, nói chúng là thưa thớt và mình hầu hết đều là người chủ động. Trong lòng mình lúc nào cũng cảm thấy hụt hẫng lắm.Thật sự thì anh ấy là người tốt, vun vén cho kinh tế gia đình, không có tệ nạn gì hết. Cuộc sống sẽ vẫn như là hạnh phúc nếu như mình cố gắng, cố chủ động trong tình cảm, bọn mình cũng có một con gái rất dễ thương. Nhưng thực sự thì bọn mình vẫn thỉnh thoảng lại cãi nhau, nhiều nhất là những vấn đề liên quan đến gia đình anh ấy. Thường thì động chạm đến vấn đề này là sẽ cãi nhau to. Lần gần đây nhất anh ấy đã nói là tình cảm của anh ấy đã chết dần vì cách đối xử của mình với chồng và gia đình chồng, rồi sau đó nói mình rất nhiều. Mình không giấu diếm rằng mình không thể sống tình cảm với bố mẹ anh ấy, mình chỉ quan tâm ở một mức độ bình thường được thôi, nghĩa là một hai tuần gọi điện hỏi thăm sức khỏe (bọn mình đang ở xa), chứ mình không muốn tâm sự to nhỏ gì. Lý do thì đơn giản là mình đã có thành kiến không thể xóa bỏ trong đầu được. Mình biết mình là người vụng về trong giao tiếp, nhưng mình rất sợ sự khéo léo giả tạo. Mẹ anh ấy là người như thế, bà rất thuơng yêu bao bọc cho các con của bà nhưng với con dâu thì khác, mình không kể tỉ mỉ thì chắc mọi người cũng có thể hiểu vì có lẽ cũng là tình hình chung, thật sự là mình không thể có tình cảm với bà được. Mình cũng không thể nói những gì mình đã trải qua với bà cho chồng mình nghe được vì chỉ cần chạm đến là anh ấy đã nổi khùng lên, anh ấy cũng nói sắc sảo lắm. Mấy tuần trước cũng cãi nhau về chuyện này, anh ấy bảo mình chẳng làm được gì cho nhà anh ấy, có lần mẹ chồng mình cũng chửi mình và bảo mình như vậy (mình cũng không biết là mình cần phải làm gì cho gia đình chồng nữa), sau đó xúc phạm mình và gia đình mình. Trước đây mỗi lần cãi nhau mình cũng nóng giận nên cãi lại, nhưng cũng khá lâu rồi mình không bao giờ nói lại khi anh ấy xúc phạm mình, chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng thôi. Mình biết mình rất yếu đuối, mình không đủ nghị lực để xa con và thậm chí là không chịu nổi sự lạnh nhạt của anh ấy nữa. Mấy tuần nay bọn mình sống như ly thân dù vẫn đang ở chung nhà. Có lúc mình thấy rất thanh thản, nhưng cũng nhiều lúc cảm giác không chịu đựng nổi dù mình rất muốn cố gắng để con vẫn được ở cùng cả bố và mẹ. Lý trí mình thì biết rõ là anh ấy không yêu mình và cũng không còn xứng đáng với tình cảm của mình nữa. Nhưng mình không biết phải làm thế nào để có thể cân bằng được bản thân mình trong cuộc sống chung này, mong rằng mọi người có thể cho mình lời khuyên.
Người càng tự nhận mình hoàn hảo, càng toàn vẹn càng dễ nhiều khiếm khuyết mà chính bản thân k nhìn thấy.Có khi vợ lại bới ra khối nhược điểm ấy chứ :Smug::Smug:. Và biết đâu vợ ở nhà đang mải chăm con cũng nghĩ mình đã làm tròn nghĩa vụ lắm rồi. :Drooling::Drooling:Vậy nên chỉ có ng trong cuộc, hoặc nghe từ 2 phía mới biết mà trách ai. Chứ trên diễn đàn thì ai chẳng cho mình đúng. Thử cho chị vợ lên đây tường thuật xem, có khi nhiều mẹ lại ngả về phía ngc lại cũng nên :Laughing::Laughing:. Mà vợ nhà này còn bận rộn chăm con chả lên than được, nên anh chồng rảnh hơn thì lên than thay vợ :Laughing::Laughing:. @ mẹ nào đó muốn "dạy" người khác: hí hí, mẹ nó ở nhà có khuyên nhủ chồng bao giờ không?? Cũng coi đó là DẠY CHỒNG à hụ hụ. Anh em mà nghe thấy câu DẠY CHỒNG thì chả nhảy dựng lên ấy chứ, lúc đấy lại thanh minh "đừng đặt nặng vấn đề câu chữ" :Silly::Silly::Silly:
Mình cũng có hoàn cảnh tương tự như bạn trai đây (tương tự nhưng không giống thế), cuối cùng mình cũng cải tạo được nàng dâu và quan hệ nhà chồng nhà vợ rất vuông tròn.Thế mình hỏi bạn trai vài câu nhé?Bạn có phải là người biết trách nhiệm của ông chồng, có biết chăm lo toàn diện đến gia đình, đến các mối quan hệ nội ngoại hay không? Mình có cảm giác như bạn chỉ nghĩ đến chuyện bạn có 1 thu nhập đủ nuôi sống cả gia đình và có thể chăm sóc báo hiếu bên nội, đóng vai trò người chủ gia đình (người quyết định mọi việc) là ổn, mà không hề nghĩ, chuyện vun đắp gia đình, chăm sóc 2 bên nội ngoại là trách nhiệm của 2 vợ chồng.Mình có cảm giác như bạn chỉ biết yêu cầu, nếu không đáp ứng được thì bất mãn. Bạn đã bao giờ giặt quần áo cho vợ con chưa, có biết cách giặt đồ không, mà dám bảo người giúp việc bỏ luôn chăn màn vào máy giặt cho tiện?Bạn đã bao giờ tỏ ý với vợ là: nếu chỉ có 50 km về quê nội, em bị say xe, thì vợ chồng ta đến thăm ông bà bằng xe máy? Hay chỉ nghĩ đến chuyện chạy ô tô cho sướng cái thân mình (thân anh chồng)?Bạn có bao giờ nghĩ là, 1 năm thăm bên nội 3-4 lần thì quá nhiều, nhưng có khi từ khi lấy vợ đến giờ, bạn chưa hề về thăm bên ngoại?Bạn có thương con không, khi mà vợ bạn vừa mới sinh, bạn chưa hề nghĩ đến chuyện khó khăn gian khổ và tâm lý của người đàn bà khi bầu bì, đau đẻ và chăm sóc con hàng ngày và hàng đêm; vậy mà lại đòi li dị người vợ của mình, người mẹ của đứa con mình?Bạn có bao giờ nghĩ rằng, vì được ở nhà (trống) của bên họ nhà vợ, mà 2 năm qua, các bạn tiết kiệm được hàng chục triệu tiền thuê nhà?Bạn có bao giờ nghĩ là, nếu miếng đất ta đã mua (và đã bán) quá xa cho vợ con ta sinh sống, và phải dành dụm tiền để đổi 1 mảnh đất khác gần trung tâm hơn, hay là đã lấy số tiền bán đất đó đi làm 1 việc gì đó không có ý nghĩa bằng?Bạn có bao giờ nghĩ là mình chưa chuẩn, và cần thiết phải điều chỉnh hành vi, cách nghĩ và cách sống của mình để cho vợ nể phục và tự giác nhắc nhở bạn có nghĩa vụ tương xứng với cả 2 bên nội ngoại nhà mình chưa?Bạn hơn vợ 10 tuổi, thì có nghĩa là sống lâu hơn vợ 1 thế hệ, suy nghĩ cần thoáng hơn vợ và sâu xa hơn vợ mới phải, ông bố trẻ ạ! Nếu như sau 10 năm bạn làm đầy đủ nghĩa vụ đối với họ hàng bên ngoại, mà vợ bạn vẫn không có thay đổi gì, thì lúc ấy, khuyên bạn bỏ vợ cũng chưa muộn.Đừng chấp giống đàn bà nhé (xin lỗi các bà mẹ, và xin lỗi vợ mình). Bạn nên suy nghĩ lại ở khía cạnh tích cực hơn. Xây luôn khó hơn phá, bạn trai ạ!Chúc vợ chồng bạn hạnh phúc!
Nói một cách chân thành, bạn nên xem lại động cơ kết hôn. Vì mình thấy rất khó tin với 1 ng đàn ông ngoài 30 tuổi mà còn "ngã ngửa người ra" về nhân cách đối tác mới ngoài 20 thế này. Nếu đúng như dự đoán của mình thì bạn sẽ vẫn tiếp tục chung sống với vợ, ko cần cải tạo, và nhu cầu về mọi mặt của bạn sẽ dần teo đi.
---------------------------------
Hi Ban,
Khi đọc những dòng tâm sự của bạn mình thấy nó phần nào giống với hoàn cảnh của mình lúc này (tất nhiên là ko giống hoàn toàn).
Minh là Man nên mình sẽ chia sẻ quan điểm của Man để bạn và các bạn khác góp ý.
Thứ nhất, đối với những người đàn ông sinh thành thuộc khu vực Đồng bằng Sông Hồng như HY, Thái Bình, HP v.v... thì họ có một nền tảng văn hoá lúa nước trọng nghĩa tình, gia đình, dòng tộc, làng xóm. Điều này là do nét văn hoá của người làm nông nghiệp nó qui định từ ngàn đời xưa rồi. Những người đàn ông sinh ra ở vùng này thường sống tình cảm họ rất thương yêu vợ nhưng lại không quỵ luỵ phụ nữ, họ quỵ luỵ tình yêu. Tình yêu ở đây bao gồm hai vế: tình yêu với gia đình, gia tộc, bạn bè và một vế đó là tình yêu với người vợ. Với những người như thế này bạn không thể bắt họ bỏ đi vế nào cả. Nhiều bạn trẻ có thể không hiểu hết nên cứ bắt chồng bỏ bớt vế kia đi. Thực sự không thể. Họ yêu thương bố mẹ, gia tộc, bè bạn nhưng không có nghĩa là họ từ bỏ tình yêu với vợ, con. Nếu bạn hiểu được điều này, bạn có thể tham gia vào thế giới tình cảm của anh ta, tức là cùng anh ta tổ chức tình yêu với gia tộc anh ta một cách đúng mực, bạn sẽ có tất cả. Nếu bạn không làm được điều đó, bạn sẽ mất anh ta một cách dần dần.
Để tổ chức tình yêu với gia đình chồng bạn, không nhất thiết phải mất quá nhiều công phu hay tiền bạc, đôi khi chỉ là sự ân cần hỏi han, tôi tin bạn thiếu điều này, vì các bạn trẻ thường hay quy ra sự sòng phẳng, các bạn tạo được nhiều mối quan hệ tốt ở cơ quan, ngoài xã hội, nhưng lại thất bại trong quan hệ gia đình.
Bản thân tôi cũng đang gặp phải vấn đề như vậy, vợ tôi không hiểu được cái tôi cần.
Có lẽ tốt hơn hết bạn hãy nói chuyện một cách cởi mở với chồng xem sao?
Nếu thực sự không thể hàn gắn được thì cũng nên giải phóng cho nhau sớm để còn tìm đường khác bạn ah.
Chúc bạn thành công!