images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Kể chút chuyện tình, chuyện đời em!
Chương 2, sai lầm ngày ấy...
Cơ mà sau đó em cũng hứa với TH là năm nay tao không thi nhưng kỳ 1 năm sau tao sẽ cố gắng hết sức trong kỳ thi chọn đội tuyển quốc gia. Haiz! Ko có cái nào ngu hơn ngu dại gái!
Tháng 7 trong hè, trường có tổ chưc kỳ thi mini giữa các trường chuyên khu vực Hà Nội với nhau để "giao lưu học hỏi". Ngày đầu tiên thi em xếp thứ 4 trên 60. Sau khi thi ra thấy TH nó ngồi quán nước bên đường, nhưng mắt em thì cứ để ý đến cô bé em thích đang đứng gần cổng trường với thằng xì ke nào đó (em tả vậy chứ thật ra nó chắc đẹp trai hơn em, haiz). Em ngồi uống nước với TH nhưng mà em cũng chả nhớ em với nó nói gì, tại em có để ý đâu, haiz, đang ghen mà!
Sau ngày thi thứ hai (cuối cùng), xếp hạng em 40 trên 60, VA siêu nhân cũng bị tuột vị trí số 1 cho 1 bạn trường khác. Từ tháng 8 đến tháng 11, sau thất bại hồi tháng 7, đội tuyển 16 đứa lớp em học tàn bạo bạo tàn để chuẩn bị cho cuộc tái đấu. Trong đội tuyển ko có con gái, toàn bộ 7 bạn nữ đều ko có hứng thú với môn này, mà môi trường căng thẳng, bài khó, ko hiểu, làm ko nổi, em cùng vài đứa nữa bắt đầu tỏ ra chán nản. TH nó luôn động viên nhắc nhở em. NA nó chán nhiều lúc bỏ học đội tuyển đi làm thêm ở cửa hàng phần mềm nào đó ở Lí Nam Đế, PB bị bệnh về mắt ko được ngồi máy tính quá 2 tiếng 1 ngày, bỏ đội tuyển, 1 thằng bạn c ứt của em đầu năm lớp 11 đã theo nhà đi Úc, 1 số thằng bạn c ứt trong đội tuyển cũng khá mệt mỏi và trong giờ học bỏ làm bài đi ngồi oánh điện tử hay oánh bài, em sau năm lớp 11 oánh bài thua nhiều quá bỏ luôn cờ bạc đến bây giờ, điện tử cũng ít đi nhưng mặc dù thỉnh thoảng em oánh điện tử lại thì chả thua đứa nào, học đội tuyển em thực sự ko còn hứng thú. Nhưng áp lực từ bạn bè, từ gia đình, em vẫn cố gắng theo đuổi.
Kỳ thi thành phố vòng 1 em không có giải, chỉ đủ vào vòng 2. Có 1 siêu nhân cao thủ lớp 12 trường em giải nhất, VA siêu nhân giải nhì, NK giải nhì, một số bạn siêu nhân khác giải ba. Em những tưởng thôi đời em sắp ko phải học môn này nữa rồi, thì mẹ em lo em thi vòng 2 vẫn giữ thứ hạng đấy thì sẽ ko còn mặt mũi nhìn đời nên bắt em đi học thêm siêu lò cùng NK, ĐN, bạn c ứt TT và siêu nhân lớp 12.
Sự đời nó ko như là em mong đợi, vòng 2 chọn đội tuyển thi quốc gia, đề bài... nhóm em, NK, TT và siêu nhân 12 trúng tủ. Em mà nhớ cái tủ nó hình thù như thế nào thì chắc giờ cũng khác nhiều, tiếc là dù trúng tủ nhưng em vẫn ko nhớ ra cách giải, vì em đi học có để ý cái mẹ gì đâu, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến gái thì học cái đ ếch gì nữa. Em ngồi bó chiếu, nghịch nháp. Nhưng số phận em không biết quá may hay quá rủi, em và siêu nhân 12 ngồi sau 1 cái cột rất lớn, giám thị không nhìn được. Ngồi nửa tiếng siêu nhân 12 đã làm xong bài, ko nghe thấy em gõ gì, quay sang chửi
- "đcm sao mày éo làm bài?"
- "làm thế éo nào đc mà làm?"
- "đcm mày, cặp ghép, làm rồi sao mày éo nhớ?"
ĐCM, em thề với các bác, sau 1 năm miệt mài cầy đến thuộc làu sách cơ sở dữ liệu và giải thuật, 16 thằng trong đội tuyển tin, 15 thằng nó nghe được cái thuật toán tên là gì thì 5 phút sau nó viết được cái phần mềm nhanh hơn cả google. Nhưng còn 1 thằng nghe cái tên cũng éo nhớ cái thuật toán đấy hình thù nó như thế nào. Đó là em!
Em ko làm được, vậy mà siêu nhân vẫn chưa thấy em quá dốt mà dừng cái sự tốt bụng, ông ấy ... giảng cho em về thuật toán cặp ghép... trong phòng thi...
1 tuần sau, em xếp thứ 7 trong số 10 người được chọn vào đội tuyển thi quốc gia, 8 người trường em nhưng không có VA! Em đã tranh đấu với bản thân, lúc thầy đọc tên em đã định nói xin thầy cho em ra, em không xứng đáng và em ko hứng thú. Nhưng em đã thua sự ích kỷ của mình. Em biết trong lớp có lẽ tất cả đều biết chuyển xảy ra hôm thi, bởi vì sau khi thi em đã nhiều lần quyết định là em sẽ xin ra nên em ko giấu giếm chuyện đó. Cả vài ngày sau đó em cứ nằm gục trên bàn mỗi khi lên lớp, em ko dám nhìn mặt các bạn, nhất là VA. Sau đó đội tuyển học 13 buổi 1 tuần, mỗi buổi 4-5 tiếng nên em ko phải lên lớp, 1 tuần 6 ngày đi học cả sáng cả chiều thậm chí cả tối đến 9-10 mới về đều ngồi trong phòng đội tuyển...
3 tháng sau em thất bại hoàn toàn, ko có giải, hổng kiến thức do 3 tháng ko lên lớp, sụp đổ về tinh thần, sa sút về tâm lý... Em lăn ra ốm liệt giường 1 tuần. Bố mẹ em nghĩ em cứ tiếp tục như vậy sẽ không thể đỗ trung cấp nông nghiệp chứ đừng nói đại học. Cho nên bố mẹ em quyết định em sẽ đi du học sau năm lớp 11. Em mỗi ngày đi học trên lớp về hầu như ko động đến sách vở, chiều chiều đi học tiếng Anh. Điều đáng nói là VA sau khi ko vào đội tuyển qg cũng đã chắc chắn đi du học, và em không hẹn mà gặp đi học thêm cùng VA...
Tua nhanh 1 năm sau, em tự hứa với mình vào đại học mình sẽ học phần cứng, cuộc đời của mình đối với ngành phần mềm mình ko thích, ko có hứng thú và để lại cho mình một nỗi đau khó lòng quên được cũng như tước đi cơ hội của 1 tài năng có thể mang huy chương vàng về cho đoàn VN (đoàn VN thi olympic quốc tế năm đó chỉ có 1 bạc của siêu nhân 12, NK đồng)...
04:16 CH 31/10/2014
Kể chút chuyện tình, chuyện đời em!
Chương 1, bạn TH...
Như em nói, bạn ý là nhìn được nhất trong số 7 đứa con gái lớp em. Nhưng thực ra em ngồi trên bạn ý nên em chọn ngồi gần TH không phải vì để ngắm gái, mà vì bạn ý luôn xức nước hoa mỗi khi đến lớp, nên em thấy rất... thoải mái. Ngồi cạnh thằng LT, mỗi giờ ra chơi nó chơi bóng rổ xong, em, thằng H, thằng NA đều ná thở nên về sau thằng H xuống ngồi cạnh thằng NA, đẩy thằng LT lên bàn đầu, bàn thứ hai không ai ngồi.
Trong lớp chuyên của em có 31 người, ước chừng có 10 đứa thực sự đam mê môn chuyên của lớp em và muốn thi thố ganh đua đến cấp quốc gia, quốc tế, tầm 10 đứa từ nhỏ đã làm gà chọi giống em, luôn cố gắng học giỏi để thi đại học, tầm 10 đứa chủ yếu tập trung học tiếng Anh để đi du học, còn 1 đứa là em, em chả biết hồi đó em muốn gì, em cần gì và mục tiêu của em ra sao. Sau vài tuần học chúng em đều biết hết con đường mơ ước của nhau, mỗi khi chúng nó hỏi em thì em luôn nói thật suy nghĩ của em hồi đó là em muốn làm thủ khoa trung cấp nông nghiệp để sau đi làm kỹ sư nông nghiệp... Haiz, nhà em có 300m đất trồng cà chua ở Tứ Liên, em cũng cảm thấy mệt mỏi sau 5 năm trời học hành quay cuồng thi thố, tính tình em lại ham chơi thích nhàn nhã nên thực sự là em hồi đó rất muốn sống chậm lại, học ít thôi, tận hưởng cuộc sống tí, đặt mục tiêu thấp tí...
Còn TH là đứa có tính cạnh tranh rất cao. Đối với em đỗ vớt vào cái lớp T1.5 này đã là may mắn lắm rồi, nhưng đối với nó thì là thất bại, nó luôn tỏ ra khinh khỉnh mấy đứa học T1, nó còn khinh khỉnh cả VA lớp trưởng lớp em nữa. Vào lớp chuyên đã không dễ, chuyện để thầy chủ nhiệm biết tiếng mà chỉ định làm lớp trưởng càng không phải đùa. Thực ra em cũng đã biết tiếng lớp trưởng mới của em từ rất lâu do mùa hè 1 năm trước đó em có thi hội thi tin học trẻ ko chuyên, em dừng lại ở vòng gần gần gửi xe, còn VA nhất quốc gia, hồi đó lúc ti vi truyền hình trực tiếp VA nói về phần mềm của bạn ý, em đã thầm nghĩ ước gì mình được như anh ấy :)), thực ra thì bây giờ vẫn vậy =)). Trong đời em chỉ có một lần em ăn gian vượt qua được VA, và đó cũng là một trong những sai lầm lớn trong đời em đến bây giờ...
Trở lại với TH, vì nó kiêu kỳ như vậy nên nó rất khó gần. Những tuần đầu tiên thường nó rất ít nói chuyện với ai, cả trai cả gái. 6 đứa con gái còn lại thì thường ngồi túm tụm lại một góc nói chuyện với nhau, con trai cũng bắt đầu có cạ để nói chuyện. Còn TH thường ra chơi nó cứ ngồi một mình đọc sách, làm bài. Nó là người lúc cần tập trung thì rất tập trung, lúc cần chăm thì rất chăm. Trong suốt 2 năm ngồi gần nó, mỗi lần nó ngồi cầm bút làm toán em cảm thấy nó trở thành con người khác hẳn. Nhiều năm sau, những lúc nghĩ lại tại sao trong số 31 đứa tài năng của lớp em hồi đó chỉ có một số đứa đạt được hầu hết hết những gì chúng nó muốn trong cuộc sống em chưa bao giờ ngạc nhiên là TH luôn nằm trong số đó.
Nhưng mà nó giỏi vậy nhưng cũng có điểm yếu. Đó là nó học lệch. Môn nó thích học thì cả lớp gọi nó bằng cụ, nhưng có những môn mà em nghĩ nó chả động tay động chân học bao giờ. Còn em thì đần đần đụt đụt nhưng học cũng đều đều các môn. Học kỳ 1 năm lớp 10 điểm trung bình tất cả các môn của em xếp thứ hai lớp (sau VA siêu nhân), nhưng điểm môn chuyên em ko cao nên em ko có học bổng Prudential. Nhưng thực ra em chả quan tâm lắm, từ khi vào lớp 10 em thực sự ko có ý chí phấn đấu, sau học kỳ 1 xếp thứ hai em lại càng lười, về nhà đọc tiểu thuyết nhiều hơn sách giáo khoa lại vướng vào vòng tương tư một bạn khác lớp mông cong ngực to hơn TH thành ra em còn xếp hạng 7, vừa đủ nhận học bổng. Thôi trở lại với mấy tháng đầu cấp 3. TH nó học lệch nhưng xung quanh nó chỉ có em và thằng PB, mà em sinh ra vốn nổi tiếng là người tốt bụng, thành ra chưa cần nó hỏi em đã cho nó xem bài của em rồi :)).
Nói là em tốt bụng vậy thôi những khi làm ko được bài em thường khá bức xúc, thường là em... chửi bậy, em chả chửi ai trực tiếp cả, chỉ chửi đcm bài nó khó quá làm ko được thôi. Đối với em chuyện đó bình thường, còn đối với TH xinh nhất cái lớp đực thừa cái thiếu thì nó mấy lần đầu mắt chữ a mồm chữ o mà nhìn em vì chưa ai dám như thế trước mặt nó cả, bình thường em cũng rất thiện lương ít khi văng tục, thế mà nhiều lúc nó hỏi em làm xong chưa em quay xuống văng tục với nó, haiz, thiện tai thiện tai...
Mà cũng chính vì dám văng tục như vậy nên rào cản giữa em với nó cũng mất đi nhiều, sau đó em có nói chuyện với nó nhiều hơn, nhiều lúc em rủ PB lên ngồi cạnh nó rồi 3 đứa tâm sự trên trời dưới biển quên cả học bài.
Trong 2 năm đó nó quan tâm rất nhiều đến em, thực sự có nhiều lúc nó giục em chăm học hơn còn hơn cả mẹ em nữa. Kỳ 2 năm lớp 10, cả lớp 30 đứa đăng ký thi thành phố ít nhất 1 môn nào đó, trường em trường chuyên ko cần thi tuyển vòng trường vòng quận, đăng ký phát là được thi với các bạn trường khác đã phải vượt qua vài vòng. Em ko thi. Em nói với bố mẹ em là em cực kỳ mệt mỏi sau 5 năm chinh chiến rồi, để em nghỉ đi, bố mẹ em cũng bó tay với em. TH thiếu điều nó nộp đơn đăng ký thi hộ em nữa thôi, nhưng em nhất quyết không. Thực sự nhiều lúc nghĩ lại, giá mà em cứ mãi như tuổi 15 đó, được làm những gì mình chọn, được sống theo ý mình, thì đời em giờ không biết có tốt hơn bây giờ nhiều ko nữa. Ngày chúng bạn nô nức mà cũng căng thẳng đi thi, em cũng xách xe đạp đến trường thi của các bạn, nhưng không phải để thi, em đến đón cô bé em đang tương tư đi thi về. Haiz, giá mà lúc đó sau 4 tháng trời tương tư mà em nhận ra rằng người ta không thích mình tí nào và 2 đứa cũng ko hợp nhau thì có lẽ cuộc đời em đã rẽ qua ngã khác, nhưng em vẫn tiếp tục trồng cây si thêm gần 2 năm nữa để vẫn tay trắng và bỏ phí nhiều cơ hội khác...
04:14 CH 31/10/2014
Điện hạt nhân: VN báo cáo khả thi khi nhiều nước...
Ai bảo điện hạt nhân rẻ hơn các điện khác cho em con số cái.
Ở Pháp, hàng đầu về điện hạt nhân, tỷ lệ điện hạt nhân là 75% và Đức là nơi mà tỷ lệ điện hạt nhân còn 17 % mà giá điện ở Đức, vào thời điểm cách đây 2,3 năm, cũng là lúc mà ở Vn đã ký kết làm điện hạt nhân, cao hơn ở Pháp có 8 cent/số thui.

Giá điện ở Pháp

Mỗi kWh có 2 giá, standing charge càng thấp thì dung càng nhiều càng bị tính giá cao, standing charge càng cao dung mãi chỉ tính cái giá rẻ hơn.
Mỗi kWh mà tang 8 cent, một gia đình bình thường dung điện khoảng 5kW, 1 ngày là 120kWh, tức một ngày mất them 120*8 = 960 cent = 9.6 EURO, mỗi năm sẽ mất khoảng 4000 Euro them tiền điện. Đó là gia đình bình thường thôi đấy (mỗi cái điều hòa là 2000W rồi, 5kW chạy được 2 cái điều hòa).

Bạn barca boy kiểm tra lại nhé, 52 lò phản ứng hạt nhân của Nhật mới có 2 chiếc được khởi động lại. Tất cả điện bị thiếu đều được Nhật bù bằng dầu, khí LNG, LPG để phát điện.

Có 2 cháu chính thức vượt qua vòng kiểm tra và chạy lại, và có khoảng 20 cháu đang trong vòng kiểm tra và sẽ chạy lại trước cuối năm, các cháu còn lại cũng đang gấp rút chuẩn bị nộp hồ sơ. Ngoài các lò của TEPCO bị ảnh hưởng trong trận động đất là đã ko còn sử dung được, chưa có chủ lò nào của Nhật cân nhắc việc đóng cửa hoàn toàn lò của họ trong tương lai gần!
07:46 CH 05/08/2013
Điện hạt nhân: VN báo cáo khả thi khi nhiều nước...
2 năm sau sự cố ở Nhật Bản, quá nửa những nhà máy hạt nhân bị tạm dung sau sự cố đó đã hoạt động trở lại, bởi vì người Nhật dần nhận ra rang nước mình chả có cái gì để tạo ra điện ngoài hạt nhân.
Điện hạt nhân rẻ hơn các điện khác là chuyện có that và hiển nhiên, nhưng anh binbin bóp méo bang cách là nhà máy điện hạt nhân sau 40 năm thì giá thành nó tăng ... Đọc câu này ko biết phải nói làm sao, chả nhẽ 40 năm nữa giá than không tăng? Giá dầu không tăng? Giá tất cả các thứ không tăng?
Cái thứ ba điện hạt nhân 80% công suất thiết kế không phải vì máy nó không chạy được 100% mà là người ta chỉ chạy 100% ở peak demand. Một ngày có khoảng 4-6 giờ nó chạy hết công suất vì nhu cầu lúc đó cao nhất (tầm chiều tối). Còn lại nó chạy không hết công suất vì nhà máy nào cũng chạy hết công suất thì điện dư thừa có bán được đâu. Cho nên ở mức bình thường (ko tính các loại bảo trì), một nhà máy bình thường chạy 80% công suất thiết kế, tính trung bình. Nếu tính thời gian bảo dưỡng, rồi thay này thay kia thì nhà máy điện hạt nhân chạy 98% trong suốt vòng đời của nó, dù điện nó tạo ra ko phải 100% công suất thiết kế.
Còn nói 1 nhà máy điện hạt nhân 4000 MWatt giá 10 tỉ, trong khi con đập 2000 MW có 2.5 tỉ, mà bảo điện hạt nhân đắt gấp đôi thủy điện đó là sai. Bởi vì nhà máy điện hạt nhân 4000MW nó chạy trung bình 3500MW 365 ngày 1 năm, còn con đập 2000MW chỉ chạy 2000MW... khi có đủ nước. Mà có cái đập nào có đầy nước 365 ngày/năm trên thế giới này không?
06:41 CH 04/08/2013
Pháp cam kết giao lò hạt nhân an toàn nhất cho...
Mình công tác tại Areva, công ty sản xuất lò Atmea-1.
Mình ủng hộ 100% điện hạt nhân.
Nhưng hi vọng VN ko mua lò Atmea-1. Lý do:
+ Đây là thế hệ lò mới của Areva, công suất nhỏ, liên doanh Areva-Mitsubishi thầu, chưa xây cái nào trên thế giới, mới thử nghiệm 1 cái ở Pháp. Từ kinh nghiệm từ lò 3+ cỡ lớn EPR xây cái đầu tiên luôn đắt hơn và kéo dài hơn vì vừa xây vừa sửa thiết kế. Mình thiết nghĩ VN ko nên tốn tiền nhập công nghệ chưa được kiểm chứng!
03:52 CH 27/10/2012
Ủng hộ chính sách của Nhà nước, một thương binh...
Chưa bao giờ nhà cầm quyền Nhật đưa ra một thông báo chính thức nào nói họ sẽ quay mặt lại với điện hạt nhân. Tại vì để làm được điều đó là rất khó. Có 1 số lý do:
1) Nhật là nước đăng cai nghị định thư Kyoto, nghị định thư này quy định rất chặt chẽ việc sử dụng khí thải. Nhật với dân số 130 triệu, các khu công nghiệp, các xe ô tô... tạo ra một lượng khí thải khổng lồ. Hiện tại trong những cách tại ra điện thông thường chỉ có điện hạt nhân và thủy điện không tạo ra khí thải. Nhật không có tài nguyên về thủy điện. Lựa chọn của họ là rất ít. Đừng nói đến điện gió hay điện mặt trời vì không ai người ta nghiên cứu đến việc sưởi ấm cho 130 triệu con người bằng những nguồn năng lượng không thể ổn định dù chỉ 12/24.
2) Với các nhà máy điện có sẵn ở nước họ, chi phí đóng cửa và xây lại các nhà máy mới (1/3 sản lượng điện) không phải là nhỏ, mà thực ra là nó cực lớn, khó ông nào có thể phê chuẩn vứt đi 1 đống của cải để rồi phải xây lại toàn bộ như vậy cả.
3) Than, dầu mỏ, khí đốt nó có trữ lượng của nó, không ai người ta ký quyết định xây trong khi biết 30 năm sau sẽ phải đốt củi để vận hành nhà máy. Năng lượng hạt nhân nếu không recycle thì còn 80 năm, nếu recycle thì còn 1200 năm, hiện giờ trên thế giới có Anh, Pháp, Đức, Nhật, Ấn Độ là recycle, Mỹ và Trung Quốc chưa recycle nhưng đang xem xét rất kỹ vấn đề này.
Ở Mỹ tính trung bình trợ giá cho điện hạt nhân cao bởi vì chính phủ Mỹ bắt tất cả các nhà máy phải giữ lại thanh nhiên liệu đã qua sử dụng trong bể chứa (trong lúc chờ Mỹ tìm ra cách 1 là nhét toàn bộ vào Yucca Mountain, kế hoạch này đã bị từ bỏ, và 1 cách thứ 2 là recycle, nhưng hiện giờ Mỹ chưa đưa ra quyết định), việc lưu các thanh nhiên liệu trong bể theo thiết kế của Mỹ tạo ra một giá thành cực lớn nên Mỹ phải trợ giá, bởi vì anh bắt người khác làm những cái không cần thiết (vì Mỹ sợ thanh nhiên liệu kia recycle sẽ tạo ra plutonium và tạo ra được vũ khí hạt nhân, mà công nghệ này để cho các công ty tư nhân làm thì ko kiểm soát đc). Ở Pháp, Đức người ta ko quan ngại về plutonium như vậy!
Cho nên đừng có chỉ nhìn vào con số mà nói bừa. Ở Đức, Pháp điện hạt nhân không phải trợ giá nhiều như Mỹ mà nó vẫn coi đó là nguồn điện rẻ nhất.
09:16 SA 21/05/2012
Tín hiệu đổi chiều điện hạt nhân Nhật?
Chưa bao giờ nhà cầm quyền Nhật đưa ra một thông báo chính thức nào nói họ sẽ quay mặt lại với điện hạt nhân. Tại vì để làm được điều đó là rất khó. Có 1 số lý do:
1) Nhật là nước đăng cai nghị định thư Kyoto, nghị định thư này quy định rất chặt chẽ việc sử dụng khí thải. Nhật với dân số 130 triệu, các khu công nghiệp, các xe ô tô... tạo ra một lượng khí thải khổng lồ. Hiện tại trong những cách tại ra điện thông thường chỉ có điện hạt nhân và thủy điện không tạo ra khí thải. Nhật không có tài nguyên về thủy điện. Lựa chọn của họ là rất ít. Đừng nói đến điện gió hay điện mặt trời vì không ai người ta nghiên cứu đến việc sưởi ấm cho 130 triệu con người bằng những nguồn năng lượng không thể ổn định dù chỉ 12/24.
2) Với các nhà máy điện có sẵn ở nước họ, chi phí đóng cửa và xây lại các nhà máy mới (1/3 sản lượng điện) không phải là nhỏ, mà thực ra là nó cực lớn, khó ông nào có thể phê chuẩn vứt đi 1 đống của cải để rồi phải xây lại toàn bộ như vậy cả.
3) Than, dầu mỏ, khí đốt nó có trữ lượng của nó, không ai người ta ký quyết định xây trong khi biết 30 năm sau sẽ phải đốt củi để vận hành nhà máy. Năng lượng hạt nhân nếu không recycle thì còn 80 năm, nếu recycle thì còn 1200 năm, hiện giờ trên thế giới có Anh, Pháp, Đức, Nhật, Ấn Độ là recycle, Mỹ và Trung Quốc chưa recycle nhưng đang xem xét rất kỹ vấn đề này.
Mình luôn ủng hộ điện hạt nhân, bản thân mình thể hiện sự ủng hộ của mình bằng cách làm luôn trong ngành hạt nhân, hàng ngày đối diện với nó và cảm thấy... an toàn, nên mình luôn mong VN có sử dụng điện hạt nhân để có một sự ổn định năng lượng trong tình hình khó khăn.
12:30 CH 16/05/2012
Việt Nam quyết tâm làm điện nguyên tử
Còn nói về điều phối để xây nhà máy,
Ha_misi_return_27 nói là phải xây 3 nhà máy: 1 thủy điện + 1 mặt trời + 1 gió để điều phối sao cho nó chạy 100% thời gian, như thế mới là hiệu quả, trong khi chỉ cần 1 nhà máy điện nguyên tử nó cũng chạy 100% thời gian! Mình không biết logic của bạn học ở đâu ra nữa?
04:33 CH 07/02/2012
Việt Nam quyết tâm làm điện nguyên tử
Bây giờ lại còn dốt đến độ hoàn toàn đánh tráo khái niệm. Hiệu quả của nhà máy khác với hiệu quả của công nghệ.
Hiệu quả của nhà máy là nó chạy ở 100% công suất thiết kế bao nhiêu thời gian trong quãng đời của nó, cái này của hạt nhân là 98-100%, còn của gió, mặt trời là dưới 30%.
Còn hiệu quả của công nghệ thiết nghĩ không cần bàn, tại sao, bạn đọc ở link này:
http://www.phy.syr.edu/courses/modules/ENERGY/ENERGY_POLICY/tables.html

1 cân Uranium có lượng năng lượng bằng 100 000 cân dầu mỏ.
100 000 cân dầu có giá là gần 100 000 USD (với giá dầu hiện nay là 100 USD/thùng), 1 cân Uranium giá 300 USD!
Kể cả người ta chỉ lấy được 1% công có ích từ Uranium và 100% công có ích từ dầu thì để cùng tạo ra 1 khối lượng năng lượng, ta cần 100 000 cân dầu có giá 100 000USD so với 100 cân Uranium có giá 30 000USD, Uranium vẫn lãi hơn đến 3 lần! Còn hiệu quả về công có ích của gió hay mặt trời thì bạn cứ tìm hiểu xem có được 10% không nhé!
04:30 CH 07/02/2012
Việt Nam quyết tâm làm điện nguyên tử
Tôi chả hiểu ai có chuyên môn trong topic này.
Đến ông barcaboy tự nhận là có chuyên môn về điện hạt nhân mà dám tuyên bố điện hạt nhân hiệu suất 100% rồi thì điện gió ko đủ để chạy vì nó thất thường ( chả biết gì hệ thống điều phối điện cả ) v...v
Kể cả ông barcaboy có chuyên môn thật sự đi chăng nữa, thì cũng ko thể chính xác và khách quan. Giống như là nếu lãnh đạo Nasa làm tổng thống Mỹ thì nước Mỹ chỉ có đem tiền đi lên sao Hoả mà thôi.

Mình đoán bạn chưa bao giờ có một tí kiến thức nào về điện, dù là cơ bản nhất. Bạn nói đến hệ thống điều phối điện và nghĩ cái đó là đủ để nhà máy điện gió hay mặt trời có thể sản xuất điện 24/24? Bạn cực kỳ nhầm lẫn và ngay cả một kiến thức cơ bản nhất bạn cũng không biết. Dòng điện là dòng chuyển dịch có hướng của các hạt mang điện, đó là kiến thức cơ bản. Khi bạn tạo ra điện là bạn tạo ra dòng chuyển dịch có hướng của các hạt mang điện, các hạt mang điện đó nó cứ đi ra khỏi máy khi máy chạy, bất kể đường dây đó có chịu tải hay không. Nếu bạn tạo ra điện lúc người ta không cần thì điện đó bạn không thể giữ được (nếu không có pin) và sẽ bị mất. Cách duy nhất giữ được điện là dùng pin, nhưng có 2 lý do để người ta không dùng pin:
1) Đắt. Bạn biết không? 1 mã lực = 750 Watt, 1 cái xe hơi hybrid bình thường nó có khoảng 40 mã lực là 30 000 Watt, ắc quy của nó đủ để nó chạy tổng cộng 10 phút không cần sạc, vị chi là pin của nó có 30 000Wx1/6h = 5 000Wh. Giá cục pin đó là 5000 USD, tức để giữ được 5 số điện bạn cần bỏ 5000 USD cho cái pin, mà 1 quạt gió 1 công suất tầm 5MW, tức 1h nó sản xuất ra 5MWh, tức là 5000 số điện, chỉ để giữ điện nó sản xuất ra trong vòng 1 giờ đã là 5 triệu USD, cứ tính lạc quan là nó chạy 50%, còn 50% nó nghỉ, tức là cần 1 cục pin giữ được 12 tiếng, là 60 triệu USD. 1 cái lò hạt nhân sản xuất 1000MW là bằng 200 cái quạt gió, vị chi nếu để phát liên tục, ta cần đầu tư chỉ riêng tiền pin vào 200 cái quạt gió đó là 60 triệu x 200 = 12 000 triệu = 12 tỉ USD! Chưa tính tiền xây quạt nhé, chỉ để nó chạy với hiệu quả bằng điện hạt nhân nhé!
2) Pin bất kể loại nào sẽ đều bị mòn sau 1 số lần sạc nhất định (cái này nó hơi kỹ thuật, có nói công thức có lũy thừa -e mình nghĩ bạn cũng ko hiểu, nhưng nếu có hứng thú thì cứ hỏi mình sẽ giải thích cho). Ví dụ như mấy cái xe hybrid chạy vài năm phải thay ngay cục ắc quy vì nó sạc đi sạc lại nhiều quá sẽ bị mòn. Tức là cái số 12 tỉ đó cứ tầm 10-12 năm là phải đầu tư lại!
Còn bạn bảo bạn giỏi kiến thức, giỏi google mà nói mình bốc phét điện hạt nhân hiệu quả 100% thì cứ google đi, ở wiki cũng có người hỏi rồi đấy, link đây nhé:
http://wiki.answers.com/Q/How_is_nuclear_power_energy_efficient
Câu trả lời: Operating at 98% Efficiency, U.S. Nuclear Plants Play Vital Role in Beating Sweltering Heat Wave
Mình nói đến hiệu quả là 1 cái nhà máy nó xây thì 98% nó sẽ hoạt động 100% công suất thiết kế, cái này chả liên quan gì đến máy móc mà có mất mát gì cả, mất mát thì có chăng là thanh nhiên liệu có 100% năng lượng nhưng nhà máy chỉ lấy được có 2-3% năng lượng bên trong lòng thanh nhiên liệu rồi đã loại ra cho thanh khác vào. Chứ còn nếu nó có công suất là 1000MW thì công suất 1 năm của nó sẽ tương đương là 1000MW x 1h x 24h/ngày x 365 ngày/năm x 98% ra 1 con số ấn tượng nào đó. Trong khi đó 1 cái quạt 5MW nó sẽ chỉ chạy được 5MW x 1h x 24h/ngày x 365 ngày/năm x 30%.
Và để thông tin cho bạn, Thái Lan đã có kế hoạch xây nhà máy hạt nhân, năm 2026 vận hành, và trước năm 2030 sẽ là 5 nhà máy:
http://en.wikipedia.org/wiki/Nuclear_power_in_Thailand (tại bạn thích wiki)
02:15 CH 07/02/2012
Việt Nam quyết tâm làm điện nguyên tử
Có 1 số bác so sánh rất buồn cười, nào so sánh với Nga nó rộng, to như thế tại sao nó chỉ cần 17% điện hạt nhân mà vẫn đủ sưởi cho dân. Em thì em không biết bác học đến lớp mấy, nhưng mà mấy đứa cấp 1 nó học địa nó cũng biết Nga có trữ lượng dầu mỏ và khí đốt hàng đầu thế giới, nó xuất khẩu khí đốt cũng số 1 thế giới, 1 mình nó xuất khí đốt đủ nuôi cả chục nước châu Âu, vì vậy nó sưởi bằng khí đốt chứ không phải bằng điện. Đơn giản là như vậy. VN chưa phải bố đời như thế, thậm chí VN có than nhưng than của VN chỉ đem đi nấu bếp là chính, còn than dùng trong các nhà máy công nghiệp thì than của VN chưa đảm bảo được chất lượng. Lại so sánh với Thái Lan 1 nước có 50 triệu người so với 1 nước có 90 triệu người, chả nhẽ 50 triệu người nhu cầu nó lại hơn 90 triệu người sao? Nếu mà VN có nhõn 50 triệu người thôi cũng chưa chắc đến mức thiếu điện mà phải xây nguyên tử.
Còn một số bác lại ngây thơ hỏi sao lại bán điện cho Lào, Cam. Các bác nên biết là sông Mekong là sông chung của 5 nước TQ, Thái Lan, VN, Lào, Cam, ta bán điện cho Lào đổi lại Lào không xây đập Xaybury để chặn dòng Mekong, nếu họ xây đập thủy điện ở thượng nguồn sông Mekong thì chắc chắn hậu quả sẽ là cánh đồng phì nhiêu của đồng bằng sông Cửu Long không đủ nước và nhiều người sẽ đói rã. Vì vậy ta bán điện cho Lào, Cam, lý thuyết đơn giản chi có như vậy.
Có câu em hỏi đi hỏi lại, hỏi tái hỏi hồi mà các bác không ai trả lời. Bác nào tìm được nguồn điện ổn định, phát 365 ngày 1 năm đều như vắt chanh thay điện hạt nhân đi. Hay các bác cứ muốn sống với tình trạng cắt điện triền miên này cả đời? Đức, Ý, Thụy Sĩ đề xuất bỏ điện hạt nhân, chính phủ đồng ý cái roẹt, nhưng chưa ai giải được bài toán không có điện hạt nhân thì dùng cái gì để thay thế. Hệ thống của họ xây đến hàng chục, thậm chí hàng trăm năm mới được 100% như ngày nay, vậy mà nói 1 cái cắt ngay 25% trong 10 năm, tức trong 10 năm đó phải xây bù 25% và lại còn phải xây mới cho phát triển kinh tế, không hiểu phải xây mấy trăm nghìn hecta điện gió hay mặt trời mới bù cho đủ, ai nghĩ 25% đó mà dùng được điện gió hay mặt trời thì thực sự chỉ là vọng tưởng. Xong cuối cùng lại phải xây những nhà máy đốt than, rồi lại CO2, rồi lại ung thư, biến đổi khí hậu...
02:51 CH 06/02/2012
Việt Nam quyết tâm làm điện nguyên tử
Các bác,
Bản thân em làm nghề hạt nhân và có tí thâm niên công tác, em xin trình bày hầu các bác.
Ở Nhật người ta nói là người hại, hay là trời hại cũng như nhau. Sai lầm là của kíp trực, nhưng sai lầm không phải từ trước lúc thảm họa xảy ra. Khi thảm họa xảy ra rồi mới sai lầm. Em làm ngành hạt nhân nên em đã nghe rút kinh nghiệm rồi. Lúc xảy ra thảm họa là lúc hết giờ làm việc, nên nhớ ở nhà máy người ta làm việc 3 ca vì sức ép cũng như cường độ công việc rất lớn. Khi thảm họa xảy ra đường xá hoàn toàn bị tắc nghẽn, không ai có thể lái xe đến làm việc, vì từ nhà đến lò hạt nhân không phải chỉ là vài bước chân mà đi bộ được. Những con người đó phải làm thêm vài ca nữa, 1 ca có 8 tiếng mà họ phải ngồi liên tục 16-24 tiếng mà không ai đến thay, cơm không có mà ăn, lo lắng cho người ở nhà. Em sau khi nghe rút kinh nghiệm thì em thấy họ là anh hùng rồi chứ nếu em trong tình huống đấy không biết được như thế không.
Nhưng một số bác ở đây không hiểu chuyện lại bảo là người ta được đào tạo tốt thế mà vẫn ra quyết định sai, theo em là không hiểu vấn đề, chủ quan duy ý chí. Người ta làm việc trí óc chỉ được một thời gian nhất định, không anh nào ngồi từ sáng đến chiều chỉ nhìn vào cái màn hình mà còn minh mẫn cả. Vậy mà kíp trực đó làm việc phải 20-24 tiếng không nghỉ mà ép người ta lúc nào cũng phải quản lý tình hình là hoàn toàn vô lý. Cho nên sau chuyện này sao thủ tướng Nhật phải từ chức? Vì ông đưa ra quyết định cứu người trước khi cứu lò, nếu mà điều 1 cái trực thăng rồi hỏi TEPCO những thằng kỹ sư ca sau của mày ở đâu tao lấy máy bay đến đón để thay bọn này thì việc nó đã không xảy ra như thế. Cái này không hề liên quan đến đào tạo hay trình độ, đó là giới hạn của sức chịu đựng của con người thôi.
Còn lại nói gió và mặt trời. Chưa nói đến đắt rẻ thế nào, chỉ cần nói 1 câu đơn giản, có nơi nào trên trái đất này nắng 80% thời gian 1 năm, hay có nơi nào có gió thổi 100% thời gian 1 năm ở mức từ 10 đến 80km/h không? Không có nơi nào cả, thứ nhất điện mặt trời thì ta biết là đêm không sản xuất ra điện, gió cũng như vậy, không có gió không có điện, quá 80km thì cũng như thuyền buồm gặp bão vậy, phải dừng chạy và định vị cái cánh quạt lại vì quay nhanh quá sẽ dễ bị văng ra. Chưa nói đến 80% hiệu quả, nói đến 50% hiệu quả thì gió và mặt trời đã không làm được rồi. Điện là cái người ta cần 24/24, 365 ngày 1 năm, anh đầu tư hàng tỉ để xây 1 cái chỉ làm ra điện 12/24 là anh cần phải xem lại vị trí của mình rồi. Cái ta cần là hiệu quả đầu tư.
Thứ hai là ta cần 1 thứ điện sạch, định nghĩa của barcaboy sạch là ... không có CO2, điện hạt nhân không có CO2, vì các năng lượng dạng đốt luôn tạo ra CO2 và H2O, còn điện hạt nhân làm nóng bằng quá trình phản ứng phóng xạ, không tạo ra CO2, theo barcaboy như vậy là sạch bằng vạn lần đốt than, đốt dầu, thậm chí đốt khí đốt. Về nhiên liệu sau khi đốt thì hoàn toàn có thể tái chế, như barcaboy hiện đang làm cho 1 dự án sản xuất nhiên liệu từ plutonium chiết xuất từ các thanh nhiên liệu tái chế. Khi thanh nhiên liệu đưa vào lò nó có 100% năng lượng, khi mang nó ra khỏi lò nó còn 97% năng lượng, cả 5 năm trường kỳ đốt trong lò chỉ làm nó mất có 3% rồi phải đem ra ngoài vì trên thế giới chưa có vật liệu nào chịu được nhiệt độ 2000 độ trong suốt 5 năm trời mà không bị nứt/gãy, vì cái vỏ chỉ có tuổi thọ như thế nên phải vác cả vỏ và ruột ra ngoài, nhưng ruột hoàn toàn có thể tái chế.
Độ hiệu quả của năng lượng hạt nhân thì gần 100% rồi, vì đã đưa thanh nhiên liệu vào lò thì không phải đơn giản mà dừng lò được, kể cả dừng lò thì nó vẫn còn tạo ra nhiệt, còn nhiệt thì còn tạo ra điện, tuy nhiên điện đó quay lại để làm mát lò. Như vậy mỗi khi trong lò có thanh nhiên liệu, lò chạy 100% thời gian, bất kể ngoài trời mưa gió nắng mưa, sáng trưa chiều tối... Không có 1 nguồn năng lượng nào trên trái đất đọ được với hột nhân về khoản này, kể cả geothermal. Vì thế nên người ta làm tầu ngầm, chiến hạm bằng hạt nhân, chạy 100% thời gian, không bao giờ ngừng nghỉ. Về hiệu quả kinh tế thiết nghĩ không cần bàn. 1 lò cứ bỏ rẻ là 1 nghìn Mega Watt (1000MW), tức là 1 giờ tạo ra 1000 MWh, tức là 1 triệu kWh, 1 kWh cứ bỏ rẻ là 5xu USD (là 1000VND/số điện), 1 giờ là 1 lò làm ra 0.05 x 1 triệu = 50 ngàn USD, 1 ngày 1.2 triệu USD, thôi khỏi cần tính 1 năm làm bao tiền, mà giá của 1 lò là 6 tỉ USD, như vậy là làm 5000 ngày là break even, còn sau đó cứ đếm lãi, vì giá nhiên liệu cho 5 năm vận hành lò là 200 thanh nhiên liệu x 1/4 triệu USD/thanh = 50 triệu USD.
Anh xây 4 cái lò ở miền trung (2 nhà máy mỗi nhà máy 2 lò) là anh đủ chạy hai chục nhà máy thép cỡ lớn nhất thế giới 24/24, đó là cái mà nhà đầu tư nước ngoài cần, đó là nguồn điện 24/24! Chứ anh luân phiên cắt điện thì còn ai nhảy vào chơi với anh nữa?
Ai nói là 10 năm nữa điện hạt nhân chỉ chiếm 10% thôi, đó là 1 phát biểu vừa đúng vừa sai, vì công suất thiết kế là 1000MW nhân 4 là 4000 MW đúng bằng 10% thật, nhưng thằng thủy điện Hòa Bình 1200MW lớn nhất Đông Nam Á cứ đến mùa khô là nó tắc tị không sản xuất ra được MW nào, cả năm hiệu quả của nó chỉ đến 60-65%, thằng nhiệt điện được 80% vì phải bảo trì liên tục (bị bám bụi, bám xỉ than vào thiết bị), thằng điện mặt trời được 10% (mặt trời nó chính ngọ mới phát được 100% công suất, còn lại đều là 40-50% công suất, đêm thì tịt), thằng điện gió được 30%. Nếu tính công suất thực tế, không phải công suất thiết kế thì chỉ 4 lò thôi đủ cho 15-20% sản lượng điện hàng năm của VN ở mức hiện nay.
01:02 CH 04/02/2012
Người nghèo ở Mỹ
Còn bạn, bạn có ở Mỹ không hay là ở Mỹ được bao lâu mà thiếu thông tin thế :D Mấy cái phần bold đậm này bạn đi kiếm tài liêu thêm đi :D
Bạn có biết gì về WIC , CHIP không ?? ( Mình gợi ý rồi đấy nhá , google tí là ra :D)

Đoạn về trẻ con mới đẻ ra phải đợi 18 năm mới có quốc tịch là mình nhầm, theo luật là nó nghiễm nhiên có quốc tịch luôn, có điều nó phải đủ 18 tuổi mới có quyền bảo lãnh hay có quyền công dân bình thường, vì vậy trong trường hợp này mình chỉ muốn nói là chú ha_misi sai vì chú ấy nói mẹ sang Mỹ đẻ con rồi cho luôn quốc tịch cho mẹ và con. Thực tế là nếu cố gắng ở chui như vậy thì mẹ sẽ bị trục xuất và con ở trại tế bần, những cái này mình nghe thằng bạn ở legal department ở chỗ làm nó nói.
Mình biết có CHIP cho trẻ em nhưng ko biết có WIC cho mẹ của trẻ em, cảm ơn bạn đã đả thông.
Còn tất cả những bạn nói luật là như vậy nhưng có cách lách thì mình cũng ko nói gì. Vì bản thân mình thì mình biết mình là thằng nhập cư, trải bao khó khăn từ OPTđến H1B rồi đến GC, nên mình không muốn làm cái gì trái luật, thứ nhất mang tiếng Tổ quốc mình (Việt Nam) là đẻ ra những thằng sang nước ngoài lách luật ăn bám, thứ hai là mình nghĩ muốn xã hội nó tốt thì mỗi người trong xã hội nên làm việc tốt, mình đóng thuế nên mình biết sự sưu cao thuế nặng và áp lực đặt lên những người đóng thuế (không có hỗ trợ về nhà cửa vì thu nhập "cao", không có hỗ trợ tiền ăn vì thu nhập "cao", nói chung đóng góp gì cũng phải đóng full, trong khi hỗ trợ nhận được không có là bao) nên mình không thích làm trò lách luật rồi sống trên đồng tiền người khác kiếm như của trời cho. Cho nên mình tìm hiểu luật để làm theo, vậy thôi. Mình sống thanh thản với lòng mình, mình biết có những người giàu nứt đố đổ vách nhưng họ chả dám mang tiền vào ngân hàng, có vài lần nhờ mình là họ đưa mình vài chục ngàn tiền mặt gửi vào ngân hàng rồi ký check cho họ để họ lấy tiền đó đi mua xe khỏi đứa nào hỏi han tiền từ đâu ra... Vậy giầu mà không đóng góp cho xã hội mà ngồi trên đống tiền mà thon thót lo sợ mua cái gì cũng không dám vậy để làm gì?
01:20 CH 05/11/2011
Người nghèo ở Mỹ
Mình đoán là bạn ha_misi kia chưa bao giờ đi Mỹ vì bài của bạn đó viết sai quá nhiều kiến thức

Ở Mỹ đến dân tị nạn vượt biên VN sang bên đó ăn nhờ ở đậu - ko phải là công dân Mỹ mà còn được chính phủ Mỹ cưu mang giúp đỡ, tạo việc làm, chịu khó làm ăn thì tất cả giờ đây đều khá giả, có của ăn của để hết.

Như thế, ko có lí gì công dân Mỹ xịn, mang passport Mỹ lại nghèo đói cả. Chỉ có lí do duy nhất là tàn tật hoặc là lười lao động. Thậm chí kể cả là lười lao động và tàn tật thì cũng được nhà nước hỗ trợ mức sống cơ bản, ăn uống, nhà ở,
khám chữa bệnh
v...v.
Đặc biệt ở Mĩ trẻ em được học hành, chữa bệnh miễn phí. Bố mẹ có thất nghiệp dài mồm ra đấy. Nhưng con cái đẻ sòn sòn thoải mái, vì đã có nhà nước nuôi và chăm lo hộ cho hết. Chả phải nghĩ ngợi gì cả. Dân Mexico toàn sang Mỹ đẻ chui để con cái được hưởng quốc tịch Mỹ và phúc lợi, chăm sóc, y tế, giáo dục.
Như thế người nghèo ở Mỹ còn sướng hơn cả tầng lớp khá giả ở VN. Tầng lớp khá giả ở VN hàng tháng lao độn quần quật kiếm tiền lương đều phải lo sốt cả vó để kiếm tiền chữa bệnh, học hành cho con cái. Còn người nghèo ở Mĩ chả phải lo lắng gì cả. Cứ sống cả đời ăn bám xã hội như thế cũng được.
Trẻ em ở Mỹ tất cả đều được tạo điều kiện, chăm sóc y tế, và giáo dục công bằng như nhau nhau cả. Tương lai đều mở rộng cho tất cả nếu như đứa nào cố gắng, biết vươn lên, có tài thì sẽ trở thành Steve Jobs, Obama. Còn đứa nào mà
noi gương bố mẹ ngồi nhà ăn wellfare
thì cũng chả chết nổi và cũng chả trách được ai vì số phận kém cỏi của mình.

Cái mầu đỏ thứ nhất: Ngày xưa có 1 chương trình kéo dài từ năm 1975 đến 1980 hỗ trợ những người từ Đông Dương, sau đó đã bỏ. Sau đó có chương trình HO là đoàn tụ gia đình. Thỉnh thoảng những người bất đồng ý kiến kiếm được 1 tấm thẻ xanh theo diện đặc biệt. Hầu như đó là tất cả những gì Mỹ giúp đối với người nhập cư từ VN, còn lại không có hỗ trợ gì, trong thời gian 5 năm đầu đến Mỹ và chỉ có thẻ xanh, chưa có quốc tịch, Mỹ ko có trách nhiệm gì với người đó, toàn bộ các chi phí, nơi ăn chốn ở... thuộc trách nhiệm của người bảo lãnh (sponsor). Không hề có chuyện cưu mang giúp đỡ!
Cái vàng thứ nhất: Người không tàn tật mà chỉ thất nghiệp, chưa đủ 65 tuổi thì không có bảo hiểm y tế. Nếu anh ta bị lên cơn đau tim, vào bệnh viện thì bệnh viện sẽ cứu, vì đó là luật, nhưng giả dụ anh ta bị những bệnh mãn tính nguy hiểm đến sức khỏe như ung thư, tâm thần, nhiễm trùng máu... thì tình cảnh của anh ta rất ngặt nghèo, luật chỉ bắt bệnh viện "cấp cứu"! Ăn uống, nhà ở hỗ trợ cho trẻ con và người già, hoặc mẹ của trẻ con, còn những người trong tuổi đi làm, hỗ trợ thất nghiệp cao nhất 2 năm!
Cái đỏ thứ hai, wellfare không giành cho người dưới 65 tuổi!

Tức thu nhập ở Mỹ dựa theo trình độ và mức độ cống hiến cho xã hội.
Tuy nhiên, vẫn đảm bảo chăm sóc y tế, giáo dục, ăn uống và các nhu cầu cơ bản ở mức đầy đủ, thoải mái cho tầng lớp nghèo nhất trong xã hội. Để đảm bảo công ước quyền con người của Liên Hiệp Quốc: Mọi công dân sinh ra đều có quyền chăm sóc bảo đảm y tế, giáo dục và các nhu cầu cơ bản.

Cống hiến cho xã hội đánh giá như thế nào? 1 ông nghiên cứu khoa học như Einstein so với ông Bill Gates ai cống hiến cho xã hội nhiều hơn cũng chưa thể biết. Nhưng thu nhập 2 người đó ko phải tương đương. Đấy mới là 1 ví dụ, còn rất nhiều ví dụ nữa mà cống hiến cho xã hội so với thu nhập không có gì liên quan.
Còn việc bảo đảm y tế, giáo dục: Medicaid và Medicare chỉ giành cho trẻ nhỏ và người già trên 65 tuổi, phụ nữ đang nuôi con nhỏ, còn những người trong tuổi lao động không có bảo hiểm từ chính phủ, bảo hiểm của họ là từ công ty họ làm cho, ai thất nghiệp thì không có bảo hiểm. Học đại học ở Mỹ ko miễn phí như ở châu Âu.
Về việc người nhập cư sang đẻ con: đứa con phải đợi 18 năm mới có quốc tịch Mỹ, trong thời gian đó nếu nói về trách nhiệm thì Mỹ chỉ nhận nuôi đứa con, cấm cửa người mẹ (vì vi phạm luật, đẻ chui). Vì vậy rất nhiều người trung quốc sang Mỹ đẻ lấy cái giấy khai sinh, sau đó đưa con về nước, vì nếu để con ở lại người mẹ sẽ bị trục xuất, người con vào cô nhi viện, phải đợi 18 năm sau mang giấy khai sinh sang, người con có quốc tịch mới bảo lãnh đc người mẹ. Tương tự với các nước khác.
Người nghèo của Mỹ muốn đẻ con sòn sòn thoải mái cũng rất khó, vì không có bảo hiểm, ko được khám thai, nếu có mệnh hệ gì thì chắc tự chịu, đến khi sắp đẻ thì vào bệnh viện thì ca đó họ bắt buộc phải cứu, còn trong suốt 9 tháng 10 ngày vào bệnh viện mà ko có tiền thì bị từ chối dịch vụ là chuyện thường.
03:18 CH 04/11/2011
Hà Nội: Vừa xảy ra nổ bình gas, nhà sập vùi 2 em...

Nhìn bức ảnh này có thể thấy việc cứu hộ bằng xe ủi là không thực hiện được vì 4 mặt của ngôi nhà đều bị bao vây (3 mặt có nhà khác, mặt duy nhất thoáng lại có cái tụ điện và biến thế). Mình rất xót thương hai cháu bé bị chết thảm nhưng làm việc gì cũng phải có lý, nếu cứ đẩy xe ủi vào thì chắc chắn sẽ có người bị giật điện chết. Như vậy nếu các bạn là cứu hộ thì sẽ làm như thế nào nhanh hơn đây?
03:16 CH 04/11/2011
Tự truyện ngắn: Khoai lang đòi vồ dâu tây
Sau vụ tai nạn đó mặc dù mình không sao cả nhưng nàng thi có vẻ vô cùng lo lắng. Tối hôm đó nàng cũng đứng ở bệnh viện chờ mình, sau đó về rồi còn đi ăn pizza, cũng tâm sự, mỗi ngày nàng đều hỏi mí mắt sao rồi, còn đau không, nàng nhìn mình ái ngại nhưng có lẽ càng ngày mình càng tỏ ra bình thường chẳng có chuyện gì khiến nàng cũng yên tâm hơn. Nàng cũng bảo mình từ giờ chơi frisbee không được đeo kính nữa. Mình nói :
- Nhưng mà như thế tớ chả nhìn rõ cậu nữa đâu, cậu xinh như thế thì thiệt thòi cho tớ lắm...
- Nhưng mà hôm đó không chạy đã như vậy rồi, tập và thi đấu cần phải chạy thẳng vào cái đĩa đang bay nhanh tới mình thì làm sao mà tránh, thôi cậu nghe lời tớ đi
Thế là mình thôi, dĩ nhiên trong đầu còn muốn "mặc cả" cả tuần có mỗi mấy lần frisbee với lại vô tình gặp nhau mới gặp nhau mà giờ lại bỏ kính ra thì chẳng được ngắm nàng mấy nữa. Nhưng mình nghĩ chắc tây nó cũng chả thích như vậy, thành ra thôi. Chỉ có điều sau đó những lần gặp cô bé mình đều cố gắng đến gần, ngồi cạnh, nhìn thật lâu vào khuôn mặt xinh xắn ấy, nàng cũng có khi lườm lườm nhưng không tỏ ra khó chịu...
Dần dần học kỳ cũng sắp kết thúc, đó là cuối tháng 11, giữa tháng 12 là hết học kỳ rồi, xa nhau đến 3-4 tuần không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đây. Với tâm lý non nớt của một đứa trẻ con mới 18 tuổi còn ham chơi hiếu thắng, mình suy tính ngày đêm làm sao để tỏ tình với nàng, dứt điểm vụ này đi, chứ để lâu ...
Mỗi người có một sở thích các đồng chí ạ, đối với mình mình không có năng khiếu vẽ vời hát hò như bao bạn khác, mình cũng biết nấu ăn một tí vì hồi ở Canada có đi rửa bát quét nhà cho quán ăn, được các đại ca trong bếp chỉ cho vài bài tủ nhưng ở dorm chả có bếp để tỏ lòng mình với người thương, cơ mà hồi đó mình có học lớp astronomy (thiên văn) nên có kiến thức về vấn đề này. Cái lớp này hay lắm, dù học rất nặng, mỗi tuần 2 buổi tối từ 8h đến 11h, vì bọn mình học ở 1 phòng học đặc biệt, nó nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, có hình tròn vo, trung tâm của căn phòng là 1 cái kính thiên văn rất lớn, mái của phòng này có thể mở ra được, và sàn có thể quay để hướng cái kính thiên văn vào mọi phía trên bầu trời. Chỉ có điều những ngày trời mưa hay quá nhiều mây đều không thể ngắm được gì nên những buổi đó nghỉ, rồi hôm sau học bù, có hôm học đến 12h-12h rưỡi đêm mà vẫn thấy hứng thú, không mệt mỏi gì cả. Đối với mình, chẳng hiểu sao lúc nào nhìn vào kính thấy một hành tinh xa xôi mình đều cảm thấy rất hứng thú.
Học đại học ở mỹ có 4-5 lớp có thể chọn những môn mình thích, mình vốn thích ngắm bầu trời từ nhỏ, có hứng thú đặc biệt với thiên văn, nên mình đăng ký học lớp đó, định sau này còn làm cái minor môn Space Science luôn, cơ mà sau này cái mơ ước minor đó ko thành (chuyện này để sau).
Mỗi năm có 2 dịp rất thú vị đó là vào cuối hoặc giữa tháng 8 sẽ có mưa sao băng Gemini, cuối tháng 11, đầu tháng 12 sẽ có mưa sao băng Perseid. Hồi cấp 3 ở Hà Nội mỗi năm 2 lần dù trời nóng như thiêu hay lạnh như cắt mình đều chạy lên tầng thượng cả đêm để ngóng lên trời, chỉ hi vọng đêm đó trời không mây không mưa để mình nhìn thấy sao băng, để thỏa sức ước mơ những mơ ước của tuổi học trò...
Thế tuần đó mình rủ cô bé:
- Tối thứ sáu có mưa sao băng đấy, cưng đi ngắm mưa sao băng với mình không?
- Nghe hay đấy? Thế mấy giờ? Ở đâu thế?
- Tầm 10h là bắt đầu tâm điểm đấy, ở xung quanh trường đèn sáng quá cũng ngắm sao không tốt, mình đi ra biển tối đen thẫm rồi ngắm nhé...
Nàng đồng ý và tâm hồn mình phơi phới, mỗi ngày đều chạy sang hỏi đứa ở bên cạnh phòng mình, nó học Meteorology (dự báo thời tiết) xem có đám mây to nào sắp bay vào không, hỏi nó xem tối thứ bẩy có mưa không....
Cuối cùng trời không phụ lòng người, tối hôm đấy trời quang rất ít mây ở tít trên cao, trăng cũng chỉ bán nguyệt nên ánh sáng của trăng không làm át ánh sáng của các vì sao khác nếu nhìn bằng mắt thường, một điều kiện tuyệt vời để ngắm sao băng
11:39 SA 14/09/2011
Tự truyện ngắn: Khoai lang đòi vồ dâu tây
Sau đó mình và nàng có nói chuyện với nhau nhiều hơn, nàng tâm sự về mọi chuyện trên trời dưới biển. Mình thì như thằng ba ngơ mới ra thành phố nên học được bao nhiêu thứ về một thế giới xa lạ của sinh viên Mỹ. Có 1 lần đang ngồi ăn với nàng ấy nàng ấy chỉ 1 con bé đang ngồi ăn với 1 thằng chắc người yêu rồi nói:
- Con bé kia nó ở cùng tầng với tớ đấy
- Ngực to nhỉ! - Mình liếc qua
- Cậu biết làm sao 2 đứa nó thành đôi không?
- Mềnh mà biết thì mềnh đã đi cưa nó từ lâu rồi, ngực to thế cơ mà! - Đấy, các bạn ạ, mình cái gì cũng xấu, có mỗi cái là thấy cái đẹp là không kiềm được lòng mình mà phải nói vài câu chân thật
- Để tớ kể cho nhé, nghe giang hồ đồn là 2 đứa đấy 1 lần đi thang máy với nhau (cái dorm đó nó có 6 tầng), thằng này huých vào ngực con này, con này đau cứ suýt xoa mãi. Thằng này mới nói: "Nếu trái tim của cậu mà cũng mềm như đôi gò bồng đảo của cậu vậy thì hẳn cậu sẽ tha thứ cho lỗi lầm vô cùng to lớn của mình". Thế con này nó cũng không vừa "Nếu mà bản lĩnh đàn ông của cậu nó cũng cứng như cáu cùi trỏ của cậu thì số điện thoại của tớ là..." Thế là vài hôm sau thành đôi.
Đúng là đi một ngày đàng, học một sàng khôn các đồng chí ạ!
Cuộc sống cũng dần dần qua đi, mình với nàng cũng hay nói chuyện vì cùng thích xem family guys, hay nói về frisbee... Những khi tập mình cũng hay tập cùng với người ta, hai người người tung kẻ hứng thật là ăn ý lắm. Nhưng mọi chuyện vẫn chỉ là tình bạn, mình cũng không có cái gì đi quá xa cả, lúc đó mới có 18 tuổi ngại bỏ xừ... Thế rồi đến một hôm...
Hôm đấy cũng khá muộn rồi, tầm 6-7h tối gì đấy, ăn xong mình với cô bé ra ngoài bãi cỏ chơi frisbee một chút. Mọi chuyện diễn ra cũng bình thường như bao ngày khác, cho đến khi một tai nạn nhỏ xảy ra.
Số là nàng cái đĩa đang từ tay cô bé ấy bay về phía mình thì bất thình lình một cơn gió mạnh kéo tới, làm cái đĩa đang bay tầm ngang ngực mình tự dưng bay lên đến ngang mặt mình, lúc đấy theo phản xạ mình cũng đưa tay ra bắt, nhưng mà... bắt trượt, mình không dừng được cái đĩa và nó bay thẳng vào mặt mình, thực ra là sượt sang bên trái.
Cũng lại theo phản xạ mình nhắm mắt vào, đến khi mở mắt ra thì mình cảm thấy đau đau ở mí mắt bên trái. Cái đĩa bay đã làm vỡ kính cận của mình và mảnh gọng kính xuyên vào mí mắt và treo lơ lửng luôn ở đó. Mình mở mắt ra và vẫn nhìn thấy, vậy nên không lo lắng lắm, mắt không sao là tốt rồi, còn mí mắt là vết thương ngoài da, làm con trai phải có vài battle scars (vệt sẹo chiến tranh) thì con gái mới để ý (cái này thằng bạn nó nói).
Nhưng cô bé lại hốt hoảng thật sự. Sau đó nửa tiếng mình ngồi trong bệnh viện, cô y tá tiêm 1 ít thuốc tê, sau đó rạch mí mắt mình và nhẹ nhàng lấy cái gọng ra, đưa mình giữ làm kỉ niệm :D, thực ra mấy ngày sau khi vết rạch đã lành, mình có sờ lên và nhận ra là có 1 mảnh kim loại nhỏ bằng nửa hạt gạo vẫn còn nằm trong mí mắt mình. Suốt bao năm nay nó vẫn luôn ở chỗ đó, và có lẽ nó sẽ còn ở đó đến khi nào mình lìa khỏi cõi đời này. Mỗi mối tình đi qua con người ta thường vứt bỏ hết những gì thuộc về người kia, nhưng có lẽ đối với mình, tín vật định tình từ cái đại học năm thứ nhất này nó sẽ đi cùng mình đến hết cuộc đời.
11:05 SA 14/09/2011
Tuyệt đẹp khung cảnh vườn táo chín khắp xứ Kim Chi
Táo không phải là loại cây hàn hay ôn đới, táo là cây nhiệt đới, ở VN trồng tốt. Cái loại táo xanh lét hình thứ ba, tư từ trên xuống trông nó đẹp nhưng ăn chua loét các bác ạ.
Còn trồng táo tầu, thường người ta trồng bằng cách triết cành, ghép mắt, tức là nôm na là cắt nhẹ 2 cành cây của 1 cây đã lớn, ốp đất vào để từ cái mắt đó nó ra rễ, sau đó đem trồng xuống đất. Làm cách này thứ nhất tiết kiệm được thời gian, thứ hai là tận dụng được gien tốt của cây mẹ. Trồng từ hạt vẫn được, nhưng cần lấy búa đập dập hạt ra vì vỏ hạt táo rất cứng để giữ cho hạt ở bên trong, cho vào đất mà ko đập dập mấy tháng hoặc mấy năm sau khi lớp vỏ cứng bị phân hủy thì mới nảy mầm được.
04:05 CH 13/09/2011
Tự truyện ngắn: Khoai lang đòi vồ dâu tây
Phần 2: Rút ngắn khoảng cách
Những ngày sau đó mình lúc nào cũng mong muốn đến thật nhanh những buổi chiều thứ ba năm bẩy để được chạy ra sân mà chiếm chỗ khởi động ở một góc thật tốt, có thể ngắm được nàng từ lúc nàng mới xuất hiện ở cửa sân đến khi nàng làm những động tác khởi động đầy quyến rũ.
Mình nhát gái lắm (bây giờ vẫn nhát), mê người ta như vậy nhưng đâu có dám thổ lộ ra một điều gì đâu, nàng nhìn mình mình cũng không dám nhìn lại, chỉ biết tránh những ánh mắt làm điên đảo con tim của nàng trong vô thức thôi. Con người mình cái gì cũng xấu, cơ mà được trời phú cho bộ mặt lạnh tanh, con mắt như của người chết, xem phim JAV cũng chả máy động con ngươi thành ra dù trái tim và khối óc đang rung như động đất Nhật Bản mà đâu có ai hay.
Những buổi tập đầy tiếng cười nói vui vẻ của mọi người vẫn cứ diễn ra, tình cảm của mình vẫn chôn thật giấu dưới bộ mặt lạnh lùng và những cố gắng tránh ánh mắt của người ấy, đôi khi chỉ là những câu hỏi thăm xã giao nhẹ nhàng như các bạn vẫn hỏi nhau. Trời tháng 10 đổi giờ tối sớm, sân trường lại chưa được lắp đèn nên mọi người cố tập đến khi trời tắt nắng, chúng mình lại ở ký túc xá nên sau khi tập cùng nhau đi ăn ở canteen. Vì tập hăng nên nhiều khi vào đến nhà ăn người đã mệt lử mà hàng người xếp hàng lấy đồ ăn thì đông như quân Nguyên ngày xưa vậy.
Một lần sau buổi tập chúng mình lại xếp hàng đi ăn, mà cái hàng lúc đấy dài tít tắp, nàng về sớm hơn mình chút nên đứng trước mình đến tận 5-6 lượt, mỗi lượt phải đợi khá lâu vì món đó là món đậu rán, 1 bìa đậu phụ người ta cắt ra bằng cái bàn tay, sau đó cho vào rán cùng với các loại rau củ theo ý mình chọn (có nấm rơm, ớt chuông, cà chua, hành tây...) và nước sốt Teriyaki hay các loại nước sốt gì gì ấy... Thấy mình đứng thu lu cuối hàng mà những bìa đậu phụ dần vơi đi, đến lượt của nàng ấy, nàng dướn người ra sau nói với mình:
- Để tao nói bác ấy làm 2 bìa đậu cho tao với mày nhé, mày thích ăn rau gì?
Đương nhiên cơ hội trời cho, thánh nhân đãi kẻ khù khờ, ngu gì mà phản đối:
- Ừ được rồi, mày ăn gì thì tao ăn đấy, tao nổi tiếng là người dễ tính ý mà, thế mày uống nước gì để tao ra lấy cho tẹo đỡ phải xếp hàng
- Tao uống nước lọc thôi, cảm ơn mày nhé
- Được rồi, tao lấy nước xong rồi ra xí chỗ đằng kia nhé...
- Uh, tẹo nữa gặp nhau sau ha...
(Khổ nói tiếng mỹ mình lúc nào cũng nghĩ mày tao, nên dịch luôn là mày tao, mong các bạn hiểu cho a)
...
Một lúc sau nàng đã ra ngồi đối diện với mình. Dù hồi hộp lắm vì đây là lần đầu tiên ngồi nói chuyện với người trong mộng như vậy nhưng những giọt mồ hôi lấm tấm và cái đói, cái mệt đã ngụy trang cho khuôn mặt đỏ ửng của mình khi đó. Nàng nhẹ nhàng lấy dao và dĩa chia cho mình 1 bìa đậu ở trên đĩa của nàng (vì 1 người xếp hàng chỉ được 1 đĩa, nhưng lại có thể được gọi 2 bìa). Uống một ngụm nước xong nàng thấy mình uống coca rồi ăn cơm với đậu, lại còn bao nhiêu là khoai tây rán. Nàng nhẹ nhàng:
- Mày ăn như vậy không tốt đâu?
Mình ngừng lại hỏi:
- Sao vậy?
- Trong thức ăn có 2 cái cần quan tâm là calo và protein, ăn nhiều calo quá sẽ béo, cần phải chọn thức ăn có vừa đủ calo và giàu protein thì mới khỏe, có cơ bắp được cơ.
- Vậy hả, cảm ơn mày nhé, thế ăn cái gì thì nhiều protein hả mày?
- Thì ăn soybean (đậu nành) này, ví dụ như miếng đậu phụ này chẳng hạn, mày có thích ăn đậu phụ không?
- Tao hả, tao ăn đậu phụ từ lúc mới lọt lòng mẹ đấy. Mày có biết đậu phụ được làm thế nào không? Ngày xưa nhà tao nghèo lắm, hồi tao nhỏ bố mẹ tao phải xay sữa đậu này ngày ngày mang đi bán, từ sáng sớm 4h bố mẹ tao đã dậy quay cái cối già hơn cả tuổi cụ tao nữa, tao đẻ ra tiếng ru đã là tiếng xay đậu, ngày ấy nước tao nghèo lắm, chả có nhà nào có tủ lạnh cả, chai sữa đậu để 2 ngày là hỏng, những ngày bố mẹ tao bán hàng bị ế các cụ đều đổ lại sữa đậu để làm đậu phụ, tao lớn lên với đậu phụ. Sau này mày thích học cách làm đậu phụ không tao chỉ cho, tao cái gì cũng dốt hết vì ăn nhiều đậu phụ quá thiếu i ốt nhưng nghề gia truyền thì tao khéo lắm.
- Cuộc sống của mày thú vị nhỉ, mày kể cho tao nghe về nơi mày sinh ra và lớn lên đi
... Thế mình kể cho cô bé về một vùng đất phương đông huyền bí mà nàng chưa bao giờ đặt chân tới, rất mới lạ và hấp dẫn, nơi những đứa bé sinh ra ăn đậu phụ suốt ngày mà cổ không bị to như cái bướu, nơi cách đó gần hai chục năm người ta vẫn làm sữa đậu nành theo cách các cụ làm hàng trăm năm trước...
Bữa cơm ấy chậm rãi qua đi trong câu chuyện về Hà Nội, với những món ăn dân dã từ gạo, từ đậu như phở, bún mà làm say lòng bao nhiêu khách phương xa...
Sau cuộc nói chuyện tối ấy, khoảng cách giữa mình và nàng đã xích lại được khá nhiều, mình và nàng nói chuyện nhiều hơn, cũng may lúc đó mình đã chinh chiến 1 năm ở Canada nên vốn liếng tiếng mỹ của mình cũng khá, không ậm ờ như cái ngày đầu mới đi tây, vẫn có thể ba hoa chém gió được cùng mỹ nhân. Rồi đến một hôm đối với bao người thì có lẽ đó là một rủi ro đau đớn, nhưng đối với mình đó là một vận may hiếm có...
Next chapter: Tín vật định tình...
03:39 CH 13/09/2011
Nổ lớn tại nhà máy hạt nhân Pháp, 1 người chết

Nhà máy hạt nhân Marcoule sản xuất nhiên liệu MOX, nhiên liệu tái chế plutonium từ các vũ khí hạt nhân, nhưng không có các lò phản ứng.
Đây là một trong những địa điểm quan trong liên quan tới việc tiêu huỷ các thiết bị hạt nhân không còn sử dụng.
Marcoule, một trong những nhà máy hạt nhân lâu đời nhất của Pháp, toạ lạc tại quận Gard ở khu vực Languedoc-Roussillon, gần bờ biển Địa Trung Hải của Pháp.

Báo viết bài đánh nhau chan chát, dòng trên thì nói là sản xuất nhiên liệu, dòng dưới nói là đây là nơi tiêu hủy các thiết bị hạt nhân. Viết bài kiểu bồi bút như là vi phạm đạo đức nghề nghiệp rồi.
Mình đưa thông tin đúng:
Vụ nổ này không liên quan đến hạt nhân, vì đây là nổ lò nung. Cái lò này dùng để nung những thiết bị từng dùng trong nhà máy hạt nhân, ví dụ như cái ống dẫn nước... Những thiết bị này trong lò cần phải thay thường xuyên (10 đến 20 năm) vì nếu không thay thì phóng xạ có thể rỉ qua. Sau khi thay thì cho vào lò này nung lên lấy thép, xử lí xem có phóng xạ không rồi lại mang đi đến nhà máy sản xuất thép.
EDF chỉ là bên vận hành lò, hoàn toàn không có bộ phận xây lò hay xử lí chất thải, reprocess nhiên liệu gì cả.
03:30 CH 13/09/2011
b
barcaboy
Bắt chuyện
1.1kĐiểm·2Bài viết
Báo cáo