Mình có 1 chị bạn, 2vc ng QN, lên HN lập nghiệp. Chị ấy học giỏi, đi làm cty nc ngoai, lương cao, còn kd thêm nữa. Nhà chị ấy tự mua và xây (nhỏ thôi, 35m2), nuôi cả chồng, em chồng và sau này là tự nuôi 2 thằng con trai... Thằng ck ngoại tình, nhất định đòi bỏ chị ấy để đi theo 1 đứa biết ăn chơi hợp mốt, nghề nghiệp chuyên ghi số đề, ck cũ của bà này thì ở trong trại cai nghiện... Mình ở ngoài cuộc nhìn mà thấy điên, xui chị ấy bỏ ck (vì mình thấy thằng cha này ko còn yêu vợ nữa). Chị ấy thì vật vã khóc than, chị ấy đã bỏ quá nhiều công sức vào cuộc hôn nhân này, nên ko thể từ bỏ nó... Cuối cùng, ko chịu nổi sự xúc phạm, thóa mạ của ck, chị ấy đành ly hôn. Mình bảo, trc sau gì chẳng phải ly hôn, chị xin ly hôn trước có phải thế "thượng phong" ko? Chị ấy bảo: Chị ko còn gì luyến tiếc hay ân hận, vì chị đã làm hết sức có thể để níu giữ, ko đc thì đành chịu... Mỗi ng sẽ tự biết mình cần gì và cần phải làm thế nào, vì ko ai mặc vừa cái áo hạnh phúc của ai...
Tình cảm khi đã không trọn vẹn thì nên bỏ đi bạn à. Bởi vì bản thân nó có vấn đề và bản chất thì khó thay đổi. Rồi một ngày nào đó người ta muốn quay lại vs bạn, 1 phút yếu lòng bạn lại cho người ta cơ hội và 1 vòng tròn cứ tiếp diễn, liệu có thoát khỏi đau khổ được k? Bạn nên cắt đứt tất cả,đừng cho người ta cơ hội để tâm sự chia sẻ vì đó là cái kết cho kẻ phản bội mạnh mẽ lên, sống vì bản thân bạn và trân trọng chính mình, đừng có suy nghĩ làm bạn hay tội nghiệp, chỉ khổ và thiệt cho bạn thôi.