Không biết bạn nói ở trường công may hơn không về lĩnh vực nào. Nhưng nếu về vấn đề dinh dưỡng thì tôi e rằng bạn đã nhầm to rồi đấy. Ở trường công, mọi thực phẩm đều phải được mua ở những cơ sở có đầy đủ giấy tờ chứng minh ATVSTP. Sau khi đưa đến trường, nhà bếp đứng ra nhận hàng, rồi sẽ có giáo viên kiểm tra lại, rồi đến kế toán...đột suất hiệu trưởng cũng ktra. Sau khi nấu ăn xong, thì phải để lại mỗi loai thức ăn 1 ít để lưu nghiệm, tránh có vấn đề về thực phẩm xảy ra. Nói chung, ở trường công, trên đe, dưới búa nên họ cũng phải làm nghiêm chỉnh lắm. Bây giờ, ở HN, tất cả trường công đều không muốn trở thành một " Chim Non " thứ 2 đâu. Chắc các mẹ ở Hà Nội đều biết vụ việc của trường Chim Non vào khoảng năm 2007-2008 chứ?
:( có lẽ định nghĩa từ GÁI của mình và bạn khác nhau quá.tức là cứ được bạn trai bao bọc chiều chuộng sắm hàng hiệu đều đc gọi là gái bao :-S
ở Hà Nội còn có cả tổ chức chuyên gia bắt người già với trẻ con neo đơn đi ăn xin nữa. Không kiếm đủ tiền nó đánh cho đấy ...Nhiều khi chẳng biết đường nào mà lần
@amami : Trg` nào cũg vậy, luận mih` thuê ng` viết còn bị chê ỏng chê eo, đi tiền xong xuôi thầy khen kiểu phát hiện ra nhân tài đất Việt :P Mấy đứa học giỏi hẳn ko nói làm gì, làng nhàng TB - khá thầy cô cò quay khổ lắm, amami tham khảo anh chị khóa trc, lớp bên cạnh đi bao nhiêu biết đg` mà theo. Như ở lớp mình học là đi chung, vài ng` đặc biệt quá mới đi riêngl
2 năm kinh nghiệm nhưng thật ra chuyên môn mình không sâu vì nghề của mình thuộc hospitality industry, bây giờ không biết công cuộc tìm việc sắp tới như thế nào. Mình đã có nhiều thứ trog 2 năm qua, nhưng cũng đánh mất 1 số thứ trog 2 năm qua, và bây giờ, khi mình từ bỏ công việc này, thì mình càng cảm nhận rõ hơn mình đã đánh mất những gì.
22 tuổi, vẫn còn quá trẻ để tìm lại việc từ đầu đúng không?
22 tuổi, mình vẫn kịp học lại tiếng Nhật, niềm yêu thích của mình chứ nhỉ?
Mình định sau khi bỏ việc, sẽ ở nhà mấy tháng, để đi du lịch này, để ở nhà học nấu ăn, tập yoga, đi học lại tiếng Nhật. Mình sẽ lên kế hoạch dần dần.
Bỏ việc là mình mất đi , trước hết là môi trường làm việc sang trọng, lịch sự của một nơi mà rất nhiều người ở tuổi này mong ước vào làm ,nhưng ở ngoài muốn vào, ở trong lại muốn ra :))
Mình mất đi nào lương,nào commission, bonus, mất đi nhiệt huyết kiếm tiền và chứng tỏ bản thân, 2 năm nay đã quen được motivate mỗi ngày bởi sếp bằng 15p briefing đầu giờ.
Mất đi khách hàng bao lâu nay chăm sóc :))
Nhưng có lẽ điều mình khó chịu hơn cả, đấy là bây giờ mình ở nhà vô dụng , trong khi người yêu mình đi làm ở ngoài kia, bao nhiêu người con gái giỏi giang , xinh đẹp và sành điệu.
Đúng là ngày đầu tiên thất nghiệp ở nhà ngổn ngang lắm sy nghĩ thật :-w
Vụ Chim non này em biết, sai phạm từ nhiều năm rồi nhưng các cô bao che lẫn nhau, từ bếp đến hiệu trưởng, cô giáo; chỉ đến khi ghen ghét, kèn cựa mới đem nhau ra tố chứ không tự các cô vạch áo cho người xem lưng thì không hiểu đến đời nào phụ huynh mới biết chuyện ạ. Đúng là may hơn khôn mà :(
Như nhà ny em, riêng em với ny em ở trong phòng thì không ai bước chân lên đến tầng 3 hết. Có mấy lần đầu, ở trong phòng cũng chẳng làm gì đâu, ngồi ôm nhau xem film thôi, bé em trai của ny em lên phòng, nó loẻng xoẻng chìa khóa từ dưới tầng kiểu đánh động báo trước rồi; hôm lên lấy chìa khóa, hôm lên lấy máy sấy rồi linh tinh các thứ, đến lần thứ 3 ny em cáu quá gọi ra bảo : Từ nay trở đi, cấm lên phòng anh, cần gì thì gọi anh từ dưới nhà, cấm bước chân lên đấy, nói không nghe đừng có trách.
Nhà chỉ có cậu đấy còn nhỏ nên hơi vô ý thôi chứ cậu thứ 2 và mẹ thì ở riêng nhà bên cạnh rồi nên không ảnh hưởng j hết. Mọi người cần j thì gọi với từ tầng 1 hoặc với từ cửa số sang :))
Nhưng đúng là để mà nói nghẹn ngào khi chia tay cuối cấp, thì chỉ có năm cuối lớp 5 là mình khóc nhiều nhất, thật nhất, như mất đi thứ gì quý giá lắm í :) Không biết có phải hồi đấy trẻ con nên sống tình cảm hơn không. Đến cấp 2, cấp 3, đại học thì bình thường vô cùng, thậm chí còn mong qua nhanh nhanh lên để đến với môi trường mới :)) Nhưng lớp 5, khóc thì khóc, buồn thì buồn thế thôi, đến giờ chẳng còn chơi với bạn nào hồi cấp 1 cả. Bạn bè thân thiết hay chơi cùng toàn từ cấp 2 trở lên.
hehe, hôm nay đi qua trường Tràng An, các cháu lớp 5 mặc đồng phục lớp như các anh chị lớn, cầm đt di động nói chuyện bảo bố mẹ đón, nhìn già đời kinh :))
Chị em đồng nghiệp :))
Cùng là phận làm thuê mà chèn ép nhau kinh thế, đ' hiểu hoạnh họe mình thì lương có tăng đc k mà phải ra vành ra vẻ thế.
Đừng Khóc Mà, Vui Lên :)))))))))))))))))))))
Cùng ý kiến với bạn maybien90 :| Chưa phải vợ người ta, chưa lấy người ta làm chồng, thì tiêu tiền của người ta làm cái j? Bản thân những đứa đc bạn trai chiều chuộng mua sắm đồ hiệu và chu cấp tiền mà thản nhiên nhận thì cũng là có chút vấn đề rồi. Mình đợt này ở nhà viết luận văn, không đi làm, không có lương, người yêu biết nên đút tiền vào ví, ít thôi nhưng mình rất bực và nhất định đưa lại vì cảm thấy cứ lấn cấn thế nào ấy, cầm 1 đồng của người đàn ông, uh là người yêu mình đấy, nhưng vẫn cảm thấy không được thoải mái. Khi nào lấy nhau về rồi, ở nhà k đi làm j nữa chồng chu cấp cho, uh, thì lúc đấy lại sang một nhẽ khác rồi :-j
Nói chung không bao giờ nuốt trôi đc thể loại nằm ngửa ăn sẵn và bao biện đấy là người yêu lo cho :)) buồn cười vì nhiều người.
Tránh lạc đề: Hồng Hà 90 mà mặt già như quả cà, sợ thế :|
Em mua ở chợ các thứ vẫn bị đắt hơn ở thương xá Tullip nhé.
haiz, chả hiểu sao đi ĐL năm ngoái thấy nhàn nhạt k sôi động nhưng vẫn cứ thu hút mình quay lại kiểu j í, vào trong đấy cảm giác như quay lại quá khứ, nhịp sống cứ êm ả, chậm rãi thế nào í, thích cực :X Đi lên taxi ngồi toàn bật mấy bài của Khánh Ly , xong em còn đi cái tàu cổ mà Hồ Ngọc Hà quay bài Một lần cuối thôi í, thích cực luôn >"< Nhớ ĐL quá.
Sau khi quen biết nhau gần 1 năm mới quay lại nói chuyện và yêu nhau.
Bạn mình dắt mình đi gặp mặt bạn của người yêu nó, lần đầu tiên gặp chả có ấn tượng j về nhau mấy, hihi. Sau lần đấy về anh có nhắn tin, có rủ đi uống nước mà mình không đi. Sau đấy, 1 lần gặp lại trog sn của con bạn mình, coi như chưa từng quen luôn, chả nói với nhau câu nào. Nói chung chẳng nghĩ là có thể yêu được nhau cơ, mọi thứ đều nhạt nhòa :))
Thế mà bắt đầu từ chiều 30 tết, anh lại nhảy vào chat với mình hỏi han các thứ, từ hôm đấy nói chuyện nhiều hơn, rồi yêu nhau lúc nào không biết, có lẽ là cái duyên rồi.
Hồi trc ô thầy tử vi xem bảo: Chồng của con là do con tự quen, nhưng cũng do bạn bè giới thiệu :)) giờ ngẫm lại cũng đúng, bạn bè giới thiệu chỉ để biết nhau , nói nhỏ xíu :-$ có lần mình còn quên cả tên anh, còn bảo vs bạn mình, cái anh j mà hồi j mày gt cho t í nhỉ :))
Còn yêu và đến với nhau là do hai đứa :">
bây giờ thì không bao giờ quên cái tên đấy rồi :*
Mà chị giống em, đọc tin tức xong hay bị ám ảnh, suy nghĩ lắm, nên đọc ít thôi cho đỡ nặng đầu.
khuyên bạn AHBK nè, online ít thôi, xin tư vấn trên diễn đàn ảo ít thôi, ra ngoài kia đi chơi với bạn bè các thứ cho đầu óc nó thanh thản, thoải mái đi. Yêu đương r ctay là chuyện bình thường cơ mà , sợ quá, bị ny bỏ mà cứ như chết đến nơi rồi. Bạn sn 90 mà học BK, còn 1 năm nữa là ra trg, giờ suốt ngày thấy lên mạng nói những chuyện đâu đâu, không biết học hành đi làm thêm vào lúc nào? Tớ thấy bạn cứ hô hào này khác, nhưng thực chất bạn mới chính là 1 người trẻ đang bị ám ảnh tình dục quá nhiều. Sống thực tế lên 1 chút đi, cuộc sống mà suốt ngày cứ vây quanh toàn màng trinh, sex, clip sex, không cảm thấy mệt mỏi và ngộp thở sao? Nghe bạn nói chuyện thấy hâm hơi bị nặng rồi, thôi tập trung mà ôn thi hết kỳ này, rồi rủ rê bạn bè đi đâu du lịch cho thoải mái đi, sống phải biết hưởng thụ cho bản thân 1 tý, biết thương và nghĩ đến bố mẹ 1 tý, bạn nói bạn ức khi bm bạn bị ny bạn chửi , mình thì lại thấy bạn nên thương bố mẹ bạn vì bạn sống quá ích kỷ, không nghĩ đến từng đồng tiền bố mẹ bỏ ra cho bạn ăn học trên này đấy.
Bố mẹ và ny tớ dậy: Nước mắt chỉ dành cho người thân yêu ruột thịt của mình, kể cả ny, 1 khi chưa thành vợ thành chồng thì cũng vẫn chỉ là người lạ thôi, phải học cách nhẹ nhàng đón nhận bất kỳ tình huống nào xảy ra trong cuộc đời mình bạn ah.
gọi giục từ 7g30 làm tui nhanh chóng tắm táp make up, xog bắt tôi chờ đến giờ này, còn bao việc phải làm chứ đùa đâu
hơi bực mình r đấy, bình thg e toàn bắt anh chờ muộn nhất là 15p, còn anh thì mỗi lần bắt em chờ là y như rằng 1 tiếng, được lắm đồ béo ú ạ.
Đồ béo mặt xấu x( xấu tính, hay bắt nạt ny :((
chả lẽ bg lại bảo thôi k phải đón nữa thì thế nào cũng bảo ny trẻ con hay dỗi, k hiểu cho sự bận bịu này nọ đấy x(
Đùa nhưng mình cũng quá đáng í :( chỉ biết mình là nhất thôi, làm sao bỏ đc tính này đây???
Nói j thì nói, tý vẫn phải cấu cho con Gấu này 1 trận sưng bụng :-w
Đúng r đấy, em không bg hiểu cách 1 ks 3 sao vận hành như nào hết cả, em không đc học, trg học ở VN chán lắm, chỉ dạy cho em cách 1 ks 5 sao nó vận hành thế nào thôi, và bg em đag làm việc trog 1 ks 5 sao, nên em càng không thể hiểu được vì sao cơ cấu doanh thu của ks anh nó buồn cười thế. Nhưng mà em chưa hề nói là anh buồn cười, sao anh lại quy chụp câu em nói ks buồn cười thế tức là bảo anh buồn cười, khi mà anh dựa vào mọi hệ thống sổ sách của ks là do anh set up, bởi thế nên anh quy chụp cho em coi thường anh ahh?
Chẳng lẽ mình lại k bg nói chuyện công việc với nhau nữa, nếu vậy thì sau này mình còn có thể chia sẻ với nhau cái j chứ?
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Stress nặng lắm r, chỉ muốn tung hê hết mọi thứ cho xong.
Thế chắc là đi bán kẹo cao su các thứ cũng là có hội bảo kê hết í nhỉ :< bây giờ chán chả muốn đi ăn đi uống ngoài đường, phiền hà lắm. Ngồi 1 lúc thì hết bán kẹo cao su, ăn xin, què chân què tay, trẻ con, bà già, thằng nghiện ra lèo nhèo. Ngày xưa thì còn thương, còn cho, còn mua, chứ giờ hết rồi.
Ngồi ăn mỳ gà tần với con bạn ở Hàng Cân, con bé này đc cái cả nể =) ngồi ăn 1 bát mỳ mua hết 3 hộp kẹo cao su.
Uống trà chanh nhà thờ thì có anh nghiện mặt mũi cũng sáng sủa ra van lạy xin tiền, em không dám ăn trộm ăn cắp, em van các anh các chị.
Ăn xin chê tiền cũng chỉ vì suy nghĩ 1 của 1 số ng cho, như chị mình, mình rút mấy tờ tiền lẻ 1,2k ra đưa thì còn bảo: Thời buổi này còn cho ăn xin có thế thôi á, bét bg phải 10k. Ơ, ở đâu ra kiểu thế =,.= Xong r chị í còn bảo, mấy ng đi hát hò mà bán kẹo cao su thì nên mua cho nta vì nta lao động kiếm ăn mà, mình không có nhu cầu sao mình phải mua chứ, hừm.
Mình thì được cái giả điếc giả mù giỏi, bây giờ máu lạnh rồi, lèo nhèo thì cứ đứng đấy khi nào chán thì thôi.
Haiz, viết lại bài một chút cho nó logic và vĩ mô như thầy nói r, chả lẽ nói thế mà mình không sửa bài mà chỉ đưa tiền đến thì khác j mua chữ ký của thầy không =,.=
Không duyệt cho thì cả tuần sau còn không đc đi làm, sếp lại càm ràm ảnh hưởng đến tiến trình ký hợp đồng sắp tới thì vỡ mồm lắm :((
Uh, nếu mà mình biết mệt mỏi và đằng nào cũng mất một khoản tiền như thế này, mình cũng thuê người viết khoảng 2 triệu, và 2 triệu đưa thầy, còn chưa đến 1 tháng lương, đằng này ngu quá, vừa tốn công sức viết bài mà vẫn mất tiền chứ, không có cái dại nào bằng cái dại nào :|