images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
sao em ko xem được bài?
Mời các bạn xem thông báo tại đây!
http://www.webtretho.com/forum/showthread.php?t=193037
08:19 SA 16/02/2009
Không có thư mục games trong Góc thư giãn?
Mình có nhiều game mini muốn share cho mọi ng cùng chơi mà phân vân không biết đặt chỗ nào vì thấy chỗ nào cũng ko thích hợp hết :LoveStruc:?

Bạn có thể post vào sub-box Thư giãn của Góc Thư giãn!:LoveStruc:
06:17 CH 04/02/2009
Mong Mod _TG mở lại topic Gặp ma
Theo nguyện vọng của nhiều thành viên, Mod sẽ mở lại topic đó; Tuy nhiên trong topic có nhiều bài liên quan đến mê tín dị đoan nên Mod đang rà soát lại và xóa trước khi mở lại.
Mod_ TG
05:13 CH 22/01/2009
Mong Mod _TG mở lại topic Gặp ma
hihi, MOD TG mà phải đọc kỹ lại topic Gặp ma một lèo, em e là MOD sẽ bị sợ ma dữ dội luôn.

Mod vẫn đang rà soát lại, bài nào "sợ quá" thì nhờ Ét Min ra tay cứu giúp ạh!:Laughing: Nếu Admin cũng sợ chắc phải nhờ tới WTTer thôi.:Battin ey::Crying:
09:24 SA 22/01/2009
Xử lý spam Admin ơi
http://webtretho.com/forum/showthread.php?p=3632867#post3632867

Nick này điên rùi, suốt ngày spam cái link này thôi :(

Cám ơn bạn, Mod đã kịp thời xử lý rồi.
thân
Mod_TG
04:13 CH 21/01/2009
Vi phạm lỗi gì?
ý của mod là mình chỉ trích bêu xấu những người đó à? lạ quá, chỉ copy từ báo thôi mà???

Nguyên bài báo đó đã không nêu tên của nhân vật, nêu bạn mở một topic như vậy sẽ có nhiều thành viên vào post những thông tin không có căn cứ và mang tính bôi nhọ người khác. Bài thứ hai ngay sau bài của bạn đã có thành viên đề cập về phong cách của ca sỹ MQ, nói những điều ảnh hưởng tới uy tín cá nhân của ca sỹ này. Nếu topic tiếp tục được mở thì sẽ có bao nhiêu người bị đưa ra mổ xẻ như thế? Bạn đọc kỹ lại quy định và hợp tác với Mod cùng xây dựng WTT theo đúng tiêu chí của diễn đàn nhé.
Cám ơn bạn,
Mod_TG
04:01 CH 19/01/2009
Vi phạm lỗi gì?
Gửi admin và mod box thư giãn,
Mình vừa post topic "Những người này là ai?Có mẹ nào biết?" 1 bài của báo An ninh thế giới cuối tháng để hỏi tên các nhân vật được nhắc trong bài viết nhưng lại bị xóa với "Lý do: vi phạm nội quy- Đề nghị đọc kỹ lại mục 7 trong quy định của diễn đàn"
http://antgct.cand.com.vn/vi-VN/chuyende/2009/1/52712.cand
Mình đã xem kỹ thì không hiểu vi phạm điều gì trong 7 điều vì không có ý xúc phạm bất cứ ai cả??? xin admin và mod giải thích rõ ràng hơn? Đây không phải là box đọc báo giùm bạn nên không cần phải ghi tựa như trong trích dẫn chứ?

Mời bạn đọc kỹ lại mục 7 trong quy định của diễn đàn:
7/ Các thành viên không được phép gửi lên DĐ các bài viết hoặc hình ảnh có nội dung:
• Vi phạm thuần phong mỹ tục, gây phản cảm (đả kích, bêu xấu, chửi rủa, đồi trụỵ, từ ngữ - hình ảnh thô tục, tuyên truyền mê tín dị đoan…)
• Ảnh hưởng xấu đối với văn hoá xã hội: xuyên tạc lịch sử, xúc phạm uy tín các tổ chức đoàn thể, tung tin đồn nhảm, lừa đảo…
• Ảnh hưởng đến đời tư của công dân / thành viên, ảnh hưởng đến an ninh, danh dự của cá nhân / tổ chức, vu khống, xúc phạm nhân phẩm, chỉ trích cá nhân / tổ chức, gây mâu thuẫn..., kể cả các bài viết không nêu đích danh tên thật nhưng mang hàm ý công kích, bêu rếu một cá nhân / tổ chức nào đó cũng bị coi là vi phạm.
• Ảnh hưởng đến an toàn thông tin như: hướng dẫn làm tin tặc, bom thư, spam...
• Ảnh hưởng đến tự do tín ngưỡng, tôn giáo…
• Các thông tin mang tính quảng cáo, dưới mọi hình thức, cho 1 đối tượng kinh doanh cụ thể, ngoại trừ những thông tin mang tính từ thiện, giúp đỡ khó khăn; …Cấm quảng cáo trong hồ sơ cá nhân, spam tin nhắn lẫn chữ ký dưới mọi hình thức.
Các topic, bài viết mang tính chia sẻ, trao đổi thông tin, nhưng lại dẫn link và mang chủ ý quảng cáo cho 1 trang web, một đối tượng kinh doanh cụ thể nào đó, sẽ bị xóa, và tùy từng mức độ vi phạm mà các ID đó sẽ bị xử lý.
• Các bài viết không có giá trị về mặt thông tin, mang tính cá nhân, lạc chủ đề đang thảo luận…
• Các bài viết trùng nhau, cùng nội dung nhưng gởi trên nhiều chuyên mục.
Các bài viết vi phạm điều này sẽ bị xoá không thông báo. Tuỳ theo mức độ vi phạm mà sẽ bị cảnh cáo hoặc khóa ID.
Bạn lưu ý đọc kỹ những phần Mod đã in đậm!
Thân,
Mod_TG
08:11 SA 19/01/2009
Link nguồn không hợp lệ
Gửi Mod, admin, cách đây không lâu Chuột có post trong mục thư giãn topic về Cường $, topic hot và thu hút rất nhiều nhưng không bao lâu sau thì bị xóa vì lý do link nguồn không hợp lệ? Gần đây topic về TTH & NTV (http://www.webtretho.com/forum/showthread.php?p=3431401#post3431401) cũng post lại những bài đó & tiếp tục thu hút mọi người (đến giờ vẫn chưa xóa), không biết tương lai có bị xóa hay không? Tuy nhiên Chuột không hiểu link nguồn không hợp lệ là sao vì nội dung bài viết không đụng chạm gì đến chính trị hay chỉ trích cá nhân gì cả? Mình thấy mod và admin xóa bài hơi nhưng lý do không thỏa đáng lắm. Mong BQT giải thích rõ ràng hơn. Thân

Trích nguồn không hợp lệ là các thông tin mà bạn lấy từ các trang blog cá nhân hoặc các trang web cá nhân không chính thống. Bạn tham khảo thêm quy định của diễn đàn nhé!
Thân,
Mod_TG
10:52 SA 07/01/2009
Xử lý spam Admin ơi
Mod đã xử lý rồi, cám ơn các bạn nhiều!
04:41 CH 30/12/2008
Những vui buồn của tuổi U 40 (phần 3)
:Crying: :Crying: :Crying:
Tối qua đi off về tớ thỏ thẻ với Mod_TG, nhờ Mod đổi giúp tiêu đề topic "Tấm Cám thời đại mới" thành "Cổ tích thời hiện đại (tự sáng tác)" để tớ post Sơn Tinh Thủy Tinh vào đó. Mod OK, nào ngờ thao tác xong thì cái topic của tớ mất tích luôn. :Crying: Sáng nay Mod bảo tớ chịu khó mở lại topic mới nhưng mà tớ tiếc những bài post của các thành viên khác nên đang lưỡng lự, huhu. :Crying: :Crying: :Crying:

Athena thông cảm, mod cũng U40 đời chót rồi, nên nó hơi lẫn cẫn tí :Laughing:
Còn cái tiêu đề phải ghi chú thêm là (không sưu tầm) vì theo kinh nghiệm của mod, nếu không nói rõ thoi ra như thế thì có nhiều thành viên mắt quáng gà lại nhao vào post bài sưu tầm thì mất công mod nhặt ra lắm.
Anyway, sorry Athena nhiều nhe :Smug:
02:15 CH 22/01/2008
Sách hay cho các bậc phụ huynh
Các thành viên đăng ký mua sách vui lòng pm cho Echcom thay vì post bài nhé, cảm ơn.
01:45 CH 06/09/2007
Ai yêu thích Chuyện tình New York vào đây gặp tác...
Chào Hakin, chuyện chó Tuti của bạn cũng đã được một thành viên wtt nhanh chân, à quên, nhanh tay post rồi. Nó nằm ở topic "Vật nuôi trong nhà", nếu bạn cũng muốn xem các câu chuyện kể về những chàng chó, nàng mèo của các nhà khác thì xin mời vào đây : http://www.webtretho.com/forum/showthread.php?t=12084
07:39 CH 17/07/2007
Tử Cấm Nữ - Tác giả Lư Tân Hoa (TQuốc)
Bạn nào muốn xin file thì PM cho bạn taoviendat nhé, đừng post bài làm loãng topic. Cám ơn.
06:14 CH 13/07/2007
Cô đơn trên mạng
Ối ối, các mẹ "xin một bản" làm ơn gửi tin nhắn PM cho Cattleya nhé.
07:25 CH 12/07/2007
Chuyện ăn chuối chỗ đông người
- Mẹ tớ có dạy ăn chuối phải bẻ (cũng không giải thích lý do)
- Nhưng nếu ngồi nhà ăn thì không cần bẻ vì có ma nào nhìn mình mà đánh giá đâu
- Tuy nhiên, có một thời gian (hồi khoảng 15 tuổi) tớ ăn chuối ở nhà cũng vẫn phải bẻ ra. Lý do : một hôm đi học trên quãng đường vắng bị một thằng bệnh "khoe của" nó giơ ra cho xem cái ấy, sợ vãi linh hồn. Từ đó đến cả 1-2 năm sau, bóc trái chuối nguyên xi ra nhìn thì linh hồn lại vãi thêm lần nữa ... nên phải bẻ thôi
- À, nhưng bây giờ thì ... phình phường rồi, hé hé !
12:14 CH 10/05/2007
Lê Vân - Một ví dụ đúng
Mod nhắc nhở các bạn tham gia topic này không chỉ trích lẫn nhau.
Trong forum đã có 2 topic bàn luận về Tự truyện của Lê Vân, Mod nghĩ như vậy là đủ rồi. Xin phép được khoá topic này lại.
04:41 CH 21/11/2006
Tự truyện của diễn viên Lê Vân
Mod xin bổ sung hình mà báo Tuổi Trẻ đã post trong kỳ cuối giới thiệu cuốn tự truyện, đây là hình "Lê Vân cùng chồng Abraham và con trai tại Venise năm 2000" :
09:04 SA 18/10/2006
Tự truyện của diễn viên Lê Vân
Tập tiếp theo "Cuộc đời buồn của mẹ" mod đã đọc hôm nay trên báo giấy nhưng báo online chưa post. Các mẹ SG mua báo Tuổi Trẻ hôm nay đọc đỡ, còn các mẹ HN chờ tí nhé, khi nào có mod sẽ post tiếp.
04:29 CH 12/10/2006
Tự truyện của diễn viên Lê Vân
Phóng Sự - Ký Sự
Thứ Tư, 11/10/2006, 06:04 (GMT+7)
Lê Vân yêu và sống (kỳ 2)
Vân ơi, Vân là ai?

Ảnh: Duy Anh
TT - Nhà có thêm Khanh, tôi hết được là trẻ con, có thêm Vy, tôi thật sự khoác lên mình trọng trách của một người chị cả.
>> Kỳ 1: Tuổi thơ ngắn ngủi
“Bà ơi, ông ơi, có các cháu ngủ đây không?”
Tôi vẫn nhớ như in ngày Khanh ra đời. Không biết vì vất vả hay vì những cuộc cãi nhau triền miên với bố mà mẹ sinh Khanh khi em mới được có bảy tháng. Khanh ra đời chỉ nặng có một cân bảy, người vừa bằng cái chai nhỏ xíu. Tôi và bố vào thăm mẹ ở nhà hộ sinh phố Hàng Bún, vì không đúng giờ thăm nên hai bố con phải đứng ngoài gọi vọng vào. Mẹ ngó qua cửa sổ, bằng chỉ một cánh tay mẹ nâng cao em bé lên cho tôi nhìn. Có em bé, mẹ không còn là mẹ của riêng tôi nữa. Rồi thì cái gì cũng phải nhường em. Nếu chẳng may hai chị em lỡ tranh giành nhau thì tất cả đều do lỗi ở tôi vì tôi là chị lớn rồi, dù tôi chỉ mới lên năm tuổi.Từ đó, như con mèo gầy gò tha con chuột, tôi phải thay mẹ trông em mỗi khi bố mẹ đi diễn đêm. Chúng tôi tha lôi nhau khắp các nhà trong xóm...
Là một đứa trẻ hiếu động ham chơi, tôi tham gia tất cả các trò chơi của bọn con trai thời ấy như đánh khăng, chơi bi, nhảy ngựa... Để em ngồi một chỗ, tôi say sưa chơi trò ú tim trốn tìm. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường, tôi úp mặt vào gốc cây sấu, miệng đếm năm, mười, mười lăm, hai mươi... nhưng mắt thì ti hí nhìn. Đếm đến một trăm, cuộc kiếm tìm bắt đầu. Tôi thường tóm gọn lũ bạn vì con mắt không cưỡng được cứ hấp háy nhìn trộm qua kẽ ngón tay. Thú vị nhất là trò chơi nhảy ngựa. Cả lũ con trai con gái nhảy chồm lên lưng nhau cho đến khi “bọn ngựa” nặng quá ngã lăn ra đất. Cứ thế say sưa cho đến lúc gà lên chuồng… Các ông bố bà mẹ í ới gọi con về đi ngủ, chỉ còn trơ trọi lại hai chị em tôi. Chìa khóa cửa cầm tay nhưng tôi không dám lên căn gác nhỏ vì nó mới tối tăm làm sao! Tôi sợ ma. Bố mẹ diễn đêm mãi chưa về. Ngoài đường đã vắng tanh. Lang thang mãi, tôi tha em vào bất cứ nhà nào trong xóm ngủ nhờ. Mãi đêm khuya, bỗng nghe giọng mẹ thì thào như trong mơ: “Bà ơi, ông ơi, có các cháu ngủ đây không?”. Sáng ra tôi thấy mình tỉnh dậy trên chiếc giường nhà mình. Hai chị em ngủ như chết, mẹ tha về nhà lúc nào không biết.
Cái thời đợi... bão
Phố tôi ở có vỉa hè rất rộng, hai bên đường trồng cả thảy ba hàng cây sấu. Hai hàng bên này và một hàng bên kia. Những gốc sấu sù sì, rễ trồi lên quằn quèo như lưng cá sấu. Mùa hè, lá sấu mơn mởn xanh mướt. Hoa sấu nhỏ li ti, gặp cơn gió hoa rụng trắng xóa vỉa hè. Mùa thu, lá sấu vàng rơi phủ kín đường đi khiến cho con phố Phan Đình Phùng biến thành một tấm thảm vàng trải dài... Ngày ấy hình như mưa bão nhiều hơn bây giờ. Những hàng sấu nghiêng ngả vặn mình chống đỡ cơn gió quật. Gió hun hút thổi và mưa như trút nước khiến những cành khô gãy răng rắc. Chờ cho mưa ngớt, lũ trẻ con chúng tôi ùa ra phố hò reo nhặt sấu rụng. Lắm hôm chúng tôi nhặt được hàng rổ, hàng chậu sấu. Sấu xanh mang về để mẹ nấu canh chua hoặc dầm vào bát nước rau muống luộc...
Hà Nội tuổi thơ tôi không chỉ có mùi thơm của sấu chín mà còn phảng phất mùi xà phòng giặt hôi xì dùng thay kem đánh răng. Thời thiếu đói, sau nhiều ngày hết kem đánh răng, tôi tặc lưỡi quẹt cái bàn chải nhỏ vào bánh xà phòng giặt 702 do Liên Xô viện trợ - thứ xà phòng chuyên dùng cho công nhân giặt rửa dầu mỡ trong xưởng máy. Đưa lên miệng, tôi cảm thấy rõ mùi xà phòng nhưng kệ, cứ chải răng, miễn là nó cũng tạo ra một thứ bọt giống như bọt kem đánh răng. Nó khiến tôi phiều phen nôn ọe muốn ói mửa.
Thiếu lương thực, thiếu chất đốt, thành phố toàn một màu xám xịt. Nhiều lần hết dầu, không thể sang hàng xóm xin vài que củi đun dở về giúp mẹ thổi trước nồi cơm, tôi lẳng lặng vác bao tải rách và cái chổi sể ra đường. Không còn thú vui nhênh nhang nhặt sấu chín rụng nữa, tôi đi bộ đến đường Hoàng Diệu, con đường có hai hàng cây xà cừ cổ thụ. Lá xà cừ dày và đanh. Cơn gió mùa hè bứt lá vàng khô ném dạt sang hai bên lề đường. Tôi nhỏ nhoi men theo gờ cống quét lá cho vào bao tải. Cứ lom khom, lụi cụi, mải mê quét, ngẩng lên mới biết đã đi hết con đường từ khi nào.
Thật là vui khi có thể đỡ đần mẹ đôi chút trong những trưa hè Hà Nội, còn mùa dông bão? Tôi chờ đợi mùa dông bão đến để kéo mẹ ra đường. Hai bóng người một lớn một bé đội nón khoác mảnh vải nhựa lao đi. Mặc mưa to gió lớn quất vào mặt đau rát, mặc các cành cây ngả nghiêng vặn vẹo chực gãy, tôi rủ mẹ ra đường kiếm củi về đun. Chẳng hiểu sao, cả mẹ và tôi đều không nghĩ đến nguy hiểm. Cành cây to đổ xuống có thể đè chết cả hai mẹ con. Chính cái nghèo đói thiếu thốn đã đẩy chúng tôi đi… Một vai mẹ gánh một đầu cành cây to, đầu kia ngả xuống vai tôi gầy gò, xương xẩu. Mẹ cao hơn nên hầu như sức nặng của cành cây trút cả vào tôi, một con bé mới bảy tuổi đầu. Nhưng tôi cảm thấy tôi còn hăng hái hơn cả mẹ. Tôi đi băng băng kéo mẹ lướt theo. Lá xà cừ dễ bén đun mau hết, cành cây ướt chặt ra phơi khô cũng nấu được vài bữa cơm…

Lê Vân trong gia đình, năm 12 tuổi - Ảnh tư liệu

Một cánh cửa đã khép
Với thói quen một mình chịu đựng từ nhỏ nên dù có ốm đau, bệnh tật thế nào tôi cũng gắng gượng dậy. Tôi chỉ chịu nằm xuống khi không thể nào nhúc nhích được nữa. Vào những lúc ấy, nếu ai đó cho tôi một câu hỏi thăm, một chút ân tình cũng đủ làm tôi òa vỡ. Như chạm vào nỗi đau. Như chạm vào niềm khao khát mong mỏi... Bất cứ ai, chỉ cần quan tâm đến tôi một chút thôi cũng đủ làm tôi trào nước mắt vì cảm động. Tôi không quen được chăm sóc như vậy. Không thể chịu đựng nổi sự dịu dàng đến thế. Hóa ra tôi là kẻ yếu đuối vô cùng. Càng yếu đuối, tôi càng cố cất giấu sự yếu đuối của mình, cố tạo ra một cái vỏ bọc rằng mình được yêu thương chiều chuộng, mình đầy đủ mạnh mẽ...
Đến bây giờ, nhìn lại một số những sự kiện đã xảy ra trong cuộc đời mình từ lúc ấu thơ, tôi đã hiểu vì sao tôi lại có tính cách khép kín, bướng bỉnh như thế…
Năm tôi 12 tuổi, một chiều thứ bảy như bao chiều thứ bảy khác, tôi sung sướng được thoát khỏi cái trại tập trung được gọi là trường múa để về nhà. Vì phải tìm một thứ gì đó, tôi đã lục tung các ngăn kéo trong nhà. Tình cờ, tôi thấy một tờ giấy được giấu kín dưới đáy ngăn kéo. Tôi choáng váng khi đọc hàng chữ: giấy ly hôn. Bố mẹ đã ly hôn rồi ư? Từ bao giờ vậy? Tại sao họ không nói gì với tôi nhỉ?
Trong tờ giấy ly hôn, phần làm tôi đau đớn nhất là mục chia con. Bố nhận nuôi Vi, mẹ nhận nuôi Khanh. Không có tên tôi ở đó. Không ai nhận nuôi tôi cả. Vậy tôi là ai? Tôi không thuộc về ai cả. Bàng hoàng, ớn lạnh. Tôi muốn gào lên nhưng không thể. Tôi còn có thể nói gì khi mà tôi bỗng dưng bị hất ra ngoài. Tôi không là ai cả. Bố mẹ ơi, con là ai? Chỉ là một người dưng? Con muốn gào lên, thét lên đòi quyền làm con của mình, đòi quyền được thương yêu và chăm sóc, cũng sẽ vô nghĩa thôi! Mọi sự đã được định đoạt cả rồi.
Và cánh cửa lòng tôi khép lại. Vĩnh viễn. Sau một nỗi đau.
Cất tờ giấy về chỗ cũ, tôi không nói với ai một lời. Cho đến tận bây giờ, bố mẹ không hề biết tôi đã biết chuyện chia con của họ. Vâng. Bố mẹ không thể nào biết họ đã làm trái tim tôi tan nát ra sao, với vết thương luôn rớm máu, tôi trở nên người yếu đuối thế nào. Bố mẹ không thể nào biết tôi đã cố tỏ ra mạnh mẽ để che giấu vết thương của mình, để bố mẹ yên tâm về tôi, một đứa con gái nghị lực, mạnh mẽ. Tôi không thể nào bộc lộ cảm xúc của mình vì biết cái điều mình mong muốn sẽ không được đáp ứng. Vì sao? Vì cuộc sống quá ư là nghiệt ngã? Và còn vì, có lẽ, bố mẹ cũng đã hết lòng với tôi rồi nhưng chỉ được đến thế thôi.
***
Mỗi khi nhớ lại thời thơ ấu, tôi băn khoăn, phải chăng tôi đã quá nhạy cảm để rồi tự mình làm mình đau đớn một cách không cần thiết? Phải chăng tôi đã quá ngốc nghếch khi cứ tự kỷ ám thị rằng trong gia đình này tôi chẳng là ai cả? Vậy tại sao tôi lại phải có mặt trên cõi đời này? Tại sao tôi phải hứng chịu những đau đớn này?
Đêm đêm, để dỗ giấc ngủ của mình, tôi thì thầm tự hỏi: Vân ơi, Vân là ai?
Tự truyện của LÊ VÂN - BÙI MAI HẠNH thể hiện
oOo
Lòng con thơ dại thì buồn tủi vậy, nhưng chắc hẳn người làm cha làm mẹ cũng có nỗi khổ riêng trong nỗi khổ chung của một thời khó nhọc. Mà lại khó nhọc đến thế, những tài sắc đã tưởng là có rất nhiều niềm vui...
Kỳ tới: Cuộc đời buồn của mẹ
03:21 CH 11/10/2006
Tự truyện của diễn viên Lê Vân
Đọc đi các mẹ : http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=166152&ChannelID=89
LTS: Người diễn viên tài sắc từng tạo nên tên tuổi của mình qua những bộ phim Chị Dậu, Thằng Bờm, Bao giờ cho đến tháng mười, Thương nhớ đồng quê, Lời thề... sẽ kể với bạn một câu chuyện về chính cuộc đời mình.
Một cuộc đời đa đoan và nhiều hờn tủi...
Lê Vân yêu và sống - Kỳ 1: Tuổi thơ ngắn ngủi

Ảnh tư liệu

TT - “Tôi có nhu cầu phải kể hết đời mình, không giấu giếm bất cứ điều gì, ngay cả những điều mà người ta có quyền giữ im lặng, với một người nào đó” - Lê Vân, ngôi sao sáng một thời của điện ảnh VN, đã viết như vậy ngay từ những dòng đầu tiên trong tự truyện của mình.
Có cha mẹ là Trần Tiến - Lê Mai, có hai em gái là Lê Khanh - Lê Vy, cô con gái lớn trong một gia đình nghệ sĩ danh tiếng vừa quyết định mở cánh cửa lòng mình qua những hồi ức...
Mẹ của riêng tôi
Khi tôi mới được vài tuổi, không biết vì bố mẹ khó khăn hay vì sớm lục đục mà tôi được gửi về Hải Phòng cho bà ngoại trông nom. Mẹ có hai em trai mà tôi rất hay nhầm tên là cậu Chúc và cậu Chức. Để khỏi gọi sai, tôi bèn nghĩ cách đặt biệt danh cho các cậu là cậu To và cậu Bé. Tôi không bao giờ quên khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi được sống gần bà ngoại. Chỉ có chừng ấy thời gian thế thôi, vậy mà cũng đủ để bà xót xa cho tôi, dõi theo từng bước cuộc đời tôi. Bằng bản năng ruột thịt, bà có linh cảm đời tôi đang gặp bất hạnh (ấy là thời gian tôi rơi vào cuộc tình éo le thứ nhất). Mỗi khi có dịp về Hải Phòng biểu diễn, tôi thường chạy về số nhà 64B phố Cầu Đất thăm bà. Tôi biết bà muốn hỏi tôi nhiều thứ nhưng rồi lại im lặng, chỉ dịu dàng nắm lấy hai bàn tay gầy guộc của tôi vuốt ve, chia sẻ.
Từ nhà hộ sinh A, Hà Nội, tôi được đưa về ngôi nhà đầu tiên, nhà của ông bà nội ở số 136 phố Quán Thánh, một con phố cổ bắt đầu từ vườn hoa Hàng Đậu, nơi có tàu điện chạy qua. Cửa nhà tôi nhìn ra là bến tránh tàu. Tôi thường đứng đó chờ mẹ đi làm về.
Rồi đến một ngày, không biết vì lý do gì, mẹ bế tôi ra khỏi căn nhà của ông bà nội, xa bố, xa tất cả họ hàng bên nội. Mẹ mang tôi đến rạp Kim Môn, nơi mẹ làm việc. Khi mọi người đã ra về, hai mẹ con ngủ trên mặt bàn, giữa phòng tập. Cái khoảnh khắc nằm trên bàn trơ trọi mênh mông ấy cứ tự nhiên găm vào trí nhớ non nớt. Không biết mẹ và tôi đã qua bao nhiêu đêm trên cái mặt bàn ấy... Bên ngoại đã thật là xa, bên nội cũng xa nốt, tôi chỉ có nơi duy nhất bấu víu là mẹ. Tận trong sâu thẳm, tôi yêu mẹ, cần có mẹ và chỉ muốn mẹ là của riêng tôi. Những dịp được mẹ cho lên Bờ Hồ chơi, tôi đã rất khó chịu khi thấy bất kỳ ai ngồi cạnh mẹ trên tàu điện. Tôi không muốn họ chạm vào mẹ của mình nên cố đẩy họ ra bằng được. Ích kỷ và bất lịch sự một cách hồn nhiên, cô bé con 3 tuổi cứ loay hoay bên nọ bên kia để giữ mẹ cho riêng mình.
Không thể cứ cắp tôi vạ vật theo đoàn mãi được, mẹ gửi tôi vào một nhà trẻ ở ngoại thành Hà Nội. Đó là những ngày dài tăm tối tuyệt vọng trong nỗi nhớ mẹ vô cùng, là thời gian mà trái tim non nớt của tôi cảm nhận được sự cô đơn trống vắng không bao giờ quên. Có một hình ảnh của chính mình, mỗi lần nghĩ lại tôi vẫn muốn ứa nước mắt bởi thương cảm cho tâm hồn yếu ớt của đứa trẻ là tôi lúc đó.
Cứ chiều thứ bảy, chúng tôi lại được bố mẹ đón về. Ai mà chả háo hức những chiều thứ bảy. Sau một tuần dài dằng dặc, tôi thèm được ở bên mẹ biết bao. Vườn trẻ có một ô cửa sổ nhìn ra con ngõ nhỏ, nơi mẹ đi đến đón tôi. Tôi thường bấu chặt vào song cửa sổ hóng mẹ. Lần ấy, loáng cái, các bạn đều được đón về hết. Trời tối đen lúc nào không biết. Chỉ còn mình tôi. Thời gian sao mà dài như vô tận. Tôi bám cửa sổ đến mỏi chân. Mãi không thấy mẹ đâu. Các cô giáo an ủi: “Con ơi, xuống đi, muộn lắm rồi. Chắc mẹ Mai còn bận đi diễn, không vào đón con được đâu. Đêm nay ở lại đây vậy”. Lời cô giáo khoét sâu vào nỗi tuyệt vọng của đứa bé mới 3 tuổi. Cổ họng nó tắc nghẹn. Trái tim đau đớn chỉ chực bật thành tiếng khóc, nhưng nó gan lì không khóc. Nó từ chối cả cánh tay cô giáo đưa ra đỡ xuống. Hai cánh tay bé bỏng nắm chặt song sắt gỉ lạnh, đôi mắt thơ dại khô khốc hi vọng nhìn vào đêm đen. Thế rồi sự kiên nhẫn của nó đã được đền đáp, trong đêm khuya thanh vắng bỗng vọng vào tiếng người đi xe đạp lọc cọc trên con đường đầy đá sỏi. Âm thanh ấy càng lúc càng rõ rệt hơn. Tôi chồm tới gào lên: “Mẹ Mai ơi, đón con!”. Thì ra đêm đó mẹ phải diễn đột xuất, nhưng biết là tôi sẽ chờ bằng được nên mẹ vẫn một mình đường xa vắng vẻ vào đón tôi về.
Tại sao tôi lại nhớ lâu, nhớ mãi khoảnh khắc này bởi tôi yêu mẹ và cần có mẹ biết bao. Đã 45 năm trôi qua rồi mà tôi vẫn nhớ như in cái đêm đó. Bây giờ, trái tim tôi mềm yếu hơn nhiều. Tôi dễ xúc động, dễ rơi nước mắt hơn. Tôi không can đảm bằng tôi lúc mới lên ba.

Lê Vân bên mẹ Lê Mai - Ảnh tư liệu

Ba chị em
Chiến tranh diễn ra ngày càng khốc liệt. Khẩu hiệu “Tất cả cho tiền tuyến” giăng ở khắp nơi. Không ai nghĩ cho riêng mình. Càng không ai nghĩ đến lợi riêng khi mà “Tổ quốc lâm nguy”. Miền Bắc bị máy bay Mỹ bắn phá ngày đêm. Người già và trẻ em phải đi sơ tán, người còn sức lực phải ở lại Hà Nội bám trụ sản xuất. Một lần nữa, tôi lại phải xa mẹ, xa gia đình. Lần này tôi không đi một mình mà đi cùng cô em gái mới hai tuổi. Hai chị em tôi đi theo một trại trẻ do đoàn kịch lập ra cùng rất nhiều trẻ con cũng xa bố mẹ như chúng tôi.
Trại trẻ cách Hà Nội vài chục cây số. Tất cả các ông bố bà mẹ đều gửi gắm con cái mình cho các cô nuôi trẻ. Tôi bước vào lớp vỡ lòng, tập nguệch ngoạc vẽ những nét chữ A, B, C đầu tiên cùng trọng trách của một người chị thay mẹ trông em. Nhìn bọn trẻ con ở quê cầm củ khoai lang nóng hôi hổi hay bọn bạn xung quanh ăn bánh bít-cốt bố mẹ chúng tiếp tế, tôi thèm rỏ rãi. Hòm gỗ của chị em tôi thường trống rỗng.
Một lần, tôi đã cả gan cạy nắp hòm của một đứa, nhưng rồi cũng chỉ dám nhìn cái gói bánh bít-cốt vàng óng bên trong giống như ngắm nhìn cả một trời mơ ước, khát khao... Có lúc, bắt gặp em gái đứng ngẩn mặt đầy thèm muốn nhìn bọn trẻ khác ăn quà, tôi uất ức tủi thân lôi em ra góc khuất đầu hồi, củng vào đầu em một cái rõ đau, rồi cả hai chị em cùng òa lên nức nở.
Dường như không chịu nổi cảnh xa con, mẹ lại đón chúng tôi về Hà Nội. Đoàn kịch diễn ở đâu, mẹ tha lôi chúng tôi theo đó. Hai chị em vạ vật bên cánh gà sân khấu lưu động. Không biết bao nhiêu vở kịch đã găm vào đầu tôi từ thuở ấy. Tôi thích nhất hình ảnh mẹ trong vai cô Diễm trong vở Cái máy chém. Bởi trong vai đó, mẹ luôn mặc tấm áo dài trắng, mái tóc phidê thả dài, trông mẹ thật đẹp, một nét đẹp mảnh mai trẻ trung. Sau đó, đời diễn kịch của mẹ chỉ toàn đóng vai các bà già. Mẹ đóng vai già khi mẹ còn rất trẻ, chưa đầy ba mươi...
Khi cuộc chiến bị đẩy lên tới đỉnh điểm ác liệt, Chính phủ huy động toàn quân toàn dân đóng góp sức người sức của cho tiền tuyến. Tất cả lao vào chiến trường, trong đó có các đoàn nghệ thuật. Bố cũng ở trong số những nghệ sĩ đi B thời kỳ đó.
Vào thời điểm bố đi chiến trường, em út chưa tròn tuổi tôi. Nhớ lần thấy mẹ nước mắt ngắn dài về nhà, túi xách nhỏ khoác vai, tay cầm một bơ gạo. Vì sao mẹ khóc? Tôi nghe lỏm bố gắt mẹ: “Có thế thôi mà cũng khóc. Quay lại bệnh viện đi”. Thì ra bố bắt mẹ phải tự đi phá bỏ cái mầm thai đã ba tháng tuổi. Mẹ bảo đã ba lần mẹ đi bộ đến bệnh viện rồi nhưng cả ba lần đều không đủ can đảm. Cứ lên bàn nằm lại rên rỉ với bác sĩ... “hay là chị cho em về”. Bơ gạo cầm theo là để đóng cho bệnh viện nếu sau đó phải nằm lại. Bà bác sĩ thương tình khuyên: “Chắc chồng em sợ sinh con gái nữa phải không? Âu đó cũng là cái điềm. Số nó được làm người. Về đi em, về đi. Nếu sau này sinh được con trai, nhớ quay lại đây cho chị ăn mừng”.
Thế rồi lại con gái.
Từ khi có thêm em bé, tôi lại càng bị đẩy lùi xa mẹ thêm chút nữa. Chỗ của tôi bên cạnh mẹ nay phải nhường em. Tôi ấm ức tranh giành vú mẹ với em gái thứ hai. Đêm nào cũng diễn ra cuộc ẩu đả trên ngực mẹ. Mà mẹ thì quá mệt vì những áp lực có tên và không tên của cuộc sống rồi. Mẹ chỉ muốn được nghỉ ngơi, vậy mà cũng không được yên. Thế là mẹ rít lên: “Giời ơi, tao chỉ muốn giết bớt chúng mày đi. Thế này thì làm sao tao sống nổi”.
Cuộc chiến ngưng lặng. Lời mẹ làm tôi sợ hãi vô cùng. Tôi đinh ninh mẹ nói thật. Nghĩ rằng một lúc nào đó mẹ sẽ giết chết hết chúng tôi đi cho khỏi bị quấy rầy, tôi mếu máo van nài mẹ: “Mẹ ơi, nếu có giết thì mẹ giết em Khanh. Con lớn rồi, con còn trông em cho mẹ đi làm”. Ôi, sao tôi có thể ngố tầu đến thế? Sao tôi có thể tin rằng mẹ muốn giết chúng tôi thật? Gần mười tuổi mà tôi vẫn thật ngây thơ khi tin vào tất cả những điều người lớn nói, kể cả những điều phi lý...
Sau khi bố đi B một thời gian, đến lượt mẹ cũng đi vào tuyến lửa Vĩnh Linh. Tôi và Khanh được mẹ mang đến phố Sinh Từ gửi bác Đoàn trông nom. Vy bị gửi vào vườn trẻ, tuần bác Đoàn đón về một lần.
Tự truyện của LÊ VÂN
BÙI MAI HẠNH thực hiện
------------
(*) Tựa lớn và nhỏ do báo TT tạm đặt.
Tuổi thơ cứ thế buồn bã trôi. Một gia đình khốn khó như cả Hà Nội khốn khó. Cô chị cả Lê Vân đợi mỗi mùa dông bão để cùng mẹ ra đường... kiếm củi về đun. Nhưng rồi một nỗi đau bất ngờ ập đến, đau đến độ cô bé 12 tuổi “vĩnh viễn khép lại cánh cửa lòng mình”, và day dứt với một câu hỏi...
Kỳ tới: Vân ơi, Vân là ai?
03:56 CH 10/10/2006
m
Mod_TG
Bắt chuyện
1.3kĐiểm·42Bài viết
Báo cáo