CHị vẫn đang bên cạnh em em gaí ạ,cứ khóc đi em rôì gạt nước mắt đứng lên em nhé,ôm em cái nào:Rose::Sick:
Mình đã theo dõi cả 2 topic của em kg thiếu trang nào vì cả 2 tâm sự cuae em lại đều có hình bóng của chị trong đó,nhưng em hơn chị nhiều vì em mạnh mẽ hơn chị rất nhiều,phục em lắm,chị thấy rằng em NÊN BỎ HẲN người này,có lẽ nhiều người sẽ nói sao mình xúi bậy như thế,nhưng mình đã từng trong hoàn cảnh như em nen mình hiểu đc những đau khổ và trăn trở củ em bây giờ ntn,em sống kg cảm thấy vui thấy hp thì em hãy đi tìm hp mới em ạ,đau,đau lắm,nhưng chỉ một lần này thôi còn hơn nó cứ buồn bã kéo dài ngày này qua ngày khác..em đáng đc như thế.Kể ra cho nhẹ lòng em nhé :)
SÁng tới giờ nhà em cúp điện nên em ko vào net để đọc dc cả 1 topic chị viết dành tặng cho em.Bây giờ em mới nhận dc và đang khóc đây...
Em khóc vì giữa chị và em,2 người xa lạ mà sao lại có thể dành cho nhau nhiều tình cảm đến thế.Vậy mà chồng em sau 7n tình gnhĩa thì anh ấy lại đạp đổ đi.Em đọc hết lá thư của chị chị mà em tưởng như chị đang nói với em ,em tưởng em là em gái của chị.Em ko có anh chị em nào hết nên em rất mong muốn dc là người em để dc che chở bảo vệ,trước tới giờ em toàn fải tự xù lông để bảo vệ mình thôi chị ạh.
Em sẽ cố gắng làm lại cuộc đời 1 cách tốt đẹp tươi vui nhất,vì em vì gđ và vì những người yêu quý em nữa.Tất cả mọi người đang nhìn em đứng lên fải ko chị.!Cú ngã này làm em đau quá chị ơi..có lẽ vết thương sẽ lành nhưng vết sẹo thì vẫn còn đó.Em cũng ko biết mình sẽ vượt qua bằng cách nào đây vì chồng là tất cả đối với em.Nếu chị biết anh ấy chia tay em như thế nào thì chị còn thương em hơn nữa.Phũ phàng lắm chị ạh....!
Hôm nay em vẫn sống bt mặc dù lòng vẫn buồn rười rượi nhưng em sẽ cố hết sức.Em đã từng là người rất mạnh mẽ và đầy quyết tâm .Nhưng em thấy em như người mất hềt sức lực,cs đối với em ko còn ý nghĩa gì nữa nếu ko vì 2 mẹ của em chắc em cũng ko muốn gượng dậy để làm gì.
Chị trước đây đã từng có tính cách giống em nên chắc chị cũng hiểu vượt qua giai đoạn này khó khăn đến mức độ nào fải ko chị?Nhưng bao nhiêu lời an ủi động viên của mọi người em cũng cảm thấy vơi bớt 1 phần nào,ít ra cũng còn có người nhận dc giá trị của con người em,ai cũng nói em xứng đáng có dc cs tốt đẹp hơn .Em ko thể phụ lòng mọi người,trong đó có chị.Chị làm topic này cũng để dành riêng cho em,em cảm động quá.Ít ra cũng có chị kề bên em lúc này.
Em chúc chị luôn luôn hp và êm ấm bên gđ ,nếu có điều gì thay đổi trong cuộc đời ,cho em dc chia sẻ với chị chị nhé!
Em Mindy!
@dlink0t:Em ko muốn có thêm bất cứ cmt nào với nội dung ntn nữa.Em cũng xin cám ơn vì đã quan tâm tới câu chuyện của đời em,nhưng em xin nói trước,nếu...nếu ....Nội dung trong topic này mà lan rộng ra ngoài em sẽ kiện đến cùng đấy.Gì chứ tiền thì em ko thiếu!Chẳng fải có tiền là có tất cả sao?Em đang trải lòng 1 cách chân tình,xin đừng đụng đến em ok?
Tháng thứ 2 trở đi em bắt đầu cảm nhận dc bệnh tật hành hạ là như thế nào.Mỗi khi uống thuốc lúc bụng đói xong em ăn ko nổi.1,2 tiếng sau thuốc nó vật em toát mồ hôi,thở ko ra hơi,y như người sắp chết,trong người thì bải hoải ko đi nổi nữa.Em bắt đầu ốm dần và...ngủ ko muốn dậy.Có khi em ngủ đến 2h chiều vì sợ thức dậy fải uống thuốc.Ăn vô thì ko tiêu hóa dc,bụng nó cứ lình sình muốn ói.Người em như ra dại.
Anh cũng rất chăm sóc em,chiều chuộng em,làm hết việc cho em.Anh cố gắng mua món ăn em thích nhưng em vẫn ko ăn dc.Món em thích nhất là càng cua rang muối với lại các loại ốc mà em cũng thờ ơ .Cơm thì khỏi nói,em ko ăn dc tí gì cả.Da em bắt đầu nổi mụn sần đầy mặt vì nóng.Bác sĩ có cho thêm thuốc về gan dặn em fải uống vì thuốc điều trị lao này rất hại cho gan.Có người sau khi hết bệnh lao thì lại bị viêm gan.Nhưng mỗi ngày em uống bao nhiêu là thuốc rồi,em ko uống nổi nữa.
8th!!!!
1 tg ko quá dài nhưng nếu những ai đã và đang trải qua mới thấy nó kinh khủng và lê thê hàng thế kỷ! Do bác sĩ cứ dặn đi dặn lại là ko dc bỏ thuốc ngày nào ,nếu bỏ sau này uống lại sẽ bị lờn thuốc.1 điểm đặc biệt nữa là fải uống trước khi ăn sáng nửa tiếng,uống khi bụng đói.Mà em cũng hay bị đau bao tử,điều này giống như tra tấn em.
Tháng đầu tiên trôi qua cũng bt,em mập ra là khác.Chỉ có điều thuốc nhiều quá,mỗi ngày 1 vốc thuốc gồm mười mấy viên,em uống xong no luôn.Em lên tái khám và lại lấy thuốc,bác sĩ rất nhiệt tình và hỏi han cặn kẽ bệnh tìnhc ủa em.Nghe em than là em mập lên mất dáng bác sĩ còn mừng,nhưng ông vẫn ngập ngừng như muốn nói điều gì mà ko nói.
SAu khi em lấy chồng dc vài tháng thì em mắc fải căn bệnh do lao tâm lao lực mà nên,đó là bệnh lao.Em ko tin vào sự thật khi nghe bác sĩ thông báo phổi của em bị nám 1 phần 3 rồi,bác sĩ bảo chắc là con thức khuya dậy sớm lắm hả?Có ai biết dc rằng do cv cực khổ của em và cả do không khí ẩm thấp trong nhà đầy bụi bặm và máng nhện.
Em gọi về cho 2 mẹ của em rồi khóc,lúc đó em tưởng Lao là 1 bệnh gì đó ghê gớm lắm vì bs bảo fải cách ly với người nhà,rồi fải uống thuốc ròng rã 8th trời ko bỏ ngày nào,nếu bỏ 1 ngày thì fải uống lại từ đầu.Cả nhà em cùng khóc vì thương cho thân con gái của mình.
Anh 2 nói 2 người này rất linh thiêng ,hiện giờ thì đang "đi học " với " mẹ" trên "đó" rồi,thỉnh thoảng mới về thăm khi nhà có chuyện và giúp đỡ thôi.Khi nào mẹ anh cầu khấn 2 người đó về thì mới về.Còn xưng là em của oxa em nữa.Ngọc Thanh ơi Minh Châu ơi,em là ai và em ở đâu?
Em thấy buồn vì oxa mình bệnh như vậy ko tìm đến mình,ko nhờ vả hay dựa vào mình mà chỉ có mẹ và mẹ.Rồi mẹ anh lại như vậy,anh lại rất tin.Anh từng nói với em là"không fải anh mê tín mà anh tin mẹ của mình",em còn nói dc gì nữa???
Sau khi phun rượu xong,bà dặn dò anh là ko dc đi giữa trưa nắng như vậy sẽ bị những oan hồn chết oan ngoài đường theo về hành xác.Nếu có đi thì fải vừa đi vừa niệm Nam mô A di đà!Rồi bà "thăng"!
"Thăng " tức là bà nằm vật ra thở hổn hển sau đó mắt nhám nghiền như ngủ,ko còn biết gì hết.Anh 2 nhanh tay đỡ mẹ nằm xuống 1 cách êm ái.Được chừng 30s sau mẹ tỉnh dậy,mẹ bảo"chuyện gì vậy?"Anh 2 mới nói lại cho mẹ là vừa rồi như thế như thế..MẸ bảo mẹ thấy mệt quá vì mới có người nhập vào.Trời ơi em fải làm sao đây?Tự nhiên em đứng trước 3 người trong gđ anh,em thấy mình lẻ loi quá ,em lặng lẽ đi về phòng nằm suy nghĩ.Chuyện gì thế nhỉ?Có thật là như vậy ko?
Rồi bệnh tình của anh vẫn fải mua thuốc "Con cọp" gì đó ngoài tiệm thuốc Bắc uống,hôm sau anh cũng khỏe hơn và từ từ khỏi bệnh.Anh lại càng tin mẹ mình hơn,lại càng mê tín hơn.Lúc này em chưa dám nói là mẹ anh giả dối,em chưa dám kết luận điều gì....
Anh đứng lên trước bàn thờ ở phòng khách lầu 1,im lặng và mặc cho mẹ muốn làm gì thì làm,hay là anh cũng đã từng như thế này rồi mà sao thấy anh ko phản đối hay ngạc nhiên gì cả.Em đứng mé qua 1 bên mà theo dõi.Mẹ tay làm "tay ấn" gì đó ,tay kia cầm 3 cây nhang múa lên múa xuống ,rồi cầm 1 tờ giấy chấm mấy cây nhang đó thành hình gì gì em chẳng biết,rồi đốt tờ giấy đó đi.Xong xuoi bỏ vào ly rượu rồi mẹ ngậm rượu trong miệng phun ra khắp người oxa em,phun thành mưa phùn luôn.Hành động này quá khó hiểu,em thấy lần đầu tiên trong đời...
Hôm đó anh đi làm vào giữa trưa nắng về,sáng hôm sau anh thấy ko dc khỏe ,chân tay run lẩy bẩy đứng ko nổi,mồ hôi thì toát ra đẫm cả áo nhưng anh vẫn thấy lạnh.Anh lập tức gọi mẹ lên ,mẹ mua lá về cho anh xông,rồi em thì đi mua thuốc .Anh uống xong sáng thấy đỡ hơn nhưng chiều lại sốt trở lại,dai dằng hết 2 ngày.Lúc đó Em với anh và mẹ đang ngồi ở phòng khách,bà đang cầm điều thuốc trong tay(bà ghiền thuốc lá) đột nhiên đổi giọng trầm trầm,mẹ nói " Thằng này mày cứ đi giữa trưa như vậy àh?" Em nghe mẹ nói thì ngạc nhiên tính hỏi mẹ đang nói gì vậy thì mẹ tiếp tục hút thuốc liên tục rồi mắt nhắm nghiền...
Thế nhưng sự khác biệt bắt đầu lộ ra.....Em là con nhà kinh doanh buôn bán nhưng thuộc thành phần trí thức,còn nhà anh toàn là lao động,ở khu xóm lao động.Nhà nào cũng như nhà nào,ăn to nói lớn ,nói xấu chửi bới lẫn nhau.Anh chị em ruột thì đánh nhau vì tiền vì của.Cũng may là nhà anh ai cũng yêu thương nhau.Có điều 1 vấn đề em ko lường trước dc nó lại gây ra ân tượng sâu đậm và gây ra rạn nứt giữa 2 vc.Đó là về vấn đề Đạo.Nói đúng hơn là sự mê tín của gđ anh.
Em biết việc kết hợp 2 con người với 2 hoàn cảnh quá khác biệt,hiểu biết và trình độ chênh lệch nhau,suy nghĩ và quan niệm sống ko cùng 1 hướng,1 trời 1 vực như thế...quả là 1 điều ko tưởng!Nhưng em tin vào tình yêu của em!Em tin ko có gì là ko cải thiện dc.Gđ anh sắp xếp cho vc em 1 căn phòng nằm đối diện với căn phòng lớn mà gđ anh đang ở cũng nằm trên lầu 1.Căn phòng này chưa tới 10m vuông,ko hiều sao phần nền lại bằng gỗ ọp ẹp vì lâu đời quá.Vách tường và trần nhà máng nhện giăng giăng,ko có cửa sổ,đóng cửa 1 cái là chỉ biết mò mẫm.Tollet đâu rồi nhỉ?Àh thì ra nằm phía đằng sau gồm có 1 sô nước 1 cái vòi là hết,diện tích chưa tới 1m vuông,muốm làm gì đó thì fải ngồi xổm.Đây là căn phòng hp của vc em.
Việc đâu tiên là quét hết máng nhện vì em rất rất sợ nhện và sợ tối.Anh biết em sống sung sướng quen rồi,về nhà anh chịu khổ anh cũng ko đành nên anh làm mọi cách để cải thiện căn phòng cho em vui.Anh mua sơn về quét lại cho mới và sáng sủa hơn.Mẹ em cho thêm cái tủ lạnh nho nhỏ,cho thêm cái tivi 24inch 2 đứa vui lắm.Em thì lôi cái nệm 1m2 của nhà anh ra mà giặt bằng tay vì đêm đầu tiên em nằm bị ngứa quá chừng.Em gãi đỏ hết cả lưng.Em giặt giặt giặt mà nó vẫn ko sạch,nó cứ hôi hôi vì ẩm thấp.
Chị ơi em cảm động lắm....:Crying:
Chị cũng gần giống em sao chị gái?:Sad: Em thấy hoàn cảnh như em là quá cá biệt rồi,ai ngờ chị cũng đồng cảnh ngộ như em.Chị em mình thật khổ!
Rồi lễ đính hôn cũng diễn ra trang trọng và ấm cúng,gđ anh thuê xe 50 chỗ để ra ngoài VT dự lễ.Nhà gái cũng đặt nhà hàng 10bàn để đãi nhà trai.Gđ 2 bên cũng thầm nghĩ đây cũng là đám cưới luôn rồi ,chẳng qua là hoàn cảnh bắt buộc ko thể thực hiện thôi,nếu sau này có đk thì 2 đứa sẽ tổ chức cưới trong nhà thờ cho đúng đạo.
Sau khi em làm lễ hỏi thì gđ em cũng đồng ý cho em về nhà anh sống chung,làm dâu nhà anh.Mới biết tình yêu thương của cha mẹ là ntn.Gđ em chẳng nề hà chuyện môn đăng hộ đối,chẳng quan trọng họ hàng bà con nói gì về con mình,chỉ mong nó dc hp.Hôm đó nhìn sính lễ ra mắt mà mẹ em thấy xót xa,nhưng chính bà còn nói là thôi người ta nghèo mình chẳng nên câu nệ chuyện đó.Thế là em đã lấy chồng rồi đấy mọi người ạh...