images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Chuyện năm nào cũng hỏi ạ: Các mẹ thưởng Tết tây...
DL: 0đ
AL: 2,5 tháng lương
05:21 CH 05/02/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Ngày bé mình rất sợ lấy chồng vì thấy bà nội thì như hung thần, mẹ thì cả ngày cứ dọa là mình mà lấy chồng thế nào MC cũng giết. Lớn lên thì mẹ lại dạy nhà chồng không ai tử tế cả, chỉ có bố mẹ mới tốt mà thôi, lấy làm gì cho khổ.
Mình đi lấy chồng (khi thuộc dạng “ế” thì mẹ lại cuống lên và chửi mình tội không có… bồ, chứ trước đó thì cấm chơi với bạn trai), dù bố mẹ thu nhập cũng ổn và 2 VC mới cũng rất khó khăn nhưng hàng tháng mình vẫn gửi tiền về cho mẹ. Tuy nhiên, mẹ vẫn không được hài lòng lắm vì mình cũng phải lo cho gia đình nhỏ nên không thể nộp toàn bộ lương như trước. Thế là lại chửi mình vì không chọn được chồng khá giả hơn để thoải mái giúp đỡ bố mẹ hơn.
Con mình ra đời, mẹ bao phen tự ái khi cái gì tốt đẹp cũng dành cho con chứ không dành cho bố mẹ (mình sững sờ khi bà mắng mình như thế đấy, bà ghen với cả cháu ngoại!). Mẹ vẫn luôn nhắc đến những lần mình ốm thì mẹ mệt mói đến thế nào, nên bây giờ mẹ cho là mình chưa tròn chữ hiếu khi lo cho con hơn cho mẹ (???). May mà chồng mình hiền và thương vợ, lại được ở riêng nên mình lo cho mẹ nhiều hơn nhà chồng cũng không ai có ý kiến gì (ấy thế nhưng bà vẫn theo dõi xem mình có lo gì cho nhà chồng bằng hay hơn nhà đẻ không để còn so sánh & chửi mình nữa đấy.
Hàng tháng mình vẫn biếu tiền, rồi đi chợ mua được thứ gì ngon cũng đem về cho mẹ, tết nhất biếu xén đầy đủ (thứ gì mình mua cho nhà mình mà mẹ không có là bị chửi ngay), hàng năm đi du lịch thì mời bố mẹ theo cùng mà vẫn chưa yên.
Thế rồi 1 ngày mình lại bị ép quá đáng trong việc sinh hoạt hàng ngày, bà vẫn muốn mình báo cáo hết mọi việc và làm theo ý bà, kể cả việc chi tiêu. Lần đấy mình đang stress ở cơ quan nên bùng nổ 1 trận long trời lở đất. Không phải mình cãi cọ gì mẹ, mà chỉ nói là con lớn rồi, có cuộc sống riêng nên con sẽ giải quyết theo ý con chứ không theo ý mẹ được vì mẹ không hiểu rõ chuyện này. Thế là bà khóc lóc chửi bới, kể tội mình với cả họ để “nhờ” họ “khuyên” mình, chửi cả chồng mình xúi giục nữa. Mình như phát điên gần nửa năm trời, đi đâu cũng nghe hết điều nọ tiếng kia. Nhưng thực sự sau đó mình mới thấy ân hận là sao không “bùng nổ” sớm hơn: mẹ bắt đầu kiềng mình và bớt kiểm soát, bắt ép mình hơn (trong suốt thời gian đấy mình vẫn phải về và cố xem như không có gì xảy ra, nhưng dứt khoát làm theo ý mình).
Con mình bây giờ mình đã bắt đầu tập cho con có chính kiến riêng, cho con chọn lấy quần áo từ 3 tuổi tuy trông có buồn cười nhưng dần dần sẽ tốt hơn, cho con chọn món ăn hay mua đồ trong siêu thị. Mình và mẹ vẫn bất đồng trong cách dạy con nhưng mình kiên quyết không áp đặt vì mình quá khổ với cuộc sống bị áp đặt từ bé rồi.
Quay lại chuyện của chủ top, mình hoàn toàn không thích bị áp đặt cho dù cây thánh giá đó có đẹp đẽ đến mấy và mình cũng thích nhưng nếu đeo vì bị ép thì có lẽ mình sẽ chỉ đeo khoảng 10 năm trước, chứ bây giờ thì không. Với những người thích áp đặt người khác thì cũng không bao giờ là đủ cả. Ngẫm lại mình thấy mình quá đần để chịu đựng suốt mấy chục năm trời, nhưng cuộc sống của mình thì mình phải có quyền chứ đâu phải cả đời chỉ sống để làm đẹp lòng người khác & để được tiếng thơm là ngoan ngoãn đâu.
@Kuclanga: chị thấy đấy, nếu ngày đấy mình không “bùng nổ” với mẹ mình mà chỉ cố xuôi theo ý mẹ, có lẽ bây giờ mình đã phát điên vì mẹ mình chưa bao giờ hài lòng với tất cả mọi điều mà mình đã cố gắng, nếu cố làm đẹp lòng bà 5 việc thì bà đã có ngay 5 việc khác để ép nữa rồi. Mẹ mình giống MC bạn chủ top ở chỗ bao giờ cũng có cách nói để con cái luôn phải nặng lòng là làm không tròn bổn phận, để cha mẹ phải phiền lòng.
11:03 SA 30/01/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Rồi bọn mình lớn lên. Những tưởng mẹ mình đã khổ sở với bà nội như thế sẽ thông cảm hơn với con cái, nhưng không, mẹ mình thích nhất câu “phụ xử tử vong…”, mọi lời nói của mẹ đều phải là khuôn vàng thước ngọc, và lại tiếp tục muốn điều khiển mọi chuyện của chồng con.
Cũng lại cái điệp khúc nuôi con cực khổ, mẹ đem ra để ép con cái từ việc phải mặc quần áo theo ý mẹ (quần áo mẹ tự đi may cho, không bao giờ cho chọn, nhưng áo này là phải quần kia, khác đi là chửi ngay), đầu tóc theo ý mẹ, nói năng phải hết lời ca ngợi mẹ, học hành cũng theo ý mẹ, bạn bè thì không được giao du với ai mà mẹ không hài lòng. Hơi trái ý thì mẹ chửi, rồi khóc, rồi đòi từ, đòi khi mẹ chết không phát khăn tang. Kinh khủng nhất là bữa ăn nào cũng như đấu tố, rồi nửa đêm mẹ dậy khóc kể, dựng chồng con dậy bắt nghe. Mẹ mình chửi con toàn mày tao, gọi con cái là lũ nợ đời, là lũ bóc lột sức lao động của mẹ, rút tỉa xương thịt mẹ.
Có ai tin được không, mãi cho đến ngày mình đi lấy chồng mới được tự mua cái áo mình muốn, mới cắt được kiểu tóc mình thích, và khi lấy chồng thì cũng là lần đầu trong đời mình được cầm số lương của mình và chồng (sau khi trừ 1 phần gửi biếu bố mẹ đẻ) để có thể tính toán chi tiêu trong gia đình. Trước đó thì mình đi làm ở đâu mẹ cũng kiểm soát hết sạch tiền lương, hàng tháng ngày nào có lương về phải nộp hết tiền & bảng lương (mà mẹ còn dò hỏi bạn bè xem mình có khoản thưởng nào mà không báo cáo hay không), rồi hàng tuần cho mình đúng số tiền ăn trưa & đổ xăng thôi. Bạn bè mà cưới xin hay sinh nhật gì là mình chịu chết vì phải xin tiền mẹ, mà với mẹ mình thì những thứ đấy là vô bổ, chỉ là cái cớ xin tiền thôi. Thỉnh thoảng mẹ còn giả vờ quên phát tiền, nếu mình không xin chắc là có quỹ đen. À, mẹ còn phát tiền chợ cho mình hàng ngày để lo chợ búa trong ngày, nhưng về phải báo cáo lại và trả lại toàn bộ tiền thừa, món nào hơi nghi là đắt là vặn vẹo ngay.
10:35 SA 30/01/2010
Mẹ chồng, cây thánh giá và nguy cơ tan vỡ hạnh...
Mình không định comment gì nhưng thấy ý kiến chị Kuclanga cũng phải lên tiếng vậy. Mình mới O40 thôi, thua chị vài tuổi nhưng qua cách nói chuyện của chị mình tưởng như mọi việc mới như ngày hôm qua.
Bà nội mình cũng như MC chủ top, thích áp đặt con cái đủ đường. Đặc biệt cả tuổi thơ của mình nhớ về bà chỉ là nét mặt khó đăm đăm cùng những lời chửi con dâu không bao giờ dứt. Bố mẹ mình không ở cùng nhà, nhưng mỗi lần cả nhà về thăm bà là bà chửi từ ngoài ngõ. Chửi bố mẹ mình, không thèm ừ ào gì cả với bọn cháu nội đang sợ xanh mặt lí nhí chào bà. Sau này mình mới nhận ra, bà chửi chả vì bố mẹ mình có lỗi gì cả mà chỉ là phủ đầu con dâu thôi, chửi chó chửi mèo, chửi trời mưa nắng, chửi đủ kiểu.
Ngày ấy mình còn nhớ, bọn trẻ con chúng mình thèm lắm tí sữa chấm bánh mì, tí đường pha nước chanh nhưng mẹ mình dành tất cả từ tiêu chuẩn hàng tháng, thêm cả gạo phải tìm mua ngoài vì gạo mậu dịch không ngon để đem về biếu bà nội, nhưng lần nào cả mấy chị em cũng hoảng hồn nghe bà chửi bố mẹ. Thím mình mà ra hỏi han cháu, rồi tìm cái gì cho cháu ăn thì cũng ăn chửi luôn (thím khổ hơn nữa vì thím ở chung với bà).
Cũng lại lý lẽ nuôi con bao năm, mẹ bảo chết phải chết chứ vợ con có là cái gì (bà không nuôi bố mình, bố mình ở với ông nội từ bé vì ông bà bỏ nhau, khi ông mất mới có bọn mình và bố mình nghĩ thương bà mới về chăm lo cho bà), cuộc sống nhà mình cứ nặng nề vì cái bóng của bà, hôm nào thích lại bắt con cháu về nghe chửi, bắt con bỏ vợ, đủ cả.
Các con dâu của bà không được nói chuyện riêng với nhau, cười với nhau bà cũng khó chịu, chỉ là cứ hằm hằm với nhau bà mới ưng. Mà trộm vía mẹ mình ở nhà cũng chả hiền nhưng chưa bao giờ dám cãi lại bà 1 câu, chỉ khi về thì cãi nhau với bố mình nên trong nhà nặng nề lắm, bọn mình như là chỗ cho bố mẹ trút giận vì mỗi tháng thăm bà ít nhất 2 lần, mỗi lần về bố mẹ lại căng thẳng với nhau cả tuần.
Chú thím mình còn khổ hơn, vì ở chung nên bà chửi cả ngày, từ những việc không đáng gì như canh hơi nhiều nước bà cũng chửi. Rồi vì ở chung, bà bắt nộp hết tiền lương, khi con ốm phải xin tiền bà mua thuốc bà càng chửi ác (mà chửi xong cũng không cho tiền mua thuốc cho cháu, con dâu xoay đâu được thì xoay).
Bao phen thím mình khóc lóc muốn bỏ nhà đi (bà đuổi) rồi lại phải chịu đựng tới 20 năm trời. Sau 20 năm mẹ mình & thím mình mới dám nói chuyện vui vẻ với nhau đấy. Mà thực sự, chả ai có lỗi gì cả nhưng bà thích chửi thì chửi, thế thôi. Bà nhìn chướng mắt thì chửi, bắt phải tự bỏ chồng để bà kiếm con dâu khác giàu hơn mà nó không chịu bỏ, cũng chửi, bà thích cháu trai mà đẻ cháu gái, từ bệnh viện về bà chửi luôn, thậm chí chửi cả vì nó dám dỗ con nó khóc mà không nghe tao chửi tiếp.
10:19 SA 30/01/2010
Nỗi xấu hổ ở sân bay quốc tế Nội Bài
Mình còn gặp trường hợp này cơ: thằng cháu (con thằng EC) ở ngoài quê vào ở chung với bác để đi học, mới 13 tuổi thôi. Tết nhà nhiều bánh kẹo, hạt dưa, hướng dương đủ cả. Ông cháu cứ vô tư ăn xong vỏ bánh kẹo, vỏ hướng dương vứt đầy sàn nhà trong phòng khách vào phòng ngủ, vào cả nhà tắm (mà cháu không bao giờ chịu quét nhà hay tự dọn phòng nhé, quần áo thay ra nhét vào gầm giường hay giá sách, mọi người có nghĩa vụ đi tìm kho báu mà giặt cho cháu nhé). Bừa quá ông nội (cũng lên ăn Tết cùng) mới mắng nó (ông sợ bác mắng thì bố mẹ nó lại lắm chuyện) thì nó lầu bầu bảo ông lắm chuyện rồi đùng đùng gọi điện về quê.
Thế rồi bố mẹ nó nặng nhẹ nào là vẽ chuyện, ra vẻ vệ sinh để hắt hủi cháu, vv. Chúng nó còn bảo nhà quê vứt rác đầy nhà có chết ai đâu, ỷ ở thành phố mà sửa lưng con nó à? Chúng nó còn chửi ông là nhà quê chân đất bao lâu nay “phải bả” thành phố rồi lên mặt.
06:46 CH 11/01/2010
Nỗi xấu hổ ở sân bay quốc tế Nội Bài
Hay nó làm thế để được ra ngoài ở cho tự do thoải mái

Chả phải đâu bạn ạ, vì nhà nó làm gì có tiền, cho con đi học mà bác phải bỏ ra toàn bộ, kể cả tiền cho nó về chơi, nhưng vẫn cứ thế. May nhà chồng mình đã trả nó về địa phương rồi, bây giờ BM nó còn phải kêu là nó lười & bẩn quá. Có mỗi thằng con mà cứ kêu không đủ tiền nuôi. Chuyện dài lắm nhưng không đúng chủ đề rồi
08:23 SA 11/01/2010
MC_ND . Chuyện muôn thuở !!!
@ chị uiiidzaaa:
chị ạ, em mới đọc hết trang đầu và 1 trang thứ hai mươi mấy của topic này thôi. Nhưng em cũng rất rất hiểu nỗi khổ tâm của chị. Em nói thật đó. Vì những cái người đối xử với em như thế chính là ba mẹ ruột em chứ ko phải bố mẹ chồng đâu chị ạ. Em vẫn đi học, chưa lập gia đình. Em xin góp vài lời ở đây. Vì trên em có 1 ông anh trai nữa, cũng tuổi cập kê rùi, rùi thế nào cũng có ngày có 1 nàng dâu về nhà em. đây là những lời nói của cô em chồng tương lai.
Thật ra ko phải lúc nào bố mẹ em cũng đối xử tệ với em. Nhưng thường là xử tệ nhiều hơn. Cũng vẫn y như những câu chuyện mc-nd mà các chị kể ở đây thôi. Nhưng vẫn những câu chuyện đó, thay vì mc-nd thì ở đây là mẹ ruột-con gái. Em nói thật. Em bi h 21 tuổi rồi. Gia đình cũng có của ăn của để, cũng có ôtô, 1 ngôi nhà cao tầng ngay giữa hà nội, nhưng em bị quản thúc, bị mắng chửi, bị sỉ nhục trong những trường hợp một cách cực kì vô lý.
Nhiều cái ấm ức lắm các chị ạ! Từ bé tới giờ, ko ít dưới 10 lần em có ý định tự tử. Người ta tự tử vì tình, vì tiền, còn em muốn tự tử vì sự sỉ nhục, những bất công, những trận đòn của ba mẹ em. Nhưng do em sợ đau, em chưa tìm đc cách chết êm ái nên ý định tự tử chưa thựuc hiện đc. Thật trẻ con phải ko ạ? Nhưg đầy nước mắt và đắng cay đó ạ. ở đây em ví dụ một câu chuyện sau trong muôn lần em bị sỉ nhục ngay trong gia đình đây: Em xin phép mẹ đi nhuộm tóc, màu tối tôi, nâu nâu, trầm trầm thôi ạ. Bà cụ vừa hôm trc còn bảo mình: "đi nhuộm đi" nhưng lúc đó em chưa quyết định. Vậy mà hnay vừa nghe mình nói thế thì, bà cụ nổi điên lên. Mắng chửi sỉ nhục mình, bảo mình là: "mày là cave sao mà đòi đú đởn nhuộm tóc (em xin lỗi các chị, nhưng nguyên văn lời bà cụ nhà em nói câu đấy đó ạ. Vâng, người sanh ra mình đó, chứ ko phải là mẹ của chồng đâu các chị nhá!). Thấy người ta thế nào rồi về nhà cũng đú đởn theo. Nhà này là nhà ăn nhà làm, ko phải nhà chơi nhé. Mày muốn nhuộm thì cởi hết quần áo ra đứng đầu đường kia kìa". Ngoại trừ hoàng tộc, quý tộc như bên anh, và những gia đình giàu từ gốc thì có nhà nào ko phải làm ăn, ko phải suy nghĩ tính toán mà vẫn có tiền ko các chị? Vâng, chỉ vì một câu xin phép đi nhuộm tóc của 1 con bé 21t đầu mà đã bị mẹ ruột sỉ nhục cho như thế. Vậy thì những cái khác chẳng cần nói các chị cũng biết kinh khủng hơn thế nào rùi. Ngay tối hôm qua, em mượn lọ keo 502 của mẹ, sáng hôm nay mẹ hỏi "lọ keo đâu?", em chạy vào phòng lấy. Chuyện chỉ có vậy thôi, mà bà cụ đã chửi ầm ĩ cả nhà, nhiếc móc, nhấn nhá từ ngữ, cú pháp lên lên xuống đến chói tai suốt hơn 2 tiếng đồng hồ sáng. đúng là em đã quên ko mang trả vào chỗ cũ ngay khi dùng xong, nhưng thật sự phản ứng như mẹ em có cần thiết ko? Lọ keo 502 nó chỉ có mỗi 5k thôi mà.
Rồi còn có 1 dịp tết. Bố em cho tiền mua quần áo. Nhưng mẹ em ko cho em tự đi mua. Bà tìm mọi cách chặt đầu chặt đuôi, bắt em phải bỏ số tiền bố cho ra để chi trả, chứ ko đc dùng để mua quần áo. ( em sống trong nhà bố mẹ đẻ mà xà phòng tắm, dầu gội, máy sấy, chậu chiếc, quần áo, giày dép cũng phải tự bỏ tiền tiêu vặt ra mua hết. Mà mỗi tháng em chỉ đc cho có 600k chứ nhiều nhặt gì, đấy là tiền bao gồm cả ăn sáng, tiền xăng rồi đó. Em muốn đi làm thêm mà ông bà cụ ko cho. Mỗi lần thiếu mà muốn xin thêm thì lại ngại vô cùng) . Mẹ em bảo: "đợi gần tết mới đi mua. Bi h mua thì đồ ko đẹp. Toàn hàng cũ mà lại đắt" này nọ kia. đến khi chỉ còn 2 ngày nữa là tết thì mẹ em lại nói: "gần tết ai còn mua quần áo nữa. Bao nhiêu cái đẹp người ta đã chọn trước rồi. Bây h mình đi thì chỉ còn toàn cái xấu thôi". Kết quả là tết năm ấy, ngày mồng 1 tết, em bước ra đường với bộ quần áo đen từ đầu tới chân, bạc phơ bạc phếch, trông còn tệ hơn cả trẻ đánh giầy ngoài đường. Chính bà cụ em đã bắt em mặc cái áo, cái quần đó, vậy mà một lúc sau cũng chính bà nói: "trông mày ăn mặc có khác gì con điên ko?". Hôm đó là mồng 1 tết.
Còn thời gian bên mâm cơm thì khỏi nói. Cứ như là phiên tòa hạch tội từng li từng tí, bới lông tìm vết, mắng chửi, xỉa xói của bố mẹ em, từ chuyện cái xô cái chậu, chuyện cái chổi, lọ mắm, lọ muối đem ra soi và xỉa xói hết. Vậy mà vẫn phải ngồi đấy để nuốt từng miếng cơm đấy các chị ạ. Chứ đứng ngay dậy, hoặc cãi lại (dù mình đúng hay mình sai) thì chỉ có nước bị ăn đập thôi. Những lúc ấy em chỉ muốn nuốt cho xong bát cơm đó, rồi đứng dậy kiếm cớ dọn dẹp rùi đi ra thôi. Em phải học cách làm ngơ, học cách kiềm chế, học cách nhịn nhục, học cách cho lời nhiếc móc từ tai này thông qua tai kia đi ra hết, ko đc để trong đầu, học cách "trơ cái mặt ra"_như bố mẹ em nói để sống trong gia đình này đấy các chị ạ. Cũng có lúc uất ức ko chịu được phải viết những tâm sự ra một trang giấy nào đó rồi khóc dấm dứt cả đêm...
Bố em thuộc hàng ghê ghớm nhất trong họ nội. Mọi người trong họ đều hãi ổng. Còn mẹ em cũng thuộc hàng "khủng" nhất bên họ ngoại luôn. 2 con người thuộc hàng "top ghê ghớm" của 2 họ thế nào mà lại kết hợp với nhau thành 1 gia đình.

:37::37::37:
09:06 SA 06/01/2010
Mẹ chồng cằn nhằn chuyện con dâu tiêu tiền !!!
Có mẹ nào gặp phải hoàn cảnh giống em như thế này không ạ !!! Bọn em hiện tại đã có nhà ra ở riêng rồi ... nhưng hôm rồi về thăm bố mẹ chồng thì mẹ cằn nhằn là làm gì mà đến muộn thế thì chồng em bảo là đi rút tiền ở thẻ ATM ra để chi tiêu nhưng phải cái máy hết tiền nên đến muộn !!! Mẹ chồng hỏi là rút bao nhiêu thì chồng em khai rút xuống là 10 triệu !!! Mẹ em ca cẩm trước mặt em với cả chồng em là : " Chúng mày làm gì tiêu lắm thế ??? Bằng ấy ở quê sống cả năm !!! " ( ngày xưa mẹ em là gái làng lấy chồng thủ đô ^^ ) ... 2 vợ chồng em nhìn nhau ... em đã lờ đi rồi nhưng mẹ lại tiếp tục : " Tao thấy quần áo chúng mày mua mặc vài lần rồi cho vào tủ , thừa tiền đến thế đưa tao tiêu hộ cho !!! " lúc này em cũng khá khéo léo : " Dạo này bọn con bận em bé chẳng qua thăm bố mẹ thường xuyên được ... thôi thì con biếu mẹ chi tiêu !!! " , nhưng khổ nỗi là lúc ấy chồng em cầm ví tiền Việt mà trong ví em hôm ấy mới lĩnh lương chỉ có tiền đô nên em biếu mẹ chồng em 200 US ( khá lâu rồi mới biếu ạ ) !!! Tự dưng mẹ chồng em nhảy dựng lên : " Khiếp quá tôi có kiệt sức đi ăn xin anh chị cho tiền đâu , đồng tiền là mồ hôi nước mắt mà anh chị tiêu tiền như rác thế thì tôi mới nói !!! " Chồng em bắt đầu to tiếng : " Vợ con có lòng biếu mẹ sao mẹ lại nói thế ? " Mẹ chồng em bù lu bù loa luôn : " À thằng này , tao làm gì mà mày bênh vợ ghê thế ? Mày cứ làm như trên đời có mỗi mình mày có vợ thế ? " ... :Sad:

Mẹ nó ạ, gặp mẹ đẻ mình nhé, thì cách “biếu” tiền cụ mà thế này thì 1 là rơi răng, 2 là còn nghe chửi cả năm chứ chả vừa đâu. Mà hàng tháng đều biếu tiền các cụ đấy.
Còn chuyện mẹ đẻ, MC hỏi han than thở thứ này đắt thứ kia ôi là chuyện thường ngày ở huyện rồi.
Thôi nào, chúc mẹ nó và cả nhà Giáng sinh vui vẻ, hạnh phúc nhé. :Rose::Rose:
08:08 SA 24/12/2009
Hâm vì tiền rồi các mẹ ạ :(
Hì,nhà tớ cũng phải vay tiền bà ngoại.Tháng này gọi điện định trả bà nhưng bà ko chịu.Mấy tháng đầu tiên bà lấy lãi theo ngân hàng,mấy tháng sau đó bà lấy lãi so với gửi cầm đồ.Trả lãi bà rồi bây giờ bà ko chịu nhận lại tiền vì bảo vàng tăng quá,coi như tao cho mày vay bằng vàng,cứ vàng mà quy ra. Nghĩa là một phải thành gần gấp đôi bà mới chiu:Drooling:.Bà bảo tao thương con thương cháu mới chịu vậy,ko đã nhờ gửi vay nặng lãi thì bây giờ của tao phải là gấp 3.Tớ ngại quá bảo thôi để con cố làm trả bà,ko nói gì với chồng con hết thì bà ko nghe,bắt phải nói để anh hiểu rõ bà thương con cháu đến thế nào.Mình sợ bà xuống tự nói với chồng thế là phải nói với anh trước.Mặt anh nghệt ra,xong bảo bà tính thế là ko được.Bà phải bảo tiền của tao mua được hai mét đất,Và những chỗ tăng nóng,giờ nó lên gấp 4 lần,phải tính theo đất...:Thinking:.Bà ko khó khăn ,đang đi du lịch singapore....Thật là giờ tớ chẳng buồn nghĩ gì hết,chồng nghe vậy vẫn yêu mình là được.Cứ củ chuối cho đời nó vui chủ top ạ.Chả tội gì mình hâm vì tiền,cứ để mọi người hâm vì tiền thôi:Drooling:

:Nottalkin::Nottalkin::Nottalkin::Sad:
06:14 CH 04/12/2009
2 chị em dâu ko hợp nhau làm thế nào đây
Em thấy chị dâu như chị quả là quá đảm đang. Em cũng dâu cả, có một cô em dâu trời ơi rơi xuống và còn chú út đang đi học ĐH ở Hà Nội. Em không biết phải làm thế nào để được như chị đây, 2 VC cũng đang tay trắng. Bây giờ thân thằng nào thằng ấy lo. Thế nhưng mà em dâu chị ý, quá đáng thế nhỉ? Chắc uống nhầm phải thuốc "Bánh bơ, mũ phớt" rồi, nên mới mặc kệ tất cả mọi thứ thế chứ. Hoặc là bị di truyền tính "đoảng" hoặc đứt dây thần kinh các giác quan. Chị làm như thế là quá chu toàn cho chúng nó rồi. Chị chả việc gì phải nghĩ ngợi hay bực mình làm gì cho mau già. À, làm thế nào để có một tâm lý thật thoải mái để lo toan việc gia đình chồng như chị vậy?

Thực ra chủ yếu là vì thương chồng thôi bạn ạ, chấp nhận lấy con trai trưởng là chấp nhận gánh nặng rồi. May mà bọn mình cũng đủ sức lo toan, và quan trọng nhất là BMC biết ghi nhận công sức mình bỏ ra. BMC mình chưa bao giờ đòi hỏi VC mình điều gì, nhất là trong việc lo toan cho gia đình chồng cả, chồng mình cũng không yêu cầu mình gánh vác gia đình anh ấy, nhưng làm được như thế thấy chồng mình rất vui, và BMC thì thương bọn mình thực sự.
Bọn EC mình thì được cái rất ngoan và nghe lời anh chị, nên mỗi khi tụ họp thì cả nhà ấm cúng lắm. Con mình cũng vui lắm vì được cả nhà thương yêu, cả nội lẫn ngoại, có lẽ đó mới là cái được nhất của VC mình sau những gì bọn mình đã làm. Chỉ mỗi cô ED như thế, mình biết chú EC cũng buồn, VC nó hay hục hặc về chuyện này nên cũng chả ai muốn làm nó buồn thêm.
06:21 CH 01/12/2009
Có nên vay nợ giùm nhà chồng?
Mình thấy như vậy là ổn, nhưng bạn nên rút kinh nghiệm. Chồng bạn nói đúng đấy, VC nên chia sẻ với nhau chứ không nên im lặng chịu đựng 1 mình, mình cũng khổ tâm mà rồi người khác cũng chả chiết để chia sẻ với mình.
Tốt nhất bạn cứ công khai với chồng, em có chừng này tiền, lo ăn học cho các em hết khoản này, chi tiêu trong nhà ra sao, vv và quan trọng nhất bạn phải thống nhất với chồng có kế hoạch để dành ra 1 ít. Chẳng hạn mỗi tháng lĩnh lương xong bạn cho vào ngân hàng 1 triệu đồng và quên số tiền đấy đi phòng khi có việc. Nếu BMC, hay VC bạn hoặc các em có việc thì có ngay 1 khoản để lo, chứ lúc đấy nhà cửa đã rối tinh lên lại không có tiền thì mệt mỏi lắm.
Mình cũng như bạn, lấy chồng là tự nguyện gánh vác hết chuyện nhà cửa, em út cho GĐ chồng (nhập cư), chỉ không phải lo cho em mình thôi. Được cái GĐ chồng rất thương mình vì mình hết long với họ, nhưng riêng với chồng mình, không bao giờ xã đồng ý cho mình giúp gia đình anh ấy nếu như việc đó quá khả năng của mình, bao giờ cũng phải hỏi trước mình còn bao nhiêu tiền, có gì để dành phòng con & ông bà ngoại ốm đau chưa (xã chỉ đưa tiền cho mình theo khả năng & không bao giờ cần biết nhà có bao nhiêu tiền, tất cả tiền tiết kiệm đều yêu cầu 1 mình mình đứng tên), và dứt khoát là chủ yếu chỉ lo cho BMC, còn anh em chỉ giúp đỡ chút ít chứ không có nghĩa vụ bao dàn, vay là phải trả. À, xã nhà mình còn 1 cách nữa là tuy những việc trong GĐ chồng bọn mình đều thống nhất là giúp rồi nhưng xã vẫn yêu cầu BM hoặc anh em nói chuyện trực tiếp với mình trước khi tiến hành chứ không chỉ thong qua xã, theo xã thì như thế để nhà chồng hiểu hơn về công sức đóng góp của mình với GĐ, đến nỗi bây giờ mọi người cần gì lại hỏi ý mình trước khi thong qua xã.
Tối qua mình kể cho xã nghe chuyện này và xã cũng muốn khuyên bạn như thế đấy
03:25 CH 27/11/2009
Làm gì khi chị dâu láo với mẹ đẻ
Đúng là vô phúc nhà nào vớ phải cô dâu này, loại này đáng cho 2000 về đào tạo lại. Hay zzzzzzzzaaaaaaa, lấy vợ kén tông, lấy chồng kén giống là thế.
Bibi'smum, camvan265: Con gái thời nay khôn chán rôì không cổ xưa như trứoc nữa đâu, không nhà cửa, không công ăn việc làm... ngồi đấy chờ lấy được vợ nhé, làm cha làm mẹ không lo đựơc cho con cái này, thì lo cái khác, không lo được nhà thì cũng lo học hành tử tế, rồi nó tự kiếm việc làm, có tiền mua nàh riêng, thế là bố mẹ không phải lo.
Bậc làm cha làm mẹ mà chỉ biết đẻ ra rồi bỏ đấy, chẳng lo lắng đựơc gì cho con thì ai mà chẳng đẻ được. Những nhà có con trai mà không lo nổi cho con, có lấy được con cái nhà giàu nó cũng coi như rơm rác đấy, xh này nhiều lắm, DD này cũng nhan nhản. Nên gia đình nào có con trai mà chẳng ý thức được điều đó.


Chẳng thế mình cũng thấy nhiều gia đình có trách nhiệm với con cái (kể cả con gái ) cũng lo cho con chu đáo, mong ước sau này nó đỡ khổ. Hay có những nhà toàn con gái cũng vô trách nhiệm, không chịu làm gì đó con con đỡ khổ, cả đời người cũng không lo nổi cho con chỉ trông chờ nó kiếm được thằng nào giàu, khá khá, trông chờ lòng thương của người khác, nhà chồng cũng coi như ” rác rơm” có đấy. Hay con trai cũng vậy, chán……. Bạn còn trẻ chưa nghĩ hết đựơc đâu… rồi sẽ thấm nhuần câu nói của mình thôi.


KL: Mình mới nói các cô gái ở nhà thì chành choẹ ở nhà, đi lấy chồng tham của nhà chồng… chẳng ai ưa loại đó. Sống biết người biết ta là thế. Các cô không biết điều luôn coi mình là nhất, sống cái tôi quá lớn, là trung tâm của vũ trụ thì còn khổ. Tuy nhiện thời nay con gái cũng tự khảng định mình khá lớn rồi:RaisedEye

Bó tay với suy nghĩ kiểu này :Nottalkin::Nottalkin::Nottalkin:, vậy bố mẹ nghèo không có nhà cửa, của cải cho con đều là thứ chả ra gì? 70 chưa què, chớ khoe là giỏi, vậy nên đừng dựa vào nhà cửa, của cải mà đánh giá người ta như thế.
Nói thêm là mình không phải còn trẻ chưa nghĩ hết được đâu nhé, ít ra cũng nhiều tuổi hơn em gái này đấy
08:07 SA 26/11/2009
Sẽ khởi kiện tiếp viên của Vietnam Airlines
Vậy mà tớ tưởng văn minh cũng có nghĩa là người làm nghề dịch vụ phải được làm việc trong môi trường an toàn, được tôn trọng? Hóa ra văn minh là người làm nghề dịch vụ phải làm đủ mọi cách để chiều lòng khách hàng, bất kể khách hàng đó quá đáng, thô lỗ, sai luật, thậm chí lạm dụng (abuse), ngược đãi họ bằng từ lời nói (chửi rủa, dọa nạt) cho đến hành vi????
Để xem xét một vụ việc thì tớ nghĩ các mẹ đừng có dựa vào lịch sử tồi tệ của hệ thống tiếp viên hàng không VNA để phán xét vì không phải một mình em Viện và đội tiếp viên của em í cover đủ 100% các chuyến bay từ nội địa đến quốc tế trong vòng 10 năm trở lại đây. Việc tiếp viên không tốt có lẽ nhiều, có lẽ chiếm đa số, nhưng chắc chắn không phải 100%. Việc khách hàng quá đáng các mẹ gặp trên máy bay có lẽ cũng nhiều, chẳng ít (tớ bay chuyến nào/hãng nào cũng gặp vài vị như vậy cả Tây cả ta, làm phiền, trêu chọc tiếp viên thô lỗ cũng có mà làm phiền chính hành khách khác như tớ cũng có), nhưng cũng ko phải là 100% hành khách đi máy bay nói chung và sử dụng dịch vụ của VNA nói riêng đều thuộc dạng ăn vạ hoặc lạm dụng dịch vụ mà mình đang mua. Vậy tại sao cứ phải mang lỗi của cả một hệ thống áp lên em Viện ở case này? Các mẹ đòi hỏi công bằng cho khách hàng, vậy có công bằng cho tiếp viên? và nếu câu trả lời đơn giản chỉ là chúng ta là khách hàng bỏ tiền ra mua dịch vụ còn em í là người phục vụ, cần nín nhịn để phục vụ tốt chứ ko nên đòi công bằng, vậy thì chúng ta nói đến văn minh làm quái gì cho mệt người. Cứ ngồi đây bỏ tiền ra đọ nhau xem member nào hoành tráng hơn có khi còn được việc.
Bản thân tớ nghĩ nếu công ty dịch vụ nào mà chỉ chú trọng vào việc khách hàng đạt được thỏa mãn từ nhân viên nhưng không đoái hoài gì đến lòng tự trọng của nhân viên và bảo vệ được nhân viên của mình trước khách hàng, là công ty ấy thất bại. Các mẹ hay so VNA và SQ trong trường hợp này, chắc các mẹ sang Sing cũng biết, từ các đồng chí lái xe bus đến nhân viên bệnh viện đến ngân hàng, luôn có một tấm bảng nhắc nhở mọi người ở nơi họ làm việc, ghi rõ rằng "Nhân viên của chúng tôi có quyền được tôn trọng và làm việc trong môi trường an toàn. Bất kể sự xâm phạm nào cũng sẽ được giao cho cảnh sát." Thử cho bà Liên này đến trước mặt họ, chửi bới họ, xỉa xói dọa đuổi việc họ, khi họ xử lý sự việc một cách mà bà í cho rằng cứng nhắc xem người ta xử lý thế nào?
~ Đậu Dế ~

Bắt tay mẹ nó cái :Rose::Rose::Applause::Applause:. Bọn tớ vẫn mong có cái luật bảo vệ người làm dịch vụ từ lâu rồi đấy ợ. Trong công ty tớ, Khách hàng gọi lên phàn nàn vòi vĩnh quà cáp theo kiểu được voi đòi Hai Bà Trưng, em nhân viên đã rất nhẹ nhàng giải thích rằng thì là chúng em xin lỗi nhưng không thể đáp ứng y/c của anh, nhưng xin ghi nhận để xem có cải thiện được vào lần sau, bla bla. Ấy thế mà anh chàng đòi mà không được kia bắt đầu đem hết những thứ dơ bẩn nhất trên đời, cả xxx trút lên đầu con bé (em nó chửa chồng ợ) suốt 15 phút. Em nhân viên bật khóc, chỉ nói là anh không nên chửi thế, em xin phép cúp máy đây. Thế mà ông thượng đế kia lại cứ gọi lại tìm em để chửi tiếp, còn bảo tao là khách hàng, mày ăn lương CSKH thì mày phải nghe tao chửi đến khi nào tao chán thì thôi. Rồi ông thượng đế còn viết thư vu khống em ý, đến nỗi em ý bị stress, công ty phải cho nghỉ 1 tuần để tránh “hủi” đấy.
Bọn mình tức lắm, sếp cũng bảo nếu thượng đế này mà ở bên cty mẹ (nước ngoài) tao đã cho nó tù mọt gông vì tội phỉ báng người khác rồi, mình có đủ bằng chứng mà, nhưng không hiểu sao ở VN ai cũng chỉ sợ KH bị ức hiếp, còn nhân viên của tao bị ức hiếp mà tao không bảo vệ được thì gọi là gì?
Bạn nào có nói nếu mình làm dịch vụ mà đáp ứng được hết đòi hỏi của KH thì mới chứng tỏ được cái “tầm” của mình, của cty, nhưng thử hỏi thượng đế kiểu này thì chứng tỏ được gì? Đến nay ông thượng đế ấy vẫn vênh vác là ông chửi chúng mày đấy, làm gì được ông nào và còn khuyên người khác là cứ chửi đi cho sướng miệng. Theo mình, làm dịch vụ chỉ là đáp ứng thỏa đáng yêu cầu chính đáng của khách hàng và trong phạm vi quy định của nơi mình làm thôi ạ, chứ không có nghĩa vụ phải đáp ứng cả những yêu cầu phi lý, càng không phải là đối tượng KH có thể sỉ nhục. KH muốn là thượng đế mà cứ xem người làm dịch vụ như 1 thứ gì đó không phải là người.
03:58 CH 25/11/2009
Sẽ khởi kiện tiếp viên của Vietnam Airlines
Mình theo dõi top này cả ngày, định không kiến cò gì nhưng lại có vài bức xúc nghề nghiệp nên phải tham gia.
Một số mẹ cho rằng bà tổng này có sai gì đi nữa cũng phải được thông cảm, giúp đỡ và ưu tiên vì có con nhỏ? Xin thưa, có con mà sao không mua vé cho con ngồi gần mẹ mà lại đẩy thằng bé 5 tuổi ngồi 1 mình hạng thường, hay là cách để bắt ép tiếp viên cho nhà mình ngồi lên hạng trên? Rồi khi an ninh xuất hiện, có thể để bố trông con vì họ chỉ mời mỗi mẹ nhưng bà mẹ cứ cố khăng khăng đưa 2 đứa con đi cùng chứ nào phải bị ép? Ông bố bảo là bất ngờ, không biết? Ông có phải nông dân lên máy bay lần đầu đâu nhỉ, cũng TGĐ như ai, có thẻ vàng kia mà, chỗ ngồi của ông chỉ cách khoang thương gia có 1 bức rèm thôi, mà vợ ông hát hò như thế lẽ nào ông không nghe? Đáng thương cho 2 đứa trẻ chỉ là bình phong cho cha mẹ chúng mà thôi. Rồi lại còn ý kiến cho rằng an ninh không trợ giúp 3 mẹ con mang vác hành lý, vv thì có lẽ chưa hiểu nguyên tắc làm việc gì nhỉ. Các mẹ cứ bênh người có con nhỏ như người bất khả xâm phạm, có chửi bới người khác thì mọi người cũng phải thông cảm làm mình nhớ đến luật VN, PN đang có thai hay nuôi con dưới 36 tháng được tạm hoãn ở tù, hoãn chịu trách nhiệm hình sự nên mới có chuyện bà bầu đi bán heroin, trong khi được hoãn theo quy định thì lại tranh thủ bán tiếp, đẻ con ra 1 năm lại phải tìm cách có bầu để lách luật, tóm lại hễ ai có con, có bầu là được phép sống ngoài vòng pháp luật?
Còn về nghĩa vụ của người làm dịch vụ? Thú thật mình cũng trong nghề dịch vụ với thâm niên kha khá đây. Các em nhân viên của mình đôi khi xong 1 cuộc điện thoại với khách hàng là ngồi khóc tức tưởi. Có rất nhiều trường hợp mình phải trực tiếp làm việc hoặc điện thoại hộ nhân viên, sau đó nghe băng ghi âm lại mà nhiều người xung quanh cũng không hiểu nổi vì sao hễ “làm dịch vụ” là phải nhịn nhục đến thế? Khách hàng nhiều người bỏ tí tiền ra là tự cho mình cái quyền xem “cả lũ chúng nó” còn hơn cả osin trong nhà, chửi bới văng tục đủ kiểu, rồi không được như ý vì mình sai lè ra thì dọa kiện, dọa cho nhân viên mất việc. Họ còn viết thư lên vu khống nhân viên CSKH nữa, may mà có băng ghi âm chứ không nhân viên nghỉ sạch rồi. Bạn nào làm trong ngành CSKH tại VN mà không bị stress nặng, mất ăn mất ngủ vì những lời xúc phạm thì chắc là siêu nhân đấy.
Dĩ nhiên đã chọn nghề dịch vụ thì phải mềm mỏng với KH, nhưng ai thì cũng là con người mà thôi, ai mà mềm mỏng mãi với người cứ chửi mình xơi xơi thì mình bái phục. Nếu ỷ vào vị thế thượng đế của mình mà tự cho phép xúc phạm người khác như thế mà vẫn được thông cảm thì chả còn gì để nói nữa.
Mình cũng hay đi VNA, cả hạng C và hạng thường nhưng thú thật, mình rất dị ứng các KH thích ra oai. Có anh còn bấm nút gọi tiếp viên 5’/lần, chỉ vì “muốn em ra đây nói chuyện với anh cho đỡ buồn”. Dĩ nhiên tiếp viên VNA có người này người khác nhưng cũng chả đến nỗi tệ hơn các hãng khác mà mình biết, hay tại mình bị hành nhiều nên rất hạn chế nhờ vả tiếp viên?
04:11 CH 24/11/2009
Các chị có dám lấy chồng nghèo không??
Dám chứ! Chồng mình đấy, nghèo, thu nhập không ổn định, không nhà, vậy mà vẫn lấy.
Gần 10 năm rồi nhưng vẫn chưa ân hận, bây giờ chồng khá hơn ngày xưa tuy vẫn nghèo, 2 VC đã có căn nhà nho nhỏ tự thân chắt bóp mua làm chỗ an cư. Quan trọng nhất là tình cảm với nhau ngày càng thắm thiết
11:34 SA 23/11/2009
Giáo viên mầm non chê tiền 20/11 ít, trả lại phụ...
Từ trước tới nay mình chưa bao giờ phong bì cho cô cả. Trước ngày lễ thì dẫn con bé đi siêu thị, 2 mẹ con chọn quà cho cô, về nhà con giúp mẹ gói quà rồi hôm sau con tặng cô, nói rõ là con đi chọn quà với mẹ. Thế mà cô giáo quý con mình lắm, có thể do mình gặp may.
Nhưng mình thấy hình như nếu tạo cho cô thói quen hàng tháng có phong bì thì các dịp lễ tết cô lại mong được nhiều hơn thì phải
05:44 CH 20/11/2009
Giáo viên mầm non chê tiền 20/11 ít, trả lại phụ...
Mình nhớ có lần đi họp PH cho con, tới tiết mục bàn quỹ PH của lớp, bà trưởng ban PH phát biểu 1 lúc rồi đưa ra ý kiến là nhà trường nhắc nhở quỹ PH không nên vượt quá 100k/học kù, nhưng ý bà là kệ, mình cứ lén đóng 300k/người/học kỳ để có nhiều quỹ bla bla.
Khi 1 số PH phản ứng vì cao quá thì bà chị phát biểu ngắn gọn: “ai không đóng nghĩa là không thương con, tính toán với con”. Thế là PH nhao nhao phản đối rằng thì là chị có thừa tiền, đóng bao nhiêu thì tùy nhưng không thể áp đặt chúng tôi như thế, chúng tôi không có tiền nhiều nghĩa là không thương con à, vv.
Đấy, chính vì cái quan niệm lấy tiền làm thước đo độ thương con nên mới khổ, mà chi xong cho bằng người ta rồi lại không thoải mái.
Mình đã nói là con mình từ bé đến giờ mình chưa hề phong bì cho cô, nhưng cô vẫn quý cháu & cháu vẫn nhớ cô, đòi đến thăm cô khi đã không còn học nữa. À, mình cho con học trường công bình thường đấy, không phải trường điểm cũng chả phải trường tư đâu.
10:57 SA 20/11/2009
Tại sao đi phỏng vấn mà rớt hoài
Mình đi PV khá nhiều, cứ chỗ nào mình hy vọng thì lại fail, còn mấy chỗ chỉ muốn PV để lấy kinh nghiệm cho biết thì chỗ nào cũng welcome!
Vì vậy chắc tinh thần là quan trọng nhất
08:30 SA 20/11/2009
Các mẹ Quý Sửu 1973 - Năm tuổi và hạn
:Sad::Sad::Sad:
06:29 CH 16/11/2009
2 chị em dâu ko hợp nhau làm thế nào đây
Mình là dâu trưởng đây, và vì thế mình có 2 ED. Cô lớn thì thời gian đầu cũng khá tinh tướng, nhưng sau này va vấp ở ngoài, chỉ có GĐ là chỗ dựa nên đã tạm ổn. Cô nữa mới là trời ơi đây. Nhà chồng mình thì nghèo, đông con nên nuôi nấng được các con nên người đã là thành tích lớn rồi. VC mình về với nhau 2 bàn tay trắng, nhưng may có công việc làm tử tế, ăn tiêu tiết kiệm nên cũng đủ sống & giúp đỡ GĐC 1 tí theo đúng bổn phận con trưởng.
Mình không ở chung, cách nhà chồng 40km, 2 ED ở riêng nhưng nhà cạnh nhau & cạnh nhà BMC. Mọi việc xảy ra cũng từ cái cạnh nhau đó.
Cả 2 GĐ ở riêng đều là đất cát của VC mình cho, chúng nó dành dụm xây nhà, ít tiền xây bé bao giờ có thì xây to. Đám cưới các EC cũng do VC mình là chủ yếu, từ việc sang nói chuyện với nhà gái, rồi chọn ngày, làm thủ tục đều do chồng mình đứng ra (BMC già rồi), đương nhiên mình phải lo cùng ông ý, vả lại các EC đều khó khăn hơn bọn mình nên giúp gì được thì mình giúp. Đám cưới VC mình lo hết, dĩ nhiên chỉ cho chúng nó 1 phần làm quà, còn thu được tiền mừng chúng nó trả mình phần còn lại, đám nào cũng lãi 1 ít để làm vốn. Ở riêng nên VC chúng nuôi nhau, BMC thì ở cạnh đấy, tuy già nhưng ông bà tự lo hết việc nhà, tiền thì mình gửi về hang tháng, chúng nó chỉ qua lại 1 chút chứ chả phải đỡ đần gì.
Ấy thế mà cô ED thì chán toàn tập. 2 VC xây nhà, ở tạm nhà OB. Sáng ED ngủ đến giờ làm, dậy cái ăn sáng (OB chuẩn bị sẵn) rồi đi làm, chiều về la cà đi chơi cho đến khi chắc chắn MC nấu cơm xong mới về, tắm xong là ăn cơm, ăn xong chui ngay vào buồng chốt cửa lại ngủ, chồng muốn vào phòng gọi cả tiếng mới dậy. Sau đấy em nó có bầu càng phát huy khỏe chuyện trốn việc. VC mình về chơi, muốn cả nhà ngồi chơi nói chuyện nhưng không bao giờ có mặt em ấy vì em ấy về đến nhà là chui vào buồng chốt cửa cố thủ trong ấy, trong khi ngoài nhà 4-5 anh chị em, cả dâu rể tíu tít nấu nướng ăn chung với BM cho vui. Bao giờ ăn em ý mới ra, ăn cho nhanh lại vào buồng cố thủ, ai dọn rửa mặc kệ (ai cũng có nhà riêng nhé, chỉ em nó ở tạm với OB thôi).
Em nó sắp đẻ, mình cũng muốn hỏi han xem tã lót quần áo ra sao nhưng vì em nó trốn, hỏi mấy lần toàn lảng rồi chui vào buồng. Thế mà nó than khóc với chồng là bác chả quan tâm, chả hỏi han gì cả, và khoán trắng cho chồng bảo nhờ bác lo toàn bộ các thứ cho nó đi đẻ. Mình điên lên mắng chồng nó là vợ mày cứ trốn vào buồng thì chị hỏi lúc nào, nó lại bảo là thế sao chị không gõ cửa ầm lên thì nó phải mở chứ! Nhưng rồi cũng thấy tội thằng EC, mình lại lo cho các tứ cho cháu, còn cho them 1 cái list những thứ cần chuẩn bị hay mua thêm nữa.
Đẻ xong được ít lâu, em nó trở về thời son rỗi, cả ngày chỉ tìm cách trốn đi khỏi nhà, vứt con cho ông bà nội (80 cả rồi ạ) chăm thôi, sữa, tã của con chả biết còn hay hết, mua ở nơi nào. Con ốm cũng gọi ông bà, các bác ra chăm. Có đứa con gái lúc nào cũng bẩn thỉu nhếch nhác vì mẹ quá lười. Chị em chồng, chị em dâu chả ai muốn đến nhà VC nó vì chỉ có thằng chồng mời thôi, còn ED thì mặc kệ, chả mời ai hay nói chuyện với ai câu nào. Cô hay bác cho cháu bát cháo, bộ quần áo thì mẹ nó cũng chỉ gật đầu, không cười, không cám ơn. Các cháu khác trong nhà thì chả bao giờ được nó cho 1 cái kẹo hay hỏi han gì cả. Mà có phải nó ít nói đâu, ra đường gặp bạn bé thì nói như vẹt ấy, kiến trong lỗ cũng phải bò ra.
Cuối cùng cả nhà thành 2 phe: 1 phe không phân biệt gái hay dâu, thân thiết lắm, 1 phe là 1 mình nó lầm lì như xe tăng ấy, chán.
04:43 CH 16/11/2009
m
Mevacon2007
Bắt chuyện
949Điểm·4Bài viết
Báo cáo