Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
25/ Có lẽ chương trước là kết thúc được rồi,nhưng vì em không thích số 24 nên viết thêm xuống chương này.
Chuyện của họ cũng còn dài thật dài và vẫn đang hiện hữu. Trên thực tế trái ngọt thứ 2 của Hà và Hưng hiện nay cũng đã được 1 tuổi,tên là Đông Vũ,cũng tại vì em kể chậm quá mà các cháu thì lớn nhanh ^^.
Em từng hỏi chị Hà là em để tựa câu chuyện như vậy có được không. Chị chỉ cười và hỏi em rằng có muốn chị trả lời cho luôn không? Tình yêu của chị....thanh xuân của chị....đang ôm nhau nằm ngủ cả trong nhà kia kìa ^^
Và ngày hôm nay đây,chị nói với em rằng, Hưng và Hà không chỉ có Thu Mây và Đông Vũ....mà hè năm tới sẽ còn đón thêm 1 chú lợn ỉn tên Hạ Phong nữa...... Cảm ơn mọi người đã theo dõi chuyện của Hưng & Hà....Chúc mọi người năm mới nhiều niềm vui và hạnh phúc Yêu thương thật nhiều.....
09:57 SA 04/01/2019
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
24/
“Hai đứa vừa nói cái gì vậy?Mây là con của thằng Hưng và con ư?”
“Dạ vâng thưa Bác! Lỗi là tại con, con xin lỗi!” . Hưng cúi đầu nhận lỗi trước mặt mẹ Hà.
“Trời ơi lỗi phải gì,bác có phải không biết tâm tình của con đối với con Hà đâu,bao năm qua bác còn tiếc thay cho con,cho cả con Hà. Bây giờ 2 đứa tìm về được với nhau thì mừng chứ”. Bà vừa nói vừa rơm rớm nước mắt,nắm tay con gái,rồi nói nói cười cười.
Lấy cổ tay áo lau nhẹ nước mắt cho con. Bà cười hiền hậu.
“Thôi,2 đứa đi đón Mây đi,mẹ ở nhà nấu cơm,con bé chắc thích lắm,suốt ngày thích chú Hưng bồng,bây giờ lại là bố ruột của nó,thì….”. Không kịp nói hết câu bà lại mau nước mắt.
Hà vội ôm mẹ vào lòng : “Kìa mẹ! Không sao rồi mà! Thôi bọn con đi đón Mây nhé”
“Uhm đi nhanh đi con”
*****
“Oa Mẹ ơi con thích quá!!!!” Mây hét lên sung sướng khi chú Hưng bảo chú là Ba của Mây.
“Ba Hưng ơi!!!!!”
Mây lại lần nữa hét toáng lên trước cổng trường.
“Ơi!Ba nghe đây con”
Mây đang được ba bế,bất chợt cúi xuống hỏi :
“Ba ơi! Sao Mẹ bảo ba ở trên trời?”
“À ba hay đi công tác bằng máy bay,nên bay trên trời là đúng rồi”.
“Sao ba trên trời lâu thế? Mãi mới về thăm con?”
“Uhm Ba xin lỗi,từ giờ ba không đi đâu nữa,nếu đi Ba sẽ cho Mây đi cùng Ba nhé”
“Cả mẹ nữa chứ!”
“Uhm cả Mẹ nữa,cả nhà mình sẽ luôn đi cùng nhau…”
Hưng bế Mây lên xoay vòng vòng còn Hà lại đứng đó cay cay sống mũi. Hạnh phúc đã thực sự đến với cô rồi sao? ….
****
“Anh vừa cho con ngủ rồi! Lát nhờ mẹ trông con,mình ra ngoài đi dạo chút nhé”. Hà không nói gì,khẽ gật đầu….
….
“Sao bảo đi dạo mà lại lôi em sang phòng anh thế này?”.
“Ơ phải để cho anh thay quần áo chứ? Anh đóng bộ đẹp trai soái ca này cả ngày,khó chịu lắm ấy”
Hà ngẫm nghĩ ừm cũng đúng,trước đây hồi còn là sinh viên,cô cũng từng đi làm thêm,cũng phải ép mình trong những bộ đồng phục công sở không thoải mái.
“Vậy em đợi anh ngoài phòng khách nhé”
“Khoan đã”. Nói đoạn Hưng bất ngờ kéo eo Hà về phía mình,hôn vội lên đôi môi chúm chím của cô còn Hà lại lườm đầy mị hoặc.
“Đợi anh tắm chút nhé! Rồi mình đi”
…..
“Anh định tắm đến tắc cống chung cư hay sao mà lâu vậy? Em về phòng đó nha” Hà nói vọng vào trong nhưng chưa kịp xoay người cô đã được một khuôn ngực ấm nóng áp sát ở sau lưng,vòng tay anh đang ôm trọn lấy eo và cơ thể cô,hơi thở đam mê đang sát bên tai…. Mặt cô nóng ran lên vì ngượng ngùng.
“Có người từng nói là sẽ ăn anh sạch sẽ mà! Khẩu khí lắm sao hôm nay lại như con mèo thế này”. Hưng ghé sát và hôn nhẹ lên tai và lên cổ cô. Không khó để anh nhận ra rằng cô đang run rẩy. Anh khẽ xoay người cô về phía mình,trấn an.
“Cảm ơn em đã về lại bên anh….” . Hưng nhìn cô đầy trìu mến,nhẹ vén những gợn tóc còn vương trên trán cô.
Hà vòng tay lên,chủ động kiễng chân để hôn anh,một cái hôn nhẹ rồi ngượng ngùng gục đầu vào ngực anh.
“Trời!!!! 8 năm rồi mà em vẫn dành cho anh nụ hôn chuồn chuồn nước à????”. Hưng còn chưa kịp mếu thì đã lại bị cô hôn,không,cắn chứ!
“Á! Đau anh!”
“Đánh dấu!!! để anh sẽ luôn nhớ về em và về nụ hôn này,và….ngày hôm nay”
Hưng thoáng sững người,tay anh nâng cằm cô lên : “Anh chưa từng có tích tắc nào quên em hết! Để xem anh trừng trị em thế nào,con mèo nhỏ này!”
Anh bế thốc cô lên nút chặt lấy đôi môi nhỏ xinh của cô không rời,hôn sâu tới nỗi Hà cảm giác như sắp không thở nổi. Cô cũng cố gắng đáp lại sự cuồng nhiệt ấy bằng những động tác vụng về,bởi ngoài anh ra,cô chưa hề từng gần gũi với bất cứ người đàn ông nào khác.
Khi định thần lại,cô ngửi thấy mùi oải hương thoang thoảng và khẽ mở mắt ra, là anh đang bế cô vào một căn phòng lung linh trải đầy hoa và nến trang trí.
“Lúc chiều anh bảo đi có việc là vì chuẩn bị cái này đó hả?” Hà lấy ngón tay khẽ miết lên chóp mũi của Hưng.
Hưng khẽ nhún vai và mím cười.
“Sến quá”
“Vì em,anh còn có thể sến hơn nữa! Nhưng anh thích gọi là lãng mạn hơn ^^”
Đoạn,Hưng đặt cô lên giường hoa hồng rồi từ từ lấy một chiếc hộp dưới gối,anh đeo vào chân cô một chiếc lắc.
“Cái này để xích em lại,không cho chạy lung tung nữa”. Rồi anh chẳng ngần ngại hôn lên chân cô.
“Trời,em đâu phải con….ấy ấy đâu mà anh kêu xích???”
“Em là con mèo nhỏ của anh,chạy đi 8 năm trời,làm khổ anh phải đi tìm,anh phải xích lại chứ”
Xong anh rút ra một chiếc hộp nhỏ hơn,lấy ra 1 chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng thanh tao,tinh xảo.
“Làm vợ anh nhé!Mèo nhỏ”
Hà cứ thế nhìn Hưng rồi khẽ cười
“Em là con hổ đó,không phải mèo nhỏ đâu,anh không sợ sao?”
“Anh cũng là hổ mà J”
Hà giấu tay ra phía sau,giỡn “Em không chịu,chiếc này nhỏ quá! Là ai ngày xưa từng nói sẽ cầu hôn em hoành tráng rồi nhẫn phải bự vầy nè”
“Nhớ lâu,thù dai nhỉ,để coi anh trừng trị em thế nào”
Nói rồi Hưng túm lấy chân Hà và cù léc “Chịu thua chưa?”
Hà thì vừa khóc vừa cười giãy dụa “Em chịu em chịu! Đời này kiếp này chỉ gả cho anh thôi…..”
>>>>> Đoạn tiếp theo thì…..trưởng thành rồi các chị các mẹ >>>>> tưởng tượng thôi….em không dám tả đâu hihihi <<<<
09:33 SA 04/01/2019
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
23/
Ting ting….
“Sang nhà anh một lát đi!”
“Gì cơ? Giờ này rồi??? Mới ăn tối cùng nhau mà”
“Sang nấu mì cho anh,anh lại đói rồi ^^”
…..
Hưng đợi sẵn ở cửa,nhìn qua mắt thần thấy Hà ngó nghiêng như đi ăn trộm,không nhịn được cười. Anh khẽ mở cửa,kéo vội cô vào trong ôm chầm lấy.
“Nhớ em quá!!!!”
Hà bẽn lẽn vòng tay lên cổ,kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh. Bất giác Hưng hỏi.
“Hôm nay ngày thứ mấy rồi nhỉ?”
“Hôm nay á? Mới thứ 4 thôi,sao tự nhiên anh hỏi thế? .
“Gà,ý anh là….em bị đến ngày thứ mấy rồi?”
Hà đỏ mặt gục đầu vào ngực anh .
“Anh hỏi làm gì,ngày thứ 5 rồi?”
“Thế là còn tận 2 ngày nữa à?”
Hà tròn mắt chưa hiểu gì thì Hưng tiếp lời.
“Anh nhớ mỗi lần em bị là 7 ngày,vậy là anh vẫn phải đợi à ?”
Ôi cha mạ ơi ngay cả việc này mà anh cũng nhớ @@
Hà tủm tỉm cười,lại dụi đầu vào ngực anh.
“Em thế này là lại đang ….dụ dỗ anh đấy! Muốn chọc anh tức chết hả?”
“Em chỉ là muốn xem…bản lĩnh của anh đến đâu thôi” – Hà thì thào.
“Mà này,đang ở nhà anh,sao em phải thì thầm thế?” Cả hai khúc khích cười. Hai đôi môi cứ thế lại quấn với nhau không rời.
Được giây lát anh lại bế bổng cô vào trong phòng….
“Ahhh…..sao tôi khổ thế này hả trời!!!” . Hưng hét lên bất lực khi chỉ được ôm Hà và “ngủ chay”
“Suỵt,khẽ thôi,nửa đêm rồi,anh muốn cả chung cư này thức giấc mới chịu được hả?”. Hà tủm tỉm cười lấy tay khẽ che miệng anh lại.
Cô đang nằm ngoan ngoãn trên ngực anh,chốc chốc lại ngóc đầu dậy nhìn,rồi hôn lên môi,mặt,cổ và ngực anh.
“Em đang tra tấn anh đấy biết không?”.
“Hihi,thế em về phòng nhé,muộn rồi!”
“Không được,anh đã ngủ đâu”
“Em mà ở đây thì bao giờ anh mới ngủ được? Nhỡ mẹ tỉnh dậy lại không thấy em đâu. Thôi để em về ”
Anh vẫn ôm chặt không cho cô về,xoay người nằm say sưa ngắm nhìn cô.
“Em có nhiều nếp nhăn rồi này”
“Ý anh là sao? Chê em già à?”. Hà nhăn nhó,phụng phịu.
“Hihi,từ giờ anh sẽ bôi kem dưỡng cho em mỗi ngày”.
“Xí”
Ánh mắt anh nhìn cô như chất chứa rất nhiều điều.
“Vợ anh chắc đã phải vất vả lắm!”
“Vất vả gì chứ? Chẳng phải em đã sống rất tốt sao?”
“Những ngày tháng không có anh bên cạnh….giờ sẽ không còn nữa….”
“Hình như hôm nay anh có tâm sự gì à?”
Hưng không nói gì,cứ nắm tay Hà và hôn lên trán cô. Ánh mắt anh cũng chất chứa nhiều suy tư…..
“Em….định khi nào mới nói cho anh sự thật về Mây?
“Sự thật gì chứ?”
“Mây là….con anh,đúng không?”
Hà bật dậy nhìn Hưng “Anh….anh biết từ khi nào? Có phải vì thế mà anh muốn quay lại với em không?”
“Gà,lại nghĩ linh tinh rồi!” . Đoạn anh lại ôm cô vào lòng.
“Anh chính là vì sợ em nghĩ vậy nên mới chưa muốn nói. Nhưng anh mong sớm được chăm sóc hai mẹ con em. Một nhà 3 người chúng ta…”
“Anh…anh biết từ khi nào thế? Nhìn con bé cũng không giống anh lắm mà”
“Con bé giống hệt cô nó hồi nhỏ (em gái Hưng). Đối với anh,chỉ cần là con em thì anh sẽ đều yêu thương như con đẻ của mình. Thực ra hôm ở viện anh vô tình nhìn được ngày tháng năm sinh của con bé…..anh đã có chút hoài nghi. Anh vốn dĩ tưởng rằng con bé ít tuổi,vì trông con hơi nhỏ….”
“Là do em chăm sóc không tốt,nên nhìn con nhỏ hơn các bạn”. Hà buồn bã..
“Em đừng nói vậy,anh là một thằng cha vô trách nhiệm,con mình sinh ra mà không chăm sóc được ngày nào,lại để vợ mình vất vả bao năm…Anh tệ lắm đúng không?”
Ký ức năm xưa lại ùa về khiến Hà không cầm lòng mình được. Cô ôm lấy anh khóc nức nở,bởi 8 năm qua cô phải xa cách người cô yêu thương,phải nuôi con trong đau khổ và hờn trách,cô sống mà không có một ngày được nụ cười hạnh phúc,vì cái gì chứ???? Còn Hưng mắt cũng đỏ hoe bởi anh cũng đâu khác gì cô????
******
“Hic….em làm bẩn hết áo anh rồi này”
Hà ngại ngùng khi nước mắt nước mũi cô ướt đầm trên ngực áo anh.
“Không sao,anh thích mà!”
“Khiếp,thôi để em cởi ra cho anh mặc cái khác”
“Chút nước mắt này đâu xá gì so với những vất vả em phải chịu suốt bao năm qua”
“Thôi để em cởi…” . Hà nói xong tự cảm thấy ngượng ngùng,2 má ửng hồng khi thấy ánh mắt tinh quái.
“Em thích cởi áo anh ra vậy hả?”
“Xì,anh nghiêm túc chút đi,hôm nay đâu có được”
“Anh mặc kệ”
Nói rồi anh bỗng lột phăng chiếc áo trên người để lộ ra bờ vai rắn chắc,khuôn ngực căng đầy,hai tay ghì chặt lấy eo Hà.
“Không được mà!!!!” Hà vẫn kiên quyết từ chối và cố ghìm anh lại.
“Anh đến chịu em mất thôi!!!!! Anh câu dẫn đến mức độ này rồi mà vẫn không chịu” (trời!! hẳn là câu dẫn hihi)
“Hì,không được là không được mà! Thôi em về đây không mẹ tìm”. Hà đứng dậy và không quên hôn lên ngực anh. Trước khi rời đi,cô cũng ném lại cho anh một ánh nhìn lập loè đầy trêu chọc : “Vì là anh câu dẫn em,nên để xem em sẽ….ăn anh sạch sẽ thế nào hehe”
10:49 SA 16/10/2018
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
22/
Hưng lạnh lùng sải bước vào thẳng phòng làm việc của Dũng. Yến cũng đang ở đó. Thấy Hưng,cả 2 chị em đều hoang mang vì đôi mắt đằng đằng sát khí .
“Yến,em có thể ra ngoài được không? Anh có chuyện riêng cần nói với Dũng”
“V…â…ng” . Yến không biết làm gì ngoài việc nghe lời và đi ra ngoài.
“Có chuyện gì mà căng thẳng thế ông bạn” . Dũng vừa nói vừa đứng dậy đi lấy nước cho Hưng.
Tức thì Hưng tiến đến túm cổ áo và đấm thẳng tay.
Bị bất ngờ Dũng vùng dậy túm lấy tay Hưng.
“Ông điên à? Sao tự nhiên đánh tôi”
“Cái này là đánh cho tôi….còn cái này đánh thay Hà”
Dũng như đã hiểu ra vấn đề,lồm cồm bò dậy .
“Ông đánh đủ chưa?”
“Nói đi,sau vụ tai nạn của tôi,ông là người cầm điện thoại. Tin nhắn đó là ông nhắn,đúng không?”
“Phải,là tôi nhắn đấy,thì làm sao?Gặp lại nhau rồi à?”
“Thì làm sao á?’” Hưng trừng mắt lên như muốn ăn tươi nuốt sống Dũng.
Cả 2 lao vào đánh lộn như mấy đứa trẻ con lên cơn tức khí. Được một hồi có lẽ đã thấm mệt,mỗi người ngồi một góc,lại nói chuyện như 2 thằng đàn ông.
“Lúc đó chẳng rõ ông sống chết thế nào,đưa vào viện,đầu be bét máu,đang không biết xử lý sao thì thấy bạn gái ông gọi,tôi sợ người nhà ông biết là tôi gây tai nạn,nên không nghe,rồi cũng không muốn cô gái ấy khó xử nếu phải chăm một thằng nằm viện như ông,nên tôi nhắn thế,để giải thoát cho cô ta,giải thích thế đã hài lòng chưa?”
“Hừm,đừng nghĩ tôi không biết gì? Ông đâu phải là người gây tai nạn cho tôi”
Dũng chột dạ nhìn Hưng. “Ông biết gì rồi? Đã biết vậy sao còn phải đến đây hỏi?”
“Tôi muốn xác nhận xem Yến có liên quan đến chuyện này không ”
“Chuyện lâu vậy rồi ông còn muốn khơi lại làm gì? Chị tôi không biết gì cả đâu”
“Tôi biết ba cậu là người gây tai nạn,cũng biết ông ta tìm mọi cách bưng bít thông tin vì lúc đó ông ta đang trong chiến dịch tranh cử,nhưng tôi không hiểu sao phải chia rẽ chúng tôi,không phải vì Yến thì là vì sao?”
“Đúng,ba tôi là người đã tông vào cậu và lúc đó tôi cũng đi ngay đằng sau,tôi sợ hãi nhìn máu chảy khắp người cậu,và còn sợ hãi hơn khi thấy người trước vô lăng là ba tôi”. Dũng vừa rít điếu thuốc vừa kể.
“Chị tôi lúc đó cũng ở trên xe,cả 3 người nhà tôi vội vã đưa cậu đi cấp cứu. Lúc đó tôi thấy bạn gái cậu gọi điện,nhưng quyết định không nghe. Rồi chứng kiến chị tôi tất tả đi gọi bác sỹ,y tá ,lại lo lắng cho cậu như vậy,tôi nghĩ có lẽ chị tôi đã thích ông từ mấy lần ông đến chơi nhà tôi rồi.”
“Và vì thế nhà các người định gán ghép nên bày ra trò này ư?”
“Yên lặng đi,việc này là do tôi,nhà tôi không ai biết cả”
“Lúc bác sỹ nói là ông cũng không có gì nguy hiểm,chỉ là nhiều máu tụ,khả năng mất trí nhớ cao,rồi hôn mê không biết khi nào mới tỉnh. Tôi nghĩ với điều kiện kinh tế nhà ông lúc đó,tình trạng ông thế thì chả đứa con gái nào còn bám lấy đâu. Chắc gì ông đã nhớ được nó. Nên tôi chỉ giúp ông giải quyết trước thôi. Mà lúc đấy chỉ có tiền của nhà tôi mới giúp ông được”
Hưng cười mỉa mai.
“Ba cậu gây tai nạn cho tôi,thì việc các người chữa trị cho tôi là ban ơn à?”
“Ông nghĩ sao cũng được,nhưng lúc đó thực sự tôi nghĩ nên chia tay cô bạn nhỏ kia đi. Vì cô ta gọi điện thoại quá nhiều,rất phiền,tôi thì muốn nhanh gọn,dứt điểm,nhắn tin đó là cách nhanh nhất ”
“Đúng rồi,nhà cậu giải quyết cũng gọn thật,từ gia đình đến trường học”
“Hừm,quá khen! Cậu nghĩ một ông thứ trưởng đã cất lời và xin tài trợ cho sinh viên của trường đi du học thì có ai dám ý kiến không? Mơ còn chẳng được!!!Đó là cái khác biệt giữa người có quyền thế đấy. Cậu không thích cuộc sống đó à? Dũng nhếch mép cười khẩy.
“Tôi không có phúc phận đó rồi!”. Hưng cười đầy mỉa mai. Anh đứng dậy chỉnh trang lại quần áo toan ra về thì Dũng tiếp lời.
“Mà này,chừng ấy năm rồi cậu không có chút động lòng nào với chị tôi sao? Chị tôi rõ ràng là đẹp hơn cô ta,lại cũng rất thích cậu nữa”
Hưng bình thản.
“Đẹp hơn cô ấy ư? Ngoài kia rất nhiều! Tốt hơn cô ấy,ngoài kia cũng rất nhiều. Cậu căn bản là không hiểu thế nào là yêu! Con trai ông thứ trưởng ạ! À,xin lỗi,tôi cũng không để ý ba cậu lên chức gì rồi”
“Tình yêu ư? Chẳng phải có tiền là có tất cả sao? Ông không thấy tôi chỉ cần hô một tiếng là có cả tá các em chân dài xinh đẹp vây quanh à? Thích rau sạch thì vung tí tiền ra chăn,thiếu gì? Sống vậy mới sướng chứ ông bạn”
“Tôi tự hỏi nếu chị cậu vớ phải một gã như thế thì cậu có còn nói được như vậy nữa không?”. Hưng đứng dậy ném lại cái nhìn khinh bỉ cho Dũng.
“Con nhà quê đó thì hơn gì chị tôi??? Ngần ấy năm chắc gì nó còn nguyên vẹn mà về với ông? Chắc cũng nát rồi”.
“Im đi,nếu không phải cậu muốn chết trong tay tôi”
Nói rồi Hưng túm cổ Dũng đánh tới tấp. Nghe tiếng Dũng kêu Yến liền mở cửa xông vào.
“Dừng tay lại đã! Xin anh đấy!!!”
“Em muốn gặp anh một lát!”. Yến nãy giờ vẫn đợi Hưng ở ngoài cửa.
Thấy ánh mắt đỏ hoe của Yến cũng không nỡ từ chối,Hưng buông mạnh Dũng xuống sàn.
……
“Em xin lỗi anh”. Yến cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Hưng.
“Như Dũng nói,không phải lỗi của em! Là do số mệnh bắt anh phải như vậy thôi”
“Thực sự không thể là em sao?Anh vẫn quyết định ở bên cô gái ấy ? Kể cả cô ấy đã từng có người khác và có 1 đứa con riêng?”.
Hưng không nói gì,nhíu mày chỉ khẽ gật đầu.
“Em…hiểu rồi….mãi mãi không thể là em được đúng không? Em còn chuyện chưa nói với anh….”. Yến vừa lau nước mắt vừa kể.
Hưng cố gắng bình tĩnh ngồi lắng nghe Yến nói. Còn chuyện gì mà gia đình họ giấu diếm anh nữa đây?
“Lỗi không hoàn toàn ở tin nhắn của Dũng. Hồi đó,mấy hôm trông anh ở viện,em có lần đã nghe điện thoại của anh,và em đã bảo cô gái đó đừng liên lạc với anh nữa….em….”
Hưng trừng mắt lên nhìn,buông mạnh cốc nước trong tay xuống bàn.Yến lộ rõ vẻ sợ hãi và xin nói tiếp.
“Lúc đó em nghĩ rằng nếu anh thực sự mất trí nhớ thì tốt biết mấy,em có thể danh chính ngôn thuận bên cạnh anh”
“Nhưng đáng tiếc là anh lại nhớ rất rõ,đúng chứ?” .Hưng cay nghiệt.
“Em xin lỗi….đến hôm vô tình gặp ở tiệm áo cưới….em cũng giật mình khi thấy cô gái ấy nói tên là Hà….nhưng cô ấy đã không nhận ra giọng của em. Có lẽ cô ấy cũng không biết em chính là người đã nghe điện thoại năm đó”
“Và còn ….có một lần,em gặp cô ấy,bảo cô ấy là em sắp kết hôn với anh,bảo cô đừng làm anh dao động…”
“Em đi quá xa rồi Yến ạ! Anh thực sự quá thất vọng….” Hưng tức giận đứng dậy bỏ đi,Yến cố sức với vạt áo của Hưng và luôn miệng nói xin lỗi,cô như quỳ sụp dưới chân anh.
Hưng quay người lại,gỡ từng ngón tay Yến ra khỏi người mình.
“Gia đình em tốt nhất là đừng ai xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
03:23 CH 11/09/2018
Trường MN Aplus2 - Lâu Đài Xanh ở phố Hoa Lâm -...
Có mẹ nào cho con đi học ở Aplus Hoa Lâm rồi cho em xin thêm chút review với ạ!!!
Em cảm ơn!
11:29 SA 02/08/2018
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
21/
Ngày 31 tháng 8 năm 2008
Buzz….
“Chồng ơi! Hôm nay vợ học xong sớm,vợ xin nghỉ làm ca chiều nay rồi hihi”
Buzz…
“Chồng bận gì mà không online thế,vợ điện thoại cũng không được”
“Chồng ơi,vợ có chuyện rất quan trọng muốn nói….sao không liên lạc được với chồng gì thế? Vợ lo quá…..!”
Buzz!!!!
Buzz!!!!
Tháng 10,2008
Hưng này….mình chia tay đi…nhớ nhé….là tôi muốn dừng lại….sau này tốt nhất là đừng gặp nhau nữa….”
Tháng 11,2008
“Vợ ơi….em nói gì thế?
Sao tự nhiên lại như vậy? Em đang ở đâu rồi? Gọi cho anh đi”
“Vợ gà à! Hãy cứ để anh được gọi em như thế nhé! Em khoẻ không? Còn anh thì không được khoẻ lắm! Anh vẫn chưa quen được với việc không có em bên cạnh. Nghe yếu đuối vợ nhỉ? Những ngày này đầu anh đau lắm! Anh mới tỉnh lại được ít ngày gần đây,bác sỹ bảo anh không được dùng máy tính nhiều. Nhưng không gọi được cho em,anh chỉ còn biết lên đây chờ đợi nick em sáng thôi….”
“Vợ à,bác sỹ bảo có thể trí nhớ của anh sẽ ít nhiều bị ảnh hưởng,anh có thể quên mọi thứ! Anh sợ rằng em sẽ trở thành một phần quá khứ mà anh không thể nhớ….Nếu một ngày nào đó em đọc được những dòng này của anh,hãy tìm anh nhé,để nói cho anh biết với em….anh là ai trong cuộc đời này….”
“Đầu anh đỡ rồi…đã trích được hết máu tụ ra…có lẽ anh muốn quên em cũng không được nữa rồi….”
2009…..
“Anh ra viện rồi! Vẫn không thể liên lạc được với em….Anh về quê nghe nói em đi tu nghiệp ở Sing. Em muốn rời xa anh đến vậy sao? Lúc anh cần em nhất ? Cũng đúng thôi,em còn trẻ,sao lại lao đầu vào bụi rậm được. Anh tôn trọng quyết định của em….vậy nên em cũng cố gắng mà sống cho tốt nhé. Chúc em hạnh phúc”
….
Có lẽ em đã bỏ nick yahoo này rồi nhỉ? Vậy thì cứ để tôi tâm sự với người con gái tôi từng yêu. Tốt hơn hết là em đừng đăng nhập vào đây làm gì nữa. Người con gái tôi yêu là một người bản lĩnh,xinh đẹp và tốt bụng nhất trong mắt tôi. Em mãi mãi không còn là cô ấy!!!!
Ngày …tháng…năm…
Tôi hỏi được địa chỉ của em ở Sing rồi,nhưng để làm gì nhỉ? Là em muốn xa tôi mà,muốn xa thì đâu cần lý do đúng không? Tôi chỉ tò mò muốn biết em sống thế nào,có sung sướng,hạnh phúc hay không….Tôi sẽ chẳng tìm em đâu.
Ngày…tháng…năm…
Họ nói không có ai tên Hà ở đây cả,có nhầm lẫn sao? Hay em lại một lần nữa trốn tránh tôi? Rốt cuộc em đang ở đâu….
Ngày ….tháng….năm….
Kỷ niệm là thứ quái quỷ gì vậy nhỉ? Tại sao lại khiến tôi đau như vậy? Tôi mơ hồ đến những nơi mà tôi nghĩ sẽ tìm được lại được hình bóng em. Nhưng nó chỉ càng khiến tôi đau thêm. Tôi về quê thăm bố mẹ em mà cũng chẳng gặp nổi em lần nào….lẽ nào thật sự tôi nên quên em đi….
…………
Ngày….tháng….năm….
Em về rồi sao? Nghe nói em còn có con rồi nữa. Vậy là em cũng đã từng có người đàn ông khác,không phải tôi…. Vậy sao lại không sống hạnh phúc đi? Hưng à! thừa nhận đi….mày đang ghen đúng không???!!! Tên khốn nào lại không biết trân trọng em đến vậy? Lại khiến em phải nuôi con một mình???
……………….
Hà đọc từng dòng tâm sự của Hưng,cô hiểu rằng anh đang đau thế nào. Nếu như anh muốn chia tay với cô thì tại sao lại luỵ tình đến như vậy trong bao năm qua!!!! Hà không thể đọc tiếp vì nước mắt cứ nhoè đi,cô dụi dụi đầu vào ngực anh tìm kiếm sự bình yên.
“Kể cho em nghe đi,về tai nạn của anh”.
“Hôm ấy sau khi chọn quà sinh nhật cho em xong,anh trở lại trường thì bị một chiếc ô tô mất lái lao vào. Người lái xe là Dũng bạn cùng lớp anh. Khi anh tỉnh dậy thì không thấy em đâu. Anh không biết rằng mình đã hôn mê hơn 1 tháng nên còn đòi đến sinh nhật em. Chỉ đến khi nhìn lịch và không liên lạc được với em,anh đọc tin nhắn trên điện thoại và cả trên yahoo thấy em nhắn như vậy….anh đã bị kích động nên lại ngất đi. Anh và mọi người đã nghĩ rằng em bỏ đi vì nghĩ rằng chúng ta không thể có tương lai. Anh đã bắt đầu tập quen với sự thật….”
“Nhưng anh không hề nhắn cho em thì tin nhắn đó là của ai? Và ai cầm điện thoại của anh trong suốt khoảng thời gian đó” – Hà thắc mắc.
“Việc này anh sẽ tìm hiểu và xử lý”. Anh lại khẽ hôn lên tóc cô. “Còn bây giờ chúng ta có việc khác quan trọng hơn”
“Việc quan trọng hơn?” Hà thoáng băn khoăn nhìn vẻ mặt tinh quái của anh.
Cô vòng tay ôm anh chặt hơn. Áp má vào rồi khẽ hôn nhẹ lên khuôn ngực ấm nóng của anh. Bỗng cô khẽ cười,bông đùa :
“Anh đang căng thẳng à? Sao tim đập nhanh thế ^^?”
“Ừ thì…”
Thấy anh bối rối,cô lại càng được đà thở rồi cọ môi lên ngực anh để chọc vì cô biết anh có máu buồn.
“Em có phải là đang….dụ dỗ anh ???” – Nói rồi Hưng xoay người,ghì chặt cô xuống sopha.
Hà ngây dại nhìn,vòng tay lên cổ anh.
“Em đâu cần dụ dỗ….mà anh tự ….”
“Á,dám tự luyến với anh à?”
Chẳng kịp để Hà dứt lời,cặp môi ấm nóng của anh đã quấn lấy đôi môi hồng đào nhỏ xinh của cô, đôi bàn tay hư đốn bắt đầu sục sạo khắp cơ thể . Những cái hôn sâu mãnh liệt như để bù đắp cho những tháng ngày xa cách. Hà bỗng giật mình khi bàn tay anh chạm đến “vùng cấm biên phòng”.
“Đừng anh,không được!!!”
“Kìa,em sao thế? Anh giữ thân như ngọc 8 năm nay rồi đấy???”
Hà bật cười trước câu nói và dáng vẻ tội nghiệp của anh.
“Nhưng mà….hôm nay…em bị….”
Ôi cha mạ ơi! Hưng “A” lên một tiếng rồi gục đầu lên ngực cô cười tủi tủi.
“Đúng là trời phụ người có lòng mà!!!!”
06:14 CH 20/06/2018
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
20/
“Phải,tôi điên rồi!!! Vừa điên vừa dại nên mới yêu anh! 8 năm rồi vẫn chưa chịu tỉnh…vẫn bị anh chơi đùa đến ngu muội thế này! Anh đói anh khát thì liên quan quái gì đến tôi cơ chứ???”
Hà toan bỏ chạy thì bị Hưng giữ chặt tay,kéo lại.Anh trừng mắt lên:
“Em đứng lại đã,hôm nay em không nói rõ thì anh sẽ không để em đi đâu hết”
“Anh buông ra” – Hà vùng vằng bỏ chạy ra mở cửa toan về thì bắt gặp Yến định bấm chuông.
“Ơ….chị….”
Hà kinh ngạc,ngại ngùng xen lẫn xấu hổ….Yến có lẽ tưởng Hưng mở cửa cho cô nên nụ cười chưa kịp hé đã tắt vụt khi thấy Hà .
Hưng kéo Hà đang đứng như trời chồng vào,nhìn với ra cửa thấy Yến
“Muộn rồi em đến có việc gì không?”
“Cả ngày em không gọi được cho anh…..cũng không thấy anh gọi lại nên…..đến xem anh có sao không thôi” – Yến lắp bắp giải thích,chẳng rõ là cười hay mếu,bình tĩnh sao nổi khi thấy người phụ nữ khác đang ở nhà Hưng giờ này!!!
“À,anh đi đón Hà ra viện,xin lỗi anh còn có chuyện,khi khác em tới nhé!”
“Vâ…n…g”
Nói xong chẳng cần nghe Yên trả lời Hưng đóng sập cửa lại,quay về phía Hà.
“Anh điên à? Sao lại làm thế? Người ra về phải là tôi chứ??? Để tôi ra giải thích với chị ấy!”
“Em định giải thích gì? Việc em sang nấu ăn cho anh hay việc em vừa hôn anh?”
Hà sững sờ. Có lẽ Yến vẫn còn ở ngoài và nghe được mấy lời này của Hưng rồi.
Hưng chẳng nói chẳng giằng bế thốc Hà lên…. Ừ thì cũng đúng,nửa đêm nửa hôm sang nhà người ta rồi…hôn người ta…. còn muốn giải thích gì nữa đây….cô chẳng biết làm gì….ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay anh.
Hưng đặt Hà ngồi xuống Sopha,đoạn anh ngồi dưới sàn nhà,đối diện cô,nhìn trìu mến.
“Là em lo lắng cho anh nên mới sang đúng không?”
Hà không dối lòng được…cô ngoan ngoãn gật đầu như một con cún. Hai ngón tay cái chẳng biết làm gì,vẫn theo thói quen cứ cọ vào nhau. Thấy vậy Hưng nắm lấy bàn tay cô ,đưa lên áp vào môi,vào má mình,anh ngước lên nhìn Hà. Cô vẫn bối rối,hai gò má ửng hồng.
“Nhìn anh đi!Em làm gì nên tội hay sao mà phải cúi đầu? Anh ngước lên thế này mỏi cổ lắm!A…a….Đấy sái cơ cổ rồi”
Câu nói đùa của Hưng khiến Hà bật cười.
“Em thấy đấy,Yến và anh hoàn toàn không phải như em nghĩ. Lần đó Yến nhờ anh đi chọn studio và thử vest cho Dũng – em trai cô ấy cưới. Em hiểu chứ?
Hà lại gật đầu như một con cún con ngoan ngoãn.
“Còn bây giờ,hãy giải thích cho anh việc em nhắn chia tay trên Yahoo đi. Em nhắn cho anh như vậy sao giờ lại thành anh nói chia tay?”
“Anh nói gì thế? Vậy là anh không hề nhắn cho em?” – Hà thất thần. Mặt tái lạnh,tay chân đột nhiên run rẩy,như muốn quỵ xuống.
“Kìa em sao thế?” .
Hà oà khóc như một đứa trẻ,nấc lên từng hồi.Hưng càng ôm cô chặt hơn,vỗ về. Hà không thể thốt lên được lời nào,cổ họng nghẹn lại,nếu không phải anh muốn chia tay với cô,thì bao năm qua vì ai,vì cái gì mà cô sống cuộc đời như vậy ? Càng nghĩ nước mắt lại lã chã rơi.
Thấy vậy Hưng không khỏi xót xa,anh khẽ hôn lên những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô.
“Nào em,bình tĩnh rồi kể lại cho anh nghe nào”
Hà vừa kể vừa xen lẫn những tiếng thút thít….
“Hôm đó em gọi anh không được,đến cuối ngày nhận được tin nhắn của anh nói như vậy,em rất shock,muốn gọi lại xem chuyện gì xảy ra thì anh từ chối nghe,em nghĩ anh không dám nghe điện thoại của em. Rồi vài ngày sau em cũng hỏi mọi người chỗ trọ của anh,nhờ gọi hộ,thì nghe nói anh được một công ty tài trợ đi du học đâu đó….Rồi em và My cố gắng gọi vài lần nữa thì thuê bao không liên lạc được.”
Hưng chăm chú nghe từng lời Hà nói và vẫn không quên nắm chặt tay cô.
“Qua thời gian khủng hoảng đó,chừng một tháng,khi em bình tĩnh hơn,em bỏ số điện thoại cũ,cũng không muốn dùng số mới liên lạc với anh,em vào yahoo xem nick anh có sáng không,em chỉ muốn anh nói rõ với em,nhưng vô vọng. Em cảm thấy tự ái,niềm kiêu hãnh như bị động chạm,nên…em nhắn tin cho anh như thể em là người chủ động chia tay”
“Rồi sau đó em có vào lại Yahoo nữa không?”
“Không….vì mật khẩu là sinh nhật anh…nên em không muốn nhớ….cũng không dám vào lại….em sợ anh sẽ nhắn những thứ em không muốn nghe”. Rồi cứ thế nước mắt lại trào ra,cô nức nở oà khóc khi phải nhớ lại những chuyện buồn quá khứ.
Hưng quỳ gối,vòng tay nhẹ bế Hà lên ngồi vào lòng mình,hôn lên trán,lên tóc cô,khoé mắt anh cũng đỏ hoe.
“Thôi nào,Có anh ở đây rồi”. “Em bình tĩnh nhé,mình vào Yahoo của em đi”
06:11 CH 20/06/2018
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
Cảm ơn các chị các mẹ. Em sẽ cố gắng kể tiếp sớm nhất có thể ạ. Vừa rồi em sinh em bé lại ở cữ nên ít cầm điện thoại,với cứ chuẩn bị kể thì con lại đòi mẹ hihi.
03:31 CH 29/03/2018
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
19/
Hưng đến đón Mây ra viện và đưa về nhà,mặc kệ thái độ của Hà.
“Cảm ơn cháu đã giúp gia đình bác,Mây cảm ơn chú chưa con?!”- Mẹ Hà.
“Dạ con cảm ơn chú,chú ơi….chú bồng con được không ạ?” – Mây
“Ồ chú rất sẵn lòng….”. Hưng hơi bối rối nhưng nhanh chóng cảm thấy lòng ấm áp đến lạ thường.
“Tiếc là con Hà nhà bác nó không có phúc phận đến được với cháu,nhìn 2 đứa có tướng phu thê vậy mà….bây giờ thì….”.Bà thở dài vẻ tiếc nuối nhìn xa xăm về phía Hà .
“Thôi bác lên xe đi ạ,Mây cũng lên xe nhé,để chú qua xách đồ cho mẹ Hà,không mẹ Hà ốm bây giờ,hihi”
“Vâng ạ”
***
“Anh về phòng mình đi,cảm ơn anh đã đến đón mẹ con tôi” . (Hà)
“Có mấy bước chân thôi mà,lúc nào anh về cũng được,em lên phòng trước với 2 bà cháu đi,anh mang đồ lên cho,mà em đừng xưng tôi với anh nữa được không?”
“Tôi không muốn anh hiểu lầm,chỉ là ….trong lúc cấp bách…tôi không biết phải gọi ai….tôi thấy anh gọi nhỡ nhiều….nên bấm nhầm thôi…may mà anh trùng nhóm máu…”
“Em không cần nói gì nữa đâu,là nhầm hay không em biết là được rồi,dù sao,giúp được em anh rất vui”
“Chị Yến có sao không….khi thấy anh cầm tay tôi? Có cần tôi giải thích cho chị ấy giúp anh không?” – Hà ngập ngừng.
Hưng giật lấy tay Hà và kéo cô về phía mình “Em bớt nói đi được không?”
“Tôi….”
“Mà….em lên gội đầu nhanh đi….không thấy mùi hoa bưởi nữa rồi!!”
Hà bối rối,quay nghiêng mặt đi. Ngại chết đi được ý chứ,mấy ngày trong viện,mệt mỏi bơ phờ,lấy đâu ra thời gian vệ sinh cá nhân,đánh răng còn chẳng nhớ nói chi đến gội đầu….xấu hổ quá!!!!
***
“Anh đói quá! Trong tủ lạnh nhà anh không có đồ gì cả,làm sao bây giờ?” – Hưng nhắn tin cho Hà.
“Ở dưới sảnh có siêu thị,anh có thể tự xuống mua được mà!” – Hà
“Em biết mấy giờ rồi không? Giờ này còn siêu thị nào mở cửa không?”
“Xin lỗi,tôi không để ý,à bên ngoài toà nhà có một cô bán bún rất ngon,chỉ bán đêm thôi,giờ này cô ấy mở rồi đấy”
“Nhưng anh đau dạ dày,không ăn được bún,chua mà”
Sao anh không gọi cho chị ấy đến giúp anh mà lại làm phiền tôi,lại làm tôi khó xử thế này chứ. Hà tự vấn và quyết định mặc kệ anh.
Một lát sau vẫn không thấy Hà nhắn lại.
“Em đối xử với người giúp em như vậy à? Anh đau dạ dày cũng không thể đói được”. Hưng tiếp tục nhắn.
5 phút rồi vẫn không thấy Hà nhắn lại. Hưng chán nản đi tắm.
Kính coong!!!
Hưng vừa lau tóc vừa mở cửa,may mà anh mặc quần áo chứ không chỉ quấn mỗi khăn tắm,là Hà.
“Đang nấu thì nhà tôi hết ga….nhà anh còn ga chứ?Anh đừng hiểu lầm tôi có ý gì với anh,tôi chỉ là trả ơn anh thôi”
“Em vào đi” – Hưng phấn khởi ra mặt.
Anh vừa ngồi giả vờ cầm tạp chí,vừa lén nhìn Hà.
“Nhà tôi còn chút thịt bò với mỳ gạo thôi,tôi chỉ nấu được bát mỳ đơn giản,anh ăn tạm nhé! Còn muốn ngon hơn thì gọi ai đó mang đồ ngon đến cho,đừng làm phiền tôi nhé! Tôi không muốn bị hiểu lầm,và đây cũng là lần duy nhất tôi nấu cho anh”. Hà vừa nấu vừa nói chuyện,giả như không nhìn,không quan tâm đến Hưng.
“Ai đó là ai? Ý em là Yến sao?”
“Đừng chối vì tôi thấy 2 người đến xem váy cưới rồi cơ mà,tôi không muốn biến mình thành….”
“Hình như em đang ghen à?”
“Đấy là suy nghĩ của anh,mỳ xong rồi,anh tự cho ra bát ăn nhé,tôi phải về đây,ngộ nhỡ….”
Chưa kịp dứt lời thì Hưng đến như một tia chớp,bất ngờ kéo cô về phía anh và hôn,chẳng để Hà có một chút phản ứng nào. Cô cố gắng vùng vẫy một cách yếu ớt,nhưng vô ích….rồi cô cũng chẳng dối lòng được nữa….cũng ôm lấy anh….đáp lại sự cuồng nhiệt ấy….họ dành cho nhau nụ hôn nồng cháy của 8 năm trời giận hờn xa cách…. Rồi bất giác,cô lại đẩy anh ra,bối rối xen lẫn tội lỗi xấu hổ,không hiểu mình vừa bị làm sao nữa.
“Em sao thế? Em cũng còn yêu anh đúng không?”
“Tôi…” Hà cúi mặt không dám đối diện với Hưng.
“Nhìn anh đi!!! Chỉ cần em còn yêu anh,quá khứ không quan trọng,anh chấp nhận tất cả,kể cả việc em bỏ anh đi ngày đó nữa”
Gì chứ? Chẳng phải do anh sao? Hà ngẩng đầu nhìn Hưng đầy uất ức.
“Tôi bỏ anh sao? Là ai nói không cần tôi ?”
“Em vừa nói gì ? Anh không hiểu?”
“Chắc anh vẫn nhớ,đó là ngày sinh nhật tôi chứ?”
“Tất nhiên là anh nhớ”
“Và món quà anh tặng tôi là dòng tin nhắn chia tay đầy lịch sự “Mình chia tay đi,anh cần cô ấy”. Hoá ra trong khi quen tôi anh vẫn có lựa chọn khác,và cuối cùng anh đã có quyết định của mình. Đúng chứ? Vậy tôi còn biết phải làm sao?”
“Em điên à?”
10:28 SA 12/01/2018
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
18/
“Cứu…cứu con tôi với,làm ơn!!!!”
Hà khóc nấc lên từng hồi khi thấy Hưng xuất hiện ở phòng cấp cứu.
“Em cứ bình tĩnh đã,anh đến đây rồi”
Đoạn Hưng quay sang hỏi bác sỹ.
“Tôi cần làm gì thưa bác sỹ?”
“Anh theo tôi để kiểm tra nhóm màu trước đã”
“Tôi nhóm máu 0 – cơ thể khoẻ mạnh,không có bệnh tật gì,vì tôi cũng mới khám tổng quát gần đây,mong bác sỹ nhanh cho.”
“Vâng,chúng tôi vẫn cần một số xét nghiệm và tách tiểu cầu trước khi truyền cho bệnh nhân,anh đi theo tôi”
“Vâng bác sỹ,bằng mọi giá hãy cứu lấy cháu bé,cứ lấy của tôi bao nhiêu máu cũng được”
Quay sang nhìn vẻ thất thần của Hà,Hưng nắm lấy tay cô trấn an “Có anh ở đây rồi!”
Vẫn là câu nói ấy,ánh nhìn trìu mến ấy,thực sự Hà đã cảm thấy vững tâm hơn “Vâng,nhờ cả vào anh….”
****
Hưng cũng đã huy động sự giúp đỡ của bạn bè và nhân viên công ty. Thật may là Mây đã được truyền kịp thời,qua giai đoạn nguy hiểm.
“Cảm ơn anh nhiều! Nếu không có anh tôi không biết phải làm sao,con bé là tất cả với tôi….”.
“Em khách sáo vậy làm gì? Em còn mệt lắm,mau về phòng nghỉ đi,nhìn em tiều tuỵ thế này….(anh đau lòng lắm…- có mỗi câu nói này mà không thốt ra nổi >.“Tôi không biết nói gì cả,chỉ biết cảm ơn anh thôi”
Hà ngồi cạnh giường bệnh của Hưng ở phòng hồi sức. May là Hưng và bạn bè anh đã cố gắng và kịp thời giúp bác sỹ giành giật sự sống cho Mây.
“Thật may vì có anh…thôi anh mau nghỉ ngơi đi cho lại sức”. Hà toan đứng dậy thì Hưng cố với theo để nắm tay cô.
“Em vẫn nhớ anh có nhóm máu gì…anh thấy vui lắm….”
Đúng lúc đó thì Yến xuất hiện trước cửa phòng,vẻ hốt hoảng.
“Anh có sao không?” Vừa hỏi Yến vừa nhìn trân trân về phía Hà.
“Chào chị” – Hà nhỏ nhẹ chào,tỏ vẻ ngượng ngùng rụt tay lại - “Em xin phép ra ngoài để anh chị tiện nói chuyện”
“Uhm,em về nghỉ đi” (Hưng).
Khép cửa phòng ,quay lưng bước ra ngoài,Hà cảm thấy trong lòng có chút gì đó rất buồn….rất khó chịu….cảm giác như cô đang là kẻ thứ 3 xấu xí…đáng ghét….vì hình như cô đã bị anh làm cho rung động trở lại….là cảm kích vì cứu con cô…hay là vì….cô cũng chẳng muốn nghĩ nữa….
****
“Em nghe nói anh vào viện rồi mọi người trong công ty vội vàng đi thử máu để truyền máu cho anh,anh bị sao thế????Sao phải truyền máu???”. Yến vồn vã hỏi.
“Trời em nghe ai nói vậy? Chắc cậu Đạt hồ đồ nên nói nhầm rồi” . Hưng tủm tỉm trả lời. “ Không phải truyền máu cho anh,mà là một cháu bé có trùng nhóm máu với bọn anh”
“Ra vậy,làm em lo quá! Mà cháu bé nào vậy anh? Thế Hà cũng tới để truyền hay sao mà vào đây cùng anh?”
“À không,cháu bé là con gái của Hà. Bị sốt xuất huyết nhưng tiểu cầu giảm nghiêm trọng không thể cầm máu được,nên bác sỹ cần những người có chung nhóm máu và khoẻ mạnh để tách tiểu cầu em à”
“Ồ vậy ạ?! Anh và cô ấy vẫn còn liên lạc với nhau à?
“Uhm…anh chủ động liên lạc mà cô ấy không bao giờ nhấc máy”
“Sao anh bảo anh chỉ còn hận và ghét người từng vô tình rời xa anh ngày đó….mà khi gặp lại…em xin lỗi….nhưng lúc cần anh chị ta mới nghĩ đến anh,sao không tìm người khác mà cứ phải là anh?”
“Yến à! Em nghĩ đi đâu vậy? Cứu người quan trọng!Anh không để tâm chuyện đó”
09:37 SA 11/01/2018
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
17/
Reng reng reng!!!!
“Hà ơi! Con với My đã lên tàu chưa?” – Mẹ Hà
“Bọn con chưa mẹ! Có việc gì thế ạ ?Mây ngủ chưa mẹ?”
“Cả ngày vẫn chơi bình thường,nãy đi ngủ mẹ thấy Mây nó bảo mệt,lại kêu rét,mẹ kẹp nhiệt độ thấy đang sốt 39 độ,mẹ cho uống hạ sốt rồi,nhưng vẫn thấy nó rùng mình”
“Thế bọn con về ngay đây mẹ!”
“My này,Mây ốm rồi,chắc tôi phải xin lỗi bà,hẹn dịp khác lên Hà Giang nhé!”
“Trời ơi,lỗi phải gì…con gái ốm mà,về nhanh thôi bà,ôi Mây bé bỏng của tui,mới hồi chiều còn quấn quýt mẹ My vầy mà ”
*****
My và Hà vội vàng mở cửa vào nhà!
“Con bé hạ sốt chưa mẹ?”
“Uống thuốc được cả tiếng rồi mà mẹ chưa thấy hạ sốt,vẫn nóng như hòn than”
“Mẹ chuẩn bị cho con ít đồ cho Mây nhé,con đưa vào viện luôn mẹ ạ!”
“Mây yêu của mẹ có khát nước không,mẹ lấy nước cho con uống nhé”
“Mẹ với Mẹ My vẫn ở nhà ạ? Mẹ ơi con lạnh”. Mây cố sức thều thào.
“Để mẹ ôm con nhé,mẹ đưa con đi bác sỹ nhé” – Thương con,Hà lại mau nước mắt,may mà có Mẹ và My nữa,ít nhất cũng cảm thấy có chỗ dựa tinh thần.
***
“Cháu sốt bao lâu rồi chị?” – (Bác sỹ)
“Dạ,cháu sốt từ tối ạ,39 độ,nhưng uống hạ sốt mà chỉ giảm được xuống 38 độ là sốt lại,có biểu hiện đau đầu,rùng mình như sốt rét ạ”
“Cháu mới sốt nên cần quan sát thêm và làm một số xét nghiệm,tuy nhiên hiện đang có dịch sốt xuất huyết,trước mắt chúng tôi cần lấy máu,có kết quả chúng tôi sẽ thông báo ngay cho gia đình”
“Vâng,cảm ơn bác sỹ”
*****
“Cháu bé đã có kết quả rồi,là sốt xuất huyết,gia đình không cần quá lo lắng,sốt này không có thuốc đặc trị,chỉ có thể điều trị triệu chứng và chăm sóc đúng cách thì cháu sẽ nhanh khoẻ lại thôi,chúng tôi sẽ truyền nước kèm hạ sốt cho cháu”
“Dạ vâng,cảm ơn bác sỹ,bác sỹ giúp cho cháu với”
“Chị nhớ cho cháu uống thêm nước cam,oresol để bù điện giải,khi hạ sốt cháu sẽ toát nhiều mồ hôi,nên thường xuyên lau mồ hôi cho cháu nhé,nhất là vùng lưng và ngực để tránh ngấm ngược lại cơ thể gây viêm phổi,phế quản”.
“Vâng ạ,cảm ơn bác sỹ”
“Mẹ với My tranh thủ chợp mắt đi,có con trông Mây rồi,khi nào mệt con sẽ nhờ”
“Hà nói đúng đó bác,bác nằm nghỉ chút đi,để con xem phụ Hà chút rồi cũng nghỉ,chắc Mây phải nằm viện mấy ngày,nên cả nhà mình phải giữ sức thôi bác à” (My)
“Uhm thế 2 đứa trông xong lúc nào mệt để bác thay nhé,khổ thân con bé”
******
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn của con cắm ống truyền,môi thì khô nứt nẻ,Hà vừa chấm nước lên môi con,vừa lau mồ hôi trên trán,không cầm được nước mắt...
“Mẹ ơi con không đau ở đâu cả,mẹ đừng khóc mà”
(Mây an ủi Hà)
“Mẹ có khóc đâu,có sợi lông mi rụng làm mắt mẹ khó chịu í mà”
“Con chỉ mệt thôi,mẹ nắm tay con để con ngủ nhé,như mọi lần con ốm ý”
“Mây ngoan ngủ đi,mẹ sẽ ở đây,không đi đâu cả,Mây của mẹ giỏi lắm mà nhỉ?”
****
Mây sốt được 3 ngày thì My phải về lại Saigon, Lâm thi thoảng có ghé qua thăm nhưng vì Hà nghỉ nên Lâm vẫn phải trông coi tiệm giúp Hà. Hà và bà ngoại thay nhau túc trực ở viện để chăm Mây. Hưng kể từ hôm gặp ở nhà hàng vẫn gọi điện,nhưng Hà chẳng có tâm trí nào mà nghe cả,không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ rồi…..
Cũng đã 5 ngày,ngày nào con bé cũng sốt gần 40 độ,truyền hạ sốt cũng chỉ xuống được đến 37,8 độ là lại sốt trở lại. Sang đến ngày thứ 6 thì con bé cắt sốt,nổi ban lên mặt và tay chân. Thấy con đã tỉnh táo hơn và có thể ăn được cháo,Hà mừng lắm!
Bác sỹ bảo cần nằm viện theo dõi thêm 2-3 ngày nữa,vì tiểu cầu của Mây vẫn giảm,chừng nào tăng lên thì sẽ xem xét cho ra viện. Đến ngày thứ 8 nằm viện,đang cho con ăn cháo thì không hiểu sao miệng Mây chảy nhiều máu,tưởng con cắn phải vật gì cứng,nhưng không,máu không có dấu hiệu ngừng lại. Hà hốt hoảng gọi bác sỹ. Mây lại được đưa vào cấp cứu!
Hà nghe loáng thoáng bác sỹ nói cần phải truyền tiểu cầu cho con,rồi cô ngất lịm đi….Tỉnh dậy thì thấy đại gia đình đã có mặt đông đủ ở bệnh viện, là mẹ Hà đã gọi cho anh trai cô thông báo tình hình.
“Bố,mẹ và anh đều ở đây cả ạ?Mây đâu rồi mẹ? Con bé thế nào ạ?”. Hà hốt hoảng hỏi mẹ khi tỉnh dậy.
“Bác sỹ bảo là đang truyền tiểu cầu cho con bé rồi”
“Để con đi xem con bé thế nào”
Hà còn chưa kịp bước xuống giường thì bác sỹ vào thông báo cho gia đình,vẻ rất căng thẳng
“Những người đã thử máu đều không trùng nhóm máu,ngoài những người có mặt ở đây,gia đình còn có ai nữa không? Hiện tại đang có dịch nên tiểu cầu đông lạnh không kịp và cũng không đủ để truyền cho cháu bé. Nếu không được truyền kịp thời,cháu bé sẽ không cầm máu được và sẽ..... ”
Hà nghe thấy vậy thì khóc nức nở “Bố,mẹ,anh cứu con với,cứu con con với!”
"Em cứ bình tĩnh,anh cũng đang nhờ bạn bè tới đây,mọi người cũng sắp qua rồi,chỉ là không chắc có trùng nhóm máu với Mây không,bạn bè em có còn ai không? " - A Tuấn (anh trai Hà)
My trùng nhóm máu với Mây,nhưng lại ở quá xa,không tới kịp được,Lâm thì không trùng,Hà nhớ là như vậy,chỉ còn...Hà như phát điên lên,quay sang hỏi mẹ.
“Mẹ điện thoại của con đâu mẹ?”
“Đây con”
Hà vội bấm cho số gọi nhỡ cô rất nhiều mấy ngày nay
“Em bận gì sao hôm nay mới chịu gọi lại?”
“Cứu,….cứu con tôi với…”
12:36 CH 15/11/2017
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
16/
Thời buổi này có lẽ không ai còn dùng từ “đẹp trai” để nói về một người đàn ông nữa nhỉ,anh là một người như vậy : phong độ,cuốn hút,từng trải,phảng phất chút lạnh lùng,dễ khiến người khác bị thu hút…..và đặc biệt còn là một người độc thân cực kỳ thành đạt.Có lẽ ở tuổi 30 mà thành công vậy là quá sớm.
Mọi người đã về hết,một mình anh lại tiếp tục làm việc trong phòng quên giờ giấc.Đứng trước cửa sổ phòng làm việc,nhìn thành phố đang lên đèn,người đàn ông ấy vẫn đứng trong bóng tối,ngắm nhìn những ánh đèn,tất cả lại mờ đi,hình ảnh một chàng sinh viên chở một cô gái nhỏ nhắn trên phố thu Hà Nội lại hiện lên,họ cười đùa với nhau vui vẻ. Cô bé thì choàng một tay lên ôm cậu để cho khỏi ngã,còn cậu bé nắm chặt lấy tay còn lại của cô không rời,cô tựa vào lưng còn cậu thì mỉm cười hạnh phúc…..
“Cốc cốc cốc”
“Yến,sao em đến đây giờ này? Có chuyện gì à?” – Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Em gọi anh mà không thấy bắt máy,anh quên điện thoại đâu rồi sao”
Hưng nhìn về phía điện thoại ở bàn làm việc
“À,anh có mang đi nhưng làm việc tắt chuông nên không để ý”.
“Hay là anh đang mải tơ tưởng đến cô nào?”. Yến đi vòng quanh Hưng,xăm soi,hỏi dò vu vơ.
“Làm gì có chứ,chắc anh ế rồi,chỉ anh ngó thôi chứ không có cô nào thèm ngó đến anh đâu”. Hưng vừa tủm tỉm cười đùa vừa bước vào bàn làm việc.
“Haizz,có người ngó đến anh cả tỷ năm rồi mà có thấy…..mà thôi (Yến hơi bối rối)..Em đến xem người đàn ông của công việc đã rảnh chưa? Có thể đi ăn tối với em không?”
“Được thôi,chờ anh chút nhé”. Hưng cuộn bản thiết kế dang dở trên bàn lại.
Bản thiết kế được cất cẩn thận trong một ống tài liệu màu tím,rất khác biệt so với các túi đựng còn lại. Điều đó khiến Yến thắc mắc hỏi “Dự án đặc biệt nào của anh đó sao?”
Hưng ậm ừ cho qua “Uhm,dự án đặc biệt nhưng chưa gấp lắm,chủ nhân của nó…..mà thôi,đi nào!
(….Yến vẫn còn tò mò về dự án đó….)
*******
“Đó hả? Người phê món này dữ lắm hả? Vẫn không quên được à? Vô ăn ám mùi thấy mồ hà” – My nhăn nhó khi mới đáp tới Hà Nội mà được Hà đưa tới quán chả cá.
“Ừa,mỗi khi đói tôi chỉ thèm món này đầu tiên thôi hihi,vô đi”
…Thủ đô này chật chội quá hay sao? Đi ra đi vô là lại đụng nhau,là anh ta,đi cùng vợ sắp cưới,vẫn cô gái sang chảnh ấy,khoác tay nhau tình tứ thế kia mà! Hà ơi! Cứng rắn lên,hiên ngang mà đối diện đi!!!! Hà hít hơi thật sâu,khoác tay My tiến đến trước mặt 2 người đó.
“Hà à? Chào em!” – Yến cố tình chào để Hà thấy cô đang khoác tay người đó. Hưng lúc đó chỉ mải nhìn Hà,cúi nhẹ đầu chào My vì họ từng quen biết.
“Anh chị cũng đi ăn ạ? Anh chị cứ tự nhiên nhé! Em xin phép”
“Ngồi ăn cùng đi,lâu lắm mới gặp lại My mà” (Hưng)
“Dạ thôi”- Hà nhỏ nhẹ từ chối.
“Lâu lắm mới gặp lại Hưng,vô ngồi cùng đi,nha nha nha” – My nhéo tay Hà và tỏ ý muốn ngồi cùng bàn với 2 người kia. Dĩ nhiên Yến có lẽ chẳng vui vẻ gì.
“Đột nhiên em thấy nhức đầu quá,chóng mặt nữa”. Yến vừa nói vừa níu chặt tay Hưng.
“Em có sao không? Hay vào trong nghỉ một lát xem có đỡ hơn không” (Hưng)
“Anh đưa chị ấy về đi,mệt mà vào mấy chỗ đông người thì nghỉ ngơi sao được?”. Hà tiếp lời vì thực sự không muốn phải ngồi chung bàn với họ.
“Anh đưa em về nhé!” (Yến)
Hưng đành ậm ừ rồi đưa Yến về.(Yến tỏ vẻ mừng thầm trong lòng)
“Vậy hẹn My dịp khác nhé!” (Hưng)
“Okie không sao anh” (My)
***
“Ê,rõ ràng là bả giả đò mà,sao bà mắc bẫy vậy?” – My vừa ăn vừa chất vấn Hà.
“Giả đò thì kệ người ta,dù sao tui đâu muốn ngồi cùng,vợ sắp cưới của người ta đó”(Hà)
“Tui biết gòi,coi là biết liền hà,trông thì cũng đẹp,cũng…ngon” (My)
“Gì vậy? Sao kêu người ta ngon? Dê thấy ghê haha” (Hà)
“Ha ha…thôi ăn đi người”
****
“Ê điện thoại reo hoài sao không bắt máy đi?” (My)
“Biết nói gì đâu mà nghe,sắp đến giờ phải ra ga rồi,mua thêm đồ gì đi không đêm lại đói”
“Ờ…”
11:06 SA 15/11/2017
Tâm sự của người phụ nữ cùng chồng mua hoa tặng...
Có chuyện này thật không vậy trời!!!!! Nếu là thật thì chị nên nói chuyện rõ ràng với các con,dù sao các cháu như vậy là cũng lớn rồi,sao phải cam chịu thế??? Ai cũng có quyền hạnh phúc,chị và các con chị cũng vậy! Sống trong một gia đình như thế liệu các cháu có còn vui vẻ? Mọi chuyện vỡ lở,thì chứng tỏ sớm hay muộn thì các cháu cũng biết,hoặc đã biết rồi.
06:25 CH 26/10/2017
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
14/
“Hôm nay nhìn sắc mặt chị tệ vậy?” – Lâm tỏ vẻ lo lắng khi thấy Hà đến cửa tiệm.
“Uhm hôm qua chị không ngủ được nên hơi mệt”
“Vậy chị về nghỉ ngơi đi,có gì em điện cho,mà hình như điện thoại chị để ở tủ giày,hôm qua chị quên hả?”
“À uhm đấy,hôm qua chị tìm hoài không thấy”
“Thôi để em đóng cửa đưa chị về”
“Không cần đâu,chị lên phòng ngồi nghỉ một lát cũng được”
Hà bước lên cầu thang,hơi loạng choạng,hình như cô bị choáng,Lâm vội đỡ và dìu cô lên phòng nghỉ.
“Chị nghỉ ngơi đi nhé! Em xuống lầu trông tiệm,có gì thì gọi em nhé!” (Lâm)
“Uhm,em cứ làm việc đi,cần gì chị sẽ gọi”
….
Ting ting!!!! Điện thoại của Hà báo tin nhắn
“Em mệt à?”
Là Hưng,chắc anh ta đang loanh quanh gần cửa tiệm,Hà khẽ vén rèm nhìn sang đường,đúng là có thấy xe anh ta đang đậu ở đó. Có nên nhắn lại hay không? Anh ta sắp cưới rồi mà! Hà ơi mày nên rõ ràng đi!!!! Vợ người ta cũng đã đến nhắc khéo mày trước rồi,mày còn muốn dây dưa với anh ta đến khi nào? Không lẽ đợi người ta đến chửi thẳng mặt mày mới chịu thôi sao?Tại sao? Tại sao anh cứ quan tâm đến tôi như thế? Anh không nghĩ đến cô gái sắp làm vợ anh sao? Hay anh vẫn luôn là một gã sở khanh bỏ hết người này đến người khác,coi đó là thú vui? Nhưng nếu anh ta thực sự là con người như vậy thì tại sao lại vẫn quan tâm đến gia đình tôi như thế??? Anh làm tôi thực sự không hiểu nổi Hưng à!!!
Rồi cô cũng thiếp đi lúc nào không hay….
…..
“Để em đưa chị về nhé! Nhìn chị vẫn mệt lắm,em không yên tâm”
“Uhm,chắc phải vậy thôi em” – Hà thoáng thấy bóng Hưng từ xa nên không lưỡng lự mà đồng ý để Lâm đưa về luôn.
Lâm đội mũ cho Hà và dìu cô lên xe. Cậu đột ngột kéo tay Hà lên vòng qua người để ôm cậu,thấy Hà hơi giật mình phản ứng,Lâm trấn an :
“Đã đóng kịch thì phải đóng cho đạt chứ chị”
Hà bất ngờ nhưng Lâm nói cũng đúng,cô phải dứt khoát thôi.
Cả hai đi được đoạn đường khá dài rồi,không thấy anh ta đuổi theo,cô trống rỗng rụt tay lại khỏi tay Lâm,kèm theo tiếng thở dài….
“Em tập trung lái xe đi,anh ta không đi theo đâu”
Được một đoạn thì Lâm đột ngột dừng xe lại,tháo mũ bảo hiểm và quay sang hỏi chuyện Hà
“Chị sao vậy? Tâm trạng này là gì?
“Chị mệt thôi,em làm sao thế?”
“Chị buồn vì anh ta không đi theo sao?Nên mới như vậy?”
“Em nghĩ đi đâu thế Lâm? Thái độ này là sao nữa”
“Cả ngày hôm nay em nhìn chị như người mất hồn vậy!”
“Thì chị đã nói là chị mệt mà! Thôi để chị tự về” – Hà có vẻ hơi bực.
“Chị vẫn còn tình cảm với gã đó đúng không?”
“Em nói chuyện lạ lắm!” – Hà khó chịu
“Em không muốn chị đau khổ lần nữa thôi” – Lâm hơi bối rối “Em nghe chị My kể rồi,nên em ghét hắn ta”
“Uhm,chị biết rồi! Chị cũng không phải là Hà của ngày xưa,em không cần lo đâu!”
“Thôi,chị ngồi yên đấy để em chở chị về”
Hà lặng im….đường về bỗng dài lê thê….
Cô đang nghĩ gì đây nhỉ? Phải chăng Lâm đã nói trúng tim đen của cô rồi? Muốn đóng kịch để anh ta tin Lâm với cô là một đôi,nhưng khi nghĩ anh ta đã tin thì cô lại chạnh lòng sao? Mông lung,phức tap quá….không nghĩ nữa….
*******
Kính coong!!!
“Chị đã nói không sao mà! Em cứ về đi” – Hà vừa mở cửa vừa nói vì nghĩ là Lâm quay lại.
“Tôi thấy cậu ta về rồi! Mà chị là sao? Không phải hai người….”
Hà ngượng ngùng
“Có việc gì không?”
“Tôi cá là cậu ta không phải bạn trai em,đúng chứ?”. Hưng cười vẻ bí hiểm.
“Không có việc gì thì anh mau về đi,để tôi nghỉ ngơi”. Vừa nói Hà vừa cố sức đóng cửa vào.
Hưng thì vẫn giữ chặt nắm cửa và đổi chủ đề.
“À,nhà tôi hết nước suối,cho tôi xin một chai nhé,giờ muộn rồi,tôi không đi mua được”
Nói rồi anh đi thẳng vào trong và tìm tủ lạnh,Hà chỉ biết khoanh tay đứng nhìn và ném một ánh lườm sắc lẹm về phía người đó.
“Xong rồi thì anh mau về đi”
Hưng ghì người cô sát về phía cửa và đóng cửa lại.
“Tôi đã dặn em là không được mở cửa cho bất cứ gã nào kia mà,sao em không nghe lời gì thế!”
“Anh định làm gì?”
“Tôi là đàn ông,em thử nghĩ xem tôi có thể làm gì?”
“Anh không buông ra là tôi kêu lên đấy!”
“Em còn nói nữa là tôi…hôn em luôn đấy…”
(…Ôi….Câu nói này….anh đã từng nói với cô….Hà khựng lại)
“Em vẫn còn nhớ sao?”
Cô quay mặt đi để tránh ánh mắt của anh.
Hưng cố hôn lên tóc và trán cô “Thôi em nghỉ đi,lần sau em đừng ngồi mô tô nữa,tôi không muốn thấy em ôm eo thằng khác”
“Gì chứ….tôi ôm bạn trai tôi…mắc mớ gì tới anh?” (Hà phân bua)
“Bạn trai ư?Em nghĩ đến giờ này tôi còn tin điều đó sao?”
15/
“Anh đến đây làm gì?” Lâm đứng chặn ngang cửa khi thấy Hưng xuất hiện.
“Tất nhiên là tôi tới tìm Hà ”
“Vậy thì không được! Tôi không muốn một gã như anh tiếp cận bạn gái tôi”
“Ồ! Bạn gái ư? Có ai yêu mà vẫn gọi bạn gái là chị không?” Hưng mỉm cười khiến Lâm ngượng ngùng.
“Mà một gã như tôi thì sao? Cô ấy còn độc thân,dĩ nhiên tôi vẫn có quyền theo đuổi công khai,cậu hiểu chứ?”
“Theo đuổi ư? Anh có tư cách đó à? Anh nghĩ cứ lẽo đẽo theo và xuất hiện trước mặt cô ấy là tốt à?Cô ấy cần làm việc và có cuộc sống riêng của cô ấy,hãy lo sống cho tốt cuộc sống của anh đi,để cô ấy yên”
“Cậu không có quyền ngăn cản tôi”
“Hai người thôi đi!” Hà nghiêm nghị,bước từ trên gác xuống.
“Lâm trông tiệm giúp chị nhé! Còn anh ra ngoài tôi cần nói chuyện với anh một chút”
…….
“Mẹ và con gái tôi hôm nay sẽ từ quê lên,tôi mong anh đừng xuất hiện trước mặt tôi và gia đình tôi nữa”
“Vậy à? Bác gái vẫn khoẻ chứ? Lâu rồi tôi không gặp bác”
“Cảm ơn anh mẹ tôi vẫn khoẻ,chỉ mong anh từ hôm nay đừng sang nhà làm phiền tôi nữa. Coi như tôi cầu xin anh đấy,nếu không tôi sẽ lại tìm chỗ ở mới.”
“Em không cần phải nói vậy,tôi sẽ không làm phiền em đâu,nhưng em cũng đừng làm ngơ tin nhắn hay điện thoại của tôi,được chứ?”
“Anh vẫn làm sao vậy? Anh có cuộc sống của anh,còn tôi cũng có cuộc sống của riêng tôi,chúng ta đã là quá khứ rồi! Anh cứ như vậy với tôi là có ý gì???
(“Chằng phải anh cũng sắp kết hôn rồi sao? Tại sao lại muốn biến tôi thành kẻ thứ 3 đáng ghét chứ?” – Hà tự hỏi lòng mình mà không tài nào thốt ra được. Cô sợ nếu nói ra là thừa nhận mình thực sự ghen với người phụ nữ của anh ta)
“Tôi….tôi chỉ muốn….với em tôi vẫn luôn là quá khứ sao?”
“Đúng vậy!!!”
(Hưng buồn bã ra về,….lòng ngổn ngang những suy tư. Hà à,tôi chỉ muốn…. em hiểu rằng dù em đã từng đối xử với tôi thế nào,tôi vẫn không thể quên được em…vẫn là tôi yêu em….đã bỏ lỡ em một lần rồi…thanh xuân của tôi….là em….tôi không muốn phải hối tiếc….nhưng vẫn là em muốn xa tôi….tình cảm vốn là thứ không thể cưỡng cầu….nhưng tôi không thể ngừng thích em được….tôi phải làm sao mới được đây????
******
“Alo….hôm nay Boss rảnh quá nên gọi tui hả?” – My hý hửng.
“Tôi gặp lại Hưng bà ạ!”
“Ừa tui biết”
“Ủa sao bà biết? À Lâm nó nói chuyện hả?”
“Ừa,không thấy người nói gì,nên tui đợi coi chừng nào người nói với tui”
“Anh ta sắp kết hôn rồi!”
“Ờ,vậy bà thấy sao? Có cần tui ra rồi đi chơi mấy hôm hông?”
“Hay là thế nhỉ? Không biết tôi đang làm sao nữa bà ạ….gặp lại người từng bỏ rơi mình….mà tôi không ghét không hận được người ta….thấy người ta sắp lấy vợ…tôi lại thấy chạnh lòng….người ta tốt với tôi….tôi lại không dám tin,cũng không dám đón nhận….”
“Là bà vẫn còn tình cảm với người ta đó….nhưng mà….cho tui nói thiệt nha…tui không muốn nhìn thấy bà như ngày xưa nữa….người ta cũng đã có người khác rồi,mà nếu tử tế ngày đó đã không rũ bỏ bà như vậy….tui xin lỗi vì nhắc lại chuyện đó….”
“Uhm tôi hiểu….ra ngoài này đi chơi với tui mấy hôm nha….lên Hà Giang đi”
“Oke Boss”.
05:46 CH 18/10/2017
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
13/
Đúng là làm việc sai trái nên cắt rứt lương tâm…khó ngủ quá! Hà đi ra đi vào mà vẫn không ngủ nổi,cô lại lôi bia trong tủ lạnh ra uống. Đến nửa đêm thì nghe tiếng cạch cạch ngoài cửa chính,nghĩ rằng có trộm,nên tìm điện thoại gọi điện cho bảo vệ toà nhà yêu cầu trợ giúp thì không thấy điện thoại đâu,chắc cô để quên ở cửa tiệm. Cô bèn cầm gậy ra nghe ngóng ở cửa chính. Hình như có một gã say rượu đang hý hoáy mở cửa nhà cô. Cô chỉ nghe loáng thoáng bên ngoài
“Ơ,sao thế nhỉ? Sao ko mở được nhỉ? Đến mày cũng không nghe lời tao à? Vừng ơi mở cửa ra đi nào!!!”
Giọng quen quen mà cũng lạ lạ….nghe đến đây cô biết chắc chắn là người này nhầm phòng,nên mở cửa để xem có giúp họ về đúng phòng được không,vừa mở ra thì nghe tiếng “ơ vừng mở ra thật rồi này” – người đàn ông nồng nặc mùi rượu đổ rầm về phía người Hà.
Tại sao lại là anh ta????
Cô lôi gã say ấy lên ghế sopha nằm,còn cô ngồi đợi gã tỉnh rượu.
Cô nằm bên ghế sopha đối diện,chẳng biết làm gì,lại ngắm anh ta lúc ngủ,chẳng phải cố ý,nhưng cô không đừng được….. Hình như anh ta đang khóc,ngay cả trong lúc ngủ cũng khóc ư? Mồ hôi trên trán cũng nhiều nữa,như bản năng cô lại đi lấy khăn để lau cho anh ta.
“Tại sao? Tại sao vẫn không phải là tôi?”. Hưng thổn thức trong cơn mê.
“Em có thể yêu tôi được không…..Hà”
Nước mắt vẫn lăn dài trên gương mặt người đàn ông đang say ấy. Còn Hà mắt cũng đỏ hoe. Sao đến bây giờ anh ta vần còn nghĩ đến cô? Không phải sắp kết hôn rồi hay sao? Tôi cũng từng nhớ anh lắm chứ! Nhớ phát điên lên! Tôi cũng chẳng hiểu bản thân mình nữa,vì nhớ anh….hay vì hận anh nên mới quay lại nơi đây … để rồi gặp anh trong tình cảnh này….quá khứ lặp lại sao? Vẫn là bỏ rơi tôi để đến bên người khác???? Vậy tại sao lại khóc? Lại muốn tôi yêu anh? Nước mắt không ngừng rơi và cô cũng thiếp đi lúc nào không hay…..bên cạnh người đàn ông ấy….
Hưng dường như đã tỉnh lại,hé mắt thấy một cô gái đang ngồi ngủ gục bên cạnh. Là em ư? Ngay cả trong mơ tôi cũng vẫn muốn thấy em sao? Tôi đang mơ hay tỉnh đây? Anh tự nhéo mình….ồ,là thật!!! Sao mình lại ở cạnh cô ấy thế này? Em vẫn luôn đẹp như vậy Hà à…em đang khóc sao? Có phải vì tôi không?….nhớ em nhiều lắm….nhưng em đã không chọn tôi….và bây giờ vẫn là chọn bên cạnh người đàn ông khác….tôi phải làm sao đây?
Hà cũng mơ hồ tỉnh lại….nhìn về phía người đàn ông ấy….cô thảng thốt khi thấy đôi mắt anh đang nhìn về phía mình,vội đứng dậy thì bị anh kéo giật xuống sopha. Cô gắng sức vùng vẫy nhưng đôi tay lực lưỡng của người đàn ông cũ níu chặt không buông.
“Để tôi ôm em….một lát thôi…xin em đấy”!
Trống ngực của cả hai đập liên hồi….đã lâu lắm rồi….họ mới được gần nhau như thế!! Nhưng thật trớ trêu….một người thì sắp lấy vợ….còn người kia thì đã có người đàn ông khác…. ?!?!?!?!?!?!?!?!
“Em vẫn gội đầu bằng dầu hoa bưởi à? Thơm quá” – Vừa ôm Hà,Hưng vừa thủ thỉ,còn cô vẫn im lặng không nói gì. Cô đang nằm trên ngực anh,ngày xưa cô vẫn luôn thích được như thế,giờ đây cô làm như vậy đối với một người sắp kết hôn…thì lại là sai. Cô phải làm sao mới được đây? Vì cái ôm của anh quá chặt hay vì chính bản thân cô cũng không muốn vùng vẫy ra khỏi khuôn ngực ấy?
Nước mắt lã chã rơi….cô định thần lại “Anh buông tôi ra được không?”
Anh đã nghĩ rằng sẽ được ôm cô lâu hơn nữa,nhưng cô nói vậy….gượng gạo quá….anh cũng không biết làm gì hơn…
“Tôi cần một lời giải thích….đây là nhà tôi…tại sao anh lại ở đây?”
“Đây là nhà em sao? Đây có phải là chung cư A,nằm trên đường B không?”
“Đúng vậy!”
“Đây là phòng số bao nhiêu?”
“512”
“Phòng tôi là 511”
Cả 2 người cùng ngạc nhiên vô độ….nếu không phải anh cố tình theo dõi và tìm thuê nhà cạnh cô thì sự trùng hợp này nên hiểu thế nào cho đúng đây???
“Tôi ở đây được 5 năm rồi! Còn em chắc là mới chuyển đến?Vì lần trước tôi thấy em ở khu khác….”
“Tôi mới tới đây vì có bạn thuê giúp,vậy là không phải anh theo dõi tôi….”
“Là cậu ta à? Người thuê giúp em căn hộ này ?”
“Vậy thì sao? Ai thuê thì có khác gì?”
“Thì tôi phải cảm ơn anh ta,vì để tôi gần em hơn,không biết anh ta sẽ nghĩ sao khi giờ này tôi đang ở bên em nhỉ”. Hưng cợt nhả….
“Anh thôi đi!”
“Em sợ cậu ta ghen à?”
“Không phải việc của anh!”
Hưng quay sang nhìn cô,vì cả 2 vẫn đang ngồi cùng trên sopha nên anh dễ dàng áp sát cô hơn.
“Lần sau thì đừng có dễ dàng mở cửa cho gã đàn ông nào vào nhà như thế nhé!”
“Anh không phải dạy! Anh tỉnh rồi thì mau về phòng của anh đi,để tôi nghỉ ngơi”
Anh ôm lấy vai cô,ghì chặt,nhìn chằm chằm “Vì không phải thằng nào cũng tử tế đâu,nhớ đấy!”…
“Tôi về đây….khoá cửa cẩn thận….đừng vì tôi mà chuyển chỗ ở…tôi không làm phiền em đâu!”
10:39 SA 10/10/2017
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
11/
"Chào Hà" - Yến ghé qua cửa tiệm của Hà,vẫn dáng vẻ sang chảnh thời thượng.
"Vâng chào....chị,chị muốn xem bộ sưu tập mới nhất không ạ"?. Hà có vẻ hơi bối rối nhưng cũng nhanh chóng đáp lời.
"Mình đến vì việc khác,nhưng không sao,Hà cứ làm việc đi,mình đợi,cho mình mượn cuốn đó xem trong lúc đợi cũng được".
"Em không bận lắm đâu,chị ngồi đi ạ,chị uống gì để em đi lấy ạ"
"Cho mình nước lọc thôi,anh Hưng bảo uống vậy mới tốt" . Yến nói và cố tình dò xét phản ứng của Hà.
Gì chứ,sao lại nhắc đến anh ta ở đây??? Tôi biết chị sắp làm vợ của anh ta rồi,có cần thiết phải cố tình nói ra điều đó không? Hay mày lại cả nghĩ rồi hả Hà? Người ta đâu có biết mày là ai,mà mày cũng chỉ là cái quá khứ ngốc xít,không lẽ anh ta đi kể lể với vợ sắp cưới về mày à? Sao mày lại thấy hậm hực hả Hà....?
"Hà cố gượng cười,anh nhà chị chu đáo quá,để em đi lấy nước lọc cho chị nhé"
......
"Mình có nghe anh Hưng kể về bạn gái cũ tên Hà,hôm trước thấy anh ấy bối rối như vậy khi gặp Hà,mình nghĩ Hà chính là người đó"
"Chuyện lâu lắm rồi,cũng không có gì sâu sắc nên chị đừng hiểu lầm"
"Vậy à? Nếu sâu sắc thì sao nhỉ? May mà Hà nói là không sâu sắc" - Yến hơi mỉm cười,có vẻ bí hiểm.
"Chị muốn nói gì vào thẳng vấn đề đi ạ"
"Mình ở bên anh ấy nhiều năm nay rồi,mình không muốn đợi thêm nữa,cũng không muốn có ai phá hỏng hôn nhân của mình,Hà hiểu ý mình chứ?"
"Là sao? Em không hiểu?"
"Mình sợ tình cũ....không rủ cũng tới.... mình sợ....anh ấy sẽ thay đổi quyết đinh”
“Vì em ư?” – Hà tròn mắt.
“Thì là mình cứ sợ như vậy….nếu anh ấy không bối rối khi gặp Hà….thì mình không nghĩ nhiều như thế”
“Chị Yến này,em và anh Hưng nhà chị cũng phải gần chục năm rồi không gặp nhau,nên chị không cần lo lắng chuyện tình cũ hay gì đâu,vả lại em cũng đang có một gia đình êm ấm,cũng có bạn trai lo lắng cho em,nên em nghĩ chị không cần lo xa như vậy đâu ạ”
“Bạn trai à? Có phải cậu thanh niên hay đưa đón Hà không?” – Yến hỏi và nhìn thẳng vào mắt Hà.
Ủa mà tại sao chị ta biết có người hay đưa đón mình nhỉ? Không lẽ chị ta cũng theo dõi mình sao? Vui thật,2 người này đúng là đẹp đôi mà,giống nhau quá,có sở thích rình mò người khác.
Hà mỉm cười “Hà nghĩ đây là việc riêng của mình,nên xin phép không chia sẽ với chị được”
“Uhm không sao,chỉ cần Hà hiểu ý của Yến là được rồi”…. “mình tin Hà”. Vừa nói Yến vừa nắm lấy tay Hà….
Hà thì cảm thấy gượng gạo….
……..
“Ai vừa về vậy chị? Trông quen quen,hình như là…..”
“Uhm,vợ sắp cưới của người yêu cũ của chị….hihi”
“Gì??? Vậy mà chị còn cười được nữa!”
“Ơ sao lại không thể cười,chị và người ta có gì với nhau đâu”
“Vậy chị ta tìm đến đây làm gì?”
“Để nhắc chị chút việc thôi hehe…..thôi đi ăn đi”
(Lâm lại lườm Hà ^^)
…………
Dạo gần đây cuộc sống của Hà cứ thế bình lặng trôi. Kể từ hôm ở quán cafe cô cũng không gặp lại Hưng lần nào nữa. Thi thoảng cô vén rèm trộm nhìn sang bên kia đường....không thấy chiếc ô tô hay bóng dáng nào thân quen cả. Cô mong chờ điều gì? Mong anh ta ở đó ư? Để làm gì? cũng chẳng biết nữa.....
Trong Hà vẫn còn những bộn bề. Cô cố gắng chắp nối việc Hưng vẫn quan tâm đến gia đình cô,hằn học tức giận mỗi khi gặp cô,dẫn cô qua những nơi cả 2 từng đến…..nhưng cô vẫn cảm giác được một thứ gì đó rất ấm áp trong ánh mắt anh ta dành cho cô. Cô vẫn còn tình cảm và muốn tha thứ cho anh ta ư? Hay cô cả nghĩ quá nhỉ? Một người đã từng là quá khứ ,cũng đã ngót chục năm,làm gì có tình cảm nào nguyên vẹn như xưa???? Vả lại anh ta cũng lại sắp kết hôn….tỉnh lại đi….anh ta đã bỏ mày một lần rồi….thì tại sao lại không thể bỏ nhiều lần nữa…??? Đời còn dài…thiếu gì người tử tế để yêu thương????? Chẳng qua anh ta thấy áy náy với mày,với gia đình mày nên quà cáp tí thôi,mới có thế mày đã nghĩ người ta tốt với nhà mày ư? Mày quên con Hà của ngày đó thế nào rồi à????? Mày đã tốn bao nhiêu nước mắt cho kẻ bội bạc ấy? Bao nhiêu đêm không ngủ rồi vật vờ như cái xác vô hồn? Nhớ lại đi!!! Không nhờ có My liệu mày còn sống được đến ngày hôm nay không????
12/
“Lại là anh? Anh đến đây có việc gì?” . Hà đóng cửa chuẩn bị ra về thì Hưng tới đứng trước mặt.
“Vừa rồi tôi bận đi công tác,hôm nay mới ghé xem cô thế nào”
“Ôi,cảm ơn,tôi vẫn khoẻ,anh có thể về được rồi”. Hà xẵng giọng.
“Đi uống chút gì đó với tôi được không?”
“Xin lỗi,tôi không muốn bị hiểu lầm,tránh đường tôi còn về”
Hưng vội nắm lấy tay Hà,ánh mắt cầu khẩn,chân thành “Sao cô vẫn đối xử với tôi như thế?”
“Anh muốn thế nào? Buông tay cô ấy ra,hay là để tôi kéo anh ra??” – Lâm có mặt ở đó và nắm lấy cố tay Hưng.
“Cậu tránh ra,cậu là gì của cô ấy?”
“Buông tay tôi ra,đây là Lâm,bạn trai tôi,anh hiểu rồi chứ?” – Nói xong Hà khoác tay Lâm,nhìn Hưng đầy thách thức.
“Hừm,tôi hiểu rồi,cô đi đi….”
……..
“Chị xin lỗi,vừa rồi đã lợi dụng em”
“Có sao đâu,chị lợi dụng em thoải mái,dù sao em cũng ghét thằng cha đó! Cái thứ đàn ông sắp lấy vợ rồi mà còn….thôi chị lên nhà đi”
“Uhm,chị lên đây,cảm ơn em!”
……………..
Nhiều người sẽ nghĩ rằng sao Hà may mắn thế,vì mấy người ở tuổi cô mà thành công được như vậy. Nhưng chị nói với tôi rằng những quá khứ cực khổ chị không muốn nhắc lại,chị muốn giữ lại những ký ức đẹp nhất của thanh xuân,nên tâm trí chị chỉ có khoảng trống để lưu lại những khoảnh khắc hạnh phúc nhất,đẹp đẽ nhất của đời người. Có những tháng ngày vật vờ đau khổ,xa gia đình,ăn nhờ ở đậu,con ốm đau,nằm viện,những lúc tuyệt vọng tưởng như đường cùng…..những ký ức đó thi thoảng vẫn hiện lên rõ nét….nhưng chị buộc phải vui vẻ,mạnh mẽ,vì Thu Mây bé bỏng của chị,vì My – người bạn tri kỷ mà chị phải mang ơn cả đời….
11:00 SA 21/09/2017
Chuyện như chưa bắt đầu…..
http://www.webtretho.com/forum/f3740/tinh-yeu-cua-toi-thanh-xuan-cua-toi-di-dau-mat-roi-2547145/
Mình post sang bên này và có đổi tên tựa đề,nhưng vẫn chưa thấy admin xoá giúp mình post này nhỉ????
05:46 CH 05/09/2017
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
10/
“Chị chuyển nhà đi” – Lâm nói.
“Ơ sao….”
“Tối qua trong quán café em thấy cả rồi,lúc về em để ý có một gã đi ô tô cứ nhìn về phía cửa tiệm,sợ có ý đồ gì nên em đợi đưa chị về”
“Thế à? Không có gì đâu,sao phải chuyển chứ?”
“Thế cái gã đi ô tô đó…..?”
“Ừ thì tình cũ của chị đấy….kệ thôi,anh ta cũng sắp lấy vợ rồi….hôm trước còn đưa cô dâu đến đây chọn váy cưới mà” – Hà nhếch mép cố tỏ vẻ như không có gì.”
“Hả? Cái thằng cha này khốn nạn thật mà!!!!! Thế mà còn dám đến làm phiền chị sao? Lần sau đến em cho biết tay luôn” – Lâm giận dữ,trừng mắt lên.
“Này,như thế không giống em đâu,Lâm đẹp trai vui vẻ của chị đâu rồi,chị không vấn đề gì cả,kệ anh ta thôi”
“Mà cũng không được,cái bà kia nói thế rồi,nếu chị vẫn ở đấy,rồi con bà ấy lại cứ gặp chị thì sao,em sợ bà ấy lại gây phiền phức cho chị nữa,chuyển đi chị” – Lâm quả quyết!
“Thì cũng phải tìm nhà đã chứ”
“Em sẽ tìm cho chị,ok done nhé!!!!” – Lâm lại cười lém lỉnh.
“Vâng thưa ông tướng!!!!”
Hà không muốn phải chuyển nhà,nhưng có lẽ Lâm nói đúng,còn ở đó chắc sẽ còn gặp Việt và mẹ cậu ấy. Hà chỉ quý mến vì thấy Việt dễ gần,nhưng cũng sợ gặp nhau lại ái ngại….
“Trời! Nhanh vậy mà tìm được nhà rồi á? Đúng là về địa bàn của mình có khác” – Hà ngạc nhiên khi Lâm nói đã tìm được một căn hộ rất đẹp ngay trong buổi chiều hôm ấy.
“Vậy cuối tuần này chuyển nhà nhé”
“Ok em trai”.
(Lâm có vẻ không vui…..)
……
“Uây,em kiếm đâu được căn hộ đẹp mà giá thuê rẻ vậy?”
“À,bạn em đi nước ngoài,không có nhu cầu sử dụng,bảo em cho thuê giúp,vừa hay chị đang cần tìm nhà ^^”
“Chỗ này còn đẹp hơn chỗ chị thuê trước nhỉ” – Hà có vẻ rất ưng căn hộ này.
“Chứ còn gì nữa,lại có trường học ngay ở toà nhà,Mây đi học cũng tiện nữa”
“Ây da….làm sếp của em cũng có cái lợi ha! Mà hợp đồng thuê nhà thì thế nào? Khi nào thì ký em?”
“Hoy,em bảo nó 1 tiếng là được,tiền nhà thì chị trả trước cũng được,trả sau cũng được,mà không trả cũng không sao,em sẽ bảo nó là chưa có ai thuê haha!” – Lâm gãi đầu.
“Ớ,không được! Bạn em thì chị càng phải rõ ràng,chị sẽ thanh toán trước 3 tháng nhé,rồi cứ 3 tháng 1 lần chị gửi bạn em tiền nhà,không là thôi chị không ở đâu ”
"Thôi được,tuỳ chị! Mà em có một điều kiện,từ giờ em sẽ phụ trách đưa đón chị đi làm và về nhà"
"Giời ạ! Không cần đến vậy đâu! Chị thì làm sao được chứ?"
"Không được,giờ lắm kẻ manh động,chị phải khoẻ mạnh để còn trả lương cho em chứ....hehe"
...và để em được bảo vệ chị nữa chứ....(Lâm trộm nghĩ,khoé miệng ấm áp nở nụ cười....)
05:21 CH 30/08/2017
Nhờ Admin sửa / xóa bài / khoá topic
Nhờ mod xoá giúp em bài này! Em đăng nhầm chỗ,em đã post mục khác rồi !
http://www.webtretho.com/forum/f3/chuyen-nhu-chua-bat-dau-2546682/
04:54 CH 30/08/2017
Tình yêu của tôi....Thanh xuân của tôi....đi đâu...
9/
“Cô gặp cháu một lát được chứ ?9h,Cô đợi cháu ở quán café đối diện”. Tối vãn khách,Hà chuẩn bị ra về thì nhận được tin nhắn.Là mẹ Việt. Lại gì nữa đây??? Hà thở dài…
“Cô đợi cháu lâu chưa ạ? Cháu xin lỗi vì xong việc hơi trễ”
“Chào cháu,cô cũng mới qua thôi”
“Vâng,cô gặp cháu có chuyện gì không ạ?”
“Cháu gọi đồ uống đi đã”
“Dạ”
Mẹ Việt trông rất sắc sảo,nên dù chẳng gây lỗi phải gì mà Hà cũng có phần hơi sợ.
“Hôm qua cô thấy thằng Việt nhà cô ngồi chơi với bé con nhà cháu,lúc đó mẹ cháu cũng ngồi đấy,nói chuyện vui vẻ với nó”
“Vậy à cô? Hôm qua cháu về muộn nên không biết ạ”
“Ừ,cháu biết đấy,nhà cô có mỗi mình nó là con trai,nên sớm hay muộn gì thì cô cũng chuyển giao công ty về cho nó làm,chứ cái lương giáo viên vài đồng bạc như thế thì sống thế nào??? Chẳng qua nó đã giao ước với cô là đến 30 tuổi nó sẽ về tiếp quản công ty,nên cô cứ để vậy cho nó thoải mái.”
“Vâng nhưng có chuyện gì mà cô cần gặp cháu muộn thế này ạ?”
“Cô cũng muốn nó sớm yên bề gia thất,cô đã chọn được đối tượng cho nó rồi,là bạn làm ăn với nhà cô”
“Vâng,Việt cũng đến tuổi rồi,cháu nghĩ đây là việc tốt mà”
Mẹ Việt bắt đầu ngập ngừng….
“Cô không có ý gì cả,nhưng chắc cháu cũng biết,thằng Việt nhà cô nó để ý đến cháu,nên nó cũng rất quấn quýt với con bé nhà cháu,mà cháu thì…..”
Hà thừa biết,ý của mẹ Việt là cô không xứng đáng làm con dâu của bà,mà cô cũng đâu mong đợi điều ấy đâu. Nhưng mẹ Việt thì không nghĩ vậy!
“Cháu cầm lấy chỗ này đi,đây là chút quà cô gửi cháu,mai cháu làm thủ tục nhượng lại căn hộ cháu đang ở cho cô,cô sẽ chuyển cả gốc cả lãi cho cháu,để cháu tìm thuêcăn khác,hình như nó biết cả cửa hàng của cháu,nên…. ”.
Trời ơi,mới ổn định chưa được bao lâu thì bị đuổi khéo đi sao??????Phiền phức quá!!!!Hà vội thanh minh.
“….cháu hiểu ạ! Nhưng cửa hàng cháu vừa mới đi vào hoạt động,đang có khách quen. Mà cô yên tâm,cháu không có chút tình cảm gì với Việt cả…với lại….”
“Chào cô,chắc cô lo xa quá rồi,….có bạn trai ngời ngời như cháu rồi thì Hà với con trai cô làm sao có chuyện gì được chứ???” – Hà chưa dứt câu thì Hưng ở đâu sà xuống ngồi,ôm vai tình tứ (thực ra là đang ghì chặt vai Hà).
Mẹ Việt tỏ vẻ ái ngại,chưa kịp nói gì thì Hưng lại tiếp lời.
“Vấn đề là ở con trai cô thôi,cô về lo canh cậu ấy cẩn thận nhé! Nhà thì cháu sẽ tìm cho bạn gái cháu,cô cầm chỗ này về đi”
Mẹ Việt thấy vậy vội xin lỗi rồi ra về. Lại chỉ còn 2 con người ấy ngồi với nhau…Hà gạt tay Hưng ra rồi sang ngồi phía đối diện.
“Anh diễn sâu quá đấy”
“Ồ hình như cô đang khen tôi à? không có gì,tôi không thích người giàu,nhất là khi họ dùng tiền để hạ thấp người khác,cô đừng cảm kích tôi quá”
Hừm!không thích người giàu ư? Vậy ai là người bỏ cô để chạy theo tiếng gọi của đồng tiền nhỉ ? Cô trộm cười khinh bỉ.
“Thôi,tôi về đây,chào anh!”
“Tại sao lại ở đây?” (Hưng có khi nào đang ước câu trả lời là ở đây vì anh ko?)
“Này anh,hôm trước anh cũng hỏi tôi câu tương tự rồi đó!!! Anh không còn câu hỏi nào khác à?”
“Ý tôi là tại sao bây giờ lại về đây? Lại xuất hiện trước mặt tôi?”
“Hừm,anh vẫn dốt tiếng Việt như ngày xưa nhỉ?? có quê hương thì phải về chứ! Mà tôi xin đính chính,là anh bất thình lình xuất hiện trước mặt tôi đấy nhé! (Uhm cũng đúng nhỉ :D )
“Sao cô không trốn biệt tăm đi? Còn về đây làm gì?”
“Ơ hay nhỉ?? Cuộc sống của tôi,tôi thích sống ở đâu hay làm gì anh quản được à?”
“Nếu biết là sẽ về lại sao ngày đó còn bỏ đi?” . Hưng nói như quát!!!!
Hà nghe đến câu này lại trào lên nỗi uất hận!!!! Không phải tại anh sao? Vào đúng ngày sinh nhật tôi,từng nghĩ rằng sẽ lại vui vẻ và hạnh phúc bên anh,thì anh nói anh cần một tương lai tươi sáng hơn,một cuộc sống tốt hơn,và tôi không phải là lựa chọn tốt nhất,vậy tôi còn ở lại làm gì????tự tôn của tôi không cho phép tôi níu kéo một thứ tình yêu khiếm khuyết. Mắt ướt hoen mi,cô đứng dậy và ném lại cho Hưng một ánh nhìn căm phẫn.
Thấy cô khóc như vậy Hưng vội đuổi theo ra cửa nắm lấy tay cô,2 người giằng co rồi cô hét lên “đồ biến thái,cứu tôi với”.Tất cả mọi người trong quán đổ dồn về phía cô, mấy thanh niên lao ra giữ chân tay Hưng lại,cô bỏ chạy….một lần nữa Hưng lại bất lực nhìn theo.....
Lâm cũng vô tình có mặt trong quán café lúc đó….
04:41 CH 30/08/2017
m
Methumaydongvu
Hóng
272
Điểm
·
2
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Chuyện của họ cũng còn dài thật dài và vẫn đang hiện hữu. Trên thực tế trái ngọt thứ 2 của Hà và Hưng hiện nay cũng đã được 1 tuổi,tên là Đông Vũ,cũng tại vì em kể chậm quá mà các cháu thì lớn nhanh ^^.
Em từng hỏi chị Hà là em để tựa câu chuyện như vậy có được không. Chị chỉ cười và hỏi em rằng có muốn chị trả lời cho luôn không? Tình yêu của chị....thanh xuân của chị....đang ôm nhau nằm ngủ cả trong nhà kia kìa ^^
Và ngày hôm nay đây,chị nói với em rằng, Hưng và Hà không chỉ có Thu Mây và Đông Vũ....mà hè năm tới sẽ còn đón thêm 1 chú lợn ỉn tên Hạ Phong nữa...... Cảm ơn mọi người đã theo dõi chuyện của Hưng & Hà....Chúc mọi người năm mới nhiều niềm vui và hạnh phúc Yêu thương thật nhiều.....