Bạn nên về với con đi, mà cũng k phải bán nhà, cứ để đấy mà ở k thì cho thuê. Đây là phần của con bạn cơ mà. Bạn nên bỏ quách đi, cũng may mà chưa đăng ký nên cũng k mất thời gian
Mới đọc lại các bài viết của bạn. Có phải chồng bạn giờ là bạn trai trước đây chê bạn nấu bún dở không vậy. Nếu đúng thì xin bạn giải tán luôn cho rồi, không cần phải cho thêm thời gian suy nghĩ gì bạn nhé.
bạn ko cần in cái topic này ra đâu, chỉ cần nói là tui chia tay anh là vì anh ko xứng với tui, anh có học mà anh ăn nói thiếu VH, tính toán, lại ki bo bủn xỉn, keo kiệt kiết lị, khinh ng, thật tốn thời gian khi tui quen anh bấy lâu nay.... cho nó tức chơi :D.. tui là tui chúa ghét cái loại ỷ có học có = cấp mà khinh ng như ông này. Sau này bạn lấy hắn về, hắn ko vũ phu bạn nhưng sẽ tra tấn tinh thần bạn hàng ngày, bạn nhắm chịu nổi ko.
Tình hình là em đã đi mục kích nhà chàng Quốc Keo rồi nhá.Nhà đẹp,tường gạch đỏ,chắc khóa 7 lần cửa như chị luckuloud miêu tả hay sao mà thấy cứ im lìm kín mít,trong khi các hộ xung quanh rất sôi nổi.Em đi ban ngày nên kg chiêm ngưỡng được dung nhan chàng.:D
căn nhà này căn bản em không đủ khả năng giử lại được rồi,em cần trả nợ cho chồng cũ
Thật lòng mà nói chuyện khôn dại ở đời cũng không biết ai hay ai dở vì theo từng giai đoạn,thời điểm và sự việc mà mỗi người rơi vào một tình huống khác nhau,xử lý khác nhau,chưa chắc ta khôn việc này thì việc khác ta cũng khôn.ở đời vốn không có cái dại nào giống cái dại nào.Thế nên vô cái cảnh hôm nay thật lòng em cũng không ngờ thế nên mới buồn và thất vọng như vậy.Nhưng việc chỉ mới vài tháng thôi mà em đã biết được cái mình đang phải chịu và nhanh chóng lên đây để nói cho mọi người cùng nghe mà bàn bạc,dĩ nhiên giờ có thêm nhiều ý kiến của mọi người em sẽ biết đề phòng và tìm hướng xử lý tốt hơn.Chỉ vài tháng thì cũng đâu có quá ngu muội,em cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề đấy chứ nếu mọi người nhìn về khía cạnh tích cực một chút.Không phải có rất rất nhiều chị rơi vào hoàn cảnh tương tự,hoàn cảnh khác nhưng nổi khổ cũng không kém gì em nhưng đã chịu đựng lâu bao nhiêu năm mới nói ra hoặc cũng có người ôm luôn cả đời đó sao?nói chứ cũng phải trải qua dăm ba tháng đó em mới nếm đủ và nhận ra chứ,đâu dễ gì dăm ba hôm là biết ngay,mà nếu dăm ba hôm thấy người ta như vậy cũng chưa chắc đủ tỉnh táo và tin vào cảm nhận để mà dứt khoát ngay ,ai cũng phải có chút hồ nghi và băn khoăn .
Em cũng xin kể thêm về hoàn cảnh của em một chút để mọi người rõ hơn,em không phải muốn chống chế với mọi người ,hay tìm sự thương cảm,chỉ mong mọi người thấy rằng sự đời không ai giống ai và cũng có cái chính bản thân cũng không ngờ tới.
Vốn dĩ em để cho chồng mới của em về ở căn nhà của chồng cũ là thật ra cái sự ở này sẽ không kéo dài bao lâu nữa,chỉ là ở tạm bởi em có ý định bán và giờ thì đang rao bán. em không lên tiếng với người chồng về chuyện tiền nong và trách nhiệm một phần vì cái tính tự trọng,và một phần vì em nghĩ tới những tháng ngày sau này em sẽ bấp bênh ,chồng em sẽ phải cán đáng nhiều thứ nên tự an ủi là tiết kiệm dè sẻn cho ngày sau,nhưng cái em không ngờ là giờ anh ta như vậy thì em thấy lo sợ ,buồn và thất vọng vì không được như mình nghĩ,sợ rằng nó sẽ là cái bản chất thật của anh ta thì khổ cả đời thôi.
Căn nhà của chồng cũ của chồng em, tình hình là em không thể giử lại được ,nếu giử được thì em cũng làm như mọi người nói rồi.Bởi khi chồng cũ em mất anh ấy làm ăn thất bại để lại một khối nợ không nhỏ.mà gia sản chỉ có mỗi nó.Khi anh mất vì thấy mẹ góa con côi nên các chủ nợ thương tình cho giản nợ vài năm để em từ từ kiếm cách trả.Mấy năm qua em cũng cho thuê nhà và tự buôn bán để gom góp trả dần nhưng tới giờ thì không kham nổi,nhất là việc buôn bán của em năm rồi trục trặc không tiếp tục được và giờ thì phải trở về ở nhà làm gia công.Giờ thì phải bán để dứt khối nợ đó.dư lại em sẽ đưa hết cho mẹ em lo cho con .
Từ ngày chồng em mất,nợ nần như thế,em phải lao đầu đi buôn bán,phải ăn ở trọ với bạn bè tạm bợ để tiết kiệm chi phí,thời gian có được cũng chỉ để ngủ cho lại sức,nên từ đó đến nay con em phải ở với ngoại chứ không phải giờ theo chồng mới em mới gởi cháu cho bà đâu.Cháu về đó ăn học thuận tiện chi phí thấp và có bà chăm sóc.Chồng cũ em vốn xuất thân mồ côi nên mẹ con em chẳng có họ hàng gì bên nội mà xin trợ giúp.Em ngày xưa kết hôn sớm nên giờ con em cũng lớn chứ không còn ẵm bồng bú mớm,cháu được 14 tuổi rồi (em 34t).Cái nữa cháu học kém,hồi trước ở tp cháu học không kịp với bạn bè,em phải cho cháu học thêm học kèm đủ thứ nên giờ cháu rất sợ học ở đây,học ở quê ít áp lực hơn,ở tp em đi làm cả ngày ,chỉ có mình cháu về quê có các anh chị em họ hàng quây quần nên cháu thấy vui vẻ thoải mái và không chịu theo em về tp lại sống. Biết con mình cũng đang vô cái tuổi ương ương cần bên cạnh em muốn đón cháu về với gia đình mới, Em có hỏi ý kiến cháu và cháu nói thế.Mẹ của em cũng lo cái tuổi này sẽ dễ va chạm nên nói cứ để cháu ở với bà,vốn cháu cũng đã quen và coi như em đi làm như mấy năm nay vậy.
Về chuyện lấy chồng mới,thật ra không phải em không suy nghĩ và tìm hiểu.Trước khi là vợ chồng thì tụi em cũng là bạn bè trước đó vài năm rồi.Anh ta phải theo đuổi em em suốt hai năm và cũng từng âm thầm ở bên cạnh như bạn khi em khướt từ ngày đó.Nói chung anh ta cũng không tệ,gia cảnh,trình độ,ngoại hình tốt cư xử cũng rất chuẩn mực,thái độ ngày đó đến quen và tìm hiểu em cũng lịch sự đứng đắn không sổ sàng và có ý lợi dụng tình cảm em.Mấy năm không chồng,bươn trải ngoài đời,tuổi lại trẻ đàn ông theo em không ít,nhưng rồi cứ thấy cái kiểu họ thèm muốn,mục đích được em đồng ý để họ yêu và tìm cơ hội chung đụng chứ không hề có ý định nghiêm túc lâu dài .Cũng có người yêu em thật nhưng rồi thì cũng có gan vượt qua dư luận,rào cản gia đình để rước một người qua lần đò và có con riêng.Những đàn ông khác cùng cảnh ngộ thì cũng chỉ muốn em đồng ý để rồi sống gán ghép,tạm bợ chứ không muốn gia đình thực sự,chỉ muốn là tình nhân.Chẳng thấy ai đáng tin tưởng ,cộng thêm thấy thiên hạ nhiều chuyện mấy cô mấy chị sống cảnh độc thân,không muốn lập gia đình mới cho tử tế cứ yêu đương nhăn nhít,tình dục tự do ,bừa bải thoải mái rồi lại bị đánh ghen,lừa tình,lừa tiền,lây bệnh xã hội,cũng khổ đủ đường nên em cũng không dám sống theo kiểu đó.Nhưng không lẽ sống như nữ tu.Em nghĩ thôi thì cũng cứ có người tử tế mà lấy mình thì mình cũng nên lấy còn sau này rồi hẳn tính.Mấy năm ngó tới ngó lui thấy anh cũng là người chân thành tử tế nhất,không nhậu nhẹt cờ bạc cá độ chơi bời gì,chẳng dám thô lỗ ,táy máy tây chân đòi hỏi thân xác với em.Xét thấy điều kiện bản thân anh ta có thể kiếm những cô vợ ngon lành hơn, là gái son cũng dư sức mà vẫn chọn em thì em nghĩ anh ta yêu em nhiều và sẽ chăm sóc em tốt nên em đồng ý.Chưa kể gia đình bố mẹ anh chị em anh ta đối đãi em tốt,không có ý coi thường hay xét nét gì với em dù họ có địa vị, giàu có và nổi tiếng.Khi anh ngỏ lời muốn cưới em,em bảo lấy nhau như vợ chồng mới thật sự chứ không muốn lấy kiểu nhào vô rồi ăn ở chung vì đã lỡ thời đâu thì anh ủng hộ ngay.Đưa em về ra mắt gia đình,đưa cha mẹ đến nhà gặp gia đình em xin hỏi cưới,rồi tổ chức tổ cưới có đầy đủ mâm quả lễ nghĩa rước dâu đàng hoàng.Em nói thật em lúc ấy còn hơn con gái gái mới lớn đi lấy chồng vậy.Những người từng can ngăn em thôi đừng lấy chồng lúc ấy cũng thấy ngỡ ngàng và mừng em đã may mắn.chỉ là cả hai làm biếng nên đến giờ chưa đi đăng ký kết hôn thôi.Mọi người thấy đó với khởi đầu như vậy,ai mà nghĩ được ngày hôm nay như thế.
Em cũng chẳng làm điều gì động chạm đến kinh tế mà khiến chồng em phải đối xử em như vậy,nợ cũ nhà em bán nhà dư sức trả ,cuộc sống thiếu thốn vậy nhưng mọi người thấy đó em vẫn tằn tiện và tự thâm hụt vào tiết kiệm riêng của mình chưa ỉ ôi bòn rút để khiến anh ta quay sang siết chặt.Em cũng không phải là loại ăn nói hổn hào,sống không biệt điều,biết trước biết sau mà để chồng ghét.
Hoàn cảnh ngày hôm nay thật em cũng không ngờ và buồn lắm,vì nó như thây đổi hết mọi điều tốt đẹp em hình dung và mong muốn.Thất vọng là vì chồng vô tâm như thế,nên giờ suy nghĩ dẹp bỏ rồi về quê luôn không
Em đang dùng nick của chị ấy đây.chị thì qua được kiếp nạn rồi,giờ đang đi lao động xuất khẩu ở nhật bản.chị em bạn cùng cảnh ngộ,nhưng em không giỏi bằng chị ấy,em chỉ biết loay hoay ở nhà nội trợ thôi
Thật ra những điều em nói là những vấn đề em bức xúc nhất,chứ bề ngoài (không ai biết bên trong chỉ mỗi em biết) trong con mắt mọi người thì chồng em thuộc mẫu người tốt.không rượu chè cờ bạc gái gú (chắc vì keo kiết),trình độ,gia đình nề nếp,quan hệ xã giao rộng.nên giờ em nói ra chắc chẳng ai tin em và nghĩ xấu về em,anh ấy cũng phủ nhận rằng mình không như thế,anh ấy sẽ cho rằng tại em,rồi cho rằng mình quan tâm vợ con cách khác chứ ko phải không quan tâm.
Em cố tình ghi sổ chi tiêu mỗi ngày anh ấy có đọc vậy mà anh ấy vẫn tỉnh bơ,hiếm hoi lắm mới rút ví ra đưa vợ vài trăm bạc thấy mà tự ái vô cùng,có lần em cũng có nói anh đưa tiền chi tiêu gia đình thì đưa em một lần chứ đừng lít nhít,hoặc chuyển khoản mỗi lần hết em phải xòe tay ra lấy khó chịu lắm giống như em phải xin tiền,nói chung chuyện tiền bạc tế nhị nên mỗi lần nói đến em cũng khó khăn mở lời,anh ấy là người có trình độ , có thấy có biết cuộc sống của em nhưng như thế thì vô tâm hay cố tình vô tâm đây?
Tất cả những điều tốt đẹp dường trong tầm tay tôi: việc làm ổn định trong một bệnh viện lớn tiếng tăm,tài chính vững vàng,được mọi người yêu mến nể phục.Tôi chỉ còn một việc là chọn cho mình một cô dâu xinh xắn ngoan hiền,trình độ về làm vợ,tất nhiên vợ cũng là công chức như truyền thống gia đình thì càng tốt.
Chọn một cô vợ như thế thú thật với tôi đó là một chuyện dễ dàng,bởi tôi ngoài những điều nói trên tôi còn có ngoại hình.Thế nên xung quanh tôi có rất nhiều cô gái theo đuổi,rồi thì bạn bè,đồng nghiệp họ hàng và thậm chí những bệnh nhân của tôi đều ra sức mai mối.Nhưng tôi vốn rất nghiêm túc trong mọi việc và trong tình yêu tôi cũng thế,tôi không thích bỡn cợt,hẹn hò tán tỉnh lung tung như mấy gã bạn của mình,thế nên tôi không cho phép mình có những hành động hay lời nói nào vượt quá mức tình bạn,gieo hi vọng với những cô gái ấy khi mình chưa thật sự rung động.Tôi cũng đã từ chối lời tỏ tình của vài người theo đuổi tôi.Tôi muốn có một tình yêu thật sự và tôi kiên nhẫn tìm kiếm đợi chờ cô gái như mong đợi khiến trái tim tôi rung động thật sự.Nhưng số mệnh không ai đoán được và tình yêu là một điều không ai lý giải được.Tôi đã trót rung động và yêu một cô gái mà bản thân cô ấy hoàn toàn trái ngược với tôi,người mà chưa bao giờ tôi nghĩ tôi lại có thể quen.Ấy vậy mà ngay cái nhìn đầu tiên tôi đã bị đánh gục và tệ hại hơn dù cô ấy nói rõ cho tôi biết về mình tôi vẫn không thể nào xua đi tình cảm của mình để rồi ngày càng yêu tha thiết.Có lẽ mọi người sẽ trách rằng tôi đã biết vậy sao mà cố mà yêu để giờ khó xử nhưng tôi con không hiểu được vì sao,bởi tôi vốn rất lý trí,vậy mà tình yêu đến mạnh mẽ và tôi không điều khiển được trái tim mình nữa.Nhưng tôi biết tôi yêu cô ấy thật lòng,tình cảm tôi cho cô ấy còn hơn cả tình yêu,nó không chỉ là đơn giản là tình yêu trai gái mà còn là sự thương yêu như ruột thịt chứ không phải bùa mê thuốc lú gì.
Công bằng và khách quan mà nói nếu cô ấy không có hoàn cảnh thì có lẽ cô ấy là mẫu phụ nữ tuyệt vời mà bất cứ đàn ông nào cũng muốn có.Cô ấy hiền lành tốt bụng.Sống giản dị và rất tự lập không để mình phụ thuộc và dựa dẫm ai.Lễ phép,khéo tay gia chánh.Siêng năng và rất cầu tiến.Không vì hoàn cảnh mà để mình kém cõi,dù không bằng cấp chính thức nhưng với sự chịu khó tìm tòi học hỏi nâng cao kiến thức sự hiểu biết của cô ấy rất rộng.Tiếp xúc dễ mến.Cô ấy cũng là một phụ nữ xinh đẹp,biết chăm sóc bản thân.Ở bên cô ấy tôi thật sự thấy hạnh phúc,bình yên và thoải mái.Hoàn cảnh của cô ấy là thế nhưng chưa bao giờ tôi thấy mình bị phiền hà gánh nặng tài chính,chưa bao giờ tôi thấy cô ấy gây áp lực và khắt khe với cuộc sống hàng ngày của tôi,không giận hờn vô cớ hoặc có cớ thì cũng phân tích thiệt hơn rồi thì mới quyết định tuỳ theo thái độ cư xử của tôi.Cô ấy luôn nhẫn nhịn và hi sinh cho tôi được học hành,làm việc.Tuy nhiên cũng là một mẫu phụ nữ rất quyết đoán,khẳng khái và có chính kiến khi có sự bất hợp lý,công bằng chứ không bi luỵ nhu nhược.Tuy một thân một mình nơi thành phố kiếm sống nhưng cô ấy không để con mình thiếu thốn, ăn học đầy đủ,là một người mẹ trách nhiệm,mạnh mẽ.Tôi rất cảm phục sự gan dạ và can đảm của cô ấy khi chóng chọi trong đời sống.
Tuy nhiên tôi không dám công khai tình cảm của mình cho bạn bè gia đình biết bởi hoàn cảnh của cô ấy quá đặc biệt.Chúng tôi âm thầm bên nhau đã hơn ba năm.Nhiều lúc tôi nghĩ chúng tôi cứ hạnh phúc lặng lẽ như thế này miễn sao hai đứa bên nhau mãi là của nhau là được rồi.Cô ấy cũng hiểu và không đòi hỏi gì hơn ở tôi.Cô ấy chỉ cần tôi chung thuỷ.
Nhưng tôi như tỉnh cơn mê khi bố mẹ tôi bảo rằng đã đến lúc tôi phải lập gia đình vì tôi đã 30 tuổi rồi,công ăn việc làm đã ổn định,bố mẹ muốn tôi đưa bạn gái về cho gia đình gặp mặt.Tôi hoang mang quá tôi không thể nào đưa cô ấy về,Tôi phải nói sao với gia đình về cô ấy ,một cô gái đã có một đời chồng,chỉ là một cô nhân viên bán hàng với đồng lương ít ỏi và đang nuôi con nhỏ?
Gom hết can đảm tôi mới dám thổ lộ cho hai người bạn thân nhất của tôi biết chuyện và hỏi ý kiến và bạn tôi ai cũng khuyên tôi nên rời xa cô ấy với lý do “hoàn cảnh không phù hợp”.Tôi sẽ mất hết mọi thứ khi tôi chọn cô ấy.Tôi không dám tưởng tượng bố mẹ tôi phải thất vọng và giận dữ thế nào.Họ hàng,bạn bè và đồng nghiệp sẽ dè bĩu và tôi sẽ khó khăn vì cô ấy,đường công danh của tôi có khi cũng vì đó mà tụt lụi…
Nhưng rời xa cô ấy trái tim tôi đau đớn quá.Tôi đã vài nhiều lần thử chia tay cô ấy nhân những lúc hai đứa có xích mích nhưng rồi tôi giống như kẻ không còn sức sống,mọi thứ trở nên tẻ nhạt vô nghĩa.Và cô ấy cũng thế.Cô ấy đã trải qua quá nhiều đau khổ và thiệt thòi trong quá khứ.Tôi không muốn một lần nữa làm cô ấy khổ đau.Cô ấy đã tin tưởng và dâng trọn tình yêu cho tôi suốt bao năm qua rồi.Tôi biết cô ấy khát khao hạnh phúc đến dường nào.Cô ấy đã cố gắng rất nhiều để có ngày hôm nay tôi sẽ phá tan niềm tin cuộc sống của cô ấy mất.
Tôi giờ như đứng giữa dòng,tôi không biết phải làm gì nữa.Tôi hoang mang quá.Tôi sẽ sai lầm chăng?
Có ai rơi vào trường hợp như tôi không?Họ có dám đánh đổi để giữ lấy một tình yêu?họ có hạnh phúc với lựa chọn ấy chưa hay chỉ là hối hận tiếc nuối?Tình yêu có phải là tất cả?hôn nhân có nhất thiết cần tình yêu không?
Thật ra em là một cô gái hình ảnh không " đẹp đẽ" như các chị ở đây hình dung,nói ra sự thật này em cũng ngại lắm,nhưng em cũng chẳng biết trút vào đâu bởi bạn bè thật sự bên ngoài em không có ai đủ thân và đủ tin cậy để san sẻ,tất cả chỉ là mối quan hệ xã giao thôi.Thôi thì cứ coi như chả ai biết mặt ai,chia sẽ với các chị cho nhẹ tí,chẳng mong gì hơn,nếu ai ghét em thì ném đá nhẹ tay nhé :( )
Em cũng đủ bình tĩnh để đối diện với cuộc chia tay này và những tháng ngày sắp tới,bởi em biết trước kết cuộc này,đã tới lúc em phải đối diện,chuyện gì đến sẽ đến thôi.Mà thời điểm đến thì hình như nó đến liên tục các chị ạ,không chuyện này cũng chuyện kia để coi như sạch sành sanh không còn gì luyến tiếc.
Đây là nội dung một mail,mà em đã lục lọi được trong laptop riêng của anh ấy,viết cách đây cũng khá lâu rồi vì bên ngoài thư mục ghi tên theo thứ tự ngày tháng (29-12-2010)có lẽ là anh muốn gởi cho trng tâm tư vấn nào đó.Sau khi đọc nội dung này thì em hôm sau em đã lập tức dừng tất cả các dự định làm ăn buôn bán cùng anh ấy vì em cảm nhận được anh ấy muốn mở quán với em chẳng qua là giúp đỡ em thôi,phải chăng để cảm thấy bớt áy náy?.Chuyện đó em cũng không quan tâm nữa mà trên hết,em yêu anh ấy,em muốn giải thoát cho anh,để anh không sống trong giày vò,em muốn anh ấy được hạnh phúc bằng cách im lặng ra đi,cứ coi như em ngang bướng vì tí chuyện nấu nướng bữa trước mà chia tay luôn vậy,anh ấy sẽ thanh thản.Em nên bằng lòng với số phận của mình,không có giấc mơ cho chuyện cổ tích.
Phải in thôi chị ơi để ảnh biết mọi người đều nhận ra ảnh như thế,chứ em nói có khi lạ bị cho rằng "óc bã đậu nên cô thì chỉ nghĩ tới đó" cho rằng em oánh giá chủ quan chứ " ta đây no1" hồi giờ.Phải nói là luôn cho mình là mr.hoàn hảo chị ạ.
Mà trời ơi ảnh sĩ diện lắm chắc biết được em lên mạng kể xấu thế này chắc ...hic ko dám tưởng tượng
hoàng cảnh thân phận em biết em chẳng là gì và em cũng không có ý trèo cao đâu.Em và anh ấy yêu nhau cũng lâu chia tay cũng nhiều lần ,đa phần là do anh ấy chủ động chia tay vì em ko xứng với danh phận của ảnh.nhưng rồi không hiểu sao giờ vẫn còn dính với nhau,thế nên nhiều lúc em cũng nuôi hi vọng tình yêu chân chính với sức mạnh tình yêu sẽ có kết thúc có hậu.Nhưng giờ bản tính của anh rõ rệt vậy cộng với em vừa mới phát hiện ra một " tâm sự" thầm kín mà anh thổ lộ với người khác (em mới lục loại ra từ máy tính của anh )về tình yêu này của tụi em thì em biết tất cả chỉ đi đến số không mà thôi.Anh ấy không có ý định cưới em trong tương lai.
trời ơi chị không nhớ lịch trình của chàng tí nào hết,chàng hay đi chợ sáng sớm đó,chị ở gần nhà làm siêng đi chợ sớm một bữa là gặp ngay thui,hổng chừng có cơ hội là bạn đi chợ với nhau,thể nào chả học được kinh nghiệm lựa rau và trả giá siêu đẳng hihi
Có khi nào em tuyên bố chia tay em nhận được hóa đơn tình phí và giấy ghi danh sách quà tặng phải thu hồi như mấy ứng cử viên bên box kia hông ta?hahaha có vậy chắc em bỏ bu hahahah
Nhưng giờ thấy mọi người đọc xong tâm sự của em,hình như tô bún không còn là vấn đề đáng quan tâm nữa,dù em nói rất nhiều về tô bún nhưng chả ai thấy nổi tô bún mà hầu như chỉ qua một việc nhỏ này thôi,mọi người đã chỉ ra được "chân dung" của bạn em,em bắt đầu thấy hãi rồi.Liệu tình yêu mù quáng đã làm em dễ dãi bỏ qua những cái điều bấy lâu nhỏ nhặt,những lỗi mà em đã dễ dàng tha thứ và chịu đựng cho anh ấy.Chỉ mới trong cái việc chi tiêu tiền nong thôi mà đã thấy kinh khủng rồi,vậy như những việc khác nữa thì sao.Có lẽ khi kể ra mọi người sẽ cho em là không ra gì khi đi nói xấu người yêu như thế.Nhưng không nói thì sao mọi người hiểu phải không?không phải em giận bạn trai mà nói sai sự thật đâu,mà tất cả là thật và một cách khách quan nhất
Cơ mà kỹ thế nhưng không phải lúc nào hắn cũng mang được đồ tốt về đâu các mẹ ạ,bởi thật lòng mà nói hắn rất thiếu kinh nghiệm sống bên ngoài nhất là luật bù trừ,hắn thấy người ta bán giỏ mận giá 30 ngàn chê đắt ko mua,mua chổ khác nhiều hơn mà giá có 15 ngàn thôi,nhưng về nhà thì cả giỏ mận đó của hắn chỉ ăn được 3 quả còn lại đi đổ hết vì sâu thúi,chứ rổ 30 ngàn kia ăn được tất,đâm ra hắn hay tính kỹ nhưng tính già quá hóa...non :D
I'M: .....(ko trả lời)
I'M: Sáng mai anh dậy sớm qua nhà đi chợ với em,em sẽ ghi ra những thứ cần mua và anh tự mua lấy với 100k,đi chợ về rồi mới nói gì thì nói.
I'M: em nói anh đi chợ không phải vì 100k hay mấy trăm k,mà em muốn anh hiểu cái cảm giác cái khổ như thế nào khi cố gắng mua sao cho đủ đồ về nấu với 100k để anh biết anh có quyền tỏ thái độ với em và ăn nói với em như vậy hay không,có thể em nấu không ngon và chưa bằng quán ngta nấu lâu năm,và em cũng biết tô bún của em thiếu gì,nhưng cái chính là anh không hề biết thông cảm cho em,cũng không hiểu tình hình giá cả chợ búa như thế nào,mọi người ăn thấy cũng bình thường nhưng không thể giống như ăn phải thuốc độc như anh ăn vậy,anh chẳng biết nghĩ tới những cái khó của em,em nói thì anh bác bỏ và đưa ra những điều không đúng với thực tế,cá nhân.anh thật gia trưởng,độc đoán,chỉ biết chê bai và đòi hỏi mà ko màng cảm nhận của người khác.
I'M:sao anh biết em không cố gắng và suy nghĩ về nó,em đã tìm hiểu và hỏi thăm rất nhiều rồi,với một nguồn nguyên liệu nghèo nàn như vậy thì không thể khá hơn,thật chất là là người khác ăn vẫn tạm chấp nhận,còn anh muốn ngon hơn,ngọt béo như mấy chổ ngta bán kia thì chỉ còn cách bỏ hóa chất phụ gia thôi,nếu anh đủ lương tâm và cam đảm để ăn thì làm đi.Mà em hồi giờ đâu phải cái đứa chưa bao giờ đi chợ mà không biết phân biệt đâu là chả lụa,chà quế để ăn bánh cuốn với chả huế để bán bún bò,em cũng không khờ đến nổi đi mua cọng bún bị khô về nấu,chưa kể trước khi cho bún vào tô em cũng đã trần bún qua nước sôi theo đúng cách ngta bán thì không có lý do gì để cho rằng cọng bún nó khô được cả,em và người khác ăn có thấy thế đâu.
I'M:em phải nói bao nhiêu lần nữa đây anh mới hiểu là trong một cái chợ chỉ có vài hàng bún và những hàng này người ta cũng chỉ lấy hàng về bán lại từ một lò bún,thường thì một lò đó bán trong khu vực đó nên hàng nào cũng như nhau,may mắn thì mới có một hàng tự sản xuất nhưng rất hiếm vì thời buổi này không ai làm nhỏ lẻ cả vì không đủ chi phí sx,vã lại tại hàng bún chỉ có duy nhất một loại bún bán bún bò huế,chứ ko có bún bò huế loại A,loại B hay loại C để mình phân biệt và chọn còn không chỉ còn lại bún để bán bún thịt nướng hay bún mộc gì đó thôi.mà em thử thấy cọng bún bình thường không bị cũ bị chua thì em mua.Cứ cho là chổ chợ anh nói là bún ngon nhưng làm sao mà em biết ở đó có,chưa kể em đang đi chợ mua đồ bên này rồi lại phải chạy 5-6 cây số qua chổ anh nói mua 1 kg bún.
tới đây em ko buồn nói chuyện nữa,nói gì cũng ra ý là tại em ngu,em sai và làm biếng cả
Mà đó là em mua cho đủ 10 phần và nấu hết luôn cùng một lúc mới ra được vị như thế đấy,chứ làm như bạn trai em bảo "mua 10 phần về chia ra làm hai,cất vô tủ chỉ nấu một nửa thôi,vì tập nấu mà,không cần nấu nhiều" lúc đó không biết ra bún gì nữa :Sigh::Sigh: