images
Thịnh hành
Cộng đồng
Webtretho Awards 2025
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Thông tin về trường cấp 2 Khương Thượng
KHẨN CẤP !

Các mẹ ơi, con gái mình chỉ đủ điểm vào trường Trung học PT Trưng Vương hoặc Lương Thế Vinh, tất cả đều ở Q1, TP HCM. Mẹ nào biết thông tin về hai trường này khuyên mình với. Lương Thế Vinh thì gần nhà hơn nhưng lấy điểm thấp hơn, còn Trưng Vương thì xa nhưng điểm chuẩn nguyện vọng 2 khoảng 35, mà con mình được 37,5. Cho vào Trưng Vương OK không ?
Cảm ơn các mẹ trước nhé.
:)
02:12 CH 15/07/2012
Dạy con - các bài viết sưu tầm
Chào các mẹ, mình mới tìm thêm được một bài nữa cũng hay. Xin chia sẻ cùng các mẹ

Một kỷ niệm nuôi con


Khi con gái tôi được 3 tháng, một người bạn Pháp của gia đình đến chơi và vô tình phát hiện bàn chân cháu không được phẳng, nếu không trị liệu kịp thời, vài tháng nữa khi bắt đầu đứng dậy và tập đi, cháu sẽ rất khó khăn. Theo lời chỉ dẫn của người bạn, tôi đến làng SOS đăng ký trị liệu cho con.
Hành trình chữa trị kéo dài hơn 1 năm. Mỗi sáng, tôi dậy sớm chạy xe từ Tân Bình xuống bệnh viện Từ Dũ để đăng ký số, nói nôm na là xí chỗ. Sau đó, chạy ngược về nhà lo cho con ăn sữa, mặc quần áo. Khoảng 7h30, bỏ con vào chiếc địu đeo phía trước, hai cha con kéo nhau đến bệnh viện.
Những ngày đầu, tôi hốc hác vì mệt. Trời ơi, bệnh nhân đâu ra mà đông thế, toàn trẻ con bị dị tật, trông vô cùng tội nghiệp. Tôi từng chịu đựng con khóc dạ đề, nhưng cũng chóng mặt khi hàng chục cái miệng gào cùng một lúc. Các bà mẹ ôm con ngồi chật cả 2 căn phòng rộng chờ đến lượt. Mỗi cháu được bác sĩ, nữ nhân viên kỹ thuật khám và nắn mỗi ngày nửa tiếng. Họ đóng một cái khuôn thạch cao vào chân con gái tôi. Cháu phải đi một chiếc giày da đóng riêng cho vừa với cái khuôn đó. Bức bối vì bị “đeo gông”, đến giờ đi tắm mới được cởi ra một lúc cho thoáng, những ngày đầu con gái tôi khóc ra rả. Cả cha lẫn con đều mệt.


Khủng hoảng nhất là trong cái biển các bà mẹ đưa con đi chữa trị, chỉ mình tôi là đàn ông. Ngồi mãi thì mỏi, tôi đăng ký số rất sớm nhưng bệnh nhân đông nên hôm nào cũng phải gần 14 giờ chiều mới tới lượt, sớm nhất là 12 rưỡi. Có điều rất khó xử là tôi không được trời phú cho cái thiên chức tự cho con bú như các bà mẹ chung quanh nên khi họ thực hiện thiên chức của mình, tôi chẳng biết nhìn đi đâu cho phải đạo. Quay tứ phía, chỗ nào cũng như nhau. Để giữ lịch sự, tôi đành ôm con đi qua đi lại ngoài hành lang, nơi chẳng thấy bóng chiếc ghế nào cả. Bạn cứ thử bế con đi lại 8 tiếng mỗi ngày khắc biết. Hai cẳng mỏi cứng.
Chưa hết,một tuần đầu, bụng tôi vừa đói meo, vừa đau cứng. Không phải vì không có toilet mà vì không dám gởi con cho ai hết. Sau may gặp một chị lớn tuổi tinh ý đề nghị trông hộ con. Chần chừ mất một lúc, tôi mới đồng ý. Từ đó, thôi thì ”một liều ba bảy cũng liều”, tôi “hòa nhập” vào hội các bà mẹ trị liệu.
Lúc này tôi mới nhận ra mình sướng. Người giúp pha sữa, kẻ thay hộ cái tã, ai đó chỉ nên bấm kim băng sao cho an toàn, còn đồ ăn vặt thì ê hề, sợ lên ký giữ không nổi. Tuy nhiên, bạn phải “ngoan ngoãn” một chút và chịu khó xung phong làm những việc đàn ông khác chẳng hạn như giữ cho chặt một cậu nhóc nào đó đang giãy dụa khi các cô hộ lý hút đàm cho nó hay bê hộ cái xe nôi lên xuống lầu.
Thời gian trôi rất nhanh, thoáng cái đã hơn 1 năm, con tôi được từ từ bỏ cái hộp thạch cao bó chân, từ chỗ phải đi trị liệu mỗi ngày, các cuộc hẹn thưa bớt, ban đầu cách ngày một lần, sau thành 2 lần mỗi tuần. Sau hơn 1 năm, tôi mới an tâm với lời tuyên bố của bác sĩ sau khi chụp xương : Múa cũng được chứ đừng nói là đi.
Bài này mình lấy theo link http://nsmevacon.com/bvct/chi-tiet/36/mot-ky-niem-nuoi-con.html. Xin cảm ơn tác giả
01:35 CH 15/07/2012
Tuyện tranh cực ngắn, đẹp hết biết, lại vui nhộn...
Cá to khó bắt
!

Môt chuyến đi câu cá nhớ đời của Cún Pif. Thật chẳng may mắn chút nào với một tay câu cá lành nghề !


Cún Pif xách cần đi câu cá. Người câu ngồi trên bờ, cá dưới nước.
Cún Pif mong là sẽ gặp may, câu được một con cá thật to.


Găp may rồi ! Thế nhưng cá to quá nên cá lên bờ, Cún rơi xuống nước.

Vất vả mãi Cún mới câu được một giỏ đầy cá.
- Ôi hôm nay mình gặp may ! - Cún Pif hớn hở.


Nhưng rốt cục Cún Pif vẫn không may. Trong giỏ chẳng còn con cá nào.
Ai là thủ phạm ?
04:31 CH 14/07/2012
Dạy con - các bài viết sưu tầm
Các mẹ ơi, bài này mình đọc được trên trang theo địa chỉ http://nsmevacon.com/bvct/chi-tiet/34/phat-sot-vi-tre-luyen-viet-chu-dep.html
Thấy hay và thiết thực nên mình gời cho các bạn xem nhé
. Khi các con mình còn học lớp 1-3 mình cũng bức xúc chuyện này lắm.

Chín năm trước, trong buổi họp phụ huynh học sinh giữa năm của lớp 1, nơi con gái tôi học, giữa tôi và cô giáo phụ trách lớp đã diễn ra một cuộc tranh luận nhỏ. Hôm đó cô giáo yêu cầu các gia đình tạo điều kiện cho một số em được chọn tham dự những buổi luyện viết chữ đẹp để đi đua tài ở cấp trường, quận rồi hình như cả thành phố. Tôi đã từ chối. Tôi nói thà con tôi đọc truyện hay rửa chén đũa, quét nhà còn hơn là đi luyện để chữ ai cũng giống như nhau. Tôi buột miệng kể với cô giáo rằng hồi lớp 1 tôi cũng từng bị điểm 1 về môn chính tả, nhưng rồi tôi vẫn lớn, vẫn học tốt, không mấy khi rơi khỏi nhóm 3 học sinh đầu lớp, được học bổng ra nước ngoài học. Cô giáo lắc đầu :”Nói như anh thì …”.
Hôm đó tôi nói với cô giáo của con gái tôi rằng tôi không ghét chữ đẹp, cũng không ghét những ai viết chữ đẹp như chữ in. Nhưng nét chữ phản ánh con người, mỗi người có nét chữ riêng và có hẳn một ngành nghiên cứu về tự dạng. Thế thì hà cớ gì chúng ta bắt lũ trẻ học viết chữ “đẹp” như nhau ? Tôi nói với cô rằng, nếu con tôi viết nhật ký cho chính nó, tôi không quan tâm đến nét chữ xấu hay đẹp, người ngoài đọc được hay không đọc được. Nhưng nếu con tôi viết cho người khác đọc thì : Thứ nhất, chữ viết phải rõ ràng, người khác nhận ra nó viết gì; thứ hai – câu văn phải đúng ngữ pháp, đúng chính tả, để người khác hiểu được ý con tôi muốn nói.
Trong lúc nóng mũi, tôi còn bảo rằng trong đời tôi thấy công việc duy nhất của những người viết chữ đẹp là viết giấy khen ! Bác sĩ chữ như gà bới chẳng ai đọc được, mọi người dẫu có ca thán cũng đành chịu đấy thôi !
Tôi kể lại câu chuyện cũ này nhân đọc được một bài viết về cậu bé viết đẹp như chữ in. Ở ta có bệnh sính “phong trào”. Vấn đề không phải là chữ đẹp hay xấu mà là ở cái phong trào buộc các em viết theo một khuôn được cho là đẹp, thiếu đi cá tính, sự riêng biệt.

Tôi nhớ năm 2010, nhân ngày Hội trường Trần Phú – Hoàn Kiếm (Hà Nội), tôi được gặp cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi trong 3 năm (lớp 8-9-10). Từ ngày ra trường năm 1976, tôi không hề gặp lại cô. Các bạn biết thế nên “giấú” tôi và đến giờ chót mới đẩy tôi ra và hỏi:”Cô còn nhớ bạn này không ạ?”. Câu trả lời của cô giáo của chúng tôi nay đã ở tuổi gần 80 khiến tôi sửng sốt. Không chỉ nhớ rõ tên họ, nhà ở đâu, hồi bé hay mặc đồ gì, bà còn nói :”Chữ của cậu cứ xoắn tròn như chữ A Rập” !
Thế đấy, nét chữ đặc trưng cho con người. Vậy tại sao chúng ta cứ bắt trẻ con viết giống y như nhau, theo một khuôn được cho là đẹp ? Chữ đẹp không có tội, khổ nỗi người ta mượn cớ cái đẹp để tước đi sự đa dạng, tính cách riêng của từng đứa trẻ trong nét chữ. Mà nói cho cùng, tôi dám cá là trong 100 người hồi bé nắn nót chữ cho thật đẹp y như mẫu thì khi lớn lên, tạo hóa cũng buộc 99 người quay về với nét chữ riêng của mình, cho dù nét chữ ấy khó đọc và đối với một số người, có thể bị thay đổi vài lần trong đời.
Thành thật mà nói, cho đến giờ tôi vẫn chật vật với cậu con trai về chữ viết của nó. Lớp 7 rồi mà vẫn chữ như gà bới, lúc sót dấu chấm câu, lúc quên viết hoa đầu câu, cứ phải nhắc mãi. Nhưng tôi nghĩ khó có thể đòi hỏi con trai tôi được như chị gái nó về Việt văn. Và tôi cũng không yêu cầu con trai tôi phải giống chị gái nó về mặt này. Tuy vụng về ngôn ngữ, nhưng con trai tôi rất khéo tay (về mặt này chị gái nó thua xa), tinh ý và rất biết chăm sóc người khác. Nhiều khi nhìn con trai hì hục lắp ráp những đồ chơi cũ thành những món đồ chơi mới tự nó nghĩ ra, tôi chỉ mong đời nó sẽ hạnh phúc với công việc của một người thợ, với vợ con nó.
05:51 CH 11/07/2012
Tuyện tranh cực ngắn, đẹp hết biết, lại vui nhộn...
Cún Pif xây nhà

Cún Pif đi chơi phố nhìn thấy những ngôi nhà chọc trời. Cún mơ ước được tự tay xây một ngôi nhà giống như thế. Và Cún Pif rất mãn nguyện cho dù những người khác có thể không thích thú lắm.


Cún Pif đi chơi phố.
Cu cậu mải ngắm những tòa nhà cao vút và mơ ước
xây cho mình một ngôi nhà như thế.


Nói là làm, Cún Pif vác cưa bắt tay ngay vào việc.


Ngôi nhà mới đã làm xong. Nó cao như Cún Pif mong muốn
nhưng không ai chui vào được để ở.
Tuy vậy Cún Pif rất hài lòng
.


Cả hai đứa con mình đi học lớp Kỹ năng sống,một năm 8 buổi, ở trường. Đến bữa cơm tối hai đứa tranh nhau kể thầy dạy phải biết trách nhiệm, biết lo cho người khác. Ăn xong, theo lệ, một đứa dọn bàn ăn, đứa kia rửa chén. Kết quả "giám sát" của cha mẹ cho thấy : Có 2 cái nồi bị bỏ lại trên bếp ga, thức ăn còn dư chút chút cũng được bỏ lại trong một lô chén nhét vào tủ lạnh để bớt số chén phải rửa !
03:18 CH 11/07/2012
Chuyện kể từ phim hoạt hình
Chào các mẹ. Chủ nhật vừa qua mình có đi dự một chương trình chơi đùa cùng con dành cho các gia đình. Chủ nhật tới chương trình sẽ là Bé thông minh và những cuốn sách. Hoàn toàn miễn phí (họ đã làm 5 buổi từ đầu hè rồi) nhưng chỉ nhận tối đa 25 gia đình/buổi nên phải đăng ký trước. DT : 38248386
03:34 CH 09/07/2012
Tuyện tranh cực ngắn, đẹp hết biết, lại vui nhộn...
Chào các mẹ. Chủ nhật vừa qua mình có đi dự một chương trình chơi đùa cùng con dành cho các gia đình. Chủ nhật tới chương trình sẽ là Bé thông minh và những cuốn sách. Hoàn toàn miễn phí (họ đã làm 5 buổi từ đầu hè rồi) nhưng chỉ nhận tối đa 25 gia đình/buổi nên phải đăng ký trước. DT : 38248386
03:30 CH 09/07/2012
Chuyện kể từ phim hoạt hình
Mình xin lỗi nhé. Địa điểm là ở TP. HCM. Vậy nên số DT là 08 3824 8386
12:28 CH 09/07/2012
Tuyện tranh cực ngắn, đẹp hết biết, lại vui nhộn...
Chào các mẹ. Chủ nhật vừa qua mình có đi dự một chương trình chơi đùa cùng con dành cho các gia đình ở TP. HCM. Không gian tuy không rộng nhưng vui vẻ, nhiệt tình. Xung quanh toàn là sách cho các bé.
Chủ nhật tới chương trình sẽ là Bé thông minh và những cuốn sách. Hoàn toàn miễn phí (họ đã làm 5 buổi từ đầu hè rồi) nhưng chỉ nhận tối đa 25 gia đình/buổi nên phải đăng ký trước. DT : 08 3824 8386
12:27 CH 09/07/2012
Chuyện kể từ phim hoạt hình
Tớ không có ở nhà

Một câu chuyện rắc rối nhưng cũng thật là buồn cười giữa hai bạn Chó và Mèo.


Một hôm, ngồi nhà buồn quá nên Chó xin phép mẹ đến nhà Mèo chơi. Dọc đường, Chó bỗng nhìn thấy Mèo cũng đang đi trên đường.
- Chào cậu - Chó hỏi - Cậu đi đâu thế ?
- Tớ đến nhà cậu chơi. Tớ không thích chơi một mình - Mèo đáp.
- Nhưng tiếc quá, tớ lại đang không có ở nhà - Chó nói.


- Thế cậu đang ở đâu ? - Mèo ngạc nhiên.

- Tớ đang trên đường đến nhà cậu - chó đáp.
- Tớ hiểu rồi - Mèo con gật đầu - Cậu không có nhà vì cậu đang đến thăm tớ. Nhưng thật không may cho cậu, tớ cũng không có ở nhà.
- Thế cậu đang ở đâu ?- Chó hỏi lại.
- Tớ đang đi đến nhà cậu - Mèo giải thích.


- Chán quá - Chó thở dài - Tớ không có mặt ở nhà, cậu cũng không có mặt ở nhà. Chúng mình làm gì bây giờ ?
- Tớ nghĩ ra rồi. Chúng mình đành phải đợi nhau thôi. Nếu cậu quay về nhà trước thì tớ đến nhà cậu. Nếu tớ về nhà trước thì cậu đến nhà tớ. Còn bây giờ chúng mình chơi trốn tìm nhé, để đợi xem ai sẽ về nhà trước.

02:19 CH 08/07/2012
Tuyện tranh cực ngắn, đẹp hết biết, lại vui nhộn...
Cún con tốt bụng

Cún và Chó Bull tranh nhau một khúc xương. Đôi bên gầm ghè, chẳng ai chịu nhường ai. Đột nhiên, khúc xương biến mất. Nó đi đâu nhỉ ?

- Của tớ. Khúc xương này của tớ ! - Cún Pif gào lên ăng ẳng.
- Của tớ. Tớ nhìn thấy nó trước cậu ! - Chó Bull cũng nhe răng gầm gừ.


Chó Zi zi đứng gần xem Cún Pif và Chó Bull cãi nhau.
Chẳng nói chẳng rằng, Zizi lao tới và...


- Zizi cần khúc xương ấy hơn mình và Bull - Cún Pif tự nhủ

Từ hôm ấy, Cún Pif chia sẻ với nhà hàng xóm những món ngon mà nó có.
02:12 CH 08/07/2012
Tuyện tranh cực ngắn, đẹp hết biết, lại vui nhộn...
Hehe, em gái mình ở Đức đem về cho mấy cuốn. Mình scan hình rồi dịch ra post lên cho các mẹ đọc cho con nghe.
02:19 CH 06/07/2012
Tuyện tranh cực ngắn, đẹp hết biết, lại vui nhộn...
Đồ chơi mới

Cún Pif bất ngờ bị lôi vào một cuộc chơi không ngờ tới. Tuy bị nốt trong hộp chật ních, đầu lộn xuống đất, vó chổng lên trời nhưng nó sẽ là người bạn thân thiết của các bé. Hãy xem nhé.

Cún Pif rất thích dạo quanh cửa hàng đồ chơi. Ở đấy có nhiều đồ chơi cực kỳ thú vị.



Thế nhưng ông chủ cửa hàng đồ chơi lại đuổi Cún Pif :
- Đi đi, ở đây chẳng có việc gì cho cậu làm cả.



- Hê, bây giờ thì ông ta chẳng có cớ gì để đuổi mình nữa - Cún Pif đắc thắng.



_ Ông đóng gói món đồ chơi này vào hộp cho tôi


- Chà, tại sao ông lại đặt hộp kiểu này. Đầu tôi lộn ngược mất rồi - Cún Pif than thở.

Chạy tội : Cậu con trai của mình rất láu. Một hôm, nó xin đi chơi đá banh với bạn, hẹn 4 giờ chiều về nhưng mãi đến 6h30 mới thò mặt. Ba nó đang làm việc ở trong phòng. Cu cậu bước vào, mặt rất nghiêm chỉnh :
- Ba ơi, ba có rảnh không.
- Có.
- Con xin ba một việc.
- Việc gì ?
- Con xin ba đánh đòn vì con về muộn !
Ông xã mình không nhịn được cười. Thế là xí xóa.
09:51 SA 02/07/2012
Chuyện kể từ phim hoạt hình
Cún Con đi tìm kho báu


Cún con Toshka ước ao tìm được kho báu. “Mình sẽ giàu sụ và mua được mọi thứ mình muốn - Toshka mơ mộng - Chỉ có điều tìm kho báu ở đâu nhỉ ? Hừ, dĩ nhiên là dưới lòng đất rồi.



Cún con lấy một cái xẻng, một cái bao và đi ra cánh đồng. Nó nhìn thấy một gò đất nhỏ và bắt tay đào một cái hố. Bất ngờ, ở đáy hố hiện ra một cục bông mịn màng màu xám. Cục bông nhìn Toshka và hỏi :
- Cậu tìm gì thế?


Toshka trả lời không hề ngập ngừng :
- Tớ tìm kho báu. Tớ muốn thật giàu có để mua tất tật mọi thứ tớ muốn !
- Tớ sẽ giúp cậu - Cục bông xám, té ra là một chú chuột đồng – nói.
Chuột Đồng chui tọt vào trong hang. Khi quay ra, nó chìa cho Toshka một đồng tiền vàng.
- Này, cậu cầm lấy đi - Chuột Đồng nói – Nó nằm ở dưới đất lâu rồi.


Toshka mừng rỡ. Nó cảm ơn chuột và lao qua cánh đồng và một cánh rừng để đến chợ. Ở đấy Toshka mua đủ thứ : nào là đường thỏi, nào là kẹo nhiều màu rực rỡ, nào là hạt hướng dương, bánh chiên tẩm mật ong và cả hạt dẻ rừng nữa !
Toshka mua thỏa thích. Nó mừng rỡ vác một bao đầy trên lưng đi qua rừng để về nhà, vừa đi vừa hát, miệng nhai hạt dẻ.


Một chú sóc con nhảy ra chặn đường Toshka hỏi :
- Cún ơi, bạn cho tớ xin ít hạt dẻ được không ?
- Ăn một hạt thì cậu chẳng no đâu. Lấy nhiều nhiều đi nhé !
Thoắt một cái, Sóc Con đã biến mất cùng với những quả hạt dẻ.


Còn Cún Toshka lôi khỏi bao một quả táo chín đỏ và nhe răng gặm táo nghe rồn rột.
Bỗng đâu từ trong bụi cây Nhím Con lăn ra đường.
- Chào cậu, Cún con. Táo có ngon không ?
- Cậu cứ ăn thử khắc biết.
Toshka đặt vài quả táo lên bộ lông tua tủa cứng như kim của Nhím Con và đi tiếp.


Cái bao sau lưng Toshka đã nhẹ hơn trước. Nhưng nó chẳng hề buồn phiền, thậm chí lại còn hát to hơn:
Cành cây bên đường kêu sột soạt, rồi gãy tanh tách. Toshka nhìn thấy ngay trước mặt mình Gấu Con.
- Cậu tìm thấy kho báu đấy à ? - Gấu Con hỏi – Cho tớ xem qua được không?
Cún con mở miệng bao và bảo :
- Cậu ăn đi
Gấu con vơ đầy một ôm kẹo bánh và đáp lại bằng giọng ồm ồm :
- Cảm ơn, cảm ơn.


Cái bao lại càng nhẹ hơn.
Toska rút một gói hạt hướng dương vừa đi vừa nhằn.
Một bầy chim sẻ bay rào rào sà xuống gốc cây cụt và kêu ríu rít
- Chích, chích chích. Chiếp, chiếp, chiếp ! Tặng bọn tớ một ít hạt hướng dương nhé ?
Thế là Toshka đổ hết hạt hướng dương lên mặt gốc cây.
- Ồ, thế mới thực là đãi bạn bè - Bầy chim sẻ mừng rỡ.


Thế nhưng cái bao sau lưng Toshka đâm ra nhẹ tênh.
Về đến ngay gần nhà Toshka gặp Gà Mẹ cùng bầy gà con.
- Cục tác, cục tác, cậu đi đâu về vậy ? Đang vác bao gì thế ?
- Cháu tìm thấy kho báu, rồi cháu ra chợ. Cháu mua nhiều thứ lắm. Đây này - Toshka mở bao ra.
- Cục tác, cục tác - Gà Mẹ ngoác miệng kêu mừng rỡ và gọi bầy gà con lại gần - Toshka, cậu làm ơn cho mẹ con tôi xin ít hạt hướng dương nhé.
Thế là Toshka để lại cho Gà Mẹ và bầy gà con những chiếc bánh rán tẩm mật ong.



Ở trong bao chỉ còn lại một thanh đường. Ăn hết thanh đường, Toshka ngó vào trong bao thấy nó chẳng còn gì, bèn bật khóc nức nở.
Chuột đồng chạy tới cạnh Toshka và hỏi :
- Cậu khóc vì tiếc của à ?
- Ừ, tớ chẳng còn gì cả -Toshka thở dài.


08:45 SA 02/07/2012
Tuyện tranh cực ngắn, đẹp hết biết, lại vui nhộn...
Mình có đưá cháu mới lên 6 tuổi. Cô bé rất thích chuyện Cún Pif. Nó cười như nắc nẻ khi mẹ nó cho xem trên màn hình máy tính.
Hôm nay thêm 1 mẩu nữa nhé.

Chăm em bé

Ai mà chả muốn chăm em bé. Xin mẹ mãi mới được. Nhưng chăm em chẳng dễ chút nào. Cún Pif hiểu ngay chuyện này mà.


- Ôi, tớ rất mong được chăm em bé ! - Cún Pif hớn hở.

- Ái chà, Em bé này háu ăn quá !

Cả thùng sữa này đã cạn sạch rồi.

May ra con bò này đủ sữa cho em bé bú.
02:40 CH 27/06/2012
"Shin, cậu bé bút chì " và truyện tranh Nhật bản...
Con mình bây giờ đã lớn nhưng 7-8 năm trước mình từng choáng khi phát hiện con cầm những truyện tranh tương tự, mà lại là của NXB có tên tuổi. Mình phải áp dụng chính sách kiểm duyệt mềm, tức là tìm những truyện khác để đọc cùng con. Nhờ hồi bé đọc nhiều và cũng sử dụng vài ngaoị ngữ nên mình lần mò tìm được truyện cho các bé. Tự in ra, thậm chí tốn tiền in màu. Khi các cháu lớn, mình cùng con chuyển dần sang đọc truyện chữ.
Nhìn chung phải cùng con đọc sách, hướng dẫn con đọc sách và theo dõi chúng. Bạn chẳng thể quẳng con mình cho ai dạy hộ cả. Còn thế giới truyện cho trẻ con bây giờ ư ? Bạn phải thận trọng thôi, không cách nào khác.
02:34 CH 26/06/2012
Tuyện tranh cực ngắn, đẹp hết biết, lại vui nhộn...
Chào các mẹ. Em đưa lên tiếp nhé
MỆT QUÁ

- Nào anh bạn, chìa hai cẳng ra đây - Dì Agatha ra lệnh. Giúp dì cuộn bó len này lại !


- Trời ơi, sao mỏi tay thế. Biết bao giờ mới xong ?


- Đúng ra việc này nên nhờ Dê.


- Cậu ấy chưa khi nào than mỏi sừng !

Con gái mình soạn 1 bản kế hoạch hè dài hơn 1 trang giấy, toàn là những gạch đầu dòng. Mình bảo : Con làm được 1/10 kế hoạch này là mừng rồi. Việc đầu tiên trong bản kế hoạch là thức dậy vào lúc 5h30 để đi bộ, nhưng 10 ngày đã trôi qua, con gái tôi mới đi bộ được 1 lần !
02:59 CH 25/06/2012
Chuyện kể từ phim hoạt hình
Thêm một truyện nữa, các mẹ ơi
NHỮNG NGƯỜI BẠN KHÉO TAY

Với những người chịu nghĩ, khéo tay và chăm chỉ, một chiếc xe bốn bánh cọc cạch vẫn còn có ích. Ong Vàng, Nhím, Ếch Xanh và Gà Trống đã biến một món đồ bỏ đi thành những vật dụng có lợi cho các bạn ấy.


Trong rừng có một ngôi nhà xinh xắn dựng trên gốc cây cổ thụ. Các bạn Ong Vàng, Ếch Xanh, Nhím và Gà Trống sống trong ngôi nhà đó. Ngày ngày, cả bọn chia nhau vào rừng hái hoa, nhặt nấm và trái cây, kiếm củi.

Một hôm, đi loanh quanh trong rừng chúng gặp một khoảng đất trống và thấy một chiếc xe đẩy nằm chỏng trơ ở đấy. Chiếc xe trống rỗng nhưng bốn bánh xe to nhỏ khác nhau : Một cái bé xíu, cái khác lớn hơn một chút, cái thứ ba to vừa, còn cái cuối cùng thì lớn khủng khiếp. Xem ra chiếc xe nằm đây đã lâu, dưới gầm xe nấm đã mọc lên.

Ong Vàng, Ếch Xanh, Nhím và Gà Trống ngạc nhiên đứng nhìn. Bỗng Thỏ Xám nhảy từ trong bụi rậm ra, cười khúc khích.
- Xe của cậu à ? – Bốn người bạn hỏi Thỏ Xám.
- Không, của Bác Gấu đấy - Bác ấy hì hục đóng chiếc xe, nhưng làm mãi không được, đành bỏ dở. Thế nên nó nằm đấy.
- Chúng mình đem xe về nhà đi – Nhím rủ –Dùng vào việc khác được đấy.
- Ừ, mang về thôi – Cả bọn đồng ý.


Bốn đứa đẩy chiếc xe nhưng nó không chịu chạy vì bốn bánh xe to nhỏ khác nhau.

Chúng cố đẩy mãi nhưng chẳng ăn thua. Chiếc xe lúc lật qua bên phải, lúc chúi đầu về bên trái, đường rừng khó đi, hết lồi lại lõm.
Thỏ Xám cười rúc rích : - Ái chà, ai cần đến đến cái xe ấy kia chứ !
Mọi người đều mệt mỏi nhưng vứt chiếc xe đi thì tiếc, nó còn dùng được.


Lăn hết chỗ bánh xe về nhà, Ong Vàng, Nhím, Ếch Xanh và Gà Trống ngẫm nghĩ : Dùng chúng làm gì ?
- Tớ biết rồi – Ong Vàng nói và nhặt lấy bánh xe nhỏ nhất – Làm xa quay sợi.
Nhím hiểu ngay. Nó kiếm hai cây gậy và làm cho mình một chiếc xe cút – kít.
- Tớ cũng nghĩ ra rồi – Ếch Xanh khoe. Nó dùng bánh xe to vừa làm guồng quay kéo nước từ dưới giếng lên.


Còn Gà Trống lăn bánh xe lớn nhất xuống suối, mở một cối xay bột nhờ sức nước.
Thế là cả bốn bánh xe đều được dùng : Ong Vàng xe len dệt vải, Ếch Xanh múc nước dưới giếng tưới vườn rau, Nhím đầy xe cút – kít chở nấm, trái cây, củi đun. Gà Trống lo xay bột nướng bánh.


Một hôm, Thỏ Xám tới nhà chơi và được thết đãi linh đình. Ong Vàng đan tặng Thỏ Xám đôi găng tay, Ếch Xanh mời khách gặm cà rốt tươi mơn mởn trồng trong vườn, Nhím rủ Thỏ nhấm nháp nấm và trái cây chở từ rừng về, còn Gà Trống đãi bạn bánh nướng ngọt ngào thơm phức.
Thỏ Xám thấy ngượng quá
- Tớ xin lỗi nhé – Thỏ nói – Tờ đã cười nhạo các bạn. Nhưng bây giờ tớ thấy rằng các bạn rất khéo tay và chăm chỉ.

02:04 CH 25/06/2012
Tuyện tranh cực ngắn, đẹp hết biết, lại vui nhộn...
Chuyện chó - mèo nên chả biết bao giờ chấm dứt. Thêm một câu chuyện vui nhộn nữa nhé.
QUÀ SINH NHẬT

12:14 CH 21/06/2012
Chuyện kể từ phim hoạt hình
MÌnh post tiếp nhé, các mẹ
TẠI SAO CHÓ BULL KHÔNG CÓ BẠN ?

Chó Bull to lớn nhưng hay cáu kỉnh. Hễ gặp ai nó cũng nhe răng sủa, mắt trợn trừng đe dọa, để người khác phải sợ nó.
Một hôm, đang ngồi buồn trong sân, chó Bull hất đầu gọi Vịt Con đến gần.
- Lại đây !
- Cậu không cắn tớ đấy chứ ? – Vịt Con khẽ hỏi ại.
- Tớ cắn cậu làm gì ? – Cho Bull đáp.
Vịt Con lại gần chó Bull, cẩn thận đứng không quá gần nó.
- Này, cậu có nhiều ba .. bạ … bạn bè không ? -Chó Bull lắp bắp hỏi Vịt Con.
- Nhiều lắm. Cậu đếm xem nhé : Gà Con này, Bê Con này, rồi Dê Con, Heo Con ….
- Thôi đi. Tốt hơn cậu nói cho tớ biết tại sao lại như vậy : Cậu thì bé xíu mà có nhiều bạn bè, còn tớ to thế này, khỏe thế này lại dũng cảm nữa nhưng chẳng ai chịu chơi với tớ ?
- Chán cậu quá – Vịt Con đáp – Có ai muốn kết bạn với một kẻ cáu kỉnh và thích dọa nạt người khác như cậu ? Nếu cậu thôi sủa om sòm và nhe răng trợn mắt dọa nạt mọi người thì cậu sẽ có nhiều bạn đấy.


Xem thêm tại
ĐÂY
và
ĐÂY
. Bạn có thể tải được hình kích thước lớn hơn.
03:14 CH 19/06/2012
m
Me Huong Lun
Bắt chuyện
866Điểm·11Bài viết
Báo cáo