đúng là b nên tìm nh cách khó để thử a chàng kia đi để ko hối hậnGởi từ ứng dụng Webtretho của hoagiay123456
Mình nghĩ là nhân dịp này nên trao đổi thẳng thắn với chồng Và tạm thời tìm giải phápTc đã nhạt thì khó mà như cũ nh k phải là k thể Còn cái ng mới chưa biể thế nào đừng đặt vội tình cảm vào kẻo hối hận k kịpK hoà hợp với nhà chồng thì nên nói với chồng ra ở riêng thôi em ! Gởi từ ứng dụng Webtretho của Wsaleskd
Cách gì bây giờ hả bạn
Bố mẹ ck mình cũng ko tệ, ck mình đã đặt vấn đề đó gần đây nhưng mình đã ko cho. Với mình sống chung với bố mẹ ck ko quan trọng, quan trọng ở bản lĩnh ng ck có tự chủ đc hay ko thôi bạn ạ
Mình bảo mình bỏ, ng đó ko cho. Mình bảo mình muốn làm mẹ đơn thân ko đòi hỏi ng đó trách nhiệm hay gì khác, nếu có nó là của mình, ko lq người đó nhưng ng đó cũng ko chịu, ko cho mình sống 1 mình.
Ng đó bảo mình nếu có, thì giải quyết chuyện với ck trước, rồi ng đó thưa với bố mẹ, nếu ko chấp nhận sẽ sống nơi khác cùng mình.
Mình bảo mình ko muốn ở quê ng đó, ng đó hỏi mình muốn ở đâu, sẽ ở đó với mình.
Thứ 2: chúng tôi vẫn đến với nhau sau khoảng thời gian đó. Nhưng có 1 điều là tôi đã nhắm mắt cho mọi việc diễn ra, tôi ko muốn cưới vì tôi sợ nhưng do tôi còn thương ck tôi hiện giờ nên cũng nhắm mắt đưa chân theo số phận, hy vọng mọi việc sẽ tốt, chúng tôi sẽ hạnh phúc
Nhưng rồi gia đình, làng xóm chê bai tôi, ck tôi nghe theo và thờ ơ lạnh nhạt với tôi, bỏ rơi tôi khi tôi bước chân về nhà đó. Ck để cho tôi 1 mình đương đầu với mọi chuyện, tôi nói điều gì ra cũng là tôi sai, tôi ích kỷ. Lời nói của tôi ko 1 chút trọng lượng nào với ck. Tôi luôn thấy mình lạc lõng trọng giá đình mới đó. (Và nói thêm rằng, trước và sau khi cưới đã có nhiều chuyện ko hay xảy ra).
Tôi đã hy vọng, đã mong chờ sau bao năm xa nhau ấy, chúng tôi gặp lại nhau sẽ tiếp tục những gì của ngày xưa, sẽ bù đắp lại những tháng ngày xa cách, nhưng ko, tôi chỉ nhận lại nổi buồn và nước mắt. Tôi hụt hẫng vô cùng.
Và rồi chúng tôi lại xa nhau sau hơn 1 tháng gặp lại nhau. Và rồi sau đó tôi giận hờn, trách móc, và còn anh thì luôn được mọi ng thông báo những điều ko ưng ý, ko vừa lòng về tôi, và rồi anh bỏ rơi tôi 1 mình nói, 1 mình nghĩ, 1 mình khóc, 1 mình giận, tự lau nước mắt và tự hết giận. Cứ như thế 1 năm trôi qua, đêm nào cũng ướt gối.
Tôi sống ở nhà ck, cố gắng làm tròn bổn phận của ng con dâu, ko ý kiến, ko nói năng gì, và mọi ng cũng dần hiểu tính tôi và thương tôi hơn. Nhưng từ những ngày đầu đó, tôi đã tự tìm hướng đi cho mình, tôi đã muốn rời xa ck nhưng tôi chưa nói ( chúng tôi cũng từng cãi nhau và anh ấy nói rằng muốn ly hôn vài ba lần như thế, đã có lần anh ấy xúc phạm tôi). Tôi đã có ý định chia tay và tôi lên kế hoạch, lúc đó tôi chẳng có gì trong tay, tôi cần 1 công việc, tôi cần tiền để tự lo cho cs của mình mà ko phải dựa dẫm vào ai để ko phải chịu nhục. Và rồi tôi đc đồng ý cho đi kiếm tiền.
Và rồi hiện giờ tôi đang lạc bước, tc của tôi với ck như đã cạn, sau nỗi đau ấy,( có thể với bạn đó chẳng đáng gì, với 1 số ng họ còn đau nhiều hơn tôi) nhưng với tôi nó thật khó để quên, tôi nhận ra mình ko thể dựa dẫm vào ck tôi đc.
Bạn ạ, bây giờ ck tôi quay lại, anh nói rằng anh biết mình sai, anh sẽ sửa, sẽ nghỉ cho tôi, sống vì tôi, anh thay đổi hẳn nhưng giờ mọi lời nói yêu thương, lời quan tâm ấy chẳng thể tác động đến tôi nữa.
Tôi đem lòng yêu ng khác, đi quá giới hạn với ng đó, và nghĩ đến việc ly hôn ck. Tôi biết tôi sai nhưng sự ấm áp tôi nhận đc từ ng đó, ck tôi ko mang lại cho tôi đc kéo tôi đi càng lúc càng xa. Nhưng gia đình 2 bên khiến tôi lưỡng lự bạn ạ, tôi ko muốn mọi ng buồn, bố mẹ buồn nên tôi ko biết nên đi về đâu.
Bạn ạ, độc lập về cv và tài chính tôi và vk bạn mong muốn giống nhau. Hãy nghĩ lại xem bạn có làm cô ấy tổn thương ko, là con gái cần nhất sự quan tâm và yêu thương. Khi còn có thể hãy giữ lại, khi đã muộn rồi thì giữ cũng ko tác dụng nữa. Một khibddax hết tc thì nhạt nhẽo lắm.
ng
Thứ 2: chúng tôi vẫn đến với nhau sau khoảng thời gian đó. Nhưng có 1 điều là tôi đã nhắm mắt cho mọi việc diễn ra, tôi ko muốn cưới vì tôi sợ nhưng do tôi còn thương ck tôi hiện giờ nên cũng nhắm mắt đưa chân theo số phận, hy vọng mọi việc sẽ tốt, chúng tôi sẽ hạnh phúc
Nhưng rồi gia đình, làng xóm chê bai tôi, ck tôi nghe theo và thờ ơ lạnh nhạt với tôi, bỏ rơi tôi khi tôi bước chân về nhà đó. Ck để cho tôi 1 mình đương đầu với mọi chuyện, tôi nói điều gì ra cũng là tôi sai, tôi ích kỷ. Lời nói của tôi ko 1 chút trọng lượng nào với ck. Tôi luôn thấy mình lạc lõng trọng giá đình mới đó. (Và nói thêm rằng, trước và sau khi cưới đã có nhiều chuyện ko hay xảy ra).
Tôi đã hy vọng, đã mong chờ sau bao năm xa nhau ấy, chúng tôi gặp lại nhau sẽ tiếp tục những gì của ngày xưa, sẽ bù đắp lại những tháng ngày xa cách, nhưng ko, tôi chỉ nhận lại nổi buồn và nước mắt. Tôi hụt hẫng vô cùng.
Và rồi chúng tôi lại xa nhau sau hơn 1 tháng gặp lại nhau. Và rồi sau đó tôi giận hờn, trách móc, và còn anh thì luôn được mọi ng thông báo những điều ko ưng ý, ko vừa lòng về tôi, và rồi anh bỏ rơi tôi 1 mình nói, 1 mình nghĩ, 1 mình khóc, 1 mình giận, tự lau nước mắt và tự hết giận. Cứ như thế 1 năm trôi qua, đêm nào cũng ướt gối.
Tôi sống ở nhà ck, cố gắng làm tròn bổn phận của ng con dâu, ko ý kiến, ko nói năng gì, và mọi ng cũng dần hiểu tính tôi và thương tôi hơn. Nhưng từ những ngày đầu đó, tôi đã tự tìm hướng đi cho mình, tôi đã muốn rời xa ck nhưng tôi chưa nói ( chúng tôi cũng từng cãi nhau và anh ấy nói rằng muốn ly hôn vài ba lần như thế, đã có lần anh ấy xúc phạm tôi). Tôi đã có ý định chia tay và tôi lên kế hoạch, lúc đó tôi chẳng có gì trong tay, tôi cần 1 công việc, tôi cần tiền để tự lo cho cs của mình mà ko phải dựa dẫm vào ai để ko phải chịu nhục. Và rồi tôi đc đồng ý cho đi kiếm tiền.
Và rồi hiện giờ tôi đang lạc bước, tc của tôi với ck như đã cạn, sau nỗi đau ấy,( có thể với bạn đó chẳng đáng gì, với 1 số ng
Thứ 1: tôi và ck tôi yêu nhau cũng khá lâu trước khi cưới, thời gian đó chúng tôi xa nhau, chỉ gặp nhau qua những tn và đt. Vài năm đầu cũng nồng nàn và thường xuyên ll lắm nhưng sau đó thưa dần, anh ấy quen với việc xa ng yêu và công việc kéo đi, áp lực gia đình