Em 28 tuổi, yêu ck hiện tại 4 năm rồi mới cưới. Tính đến nay em đã kết hôn đc 1.5 năm, tụi em chưa con cái. Tình yêu của tụi em chủ yếu trên mạng và đt là nhiều, từ khi yêu tới bây giờ. Mới đầu yêu nhau cũng quan tâm và trò chuyện với nhau nhiều lắm, em lúc nào có thời gian rảnh cũng chờ đợi anh ấy. Tụi em gặp gỡ gần nhau hơn 1 tháng thì anh ấy đi làm xa, 4 năm sau về tụi em cưới. Trong thời gian xa ấy, tụi em vẫn thường ll với nhau, và rồi gia đình anh ấy có vẻ ko thích em vì em vô tư quá, ko biết nghĩ trước ngó sau. Anh ấy là con ngoan nên sợ bị mất mặt, sợ mọi ng chê bai nói em nên lúc nào cũng bảo em thay đổi, em thấy có áp lực nhưng nghĩ yêu không sao nên tiếp tục. Khoảng đến năm thứ 3 thì anh ấy ko còn ân cần, quan tâm em như trc nữa, đương nhiên là anh ấy ko có ng khác. Khi em nói em cần quan tâm thì anh ấy cũng được ít bữa rồi đâu lại vào đấy. Em học xong, đi làm đc ít bữa thì về quê, mượn quán nhà anh ấy buôn bán bên cạnh bố mẹ anh ấy. Em ko tinh ý, ko khéo léo nên làm mất lòng mọi ng. Và rồi sau 4 năm yêu xa tụi em kết hôn, anh về đc tháng rưỡi, mới lúc đầu cũng vui vẻ, sau rồi áp lực gia đình, mọi ng ko thichs tính cách em nên áp lực đè lên anh ấy. Vốn là con ngoan anh ấy ko muốn làm bố mẹ buồn, và mất lòng mọi người nên thời gian dành cho em là rất ít, em cảm thấy rất hụt hẫng sau bao lâu xa cách. Rồi cảm giác cái gì anh ấy cũng nghĩ cho gia đình, cho bố mẹ, cho tiếng tăm còn em chẳng là gì trong mắt anh. Mới cưới về rất nhiều chuyện ko hay xảy ra, lỗi do cả 2 bên 4 bề, do em ko khéo léo, dại dột, ngốc nghếch em ko trách đc ai. Rồi hết thời gian anh đi tiếp, em ở nhà với gia đình ck. Em luôn thấy cô đơn lạc lõng, em luôn thấy đó ko phải nhà mình, anh đi mới đầu cũng điện về cho em nhưng em hờn giận trách này kia, anh chán ko gọi nữa, ko quan tâm em nữa, bỏ mặc em bơ vơ 1 mình đối diện với bao khó khăn. 1 năm đó la 1 năm đêm.nào em cũng khóc ướt gối. Bố mẹ ck ko đến nỗi tệ, nhưng theo ý họ là em ko biết điều nên cần dạy dỗ, và dạy bảo. Em sống im lặng, ai muốn làm gì thì làm, ko ý kiến, ko nói năng, dạ dạ vâng vâng, sống cho tròn trách nhiệm. Trong đầu luôn nghĩ đến việc thoát ra khỏi đó, đi làm, tự chủ kinh tế, ko cần ck. Nói chung lúc đó em vẫn còn tc với ck, vẫn mong muốn vk ck hiểu nhau hòa hợp. Trước đó nc với ck em luôn phải lựa lời để tránh bị hiểu nhầm, ko dám bày tỏ ý kiến của mình. (Ck em nói rằng muốn vợ ngoan nên ck phải cứng/ và cũng nói thêm là vk ck em cãi nhau cũng nhiều, anh đòi ly hôn (dọa cho em sợ) cũng nhiều và trong lúc cãi nhau anh cũng từng dùng lời lẽ xúc phạm em)). Rồi sau đó, em cũng được đi làm kinh tế, rồi em gặp và quen 1 người, ng đó mang lại cho em sự ấm áp, quan tâm, nụ cười, sự vui vẻ. Người đó luôn nhường nhịn em dù em cố tỏ ra khó chịu cho ng ta ghét, ng đó nhẫn nhịn trước tính cách khó ưa, khó chiều của em. Em cũng dần có tình cảm và đi xa hơn với ng đó dù vẫn luôn cảm thấy có lỗi với ck. Còn ck em, sau thời gian em ko còn dành sự quan tâm như trước đã quay lại, vỗ về em, dịu dàng với em, thay đổi sự đối xử với em, tất cả đều nghe theo em dù trước đây lời nói của em chỉ nhú hạt cát bỏ đi thì giờ trái ngược hẳn, anh muốn nc nhiều hơn, muốn gặp em nhiều hơn nhưng em đã ko còn muốn gặp ck nữa. Dường như tc của em đã thay đổi, đã dành cho người kia rồi. Em biết em như vậy là sai, đây là mqh sai trái nhưng ko thể cưỡng lại cảm xúc của mình. Nhiều lần em muốn dừng và quay lại với ck nhưng sự ấm áp đó, sự quan tâm ko có chút áp lực nào đó, và cả cách suy nghĩ nhẹ nhàng luôn biến điều phức tạp thành nhỏ bé đó nữa thu hút em làm em ko dứt được. Em nên làm sao đây????