Anh bảo: Đi qua ngân hàng với anh một chút đi. Trời, sao không nói trước với em. Để làm gì? Để em còn biết mà mang theo vũ khí chứ. Anh cười phá lên bảo em lúc nào cũng vẫn chỉ là một cô nhóc tinh nghịch thôi. Qua ngân hàng, anh dắt tôi đi bằng lối cầu thang bộ. Tòa nhà mới còn mùi sơn nguyên sơ, cảm giác hoang hoải lạ kỳ. Chúng tôi cầm tay nhau chạy như bay trên những bậc cầu thang, háo hức như những đứa trẻ. Anh bất ngờ dừng lại, hôn lên môi tôi. Anh hôn tôi, và tôi hôn lại, tự nhiên như thể chúng tôi vừa mới hôn tạm biệt nhau ngày hôm qua, chứ không phải đã xa nhau bao năm. Nụ hôn của nhớ mong, của yêu thương bị dồn nén. Ngay giây phút ấy, tôi nhận ra rằng trước đây tôi chưa từng biết hôn và được hôn thực sự, chưa từng xúc động mãnh liệt đến thế. Ngay giây phút ấy, tôi kinh hoàng nhận ra rằng tôi vẫn yêu anh khủng khiếp, như thể chưa bao giờ xa nhau. Ngay giây phút ấy tôi nhận ra rằng tôi vẫn chỉ yêu duy nhất mình anh. Vì sao em cảm thấy như vừa hôm qua? Là bởi vì giây phút nào em cũng vẫn nghĩ tới anh. Chúng tôi dùng cả buổi chiều để đi dạo. Anh cầm tay tôi, thỉnh thoảng dừng lại hôn lên vầng trán lạnh vì gió. Chúng mình ngốc thật, cứ như những đứa trẻ, khi mà anh đã gần 30 còn anh gần 40 ư? Đúng là điên thật. Tôi bảo, em yêu anh ghê gớm anh ạ, đến bây giờ vẫn thế. Nhưng chỉ có anh điên thôi, vì anh già rồi không được phép điên nữa, còn em đang thanh niên, vẫn được quyền điên điên một chút. Vì sao em lại rời bỏ anh?. Vì anh quá giàu, còn em là con bé ngốc nghếch, vì khi ấy anh chưa từng nói là anh yêu em. Em đúng là điên phải không. Em sợ cảm giác bất an, và vì em không thể hiểu anh nghĩ gì. Em thấy chúng ta khác nhau quá nhiều. Em làm những gì mình thích, không che dấu những gì em nghĩ, không cần biết những điều mình nói ra làm người khác tổn thương hay hạnh phúc. Còn anh lúc nào cũng suy nghĩ mọi việc thấu đáo chín chắn, và luôn che dấu ý nghĩ của mình. Em vẫn học ở lớp học vẽ đó, thỉnh thoảng buổi tối đi về muộn, nằm bải hoải, nghe Diana Krall, Alison Krauss, nhớ anh khủng khiếp. Chúng ta ở thật gần nhau, em biết chỗ văn phòng kiến trúc nơi anh làm việc, nhưng tuyệt nhiên không liên hệ, dù em nhớ anh phát điên. Dù em nhắn tin cho anh một ngàn lần rồi lại xóa. Có phải em hay tắt máy ban đêm không? Phải, sao anh biết. Ừm, anh nhắn tin cho em, và tin nhắn bị trả lại, nhưng cũng chính vì biết rõ điều ấy mà anh mới dám gửi đi những tin nhắn ấy. Anh là thế này ư, anh yêu em kinh khủng, và cái cách anh xử sự điên hơn cả em. Ừ, chỉ có em là yêu anh vô điều kiện, yêu anh mà không bao giờ đòi hỏi đáp lại gì hết. Tại em là con bé ngốc nghếch mà. Và tại vì em thấy mình có đầy đủ mọi thứ em cần, em có những ước mơ giản dị, những nhu cầu đơn giản. Những đĩa nhạc mình yêu thích, những cuốn sách mình tâm đắc, những ngày nghỉ ngồi cà phê với bạn bè, em thích những niềm vui bé nhỏ ấy và hạnh phúc. Em sống đơn giản, nghĩ đơn giản nên hành xử ngốc nghếch phải không?. Chính vì thế mà anh yêu em ghê gớm…. Anh ôm ghì tôi thật chặt. Anh làm đau em!. Trời ơi anh điên thật rồi, em phải tránh xa anh ra, không là dở hơi đấy, biết không?. Thỉnh thoảng em vẫn ngồi ở quán cũ, chỗ bàn hai đứa mình vẫn ngồi, uống thứ nước màu nâu sánh thơm ngây ngất. Anh ơi, giờ thì em hiểu vì sao người ta bảo rằng có những tình yêu còn đau khổ hơn cái chết. Có những người thật đặc biệt, họ nắm giữ mối dây hạnh phúc của ta. Chỉ cần nghĩ và nhớ tới họ là ta thấy vui nghẹt thở. Mỗi bài hát, mỗi bản nhạc đều nhắc ta nhớ về người ấy. Và cũng chính vì thế mà ta đau khổ, vì biết tình yêu của mình dù mãnh liệt tới đâu cũng không có lối thoát, không thể lựa chọn. ***********Có thứ hạnh phúc gọi là chia tay không anh?Có hai người nào yêu nhau khủng khiếp, chia tay, gặp lại nhau vẫn yêu khủng khiếp, nhưng vẫn chọn chia tay, mãi mãi…
Tưởng và hoang tưởng có ranh giới rất mơ hồ . Mình tưởng người ta hiểu mình . Mình tưởng người ta quý mến mình. Mình tưởng có thể thân thiết .Mình tưởng chốn ấy mình thuộc về . Mình ...hoang tưởng . :Laughing::Laughing::Laughing:
Gửi mày, một nửa của tao và là kẻ thù của tao...Mày là một con bé xấu xí, nhưng là một diễn viên kịch giỏi. Từ nhỏ, mày lớn lên đằng sau cánh gà của một sân khấu. Mày bắt đầu làm diễn viên từ khi mày bắt đầu nhận thức được những vở kịch và những vai diễn. Ban đầu, người ta chỉ cho mày đóng vai phụ, những vai mờ nhạt, vì mày không có từ cái vẻ bề ngoài đến cái cá tính và năng khiếu của một diễn viên. Mày chỉ diễn trong góc, và chỉ xuất hiện ở cái khóe mắt xa nhất của khán giả.Thế rồi, thời gian trôi qua, mày lớn lên và cái sĩ diện của mày cũng lớn lên theo mày. Mày bắt đầu tự tập diễn cho chính mình. Mày đứng trước gương và tập những bộ mặt khác nhau để phù hợp cho những vai diễn khác nhau. Mày tập nhiều lắm, vì mày quyết tâm phải được diễn những vai mà được khán giả nhớ và nhận ra. Mày tập nhiều đến nỗi mày bắt đầu sống trong những vai diễn. Quả nhiên, công sức của mày đã không phải là công cốc. Mày bắt đầu được diễn những vai đáng nhớ. Người ta liên tục giao cho mày những vai diễn đầy cá tính. Lúc thì mày được diễn những vai với tính cách mạnh mẽ, lúc thì đầy tự tin, lúc thì đầy lòng nhân từ, và lúc thì đầy những tính xấu xa. Mày hài lòng lắm. Thậm chí, mày khoái trá đến nỗi quên hết mọi thứ, và cứ thế mà chìm vào những vai diễn. Mày đã không nhận ra một điều, những vai diễn đang ăn lấy mày!Và mày đã trở thành một diễn viên kịch giỏi như thế. Đôi lúc, mày được quyền tự chọn vai diễn cho những vở kịch. Mày thường hay chọn vai người tốt, vì mày thích gây ấn tượng tốt với khán giả. Mà đúng vậy, khán giả thường thích nhìn diễn viên theo vai diễn của họ, thế là nhiều người nghĩ mày là người tốt. Đến bản thân mày cũng nghĩ vậy. Vì mày thích làm người tốt. Vậy là mày chìm trong vui sướng với những vai thiên thần. Nhưng đôi khi, có những lúc hiếm hoi mày được giao các vai xấu, các vai của quỷ dữ, mày lại giật mình nhận ra... mày đóng đạt đến lạ.Những buổi tối về, sau những vở diễn, mày hay ngồi trước gương với bộ mặt trang điểm đậm lè như cái mặt nạ, mày lúc nào cũng nhìn cái bộ mặt đó rất lâu rồi mới tẩy trang. Rất nhiều lần, mày nói với tao, mày chùi hoài mà nó vẫn không ra hết. Chùi hoài chùi hoài, hình như nó chỉ ra một bộ mặt trang điểm khác, chứ không phải một bộ mặt không trang điểm. Vì sao mày biết không? Vì những chất trang điểm ấy cũng như những vai diễn, đã thấm vào cái mặt của mày từ lâu rồi. Lâu lắm rồi. Mày không nhận ra đấy thôi. Mày hỏi tao đâu là một bộ mặt không trang điểm của mày. Tao không biết! Nó nằm đâu đó trong những bộ mặt của mày, chỉ có mày mới có thể tìm ra. Mà có khi, tất cả những bộ mặt đó đều đang không trang điểm, chỉ là mày cứ tưởng chúng có thôi. Tao biết, mày sẽ nói với tao là không phải thế, tao sai rồi, vì chính tay mày trang điểm cho chúng mà!Mày thú nhận với tao rằng mày là đứa vô dụng. Mày nói rằng mày vô dụng vì mày không thể diễn vai diễn của chính mình. Mày vô dụng vì mày bỏ quên quá nhiều thứ trong khi chỉ lo cho những vai diễn mà ít khi nào mày diễn đạt, dù mày cứ tưởng rằng mày đã diễn đạt. Mày nói mày vô dụng vì nhiều lúc mày thấy mệt mỏi với những vai diễn của mình. Mày vô dụng vì mày chỉ có thể không là diễn viên những khi mày ở trong bóng tối đen mịt sau cánh gà, cùng với thiên thần của mày. À ừ, tao quên, thiên thần của mày sao rồi? Vẫn luôn ở bên mày chứ? Tao chắc chắn là vậy. Hãy nói với thiên thần của mày rằng, tao cám ơn người vì đã ở với mày đằng sau cánh gà, để ít nhất, không phải lúc nào mày cũng chỉ là những vai diễn. À, mày còn nói với tao, mày vô dụng ở chỗ mày chỉ giỏi đưa người khác những lời khuyên, trong khi chính mày mới là đứa cần những lời khuyên đó nhất. Và mày vô dụng ở chỗ những vai diễn của mày không phải lúc nào cũng làm những người mày mang ơn hạnh phúc, dù đôi khi mày cứ tưởng là có. Mày vô dụng ở chỗ mày hay tưởng...Còn theo tao, mày biết không, mày vô dụng nhất là ở chỗ nghĩ mình vô dụng!Gửi mày...Mày đang làm gì đó? Lại đang chìm vào những vai diễn à? Ừ diễn tiếp đi nhé! Hôm nay diễn gì thế? Một vai hề trong một vở hài kịch à? Chúc mày diễn thật đạt. Thật lòng là copy- paste cho mày, cho tao và cho nhiều người khác ...Ảo tung chảo....:Nottalkin:
Bạn trai cũ của bạn ở đâu thế bạn chủ tp hiền dịu ? Cho mình biết để mình xin anh ta bổ túc cho vài chiêu mặt dày, sau này mình sẽ áp dụng cho đỡ cái tính manly của mình với, chứ nhiều khi mình thấy quân tử Tàu thiệt quá, toàn làm điều tốt cho người khác xong rồi chẳng may có vấn đề gì thì lại giơ cái mẹt ra chịu trận, hic hic !
Công nhận chồng mình sống tình cảm, ăn nói lại ngọt ngào có duyên nên chả trách các em cứ lao theo ầm ầm. :Clown: